Mỹ Nhân Đá
Chương 103: Chút ấm áp
Khụ… khụ… Tiếng ho của Diệp Vũ Tường vang lên trong căn phòng bệnh yên tĩnh. Nương Tiên trở mình, rồi ngồi thẳng dậy. Cô vốn cũng không ngủ được mà:
- Anh Diệp…
Diệp Vũ Tường cũng không rời bệnh viện. Không phải vì cô gái đó mà do bởi - hắn cũng đâu có chỗ để về:
- Anh nên đi khám đi! Tôi thấy anh ho nhiều lắm.
- À. Không sao. Chỉ ho có chút thôi.
- Anh đừng như thím Từ gần nhà tôi - Nương Tiên thở dài - Đến khi đi khám đã bị bệnh nặng lắm. Nhưng thím ấy không đủ tiền để điều trị. Còn anh, có lẽ không phải là thế…
Diệp Vũ Tường im lặng. Để được ho như loài người, hắn đã tự mình phá hủy lớp tường phòng vệ của Thi Quỷ. Mỗi lần bệnh, mẹ đều rất lo lắng. Mẹ ở suốt bên hắn, còn ép uống thuốc, quạt cho hắn ngủ. Bây giờ không còn những thứ đó nữa song thể chất của Diệp Vũ Tường cũng chẳng khôi phục lại được như lúc ban đầu:
- Anh không về nhà sao? Ở đây điều kiện bệnh viện rất tốt… Tôi…
- Ngủ đi! Đang có thai đấy.
Diệp Vũ Tường chỉ nói ngắn gọn vậy rồi đỡ Nương Tiên xuống giường. Cử chỉ có phần nhẹ nhàng hơn:
- Cảm ơn anh!
Bên trong,một bào thai cử động nhẹ. Thay vì đạp vào thành bụng Nương Tiên, nó chao qua chao lại rồi nằm yên tại chỗ.
- Lúc chiều, tôi thấy anh chưa ăn gì cả. Anh…
- Không sao đâu. Tôi biết tự lo mà.
Ngày mai là ngày thi cả hai môn, Nương Tiên cũng lo lắng không ít. Không đi thi đồng nghĩa với học lại, tốn thêm chi phí. Cô lại bỏ đi gần cả ba ngày như thế, ông bà Úc ở nhà sẽ lo… Rất lo…
- Bên ngoài khi tôi đi mua quần áo thêm cho cô, tôi nhặt được một vài tờ giấy - Diệp Vũ Tường vẫn lạnh nhạt - Họ nói… ba mẹ cô đang tìm cô rất gấp. Mẹ cô thì tái phát bệnh, đang nằm dưỡng ở nhà.
Đôi môi của Nương Tiên tái nhợt đi. Cô níu lấy tay Diệp Vũ Tường:
- Mẹ tôi vốn có bệnh cao huyết áp… Tôi…
- Tùy cô thôi. Tôi chỉ bảo vệ cho cô, còn chọn lựa lẩn trốn hay về đối với tôi đều không quan trọng.
- Anh đừng nói vậy. - Nương Tiên chợt nói - Tôi không thích nghe câu nói đó của anh một chút nào cả.
Dừng lại một chút rồi cô tiếp lời:
- Tôi và anh không quen biết nhiều, anh không quan tâm tới tôi cũng không sao. Nhưng cách nói của anh lại làm tôi có cảm giác, anh không quan trọng bất cứ việc gì khác. Tôi cảm thấy anh rất lương thiện. Anh không nên tự gò bó và ép mình như thế. Không chỉ anh thương tổn mà còn làm những người thương anh rất đau lòng.
Đôi bàn tay mảnh khảnh của Diệp Vũ Tường bất thần bị nắm lấy. Nương Tiên cười hiền:
- Tôi mang thai, người ta nói nó là yêu quái. Nó rất có hại cho tôi. Nó có thể giết tôi. Tôi cũng sợ lắm, nhưng bây giờ thì tôi không xem việc đó là quan trọng nữa. Tôi sẽ cố gắng bảo vệ nó, vì nó… là con tôi. Nó nằm trong bụng của tôi!
Loài người, loài người với những nhắn gửi, những suy nghĩ tràn ngập yêu thương ấy. Thi Quỷ hắn không nói gì nữa song với Sát Tinh, mọi thứ trước mắt hắn vẫn chưa đáng để tin tưởng. Khi không có chuyện, muốn nói thế nào là chuyện của người ta. Sát Tinh cần một thử nghiệm, một lời giải đáp thỏa đáng, một minh chứng cho những lời nói ấy. Chút ấm áp vừa lan vào lòng đấy, không nên vì nó mà phạm sai lầm.
- Mẹ…
Hắn sẽ có một vài trò, xem là đùa cũng được, là nhẫn tâm cũng được. Thực sự cũng muốn biết. tảng đá tiên bé nhỏ này sẽ làm gì khi đối diện cùng nỗi đau khổ của loài người?
- Anh Diệp…
Diệp Vũ Tường cũng không rời bệnh viện. Không phải vì cô gái đó mà do bởi - hắn cũng đâu có chỗ để về:
- Anh nên đi khám đi! Tôi thấy anh ho nhiều lắm.
- À. Không sao. Chỉ ho có chút thôi.
- Anh đừng như thím Từ gần nhà tôi - Nương Tiên thở dài - Đến khi đi khám đã bị bệnh nặng lắm. Nhưng thím ấy không đủ tiền để điều trị. Còn anh, có lẽ không phải là thế…
Diệp Vũ Tường im lặng. Để được ho như loài người, hắn đã tự mình phá hủy lớp tường phòng vệ của Thi Quỷ. Mỗi lần bệnh, mẹ đều rất lo lắng. Mẹ ở suốt bên hắn, còn ép uống thuốc, quạt cho hắn ngủ. Bây giờ không còn những thứ đó nữa song thể chất của Diệp Vũ Tường cũng chẳng khôi phục lại được như lúc ban đầu:
- Anh không về nhà sao? Ở đây điều kiện bệnh viện rất tốt… Tôi…
- Ngủ đi! Đang có thai đấy.
Diệp Vũ Tường chỉ nói ngắn gọn vậy rồi đỡ Nương Tiên xuống giường. Cử chỉ có phần nhẹ nhàng hơn:
- Cảm ơn anh!
Bên trong,một bào thai cử động nhẹ. Thay vì đạp vào thành bụng Nương Tiên, nó chao qua chao lại rồi nằm yên tại chỗ.
- Lúc chiều, tôi thấy anh chưa ăn gì cả. Anh…
- Không sao đâu. Tôi biết tự lo mà.
Ngày mai là ngày thi cả hai môn, Nương Tiên cũng lo lắng không ít. Không đi thi đồng nghĩa với học lại, tốn thêm chi phí. Cô lại bỏ đi gần cả ba ngày như thế, ông bà Úc ở nhà sẽ lo… Rất lo…
- Bên ngoài khi tôi đi mua quần áo thêm cho cô, tôi nhặt được một vài tờ giấy - Diệp Vũ Tường vẫn lạnh nhạt - Họ nói… ba mẹ cô đang tìm cô rất gấp. Mẹ cô thì tái phát bệnh, đang nằm dưỡng ở nhà.
Đôi môi của Nương Tiên tái nhợt đi. Cô níu lấy tay Diệp Vũ Tường:
- Mẹ tôi vốn có bệnh cao huyết áp… Tôi…
- Tùy cô thôi. Tôi chỉ bảo vệ cho cô, còn chọn lựa lẩn trốn hay về đối với tôi đều không quan trọng.
- Anh đừng nói vậy. - Nương Tiên chợt nói - Tôi không thích nghe câu nói đó của anh một chút nào cả.
Dừng lại một chút rồi cô tiếp lời:
- Tôi và anh không quen biết nhiều, anh không quan tâm tới tôi cũng không sao. Nhưng cách nói của anh lại làm tôi có cảm giác, anh không quan trọng bất cứ việc gì khác. Tôi cảm thấy anh rất lương thiện. Anh không nên tự gò bó và ép mình như thế. Không chỉ anh thương tổn mà còn làm những người thương anh rất đau lòng.
Đôi bàn tay mảnh khảnh của Diệp Vũ Tường bất thần bị nắm lấy. Nương Tiên cười hiền:
- Tôi mang thai, người ta nói nó là yêu quái. Nó rất có hại cho tôi. Nó có thể giết tôi. Tôi cũng sợ lắm, nhưng bây giờ thì tôi không xem việc đó là quan trọng nữa. Tôi sẽ cố gắng bảo vệ nó, vì nó… là con tôi. Nó nằm trong bụng của tôi!
Loài người, loài người với những nhắn gửi, những suy nghĩ tràn ngập yêu thương ấy. Thi Quỷ hắn không nói gì nữa song với Sát Tinh, mọi thứ trước mắt hắn vẫn chưa đáng để tin tưởng. Khi không có chuyện, muốn nói thế nào là chuyện của người ta. Sát Tinh cần một thử nghiệm, một lời giải đáp thỏa đáng, một minh chứng cho những lời nói ấy. Chút ấm áp vừa lan vào lòng đấy, không nên vì nó mà phạm sai lầm.
- Mẹ…
Hắn sẽ có một vài trò, xem là đùa cũng được, là nhẫn tâm cũng được. Thực sự cũng muốn biết. tảng đá tiên bé nhỏ này sẽ làm gì khi đối diện cùng nỗi đau khổ của loài người?
Tác giả :
An Mộng