Mỵ Khuynh Thiên Hạ
Chương 41: Yên lành
Từ Phong đã nói mỗi ngày đều đến tìm Ngọc Ngưng Nhi liền thật mỗi ngày đều đến tìm nàng. Chớ thấy lúc hắn đối mặt với Ngọc Ngưng Nhi thì si si ngốc ngốc, chiêu trò cũng không hề ít. Cũng không biết nghe lời ai, mỗi lần Từ Phong tới đều sẽ mang theo tiên hoa (hoa tươi) tự hái trong hoa viên tới tặng cho Ngọc Ngưng Nhi, ngoài ra, hắn còn mua chút kim ngâm thủ sức các loại cho Ngọc Ngưng Nhi. Những điều này cũng chưa phải tất cả, ngẫu nhiên hắn cũng sẽ xung phong nhận việc ngao oản cháo nóng cho Ngọc Ngưng Nhi, hoặc cũng là thiếp tâm nàng lúc thân thể nàng khó chịu. Một đến hai đi, Ngọc Ngưng Nhi cũng coi như bán thôi bán tựu* đáp ứng cùng một chỗ với hắn, chỉ vì sự thể thiếp, dụng tâm của hắn, còn có chân tình hắn dành cho mình.
[nửa đẩy nửa gần ~ đại khái là không từ chối nhưng cũng không khẳng định]
Sang năm lại đến thời tiết hoa đào nở rộ, Tô Vận Hàm ngồi trong phòng chuyên tâm đọc thư như ngày thường. Trải qua non nửa năm nàng nỗ lực gần như có thể đọc thuộc lòng những thư trên thư giá. Mắt thấy khoa khảo sắp tới, nàng càng cần cố gắng hơn, để đảm bảo bộc lộ năng lực giữa đám đông khảo sinh, chiếm giữ đầu bảng.
Nơi có nàng dĩ nhiên là có Hồ Linh Tiêu, nàng đang đọc thư, Hồ Linh Tiêu an vị trên đùi nàng an tĩnh bồi tiếp nàng. Ở chung như vậy đã non nửa năm, các nàng chẳng những không có cảm giác phiền nị, ngược lại cảm thấy thân mật vô cùng. Như Hồ Linh tiêu đã nói: tình giữa các nàng sẽ là đời đời kiếp kiếp, hiện tại mới qua mấy tháng mà thôi, chỉ e có qua mấy năm mấy đời, nàng cũng sẽ không phiền chán đối phương.
Như hiện tại, Hồ Linh Tiêu ngoan ngoãn ngốc trong lòng nàng, nhìn Tô Vận Hàm chuyên chú nghiêng mặt hơi hơi xuất thần. Mặc kệ qua bao lâu, dung nhan Tô Vận Hàm đều là phong cảnh nàng nhìn không biết chán. Cảm thấy có chút tẻ nhạt, Hồ Linh Tiêu dứt khoát hiện ra nguyên hình hoá thành bạch hồ toàn thân hoàn mỹ cuộn lại trên đùi nàng. Hồ Linh Tiêu hoá thành bạch hồ là Tô Vận Hàm cực kỳ vui thích đó, cho dù đang đọc thư, khoé môi nàng cũng sẽ nhẹ nhàng giương lên, một tay buông góc thư vuốt ve qua lại bộ lông quang khiết của bạch hồ, sau đó lại chuyển đến bụng nàng liên tục cạy mấy cái chỗ mấy chấm tròn nhô ra. Mãi tới khi Hồ linh Tiêu phát sinh bất mãn than nhẹ, nói: "Ngốc tử! Ngươi lại khi phụ ta vậy nữa!" Thật là, lúc người ta hình người hôn cái miệng nhỏ đều uỷ khuất không cho, còn một bộ chính kinh phải đợi bái đường thành thân. Đợi người ta hiện ra nguyên hình, hay cùng cái tay chết tiệt kia sờ người ta một lượt từ trong ra ngoài! Đây không phải khi phụ người, nha không đúng, không phải khi phụ yêu thì là gì!!!
"Ha ha, ta khi phụ nàng chỗ nào, bạch hồ là bạch hồ... người là người, lại không giống nhau." Mặc dù ngoài miệng Tô Vận Hàm nói vậy, nhưng cái tay sờ soạng cạy loạn trên bụng bạch hồ cũng không có chút dấu hiệu dừng lại. Không chịu được cái trò châm dầu như vậy của nàng, Hồ Linh Tiêu chỉ đành hoá thành hình người gò má phi hồng nhuyễn nằm trong lòng Tô Vận Hàm, gắt giọng: "Ngươi ngốc tử này, hồ ly thì thế nào, người thì thế nào? Đều là ta, cảm giác... các giác cũng đều như thế... Ngươi lại cứ như vậy, chi bằng... Chi bằng hiện tại ngươi liền muốn ta đi, cũng tránh để ngươi như vậy... tuỳ ý khiêu khích ta như vậy."
"Như vậy sao được! Ta, ta đã nói không được mà! Huống hồ, huống hồ bạch hồ là thú, hình người mới là người, người sờ vuốt thú là thân mật, cũng không có gì." Ý tứ chính là, người sờ vuốt thú rất bình thường dù là sờ một lượt từ trong ra ngoài, ai bảo ngươi hoá thành hồ ly mà không phải người chứ!
"Ngươi! Vậy ngươi nói xem, ngươi yêu thích ta hoá thành hồ ly chứ? Hay là yêu thích ta trong hình người?" Hồ Linh Tiêu mị nhãn ngậm xuân, hai tay không ngừng nắm thịt mềm bên hông Tô Vận Hàm, xem như bảo nàng sự trừng phạt phiên ngôn luận 'nhân thú' này. Còn người sờ vuốt thú là thân mật chứ! Chờ ngày nào đó cho ngươi chơi với tiểu lang tể (sói con), còn là một công, ta cho ngươi sờ đủ!
"Ha ha, này không phải đều là nàng sao?" Tô Vận Hàm tự biết đuối lý, cũng không nói thêm gì nữa, thuận thế vòng qua eo nàng sợ nàng nhuyễn ngã lên mặt đất. Tuy rằng mấy ngày nay các nàng cơ hồ như hình với bóng, nhưng nàng vẫn chưa có nói ra dạng thích hay yêu kia, nàng có giới hạn của nàng, cũng có dự tính của nàng. Nàng không phải không yêu Hồ Linh Tiêu, nàng lưu tâm Hồ Linh tiêu không hề ít hơn Hồ Linh Tiêu đối với nàng, nàng mong muốn nói ra lời kia ở một tình huống thích hợp, chí ít có thể khiến Hồ Linh Tiêu hiểu rõ sự kiên định của nàng.
"Liền biết ngươi sẽ nói như vậy, không thú vị."
Tiếng gõ cửa vang lên, Hồ linh Tiêu nằm sấp trong lòng Tô Vận hàm nhàm chán đánh cái ngáp, nói: "Từ công tử không phải ở chỗ tỷ tỷ bên kia sao? Sạo lại chạy tới tìm ngươi chứ?" Nói xong, nàng rời khỏi lòng ngực Tô Vận Hàm, đi tới mở cửa ra, để người ngoài cửa vào. Quả là Từ Phong mà! Thời khắc này hắn mang bộ mặt ân cần tiến đến bên người Tô Vận Hàm, sau khi thấy y ngẩng đầu lại thay đổi một bộ dạng vô cùng chính kinh, kiên quyết kéo y từ trên ghế tròn tới chỗ cửa, nói với Hồ Linh Tiêu: "Hắc hắc, Linh Tiêu cô nương... Ta, ta có chuyện quan trọng cần mượn Tô huynh đệ dùng chút, ngươi chắc hẳn sẽ không để ý đâu ha!"
"Không để ý, ta còn có cơ hội để ý sao!" Hồ Linh Tiêu lườm một cái về phía bóng lưng Từ Phong, đây là hỏi ý kiến nàng sao? Rõ ràng chính là đánh cái chiêu hô, sau đó trực tiếp lôi ngốc tử của nàng ra ngoài luôn. Nàng biết 'huynh đệ tình trọng' của Từ Phong cùng Tô Vận Hàm, cũng không đi quản chuyện giữa hai người họ, nửa nằm dài trên giường, lấy hạt dưa trong tay vừa cắn vừa đợi Tô Vận Hàm về.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Suốt đoạn đường Từ Phong cũng không có nói gì, mãi tới khi kéo Tô Vận Hàm tới cửa phủ Đề đốc, mới khẩn trương hề hề nói: "Tô huynh đệ, ta định nói ra với phụ thân, nhưng ta một người lại là không dám nói... Chỉ đành lôi ngươi theo, để ngươi phụ hoạ."
"Nói ra? Từ huynh đệ ngươi muốn nói gì với phụ thân?"
"Nói, nói ta định đề thân với Ngưng Nhi. Ta, chuyện này ta đã nghĩ thật lâu rồi, Ngưng Nhi mãi ở Tuý Hoa lâu chung quy không phải một chuyện, ta nghĩ sớm chút chuộc thân cho nàng để thú nàng về nhà, không để cho nàng tất lại xuất đầu lộ diện. Ta, ta nghĩ đối tốt với nàng, muốn cho nàng cả đời đều hài lòng vui vẻ. Tô huynh đệ, ngươi hãy theo ta vào thôi nào! Vì hạnh phúc của ta, ha!" Từ Phong hất đầu mấy lần, không thèm nhìn xem Tô Vận Hàm còn có gì muốn nói phía sau, trực tiếp kéo y vào phủ, muốn tìm phụ thân Từ Trị Đồ nói ra chuyện đề thân.
"Phụ thân! Con..." Thô lỗ kéo Tô Vận Hàm đi vào tiền sảnh, lúc này Từ Phong mới phát hiện không chỉ có mình phụ thân ngồi ở đó, còn có một nam nhân lớn tuổi ngồi trên cùng ông, nam nhân kia một thân trang phẫn giản dị, trên trán đã sinh nếp ngăn, một đôi mắt lại có vẻ thấp phần duệ trí*. Phát hiện có người quấy rầy, nam nhân bất động thần sắc đánh giá Từ Phong, sau đó lại ném ánh mắt lên người Tô Vận Hàm, thấy tướng mạo nàng tuấn mỹ vậy mà nồng đậm thư quyển vị, không khỏi mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn thêm vài lần.
[có tài trí, nhìn xa trông rộng, có tầm nhìn]
"Phong nhi, sao không hiểu lễ nghi như vậy! Trong tiền sảnh há lại là nơi để ngươi tuỳ ý huyên náo?" Từ Trị Đồ bất mãn nhíu mày, sau đó ra vẻ áy náy với nam nhân bên người: "Khiến Hứa lão ngài chê cười rồi, đây là tiểu nhi Từ Phong, đây là nghĩa tử ta Tô Vận Hàm."
"Không có gì đáng ngại, hôm nay ta vốn là cùng Từ Đề đốc ngươi nhàn thoại chuyện gia thường mà thôi, Từ Đề đốc không cần khách khí!" Nam nhân được gọi là Hứa lão vuốt cằm quang khiết đánh giá Tô Vận Hàm, lại khen: "Nhi tử Từ Đề đốc tuấn lãng bất phàm, rất có phong thái đương niên của Từ Đề đốc. E là theo thời gian, nhất định tiếp nhận chức Đề đốc của Từ Đề đốc a!"
"Hứa lão nói đùa, tiểu nhi còn trẻ khí thịnh, cũng chỉ biết làm chút chuyện khiến ta phát cáu. Ngoài biết vũ đao lộng kiếm, hết thảy những cái khác không thông. Nào so được với những văn nhân nhã khách tài hoa ngời ngời kia?! Ngược lại nghĩa tử của ta đây, làm người đúng mực, tuy không thạo công phu, nhưng là nhân tài đọc đủ thứ thi thư."
"Văn nhân có chuyện của văn nhân, vũ giả tự có chỗ của vũ giả đi. Ta thấy các triều đại tới nay có chế độ quan vị thế tập* quan tướng của Từ Đề đốc truyền cho lệnh lang (anh nhà) cũng không có gì đáng trách." Tuy nam nhân nói vậy, ánh mắt thuỷ chung chưa từng dời khỏi người Tô Vận Hàm. Một thiểu niên lang (chàng thiếu niên) văn nhã như vậy, nếu có thể khiến y... Nam nhân cười gật gật đầu, bàn tính trong lòng lách cách đánh vang lên.
[cha truyền con nối, con nối chức của cha]
"Ha ha, Hứa lão nói đùa, muốn thế tập quan vị của ta, cũng phải xem tiểu tử này có bản lãnh đó hay không đã." Từ Trị Đồ vuốt râu mép của hắn, đổi sang nghiêm túc nói với Từ Phong: "Sao nào? Đột nhiên đến tiền sảnh là có chuyện gì?"
"Bẩm phụ thân, xác thực là có việc." Từ Phong tiến lên một bước, liếc mắt Tô Vận Hàm bên cạnh hắn, vì có y phụ trợ nên trong lòng đỡ khẩn trương không ít: "Hơn nữa, còn là chung thân đại sự của nhi tử."
"Chung thân đại sự?" Từ Trị Đồ không khỏi có chút sửng sốt xuống, đến nay ông không thích có môi chước (người mai mối) tới nói ràng buộc chuyện hôn nhân của nhi tử. Hiện giờ Từ Phong tự mình đề xuất chuyện này, thân là phụ thân hắn liền đoán được hẳn là nhi tử đã có nữ tử tâm nghi. Như vậy vừa hay, cũng miễn cho đại thần trong triều hai ba hôm lại chạy tới thuyết thân.
"Chính là chung thân đại sự của nhi tử, nhi tử thích một nữ tử, mong phụ thân có thể chấp thuận nhi tử hạ sính thú nàng làm thê." Nhắc tới Ngọc Ngưng Nhi, đáy mắt Từ Phong hiện ra một tia nhu ý, nói: "Nhi tử rất thích rất thích nàng, cũng xin thề đời này kiếp này không phải nàng không thú."
"Nha? Không phải nàng không thú? Không biết con ta coi trọng nữ tử nhà nào?"
"Bẩm phụ thân, là Tuý..."
"Là biểu muội viễn phòng (bà con xa) của con, danh xưng Tô Ngưng Nhi. Nàng từ nhỏ liền mất song thân, nhưng là nữ tử tài hoa hơn người, mấy tháng trước biết con ở kinh thành, trước tiên nhờ cậy con. Sau đó nhận thức Từ huynh đệ, một đến hai đi hai người liền cũng sinh cảm tình." Tô Vận Hàm giành mở miệng trước khi Từ Phong kịp nói ra ba chữ Tuý Hoa lâu. Đây là lần đầu nàng nói dối, nói đến nực cười, lời nói dối này không phải vì Hồ Linh Tiêu mà vì Từ Phong, cái huynh đệ cùng nhau non nửa năm này. Chỉ vì nàng lo lắng Từ Trị Đồ sẽ để ý tới thân phận của Ngọc Ngưng Nhi, mới mau chóng viện ra lời bao biện, cũng tiện tẩy bạch thân phận thanh quan của nàng ấy.
[nửa đẩy nửa gần ~ đại khái là không từ chối nhưng cũng không khẳng định]
Sang năm lại đến thời tiết hoa đào nở rộ, Tô Vận Hàm ngồi trong phòng chuyên tâm đọc thư như ngày thường. Trải qua non nửa năm nàng nỗ lực gần như có thể đọc thuộc lòng những thư trên thư giá. Mắt thấy khoa khảo sắp tới, nàng càng cần cố gắng hơn, để đảm bảo bộc lộ năng lực giữa đám đông khảo sinh, chiếm giữ đầu bảng.
Nơi có nàng dĩ nhiên là có Hồ Linh Tiêu, nàng đang đọc thư, Hồ Linh Tiêu an vị trên đùi nàng an tĩnh bồi tiếp nàng. Ở chung như vậy đã non nửa năm, các nàng chẳng những không có cảm giác phiền nị, ngược lại cảm thấy thân mật vô cùng. Như Hồ Linh tiêu đã nói: tình giữa các nàng sẽ là đời đời kiếp kiếp, hiện tại mới qua mấy tháng mà thôi, chỉ e có qua mấy năm mấy đời, nàng cũng sẽ không phiền chán đối phương.
Như hiện tại, Hồ Linh Tiêu ngoan ngoãn ngốc trong lòng nàng, nhìn Tô Vận Hàm chuyên chú nghiêng mặt hơi hơi xuất thần. Mặc kệ qua bao lâu, dung nhan Tô Vận Hàm đều là phong cảnh nàng nhìn không biết chán. Cảm thấy có chút tẻ nhạt, Hồ Linh Tiêu dứt khoát hiện ra nguyên hình hoá thành bạch hồ toàn thân hoàn mỹ cuộn lại trên đùi nàng. Hồ Linh Tiêu hoá thành bạch hồ là Tô Vận Hàm cực kỳ vui thích đó, cho dù đang đọc thư, khoé môi nàng cũng sẽ nhẹ nhàng giương lên, một tay buông góc thư vuốt ve qua lại bộ lông quang khiết của bạch hồ, sau đó lại chuyển đến bụng nàng liên tục cạy mấy cái chỗ mấy chấm tròn nhô ra. Mãi tới khi Hồ linh Tiêu phát sinh bất mãn than nhẹ, nói: "Ngốc tử! Ngươi lại khi phụ ta vậy nữa!" Thật là, lúc người ta hình người hôn cái miệng nhỏ đều uỷ khuất không cho, còn một bộ chính kinh phải đợi bái đường thành thân. Đợi người ta hiện ra nguyên hình, hay cùng cái tay chết tiệt kia sờ người ta một lượt từ trong ra ngoài! Đây không phải khi phụ người, nha không đúng, không phải khi phụ yêu thì là gì!!!
"Ha ha, ta khi phụ nàng chỗ nào, bạch hồ là bạch hồ... người là người, lại không giống nhau." Mặc dù ngoài miệng Tô Vận Hàm nói vậy, nhưng cái tay sờ soạng cạy loạn trên bụng bạch hồ cũng không có chút dấu hiệu dừng lại. Không chịu được cái trò châm dầu như vậy của nàng, Hồ Linh Tiêu chỉ đành hoá thành hình người gò má phi hồng nhuyễn nằm trong lòng Tô Vận Hàm, gắt giọng: "Ngươi ngốc tử này, hồ ly thì thế nào, người thì thế nào? Đều là ta, cảm giác... các giác cũng đều như thế... Ngươi lại cứ như vậy, chi bằng... Chi bằng hiện tại ngươi liền muốn ta đi, cũng tránh để ngươi như vậy... tuỳ ý khiêu khích ta như vậy."
"Như vậy sao được! Ta, ta đã nói không được mà! Huống hồ, huống hồ bạch hồ là thú, hình người mới là người, người sờ vuốt thú là thân mật, cũng không có gì." Ý tứ chính là, người sờ vuốt thú rất bình thường dù là sờ một lượt từ trong ra ngoài, ai bảo ngươi hoá thành hồ ly mà không phải người chứ!
"Ngươi! Vậy ngươi nói xem, ngươi yêu thích ta hoá thành hồ ly chứ? Hay là yêu thích ta trong hình người?" Hồ Linh Tiêu mị nhãn ngậm xuân, hai tay không ngừng nắm thịt mềm bên hông Tô Vận Hàm, xem như bảo nàng sự trừng phạt phiên ngôn luận 'nhân thú' này. Còn người sờ vuốt thú là thân mật chứ! Chờ ngày nào đó cho ngươi chơi với tiểu lang tể (sói con), còn là một công, ta cho ngươi sờ đủ!
"Ha ha, này không phải đều là nàng sao?" Tô Vận Hàm tự biết đuối lý, cũng không nói thêm gì nữa, thuận thế vòng qua eo nàng sợ nàng nhuyễn ngã lên mặt đất. Tuy rằng mấy ngày nay các nàng cơ hồ như hình với bóng, nhưng nàng vẫn chưa có nói ra dạng thích hay yêu kia, nàng có giới hạn của nàng, cũng có dự tính của nàng. Nàng không phải không yêu Hồ Linh Tiêu, nàng lưu tâm Hồ Linh tiêu không hề ít hơn Hồ Linh Tiêu đối với nàng, nàng mong muốn nói ra lời kia ở một tình huống thích hợp, chí ít có thể khiến Hồ Linh Tiêu hiểu rõ sự kiên định của nàng.
"Liền biết ngươi sẽ nói như vậy, không thú vị."
Tiếng gõ cửa vang lên, Hồ linh Tiêu nằm sấp trong lòng Tô Vận hàm nhàm chán đánh cái ngáp, nói: "Từ công tử không phải ở chỗ tỷ tỷ bên kia sao? Sạo lại chạy tới tìm ngươi chứ?" Nói xong, nàng rời khỏi lòng ngực Tô Vận Hàm, đi tới mở cửa ra, để người ngoài cửa vào. Quả là Từ Phong mà! Thời khắc này hắn mang bộ mặt ân cần tiến đến bên người Tô Vận Hàm, sau khi thấy y ngẩng đầu lại thay đổi một bộ dạng vô cùng chính kinh, kiên quyết kéo y từ trên ghế tròn tới chỗ cửa, nói với Hồ Linh Tiêu: "Hắc hắc, Linh Tiêu cô nương... Ta, ta có chuyện quan trọng cần mượn Tô huynh đệ dùng chút, ngươi chắc hẳn sẽ không để ý đâu ha!"
"Không để ý, ta còn có cơ hội để ý sao!" Hồ Linh Tiêu lườm một cái về phía bóng lưng Từ Phong, đây là hỏi ý kiến nàng sao? Rõ ràng chính là đánh cái chiêu hô, sau đó trực tiếp lôi ngốc tử của nàng ra ngoài luôn. Nàng biết 'huynh đệ tình trọng' của Từ Phong cùng Tô Vận Hàm, cũng không đi quản chuyện giữa hai người họ, nửa nằm dài trên giường, lấy hạt dưa trong tay vừa cắn vừa đợi Tô Vận Hàm về.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Suốt đoạn đường Từ Phong cũng không có nói gì, mãi tới khi kéo Tô Vận Hàm tới cửa phủ Đề đốc, mới khẩn trương hề hề nói: "Tô huynh đệ, ta định nói ra với phụ thân, nhưng ta một người lại là không dám nói... Chỉ đành lôi ngươi theo, để ngươi phụ hoạ."
"Nói ra? Từ huynh đệ ngươi muốn nói gì với phụ thân?"
"Nói, nói ta định đề thân với Ngưng Nhi. Ta, chuyện này ta đã nghĩ thật lâu rồi, Ngưng Nhi mãi ở Tuý Hoa lâu chung quy không phải một chuyện, ta nghĩ sớm chút chuộc thân cho nàng để thú nàng về nhà, không để cho nàng tất lại xuất đầu lộ diện. Ta, ta nghĩ đối tốt với nàng, muốn cho nàng cả đời đều hài lòng vui vẻ. Tô huynh đệ, ngươi hãy theo ta vào thôi nào! Vì hạnh phúc của ta, ha!" Từ Phong hất đầu mấy lần, không thèm nhìn xem Tô Vận Hàm còn có gì muốn nói phía sau, trực tiếp kéo y vào phủ, muốn tìm phụ thân Từ Trị Đồ nói ra chuyện đề thân.
"Phụ thân! Con..." Thô lỗ kéo Tô Vận Hàm đi vào tiền sảnh, lúc này Từ Phong mới phát hiện không chỉ có mình phụ thân ngồi ở đó, còn có một nam nhân lớn tuổi ngồi trên cùng ông, nam nhân kia một thân trang phẫn giản dị, trên trán đã sinh nếp ngăn, một đôi mắt lại có vẻ thấp phần duệ trí*. Phát hiện có người quấy rầy, nam nhân bất động thần sắc đánh giá Từ Phong, sau đó lại ném ánh mắt lên người Tô Vận Hàm, thấy tướng mạo nàng tuấn mỹ vậy mà nồng đậm thư quyển vị, không khỏi mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn thêm vài lần.
[có tài trí, nhìn xa trông rộng, có tầm nhìn]
"Phong nhi, sao không hiểu lễ nghi như vậy! Trong tiền sảnh há lại là nơi để ngươi tuỳ ý huyên náo?" Từ Trị Đồ bất mãn nhíu mày, sau đó ra vẻ áy náy với nam nhân bên người: "Khiến Hứa lão ngài chê cười rồi, đây là tiểu nhi Từ Phong, đây là nghĩa tử ta Tô Vận Hàm."
"Không có gì đáng ngại, hôm nay ta vốn là cùng Từ Đề đốc ngươi nhàn thoại chuyện gia thường mà thôi, Từ Đề đốc không cần khách khí!" Nam nhân được gọi là Hứa lão vuốt cằm quang khiết đánh giá Tô Vận Hàm, lại khen: "Nhi tử Từ Đề đốc tuấn lãng bất phàm, rất có phong thái đương niên của Từ Đề đốc. E là theo thời gian, nhất định tiếp nhận chức Đề đốc của Từ Đề đốc a!"
"Hứa lão nói đùa, tiểu nhi còn trẻ khí thịnh, cũng chỉ biết làm chút chuyện khiến ta phát cáu. Ngoài biết vũ đao lộng kiếm, hết thảy những cái khác không thông. Nào so được với những văn nhân nhã khách tài hoa ngời ngời kia?! Ngược lại nghĩa tử của ta đây, làm người đúng mực, tuy không thạo công phu, nhưng là nhân tài đọc đủ thứ thi thư."
"Văn nhân có chuyện của văn nhân, vũ giả tự có chỗ của vũ giả đi. Ta thấy các triều đại tới nay có chế độ quan vị thế tập* quan tướng của Từ Đề đốc truyền cho lệnh lang (anh nhà) cũng không có gì đáng trách." Tuy nam nhân nói vậy, ánh mắt thuỷ chung chưa từng dời khỏi người Tô Vận Hàm. Một thiểu niên lang (chàng thiếu niên) văn nhã như vậy, nếu có thể khiến y... Nam nhân cười gật gật đầu, bàn tính trong lòng lách cách đánh vang lên.
[cha truyền con nối, con nối chức của cha]
"Ha ha, Hứa lão nói đùa, muốn thế tập quan vị của ta, cũng phải xem tiểu tử này có bản lãnh đó hay không đã." Từ Trị Đồ vuốt râu mép của hắn, đổi sang nghiêm túc nói với Từ Phong: "Sao nào? Đột nhiên đến tiền sảnh là có chuyện gì?"
"Bẩm phụ thân, xác thực là có việc." Từ Phong tiến lên một bước, liếc mắt Tô Vận Hàm bên cạnh hắn, vì có y phụ trợ nên trong lòng đỡ khẩn trương không ít: "Hơn nữa, còn là chung thân đại sự của nhi tử."
"Chung thân đại sự?" Từ Trị Đồ không khỏi có chút sửng sốt xuống, đến nay ông không thích có môi chước (người mai mối) tới nói ràng buộc chuyện hôn nhân của nhi tử. Hiện giờ Từ Phong tự mình đề xuất chuyện này, thân là phụ thân hắn liền đoán được hẳn là nhi tử đã có nữ tử tâm nghi. Như vậy vừa hay, cũng miễn cho đại thần trong triều hai ba hôm lại chạy tới thuyết thân.
"Chính là chung thân đại sự của nhi tử, nhi tử thích một nữ tử, mong phụ thân có thể chấp thuận nhi tử hạ sính thú nàng làm thê." Nhắc tới Ngọc Ngưng Nhi, đáy mắt Từ Phong hiện ra một tia nhu ý, nói: "Nhi tử rất thích rất thích nàng, cũng xin thề đời này kiếp này không phải nàng không thú."
"Nha? Không phải nàng không thú? Không biết con ta coi trọng nữ tử nhà nào?"
"Bẩm phụ thân, là Tuý..."
"Là biểu muội viễn phòng (bà con xa) của con, danh xưng Tô Ngưng Nhi. Nàng từ nhỏ liền mất song thân, nhưng là nữ tử tài hoa hơn người, mấy tháng trước biết con ở kinh thành, trước tiên nhờ cậy con. Sau đó nhận thức Từ huynh đệ, một đến hai đi hai người liền cũng sinh cảm tình." Tô Vận Hàm giành mở miệng trước khi Từ Phong kịp nói ra ba chữ Tuý Hoa lâu. Đây là lần đầu nàng nói dối, nói đến nực cười, lời nói dối này không phải vì Hồ Linh Tiêu mà vì Từ Phong, cái huynh đệ cùng nhau non nửa năm này. Chỉ vì nàng lo lắng Từ Trị Đồ sẽ để ý tới thân phận của Ngọc Ngưng Nhi, mới mau chóng viện ra lời bao biện, cũng tiện tẩy bạch thân phận thanh quan của nàng ấy.
Tác giả :
Nam Mệnh Vũ