Mỹ Nhân Đá
Chương 3: Nhăt được ngọc
Tiếng ” Cút đi! Cút đi” đó vốn được phát ra từ hai con chim két mỏ xanh mỏ đỏ…Tảng đá ngũ sắc là nơi ẩn thân của Nương Tiên…Thắm thoát mà đã hơn 10 năm nàng sống trong rừng, hứng sương, đón nắng.
Cuộc sống rất bình lặng. Khi xuống trần, cha nhìn thấy con gái nép đầu vào ngực mình mới sực nhớ ra mùa đông của trần gian là rất lạnh. Người ban cho Nương Tiên một chiếc áo, mưa thì không sợ lạnh, nắng cũng không nóng…Mặc vào có cảm giác rất thoải mái. Thỉnh thoảng nàng nhìn thấy những con vật….như cha nói, có hai chân, nói chuyện được…Thời gian đầu Nương Tiên rất sợ, chỉ biết núp trong tảng đá. Dần dần, nàng tò mò với họ hơn…Họ nhìn giống nhưng kỳ thật không giống nàng. Trông giống cha hơn…Nhưng họ không như cha, không tạo cho Nương Tiên cảm giác ấm áp. Hôm nay có cả giống nàng và không giống nàng cùng đến …Theo sau họ là rất đông người. Họ nói chuyện với nhau, sau đó kéo đi…. Nương Tiên đợi họ đi thật xa rồi, mới nhẹ nhàng bước ra khỏi ” Mẫu thạch”…Ở trong đó dù có cảm giác an toàn nhưng ở lâu cũng buồn chán. Nương Tiên thích ra ngoài nhìn cây cỏ cảnh vật. Lũ thú rừng cũng rất thân thiện với nàng. -………… Một vật gì đó lấp lánh…Nương Tiên cúi xuống…Là một viên đá nhỏ…Cũng là đá nhưng lại toát ra vẻ đẹp lạ lùng. Nàng thích thú cho nó vào lòng bàn tay, giơ lên dưới ánh mặt trời… Cũng vào lúc đó, bỗng dưng có tiếng: -Cút đi! Nương Tiên giật mình quay đầu lại…Trước mặt nàng, là hắn… Thiệu Khải Đăng quay lại chỗ này để tìm ngọc. Ngọc vốn cả đôi mới quý, hắn muốn mang về bỏ vào hộp..Cũng chẳng phải để bán, nhưng có của đề dành phòng khi khốn khó vẫn tốt hơn. Chưa tìm thấy ngọc thì hắn lại vô tình nhìn thấy một loại ngọc khác, quý giá hơn…Ngọc người. Không phải là Thiệu Khải Đăng chưa thấy con gái đẹp. Cô gái lúc nãy cũng là một mỹ nhân. Song, cô gái này lại mang cho hắn một cảm giác rất lạ. Thích thú…Không…không hẳn là thích thú. Nó là một sự luyến lưu, không sao rời mắt đi được. -Không cần sợ…Cô gái ơi! Giọng nói…Lần đầu tiên trong suốt mười năm, có một sinh vật khác nói chuyện với nàng…Nương Tiên quên mất sợ hãi, đứng yên. Thiệu Khải Đăng phẩy tay…Lũ thuộc hạ vội vã chạy biến ra xa. Sơn vương…Cũng là lần đầu họ thấy hắn hứng thú với một cô gái. -Ông… Tiếng nói vừa thốt ra đã vội ngưng lại. Nàng chưa bao giờ nói chuyện với ai…Ngay cả cha, cũng chỉ bập bẹ vài tiếng: Hắn đã đến bên nàng… Không có mùi son phấn…Da mặt nàng trắng mịn…Nhìn cứ muốn chạm vào…Toàn thân lại toát lên mùi thơm dìu dịu. Tóc xõa dài, mượt mà trên tấm lưng mảnh mai. Đôi môi mọng đỏ…Đẹp quá! -Nàng…nàng tên gì? Con người đó càng đến gần. Nương Tiên vừa có cảm giác sợ hãi, vừa tò mò muốn nhìn rõ hơn…Chân vì vậy cứ gần như chôn một chỗ…Đôi mắt trong veo nhìn không chớp vào ” người lạ”. -Nàng tên gì? Hắn cũng lo nàng sẽ bỏ chạy mất khi mình tới quá gần. Chốn rừng núi hoang vu này, mỹ nhân sống nơi đây, có lẽ tinh thần cảnh giác rất cao. Không khéo, gặp gỡ tình cờ sẽ chỉ là một thoáng. -Tôi… -Nàng tên là… -Cha…cha gọi là Nương Tiên. Hắn cũng không đáng sợ lắm…Thân người căng cứng thả lỏng hơn một chút. -Nàng…nhà ở đâu? -Không…không có nhà… Mạnh dạn hơn, Nương Tiên đưa tay chạm nhẹ vào má hắn…Cảm giác mát mát trên tay…Cũng giống như nàng vậy.Da hắn khá mềm.Nhưng bàn tay kia thì lại cứng…Nàng cảm nhận thế khi hắn bỗng dưng nắm lấy tay nàng: -Ông… -Hửm… -Sao lại nắm tay tôi? -Để nàng không chạy…Nàng ở đâu tới đây? -Tôi ở trong kia….Nàng chỉ tay về tảng đá ngũ sắc…Buông ra đi! Tôi phải đi… Bàn tay hắn chợt nắm chạy nàng hơn. Có chút đau đau khiến Nương Tiên nhăn mặt: -Đau… -Sẽ không đau nữa…-Hắn đưa tay nàng lên, hôn nhẹ- Không cho ta biết cũng không sao. Nàng… Hắn chợt nhìn thấy viên đá trên tay nàng: -Đá ở đâu ra… -Đằng kia… -Sao nàng lại cầm… -Nó đẹp quá! Hắn bất thình lình nở nụ cười: -Nó vốn là một đôi…Giờ lại còn có một chiếc…Xem như là vô giá trị. Nàng cảm thấy áy náy…Vì sao? -Tôi xin lỗi…Tôi phải về rồi… -Không cho về- Hắn ôm nàng thật chặt vào lòng-Chạy đến đâu, ta cũng có cách đuổi theo. -Cút đi! Một con chim lớn…bỗng dưng bay gần chỗ nàng…. Nương Tiên khó chịu xô Khải Đăng ra, trong lúc con chim mổ liên vào mặt hắn.Đang có người đẹp, nếu bình thường đã mang hình ảnh khác… Khải Đăng nhướng mày, dứt khoát. -Không cút đi đâu cả…Còn nàng, theo ta về ở nhà đi. Nhà ta rộng,ít người, rất hợp với nàng.
Cuộc sống rất bình lặng. Khi xuống trần, cha nhìn thấy con gái nép đầu vào ngực mình mới sực nhớ ra mùa đông của trần gian là rất lạnh. Người ban cho Nương Tiên một chiếc áo, mưa thì không sợ lạnh, nắng cũng không nóng…Mặc vào có cảm giác rất thoải mái. Thỉnh thoảng nàng nhìn thấy những con vật….như cha nói, có hai chân, nói chuyện được…Thời gian đầu Nương Tiên rất sợ, chỉ biết núp trong tảng đá. Dần dần, nàng tò mò với họ hơn…Họ nhìn giống nhưng kỳ thật không giống nàng. Trông giống cha hơn…Nhưng họ không như cha, không tạo cho Nương Tiên cảm giác ấm áp. Hôm nay có cả giống nàng và không giống nàng cùng đến …Theo sau họ là rất đông người. Họ nói chuyện với nhau, sau đó kéo đi…. Nương Tiên đợi họ đi thật xa rồi, mới nhẹ nhàng bước ra khỏi ” Mẫu thạch”…Ở trong đó dù có cảm giác an toàn nhưng ở lâu cũng buồn chán. Nương Tiên thích ra ngoài nhìn cây cỏ cảnh vật. Lũ thú rừng cũng rất thân thiện với nàng. -………… Một vật gì đó lấp lánh…Nương Tiên cúi xuống…Là một viên đá nhỏ…Cũng là đá nhưng lại toát ra vẻ đẹp lạ lùng. Nàng thích thú cho nó vào lòng bàn tay, giơ lên dưới ánh mặt trời… Cũng vào lúc đó, bỗng dưng có tiếng: -Cút đi! Nương Tiên giật mình quay đầu lại…Trước mặt nàng, là hắn… Thiệu Khải Đăng quay lại chỗ này để tìm ngọc. Ngọc vốn cả đôi mới quý, hắn muốn mang về bỏ vào hộp..Cũng chẳng phải để bán, nhưng có của đề dành phòng khi khốn khó vẫn tốt hơn. Chưa tìm thấy ngọc thì hắn lại vô tình nhìn thấy một loại ngọc khác, quý giá hơn…Ngọc người. Không phải là Thiệu Khải Đăng chưa thấy con gái đẹp. Cô gái lúc nãy cũng là một mỹ nhân. Song, cô gái này lại mang cho hắn một cảm giác rất lạ. Thích thú…Không…không hẳn là thích thú. Nó là một sự luyến lưu, không sao rời mắt đi được. -Không cần sợ…Cô gái ơi! Giọng nói…Lần đầu tiên trong suốt mười năm, có một sinh vật khác nói chuyện với nàng…Nương Tiên quên mất sợ hãi, đứng yên. Thiệu Khải Đăng phẩy tay…Lũ thuộc hạ vội vã chạy biến ra xa. Sơn vương…Cũng là lần đầu họ thấy hắn hứng thú với một cô gái. -Ông… Tiếng nói vừa thốt ra đã vội ngưng lại. Nàng chưa bao giờ nói chuyện với ai…Ngay cả cha, cũng chỉ bập bẹ vài tiếng: Hắn đã đến bên nàng… Không có mùi son phấn…Da mặt nàng trắng mịn…Nhìn cứ muốn chạm vào…Toàn thân lại toát lên mùi thơm dìu dịu. Tóc xõa dài, mượt mà trên tấm lưng mảnh mai. Đôi môi mọng đỏ…Đẹp quá! -Nàng…nàng tên gì? Con người đó càng đến gần. Nương Tiên vừa có cảm giác sợ hãi, vừa tò mò muốn nhìn rõ hơn…Chân vì vậy cứ gần như chôn một chỗ…Đôi mắt trong veo nhìn không chớp vào ” người lạ”. -Nàng tên gì? Hắn cũng lo nàng sẽ bỏ chạy mất khi mình tới quá gần. Chốn rừng núi hoang vu này, mỹ nhân sống nơi đây, có lẽ tinh thần cảnh giác rất cao. Không khéo, gặp gỡ tình cờ sẽ chỉ là một thoáng. -Tôi… -Nàng tên là… -Cha…cha gọi là Nương Tiên. Hắn cũng không đáng sợ lắm…Thân người căng cứng thả lỏng hơn một chút. -Nàng…nhà ở đâu? -Không…không có nhà… Mạnh dạn hơn, Nương Tiên đưa tay chạm nhẹ vào má hắn…Cảm giác mát mát trên tay…Cũng giống như nàng vậy.Da hắn khá mềm.Nhưng bàn tay kia thì lại cứng…Nàng cảm nhận thế khi hắn bỗng dưng nắm lấy tay nàng: -Ông… -Hửm… -Sao lại nắm tay tôi? -Để nàng không chạy…Nàng ở đâu tới đây? -Tôi ở trong kia….Nàng chỉ tay về tảng đá ngũ sắc…Buông ra đi! Tôi phải đi… Bàn tay hắn chợt nắm chạy nàng hơn. Có chút đau đau khiến Nương Tiên nhăn mặt: -Đau… -Sẽ không đau nữa…-Hắn đưa tay nàng lên, hôn nhẹ- Không cho ta biết cũng không sao. Nàng… Hắn chợt nhìn thấy viên đá trên tay nàng: -Đá ở đâu ra… -Đằng kia… -Sao nàng lại cầm… -Nó đẹp quá! Hắn bất thình lình nở nụ cười: -Nó vốn là một đôi…Giờ lại còn có một chiếc…Xem như là vô giá trị. Nàng cảm thấy áy náy…Vì sao? -Tôi xin lỗi…Tôi phải về rồi… -Không cho về- Hắn ôm nàng thật chặt vào lòng-Chạy đến đâu, ta cũng có cách đuổi theo. -Cút đi! Một con chim lớn…bỗng dưng bay gần chỗ nàng…. Nương Tiên khó chịu xô Khải Đăng ra, trong lúc con chim mổ liên vào mặt hắn.Đang có người đẹp, nếu bình thường đã mang hình ảnh khác… Khải Đăng nhướng mày, dứt khoát. -Không cút đi đâu cả…Còn nàng, theo ta về ở nhà đi. Nhà ta rộng,ít người, rất hợp với nàng.
Tác giả :
An Mộng