Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 19: Duy Tâm Cung và ta, đều đang chờ ngươi
Bóng hoa rơi, ánh trăng sáng, kim châu hồng ngọc phủ kín bậc thềm … Chẳng khác nào nơi đẹp nhất mà Thẩm Thanh Huyền vẫn hằng mong ước.
Chưa kể đến trong những cảnh đẹp kia có thứ càng đẹp hơn, đôi mắt màu đỏ này của Cố Kiến Thâm quả nhiên chọt trúng tim Liên Hoa Tôn chủ.
Cố Kiến Thâm nhìn thanh niên trước mắt như hoa vân anh hóa nước, thanh lệ không vướng bụi trần, cong môi khẽ cười:
“Không bằng hiện giờ đi ngay.”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm lại đến gần y, hai người đối diện, gần trong gang tấc:
“Duy Tâm Cung và ta, đều đang chờ ngươi.”
Lời này hàm súc sâu xa, phảng phất như có vô vàn tình ý đi vòng quanh núi, sâu sắc lại kéo dài.
Thẩm Thanh Huyền lại nghe ra được lưỡi dao sắc bén trong ngọt ngào:
“Chờ ta chui đầu vào lưới?”
Cố Kiến Thâm hơi ngừng, tiếp tục nói:
“Nếu có thể dùng lưới bắt người, là hạnh phúc tu từ ba kiếp của ta(1).”
(1) Nguyên gốc: tam sinh hữu hạnh
Thẩm Thanh Huyền khẽ cười, xoay người ngồi lại giường quý phi, y chống cằm, màu sắc trong con ngươi trống vắng không gợn sóng:
“Ta muốn uống trà.”
Cố Kiến Thâm thích dáng vẻ này của y lắm, hắn phất tay, trà cụ rơi trên bàn, nước ấm rót vào bình, hương trà nồng đậm phủ kín gian phòng.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo:
“Ta muốn uống hồng trà Tâm Vực do chính tay Bệ hạ pha.”
Cố Kiến Thâm nhìn y:
“Như thế nào gọi là chính tay?”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Bên ngoài có một cái ấm rỗng, củi lửa chất đống, nhóm lửa nấu nước, đun trà pha trà, Bệ hạ không biết ư?”
Cố Kiến Thâm vẫn mỉm cười đồng ý:
“Được.”
Hắn rời khỏi phòng, màu mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức trầm xuống, y không cần ra ngoài cũng biết Cố Kiến Thâm nhất định dùng cách nguyên thủy nhất tự mình nhóm nước nấu lửa cho y.
Đừng nói đường đường là Đế tôn Tâm Vực, dù là một quản sự ở Tử Ngọ Quan này cũng sẽ không làm mấy việc vặt vãnh đó.
Rốt cuộc tại sao Cố Kiến Thâm lại đến đây?
Thẩm Thanh Huyền nhìn không thấu.
Mấy ngàn năm trước, y và Cố Kiến Thâm nước giếng không phạm nước sông, chưa từng gặp mặt nhau bao giờ.
Vì cớ gì từ lần luận đạo ở Vọng Tẫn Tinh Hải, y và hắn liền “như hình với bóng”?
Y vì phục hồi thang trời mà không thể không tiếp cận Cố Kiến Thâm.
Vậy Cố Kiến Thâm thì sao?
Người này khẩu phật tâm xà, nửa câu hắn nói đều không thể nghe.
Tình tình ái ái, với tu vi ở cảnh giới như họ, sao còn có thể để ý chuyện tầm thường này?
Huống chi từ trước tới nay Tâm Vực chẳng hề kiêng dè, Cố Kiến Thâm gây chú ý như thế, không chừng lại phóng túng tùy tâm!
Nghĩ vậy, trong đầu Thẩm Thanh Huyền toát ra một suy nghĩ …
Chẳng lẽ Cố Kiến Thâm muốn cùng y trải qua một đoạn nhân duyên như sương sớm?
Dường như chuyện này rất phù hợp với tác phong làm việc của Tâm Vực.
Có điều … Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, y lại không có hứng cùng hắn chơi đùa.
Cố Kiến Thâm nghiêm nghiêm túc túc nhóm lửa nấu nước, tự mình ra tay, vất vả bận rộn như một người bình thường.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Tuy làm việc tầm thường như thế, song vẻ ngoài Cố Kiến Thâm quá bắt mắt, nhất cử nhất động phong lưu phóng khoáng, nếu để nữ tu nhìn thấy, sợ rằng tim sẽ như nổi trống, ngẩn ngơ si dại.
Giữa lúc bộn bề, bỗng nhiên cửa viện mở ra, nhóc mập mạp dại mặt ra đứng ngoài cửa.
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn nó.
Nhóc mập mạp chầm chậm nói:
“Ta quên lấy hành lý, trời ạ … trời ạ … nhóm lửa mà cũng đẹp trai quá vậy!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Được rồi, không chỉ nữ tu, ngay cả tiểu béo cũng bị hắn mê hoặc thất điên bát đảo.
Cố Kiến Thâm bảo:
“Người chờ chút, ta đi lấy cho ngươi.”
Nhà tranh đã sớm biến dạng, tuy Thẩm Thanh Huyền chỉ cần phất tay một cái là có thể làm nó khôi phục nguyên trạng, nhưng Cố Kiến Thâm không muốn ủy khuất Thẩm Thanh Huyền ở gian phòng dơ bẩn kia nhiều thêm bất kỳ giây phút nào.
Nhóc mập vội vàng nói:
“Ngươi đang bận, ta tự đi là được rồi! Ây ya … ây ya … Người ta còn muốn nhìn Tiểu Triêu Yên nữa mà.” Ý thức được mình lại nhanh mồm, nhóc mập gấp gáp che miệng lại.
Lần này Cố Kiến Thâm càng không muốn để cho nó vào nhà.
Chu Tử Lâm tủi thân hết sức, đáng tiếc chẳng dám nói …
Cố Kiến Thâm vào nhà, Thẩm Thanh Huyền chỉ cái bọc nhỏ nằm trong góc.
Cố Kiến Thâm ngoắc ngón tay một cái liền lấy được bọc đồ, trước khi ra ngoài, hắn nói:
“Tên mập kia còn muốn gặp ngươi kìa.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ta sợ dọa nó.” Ăn ngay nói thật mà thôi, chưa kể nhóc mập kia, ai nhìn thấy cũng sẽ bị dọa quỳ.
Cố Kiến Thâm lại bảo:
“Chưa chắc, không chừng nó còn đứng ca ngợi một trận, từ nay về sau hăng hái cố gắng, tiến hành truy tìm con đường tu tiên của ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền tạm ngừng, ma xui quỷ khiến bật thốt:
“Ngươi đang ghen hả?”
Cố Kiến Thâm: “……”
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tốt một cách khó hiểu, đáng tiếc ngay sau đó Cố Kiến Thâm lại chọc y mất vui.
“Phải.” Cố Kiến Thâm nhìn y chòng chọc, “Lòng ta hướng về ngươi, đương nhiên không muốn thấy người khác ôm ý nghĩ đó với ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm dừng lại, ra khỏi phòng đi đuổi nhóc mập mạp.
Sau một lúc lâu, Thẩm Thanh Huyền mới phun hai chữ:
“Nhàm chán.”
Cố Kiến Thâm ở bên ngoài cong môi cười, cẩn thận nấu nước cho y.
Hồng trà Tâm Vực không phải loại trà tốt nhất, kém xa trà linh vân trên Vạn Tú Sơn, nhưng không thể nghi ngờ trà này rất hợp khẩu vị Thẩm Thanh Huyền.
Màu sắc xinh đẹp, hương khí mặn nồng, lắng trong ấm trà bằng ngọc rực rỡ rồi khuynh đảo, tựa như mây hồng chân trời rơi vào thế gian.
Thẩm Thanh Huyền nhìn trà không chuyển mắt, Cố Kiến Thâm cũng ngắm y không dời.
Hai người không nói với nhau một câu, trong không khí yên tĩnh lại mang theo sự hòa hợp khó diễn tả bằng lời.
Sau khi bày xếp xong, Thẩm Thanh Huyền yên lặng chờ nhiệm vụ “ở chung” hoàn thành, đáng tiếc ba ngày đã qua, ngọc giản này chẳng nhúc nhích tí nào.
Ở cùng ba ngày rồi mà còn chưa phải ở chung à?
Thẩm Thanh Huyền nhíu mi nghĩ sâu xa, chẳng lẽ trong đó có yêu cầu chi tiết gì sao?
Ví dụ như … buổi tối ngủ cùng nhau?
Tình huống hiện giờ là, trong nhà gỗ có hai giường, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm mỗi người một cái …
Chẳng lẽ phải ngủ cùng một giường mới tính là ở chung?
Đúng là có bệnh mà!
Ba ngày sau, trong môn có trưởng lão tới giảng bài, đệ tử ngoại môn đều đến nghe giảng.
Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nên không muốn bị đuổi, mới sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị đến Trung Phong.
Mấy ngày nay Cố Kiến Thâm vô cùng an phận, chuyên tâm cẩn thận hầu hạ y.
Chẳng hạn như giờ phút này, Thẩm Thanh Huyền duỗi tay ra, hắn liền mặc áo ngoài vào cho y.
Thẩm Thanh Huyền liếc mắt dò xét hắn:
“Người Tâm Vực mà thấy được cảnh này, sợ rằng sẽ kéo ngươi xuống đế tọa.”
Đường đường Đế tôn lại lưu lạc tới nổi hầu hạ y thay quần áo, còn làm chí tôn gì nữa?
Cố Kiến Thâm hỏi:
“Tôn chủ cảm thấy Tâm Vực là đế chế thế nào?”
Môn phái Thiên Đạo mọc lên như rừng, dù Thẩm Thanh Huyền được công nhận là người đứng đầu, nhưng y không can thiệp thế lực phân tranh, lại càng không có lòng dạ thống nhất Thiên Đạo.
Nhưng Tâm Vực có đế chế quy củ một cách máy móc, Cố Kiến Thâm là Đế tôn Cửu Uyên, nắm toàn bộ Tâm Vực trong tay, khiến tất cả tu sĩ Tâm Vực phải cúi đầu xưng thần.
Phải biết đạo nghĩa Tâm Vực và Thiên Đạo khác nhau, một bên là tùy tâm mà đi, một bên thuận theo lẽ trời.
Theo lý thuyết, chư tử Tâm Vực tùy tâm mà đi là đám người không có khả năng thừa nhận đế chế nhất.
Nhưng Cố Kiến Thâm làm được điều đó.
Thẩm Thanh Huyền hết sức tò mò, y hỏi hắn:
“Vì sao?”
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “… Đánh cho tới khi họ tâm phục khẩu phục mới thôi.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Tâm Vực tuỳ tâm, tâm luôn thay đổi, đối mặt đám gia hỏa tùy tiện ngang ngạnh kia, sức mạnh tuyệt đối chính là quyền lên tiếng lớn nhất.
Cố Kiến Thâm tổng kết lại:
“Vậy nên sư thúc không cần lo, làm mất đế vị thì đánh lại là được.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn thật lâu.
Cố Kiến Thâm hỏi y:
“Làm sao?”
Thẩm Thanh Huyền dời mắt, không nói gì.
Đây mới là Cố Kiến Thâm nhỉ, bỏ đi xác ngoài tao nhã giả mù sa mưa, bên trong là một tu sĩ Tâm Vực thuần túy.
Cuồng vọng hơn người khác, ngạo mạn hơn người khác và cũng khinh thường lẽ trời hơn người khác.
Thật thú vị.
Y càng ngày càng muốn nhìn thấy Cố Kiến Thâm “chân chính”.
Trưởng lão giảng bài đơn giản chỉ là thổi phồng Thiên Đạo một trận, rồi ca ngợi Tử Ngọ Quan một phen, sau đó giảng một vài quy củ trong môn cùng phương pháp tu hành.
Khiến Thẩm Thanh Huyền cực kỳ xấu hổ ở chỗ, tất cả đệ tử nhập môn đều phải dập đầu về phía Vạn Tú Sơn.
Dù sao chưởng môn Tử Ngọ Quan cũng là fan thâm niên của Tôn chủ, đệ tử môn hạ đương nhiên cũng phải tôn sùng Tôn chủ là thần tượng cả đời, phải quỳ lạy cho tốt …
Có đệ tử xì xào bàn tán:
“Nghe nói biển ý thức Tôn chủ có khả năng thông thiên, sẽ che chở cho đệ tử nào trong môn chịu thành tâm quỳ lạy.”
“Ta từng nghe đại ca kể chuyện này! Lần trước có một đệ tử không quỳ lạy Tôn chủ, về sau mất mạng trong nhiệm vụ thí luyện đó!”
“Nhiệm vụ thí luyện không phải an toàn nhất ư? Sao mất mạng luôn rồi?”
“Vì đạo tâm không thành đó mà!”
Một đám tiểu thiếu niên nhất thời lộ vẻ mặt sợ hãi, quỳ lạy run run rẩy rẩy …
Còn có đứa nói càng bậy hơn:
“Ta còn nghe bảo lần nọ có một đệ tử quỳ ba ngày, dập đầu liên tiếp 999 cái, sau khi đứng dậy trực tiếp từ luyện khí lên thẳng trúc cơ!”
“Thật sao!”
“Thật đó thật đó!”
“Nhưng ta làm không được đâu, quỳ liên tục ba ngày, dập đầu 999 cái, muốn dập chết người à!”
Cố Kiến Thâm mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Huyền cứng ngắc, rất muốn xách Diệp Trạm tới đây, để hắn nghe hết mấy lời vô liêm sỉ này!
Lạy Liên Hoa Tôn chủ xong, nghi thức nhập môn xem như triệt để hoàn thành.
Đệ tử ngoại môn không có sư tôn chỉ dạy, lối tu hành của họ là rèn luyện trong quá trình nhận nhiệm vụ, đương nhiên mấy nhiệm vụ đó đều rất đơn giản.
Chẳng hạn như chạy chân cho quản sự, lại ví dụ như đến Linh Thực Viên, phòng bếp làm việc vặt, nhiệm vụ nguy hiểm nhất cũng chỉ phải đi săn bắn mấy con dã thú bình thường, cắt chút da lông xương thú, vân vân.
Thẩm Thanh Huyền cũng làm dáng nhận một nhiệm vụ, nội dung là: Thu thập hai mươi miếng da trâu.
Da trâu …
Trâu?
Thẩm Thanh Huyền không biết thứ này trông ra sao.
Dù sao ngay cả mãnh thú cấp chín Tôn chủ đại nhân còn lười nhìn một cái, rất xấu, không muốn nhìn.
Thẩm Thanh Huyền không xem nhiệm vụ này ra gì, y còn đang băn khoăn nhiệm vụ trên ngọc giản.
Ở chung …
Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải ngủ chung giường với Cố Kiến Thâm?
Như muốn kiểm chứng suy nghĩ của y, ngọc giản vẫn luôn giả chết rốt cục thò đầu ra.
“Bổ sung điều thứ mười một: Xin cùng ăn cùng ngủ cùng đồng hành không được gián đoạn liên tục bảy ngày.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Giận rồi hả? Ngọc giản run lẩy bẩy tiếp tục phun chữ:
“Thứ mười hai: Châm hương nhân duyên.”
“Thứ mười ba: Xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai.”
“Thứ mười bốn: Cùng Cố Kiến Thâm trải nghiệm cuộc sống nam canh nam dệt(2).”
(2) Thường là nam canh nữ dệt, nam ở bên ngoài trồng trọt nuôi gia đình, nữở nhà làm nội trợ, chỉ cuộc sống vợ chồng thời xưa, ở đây thì thành cuộc sống chồng chồng =))))))))))
Chết rồi chết rồi chết chắc luôn … Ngọc giản thức thời tắt ngóm!
Ngọc giản hèn nhát sợ muốn chết, nhưng thực tế Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa kịp giận, y nhìn mấy nhiệm vụ này, suy nghĩ mơ hồ trong đầu kia ngày càng rõ ràng.
Chẳng lẽ … đại đạo muốn ý trải qua một lần tình kiếp?
_____
Tác giả nói:
Đúng vậy … Tôn chủ thật là ngay thẳng!
Xin Bệ hạ cố gắng chống đỡ, vợ nhà ngươi sắp bắt đầu hành động rồi [mặt cờ hó]
Chưa kể đến trong những cảnh đẹp kia có thứ càng đẹp hơn, đôi mắt màu đỏ này của Cố Kiến Thâm quả nhiên chọt trúng tim Liên Hoa Tôn chủ.
Cố Kiến Thâm nhìn thanh niên trước mắt như hoa vân anh hóa nước, thanh lệ không vướng bụi trần, cong môi khẽ cười:
“Không bằng hiện giờ đi ngay.”
Thẩm Thanh Huyền không lên tiếng.
Cố Kiến Thâm lại đến gần y, hai người đối diện, gần trong gang tấc:
“Duy Tâm Cung và ta, đều đang chờ ngươi.”
Lời này hàm súc sâu xa, phảng phất như có vô vàn tình ý đi vòng quanh núi, sâu sắc lại kéo dài.
Thẩm Thanh Huyền lại nghe ra được lưỡi dao sắc bén trong ngọt ngào:
“Chờ ta chui đầu vào lưới?”
Cố Kiến Thâm hơi ngừng, tiếp tục nói:
“Nếu có thể dùng lưới bắt người, là hạnh phúc tu từ ba kiếp của ta(1).”
(1) Nguyên gốc: tam sinh hữu hạnh
Thẩm Thanh Huyền khẽ cười, xoay người ngồi lại giường quý phi, y chống cằm, màu sắc trong con ngươi trống vắng không gợn sóng:
“Ta muốn uống trà.”
Cố Kiến Thâm thích dáng vẻ này của y lắm, hắn phất tay, trà cụ rơi trên bàn, nước ấm rót vào bình, hương trà nồng đậm phủ kín gian phòng.
Thẩm Thanh Huyền lại bảo:
“Ta muốn uống hồng trà Tâm Vực do chính tay Bệ hạ pha.”
Cố Kiến Thâm nhìn y:
“Như thế nào gọi là chính tay?”
Thẩm Thanh Huyền nói:
“Bên ngoài có một cái ấm rỗng, củi lửa chất đống, nhóm lửa nấu nước, đun trà pha trà, Bệ hạ không biết ư?”
Cố Kiến Thâm vẫn mỉm cười đồng ý:
“Được.”
Hắn rời khỏi phòng, màu mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức trầm xuống, y không cần ra ngoài cũng biết Cố Kiến Thâm nhất định dùng cách nguyên thủy nhất tự mình nhóm nước nấu lửa cho y.
Đừng nói đường đường là Đế tôn Tâm Vực, dù là một quản sự ở Tử Ngọ Quan này cũng sẽ không làm mấy việc vặt vãnh đó.
Rốt cuộc tại sao Cố Kiến Thâm lại đến đây?
Thẩm Thanh Huyền nhìn không thấu.
Mấy ngàn năm trước, y và Cố Kiến Thâm nước giếng không phạm nước sông, chưa từng gặp mặt nhau bao giờ.
Vì cớ gì từ lần luận đạo ở Vọng Tẫn Tinh Hải, y và hắn liền “như hình với bóng”?
Y vì phục hồi thang trời mà không thể không tiếp cận Cố Kiến Thâm.
Vậy Cố Kiến Thâm thì sao?
Người này khẩu phật tâm xà, nửa câu hắn nói đều không thể nghe.
Tình tình ái ái, với tu vi ở cảnh giới như họ, sao còn có thể để ý chuyện tầm thường này?
Huống chi từ trước tới nay Tâm Vực chẳng hề kiêng dè, Cố Kiến Thâm gây chú ý như thế, không chừng lại phóng túng tùy tâm!
Nghĩ vậy, trong đầu Thẩm Thanh Huyền toát ra một suy nghĩ …
Chẳng lẽ Cố Kiến Thâm muốn cùng y trải qua một đoạn nhân duyên như sương sớm?
Dường như chuyện này rất phù hợp với tác phong làm việc của Tâm Vực.
Có điều … Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, y lại không có hứng cùng hắn chơi đùa.
Cố Kiến Thâm nghiêm nghiêm túc túc nhóm lửa nấu nước, tự mình ra tay, vất vả bận rộn như một người bình thường.
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt.
Tuy làm việc tầm thường như thế, song vẻ ngoài Cố Kiến Thâm quá bắt mắt, nhất cử nhất động phong lưu phóng khoáng, nếu để nữ tu nhìn thấy, sợ rằng tim sẽ như nổi trống, ngẩn ngơ si dại.
Giữa lúc bộn bề, bỗng nhiên cửa viện mở ra, nhóc mập mạp dại mặt ra đứng ngoài cửa.
Cố Kiến Thâm ngẩng đầu nhìn nó.
Nhóc mập mạp chầm chậm nói:
“Ta quên lấy hành lý, trời ạ … trời ạ … nhóm lửa mà cũng đẹp trai quá vậy!”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Được rồi, không chỉ nữ tu, ngay cả tiểu béo cũng bị hắn mê hoặc thất điên bát đảo.
Cố Kiến Thâm bảo:
“Người chờ chút, ta đi lấy cho ngươi.”
Nhà tranh đã sớm biến dạng, tuy Thẩm Thanh Huyền chỉ cần phất tay một cái là có thể làm nó khôi phục nguyên trạng, nhưng Cố Kiến Thâm không muốn ủy khuất Thẩm Thanh Huyền ở gian phòng dơ bẩn kia nhiều thêm bất kỳ giây phút nào.
Nhóc mập vội vàng nói:
“Ngươi đang bận, ta tự đi là được rồi! Ây ya … ây ya … Người ta còn muốn nhìn Tiểu Triêu Yên nữa mà.” Ý thức được mình lại nhanh mồm, nhóc mập gấp gáp che miệng lại.
Lần này Cố Kiến Thâm càng không muốn để cho nó vào nhà.
Chu Tử Lâm tủi thân hết sức, đáng tiếc chẳng dám nói …
Cố Kiến Thâm vào nhà, Thẩm Thanh Huyền chỉ cái bọc nhỏ nằm trong góc.
Cố Kiến Thâm ngoắc ngón tay một cái liền lấy được bọc đồ, trước khi ra ngoài, hắn nói:
“Tên mập kia còn muốn gặp ngươi kìa.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Ta sợ dọa nó.” Ăn ngay nói thật mà thôi, chưa kể nhóc mập kia, ai nhìn thấy cũng sẽ bị dọa quỳ.
Cố Kiến Thâm lại bảo:
“Chưa chắc, không chừng nó còn đứng ca ngợi một trận, từ nay về sau hăng hái cố gắng, tiến hành truy tìm con đường tu tiên của ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền tạm ngừng, ma xui quỷ khiến bật thốt:
“Ngươi đang ghen hả?”
Cố Kiến Thâm: “……”
Tâm trạng Thẩm Thanh Huyền tốt một cách khó hiểu, đáng tiếc ngay sau đó Cố Kiến Thâm lại chọc y mất vui.
“Phải.” Cố Kiến Thâm nhìn y chòng chọc, “Lòng ta hướng về ngươi, đương nhiên không muốn thấy người khác ôm ý nghĩ đó với ngươi.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Cố Kiến Thâm dừng lại, ra khỏi phòng đi đuổi nhóc mập mạp.
Sau một lúc lâu, Thẩm Thanh Huyền mới phun hai chữ:
“Nhàm chán.”
Cố Kiến Thâm ở bên ngoài cong môi cười, cẩn thận nấu nước cho y.
Hồng trà Tâm Vực không phải loại trà tốt nhất, kém xa trà linh vân trên Vạn Tú Sơn, nhưng không thể nghi ngờ trà này rất hợp khẩu vị Thẩm Thanh Huyền.
Màu sắc xinh đẹp, hương khí mặn nồng, lắng trong ấm trà bằng ngọc rực rỡ rồi khuynh đảo, tựa như mây hồng chân trời rơi vào thế gian.
Thẩm Thanh Huyền nhìn trà không chuyển mắt, Cố Kiến Thâm cũng ngắm y không dời.
Hai người không nói với nhau một câu, trong không khí yên tĩnh lại mang theo sự hòa hợp khó diễn tả bằng lời.
Sau khi bày xếp xong, Thẩm Thanh Huyền yên lặng chờ nhiệm vụ “ở chung” hoàn thành, đáng tiếc ba ngày đã qua, ngọc giản này chẳng nhúc nhích tí nào.
Ở cùng ba ngày rồi mà còn chưa phải ở chung à?
Thẩm Thanh Huyền nhíu mi nghĩ sâu xa, chẳng lẽ trong đó có yêu cầu chi tiết gì sao?
Ví dụ như … buổi tối ngủ cùng nhau?
Tình huống hiện giờ là, trong nhà gỗ có hai giường, Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm mỗi người một cái …
Chẳng lẽ phải ngủ cùng một giường mới tính là ở chung?
Đúng là có bệnh mà!
Ba ngày sau, trong môn có trưởng lão tới giảng bài, đệ tử ngoại môn đều đến nghe giảng.
Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ nên không muốn bị đuổi, mới sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị đến Trung Phong.
Mấy ngày nay Cố Kiến Thâm vô cùng an phận, chuyên tâm cẩn thận hầu hạ y.
Chẳng hạn như giờ phút này, Thẩm Thanh Huyền duỗi tay ra, hắn liền mặc áo ngoài vào cho y.
Thẩm Thanh Huyền liếc mắt dò xét hắn:
“Người Tâm Vực mà thấy được cảnh này, sợ rằng sẽ kéo ngươi xuống đế tọa.”
Đường đường Đế tôn lại lưu lạc tới nổi hầu hạ y thay quần áo, còn làm chí tôn gì nữa?
Cố Kiến Thâm hỏi:
“Tôn chủ cảm thấy Tâm Vực là đế chế thế nào?”
Môn phái Thiên Đạo mọc lên như rừng, dù Thẩm Thanh Huyền được công nhận là người đứng đầu, nhưng y không can thiệp thế lực phân tranh, lại càng không có lòng dạ thống nhất Thiên Đạo.
Nhưng Tâm Vực có đế chế quy củ một cách máy móc, Cố Kiến Thâm là Đế tôn Cửu Uyên, nắm toàn bộ Tâm Vực trong tay, khiến tất cả tu sĩ Tâm Vực phải cúi đầu xưng thần.
Phải biết đạo nghĩa Tâm Vực và Thiên Đạo khác nhau, một bên là tùy tâm mà đi, một bên thuận theo lẽ trời.
Theo lý thuyết, chư tử Tâm Vực tùy tâm mà đi là đám người không có khả năng thừa nhận đế chế nhất.
Nhưng Cố Kiến Thâm làm được điều đó.
Thẩm Thanh Huyền hết sức tò mò, y hỏi hắn:
“Vì sao?”
Cố Kiến Thâm mỉm cười: “… Đánh cho tới khi họ tâm phục khẩu phục mới thôi.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Tâm Vực tuỳ tâm, tâm luôn thay đổi, đối mặt đám gia hỏa tùy tiện ngang ngạnh kia, sức mạnh tuyệt đối chính là quyền lên tiếng lớn nhất.
Cố Kiến Thâm tổng kết lại:
“Vậy nên sư thúc không cần lo, làm mất đế vị thì đánh lại là được.”
Thẩm Thanh Huyền nhìn chằm chằm hắn thật lâu.
Cố Kiến Thâm hỏi y:
“Làm sao?”
Thẩm Thanh Huyền dời mắt, không nói gì.
Đây mới là Cố Kiến Thâm nhỉ, bỏ đi xác ngoài tao nhã giả mù sa mưa, bên trong là một tu sĩ Tâm Vực thuần túy.
Cuồng vọng hơn người khác, ngạo mạn hơn người khác và cũng khinh thường lẽ trời hơn người khác.
Thật thú vị.
Y càng ngày càng muốn nhìn thấy Cố Kiến Thâm “chân chính”.
Trưởng lão giảng bài đơn giản chỉ là thổi phồng Thiên Đạo một trận, rồi ca ngợi Tử Ngọ Quan một phen, sau đó giảng một vài quy củ trong môn cùng phương pháp tu hành.
Khiến Thẩm Thanh Huyền cực kỳ xấu hổ ở chỗ, tất cả đệ tử nhập môn đều phải dập đầu về phía Vạn Tú Sơn.
Dù sao chưởng môn Tử Ngọ Quan cũng là fan thâm niên của Tôn chủ, đệ tử môn hạ đương nhiên cũng phải tôn sùng Tôn chủ là thần tượng cả đời, phải quỳ lạy cho tốt …
Có đệ tử xì xào bàn tán:
“Nghe nói biển ý thức Tôn chủ có khả năng thông thiên, sẽ che chở cho đệ tử nào trong môn chịu thành tâm quỳ lạy.”
“Ta từng nghe đại ca kể chuyện này! Lần trước có một đệ tử không quỳ lạy Tôn chủ, về sau mất mạng trong nhiệm vụ thí luyện đó!”
“Nhiệm vụ thí luyện không phải an toàn nhất ư? Sao mất mạng luôn rồi?”
“Vì đạo tâm không thành đó mà!”
Một đám tiểu thiếu niên nhất thời lộ vẻ mặt sợ hãi, quỳ lạy run run rẩy rẩy …
Còn có đứa nói càng bậy hơn:
“Ta còn nghe bảo lần nọ có một đệ tử quỳ ba ngày, dập đầu liên tiếp 999 cái, sau khi đứng dậy trực tiếp từ luyện khí lên thẳng trúc cơ!”
“Thật sao!”
“Thật đó thật đó!”
“Nhưng ta làm không được đâu, quỳ liên tục ba ngày, dập đầu 999 cái, muốn dập chết người à!”
Cố Kiến Thâm mỉm cười nhìn Thẩm Thanh Huyền, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Thanh Huyền cứng ngắc, rất muốn xách Diệp Trạm tới đây, để hắn nghe hết mấy lời vô liêm sỉ này!
Lạy Liên Hoa Tôn chủ xong, nghi thức nhập môn xem như triệt để hoàn thành.
Đệ tử ngoại môn không có sư tôn chỉ dạy, lối tu hành của họ là rèn luyện trong quá trình nhận nhiệm vụ, đương nhiên mấy nhiệm vụ đó đều rất đơn giản.
Chẳng hạn như chạy chân cho quản sự, lại ví dụ như đến Linh Thực Viên, phòng bếp làm việc vặt, nhiệm vụ nguy hiểm nhất cũng chỉ phải đi săn bắn mấy con dã thú bình thường, cắt chút da lông xương thú, vân vân.
Thẩm Thanh Huyền cũng làm dáng nhận một nhiệm vụ, nội dung là: Thu thập hai mươi miếng da trâu.
Da trâu …
Trâu?
Thẩm Thanh Huyền không biết thứ này trông ra sao.
Dù sao ngay cả mãnh thú cấp chín Tôn chủ đại nhân còn lười nhìn một cái, rất xấu, không muốn nhìn.
Thẩm Thanh Huyền không xem nhiệm vụ này ra gì, y còn đang băn khoăn nhiệm vụ trên ngọc giản.
Ở chung …
Chẳng lẽ đêm nay thật sự phải ngủ chung giường với Cố Kiến Thâm?
Như muốn kiểm chứng suy nghĩ của y, ngọc giản vẫn luôn giả chết rốt cục thò đầu ra.
“Bổ sung điều thứ mười một: Xin cùng ăn cùng ngủ cùng đồng hành không được gián đoạn liên tục bảy ngày.”
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Giận rồi hả? Ngọc giản run lẩy bẩy tiếp tục phun chữ:
“Thứ mười hai: Châm hương nhân duyên.”
“Thứ mười ba: Xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai.”
“Thứ mười bốn: Cùng Cố Kiến Thâm trải nghiệm cuộc sống nam canh nam dệt(2).”
(2) Thường là nam canh nữ dệt, nam ở bên ngoài trồng trọt nuôi gia đình, nữở nhà làm nội trợ, chỉ cuộc sống vợ chồng thời xưa, ở đây thì thành cuộc sống chồng chồng =))))))))))
Chết rồi chết rồi chết chắc luôn … Ngọc giản thức thời tắt ngóm!
Ngọc giản hèn nhát sợ muốn chết, nhưng thực tế Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa kịp giận, y nhìn mấy nhiệm vụ này, suy nghĩ mơ hồ trong đầu kia ngày càng rõ ràng.
Chẳng lẽ … đại đạo muốn ý trải qua một lần tình kiếp?
_____
Tác giả nói:
Đúng vậy … Tôn chủ thật là ngay thẳng!
Xin Bệ hạ cố gắng chống đỡ, vợ nhà ngươi sắp bắt đầu hành động rồi [mặt cờ hó]
Tác giả :
Long Thất