Muôn Vàn Sủng Ái
Quyển 4 - Chương 82: Nam hài hoàng kim 5
Edit: Hyukie Lee
Torres không để ý vết thương chảy máu ồ ạt, nàng quay đầu lại, một nửa cánh dơi to lớn che lại cơ thể Triêu Đăng, đưa một tay ra sờ vết thương sau gáy, thời điểm thả tay xuống, vô số đao gió đánh tới phía Luyten.
Âm thanh bàn dài và bình rượu vỡ tan vang lên liên tiếp, Ma tộc không cẩn thẩn bị đao gió quét đến la hét thảm thiết, nơi Luyten đứng bụi mù mờ mịt, Torres thần sắc sung sướng nâng mặt Triêu Đăng lên hôn xuống, vòng eo mềm mại dính sát vào bụng nam hài.
Không chờ nàng nói chuyện, nữ ma bị lôi đầu về sau, Luyten mang theo nụ cười lười nhác xuất hiện trong tầm mắt Triêu Đăng, nhìn qua hắn không bị thương chút nào dưới thế tấn công kinh khủng ấy, thấy một tay khác của hắn bùng cháy hắc viêm, Triêu Đăng ngăn lại theo bản năng.
“Không đánh phụ nữ không đánh phụ nữ!”
“Hả?” Luyten không để ý đến y, mạnh mẽ nhét hắc viêm vào sau đầu bị bung ra của Torres, người kia cắn răng nuốt lại rít gào, như là nhận ra điều gì, đột nhiên không đánh trả nữa, âm sắc trầm thấp thuần hậu của Ác Ma rơi vào quán rượu hỗn loạn bất kham: “Không đánh ả, chờ ả cưỡi ngươi?”
“Ta…”
Luyten ném nữ ma qua một bên, tùy tiện lấy tay lau mặt Triêu Đăng một cái, vừa vặn lau qua nơi Torres hôn lên lúc nãy, ngửi thấy mùi máu từ lòng bàn tay hắn, Triêu Đăng ngẩn người: “Ngươi bị thương?”
Không biết có phải do thể chất hay không, y vô cùng mẫn cảm với mùi vị huyết dịch, máu của Torres có mùi tanh lẫn vị ngọt trong từng tia phong đường, còn máu Luyten cọ trên mặt y lại như dung nham phun trào, bên trong chứa đựng sức sống cuồn cuộn không dứt, đại Ác Ma đối diện dửng dưng thu tay về.
“Bị ả ta quẹt trúng một chút.”
Quẹt rất tốt.
Cảm ơn mỹ nữ tỷ tỷ cho em cơ hội này nhá.
“Vậy…”
Y buông xuống con ngươi như đang xấu hổ, ấp a ấp úng, thấy Luyten nhíu mày, Triêu Đăng trực tiếp đầy thẳng thắng cầm lấy tay đối phương, đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên lòng bàn tay, nước bọt ẩn chứa cội nguồn sức mạnh khiến nguyên tố hắc ám chậm rãi biến mất, năng lực tự lành của Ác Ma vốn đã hơn xa người thường, nay lại thêm dịch Thánh tử bôi lên, lòng bàn tay Luyten rất nhanh khôi phục lại hình dáng ban đầu, cặp mắt đỏ máu tiến vào đôi ô mặc, Luyten nhìn chằm chằm mặt người nọ không chớp mắt.
“Ngươi… Ngươi có phải là…”
Torres vừa ho khan vừa đứng lên, dù đầy mặt máu me, nhưng da dẻ trắng nõn lẫn dáng người yểu điệu vẫn đẹp đến kinh người, khác với lúc đầu, hiện tại con ngươi nàng ta gắt gao tập trung vào Luyten, cuồng nhiệt không bình thường bên trong khiến đôi mắt đỏ như đang bốc cháy.
“Không phải.”
Luyten ngôn từ lạnh nhạt.
“…”
Chờ chút, cái phản ứng này tuyệt đối là nó!
Triêu Đăng nhìn Luyten rồi nhìn Torres, nhưng nữ ma kia chỉ dùng thần sắc phức tạp liếc nhìn Luyten, một hồi sau, không nằm trong dự liệu của tất cả Ma tộc, nữ lĩnh chủ luôn kiêu ngạo gật đầu chào hỏi đại Ác Ma, quay người lùi vào góc tối.
Nàng từ bỏ cướp đoạt Nhân loại, cũng từ bỏ thành địch với Luyten.
Một màn hài kịch khiến toàn trường trầm mặc, Torres là phái nữ duy nhất trong mười ba vị lĩnh chủ, thực lực không thể nghi ngờ, ngoại trừ Ma vương, toàn bộ cường giả địa ngục đều là lĩnh chủ, mà ít nhiều Ma tộc cũng biết rõ, hành động như vậy của nàng ta chỉ có nghĩa đại Ác Ma đột nhiên xuất hiện này sở hữu thực lực còn trên cả nàng, chú ý tới Ma tộc xung quanh lui dần, Triêu Đăng lặng yên nhướn mày.
Có cố sự, hi.
Đăng Đăng rất thích loại người có cố sự, hẳn là Luyten nhỉ?
Đêm đó trước khi ngủ, y lấy《 Ngày Tận Thế 》bên trong nhẫn không gian ra, nhìn Triêu Đăng chơi đùa với Thần tộc nho nhỏ, Luyten mới vừa tắm xong cởi trần nửa người trên, bọn họ vẫn luôn ở chung một gian phòng, hai giường riêng, dường như cảm nhận được khí tức của Ác Ma, Thiên sứ vẫn đang chơi xấu trên lòng bàn tay Triêu Đăng bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắt trong suốt như bảo thạch thẳng tắp nhìn vào Luyten gần trong gang tấc.
“Xin chào, chú lùn.”
Luyten cười xấu xa vứt khăn tắm xuống, Triêu Đăng chậc lưỡi: “Ngươi vứt lên giường của ta.”
“Có sao đâu.” Luyten chép miệng một cái, thấy Ceciya dùng cánh chim bao lấy bàn tay Triêu Đăng, khẽ thở dài: “Quả nhiên sở thích của chúng ta rất giống…”
“Hả?”
Âm thanh lẩm bẩm của Luyten quá nhỏ, Triêu Đăng chỉ nghe được đại khác, bỗng nhiên hai vai bị đôi tay lớn mạnh mẽ đặt lên, sáu cánh dơi dang rộng từ phần lưng tái nhợt, nguồn sáng trong phòng đều bị cánh đen của Ác Ma che lại, chỉ còn ánh sáng lấp lóe yếu ớt của Thiên sứ thuần trắng nho nhỏ chói lọi.
Lúc Ma tộc mở cánh ám chỉ điều gì, hiển nhiên Thần tộc trên sách tranh hiểu rõ, con ngươi xanh thẳm của Ceciya như mùa đông băng lãnh, Ác Ma thấy vậy híp lại đôi mắt đỏ máu, tay đặt lên ngực Triêu Đăng, đầy ám muội hôn lên chiếc cổ trắng mịn của Thánh tử.
Từ lần đó tới này, Luyten không hề làm qua chuyện này với y, Triêu Đăng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện âm thanh của hắn.
[Ta chỉ chọc hắn, không làm ngươi.]
“Các ngươi quen nhau à?”
[Chắc là quen.]
Luyten hàm hồ đáp lại.
Ngón tay tái nhợt của Ma tộc ve vãn tới lui trên ngực y, không biết là do kỹ xảo cao siêu của Luyten hay do nguyên nhân gì khác, eo Triêu Đăng bắt đầu mềm nhũn, từ sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Ác Ma.
“Cơ thể rất tuyệt.” Đối phương cười trêu nói: “Đại giáo đình nuôi ngươi rất tốt…” Một tay nhấc cằm Triêu Đăng lên, bức bách đôi ngươi đối diện với Ceciya trên sách tranh, tay còn lại kẹp chặt eo, người sau dần dần có chút mơ hồ dưới thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, Luyten tà tà câu lên khóe môi: “Chú lùn nhỏ, ngươi muốn thử một chút không?”
Tiểu Thần tộc yên lặng nhìn một màn phiến tình trước mặt, nam hài chỉ còn áo lót, mâu sắc ửng hồng trong lồng ngực Ác Ma, hàng mi tú lệ đen dài hơi cong, vai cổ lộ ra bên ngoài vẽ nên hình ảnh hương diễm, cặp chân dài Luyten mở ra, vừa vặn bao bọc Triêu Đăng lại bên trong, Thánh tử trẻ tuổi phảng phất bị Ác Ma nắm giữ hoàn toàn, thấy Ceciya không nhúc nhích, Luyten lơ đãng ma sát môi dưới Triêu Đăng.
“Ngươi không muốn sao? Làn da của y, âm thanh, đôi môi, cặp chân, còn có…”
“Ở trước mặt hắn, không hay cho lắm?”
Triêu Đăng nhỏ giọng nói.
Sinh linh mỹ lệ thánh khiết mở to con ngươi xanh lam nhìn vào bọn họ, như một con rối tinh mỹ hình người không có sự sống, sau khi nghe xong Luyten cười ha ha.
“Ngươi cho rằng Thần tộc đều vô năng hết sao? Bảo bối nhi.”
“…”
Cũng thật là, dù sao tiểu bảo bối Ceciya thoạt nhìn rất tinh khiết mà.
Thấy Triêu Đăng ngầm thừa nhận, Luyten vui vẻ không ngớt nhìn về phía Thần tộc đang vỗ cánh trên sách tranh, đầu ngón tay đối phương đã tích tụ năng lượng nguyên tố, dù chỉ nhỏ như hạt gạo, nhưng nguyên tố ánh sáng thuần khiết vẫn khiến người cảm nhận được uy thế khủng bố.
“Yên tâm, dù khuôn mặt nhỏ của hắn có thánh khiết tới đâu, thời điểm cần hung ác, hắn sẽ làm ngươi đến tè ra ngoài.”
Luyten vừa dứt lời, thấy ánh sáng nơi lòng bàn tay Ceciya tăng vọt, hắn nhanh tay khép lại《 Ngày Tận Thế 》, sau khi làm xong tất cả chuyện xấu liền phát ra tiếng than thở hài lòng thỏa dạ.
“Người chim đúng là không thích đùa.” Hắn xì một cái: “Suýt nữa nổ tung, ta sợ quá.”
“…”
Mặt của tiểu ca ca rớt rồi kìa, nhặt lên nhặt lên.
Hắn thu cánh dơi, thả Triêu Đăng ra, xuống khỏi giường, đúng như Luyten nói, không hề có ý định tiến thêm một bước, Triêu Đăng nghiêm túc nhìn hắn một hồi, khác với lúc trước, hiện tại Luyten là… Ừ… Hẳn là đối tượng công lược đi, lên giường với đối tượng công lược là đạo lý hiển nhiên.
Sờ xong không làm, dissss.
Trăng sao lên cao, bóng cây thưa thớt rơi lên mặt đất, mỗi một tấc đất nơi địa ngục đều nhuốm máu tươi, màu đỏ sậm chôn vùi bạch cốt âm u, ban đêm Ma Vực liên tiếp truyền đến các loại âm thanh cổ quái kì dị, Luyten trên giường bên cạnh đã vào trạng thái ngủ say, khác với dáng vẻ cà lơ cà phất ban ngày, thời điểm Luyten ngủ vô cùng yên tĩnh, vầng trán anh tuấn ưu tú giãn ra, cảm giác mê hoặc đặc trưng của Ma tộc tỏa ra ngùn ngụt, có Luyten bên cạnh, y không cần lo lắng thanh âm kì dị xung quanh, Triêu Đăng nhìn hắn một hồi, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Ở trong mơ, dường như y lại trở về đại giáo đình được ánh sáng bao phủ, tượng thần và thiên sứ trên đỉnh nguy nga lộng lẫy, hai bên bệ cửa sổ phong cách baroque uốn lượn như sông, y đi thẳng một đường về phía trước, không khống chế mở ra cửa lớn chính sảnh ngà voi, Eli từng nói cho y biết cánh cửa này tốn mất năm mươi cặp ngà voi mới làm thành, Triêu Đăng vỗ vỗ lên ngà voi chạm khắc lạnh lẽo, không thể phủ nhận, vô cùng đẹp đẽ, bước chân đạp lên thảm lông màu tối viền bạc đi đến cuối đường, giáo hoàng trẻ tuổi trên vương tọa mỉm cười chào hỏi.
“Điện hạ thân ái.” Tựa hồ Eli đang ôm người nào trong lồng ngực, khi Triêu Đăng đến gần, có thể thấy được mái tóc đen dài như tơ lụa của người kia: “Ngài có khỏe không?”
“Tiểu Eli.” Triêu Đăng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngươi vào mộng của ta?”
Nhớ tới kỹ xảo cơ bản đi vào giấc mộng Eli đã từng dạy, vô luận cách nhau bao nhiêu xa, chỉ cần một sợi tóc của đối phương và một số vật liệu ma dược, vào mộng đối với đại ma đạo mà nói dễ như ăn cháo, thiếu niên giáo hoàng trang phục hoa lệ gật đầu với y, mái tóc dài vàng óng thuận theo lễ phục rườm rà thuần trắng buông xuống.
“Ta rất nhớ ngài.” Eli nói: “Nếu ta bỏ qua tất cả những sai lầm mà ngài phạm phải, ngài sẽ trở về ư? Điện hạ của ta.”
Về cái L.
Luyten là đối tượng công lược, trở về làm gì, play roi à.
Bình tĩnh mà nói, ngoại trừ quá mức quy tắc thì Eli đối xử với y vô cùng ôn nhu, Triêu Đăng đã thấy dáng vẻ khi Eli xử lý những chuyện khác, lúc ấy đôi mắt màu xanh vừa tàn khốc lại vừa băng lãnh, nhưng lúc đối diện với y lại như che chở món đồ dễ vỡ, hắn luôn mang về cho y các loại đồ chơi hiếm lạ, cũng như quyển《 Ngày Tận Thế 》 kia, chỉ cần tất cả không liên quan đến quy tắc, lại như có lần Triêu Đăng lỡ làm vỡ cống phẩm bình tráng men đáng giá ngàn vàng trên đại điện, khi tất cả mọi người đều nhíu mày, chỉ có mình Eli là không quan tâm, nhỏ nhẹ hỏi y có bị thương hay không.
“Xin lỗi.”
“Ngài thật sự không suy nghĩ lại một chút ư?” Trên gương mặt tao nhã thánh khiết của thiếu niên hiện lên thần sắc bi thương: “Ngài đành lòng rời khỏi ta ư? Ta cần người, điện hạ.”
Thấy Triêu Đăng lắc đầu, Eli thở dài, người trong ngực hắn điều chỉnh cơ thể, người kia đối diện Triêu Đăng, gương mặt nho nhỏ bị tóc đen che đi phân nửa, trước khi nhìn rõ tướng mạo đối phương, cơ hồ Triêu Đăng cho rằng đó là một thiếu nữ vóc người đầy đặn, hông cực kì nhỏ nhắn, cặp chân động nhân trắng nõn, bộ ngực mềm mại cao cao ưỡn lên, từ vòng eo không đủ một nắm đến cặp mông hơi chút đầy đặn, vô cùng gợi cảm, mãi đến tận khi thiếu nữ ngẩng đầu lên.
Gương mặt người kia giống hệt Triêu Đăng.
“Tiểu Đăng.” Âm thanh ôn nhu của Eli vào giờ khắc này khiến người sởn cả tóc gáy: “Vấn an Thánh tử điện hạ.”
“Điện, điện hạ…”
Âm thanh nam hài rất giống y, không biết trời sinh như vậy hay Eli đã thay đổi thanh quản đối phương, tựa hồ không quen bị người ngoài nhìn, nam hài nghiêng đầu qua chỗ khác, vùi mặt vào ngực Eli.
“Tiểu Đăng lại không nghe lời.” Eli không biểu cảm vuốt ve mái tóc người trong lòng, cơ thể nam hài cứng đờ, kêu lên thảm thiết rồi lăn xuống thảm dày, Eli nhấc lên mi mắt: “Kêu ngươi vấn an Thánh tử.” Thiếu niên đối diện Triêu Đăng cong lên con ngươi: “Điện hạ chê cười rồi.”
Một màn kế tiếp khiến Triêu Đăng không thể tưởng tượng, bóng tối quật tới tấp trên người nam hài, cả người nhớt nháp trên đất, bị hành hạ đến không còn hình dạng. Khi Triêu Đăng hiểu được thâm ý tàn khốc trong lời cười cợt của Luyten, bên tai truyền đến tiếng nói của Eli, toàn thân rơi vào lồng ngực nhàn nhạt huân hương cây cỏ.
“Ta rất nhớ ngươi, lần đầu tiên có người cho ta cảm giác này, không nhìn thấy ngươi, ta phát điên lên mất.” Eli chậm rãi xoa xoa mặt y, đụng chạm của đối phương khiến Triêu Đăng tê cả da đầu: “Rất nhớ ngươi.”
“Buông ra!”
Triêu Đăng không nhịn được đạp một cước vào Eli, người sau chặn lại chân y, ngữ khí cười nói: “Sao vậy? Đừng sợ, ta sẽ không dùng bóng tối giày vò ngươi.”
Hắn dừng một chút, nụ cười trên môi nở rộ rực rỡ.
“Ta sẽ dùng tay… Từng chút từng chút chơi ngươi.”
“Cút mẹ mày đi ———“
“Anh bạn nhỏ.” Mơ mơ màng màng, y nghe thấy âm thanh của Luyten: “Ba giờ sáng, cút mẹ ta?”
Bỗng dưng Triêu Đăng mở mắt ra, trong phòng không có ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được bản mặt thúi quắc của Luyten nghiêm trang bên giường, rõ ràng là vẻ mặt đó, lại vô cùng làm người an tâm, đại khái bởi vì…
“Sao lại đột nhiên ôm ta?” Cơ thể Luyten cứng ngắc, bị Triêu Đăng bò lên người vây tới vây lui, đại ác ma bị quấy rầy giấc ngủ nhíu chặt mi tâm, miễn cưỡng đè xuống lửa giận dò hỏi: “Ba giờ sáng, ngươi cô đơn?”
“Luyten Ten Ten Ten Ten Ten ——–“
“Kêu gì cũng vô dụng.” Ác ma thẳng thắn đầy dứt khoát kéo y xuống khỏi người, trong lúc vô tình thả nhẹ động tác mấy phần, thấy y không đi, Luyten có chút bất đắc dĩ nói: “Không ngủ thì thôi, lão tử buồn ngủ.”
“Được a ~” Triêu Đăng cũng thẳng thắn đầy dứt khoát bay lên giường Luyten cọ cọ: “Ngủ chung đi.”
“…”
“Đừng nghĩ nhiều.” Triêu Đăng bắt chước ngữ khí của hắn: “Không ngủ thì thôi, lão tử buồn ngủ.”
“…”
Hì hì, ông đây đáng yêu như vậy, nhất định bây giờ giá trị yêu thương đang tăng phớ hôn.
Vì Ma tộc dựng kết giới, tốc độ thời gian của đại lục thứ năm trôi chậm hơn bốn khối đại lục còn lại, y và Luyten tèn tèn vào trung tâm Ma Vực, mười ba vòng tròn vây thành tầng tầng lớp lớp vô cùng thú vị, vì sở thích của các vị lĩnh chủ khác nhau, từ thành số bốn vào thành số ba, Triêu Đăng trải qua cảm giác tiết trời rét đậm biến thành giữa hè, vừa đi vừa lột quần áo, Luyten dự tính trước khi trời tối vào được nội thành số ba, xa xa đã thấy được đèn đuốc sáng rực bên trong, cố tình sao vào lúc này có người chặn lại đường đi của bọn họ.
“Điện hạ.” Thánh kỵ sĩ phía trước đơn thương độc mã, trên người còn dính máu, thời điểm thấy được Triêu Đăng và Luyten, trong con ngươi lóe lên ánh sáng không bình thường một cái rồi biến mất: “Giáo hoàng kêu ta mang người trở lại.”
“Không về, Eli là tên biến thái.”
Triêu Đăng nhíu mày, y cũng không biết thực lực của Alison, chỉ biết đối phương là thiên tài ma đạo trong giáo đình được vạn người chú mục, nhưng có thể đơn thương độc mã vào được vòng số bốn của địa ngục, đương nhiên có chỗ không bình thường, lúc trước cũng đã hỏi Luyten qua, đối phương thừa nhận đã từng đả thương hai Tinh Linh ở biên giới Biển Đen và rừng rậm, thực lực Luyten bên trên Hiyin, nay Alison chiến cùng thực sự không sao đó chứ?
“Không về?” Không hiểu sao trên gương mặt anh tuấn chợt lóe ý cười: “Quá tốt rồi, đánh một trận đi, đánh thắng thì điện hạ đi theo ta.”
Sấm sét màu tím từ trời đánh xuống thẳng tắp rơi xuống đỉnh đầu Alison, phảng phất cả đất trời đều bị xé rách, toàn thân Alison bị vây trong sấm sét, mặt đất nứt ra vết rách khủng bố, dường như nhận ra điều gì, Luyten ừ một tiếng, âm cuối của hắn thoáng ngờ vực cao lên, hỏa viêm màu đen trong tay dần dần tụ lại năng lượng cường hãn.
“Sức mạnh rất lớn.” Sau khi sấm sét tản đi, quang ảnh Alison bên trong cười cong đôi mắt, trang phục kỵ sĩ trên người rách rách rưới rưới, Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi như là xấu hổ xoa xoa mặt, hồ quang điện tím nhảy nhót nướng khét da thịt: “Nếu ta đánh thua, giáo hoàng bệ hạ sẽ đuổi việc ta mất, hiếm khi mới…”
Người đối diện tuy da thịt bị đốt cháy một nửa, nhưng bên trong con ngươi lại không chút sợ hãi, nhận ra nguyên tố trong không khí dần dần thay đổi, khi biết được chuyện gì đang xảy ra, Luyten nhanh chóng quyết định.
“Triêu Đăng, hắn có chút vướng tay.” Ác Ma nhàn nhạt thuật lại: “Ta dùng ma pháp truyền tống ngươi đến nơi khác, khi ——“
“Ngươi sẽ đến tìm ta ư?”
Luyten sững sờ: “Ngươi lo điều này?”
Y vậy mà… Lo điều này?
Nam hài trước mặt không chớp mắt nhìn mình, đôi ô mặc như ngâm trong thanh tuyền, lệ chí nho nhỏ nở rộ nơi mí mắt, thấy Triêu Đăng im lặng, Luyten bật cười.
“Đương nhiên.” Ác Ma cao to giương khóe môi lên, nở ý cười nhàn nhạt: “Mãi mãi luôn là vậy.”
Ma pháp truyền tống nhảy ra từ đầu ngón tay, thấy thân ảnh Triêu Đăng biến mất, Thánh kỵ sĩ bị vây trong hắc viêm phất phất tay với Luyten, người sau bước lên trước, sáu cánh dơi khổng lồ che kín bầu trời mở ra phía sau, sợi tóc đen kịt xẹt qua khuôn măt anh tuấn tái nhợt của Ác Ma.
“Ngươi không phải Nhân loại.” Bên trong cặp mắt máu đỏ của Luyten nổi lên hưng phấn cực độ, không khí phun trào, đã lâu không gặp được sức mạnh kì dị khiến thiên tính hiếu chiến của Ma tộc bùng cháy: “Ngươi là thứ súc sinh gì?”
Nước biển hồng sắc kéo dài đến nơi cuối chân trời, mùi tanh mặn len vào gió biển mơ hồ mê hoặc lòng người, trận pháp Luyten vẽ ra vừa vặn nằm kế biển, sau khi uống hết mấy ngụm nước Triêu Đăng nhanh chóng bơi vào bờ, chống lên bãi cát màu tím đỏ, bọt biển mịn màng lùa vào kẽ tay.
Nơi này là…
Sau khi nhìn khắp bốn phía, y mở to hai mắt, cát màu mận chín, nước biển màu hồng, ngay cả bầu trời cũng là màu hồng nhàn nhạt nốt, phảng phất cả không gian được màu sắc ngọt ngào ấm áp tạo nên, không biết sao khiến người cảm thấy ngột ngạt.
Toàn thế giới chỉ có một nơi nước biển màu hồng.
Đại dương Alice nối liền đại lục thứ năm, vùng biển có…
Mẹ, Luyten đần độn, muốn ông đây đẻ cá nhỏ cho Nhân Ngư đuôi quỷ à.
Y đứng dậy, nước biển cuồn cuộn không dứt, trong mơ hồ, Triêu Đăng có chút khó ở đi khỏi mép biển.
Có thứ gì, đang nhìn y.
Torres không để ý vết thương chảy máu ồ ạt, nàng quay đầu lại, một nửa cánh dơi to lớn che lại cơ thể Triêu Đăng, đưa một tay ra sờ vết thương sau gáy, thời điểm thả tay xuống, vô số đao gió đánh tới phía Luyten.
Âm thanh bàn dài và bình rượu vỡ tan vang lên liên tiếp, Ma tộc không cẩn thẩn bị đao gió quét đến la hét thảm thiết, nơi Luyten đứng bụi mù mờ mịt, Torres thần sắc sung sướng nâng mặt Triêu Đăng lên hôn xuống, vòng eo mềm mại dính sát vào bụng nam hài.
Không chờ nàng nói chuyện, nữ ma bị lôi đầu về sau, Luyten mang theo nụ cười lười nhác xuất hiện trong tầm mắt Triêu Đăng, nhìn qua hắn không bị thương chút nào dưới thế tấn công kinh khủng ấy, thấy một tay khác của hắn bùng cháy hắc viêm, Triêu Đăng ngăn lại theo bản năng.
“Không đánh phụ nữ không đánh phụ nữ!”
“Hả?” Luyten không để ý đến y, mạnh mẽ nhét hắc viêm vào sau đầu bị bung ra của Torres, người kia cắn răng nuốt lại rít gào, như là nhận ra điều gì, đột nhiên không đánh trả nữa, âm sắc trầm thấp thuần hậu của Ác Ma rơi vào quán rượu hỗn loạn bất kham: “Không đánh ả, chờ ả cưỡi ngươi?”
“Ta…”
Luyten ném nữ ma qua một bên, tùy tiện lấy tay lau mặt Triêu Đăng một cái, vừa vặn lau qua nơi Torres hôn lên lúc nãy, ngửi thấy mùi máu từ lòng bàn tay hắn, Triêu Đăng ngẩn người: “Ngươi bị thương?”
Không biết có phải do thể chất hay không, y vô cùng mẫn cảm với mùi vị huyết dịch, máu của Torres có mùi tanh lẫn vị ngọt trong từng tia phong đường, còn máu Luyten cọ trên mặt y lại như dung nham phun trào, bên trong chứa đựng sức sống cuồn cuộn không dứt, đại Ác Ma đối diện dửng dưng thu tay về.
“Bị ả ta quẹt trúng một chút.”
Quẹt rất tốt.
Cảm ơn mỹ nữ tỷ tỷ cho em cơ hội này nhá.
“Vậy…”
Y buông xuống con ngươi như đang xấu hổ, ấp a ấp úng, thấy Luyten nhíu mày, Triêu Đăng trực tiếp đầy thẳng thắng cầm lấy tay đối phương, đầu lưỡi đỏ tươi liếm lên lòng bàn tay, nước bọt ẩn chứa cội nguồn sức mạnh khiến nguyên tố hắc ám chậm rãi biến mất, năng lực tự lành của Ác Ma vốn đã hơn xa người thường, nay lại thêm dịch Thánh tử bôi lên, lòng bàn tay Luyten rất nhanh khôi phục lại hình dáng ban đầu, cặp mắt đỏ máu tiến vào đôi ô mặc, Luyten nhìn chằm chằm mặt người nọ không chớp mắt.
“Ngươi… Ngươi có phải là…”
Torres vừa ho khan vừa đứng lên, dù đầy mặt máu me, nhưng da dẻ trắng nõn lẫn dáng người yểu điệu vẫn đẹp đến kinh người, khác với lúc đầu, hiện tại con ngươi nàng ta gắt gao tập trung vào Luyten, cuồng nhiệt không bình thường bên trong khiến đôi mắt đỏ như đang bốc cháy.
“Không phải.”
Luyten ngôn từ lạnh nhạt.
“…”
Chờ chút, cái phản ứng này tuyệt đối là nó!
Triêu Đăng nhìn Luyten rồi nhìn Torres, nhưng nữ ma kia chỉ dùng thần sắc phức tạp liếc nhìn Luyten, một hồi sau, không nằm trong dự liệu của tất cả Ma tộc, nữ lĩnh chủ luôn kiêu ngạo gật đầu chào hỏi đại Ác Ma, quay người lùi vào góc tối.
Nàng từ bỏ cướp đoạt Nhân loại, cũng từ bỏ thành địch với Luyten.
Một màn hài kịch khiến toàn trường trầm mặc, Torres là phái nữ duy nhất trong mười ba vị lĩnh chủ, thực lực không thể nghi ngờ, ngoại trừ Ma vương, toàn bộ cường giả địa ngục đều là lĩnh chủ, mà ít nhiều Ma tộc cũng biết rõ, hành động như vậy của nàng ta chỉ có nghĩa đại Ác Ma đột nhiên xuất hiện này sở hữu thực lực còn trên cả nàng, chú ý tới Ma tộc xung quanh lui dần, Triêu Đăng lặng yên nhướn mày.
Có cố sự, hi.
Đăng Đăng rất thích loại người có cố sự, hẳn là Luyten nhỉ?
Đêm đó trước khi ngủ, y lấy《 Ngày Tận Thế 》bên trong nhẫn không gian ra, nhìn Triêu Đăng chơi đùa với Thần tộc nho nhỏ, Luyten mới vừa tắm xong cởi trần nửa người trên, bọn họ vẫn luôn ở chung một gian phòng, hai giường riêng, dường như cảm nhận được khí tức của Ác Ma, Thiên sứ vẫn đang chơi xấu trên lòng bàn tay Triêu Đăng bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắt trong suốt như bảo thạch thẳng tắp nhìn vào Luyten gần trong gang tấc.
“Xin chào, chú lùn.”
Luyten cười xấu xa vứt khăn tắm xuống, Triêu Đăng chậc lưỡi: “Ngươi vứt lên giường của ta.”
“Có sao đâu.” Luyten chép miệng một cái, thấy Ceciya dùng cánh chim bao lấy bàn tay Triêu Đăng, khẽ thở dài: “Quả nhiên sở thích của chúng ta rất giống…”
“Hả?”
Âm thanh lẩm bẩm của Luyten quá nhỏ, Triêu Đăng chỉ nghe được đại khác, bỗng nhiên hai vai bị đôi tay lớn mạnh mẽ đặt lên, sáu cánh dơi dang rộng từ phần lưng tái nhợt, nguồn sáng trong phòng đều bị cánh đen của Ác Ma che lại, chỉ còn ánh sáng lấp lóe yếu ớt của Thiên sứ thuần trắng nho nhỏ chói lọi.
Lúc Ma tộc mở cánh ám chỉ điều gì, hiển nhiên Thần tộc trên sách tranh hiểu rõ, con ngươi xanh thẳm của Ceciya như mùa đông băng lãnh, Ác Ma thấy vậy híp lại đôi mắt đỏ máu, tay đặt lên ngực Triêu Đăng, đầy ám muội hôn lên chiếc cổ trắng mịn của Thánh tử.
Từ lần đó tới này, Luyten không hề làm qua chuyện này với y, Triêu Đăng đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên trong đầu xuất hiện âm thanh của hắn.
[Ta chỉ chọc hắn, không làm ngươi.]
“Các ngươi quen nhau à?”
[Chắc là quen.]
Luyten hàm hồ đáp lại.
Ngón tay tái nhợt của Ma tộc ve vãn tới lui trên ngực y, không biết là do kỹ xảo cao siêu của Luyten hay do nguyên nhân gì khác, eo Triêu Đăng bắt đầu mềm nhũn, từ sau truyền đến tiếng cười trầm thấp của Ác Ma.
“Cơ thể rất tuyệt.” Đối phương cười trêu nói: “Đại giáo đình nuôi ngươi rất tốt…” Một tay nhấc cằm Triêu Đăng lên, bức bách đôi ngươi đối diện với Ceciya trên sách tranh, tay còn lại kẹp chặt eo, người sau dần dần có chút mơ hồ dưới thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, Luyten tà tà câu lên khóe môi: “Chú lùn nhỏ, ngươi muốn thử một chút không?”
Tiểu Thần tộc yên lặng nhìn một màn phiến tình trước mặt, nam hài chỉ còn áo lót, mâu sắc ửng hồng trong lồng ngực Ác Ma, hàng mi tú lệ đen dài hơi cong, vai cổ lộ ra bên ngoài vẽ nên hình ảnh hương diễm, cặp chân dài Luyten mở ra, vừa vặn bao bọc Triêu Đăng lại bên trong, Thánh tử trẻ tuổi phảng phất bị Ác Ma nắm giữ hoàn toàn, thấy Ceciya không nhúc nhích, Luyten lơ đãng ma sát môi dưới Triêu Đăng.
“Ngươi không muốn sao? Làn da của y, âm thanh, đôi môi, cặp chân, còn có…”
“Ở trước mặt hắn, không hay cho lắm?”
Triêu Đăng nhỏ giọng nói.
Sinh linh mỹ lệ thánh khiết mở to con ngươi xanh lam nhìn vào bọn họ, như một con rối tinh mỹ hình người không có sự sống, sau khi nghe xong Luyten cười ha ha.
“Ngươi cho rằng Thần tộc đều vô năng hết sao? Bảo bối nhi.”
“…”
Cũng thật là, dù sao tiểu bảo bối Ceciya thoạt nhìn rất tinh khiết mà.
Thấy Triêu Đăng ngầm thừa nhận, Luyten vui vẻ không ngớt nhìn về phía Thần tộc đang vỗ cánh trên sách tranh, đầu ngón tay đối phương đã tích tụ năng lượng nguyên tố, dù chỉ nhỏ như hạt gạo, nhưng nguyên tố ánh sáng thuần khiết vẫn khiến người cảm nhận được uy thế khủng bố.
“Yên tâm, dù khuôn mặt nhỏ của hắn có thánh khiết tới đâu, thời điểm cần hung ác, hắn sẽ làm ngươi đến tè ra ngoài.”
Luyten vừa dứt lời, thấy ánh sáng nơi lòng bàn tay Ceciya tăng vọt, hắn nhanh tay khép lại《 Ngày Tận Thế 》, sau khi làm xong tất cả chuyện xấu liền phát ra tiếng than thở hài lòng thỏa dạ.
“Người chim đúng là không thích đùa.” Hắn xì một cái: “Suýt nữa nổ tung, ta sợ quá.”
“…”
Mặt của tiểu ca ca rớt rồi kìa, nhặt lên nhặt lên.
Hắn thu cánh dơi, thả Triêu Đăng ra, xuống khỏi giường, đúng như Luyten nói, không hề có ý định tiến thêm một bước, Triêu Đăng nghiêm túc nhìn hắn một hồi, khác với lúc trước, hiện tại Luyten là… Ừ… Hẳn là đối tượng công lược đi, lên giường với đối tượng công lược là đạo lý hiển nhiên.
Sờ xong không làm, dissss.
Trăng sao lên cao, bóng cây thưa thớt rơi lên mặt đất, mỗi một tấc đất nơi địa ngục đều nhuốm máu tươi, màu đỏ sậm chôn vùi bạch cốt âm u, ban đêm Ma Vực liên tiếp truyền đến các loại âm thanh cổ quái kì dị, Luyten trên giường bên cạnh đã vào trạng thái ngủ say, khác với dáng vẻ cà lơ cà phất ban ngày, thời điểm Luyten ngủ vô cùng yên tĩnh, vầng trán anh tuấn ưu tú giãn ra, cảm giác mê hoặc đặc trưng của Ma tộc tỏa ra ngùn ngụt, có Luyten bên cạnh, y không cần lo lắng thanh âm kì dị xung quanh, Triêu Đăng nhìn hắn một hồi, nghiêng đầu nhắm mắt lại.
Ở trong mơ, dường như y lại trở về đại giáo đình được ánh sáng bao phủ, tượng thần và thiên sứ trên đỉnh nguy nga lộng lẫy, hai bên bệ cửa sổ phong cách baroque uốn lượn như sông, y đi thẳng một đường về phía trước, không khống chế mở ra cửa lớn chính sảnh ngà voi, Eli từng nói cho y biết cánh cửa này tốn mất năm mươi cặp ngà voi mới làm thành, Triêu Đăng vỗ vỗ lên ngà voi chạm khắc lạnh lẽo, không thể phủ nhận, vô cùng đẹp đẽ, bước chân đạp lên thảm lông màu tối viền bạc đi đến cuối đường, giáo hoàng trẻ tuổi trên vương tọa mỉm cười chào hỏi.
“Điện hạ thân ái.” Tựa hồ Eli đang ôm người nào trong lồng ngực, khi Triêu Đăng đến gần, có thể thấy được mái tóc đen dài như tơ lụa của người kia: “Ngài có khỏe không?”
“Tiểu Eli.” Triêu Đăng nhẹ nhàng lên tiếng: “Ngươi vào mộng của ta?”
Nhớ tới kỹ xảo cơ bản đi vào giấc mộng Eli đã từng dạy, vô luận cách nhau bao nhiêu xa, chỉ cần một sợi tóc của đối phương và một số vật liệu ma dược, vào mộng đối với đại ma đạo mà nói dễ như ăn cháo, thiếu niên giáo hoàng trang phục hoa lệ gật đầu với y, mái tóc dài vàng óng thuận theo lễ phục rườm rà thuần trắng buông xuống.
“Ta rất nhớ ngài.” Eli nói: “Nếu ta bỏ qua tất cả những sai lầm mà ngài phạm phải, ngài sẽ trở về ư? Điện hạ của ta.”
Về cái L.
Luyten là đối tượng công lược, trở về làm gì, play roi à.
Bình tĩnh mà nói, ngoại trừ quá mức quy tắc thì Eli đối xử với y vô cùng ôn nhu, Triêu Đăng đã thấy dáng vẻ khi Eli xử lý những chuyện khác, lúc ấy đôi mắt màu xanh vừa tàn khốc lại vừa băng lãnh, nhưng lúc đối diện với y lại như che chở món đồ dễ vỡ, hắn luôn mang về cho y các loại đồ chơi hiếm lạ, cũng như quyển《 Ngày Tận Thế 》 kia, chỉ cần tất cả không liên quan đến quy tắc, lại như có lần Triêu Đăng lỡ làm vỡ cống phẩm bình tráng men đáng giá ngàn vàng trên đại điện, khi tất cả mọi người đều nhíu mày, chỉ có mình Eli là không quan tâm, nhỏ nhẹ hỏi y có bị thương hay không.
“Xin lỗi.”
“Ngài thật sự không suy nghĩ lại một chút ư?” Trên gương mặt tao nhã thánh khiết của thiếu niên hiện lên thần sắc bi thương: “Ngài đành lòng rời khỏi ta ư? Ta cần người, điện hạ.”
Thấy Triêu Đăng lắc đầu, Eli thở dài, người trong ngực hắn điều chỉnh cơ thể, người kia đối diện Triêu Đăng, gương mặt nho nhỏ bị tóc đen che đi phân nửa, trước khi nhìn rõ tướng mạo đối phương, cơ hồ Triêu Đăng cho rằng đó là một thiếu nữ vóc người đầy đặn, hông cực kì nhỏ nhắn, cặp chân động nhân trắng nõn, bộ ngực mềm mại cao cao ưỡn lên, từ vòng eo không đủ một nắm đến cặp mông hơi chút đầy đặn, vô cùng gợi cảm, mãi đến tận khi thiếu nữ ngẩng đầu lên.
Gương mặt người kia giống hệt Triêu Đăng.
“Tiểu Đăng.” Âm thanh ôn nhu của Eli vào giờ khắc này khiến người sởn cả tóc gáy: “Vấn an Thánh tử điện hạ.”
“Điện, điện hạ…”
Âm thanh nam hài rất giống y, không biết trời sinh như vậy hay Eli đã thay đổi thanh quản đối phương, tựa hồ không quen bị người ngoài nhìn, nam hài nghiêng đầu qua chỗ khác, vùi mặt vào ngực Eli.
“Tiểu Đăng lại không nghe lời.” Eli không biểu cảm vuốt ve mái tóc người trong lòng, cơ thể nam hài cứng đờ, kêu lên thảm thiết rồi lăn xuống thảm dày, Eli nhấc lên mi mắt: “Kêu ngươi vấn an Thánh tử.” Thiếu niên đối diện Triêu Đăng cong lên con ngươi: “Điện hạ chê cười rồi.”
Một màn kế tiếp khiến Triêu Đăng không thể tưởng tượng, bóng tối quật tới tấp trên người nam hài, cả người nhớt nháp trên đất, bị hành hạ đến không còn hình dạng. Khi Triêu Đăng hiểu được thâm ý tàn khốc trong lời cười cợt của Luyten, bên tai truyền đến tiếng nói của Eli, toàn thân rơi vào lồng ngực nhàn nhạt huân hương cây cỏ.
“Ta rất nhớ ngươi, lần đầu tiên có người cho ta cảm giác này, không nhìn thấy ngươi, ta phát điên lên mất.” Eli chậm rãi xoa xoa mặt y, đụng chạm của đối phương khiến Triêu Đăng tê cả da đầu: “Rất nhớ ngươi.”
“Buông ra!”
Triêu Đăng không nhịn được đạp một cước vào Eli, người sau chặn lại chân y, ngữ khí cười nói: “Sao vậy? Đừng sợ, ta sẽ không dùng bóng tối giày vò ngươi.”
Hắn dừng một chút, nụ cười trên môi nở rộ rực rỡ.
“Ta sẽ dùng tay… Từng chút từng chút chơi ngươi.”
“Cút mẹ mày đi ———“
“Anh bạn nhỏ.” Mơ mơ màng màng, y nghe thấy âm thanh của Luyten: “Ba giờ sáng, cút mẹ ta?”
Bỗng dưng Triêu Đăng mở mắt ra, trong phòng không có ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được bản mặt thúi quắc của Luyten nghiêm trang bên giường, rõ ràng là vẻ mặt đó, lại vô cùng làm người an tâm, đại khái bởi vì…
“Sao lại đột nhiên ôm ta?” Cơ thể Luyten cứng ngắc, bị Triêu Đăng bò lên người vây tới vây lui, đại ác ma bị quấy rầy giấc ngủ nhíu chặt mi tâm, miễn cưỡng đè xuống lửa giận dò hỏi: “Ba giờ sáng, ngươi cô đơn?”
“Luyten Ten Ten Ten Ten Ten ——–“
“Kêu gì cũng vô dụng.” Ác ma thẳng thắn đầy dứt khoát kéo y xuống khỏi người, trong lúc vô tình thả nhẹ động tác mấy phần, thấy y không đi, Luyten có chút bất đắc dĩ nói: “Không ngủ thì thôi, lão tử buồn ngủ.”
“Được a ~” Triêu Đăng cũng thẳng thắn đầy dứt khoát bay lên giường Luyten cọ cọ: “Ngủ chung đi.”
“…”
“Đừng nghĩ nhiều.” Triêu Đăng bắt chước ngữ khí của hắn: “Không ngủ thì thôi, lão tử buồn ngủ.”
“…”
Hì hì, ông đây đáng yêu như vậy, nhất định bây giờ giá trị yêu thương đang tăng phớ hôn.
Vì Ma tộc dựng kết giới, tốc độ thời gian của đại lục thứ năm trôi chậm hơn bốn khối đại lục còn lại, y và Luyten tèn tèn vào trung tâm Ma Vực, mười ba vòng tròn vây thành tầng tầng lớp lớp vô cùng thú vị, vì sở thích của các vị lĩnh chủ khác nhau, từ thành số bốn vào thành số ba, Triêu Đăng trải qua cảm giác tiết trời rét đậm biến thành giữa hè, vừa đi vừa lột quần áo, Luyten dự tính trước khi trời tối vào được nội thành số ba, xa xa đã thấy được đèn đuốc sáng rực bên trong, cố tình sao vào lúc này có người chặn lại đường đi của bọn họ.
“Điện hạ.” Thánh kỵ sĩ phía trước đơn thương độc mã, trên người còn dính máu, thời điểm thấy được Triêu Đăng và Luyten, trong con ngươi lóe lên ánh sáng không bình thường một cái rồi biến mất: “Giáo hoàng kêu ta mang người trở lại.”
“Không về, Eli là tên biến thái.”
Triêu Đăng nhíu mày, y cũng không biết thực lực của Alison, chỉ biết đối phương là thiên tài ma đạo trong giáo đình được vạn người chú mục, nhưng có thể đơn thương độc mã vào được vòng số bốn của địa ngục, đương nhiên có chỗ không bình thường, lúc trước cũng đã hỏi Luyten qua, đối phương thừa nhận đã từng đả thương hai Tinh Linh ở biên giới Biển Đen và rừng rậm, thực lực Luyten bên trên Hiyin, nay Alison chiến cùng thực sự không sao đó chứ?
“Không về?” Không hiểu sao trên gương mặt anh tuấn chợt lóe ý cười: “Quá tốt rồi, đánh một trận đi, đánh thắng thì điện hạ đi theo ta.”
Sấm sét màu tím từ trời đánh xuống thẳng tắp rơi xuống đỉnh đầu Alison, phảng phất cả đất trời đều bị xé rách, toàn thân Alison bị vây trong sấm sét, mặt đất nứt ra vết rách khủng bố, dường như nhận ra điều gì, Luyten ừ một tiếng, âm cuối của hắn thoáng ngờ vực cao lên, hỏa viêm màu đen trong tay dần dần tụ lại năng lượng cường hãn.
“Sức mạnh rất lớn.” Sau khi sấm sét tản đi, quang ảnh Alison bên trong cười cong đôi mắt, trang phục kỵ sĩ trên người rách rách rưới rưới, Thánh kỵ sĩ trẻ tuổi như là xấu hổ xoa xoa mặt, hồ quang điện tím nhảy nhót nướng khét da thịt: “Nếu ta đánh thua, giáo hoàng bệ hạ sẽ đuổi việc ta mất, hiếm khi mới…”
Người đối diện tuy da thịt bị đốt cháy một nửa, nhưng bên trong con ngươi lại không chút sợ hãi, nhận ra nguyên tố trong không khí dần dần thay đổi, khi biết được chuyện gì đang xảy ra, Luyten nhanh chóng quyết định.
“Triêu Đăng, hắn có chút vướng tay.” Ác Ma nhàn nhạt thuật lại: “Ta dùng ma pháp truyền tống ngươi đến nơi khác, khi ——“
“Ngươi sẽ đến tìm ta ư?”
Luyten sững sờ: “Ngươi lo điều này?”
Y vậy mà… Lo điều này?
Nam hài trước mặt không chớp mắt nhìn mình, đôi ô mặc như ngâm trong thanh tuyền, lệ chí nho nhỏ nở rộ nơi mí mắt, thấy Triêu Đăng im lặng, Luyten bật cười.
“Đương nhiên.” Ác Ma cao to giương khóe môi lên, nở ý cười nhàn nhạt: “Mãi mãi luôn là vậy.”
Ma pháp truyền tống nhảy ra từ đầu ngón tay, thấy thân ảnh Triêu Đăng biến mất, Thánh kỵ sĩ bị vây trong hắc viêm phất phất tay với Luyten, người sau bước lên trước, sáu cánh dơi khổng lồ che kín bầu trời mở ra phía sau, sợi tóc đen kịt xẹt qua khuôn măt anh tuấn tái nhợt của Ác Ma.
“Ngươi không phải Nhân loại.” Bên trong cặp mắt máu đỏ của Luyten nổi lên hưng phấn cực độ, không khí phun trào, đã lâu không gặp được sức mạnh kì dị khiến thiên tính hiếu chiến của Ma tộc bùng cháy: “Ngươi là thứ súc sinh gì?”
Nước biển hồng sắc kéo dài đến nơi cuối chân trời, mùi tanh mặn len vào gió biển mơ hồ mê hoặc lòng người, trận pháp Luyten vẽ ra vừa vặn nằm kế biển, sau khi uống hết mấy ngụm nước Triêu Đăng nhanh chóng bơi vào bờ, chống lên bãi cát màu tím đỏ, bọt biển mịn màng lùa vào kẽ tay.
Nơi này là…
Sau khi nhìn khắp bốn phía, y mở to hai mắt, cát màu mận chín, nước biển màu hồng, ngay cả bầu trời cũng là màu hồng nhàn nhạt nốt, phảng phất cả không gian được màu sắc ngọt ngào ấm áp tạo nên, không biết sao khiến người cảm thấy ngột ngạt.
Toàn thế giới chỉ có một nơi nước biển màu hồng.
Đại dương Alice nối liền đại lục thứ năm, vùng biển có…
Mẹ, Luyten đần độn, muốn ông đây đẻ cá nhỏ cho Nhân Ngư đuôi quỷ à.
Y đứng dậy, nước biển cuồn cuộn không dứt, trong mơ hồ, Triêu Đăng có chút khó ở đi khỏi mép biển.
Có thứ gì, đang nhìn y.
Tác giả :
Dẫn Lộ Tinh