Mỹ Nhân Đích Mĩ Cùng Hacker Đích Hắc
Chương 12
“Ta cự tuyệt.” KO thản nhiên từ chối, mặt không chút thay đổi, sau đó cúi đầu tiếp tục uống rượu.
Tầm mắt của hắn dời đi, tất cả mọi người cảm thấy được nhẹ nhàng thở ra. Hầu Tử Tửu vội vàng hoà giải: “Vậy từ bản nhân hiến xướng một khúc, mọi người nhiều hơn thông cảm nhiều hơn thông cảm a.”
Không khí lại theo cười vang náo nhiệt lên.
Dưới ngọn đèn, Tiếu Nại tựa tiếu phi tiếu nhìn KO liếc mắt một cái, nói: “Tớ nghĩ đến cậu sẽ đáp ứng chứ.”
KO lạnh lùng nói: “Đó là cậu nói.”
Hắn đứng lên, đem cái chén buông: “Tớ đi toilet.”
KO sau khi rời khỏi đây, Vi Vi lôi kéo Mô-za-a, khẩn trương nói: “Thảm mỹ nhân sư huynh, anh bị ghét bỏ . . . . . .”
Mô-za-a không nói gì, “Phải không? Có thể bị ghét bỏ anh thật cao hứng.” Hắn bình tĩnh nói.
“Cao hứng?” Vi Vi trừng hắn.
“Ân.”
Nói là nói như vậy, khả Mô-za-a trong lòng vẫn là có điểm không thoải mái. Dù sao vừa rồi KO không chút suy nghĩ liền một ngụm cự tuyệt, cảm giác thực không thoải mái, giống như những khốn quẫn lúc trước của mình tất cả đều không đáng giá nhắc tới.
Thật sự giống như, bị người ghét bỏ giống nhau. . . . . .
Mô-za-a lại bị ý nghĩ của chính mình lôi tới rồi.
KO rất nhanh trở lại, vẫn như cũ ngồi ở vị trí ban đầu của mình trầm mặc uống rượu. Mô-za-a có chút buồn bực, trộm ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó lại có điểm tâm hư nhanh chóng dời tầm mắt. Về phần có chút chột dạ gì đó, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.
Mô-za-a đành phải lấy điện thoại ra mãnh ấn cho hả giận, màn hình sáng long lanh, hiện lên vẻ mặt của Mô-za-a thập phần dữ tợn.
Vi Vi ngồi bên cạnh hắn cảm tháy trong lòng phát lạnh, cảm thấy được quanh thân bị người nào đó oán niệm vờn quanh, không khỏi rùng mình một cái. Quay đầu lại nhìn đại thần, Tiếu Nại chính là bình tĩnh cười nhìn nàng, sau đó đưa tay cầm lấy tay nàng.
“Di?”Vi Vi kinh ngạc, sau đó thẹn thùng .
Tiếu Nại lôi kéo nàng đứng dậy, cười cười nói: “Các cậu cứ tiếp tục, tớ cùng Vi Vi phải đi trước .”
Mọi người kinh ngạc. Ngu công một móng vuốt chụp lại đây: “Lão Tam cậu TM khác thường thì không tính! Tam tẩu cũng chưa nói đi cậu gấp cái gì a! Lưu lại uống tiếp vài ly ~~”
Tiếu Nại mỉm cười, “Tớ cùng Vi Vi còn có việc.”
Vi Vi kinh ngạc, nàng như thế nào không biết là mình không biết.
Hầu Tử Tửu cười hắc hắc: “Có thể có chuyện gì? Gian, ***, bắt, lược, lão Tam ngươi muốn làm chuyện nào?”
Tiếu Nại lại cười, nhìn Vi Vi liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Em nói đi?”
Vi Vi phát ngốc , lời này rõ ràng là trả lời Hầu Tử Tửu, nhưng ánh mắt của đại thần để làm chi vẫn nhìn nàng mà nói a
Vì thế dưới bầu không khí quỷ dị như vậy, đại thần tao nhã dắt phu nhân của mình ly khai, huy huy tay đối với đám người ở phía sau đang nhìn hai người với ánh mắt phức tạp.
Tầm mắt của hắn dời đi, tất cả mọi người cảm thấy được nhẹ nhàng thở ra. Hầu Tử Tửu vội vàng hoà giải: “Vậy từ bản nhân hiến xướng một khúc, mọi người nhiều hơn thông cảm nhiều hơn thông cảm a.”
Không khí lại theo cười vang náo nhiệt lên.
Dưới ngọn đèn, Tiếu Nại tựa tiếu phi tiếu nhìn KO liếc mắt một cái, nói: “Tớ nghĩ đến cậu sẽ đáp ứng chứ.”
KO lạnh lùng nói: “Đó là cậu nói.”
Hắn đứng lên, đem cái chén buông: “Tớ đi toilet.”
KO sau khi rời khỏi đây, Vi Vi lôi kéo Mô-za-a, khẩn trương nói: “Thảm mỹ nhân sư huynh, anh bị ghét bỏ . . . . . .”
Mô-za-a không nói gì, “Phải không? Có thể bị ghét bỏ anh thật cao hứng.” Hắn bình tĩnh nói.
“Cao hứng?” Vi Vi trừng hắn.
“Ân.”
Nói là nói như vậy, khả Mô-za-a trong lòng vẫn là có điểm không thoải mái. Dù sao vừa rồi KO không chút suy nghĩ liền một ngụm cự tuyệt, cảm giác thực không thoải mái, giống như những khốn quẫn lúc trước của mình tất cả đều không đáng giá nhắc tới.
Thật sự giống như, bị người ghét bỏ giống nhau. . . . . .
Mô-za-a lại bị ý nghĩ của chính mình lôi tới rồi.
KO rất nhanh trở lại, vẫn như cũ ngồi ở vị trí ban đầu của mình trầm mặc uống rượu. Mô-za-a có chút buồn bực, trộm ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó lại có điểm tâm hư nhanh chóng dời tầm mắt. Về phần có chút chột dạ gì đó, ngay cả bản thân hắn cũng không biết.
Mô-za-a đành phải lấy điện thoại ra mãnh ấn cho hả giận, màn hình sáng long lanh, hiện lên vẻ mặt của Mô-za-a thập phần dữ tợn.
Vi Vi ngồi bên cạnh hắn cảm tháy trong lòng phát lạnh, cảm thấy được quanh thân bị người nào đó oán niệm vờn quanh, không khỏi rùng mình một cái. Quay đầu lại nhìn đại thần, Tiếu Nại chính là bình tĩnh cười nhìn nàng, sau đó đưa tay cầm lấy tay nàng.
“Di?”Vi Vi kinh ngạc, sau đó thẹn thùng .
Tiếu Nại lôi kéo nàng đứng dậy, cười cười nói: “Các cậu cứ tiếp tục, tớ cùng Vi Vi phải đi trước .”
Mọi người kinh ngạc. Ngu công một móng vuốt chụp lại đây: “Lão Tam cậu TM khác thường thì không tính! Tam tẩu cũng chưa nói đi cậu gấp cái gì a! Lưu lại uống tiếp vài ly ~~”
Tiếu Nại mỉm cười, “Tớ cùng Vi Vi còn có việc.”
Vi Vi kinh ngạc, nàng như thế nào không biết là mình không biết.
Hầu Tử Tửu cười hắc hắc: “Có thể có chuyện gì? Gian, ***, bắt, lược, lão Tam ngươi muốn làm chuyện nào?”
Tiếu Nại lại cười, nhìn Vi Vi liếc mắt một cái, thản nhiên nói: “Em nói đi?”
Vi Vi phát ngốc , lời này rõ ràng là trả lời Hầu Tử Tửu, nhưng ánh mắt của đại thần để làm chi vẫn nhìn nàng mà nói a
Vì thế dưới bầu không khí quỷ dị như vậy, đại thần tao nhã dắt phu nhân của mình ly khai, huy huy tay đối với đám người ở phía sau đang nhìn hai người với ánh mắt phức tạp.
Tác giả :
Iris lạc