Mỹ Nhân Đích Mĩ Cùng Hacker Đích Hắc
Chương 24
Trong văn phòng riêng của phòng lập trình, Mô-za-a cùng KO hai người im lặng không nói gì, không khí trở nên xấu hổ xấu hổ.
Rõ ràng nói muốn bàn “Công sự” chính là KO, nhưng hắn mang theo Mô-za-a vào văn phòng về sau lại không nói một câu nào. Hắn trầm mặc, Mô-za-a cũng chỉ trầm mặc theo.
Cứ như vậy qua hai phút sau, Mô-za-a rốt cục chịu không nổi bạo phát. Hắn vỗ bàn, nhìn người đối diện.
“KO——” ! !
KO giương mắt nhìn hắn.
“Cái kia. . . . . . Cậu có muốn uống trà hay không?” Mô-za-a nhỏ giọng hỏi.
KO thản nhiên gật gật đầu.
Mô-za-a rốt cục tìm được lý do thoát khỏi không khí xấu hổ này, ân cần chạy đi phao trà, rồi quay lại đưa cho KO.
KO uống một ngụm trà, Mô-za-a nhịn không được hỏi hỏi: “Uống được không?” Hỏi xong hắn liền muốn PIA chính mình, trà trong công ty mỗi ngày đều giống nhau, có thể đặc biệt “Hảo uống” sao? 囧RZ
KO buông ly trà, nhìn đến đối phương thay đổi thất thường xấu hổ lại hối hận biểu tình, khó được thản nhiên trả lời: “Cũng không tính khó uống.”
Mô-za-a vẻ mặt ngây ngốc nhìn KO, hắn nghe ngữ khí của KO giống như đangnói giỡn bị shock tới rồi, 囧RZ
“KO. . . . . .” Mô-za-a đột nhiên mở miệng, có chút do dự: “Tớ. . . . . .”
“Cái gì?”
Mô-za-a không dám trực tiếp nhìn ánh mắt của KO, hơi hơi cảm thấy có chút xấu hổ liền cúi đầu nhìn chằm chằm tay của KO, KO bàn tay thực thon dài, khớp xương rõ ràng, tựa như người của hắn giống nhau có một loại tao nhã lạnh thấu xương. KO đang đợi hắn nói chuyện đồng thời nhẹ nhàng mà lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, vì thế liền phát ra vài tiếng tiết tấu rất nhỏ.
Mô-za-a thấp giọng khụ khụ hai tiếng, mới mở miệng nói: “Cái kia. . . . . . Tớ lúc trước có làm một ít chuyện kỳ quái. . . . . . Tớ là nói. . . . . . Nếu làm cho cậu cảm thấy phức tạp. . . . . .Cậu liền xem như nó chưa phát sinh đi. . . . . .”
. . . . . .
Tiết tấu thanh âm đình chỉ: “Là chuyện ở KTV, hay là chuyện —— cùng phòng?” Khi nói đến hai chữ cuối cùng thì KO không có tăng thêm ngữ khí, ngược lại KO dùng một ngữ khí nhẹ nhàng mà nói.
Yên tĩnh.
Mô-za-a nghe đến cuối cùng một câu thời điểm mặt liền xoát cái đỏ lên. Hắn không nghĩ tới KO lại có thể dễ dàng mà đem hai từ kia nói ra như vậy? Bộ dáng còn cho là đương nhiên. 囧
Rất đáng xấu hổ —— Mô-za-a ở trong lòng che mặt, không biết là đang nói đối phương hay là nói chính mình.
KO nhìn chăm chú vào vẻ mặt rối rắm không biết làm sao của Mô-za-a, còn có bộ dáng quẫn bách, con ngươi đen láy dần trở nên thâm thúy, không biết suy nghĩ cái gì.
“Hai chuyện. . . . . . Đều có. . . . . .” Mô-za-a dùng âm điệu mất tự nhiên hồi đáp, hắn cố gắng làm cho chính mình trấn định xuống, nhưng tựa hồ không thế nào thành công.
KO chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau đó thản nhiên nói: “Hảo.”
Cái gì? Mô-za-a không biết KO đang suy nghĩ gì, vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác nhìn KO. Hắn là chỉ. . . . . . Hắn đáp ứng quên chuyện này sao?
KO đã muốn đứng dậy, cúi đầu nói: “Đi thôi.”
. . . . . . Đi?
“Nga. . . . . .” Mô-za-a máy móc đứng dậy cúi đầu đi ra ngoài, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì Mô-za-a liền mạnh xoay người lại: “KO——”
Hắn xoay người động tác quá lớn, thiếu chút nữa đụng vào người KO. Mô-za –a mặt lại xoát cái đỏ lêm, đứt quãng nói: “Cái kia. . . . . .Cậu không phải nói còn có công sự sao?”
KO cúi đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi nghe không hiểu sao?”
. . . . . . . . . . . .”? ? ?”
“Đó là lấy cớ thôi.”
. . . . . .
. . . . . .
Mạc trát hắn đồng học đầu óc nghe đến những lời này sau giống như bị một đạo tia chớp PIA trúng, đầu óc một mảnh ong ong, sau đó mặt còn đỏ hơn. Hắn cúi đầu không dám nhìn KO, hoang mang rối loạn đẩy cửa ra, bỏ lại một câu: “Tớ đi trước đây cúi chào” , liền từng bước một lảo đảo chạy thoát đi ra ngoài.
Rõ ràng nói muốn bàn “Công sự” chính là KO, nhưng hắn mang theo Mô-za-a vào văn phòng về sau lại không nói một câu nào. Hắn trầm mặc, Mô-za-a cũng chỉ trầm mặc theo.
Cứ như vậy qua hai phút sau, Mô-za-a rốt cục chịu không nổi bạo phát. Hắn vỗ bàn, nhìn người đối diện.
“KO——” ! !
KO giương mắt nhìn hắn.
“Cái kia. . . . . . Cậu có muốn uống trà hay không?” Mô-za-a nhỏ giọng hỏi.
KO thản nhiên gật gật đầu.
Mô-za-a rốt cục tìm được lý do thoát khỏi không khí xấu hổ này, ân cần chạy đi phao trà, rồi quay lại đưa cho KO.
KO uống một ngụm trà, Mô-za-a nhịn không được hỏi hỏi: “Uống được không?” Hỏi xong hắn liền muốn PIA chính mình, trà trong công ty mỗi ngày đều giống nhau, có thể đặc biệt “Hảo uống” sao? 囧RZ
KO buông ly trà, nhìn đến đối phương thay đổi thất thường xấu hổ lại hối hận biểu tình, khó được thản nhiên trả lời: “Cũng không tính khó uống.”
Mô-za-a vẻ mặt ngây ngốc nhìn KO, hắn nghe ngữ khí của KO giống như đangnói giỡn bị shock tới rồi, 囧RZ
“KO. . . . . .” Mô-za-a đột nhiên mở miệng, có chút do dự: “Tớ. . . . . .”
“Cái gì?”
Mô-za-a không dám trực tiếp nhìn ánh mắt của KO, hơi hơi cảm thấy có chút xấu hổ liền cúi đầu nhìn chằm chằm tay của KO, KO bàn tay thực thon dài, khớp xương rõ ràng, tựa như người của hắn giống nhau có một loại tao nhã lạnh thấu xương. KO đang đợi hắn nói chuyện đồng thời nhẹ nhàng mà lấy ngón tay gõ lên mặt bàn, vì thế liền phát ra vài tiếng tiết tấu rất nhỏ.
Mô-za-a thấp giọng khụ khụ hai tiếng, mới mở miệng nói: “Cái kia. . . . . . Tớ lúc trước có làm một ít chuyện kỳ quái. . . . . . Tớ là nói. . . . . . Nếu làm cho cậu cảm thấy phức tạp. . . . . .Cậu liền xem như nó chưa phát sinh đi. . . . . .”
. . . . . .
Tiết tấu thanh âm đình chỉ: “Là chuyện ở KTV, hay là chuyện —— cùng phòng?” Khi nói đến hai chữ cuối cùng thì KO không có tăng thêm ngữ khí, ngược lại KO dùng một ngữ khí nhẹ nhàng mà nói.
Yên tĩnh.
Mô-za-a nghe đến cuối cùng một câu thời điểm mặt liền xoát cái đỏ lên. Hắn không nghĩ tới KO lại có thể dễ dàng mà đem hai từ kia nói ra như vậy? Bộ dáng còn cho là đương nhiên. 囧
Rất đáng xấu hổ —— Mô-za-a ở trong lòng che mặt, không biết là đang nói đối phương hay là nói chính mình.
KO nhìn chăm chú vào vẻ mặt rối rắm không biết làm sao của Mô-za-a, còn có bộ dáng quẫn bách, con ngươi đen láy dần trở nên thâm thúy, không biết suy nghĩ cái gì.
“Hai chuyện. . . . . . Đều có. . . . . .” Mô-za-a dùng âm điệu mất tự nhiên hồi đáp, hắn cố gắng làm cho chính mình trấn định xuống, nhưng tựa hồ không thế nào thành công.
KO chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, sau đó thản nhiên nói: “Hảo.”
Cái gì? Mô-za-a không biết KO đang suy nghĩ gì, vẻ mặt mờ mịt ngơ ngác nhìn KO. Hắn là chỉ. . . . . . Hắn đáp ứng quên chuyện này sao?
KO đã muốn đứng dậy, cúi đầu nói: “Đi thôi.”
. . . . . . Đi?
“Nga. . . . . .” Mô-za-a máy móc đứng dậy cúi đầu đi ra ngoài, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì Mô-za-a liền mạnh xoay người lại: “KO——”
Hắn xoay người động tác quá lớn, thiếu chút nữa đụng vào người KO. Mô-za –a mặt lại xoát cái đỏ lêm, đứt quãng nói: “Cái kia. . . . . .Cậu không phải nói còn có công sự sao?”
KO cúi đầu nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi nghe không hiểu sao?”
. . . . . . . . . . . .”? ? ?”
“Đó là lấy cớ thôi.”
. . . . . .
. . . . . .
Mạc trát hắn đồng học đầu óc nghe đến những lời này sau giống như bị một đạo tia chớp PIA trúng, đầu óc một mảnh ong ong, sau đó mặt còn đỏ hơn. Hắn cúi đầu không dám nhìn KO, hoang mang rối loạn đẩy cửa ra, bỏ lại một câu: “Tớ đi trước đây cúi chào” , liền từng bước một lảo đảo chạy thoát đi ra ngoài.
Tác giả :
Iris lạc