Muôn Vàn Cưng Chiều
Chương 7
Trần Uyển Ước tự nhận mình không phải là một người qua loa không biết nghĩ. Nhưng cô lại tặng anh một món quà không có ý nghĩa.
Haizz, Hạ Kỳ Sâm thật đáng thương, một người mắc bệnh kín, trừ cô ra có lẽ không có người thứ hai đồng ý lấy anh. Thêm nữa, cô không phải là người vợ dịu dàng thùy mị, mà Hạ Kỳ Sâm cũng không phải là nhân vật quan trọng trong đời cô, nên tặng quà cũng qua loa.
Lần này quả thật lại là ví tiền.
Bị anh nói như vậy, Trần Uyển Ước không để ý mà lấy quà ra. Ánh mắt Trần Uyển Ước tràn đầy thương cảm, không biết giải thích thế nào, tủi thân nhìn anh, "Xin lỗi..."
Mắt cô tròn xoe nhìn anh, làm như người bị ăn hiếp là cô. Hạ Kỳ Sâm không chống đỡ nổi trước bộ dạng tự trách của cô, anh nhượng bộ, giọng hòa hoãn: "Anh đâu có nói ví tiền không tốt."
Trần Uyển Ước cúi đầu, như mình đang làm chuyện sai, "À..."
"Em lấy cho anh nhìn thử đã."
"Được."
Trần Uyển Ước thở phào nhẹ nhõm, tìm trong một đống túi lớn túi nhỏ, lấy cái túi nhỏ nhất ra, đưa tới bên cạnh anh, "Đây —— cái này là quà cho anh."
Mắt Hạ Kỳ Sâm dán vào cái túi nhỏ. Trần Uyển Ước thấy anh hơi khác thường, cãi: "Anh đừng vì nó nhỏ mà chê, nó đắt tiền nhất đấy."
Hạ Kỳ Sâm nhận lấy túi, nhàn nhạt nhìn vào trong, không lên tiếng. Trần Uyển Ước nói: "Lần này món quà không độc đáo nhưng kiểu dáng chắc chắn mới mẻ, nhất định sẽ làm anh thay đổi cái nhìn."
Hạ Kỳ Sâm: "Hửm?"
Trần Uyển Ước: "Anh mở ra nhìn chút đi, em lựa lâu lắm đấy, không biết màu nào đẹp, cái màu này là chủ cửa hàng đề cử đó."
Hạ Kỳ Sâm: "Ông chủ đề cử màu đỏ?"
Trần Uyển Ước: "Màu đỏ? Anh thích màu đỏ hả?"
Anh không trả lời. Trần Uyển Ước hơi kinh ngạc.
Bây giờ đàn ông cũng có người thích màu phụ nữ thích hả? Là vì anh trở về nguyên trạng hay thẩm mỹ vặn vẹo?
Hạ Kỳ Sâm trả túi về, không nhận quà của cô, đưa ra lời tổng kết, "Món quà này của em quả thật độc đáo, hơn nữa còn khiến người ta không tưởng nổi, nhưng anh không dùng được."
Trần Uyển Ước ngây ngẩn. Anh từ chối quà của cô? Cô cắn đôi môi đỏ mọng, "Tại sao?"
Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh, "Tại sao trong lòng em không biết sao?"
Trần Uyển Ước nhanh chóng nhớ lại xem hôm nay mình có làm chuyện gì xấu hay không. Không có mà!!! Trừ việc cô cố ý để Dung Kỳ và Giang Mạn Nhu hiểu lầm.
"Em không biết..." Trần Uyển Ước càng oan ức, "Em mua cho anh món quà này chắc chắn là dùng được, anh không lấy cũng đừng tìm lý do hoang đường vậy chứ chứ."
Cô vợ nhỏ có vẻ sắp khóc, dáng vẻ đáng thương khiến người ta khó mà nói chuyện cứng rắn được nữa. Hạ Kỳ Sâm không thể không lấy món quà trong túi ra, mở cho cô xem. Ngón tay đàn ông thon dài lấy ra một thỏi son Armani, nói từng câu từng chữ, "Em tặng anh cái này là cảm thấy anh có khi cần dùng?"
Trần Uyển Ước: "..."
Oh my God!!! Cô đưa cho anh cái gì vậy!
"Xin lỗi." Trần Uyển Ước nhanh chóng lấy cây son môi lại, lúng túng xin lỗi, "Em lấy nhầm, không phải em muốn tặng anh cái này."
Cô cúi người lục tìm một phen, cũng không tìm được túi đựng ví tiền. Có vẻ là quá nhiều đồ, cô làm rơi rồi. Trần Uyển Ước nghiêm túc tìm kiếm. Cực kỳ giống người bạn nhỏ lúc đi học bởi vì không làm bài tập mà cố gắng tìm vở trước mặt giáo viên.
"Hình như quà nhỏ quá, rơi trong xe rồi, không cầm xuống." Trần Uyển Ước do dự, lúng túng sờ mũi. Hạ Kỳ Sâm: "Em có mua thật sao?"
Trần Uyển Ước cắn răng: "Em mua thật mà!!!"
Bởi vì lần trước nói dối, Trần Uyển Ước biết anh luôn nghi ngờ lời cô nói, sợ anh không tin, cô xoay người muốn đi, "Bây giờ em đi lấy vào cho anh."
Môi Hạ Kỳ Sâm giật giật, "Không cần."
"Hả?"
"Không gấp." Anh nói, "Sau này lấy cũng được."
"Nhưng mà..." Trần Uyển Ước hơi gấp, "Em có mua thật mà, em không có nói dối."
"Anh biết, anh tin em."
"Vậy em càng phải lấy đưa cho anh."
Không nói lời nào, Trần Uyển Ước đi tới cửa, tâm trạng quá kích động, không thèm quan tới đống túi dưới chân. Lúc ở cửa thay dép, không biết bị vấp cái gì mà cơ thể đột nhiên mất đi trọng tâm.
Mắt thấy sắp ngã nhào, theo bản năng Trần Uyển Ước giơ tay muốn vịn vào cái gì đó. Thứ gần cô nhất sợ là chỉ có... dây nịt da? Lúc đưa tay ra, Trần Uyển Ước biết mình tiêu rồi. Cô có thể tưởng tượng cảnh dây nịt trên eo anh bị mình kéo đi. Nếu như xui hơn nữa quần có thể cũng bị kéo xuống luôn.
Ngay tại lúc Trần Uyển Ước cho rằng mình sắp gặp tai họa, sau lưng đột nhiên xuất hiện một vòng tay ấm áp. Sau đó bàn tay ấy không quá phận, chỉ mò qua eo cô, đón lấy cả cơ thể cô.
Lúc Trần Uyển Ước mở mắt, người cô đã được Hạ Kỳ Sâm đỡ lấy, ổn định dán vào lòng anh, trên trán là hơi thở ấm áp của đàn ông. Cảm giác nhiệt độ trong cơ thể đang từ từ tăng lên. Mặt cô đỏ tới mang tai, bối rối.
Ngây ngô, nhỏ bé. Đáng thương, không ai giúp.
"Hạ phu nhân." Giọng đàn ông đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh, "Em đã đứng vững, có thể buông tay được chưa?"
Trần Uyển Ước liếc nhìn dây nịt đang bị siết chặt trong tay mình, yên lặng. Sau khi đứng vững, hai người rất lâu không lên tiếng. Trần Uyển Ước buông tay nhưng bàn tay anh đặt ở eo cô vẫn còn nằm đó, nhiệt độ trong lòng bàn tay rõ ràng khiến người ta không dám động đậy. Chỉ có duy nhất hàng lông mi vì hồi hộp mà run run.
Trần Uyển Ước cúi đầu, hàng lông mi như hai cây quạt nhỏ quét qua lòng người, ngứa ngáy; mấy sợi tóc hai bên rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp không thể tả.
Khuôn mặt này của cô lọt vào tầm mắt người đàn ông kia, vô hình làm người ta không nhịn được, lòng bàn tay nóng lên. Giữa hai người chỉ cách có mấy cm. Gần đến mức có thể nghe tiếng tim đập.
Lần đầu tiên tiếp xúc khoảng cách gần, Trần Uyển Ước khó tránh khỏi cảm thấy lạ thường, cảm giác không nói rõ ra được, "Cái đó... Chất lượng dây nịt thật tốt."
Hạ Kỳ Sâm "ừ" một tiếng. Giọng anh nghe khàn khàn, hơi khác với ngày thường, giống như là đang kiềm chế gì đó. Trần Uyển Ước sững sốt. Mặc dù cô chưa trải qua bao giờ nhưng tông giọng này nghe không đúng lắm, có chút dục vọng trong đó?
Vẻ khác thường trong mắt Hạ Kỳ Sâm chỉ ngắn ngủi nửa giây, không bao lâu đã lại ung dung như bình thường, giống như không hề xảy ra chuyện gì, "Đi lên lầu xem phim đi, xem xong cũng sắp đến giờ ăn tối."
"... Được."
******
Xem phim trong lời nói của Hạ Kỳ Sâm khác hoàn toàn với suy nghĩ của Trần Uyển Ước, cô còn tưởng rằng Hạ tổng sẽ dẫn mình tới rạp chiếu phim, chen chúc trong một không gian đen kịt khép kín. Cô coi nhẹ rạp chiếu phim trong nhà. Mặc dù Trần Uyển Ước cảm thấy hai người ở nhà xem phim có hơi kỳ.
Mấy bộ phim gần đây được đánh giá cũng bình thường, Trần Uyển Ước không hứng thú lắm, so với việc xem phim, cô càng tò mò không biết người đàn ông này rủ cô xem phim là có mục đích gì.
Ngồi vào ghế, Hạ Kỳ Sâm hỏi: "Em muốn xem phim gì?"
Trần Uyển Ước cắn một chùm cherry, hàm hàm hồ hồ: "Xem cái gì cũng được."
Cô không có yêu cầu cao đối với phim điện anh, phim tình cảm phim gia đình phim hành động thậm chí là phim kinh dị cũng xem được. Nhưng rốt cuộc cô đã đánh giá thấp thẳng nam rồi. Hạ Kỳ Sâm chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Mém chút nữa cô nuốt luôn hạt cherry, "Phim này..."
Hạ Sỳ Sâm: "Em xem không hiểu hả?"
"Không, hiểu chứ."
Không phải Trần Uyển Ước khoe khoang, cô chỉ nhớ lại lần trước khi anh đi xem concert cùng cô. Hạ Kỳ Sâm không hề hứng thú với loại nhạc này nhưng khi đi cùng cô, anh không than phiền một câu. Hôm nay xem phim với anh một lần cũng không sao nhỉ.
Cô phải làm một cái bình hoa nhã nhặn. Cho nên, dưới ánh mắt hoài nghi của anh, cô kiên định gật đầu, mỉm cười nói: "Không sao, em hiểu mà, nếu không hiểu anh cũng có thể kể em nghe."
Nửa giờ sau, Trần Uyển Ước đi vào giấc mơ làm một bình hoa thùy mị. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc này, trên màn ảnh còn chạy phụ đề giải thích tiếng Nga.
Ở bên kia ghế sa lon, Hạ Kỳ Sâm đang bắt điện thoại. Trần Uyển Ước ngồi dậy, trên người chẳng biết có thêm một chiếc mền nhung từ khi nào, cái mền rớt xuống, cô kinh ngạc chuẩn bị nhặt lên, tay của đàn ông đã làm trước.
Hạ Kỳ Sâm nhặt mền thả lại chỗ cũ, hạ giọng, đâu vào đấy nói chuyện điện thoại với người kia. Bàn tay Trần Uyển Uớc siết chặt cái mền, không biết làm sao.
Có phải cô hiểu lầm gì anh không. Anh nhìn không hề giống như người rảnh rỗi, chuyện công cũng gọi vào điện thoại tư luôn rồi. Vậy tại sao anh lại dành thời gian hẹn cô xem phim.
Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Kỳ Sâm đứng dậy, trước khi đi còn nhìn lại người phụ nữ đầu tóc rối bời đang làm ổ trên ghế, nhàn nhạt trần thuật: "Xin lỗi, anh đột nhiên có chút việc."
Trần Uyển Ước mím môi: "À."
"Em muốn xem phim gì thì tự chọn đi."
"Ừm."
"Đừng ngủ nữa, dễ bị lạnh lắm."
"Được."
Đưa mắt nhìn người kia đóng cửa bỏ đi, Trần Uyển Ước không kiềm được suy nghĩ. Anh đột nhiên khác thường, về nhà sớm không nói, còn hẹn cô xem phim, việc này nói lên điều gì?
Bệnh kín của anh đã tốt lên rồi. Cho nên, anh muốn nâng cao tình cảm vợ chồng, sau đó tiến hành bước tiếp xúc tiếp theo.
Chút tâm tư nhỏ của tên cẩu nam nhân này, tưởng cô không biết à?
*****
Trần Uyển Ước vừa ôm chăn vừa chọn phim, không chọn được bộ nào, tiện tay nhắn Wechat hỏi Thu Đường, xem cô ấy có đề cử được bộ nào không.
Thu Đường: Phim? Cậu xem cùng chồng à?
Trần Uyển Ước: Không phải, anh ấy vừa đi rồi, tớ xem một mình.
Thu Đường: Hạ tổng ở nhà giờ này? Mặt trời mọc hướng Tây? Đây không phải Hạ tổng tớ biết nha.
Trần Uyển Ước: Tớ nghi bệnh kín của anh ấy chữa hết rồi. [ icon thì thầm ].
Thu Đường: Thử là biết chứ gì?
Trần Uyển Ước: Làm sao thử?
Có thể đoán được Thu Đường định nói gì. Phương pháp dò xét xem đàn ông có bị bệnh kín hay không chẳng phải rõ mồn một sao? Nhưng lần trước cô say rượu đã dụ dỗ anh rồi, vô dụng.
Thu Đường: Một mình cậu cởi không có tác dụng, hai người phải cởi cùng nhau.
Trần Uyển Ước:?
Thu Đường: Chuyện vợ chồng, có hiểu hay chưa?
Trần Uyển Ước: Cậu có kinh nghiệm à?
Thu Đường: Dù sao thì tớ cũng là phụ nữ đã sinh con.
Vì vậy Trần Uyển Ước nghe Thu Đường chia sẻ kinh nghiệm của cô ấy. Mười phút sau, Trần Uyển Ước cảm thấy từng câu Thu Đường nói đều bậy bạ. Cuối cùng, cô không thể không hỏi: Có đúng là cậu có kinh nghiệm phong phú không vậy?
Hồi lâu sau Thu Đường mới yếu ớt trả lời: Thật ra thì... Tớ chỉ làm một lần... Là lần sinh ra Tự Tự đó.
Trần Uyển Ước: Điều này nói rõ cha ruột của Tự Tự tương đối mạnh? Đi vào tương đối sâu?
Thu Đường:??? Hạ phu nhân, đoan trang thục nữ của cậu bị chó ăn rồi à?
Trần Uyển Ước tìm kiếm trong các loại phim. Rạp chiếu gia đình này cái gì cũng có, thậm chí ngay cả phim Nhật Bản khó nói tên cũng có luôn. Trong phòng chỉ có một mình cô. Trần Uyển Ước lén lén lút lút nhìn bốn phía, chắc chắn không có ai mới lớn gan chọn bộ phim này.
Vừa chọn vừa khen ngợi vóc dáng của diễn viên, tay nhỏ chân nhỏ, có da có thịt ở những chỗ cần thiết. Nhìn chằm chằm vào bìa cuốn phim, lòng cô sợ hãi.
Mình đang làm gì vậy! Thân là Trần đại tiểu thư, Hạ phu nhân cao quý! Xem loại phim này có vẻ không tốt lắm đâu?
Nhưng mà mình xem cũng đâu ai biết.
Trong mắt mọi người, cô vẫn là Hạ phu nhân kín đáo dè dặt. Trần Uyển Ước dè dặt, rón ra rón rén đi ra cửa, nhìn trái nhìn phải. Ngoài hành lang chỉ có người giúp việc. Hạ Kỳ Sâm đi thật rồi. Lúc cô chuẩn bị đóng cửa, người giúp việc trông thấy, cung kính hỏi: "Hạ phu nhân cần dặn dò gì ạ?"
"Không không không, không cần." Bởi vì khẩn trương, Trần Uyển Ước nói năng hàm hồ, "Cô cứ ở đây nhé."
Chắc chắn không có ai cô mới khép cửa lại, hít thở sâu. Sau đây chính là thời khắc Hạ phu nhân tháo lớp bọc thùy mị bên ngoài.
Nhưng, rốt cuộc cô đã đánh giá cao sự hiểu biết của mình với sản phẩm điện tử. Mới vừa rồi lúc Hạ Kỳ Sâm bỏ đĩa vào, cô nhớ rất rõ ràng. Nhưng khi tự mình làm, tay và óc cùng đồng thanh nói: Không được!
Rút ra đút vào cũng không thấy chiếu phim, Trần Uyển Ước nhỏ giọng thầm thì: "Rõ ràng là làm thế này mà."
Mất mấy phút xem sách hướng dẫn, cô mới mở được phim lên. Hình ảnh chiếu ra ——
Trần Uyển Ước phát hiện vóc dáng của nữ chính trong phim và trên bìa phim không giống nhau. Photoshop hơi quá, không biết lừa bao nhiêu trai tơ rồi.
Trần Uyển Ước tiếp tục không chớp mắt nhìn, trên màn hình chiếu cảnh một người phụ nữ mặc trang phục ở nhà màu vàng, đeo tạp dề, cô ta đẩy cửa phòng vào gọi chồng mình thức dậy, hai người nói chuyện bằng tiếng Nhật, sau đó bắt đầu hôn môi ——
Xem tới đây, lòng Trần Uyển Ước thấp thỏm.
Tới rồi tới rồi!!! Lái xe lái xe ————!!*
* nghĩa là làm chuyện ấy á
Nhưng mà.... Đôi trai gái hôn môi xong lại giải tán. Người chồng ăn sáng rồi cầm cặp táp đi mất. Cứ như vậy đi mất? Trong lòng cô có mười ngàn con thảo nê mã chạy qua*.
* Alpaca = dmm
Còn tưởng rằng là phim AV kích thích, không ngờ chỉ là một bộ phim gia đình bình thường. Cô chuẩn bị tắt, đột nhiên cảnh tiếp theo xảy ra. Chuông cửa reo! Nữ chính bước từng bước ra mở cửa. Người đến là công nhân sửa ống nước?
Hai người trao đổi một lúc xong bắt đầu có tiếp xúc thân thể, nữ chính ban đầu kháng cự, đi tới phòng bếp. Sau đó... Hai người ngay tại bệ bếp... Trần Uyển Ước bối rối.
Bậc thần tiên nào viết cái kịch bản này vậy? Kích thích quá! Nữ chính lại không phải cùng chồng mình... Trần Uyển Ước khẩn trương uống một hớp nước, tiếp tục xem.
Tạp dề của nữ chính bị tháo bỏ. Áo khoác cũng rớt mất. Trần Uyển Ước xem vô cùng tập trung, không để ý có tiếng gõ cửa. Người bên ngoài đi vào, đóng cửa lại, tiếng cửa đóng truyền vào phòng, Trần Uyển Ước mới giật mình nhảy cẩng lên.
Người vào là Hạ Kỳ Sâm. Đầu óc cô không kịp tiêu hóa sự việc bất ngờ xảy ra này, kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn. Trong đầu truyền tới mấy câu tiếng Nhật thường nghe.
Đừng, đừng mà.
Cảm giác lúng túng bồng bềnh trôi khắp phòng. Hai người đối mặt tận hai phút.
Thân thể cao ráo của Hạ Kỳ Sâm cách cô không tới hai mét, ánh mắt từ trên người cô dần dần chuyển tới màn hình. Dừng lại một lát, anh mở miệng hỏi: "Em đang xem gì vậy?"
Trần Uyển Ước hàm hồ: "Phim, phim mà."
Giọng anh không thay đổi: "Phim gì?"
Cô ấp a ấp úng: "Nguồn gốc của phôi thai?"
"Nói tiếng người."
"Phim đen."
Haizz, Hạ Kỳ Sâm thật đáng thương, một người mắc bệnh kín, trừ cô ra có lẽ không có người thứ hai đồng ý lấy anh. Thêm nữa, cô không phải là người vợ dịu dàng thùy mị, mà Hạ Kỳ Sâm cũng không phải là nhân vật quan trọng trong đời cô, nên tặng quà cũng qua loa.
Lần này quả thật lại là ví tiền.
Bị anh nói như vậy, Trần Uyển Ước không để ý mà lấy quà ra. Ánh mắt Trần Uyển Ước tràn đầy thương cảm, không biết giải thích thế nào, tủi thân nhìn anh, "Xin lỗi..."
Mắt cô tròn xoe nhìn anh, làm như người bị ăn hiếp là cô. Hạ Kỳ Sâm không chống đỡ nổi trước bộ dạng tự trách của cô, anh nhượng bộ, giọng hòa hoãn: "Anh đâu có nói ví tiền không tốt."
Trần Uyển Ước cúi đầu, như mình đang làm chuyện sai, "À..."
"Em lấy cho anh nhìn thử đã."
"Được."
Trần Uyển Ước thở phào nhẹ nhõm, tìm trong một đống túi lớn túi nhỏ, lấy cái túi nhỏ nhất ra, đưa tới bên cạnh anh, "Đây —— cái này là quà cho anh."
Mắt Hạ Kỳ Sâm dán vào cái túi nhỏ. Trần Uyển Ước thấy anh hơi khác thường, cãi: "Anh đừng vì nó nhỏ mà chê, nó đắt tiền nhất đấy."
Hạ Kỳ Sâm nhận lấy túi, nhàn nhạt nhìn vào trong, không lên tiếng. Trần Uyển Ước nói: "Lần này món quà không độc đáo nhưng kiểu dáng chắc chắn mới mẻ, nhất định sẽ làm anh thay đổi cái nhìn."
Hạ Kỳ Sâm: "Hửm?"
Trần Uyển Ước: "Anh mở ra nhìn chút đi, em lựa lâu lắm đấy, không biết màu nào đẹp, cái màu này là chủ cửa hàng đề cử đó."
Hạ Kỳ Sâm: "Ông chủ đề cử màu đỏ?"
Trần Uyển Ước: "Màu đỏ? Anh thích màu đỏ hả?"
Anh không trả lời. Trần Uyển Ước hơi kinh ngạc.
Bây giờ đàn ông cũng có người thích màu phụ nữ thích hả? Là vì anh trở về nguyên trạng hay thẩm mỹ vặn vẹo?
Hạ Kỳ Sâm trả túi về, không nhận quà của cô, đưa ra lời tổng kết, "Món quà này của em quả thật độc đáo, hơn nữa còn khiến người ta không tưởng nổi, nhưng anh không dùng được."
Trần Uyển Ước ngây ngẩn. Anh từ chối quà của cô? Cô cắn đôi môi đỏ mọng, "Tại sao?"
Hạ Kỳ Sâm bình tĩnh, "Tại sao trong lòng em không biết sao?"
Trần Uyển Ước nhanh chóng nhớ lại xem hôm nay mình có làm chuyện gì xấu hay không. Không có mà!!! Trừ việc cô cố ý để Dung Kỳ và Giang Mạn Nhu hiểu lầm.
"Em không biết..." Trần Uyển Ước càng oan ức, "Em mua cho anh món quà này chắc chắn là dùng được, anh không lấy cũng đừng tìm lý do hoang đường vậy chứ chứ."
Cô vợ nhỏ có vẻ sắp khóc, dáng vẻ đáng thương khiến người ta khó mà nói chuyện cứng rắn được nữa. Hạ Kỳ Sâm không thể không lấy món quà trong túi ra, mở cho cô xem. Ngón tay đàn ông thon dài lấy ra một thỏi son Armani, nói từng câu từng chữ, "Em tặng anh cái này là cảm thấy anh có khi cần dùng?"
Trần Uyển Ước: "..."
Oh my God!!! Cô đưa cho anh cái gì vậy!
"Xin lỗi." Trần Uyển Ước nhanh chóng lấy cây son môi lại, lúng túng xin lỗi, "Em lấy nhầm, không phải em muốn tặng anh cái này."
Cô cúi người lục tìm một phen, cũng không tìm được túi đựng ví tiền. Có vẻ là quá nhiều đồ, cô làm rơi rồi. Trần Uyển Ước nghiêm túc tìm kiếm. Cực kỳ giống người bạn nhỏ lúc đi học bởi vì không làm bài tập mà cố gắng tìm vở trước mặt giáo viên.
"Hình như quà nhỏ quá, rơi trong xe rồi, không cầm xuống." Trần Uyển Ước do dự, lúng túng sờ mũi. Hạ Kỳ Sâm: "Em có mua thật sao?"
Trần Uyển Ước cắn răng: "Em mua thật mà!!!"
Bởi vì lần trước nói dối, Trần Uyển Ước biết anh luôn nghi ngờ lời cô nói, sợ anh không tin, cô xoay người muốn đi, "Bây giờ em đi lấy vào cho anh."
Môi Hạ Kỳ Sâm giật giật, "Không cần."
"Hả?"
"Không gấp." Anh nói, "Sau này lấy cũng được."
"Nhưng mà..." Trần Uyển Ước hơi gấp, "Em có mua thật mà, em không có nói dối."
"Anh biết, anh tin em."
"Vậy em càng phải lấy đưa cho anh."
Không nói lời nào, Trần Uyển Ước đi tới cửa, tâm trạng quá kích động, không thèm quan tới đống túi dưới chân. Lúc ở cửa thay dép, không biết bị vấp cái gì mà cơ thể đột nhiên mất đi trọng tâm.
Mắt thấy sắp ngã nhào, theo bản năng Trần Uyển Ước giơ tay muốn vịn vào cái gì đó. Thứ gần cô nhất sợ là chỉ có... dây nịt da? Lúc đưa tay ra, Trần Uyển Ước biết mình tiêu rồi. Cô có thể tưởng tượng cảnh dây nịt trên eo anh bị mình kéo đi. Nếu như xui hơn nữa quần có thể cũng bị kéo xuống luôn.
Ngay tại lúc Trần Uyển Ước cho rằng mình sắp gặp tai họa, sau lưng đột nhiên xuất hiện một vòng tay ấm áp. Sau đó bàn tay ấy không quá phận, chỉ mò qua eo cô, đón lấy cả cơ thể cô.
Lúc Trần Uyển Ước mở mắt, người cô đã được Hạ Kỳ Sâm đỡ lấy, ổn định dán vào lòng anh, trên trán là hơi thở ấm áp của đàn ông. Cảm giác nhiệt độ trong cơ thể đang từ từ tăng lên. Mặt cô đỏ tới mang tai, bối rối.
Ngây ngô, nhỏ bé. Đáng thương, không ai giúp.
"Hạ phu nhân." Giọng đàn ông đột ngột vang lên trong không gian yên tĩnh, "Em đã đứng vững, có thể buông tay được chưa?"
Trần Uyển Ước liếc nhìn dây nịt đang bị siết chặt trong tay mình, yên lặng. Sau khi đứng vững, hai người rất lâu không lên tiếng. Trần Uyển Ước buông tay nhưng bàn tay anh đặt ở eo cô vẫn còn nằm đó, nhiệt độ trong lòng bàn tay rõ ràng khiến người ta không dám động đậy. Chỉ có duy nhất hàng lông mi vì hồi hộp mà run run.
Trần Uyển Ước cúi đầu, hàng lông mi như hai cây quạt nhỏ quét qua lòng người, ngứa ngáy; mấy sợi tóc hai bên rũ xuống, khuôn mặt trắng nõn, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp không thể tả.
Khuôn mặt này của cô lọt vào tầm mắt người đàn ông kia, vô hình làm người ta không nhịn được, lòng bàn tay nóng lên. Giữa hai người chỉ cách có mấy cm. Gần đến mức có thể nghe tiếng tim đập.
Lần đầu tiên tiếp xúc khoảng cách gần, Trần Uyển Ước khó tránh khỏi cảm thấy lạ thường, cảm giác không nói rõ ra được, "Cái đó... Chất lượng dây nịt thật tốt."
Hạ Kỳ Sâm "ừ" một tiếng. Giọng anh nghe khàn khàn, hơi khác với ngày thường, giống như là đang kiềm chế gì đó. Trần Uyển Ước sững sốt. Mặc dù cô chưa trải qua bao giờ nhưng tông giọng này nghe không đúng lắm, có chút dục vọng trong đó?
Vẻ khác thường trong mắt Hạ Kỳ Sâm chỉ ngắn ngủi nửa giây, không bao lâu đã lại ung dung như bình thường, giống như không hề xảy ra chuyện gì, "Đi lên lầu xem phim đi, xem xong cũng sắp đến giờ ăn tối."
"... Được."
******
Xem phim trong lời nói của Hạ Kỳ Sâm khác hoàn toàn với suy nghĩ của Trần Uyển Ước, cô còn tưởng rằng Hạ tổng sẽ dẫn mình tới rạp chiếu phim, chen chúc trong một không gian đen kịt khép kín. Cô coi nhẹ rạp chiếu phim trong nhà. Mặc dù Trần Uyển Ước cảm thấy hai người ở nhà xem phim có hơi kỳ.
Mấy bộ phim gần đây được đánh giá cũng bình thường, Trần Uyển Ước không hứng thú lắm, so với việc xem phim, cô càng tò mò không biết người đàn ông này rủ cô xem phim là có mục đích gì.
Ngồi vào ghế, Hạ Kỳ Sâm hỏi: "Em muốn xem phim gì?"
Trần Uyển Ước cắn một chùm cherry, hàm hàm hồ hồ: "Xem cái gì cũng được."
Cô không có yêu cầu cao đối với phim điện anh, phim tình cảm phim gia đình phim hành động thậm chí là phim kinh dị cũng xem được. Nhưng rốt cuộc cô đã đánh giá thấp thẳng nam rồi. Hạ Kỳ Sâm chọn một bộ phim khoa học viễn tưởng.
Mém chút nữa cô nuốt luôn hạt cherry, "Phim này..."
Hạ Sỳ Sâm: "Em xem không hiểu hả?"
"Không, hiểu chứ."
Không phải Trần Uyển Ước khoe khoang, cô chỉ nhớ lại lần trước khi anh đi xem concert cùng cô. Hạ Kỳ Sâm không hề hứng thú với loại nhạc này nhưng khi đi cùng cô, anh không than phiền một câu. Hôm nay xem phim với anh một lần cũng không sao nhỉ.
Cô phải làm một cái bình hoa nhã nhặn. Cho nên, dưới ánh mắt hoài nghi của anh, cô kiên định gật đầu, mỉm cười nói: "Không sao, em hiểu mà, nếu không hiểu anh cũng có thể kể em nghe."
Nửa giờ sau, Trần Uyển Ước đi vào giấc mơ làm một bình hoa thùy mị. Cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, lúc này, trên màn ảnh còn chạy phụ đề giải thích tiếng Nga.
Ở bên kia ghế sa lon, Hạ Kỳ Sâm đang bắt điện thoại. Trần Uyển Ước ngồi dậy, trên người chẳng biết có thêm một chiếc mền nhung từ khi nào, cái mền rớt xuống, cô kinh ngạc chuẩn bị nhặt lên, tay của đàn ông đã làm trước.
Hạ Kỳ Sâm nhặt mền thả lại chỗ cũ, hạ giọng, đâu vào đấy nói chuyện điện thoại với người kia. Bàn tay Trần Uyển Uớc siết chặt cái mền, không biết làm sao.
Có phải cô hiểu lầm gì anh không. Anh nhìn không hề giống như người rảnh rỗi, chuyện công cũng gọi vào điện thoại tư luôn rồi. Vậy tại sao anh lại dành thời gian hẹn cô xem phim.
Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Kỳ Sâm đứng dậy, trước khi đi còn nhìn lại người phụ nữ đầu tóc rối bời đang làm ổ trên ghế, nhàn nhạt trần thuật: "Xin lỗi, anh đột nhiên có chút việc."
Trần Uyển Ước mím môi: "À."
"Em muốn xem phim gì thì tự chọn đi."
"Ừm."
"Đừng ngủ nữa, dễ bị lạnh lắm."
"Được."
Đưa mắt nhìn người kia đóng cửa bỏ đi, Trần Uyển Ước không kiềm được suy nghĩ. Anh đột nhiên khác thường, về nhà sớm không nói, còn hẹn cô xem phim, việc này nói lên điều gì?
Bệnh kín của anh đã tốt lên rồi. Cho nên, anh muốn nâng cao tình cảm vợ chồng, sau đó tiến hành bước tiếp xúc tiếp theo.
Chút tâm tư nhỏ của tên cẩu nam nhân này, tưởng cô không biết à?
*****
Trần Uyển Ước vừa ôm chăn vừa chọn phim, không chọn được bộ nào, tiện tay nhắn Wechat hỏi Thu Đường, xem cô ấy có đề cử được bộ nào không.
Thu Đường: Phim? Cậu xem cùng chồng à?
Trần Uyển Ước: Không phải, anh ấy vừa đi rồi, tớ xem một mình.
Thu Đường: Hạ tổng ở nhà giờ này? Mặt trời mọc hướng Tây? Đây không phải Hạ tổng tớ biết nha.
Trần Uyển Ước: Tớ nghi bệnh kín của anh ấy chữa hết rồi. [ icon thì thầm ].
Thu Đường: Thử là biết chứ gì?
Trần Uyển Ước: Làm sao thử?
Có thể đoán được Thu Đường định nói gì. Phương pháp dò xét xem đàn ông có bị bệnh kín hay không chẳng phải rõ mồn một sao? Nhưng lần trước cô say rượu đã dụ dỗ anh rồi, vô dụng.
Thu Đường: Một mình cậu cởi không có tác dụng, hai người phải cởi cùng nhau.
Trần Uyển Ước:?
Thu Đường: Chuyện vợ chồng, có hiểu hay chưa?
Trần Uyển Ước: Cậu có kinh nghiệm à?
Thu Đường: Dù sao thì tớ cũng là phụ nữ đã sinh con.
Vì vậy Trần Uyển Ước nghe Thu Đường chia sẻ kinh nghiệm của cô ấy. Mười phút sau, Trần Uyển Ước cảm thấy từng câu Thu Đường nói đều bậy bạ. Cuối cùng, cô không thể không hỏi: Có đúng là cậu có kinh nghiệm phong phú không vậy?
Hồi lâu sau Thu Đường mới yếu ớt trả lời: Thật ra thì... Tớ chỉ làm một lần... Là lần sinh ra Tự Tự đó.
Trần Uyển Ước: Điều này nói rõ cha ruột của Tự Tự tương đối mạnh? Đi vào tương đối sâu?
Thu Đường:??? Hạ phu nhân, đoan trang thục nữ của cậu bị chó ăn rồi à?
Trần Uyển Ước tìm kiếm trong các loại phim. Rạp chiếu gia đình này cái gì cũng có, thậm chí ngay cả phim Nhật Bản khó nói tên cũng có luôn. Trong phòng chỉ có một mình cô. Trần Uyển Ước lén lén lút lút nhìn bốn phía, chắc chắn không có ai mới lớn gan chọn bộ phim này.
Vừa chọn vừa khen ngợi vóc dáng của diễn viên, tay nhỏ chân nhỏ, có da có thịt ở những chỗ cần thiết. Nhìn chằm chằm vào bìa cuốn phim, lòng cô sợ hãi.
Mình đang làm gì vậy! Thân là Trần đại tiểu thư, Hạ phu nhân cao quý! Xem loại phim này có vẻ không tốt lắm đâu?
Nhưng mà mình xem cũng đâu ai biết.
Trong mắt mọi người, cô vẫn là Hạ phu nhân kín đáo dè dặt. Trần Uyển Ước dè dặt, rón ra rón rén đi ra cửa, nhìn trái nhìn phải. Ngoài hành lang chỉ có người giúp việc. Hạ Kỳ Sâm đi thật rồi. Lúc cô chuẩn bị đóng cửa, người giúp việc trông thấy, cung kính hỏi: "Hạ phu nhân cần dặn dò gì ạ?"
"Không không không, không cần." Bởi vì khẩn trương, Trần Uyển Ước nói năng hàm hồ, "Cô cứ ở đây nhé."
Chắc chắn không có ai cô mới khép cửa lại, hít thở sâu. Sau đây chính là thời khắc Hạ phu nhân tháo lớp bọc thùy mị bên ngoài.
Nhưng, rốt cuộc cô đã đánh giá cao sự hiểu biết của mình với sản phẩm điện tử. Mới vừa rồi lúc Hạ Kỳ Sâm bỏ đĩa vào, cô nhớ rất rõ ràng. Nhưng khi tự mình làm, tay và óc cùng đồng thanh nói: Không được!
Rút ra đút vào cũng không thấy chiếu phim, Trần Uyển Ước nhỏ giọng thầm thì: "Rõ ràng là làm thế này mà."
Mất mấy phút xem sách hướng dẫn, cô mới mở được phim lên. Hình ảnh chiếu ra ——
Trần Uyển Ước phát hiện vóc dáng của nữ chính trong phim và trên bìa phim không giống nhau. Photoshop hơi quá, không biết lừa bao nhiêu trai tơ rồi.
Trần Uyển Ước tiếp tục không chớp mắt nhìn, trên màn hình chiếu cảnh một người phụ nữ mặc trang phục ở nhà màu vàng, đeo tạp dề, cô ta đẩy cửa phòng vào gọi chồng mình thức dậy, hai người nói chuyện bằng tiếng Nhật, sau đó bắt đầu hôn môi ——
Xem tới đây, lòng Trần Uyển Ước thấp thỏm.
Tới rồi tới rồi!!! Lái xe lái xe ————!!*
* nghĩa là làm chuyện ấy á
Nhưng mà.... Đôi trai gái hôn môi xong lại giải tán. Người chồng ăn sáng rồi cầm cặp táp đi mất. Cứ như vậy đi mất? Trong lòng cô có mười ngàn con thảo nê mã chạy qua*.
* Alpaca = dmm
Còn tưởng rằng là phim AV kích thích, không ngờ chỉ là một bộ phim gia đình bình thường. Cô chuẩn bị tắt, đột nhiên cảnh tiếp theo xảy ra. Chuông cửa reo! Nữ chính bước từng bước ra mở cửa. Người đến là công nhân sửa ống nước?
Hai người trao đổi một lúc xong bắt đầu có tiếp xúc thân thể, nữ chính ban đầu kháng cự, đi tới phòng bếp. Sau đó... Hai người ngay tại bệ bếp... Trần Uyển Ước bối rối.
Bậc thần tiên nào viết cái kịch bản này vậy? Kích thích quá! Nữ chính lại không phải cùng chồng mình... Trần Uyển Ước khẩn trương uống một hớp nước, tiếp tục xem.
Tạp dề của nữ chính bị tháo bỏ. Áo khoác cũng rớt mất. Trần Uyển Ước xem vô cùng tập trung, không để ý có tiếng gõ cửa. Người bên ngoài đi vào, đóng cửa lại, tiếng cửa đóng truyền vào phòng, Trần Uyển Ước mới giật mình nhảy cẩng lên.
Người vào là Hạ Kỳ Sâm. Đầu óc cô không kịp tiêu hóa sự việc bất ngờ xảy ra này, kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn. Trong đầu truyền tới mấy câu tiếng Nhật thường nghe.
Đừng, đừng mà.
Cảm giác lúng túng bồng bềnh trôi khắp phòng. Hai người đối mặt tận hai phút.
Thân thể cao ráo của Hạ Kỳ Sâm cách cô không tới hai mét, ánh mắt từ trên người cô dần dần chuyển tới màn hình. Dừng lại một lát, anh mở miệng hỏi: "Em đang xem gì vậy?"
Trần Uyển Ước hàm hồ: "Phim, phim mà."
Giọng anh không thay đổi: "Phim gì?"
Cô ấp a ấp úng: "Nguồn gốc của phôi thai?"
"Nói tiếng người."
"Phim đen."
Tác giả :
Vương Tam Cửu