Mỹ Nam Hoa Hồng
Chương 8 8 Rắm Cầu Vồng
(*) Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng.
—♥—♥—
Đàm Nhạc Phong biết Phong Tử Thụy mời, cậu ta hỏi Úc Nam: "Cục cưng, cưng có muốn đi với anh ta không?"
Điều Úc Nam quan tâm là cuộc triển lãm chứ không để ý đi cùng ai.
Song hôm thứ năm cậu phải đi làm, thời gian của ngài Cung rất quý giá mà cậu cũng không phải kiểu người nói không giữ lời xin nghỉ tùy tiện, nên lắc đầu: "Mày quên rồi à, chiều thứ năm tao còn phải đi vẽ cho ngài Cung."
Úc Nam cũng phản hồi Phong Tử Thụy như vậy: "Cảm ơn anh, nhưng thứ năm em có việc làm thêm, không thể đi với anh."
Phong Tử Thụy cười, không thành vấn đề: "Gọi điện xin nghỉ một ngày đi? Cơ hội hiếm có, kiến thức có thể học được chắc chắn là nhiều hơn việc làm thêm của em."
Úc Nam vẫn từ chối.
Phong Tử Thụy im lặng trong điện thoại một lúc, tự giải vây cho mình: "Đều tại không đúng dịp, cũng được, anh đi với bạn học khác."
Hình như bên đó truyền đến tiếng cười vang của đám người, có người đang huýt sáo.
Úc Nam không hiểu sao lại thế.
Tuần này trôi qua rất nhanh, giữa tuần tiểu Chu gọi điện báo đã xử lý xong sự tình rồi cứng rắn không cho phép từ chối hỏi số tài khoản của cậu, chuyển khoản số tiền Nghiêm Tư Ni trả để đền bù thiệt hại, thuốc men vân vân.
Sự tình được xử lý rất gọn ghẽ, Đàm Nhạc Phong lại nhắc đến chuyện muốn cậu mời ngài Cung ăn như thể lo cậu thiếu ân tình trước người chủ thuê mình, Úc Nam dự tính hôm nay sẽ hỏi.
Không ngờ đến chiều, cậu vừa tan học không lâu thì một dãy số lạ hiển thị trên màn hình điện thoại cậu.
"Chào ạ." Úc Nam lễ phép bắt máy, "Phòng làm việc Nam Phong xin nghe."
"Nhìn bên trái em đi." Không ngờ lại là Cung Thừa.
Giọng của người đàn ông truyền qua điện thoại càng thêm trầm ấm cuốn hút, một tuần không gặp, bỗng nghe được giọng của Cung Thừa làm tim Úc Nam nhảy thình thịch.
Cậu bước sang bên trái nhìn, bên vỉa hè có một chiếc Rolls-Royce đen đang từ từ hạ cửa sổ ở ghế sau xuống, khuôn mặt điển trai của Cung Thừa lộ ra, mũi cao mắt sâu tựa người mẫu nam trưởng thành trong quảng cáo.
"Đợi." Cung Thừa nói xong câu này liền cúp máy.
Úc Nam nghe tiếng tút thì luống cuống nhét điện thoại vào túi quần, cậu lớ ngớ.
Hướng cả hai ngược nhau, tình huống hiện tại giông giống Cung Thừa đến trường đón cậu, mà cậu suýt chút nữa bỏ lỡ gã.
Chiếc xe ấy thong dong quay đầu ở giao lộ, chạy chậm đến trước cậu rồi dừng lại.
Một người tài xế bước xuống từ ghế ngồi, cung kính mở cửa xe cho cậu: "Mời cậu."
Lần đầu tiên trong đời Úc Nam nhận được kiểu đãi ngộ thế này, đối phương còn lớn tuổi hơn cậu, cậu được cung kính mà lo sợ: "Cảm ơn ạ!"
Bây giờ cậu khẳng định Cung Thừa đến đón mình.
Tài xế biết điều đáp lại: "Việc nên làm."
Cửa xe đóng kín, hơi nóng hoàn toàn bị chặn lại, trong xe mát lạnh giống như một thế giới khác.
Úc Nam ngửi hương thơm thoang thoảng trong xe, không phân biệt được là mùi nước hoa trong xe hay là mùi trên người Cung Thừa, tất cả mọi thứ trong tầm tay đều được bọc bằng da mềm, không gian ở hàng ghế sau rộng khủng khiếp, mà Cung Thừa thì gần trong gang tấc, vô hình trung tạo áp lực cho người ta.
"Phòng làm việc Nam Phong?" Cung Thừa mở lời trước, "Là gì?"
"Là cửa hàng nhỏ bọn em mở, thỉnh thoảng sẽ nhận bản thảo." Úc Nam hơi ngượng ngùng nhìn thẳng đối phương, "Em không biết là ngài."
Cậu và Đàm Nhạc Phong cùng mở cửa hàng online, thỉnh thoảng nhận một vài việc như vẽ ảnh chân dung, vẽ ít truyện tranh, kiếm được một ít tiền.
Vì cả hai thường xuyên ít online nên để lại số điện thoại, đôi lúc sẽ có số lạ gọi đến hẹn bản thảo.
Trước đó Cung Thừa chưa từng gọi cho cậu, cả hai chỉ có Wechat của đối phương, lịch sử trò chuyện cũng chỉ có mỗi câu nhắc cậu quên cầm ô "Em bỏ quên cái này rồi", giữa họ luôn duy trì khoảng cách nhất định.
Cung Thừa nói: "Số điện thoại cá nhân của tôi, em lưu lại đi."
Lần trước Cung Thừa nói sau này có gặp chuyện gì thì gọi số cá nhân của gã, hóa ra là thật.
Úc Nam ngoan ngoãn lưu số, phát hiện Cung Thừa vẫn nhìn mình thì tim cậu đập nhanh hơn: "Ngài Cung, sao ngài lại ở đây?"
Áo sơ mi bên trong của Cung Thừa tùy ý mở hai cúc ở cổ áo, trông có vài phần phong thái trẻ trung lẫn phóng túng mà kẻ bề trên mới có, tựa như tuổi tác chỉ là con số với gã, chỉ là sự lắng đọng của năm tháng mà thôi.
Giữa hai người cách nhau một chỗ để tay, ngón tay thuôn dài của Cung Thừa gõ lên tay vịn của ghế sau: "Dẫn em đi xem triển lãm."
Úc Nam ngạc nhiên: "Xem triển lãm? Hôm nay không vẽ?"
"Vẽ có thể để hôm khác." Cung Thừa hỏi, "Sao, không phải em thích Dư Thâm à?"
Trong bất kỳ tình huống nào Úc Nam cũng đều không tiếc bày tỏ sự sùng bái thần tượng, phòng trưng bày của Cung Thừa có tác phẩm của Dư Thâm, có lẽ cậu từng tán tụng "rắm cầu vồng" của Dư Thâm với Cung Thừa.
"Ngài đang nói triển lãm bộ sưu tập ở Cây Và Thiên Thừa ấy ạ?" Úc Nam không ngờ Cung Thừa sẽ muốn đi xem triển lãm, "Có làm lỡ thời gian của ngài không?"
Mỗi lần vẽ là hai tiếng, bỏ lỡ thì sẽ kéo dài tiến độ.
Cung Thừa nói một cách tùy ý: "Không sao, nâng cao thẩm mỹ của em mới có lợi cho chân dung của tôi.
Lần sau em vẽ bù là được, tôi sẽ bảo tiểu Chu sắp xếp."
Úc Nam yên tâm hơn, cậu phấn khích gật đầu: "Không ngờ hôm nay có thể đi xem triển lãm, không chừng còn có thể gặp một người anh học khóa trên của em."
Cung Thừa chẳng hứng thú với mong đợi gặp gỡ tình cờ của bọn trẻ, gã nói bằng ngữ điệu như bắt chuyện với thú cưng: "Lại đây, tôi xem thương thế ra sao rồi?"
Úc Nam hơi chúi đầu xuống cho gã xem: "Gần lành rồi."
Cung Thừa nâng tay lên, Úc Nam thoáng nín thở.
.
ngôn tình hài
Trán cậu đổ một lớp mồ hôi mỏng, chúng lóng lánh trên làn da mịn màng.
Ngón tay mát lạnh của người đàn ông vừa chạm vào làn da ở trán cậu thì lông mi cậu tức thời run run.
Người trẻ tuổi có năng lực khép miệng vết thương nhanh chóng, mới một tuần mà vết thương chỉ còn lại đường may, không nhìn kỹ sẽ không thấy được.
Tin rằng qua một thời gian nữa là có thể hoàn toàn biến mất.
Sau khi xem trán xong, Cung Thừa nói thêm: "Vén ống quần lên tôi xem thử."
Tài xế không dằn lòng được liếc nhìn phía sau phản chiếu trong gương chiếu hậu, xong vội vàng lại nhìn thẳng phía trước, không dám mạo phạm.
Ngoại trừ lúc còn nhỏ bị thương không dám về nhà nói người lớn biết thì đã lâu lắm rồi Úc Nam không bị kiểm tra thế này.
Cậu hơi sửng sốt, không kéo ống quần lên: "Đầu gối cũng lành rồi, ngài không cần lo, ngày nào em cũng thoa thuốc hết."
Cung Thừa bỗng cười khẽ: "Ừ lành rồi."
Úc Nam chợt nhận ra mình mặc quần jeans rách, trùng hợp hai bên đầu gối đều rách một lỗ lớn, đầu gối trắng nõn trông như thế nào liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một, đặc biệt dễ nhìn thấy.
Hình như có gì đó sai sai trong cuộc đối thoại tưởng như bình thường này làm Úc Nam đỏ mặt tới mang tai, cậu không biết nói gì cho phải.
Sắp đến Cây Và Thiên Thừa, đi vào triển lãm bộ sưu tập, mọi người đều mặc trang phục chỉnh tề, dù không đeo cà vạt thì cũng không mặc áo phông quần bò, đàn ông mặc âu phục đi giày da, phụ nữ mặc váy dài chấm đất, đây không giống triển lãm tranh mà như là tiệc rượu của giới thượng lưu.
Người ở đây nói chuyện cao siêu, không có ai không phải là người nổi tiếng trong từng lĩnh vực khác nhau, Úc Nam nhìn là thấy ngay một vài người nghệ sĩ có thể kể tên.
Thảo nào buổi triển lãm giới hạn vé mời, xem ra không phải ai cũng có thể đến tham quan.
Úc Nam ăn vận hoàn toàn lạc quẻ, có người nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò, cậu buồn rầu: "Nguy rồi, hình như em mặc sai đồ rồi, giờ về đổi còn kịp không?"
"Không cần để ý người khác mặc gì." Cung Thừa đi bên cạnh cậu, sắc mặt không đổi, "Cứ làm chính em là được rồi."
"Thật á?" Úc Nam thấp thỏm, cậu là một người rất sẵn lòng tuân theo quy tắc.
Cung Thừa đỡ lưng cậu: "Có tôi đây, em sợ gì chứ."
Quả nhiên khi Cung Thừa trò chuyện với cậu thì những ánh mắt kia đều rút về.
Đôi lúc sẽ có người đánh bạo bước đến chào hỏi Cung Thừa, họ đều gọi một tiếng "Ngài Cung" chứ không dám làm phiền quá giới hạn.
Trong mắt Úc Nam, ngài Cung mở phòng trưng bày tranh nên quen biết một số người trong lĩnh vực nghệ thuật cũng không phải chuyện lạ, tất nhiên là nằm trong phạm vi được chủ sự mời, cậu hưởng ké ánh sáng của ngài Cung thôi.
Suôn sẻ đi vào trong hội trường, Úc Nam tức thời quên đi việc mình ăn mặc không hợp, mắt cậu lấp lánh: "Làm sao đây, em hận không thể mọc thêm mười con mắt."
Cung Thừa không cười giễu mà xoa đầu cậu: "Mọc nhiều mắt thế làm gì, em cứ xem từ từ, không ai hối em."
Buổi chiều này trôi qua rất nhanh, từ vật sưu tầm thời Chiến quốc đến tác phẩm chủ nghĩa siêu thực cận hiện đại, Úc Nam nhìn mà không kịp.
Cả hai ngắm nhìn suốt đường đi, nếu Úc Nam thấy tác phẩm nghệ thuật thì ngay tắp lự nói liến thoắng, gần như là bàn luận với Cung Thừa giữa Ngô Quán Trung và Từ Bi Hồng ai đúng ai sai, bất luận là "lấy hình tả thần" hay là "lấy thần vẽ hình" thì cậu đều có thể từ tốn bàn luận.
Đối diện với muôn vàn vật triển lãm, thỉnh thoảng cậu sẽ nói ra kiến thức nhỏ bé mình biết, thỉnh thoảng lại yên tĩnh đến mười mấy phút.
Góc nghiêng chăm chú dịu dàng, cần cổ thon hơi uốn lượn, ánh mắt cụp xuống dịu ngoan như một chú thiên nga.
Có người hỏi dò Cung Thừa người bên cạnh là ai, có lẽ tưởng cậu là cậu ấm Cung Nhất Lạc của Cung gia, Cung Thừa chỉ cười nhạt không nhiều lời.
Lâu dần mọi người thức thời rời đi, cả hai được thanh tĩnh hơn.
"Thích nó?" Cung Thừa hỏi.
Úc Nam đang xuất thần nhìn không rời mắt chiếc mặt nạ Na Hí cổ đại mặt xanh nanh vàng, lúc còn nhỏ cậu theo cha mẹ đi biểu diễn cùng đoàn kịch, từng xem những người lớn trong đoàn biểu diễn Na Tế.
Hình ảnh vốn dĩ đã bị quên lãng theo tuổi tác lớn dần, nhưng đến khi nhìn thấy mặt nạ lại gợi cậu nhớ từng đeo một chiếc mặt nạ màu đỏ cưỡi trên vai cha.
(*) Na là nghi thức xua đuổi các loài quỷ mang bệnh đến.
Ở Trung Quốc, nghệ thuật diễn xướng dân gian có Na Vũ là loại múa đuổi tà dịch, cũng có Na Hí là trò vui đuổi quỷ dịch; trong đó người diễn đều đeo mặt nạ gỗ và diễn lại tích truyện mời thần xua tà, ban phúc.
Úc Nam không thích mặt nạ, cậu lắc đầu.
Cung Thừa nói: "Nó là do nhóm người Hiệp hội Mỹ thuật Hoa Kỳ làm chơi, bên kia còn có rất nhiều, có thể lấy một cái lúc rời đi."
Úc Nam hơi hứng thú hỏi: "Có cái màu đỏ không?"
Cung Thừa bật cười, chỉ xem đó là tâm tính của cậu bé.
Sau khi xem triển lãm ở sảnh phía tây, họ lại đi ra hành lang, bên đó có nhiều tác phẩm hội họa nổi tiếng.
Tuy Úc Nam học về mảng tranh sơn dầu nhưng kiến thức cậu đọc rất rộng, từ hội họa Trung Quốc đến màu nước đều hiểu.
Vừa nhìn thấy tranh vẽ cậu càng như cá gặp nước.
Đó là một bức tranh màu xanh ngọc bích, kích thước không hề nhỏ, người ngoài nghề đến xem sẽ cảm thấy đây là một tầng sương mù mờ ảo.
"Đẹp quá đi, chắc đây là tác phẩm của thầy Dư." Úc Nam ngẩng đầu, biểu hiện thành kính, bất tri bất giác lại bắt đầu tán tụng "rắm cầu vồng", "Ngài xem, thầy Dư kết hợp cả thủ pháp hội họa Trung Quốc, đường nét bắt đầu từ đây.
Bức tranh này tên là Triều, ông ấy theo phái trừu tượng, thật ra đây chính là rừng cây đồng cỏ...!Các khối màu chồng lên nhau rất đẹp, đúng là đại tượng vô hình."
(*) Đại tượng vô hình: Tượng lớn, không có hình.
Ám chỉ bậc đại chí tài cao thường không khoe tài, chân nhân bất lộ tướng.
Bên cạnh chợt vang lên tiếng người nói: "Quá khen rồi."
Úc Nam quay đầu, đối phương là ông già cầm chiếc cốc giữ nhiệt, đeo kính gọng đen, nói đó là ông cụ trông coi máy lọc nước ở cổng cũng có người tin.
Người này là Dư Thâm.
Thấy thần tượng xuất hiện, Úc Nam ngạc nhiên đến nỗi chưa biết nên nói gì thì Dư Thâm đã mỉm cười: "Nghe ngài Cung nói cậu bạn học này là người hâm mộ bé nhỏ của tôi nhỉ."
Lời tác giả: P/s: Truyện này là thuần đô thị, không có ai sẽ thành tinh đâu hahahahahaha.
(Chắc ý tác giả là Úc Nam sẽ luôn ngoan ngoãn như thế, sau này sẽ không thành tinh, hóa nữ vương hay ngạo kiều gì đó? Mình đoán vậy thôi =))))
HẾT CHƯƠNG 07.