Mướn Phòng Rồi Lên Giường
Chương 26: Có người nằm ở trên giường bệnh, có người lại ở trong lòng
Mặt trời vẫn cứ là mặt trời, lại làm cho người ta cảm thấy chói mắt rất nhiều, cũng không biết thế nào, Tiểu Huệ nhìn chính là cảm thấy không thoải mái. Cô nghĩ, mặt trời này tại sao có thể lớn như vậy chứ?
Trong đầu “rầm rầm” vang lên, cũng không biết là bởi vì thính lực xảy ra vấn đề hay là chung quanh thật sự náo loạn quá ồn, ánh mắt của cô thấy cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng, nhưng thật tưởng là loại ống kính thả chậm.
A, đúng rồi, hình như có người té bất tỉnh, có người tiến tới nhìn, có người gọi điện thoại, có người ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, có người. . . . . . Nhìn mình một cái, miệng há ra rồi hợp lại nói gì đó.
Tiểu Huệ rất muốn cố gắng nghe rõ, nhưng lỗ tai của cô hình như không bén nhạy, âm thanh của người cũng từ từ chậm lại, vào trong lỗ cô tới nửa ngày rồi mà không kịp phản ứng là có ý gì.
Cho đến khi Giang mẹ vỗ bả vai của cô một cái, tất cả cảm giác mới lập tức xông lên. Trong nháy mắt cô thức tỉnh, trợn to hai mắt hỏi: "Thiên ca thế nào?"
Tiết cô nương vẫn còn đang ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, làm các biện pháp cấp cứu, cô ngẩng đầu lên nói một câu: "Thiên ca vẫn không để cho tôi nói cho các người biết, lần này anh ấy từ bệnh viện u chuyên khoa nước Mĩ trốn ra, bởi vì anh ấy không muốn làm giải phẫu. . . . . ."
Nghe thế, thế giới trong nháy mắt an tĩnh rất nhiều, tất cả mọi người như có điều suy nghĩ nhìn Thiên ca bình thường cười hì hì không có chút nghiêm chỉnh nào.
Tiểu Huệ chậm rãi thở ra một hơi, đẩy người chung quanh ra, đứng ở bên cạnh Thiên ca. Liếc mắt nhìn, hai mắt, sau đó tát một cái tát đánh vào trên mặt anh, âm điệu chợt nâng cao: "CMN, anh, làm giải phẫu là đùa giỡn sao? Lại vẫn chạy ra ngoài, anh mấy tuổi rồi hả, tại sao còn không biết nặng nhẹ. . . . . . Không phải là giải phẫu thôi sao, mở xong sau đó tốt, chưa từng thấy qua cái người đàn ông nào không sao có tiền đồ như anh. . . . . ."
Lệ Toa có chút nghe không nổi nữa, thở dài một hơi mà nói: "Anh ấy hẳn không phải là sợ, mà là. . . . . ."
Cô còn chưa nói hết, xe cứu thương với âm thanh đặc hữu “Ulla Ulla” từ xa tới gần, lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người. Dĩ nhiên lời nói phía sau của cô bao phủ lúc mọi người đang bận rộn hộ tống Thiên ca đi vào trong bệnh viện.
Giang mẹ vừa mới xuất viện, không ngờ Thiên ca lại tiến vào, sống ở trong bệnh viện Tiểu Huệ cảm thấy gần đây cô thế nào cùng bệnh viện có nghiệt duyên đặc biệt nha.
Cũng may Giang mẹ có Tiểu Phong Tử cùng Quả Táo Quân cùng với Lệ Toa bồi bạn đi về nhà, mà Tiểu Tiết quen thuộc nhất với bệnh tình của Thiên ca nên cùng Tiểu Huệ cùng vào bệnh viện u khoa trung tâm thành phố.
Kể từ khi Thiên ca vào phòng cứu cấp đã mấy giờ rồi, bác sỹ vẫn luôn không ra.
Tiểu Huệ ở ngoài cửa, cả người cũng tản ra khí thế chớ tới gần, ngay cả Tiểu Tiết cũng không dám tới gần quá. Hơn nữa cô còn dùng ánh mắt nhìn chằm chặp Tiểu Tiết, trong ánh mắt tràn đầy oán hận trách cứ, cùng nữ quỷ trong phim ảnh diễn tràn đầy oán khí làm cho lòng người không khỏi run lên.
Tiểu Tiết thật sự không chịu nổi, lúc này cô mới giơ tay đầu hàng: "Lọ Lem, van cậu, đừng như vậy nhìn tôi có được không? Tôi đây cũng không phải là cố ý, Thiên ca bảo tôi chớ nói với cậu, tôi cũng không dám làm ra chuyện tình bội bạc á."
Không để ý tới lời của cô..., Tiểu Huệ tiếp tục trừng.
Trong lòng Tiểu Tiết như có lông dài mọc ra, vừa đau vừa nhột: "Được rồi, chính tôi đang nghĩ, Thiên ca bị bướu lành, thật ra thì không có ảnh hưởng gì đặc biệt, chỉ cần cuối cùng cắt đi là được, kéo dài vài ngày cũng không sao. Cho nên tôi mới. . . . . ."
Tiểu Huệ tức giận lông mày cũng một cao một thấp: "Cậu cũng là óc heo, trong thân thể có nhọt dài mọc lên có thể gọi là không có chuyện gì sao? Anh ấy giấu bệnh sợ thuốc, chẳng lẽ cậu làm một bác sĩ thực tập cũng không hiểu ư? Bệnh ít không trị, ngộ nhỡ. . . . . ." Cô còn chưa nói hết, liền hung hăng phun vài hớp nước bọt, sau đó quệt miệng mình, "Phi phi phi, không có ngộ nhỡ!"
Chỉ là vả miệng dễ dàng, muốn khống chế trong lòng không nghĩ cũng không thể nào làm được. Nếu như hôm nay đối mặt với người khác, cô cũng có thể giống như Tiểu Tiết, an ủi mình nói chỉ là bướu lành, không có gì lớn. Nhưng cái người kia lại là Thiên ca, là người đàn ông từ nhỏ cô đã nhận định!
Từ nhỏ nhận định. . . . . . Cô trở về chỗ mấy chữ từ trong đáy lòng nhô ra này, đột nhiên phát giác bí mật chỗ sâu nhất trong lòng của mình: thì ra là cô vẫn luôn không chịu thâna nhận, những năm này cô luôn cô đơn là vì nguyên nhân này.
Thật là khờ, cãi nhau ầm ĩ nhiều năm như vậy, nhất định đợi đến khi Thiên ca xảy ra chuyện, mới hiểu được tâm ý của mình. Thật là ngu. . . . . .
Tiểu Huệ hít mũi một cái, bên trong đó giống như ngăn chặn.
Tiểu Tiết còn chịu đựng khí thế hung hãn trên người cô, đến gần, vỗ vỗ bả vai của cô: "Đây không phải là sắp mùa hè ư, Thiên ca có thể là bị trúng gió thôi, cậu cũng đừng quá khẩn trương."
Lời của cô vừa dứt, cửa phòng cứu cấp liền mở ra, bác sỹ chủ nhiệm lấy khẩu trang xuống, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ nhìn hai người bọn họ: "Các người, ai là người nhà bệnh nhân?"
Tiểu Huệ đứng thẳng nghênh đón: "Tôi!" Giọng điệu kiên định, không cần phải nói.
Bác sỹ nhìn cô một cái, còn xác nhận một lần: "Cô là gì của bệnh nhân?"
"Vị hôn thê." Ba chữ rõ ràng vang vọng ở cửa phòng cứu cấp, nói năng có khí phách.
Bác sỹ gật đầu một cái: "Cô đi theo tôi vào phòng làm việc, tôi sẽ nói với cô tình hình của bệnh nhân."
Tiểu Tiết chen vào một câu: "Chính tôi ở nước Mĩ xử lý ca bệnh của bệnh nhân, tôi cùng đi được chứ."
Tiểu Huệ có chút khẩn trương, bởi vì vẻ mặt bác sỹ không lạc quan lắm, Tiểu Tiết nhỏ giọng nói với cô: "Chớ khẩn trương, bác sỹ đều như vậy, đại đa số đều là hù dọa người, giả bộ rất nghiêm trọng mà thôi."
Tiểu Huệ rất hi vọng lời cô là thật, chỉ là rất lâu hi vọng cùng thực tế luôn có chênh lệch.
Lúc từ phòng làm việc của bác sỹ đi ra, mặt của Tiểu Huệ giống như bị rút máu vậy, trắng phờ phạc, trong đầu hồi tưởng mấy chữ: "Bộ phận thận trái trên người bệnh nhân bị u có thể có khuynh hướng di chuyển, cụ thể như thế nào còn phải trải qua kiểm tra kỹ càng mới có thể chẩn đoán chính xác. . . . . ."
Di chuyển ư, dù là chưa từng học qua kiến thức y học, cũng biết đó là điềm báo bệnh ung thư, nếu thật di chuyển khuếch tán ra. . . . . . Tiểu Huệ lắc lắc đầu: vận số của Thiên ca nhất định tốt, tuyệt đối không thể nào!
Tiểu Tiết trầm mặc, vừa rồi cô còn nghe được chút ý tứ khi bác sỹ miêu tả "Bệnh nhân còn kèm thêm cục u tính không phát triển" Cô học y nên biết, rất có thể là bệnh di truyền. Cô nhớ thầy hướng dẫn cô còn đề cập tới chuyện về Kỷ mẹ. Bà hình như chết bởi bệnh ung thư nào đó. . . . . .
Nghĩ tới đây, Tiểu Tiết kinh hãi. Cô nhìn Tiểu Huệ giống như bay chạy vào phòng bệnh của Thiên ca, đứng ở cửa phòng cô chậm chạp không nâng nổi bước chân, cô nghĩ bây giờ mình lập tức liên lạc với thầy hướng dẫn một chút, đúng, lập tức! Lập tức!
Thiên ca đã tỉnh lại rồi, nhìn anh một thân quần áo bệnh nhân cau mày không dứt, cười khổ liếc mắt nhìn Tiểu Huệ vừa mới vào cửa: "Anh có thể đổi một bộ quần áo hay không, bộ quần áo trắng này thật sự là quá khó nhìn."
Tiểu Huệ gắt gao nhìn chằm chằm anh, hận không thể đâm mấy chữ trên mặt hắn: bệnh thần kinh! Không có tiền đồ! Đầu óc có vấn đề!
Thiên ca cố gắng quăng một cái tóc: "Được rồi, ca biết dù là mặc quần áo này, ca còn đẹp trai đến mức người gặp người thích xe thấy xe bể bánh . . . . . . Chỉ là Tiểu Huệ, em có thể nói cho anh biết không, tại sao bên trên má bên trái của anh bị đau?"
Tiểu Huệ chẹn họng, đầy bụng không sảng khoái, hiện tại thật muốn xé rách cái miệng không đứng đắn kia. Nhất là nghĩ đến lời vừa rồi của bác sỹ, cô liền giận dễ sợ: "Kỷ Thiên Hàng, anh nghe đây, bắt đầu từ hôm nay anh tốt nhất sống ở bệnh viện cho em, một ngày không có khôi phục một ngày cũng đừng nghĩ đi ra ngoài!"
Hai mắt Thiên ca trợn tròn: "Như vậy sao được, ca còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, sống ở trong bệnh viện làm gì? Hơn nữa, thân thể ca rất cường tráng." Anh thử biểu diễn bắp thịt trên cánh tay mình, đáng tiếc bắp thịt còn chưa hiện ra, trên người đã nhào tới một người.
Đương nhiên là Tiểu Huệ làm. Cô nhào tới, ấn chặt tay Thiên ca, dám đem anh nhét vào trong chăn. Đồng thời từ trên cao nhìn xuống Thiên ca, gằn từng chữ nói: "Không cho phép xuống giường, không cho phép dùng sức, không được nói chuyện, không cho phép. . . . . ."
Thiên ca nghe thấy liền nở nụ cười: "Mỗi ngày em hiến hương mười lần, cái gì anh cũng không hề làm, chờ chết ở chỗ này."
Tiểu Huệ không nói, cô vừa cứ ngồi trầm mặc nhìn Thiên ca, nói không ra lời, cô không nghĩ ra: tại sao Thiên ca có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ “chờ chết” này như vậy. Anh nghĩ cái gì, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây! Bất luận kẻ nào chớ nói chết với cô, ít nhất không phải hiện tại, nhất là yêu nghiệt giống như Thiên ca, muốn sống trường trường cửu cửu, lâu đến mức mười tám đứa bé cũng vây bên người anh để cho anh lo âu!
Mặc dù một mực nói giỡn, nhưng thấy Tiểu Huệ đột nhiên trầm mặc, Thiên ca ngược lại lại luống cuống, anh chỉ lo lắng bộ dáng này của Tiểu Huệ, nha đầu này xem ra rất hung thần ác sát, thật ra thì đặc biệt nhát gan, nhất là khi người thân cận gặp chuyện không may, nha đầu này, chính là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, mềm yếu. Cho nên anh làm sao dám một mình nằm ở trên giường bệnh nước Mĩ đây? Ngộ nhỡ, anh cũng giống như mẹ. Vậy thì thật là chết không nhắm mắt.
Nghĩ tới đây, Thiên ca ho một tiếng, cười: "Ha ha, em yên tâm, loại trai đẹp giống như ca nhất định có thể gieo hại ngàn năm không ngã. Lại nói, anh còn muốn cưới em làm vợ, để cho em sinh cho ca ca một đống lớn đứa nhỏ, anh đã nói với em, em đừng nghĩ trốn nợ nhé."
Cái bộ dạng vô lại kia, Tiểu Huệ nhìn thật là vừa tức vừa giận lại không có nói, cô nín một bụng lời nói, cuối cùng chỉ có thể rút ngắn thành một tiếng khuyên can: "Làm giải phẫu đi, cắt vật kia."
Thiên ca xem thường, câu tay của cô không có nghiêm chỉnh.
Tiểu Huệ đẩy tay của anh ra, nắm lỗ tai anh, dùng sức nhéo một cái: "Anh có nghe hay không! Em không đùa giỡn với anh."
Thiên ca gào khóc kêu lên, ngoài cửa có y tá ngang qua, hình như là muốn vào xem một chút, kết quả Tiểu Huệ một bước chạy tới đóng cửa lại. Rất có giá thế nghiêm hình bức cung. Mặc cho người nào ở cửa ra vào gõ cửa, cô đều không để ý tới.
Thiên ca vẫn còn tiếp tục lắm mồm: "Bọn họ muốn động dao ở trên người anh đấy, chuyện này anh không cho làm, rất đau."
Đầu Tiểu Huệ cũng sắp muốn bể ra rồi, đầu óc người đàn ông này không rõ ràng lắm, rốt cuộc cái gì là quan trọng nhất, chẳng lẽ anh còn không phân rõ sao? Cô phát hiện chính mình vô cùng phát hỏa, cô tự nhận mình không phải lại dễ dàng tức giận người, đáng tiếc tên ngu ngốc trước mặt này vẫn khiêu chiến sự chịu đựng của cô. Cô chợt kéo cái ghế qua, liền đoan đoan chánh chánh ngồi ở trước mặt Thiên ca: "Anh tin hay không, chỉ cần một ngày anh làm giải phẩu, em liền có thể tránh anh một ngày. Anh cũng đừng kêu em là bà xã, hai ta không quan hệ. Rõ ràng sao? Không sao! Không hề có một chút quan hệ! Tôi - Giang Tiểu Huệ không có người đàn ông bả vai nhũn như con chi chi, nói ra tôi còn sợ người ta chê cười."
Trong phòng bệnh trống rỗng chỉ có âm thanh của cô vọng về, ngay cả y tá ngoài cửa thăm người đều kinh hãi, cô gái này giống như không phải cường hãn một chút xíu.
Thiên ca nửa nằm ở trên giường bệnh, chợt nở nụ cười: "Nha đầu, nói gì cũng đừng mang chuyện này ra nói giỡn. Lần này ca ca trở về nước việc cần thiết nhất chính là cưới em về nhà làm vợ. Lão già nói anh không có tiền đồ, không sai, ca ca chính là không có tiền đồ. Đời này tiền tài không lo, công việc không làm việc, phấn đấu hay không phấn đấu đều giống nhau. Anh cũng không có đấu chí cũng không còn tinh lực đi chơi cái gì tay trắng dựng nghiệp nữa, anh đã nói với em một câu nói thật đi, anh chỉ muốn sinh con với em, củi gạo dầu muối qua ngày, sau đó cùng nhau chờ chết chứ sao. . . . . ."
Không có tiền đồ! Ba chữ vẫn ở bên miệng, Tiểu Huệ cũng không nói ra được, mặc cho cô có bao nhiêu lý do đứng vững bước chân, cô đều không nói ra miệng. Thiên ca chưa bao giờ nghiêm chỉnh, chưa bao giờ nói qua lời thật nghiêm chỉnh như vậy. Anh chính là người đàn ông không có tiền đồ như vậy, chính là người đàn ông ở chỗ sợ động dao găm, chính là người đàn ông ở chỗ này trong óc chỉ có lấy vợ sinh con . . . . . . Nhưng lại có thể làm sao đây, cô chính là thích người đàn ông này, ngay cả khuyết điểm của anh cũng yêu, thích mảnh vụn đều không lọt.
Tạm thời đổi ý, người đàn ông còn chưa có sinh ra cũng đã chết từ trong trứng nước rồi, Tiểu Huệ đứng lên, đem toàn bộ gì đó trong túi xách đổ ra, sau đó lật tung từ trong đống giống như đồ bỏ đi, lấy ra thẻ căn cước, lấy ra hộ khẩu, lấy ra giấy chứng nhận sức khỏe. . . . .
Thiên ca cười: "Hắc hắc, muốn cùng anh kết hôn à?" Chỉ là nếu như quan sát cẩn thận, khóe miệng của anh vẫn hơi run rẩy, lời nói này cũng không dễ dàng.
Tiểu Huệ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười rực rỡ vô cùng khó được ban thưởng: "Đúng vậy, kết hôn với anh, hơn nữa có thể lập tức đi làm. Hiện tại mới hơn ba giờ, cách cục chánh cục ngừng làm nghiệp vụ kết hôn còn hơn một tiếng đồng hồ, nếu như anh muốn, hiện tại liền tới, kịp chuẩn bị tài liệu."
Thiên ca kinh ngạc, không ngờ Tiểu Huệ đột nhiên vọng động như vậy, nhưng mà anh nhìn nụ cười Tiểu Huệ thế nào cảm giác trong này có điều kiện đây? Được rồi, giống như anh đã đoán được điều kiện là cái gì. . . . . . Anh cười khổ, tiểu nha đầu này thật đúng là sẽ cho anh vấn đề khó khăn, thả ra một miếng mồi hấp dẫn như vậy.
Trong đầu “rầm rầm” vang lên, cũng không biết là bởi vì thính lực xảy ra vấn đề hay là chung quanh thật sự náo loạn quá ồn, ánh mắt của cô thấy cảnh tượng hỗn loạn tưng bừng, nhưng thật tưởng là loại ống kính thả chậm.
A, đúng rồi, hình như có người té bất tỉnh, có người tiến tới nhìn, có người gọi điện thoại, có người ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, có người. . . . . . Nhìn mình một cái, miệng há ra rồi hợp lại nói gì đó.
Tiểu Huệ rất muốn cố gắng nghe rõ, nhưng lỗ tai của cô hình như không bén nhạy, âm thanh của người cũng từ từ chậm lại, vào trong lỗ cô tới nửa ngày rồi mà không kịp phản ứng là có ý gì.
Cho đến khi Giang mẹ vỗ bả vai của cô một cái, tất cả cảm giác mới lập tức xông lên. Trong nháy mắt cô thức tỉnh, trợn to hai mắt hỏi: "Thiên ca thế nào?"
Tiết cô nương vẫn còn đang ấn huyệt nhân trung - giữa mũi và miệng, làm các biện pháp cấp cứu, cô ngẩng đầu lên nói một câu: "Thiên ca vẫn không để cho tôi nói cho các người biết, lần này anh ấy từ bệnh viện u chuyên khoa nước Mĩ trốn ra, bởi vì anh ấy không muốn làm giải phẫu. . . . . ."
Nghe thế, thế giới trong nháy mắt an tĩnh rất nhiều, tất cả mọi người như có điều suy nghĩ nhìn Thiên ca bình thường cười hì hì không có chút nghiêm chỉnh nào.
Tiểu Huệ chậm rãi thở ra một hơi, đẩy người chung quanh ra, đứng ở bên cạnh Thiên ca. Liếc mắt nhìn, hai mắt, sau đó tát một cái tát đánh vào trên mặt anh, âm điệu chợt nâng cao: "CMN, anh, làm giải phẫu là đùa giỡn sao? Lại vẫn chạy ra ngoài, anh mấy tuổi rồi hả, tại sao còn không biết nặng nhẹ. . . . . . Không phải là giải phẫu thôi sao, mở xong sau đó tốt, chưa từng thấy qua cái người đàn ông nào không sao có tiền đồ như anh. . . . . ."
Lệ Toa có chút nghe không nổi nữa, thở dài một hơi mà nói: "Anh ấy hẳn không phải là sợ, mà là. . . . . ."
Cô còn chưa nói hết, xe cứu thương với âm thanh đặc hữu “Ulla Ulla” từ xa tới gần, lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người. Dĩ nhiên lời nói phía sau của cô bao phủ lúc mọi người đang bận rộn hộ tống Thiên ca đi vào trong bệnh viện.
Giang mẹ vừa mới xuất viện, không ngờ Thiên ca lại tiến vào, sống ở trong bệnh viện Tiểu Huệ cảm thấy gần đây cô thế nào cùng bệnh viện có nghiệt duyên đặc biệt nha.
Cũng may Giang mẹ có Tiểu Phong Tử cùng Quả Táo Quân cùng với Lệ Toa bồi bạn đi về nhà, mà Tiểu Tiết quen thuộc nhất với bệnh tình của Thiên ca nên cùng Tiểu Huệ cùng vào bệnh viện u khoa trung tâm thành phố.
Kể từ khi Thiên ca vào phòng cứu cấp đã mấy giờ rồi, bác sỹ vẫn luôn không ra.
Tiểu Huệ ở ngoài cửa, cả người cũng tản ra khí thế chớ tới gần, ngay cả Tiểu Tiết cũng không dám tới gần quá. Hơn nữa cô còn dùng ánh mắt nhìn chằm chặp Tiểu Tiết, trong ánh mắt tràn đầy oán hận trách cứ, cùng nữ quỷ trong phim ảnh diễn tràn đầy oán khí làm cho lòng người không khỏi run lên.
Tiểu Tiết thật sự không chịu nổi, lúc này cô mới giơ tay đầu hàng: "Lọ Lem, van cậu, đừng như vậy nhìn tôi có được không? Tôi đây cũng không phải là cố ý, Thiên ca bảo tôi chớ nói với cậu, tôi cũng không dám làm ra chuyện tình bội bạc á."
Không để ý tới lời của cô..., Tiểu Huệ tiếp tục trừng.
Trong lòng Tiểu Tiết như có lông dài mọc ra, vừa đau vừa nhột: "Được rồi, chính tôi đang nghĩ, Thiên ca bị bướu lành, thật ra thì không có ảnh hưởng gì đặc biệt, chỉ cần cuối cùng cắt đi là được, kéo dài vài ngày cũng không sao. Cho nên tôi mới. . . . . ."
Tiểu Huệ tức giận lông mày cũng một cao một thấp: "Cậu cũng là óc heo, trong thân thể có nhọt dài mọc lên có thể gọi là không có chuyện gì sao? Anh ấy giấu bệnh sợ thuốc, chẳng lẽ cậu làm một bác sĩ thực tập cũng không hiểu ư? Bệnh ít không trị, ngộ nhỡ. . . . . ." Cô còn chưa nói hết, liền hung hăng phun vài hớp nước bọt, sau đó quệt miệng mình, "Phi phi phi, không có ngộ nhỡ!"
Chỉ là vả miệng dễ dàng, muốn khống chế trong lòng không nghĩ cũng không thể nào làm được. Nếu như hôm nay đối mặt với người khác, cô cũng có thể giống như Tiểu Tiết, an ủi mình nói chỉ là bướu lành, không có gì lớn. Nhưng cái người kia lại là Thiên ca, là người đàn ông từ nhỏ cô đã nhận định!
Từ nhỏ nhận định. . . . . . Cô trở về chỗ mấy chữ từ trong đáy lòng nhô ra này, đột nhiên phát giác bí mật chỗ sâu nhất trong lòng của mình: thì ra là cô vẫn luôn không chịu thâna nhận, những năm này cô luôn cô đơn là vì nguyên nhân này.
Thật là khờ, cãi nhau ầm ĩ nhiều năm như vậy, nhất định đợi đến khi Thiên ca xảy ra chuyện, mới hiểu được tâm ý của mình. Thật là ngu. . . . . .
Tiểu Huệ hít mũi một cái, bên trong đó giống như ngăn chặn.
Tiểu Tiết còn chịu đựng khí thế hung hãn trên người cô, đến gần, vỗ vỗ bả vai của cô: "Đây không phải là sắp mùa hè ư, Thiên ca có thể là bị trúng gió thôi, cậu cũng đừng quá khẩn trương."
Lời của cô vừa dứt, cửa phòng cứu cấp liền mở ra, bác sỹ chủ nhiệm lấy khẩu trang xuống, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như cũ nhìn hai người bọn họ: "Các người, ai là người nhà bệnh nhân?"
Tiểu Huệ đứng thẳng nghênh đón: "Tôi!" Giọng điệu kiên định, không cần phải nói.
Bác sỹ nhìn cô một cái, còn xác nhận một lần: "Cô là gì của bệnh nhân?"
"Vị hôn thê." Ba chữ rõ ràng vang vọng ở cửa phòng cứu cấp, nói năng có khí phách.
Bác sỹ gật đầu một cái: "Cô đi theo tôi vào phòng làm việc, tôi sẽ nói với cô tình hình của bệnh nhân."
Tiểu Tiết chen vào một câu: "Chính tôi ở nước Mĩ xử lý ca bệnh của bệnh nhân, tôi cùng đi được chứ."
Tiểu Huệ có chút khẩn trương, bởi vì vẻ mặt bác sỹ không lạc quan lắm, Tiểu Tiết nhỏ giọng nói với cô: "Chớ khẩn trương, bác sỹ đều như vậy, đại đa số đều là hù dọa người, giả bộ rất nghiêm trọng mà thôi."
Tiểu Huệ rất hi vọng lời cô là thật, chỉ là rất lâu hi vọng cùng thực tế luôn có chênh lệch.
Lúc từ phòng làm việc của bác sỹ đi ra, mặt của Tiểu Huệ giống như bị rút máu vậy, trắng phờ phạc, trong đầu hồi tưởng mấy chữ: "Bộ phận thận trái trên người bệnh nhân bị u có thể có khuynh hướng di chuyển, cụ thể như thế nào còn phải trải qua kiểm tra kỹ càng mới có thể chẩn đoán chính xác. . . . . ."
Di chuyển ư, dù là chưa từng học qua kiến thức y học, cũng biết đó là điềm báo bệnh ung thư, nếu thật di chuyển khuếch tán ra. . . . . . Tiểu Huệ lắc lắc đầu: vận số của Thiên ca nhất định tốt, tuyệt đối không thể nào!
Tiểu Tiết trầm mặc, vừa rồi cô còn nghe được chút ý tứ khi bác sỹ miêu tả "Bệnh nhân còn kèm thêm cục u tính không phát triển" Cô học y nên biết, rất có thể là bệnh di truyền. Cô nhớ thầy hướng dẫn cô còn đề cập tới chuyện về Kỷ mẹ. Bà hình như chết bởi bệnh ung thư nào đó. . . . . .
Nghĩ tới đây, Tiểu Tiết kinh hãi. Cô nhìn Tiểu Huệ giống như bay chạy vào phòng bệnh của Thiên ca, đứng ở cửa phòng cô chậm chạp không nâng nổi bước chân, cô nghĩ bây giờ mình lập tức liên lạc với thầy hướng dẫn một chút, đúng, lập tức! Lập tức!
Thiên ca đã tỉnh lại rồi, nhìn anh một thân quần áo bệnh nhân cau mày không dứt, cười khổ liếc mắt nhìn Tiểu Huệ vừa mới vào cửa: "Anh có thể đổi một bộ quần áo hay không, bộ quần áo trắng này thật sự là quá khó nhìn."
Tiểu Huệ gắt gao nhìn chằm chằm anh, hận không thể đâm mấy chữ trên mặt hắn: bệnh thần kinh! Không có tiền đồ! Đầu óc có vấn đề!
Thiên ca cố gắng quăng một cái tóc: "Được rồi, ca biết dù là mặc quần áo này, ca còn đẹp trai đến mức người gặp người thích xe thấy xe bể bánh . . . . . . Chỉ là Tiểu Huệ, em có thể nói cho anh biết không, tại sao bên trên má bên trái của anh bị đau?"
Tiểu Huệ chẹn họng, đầy bụng không sảng khoái, hiện tại thật muốn xé rách cái miệng không đứng đắn kia. Nhất là nghĩ đến lời vừa rồi của bác sỹ, cô liền giận dễ sợ: "Kỷ Thiên Hàng, anh nghe đây, bắt đầu từ hôm nay anh tốt nhất sống ở bệnh viện cho em, một ngày không có khôi phục một ngày cũng đừng nghĩ đi ra ngoài!"
Hai mắt Thiên ca trợn tròn: "Như vậy sao được, ca còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, sống ở trong bệnh viện làm gì? Hơn nữa, thân thể ca rất cường tráng." Anh thử biểu diễn bắp thịt trên cánh tay mình, đáng tiếc bắp thịt còn chưa hiện ra, trên người đã nhào tới một người.
Đương nhiên là Tiểu Huệ làm. Cô nhào tới, ấn chặt tay Thiên ca, dám đem anh nhét vào trong chăn. Đồng thời từ trên cao nhìn xuống Thiên ca, gằn từng chữ nói: "Không cho phép xuống giường, không cho phép dùng sức, không được nói chuyện, không cho phép. . . . . ."
Thiên ca nghe thấy liền nở nụ cười: "Mỗi ngày em hiến hương mười lần, cái gì anh cũng không hề làm, chờ chết ở chỗ này."
Tiểu Huệ không nói, cô vừa cứ ngồi trầm mặc nhìn Thiên ca, nói không ra lời, cô không nghĩ ra: tại sao Thiên ca có thể nhẹ nhàng nói ra hai chữ “chờ chết” này như vậy. Anh nghĩ cái gì, rốt cuộc anh muốn như thế nào đây! Bất luận kẻ nào chớ nói chết với cô, ít nhất không phải hiện tại, nhất là yêu nghiệt giống như Thiên ca, muốn sống trường trường cửu cửu, lâu đến mức mười tám đứa bé cũng vây bên người anh để cho anh lo âu!
Mặc dù một mực nói giỡn, nhưng thấy Tiểu Huệ đột nhiên trầm mặc, Thiên ca ngược lại lại luống cuống, anh chỉ lo lắng bộ dáng này của Tiểu Huệ, nha đầu này xem ra rất hung thần ác sát, thật ra thì đặc biệt nhát gan, nhất là khi người thân cận gặp chuyện không may, nha đầu này, chính là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, mềm yếu. Cho nên anh làm sao dám một mình nằm ở trên giường bệnh nước Mĩ đây? Ngộ nhỡ, anh cũng giống như mẹ. Vậy thì thật là chết không nhắm mắt.
Nghĩ tới đây, Thiên ca ho một tiếng, cười: "Ha ha, em yên tâm, loại trai đẹp giống như ca nhất định có thể gieo hại ngàn năm không ngã. Lại nói, anh còn muốn cưới em làm vợ, để cho em sinh cho ca ca một đống lớn đứa nhỏ, anh đã nói với em, em đừng nghĩ trốn nợ nhé."
Cái bộ dạng vô lại kia, Tiểu Huệ nhìn thật là vừa tức vừa giận lại không có nói, cô nín một bụng lời nói, cuối cùng chỉ có thể rút ngắn thành một tiếng khuyên can: "Làm giải phẫu đi, cắt vật kia."
Thiên ca xem thường, câu tay của cô không có nghiêm chỉnh.
Tiểu Huệ đẩy tay của anh ra, nắm lỗ tai anh, dùng sức nhéo một cái: "Anh có nghe hay không! Em không đùa giỡn với anh."
Thiên ca gào khóc kêu lên, ngoài cửa có y tá ngang qua, hình như là muốn vào xem một chút, kết quả Tiểu Huệ một bước chạy tới đóng cửa lại. Rất có giá thế nghiêm hình bức cung. Mặc cho người nào ở cửa ra vào gõ cửa, cô đều không để ý tới.
Thiên ca vẫn còn tiếp tục lắm mồm: "Bọn họ muốn động dao ở trên người anh đấy, chuyện này anh không cho làm, rất đau."
Đầu Tiểu Huệ cũng sắp muốn bể ra rồi, đầu óc người đàn ông này không rõ ràng lắm, rốt cuộc cái gì là quan trọng nhất, chẳng lẽ anh còn không phân rõ sao? Cô phát hiện chính mình vô cùng phát hỏa, cô tự nhận mình không phải lại dễ dàng tức giận người, đáng tiếc tên ngu ngốc trước mặt này vẫn khiêu chiến sự chịu đựng của cô. Cô chợt kéo cái ghế qua, liền đoan đoan chánh chánh ngồi ở trước mặt Thiên ca: "Anh tin hay không, chỉ cần một ngày anh làm giải phẩu, em liền có thể tránh anh một ngày. Anh cũng đừng kêu em là bà xã, hai ta không quan hệ. Rõ ràng sao? Không sao! Không hề có một chút quan hệ! Tôi - Giang Tiểu Huệ không có người đàn ông bả vai nhũn như con chi chi, nói ra tôi còn sợ người ta chê cười."
Trong phòng bệnh trống rỗng chỉ có âm thanh của cô vọng về, ngay cả y tá ngoài cửa thăm người đều kinh hãi, cô gái này giống như không phải cường hãn một chút xíu.
Thiên ca nửa nằm ở trên giường bệnh, chợt nở nụ cười: "Nha đầu, nói gì cũng đừng mang chuyện này ra nói giỡn. Lần này ca ca trở về nước việc cần thiết nhất chính là cưới em về nhà làm vợ. Lão già nói anh không có tiền đồ, không sai, ca ca chính là không có tiền đồ. Đời này tiền tài không lo, công việc không làm việc, phấn đấu hay không phấn đấu đều giống nhau. Anh cũng không có đấu chí cũng không còn tinh lực đi chơi cái gì tay trắng dựng nghiệp nữa, anh đã nói với em một câu nói thật đi, anh chỉ muốn sinh con với em, củi gạo dầu muối qua ngày, sau đó cùng nhau chờ chết chứ sao. . . . . ."
Không có tiền đồ! Ba chữ vẫn ở bên miệng, Tiểu Huệ cũng không nói ra được, mặc cho cô có bao nhiêu lý do đứng vững bước chân, cô đều không nói ra miệng. Thiên ca chưa bao giờ nghiêm chỉnh, chưa bao giờ nói qua lời thật nghiêm chỉnh như vậy. Anh chính là người đàn ông không có tiền đồ như vậy, chính là người đàn ông ở chỗ sợ động dao găm, chính là người đàn ông ở chỗ này trong óc chỉ có lấy vợ sinh con . . . . . . Nhưng lại có thể làm sao đây, cô chính là thích người đàn ông này, ngay cả khuyết điểm của anh cũng yêu, thích mảnh vụn đều không lọt.
Tạm thời đổi ý, người đàn ông còn chưa có sinh ra cũng đã chết từ trong trứng nước rồi, Tiểu Huệ đứng lên, đem toàn bộ gì đó trong túi xách đổ ra, sau đó lật tung từ trong đống giống như đồ bỏ đi, lấy ra thẻ căn cước, lấy ra hộ khẩu, lấy ra giấy chứng nhận sức khỏe. . . . .
Thiên ca cười: "Hắc hắc, muốn cùng anh kết hôn à?" Chỉ là nếu như quan sát cẩn thận, khóe miệng của anh vẫn hơi run rẩy, lời nói này cũng không dễ dàng.
Tiểu Huệ ngẩng đầu lên, khuôn mặt tươi cười rực rỡ vô cùng khó được ban thưởng: "Đúng vậy, kết hôn với anh, hơn nữa có thể lập tức đi làm. Hiện tại mới hơn ba giờ, cách cục chánh cục ngừng làm nghiệp vụ kết hôn còn hơn một tiếng đồng hồ, nếu như anh muốn, hiện tại liền tới, kịp chuẩn bị tài liệu."
Thiên ca kinh ngạc, không ngờ Tiểu Huệ đột nhiên vọng động như vậy, nhưng mà anh nhìn nụ cười Tiểu Huệ thế nào cảm giác trong này có điều kiện đây? Được rồi, giống như anh đã đoán được điều kiện là cái gì. . . . . . Anh cười khổ, tiểu nha đầu này thật đúng là sẽ cho anh vấn đề khó khăn, thả ra một miếng mồi hấp dẫn như vậy.
Tác giả :
Thương Tố Hoa