Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 106: Trải qua đêm nay, y không còn là y nữa
Y yên lặng đợi một hồi, rốt cục nghe tiếng bước chân từ xa truyền tới —— thân thể y bị phế, nhưng thị giác thính giác vẫn còn tốt, động tĩnh xa như thế cũng có thể nghe rõ.
Nam nhân hàng năm chinh chiến, thân hình oai hùng, bước chân đi đường vừa rộng vừa ổn, từng bước nhịp nhàng như tiếng trống đánh vào linh hồn y.
Thẩm Thanh Huyền có cảm giác hắn không phải giẫm lên đất, mà là tôn nghiêm mình.
Y thực sự không muốn nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, vì thế khó chịu nhắm mắt lại, hy vọng nhìn không thấy thì sẽ không cảm nhận được.
Gần … càng ngày càng gần … thời khắc cửa mở, Thẩm Thanh Huyền kiên quyết giữ nét mặt bình tĩnh, ngón tay lại bấu sâu vào lòng bàn tay.
Chỉ cầu ác mộng sẽ mau chấm dứt!
Cố Kiến Thâm vừa vào liền nhìn đến ngẩn người.
Vốn tưởng niệm đã lâu, hiện giờ thấy y như vậy, một luồng tà hỏa nhất thời tán loạn khắp nơi, hận không thể mang người về Duy Tâm cung ngay lúc này, thân mật mây mưa một phen.
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt chờ, chờ chịu đựng khuất nhục, nhưng đợi thật lâu —— lâu tới mức quỷ dị.
Sao … sao còn chưa tới?
Y xác định Cố Kiến Thâm vẫn đang đứng trong phòng, tiếng hít thở của hắn rõ ràng, hơi thở mang tính xâm lược thế kia, dù là ai cũng không cách nào bỏ qua.
Vì sao vẫn chưa hành động? Hắn … đang làm gì?
Thẩm Thanh Huyền đợi thật lâu, đợi tới khi tâm tình bình tĩnh mà điều y sợ hãi vẫn không ập tới.
Y nhịn không được mở mắt …
Dưới ánh trăng sáng ngời, nam nhân cao lớn đứng cạnh cửa, yên lặng nhìn y, trong tầm mắt như hổ lang tràn đầy si mê lộ liễu …
Thẩm Thanh Huyền như bị bỏng, nhắm mắt lại cực nhanh, tay y nắm càng chặt hơn, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy khuất nhục và chật vật khó thể diễn tả.
Hắn quả nhiên, quả nhiên là thế!
Nếu không có vẻ ngoài khiến hắn thèm muốn, sao hắn có thể giữ lại cho y một mạng? Sao có thể giúp y trị thương? Và còn sao có thể ôn tồn nói chuyện với y?
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng cũng biết rõ tình hình.
Chẳng sao hết, thế nào cũng được, y có trở nên dơ bẩn cũng không sao, y chỉ muốn báo thù rửa hận!
Lồng ngực Thẩm Thanh Huyền phập phồng, cắn môi dưới yên lặng chờ đợi.
Cố Kiến Thâm thấy miệng khô lưỡi khô, song không muốn phải quay về Duy Tâm cung …
Hắn khẽ thở dài, mở miệng cất giọng nói trầm khàn pha lẫn động tình: “Muốn ngủ không?”
Thân thể Thẩm Thanh Huyền khẽ run, không hiểu hắn có ý gì.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Thời gian còn sớm, chỗ ta có bình trà ngon, có muốn nếm thử không?”
Thẩm Thanh Huyền hiểu rồi, khóe miệng khẽ nhếch, châm chọc nghĩ: Quả nhiên làm vương tử rồi sẽ khác, còn biết học đòi văn vẻ.
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, mặt không đổi sắc mà ngồi xuống.
Cổ họng y đã khỏe hơn nhiều, có thể mở miệng, nhưng y không muốn nói chuyện với hắn.
Cố Kiến Thâm không ép, chỉ bảo: “Trăng bên ngoài sáng lắm, em muốn ra ngắm không?”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu.
Cố Kiến Thâm nhìn y bằng đôi mắt dịu dàng, cử chỉ quy củ, còn mở cửa cho y.
Thẩm Thanh Huyền toan ra ngoài, Cố Kiến Thâm bỗng nói: “Mặc dù thời tiết ấm áp, nhưng thân thể em còn yếu, vẫn nên phủ thêm áo khoác đi.” Xiêm y quốc gia này quá mỏng, bảo bối nhà hắn đẹp như vậy, ngoài hắn ra ai cũng đừng mong liếc nhìn một lần.
Thẩm Thanh Huyền nghe mà mi tâm nhíu chặt, hắn đang xem y là nữ nhân sao? Cũng phải, hiện giờ sức y chỉ sợ còn không sánh bằng nữ nhân được nuông chiều trong khuê phòng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn.
Cố Kiến Thâm sợ chọc y giận, không dám hó hé gì thêm.
Hai người vào trong viện, như Cố Kiến Thâm nói, thời tiết hôm nay rất tốt, ánh trăng treo giữa chân trời, như một mặt trời nhỏ bừng tỉnh cả đêm hè.
Ban ngày nóng bức, ban đêm gió mát nhè nhẹ mang đến cảm giác dễ chịu.
Cố Kiến Thâm dẫn y tới đình đài gần trước mặt, cùng nhau ngồi xuống.
Thẩm Thanh Huyền vô cùng quen thuộc với mọi thứ chung quanh, dù sao cũng là cung điện của mình.
Cố Kiến Thâm không muốn y tức cảnh sinh tình, nhưng tạm thời hết cách, hắn không thể đổi chỗ ở (quốc vương sẽ không cho phép), cũng không muốn Thẩm Thanh Huyền ngồi trong phòng cả ngày kín gió.
Thôi, từ từ sẽ đến, hắn sẽ tận lực không chọc vào y.
Thị hầu bưng trà cụ lên, Cố Kiến Thâm phất tay bảo bọn họ đi xuống.
Thẩm Thanh Huyền cứng ngắc cả người: Hắn bảo thị hầu đi xuống, chẳng lẽ muốn y pha trà cho hắn sao? Ngay cả phụ vương mình còn không có …
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Huyền lại rũ mắt … pha trà mà thôi, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Y định vươn tay, Cố Kiến Thâm lại cầm ấm nước trước y một bước.
Thẩm Thanh Huyền sững sờ, ngẩng phắt đầu, Cố Kiến Thâm hơi cúi đầu, thành thạo làm nóng ấm chén, rót nước bắt đầu sủi tăm vào bình và ly, hơi nước bám dày, bảo trì trà cụ ở nhiệt độ tốt nhất.
Tiếp theo là đong trà (cho trà vào bình), sau đó hãm trà rồi rót xuống từ trên cao.
Thẩm Thanh Huyền sinh ra tại vương thất, nhìn quen công phu cao siêu của thợ pha trà nên cũng hiểu rõ trà đạo.
Ấn Cửu Uyên thô bỉ trong cảm nhận của y lại biết cách pha trà?
Không chỉ là hiểu, mà còn tinh thông, nước bắt đầu sủi tăm, bọt khí nổi lên như mắt cá là thời cơ tốt nhất để pha trà, càng khiến y kinh ngạc là hắn hành động rất thành thục, cử chỉ tao nhã, ngay cả thợ pha trà đứng đầu trong cung cũng phải mặc cảm.
Ấn Cửu Uyên … vậy mà hiểu trà đạo?
Thẩm Thanh Huyền thu mắt nhìn hồng trà trong chén.
Đích thật là trà ngon, lá trà mỹ sắc, khỏe, bóng, mùi hương thoang thoảng, cộng thêm thủ pháp pha trà tỉ mỉ thích hợp, một chén hồng trà này quả nhiên đẹp cực kỳ.
Nước trà đỏ tươi, viền vàng treo mép, đẹp đẽ mà hương thơm lắng đọng, quả nhiên là giai phẩm tuyệt thế.
Thẩm Thanh Huyền là người yêu trà, lại càng yêu hồng trà, lúc này ánh mắt mở to, ngập tràn vẻ ngạc nhiên.
Người y chán ghét cực độ lại có thể pha hồng trà khiến y nhìn mà thán phục.
Chuyện này …
Cố Kiến Thâm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, quả nhiên khóa ký ức thì Thẩm Thanh Huyền vẫn là Thẩm Thanh Huyền.
Hắn lấy lòng y, y luôn có thể hưởng thụ. Bởi vì hắn hiểu y, cũng rất hợp ý y.
Cái gọi là trời đất tạo thành, có lẽ giống như họ vậy. Thứ lỗi cho Đế tôn đại nhân không biết xấu hổ, dù sao cũng là hình thức địa ngục, thể nào cũng phải cho bản thân nếm chút ngon ngọt.
Cố Kiến Thâm nói: “Nếm thử xem.”
Thẩm Thanh Huyền do dự, sau cùng không muốn bỏ qua thời điểm nước trà ngon nhất, bưng chén lên nhẹ nhấp một hớp.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Thế nào?”
Thơm, ngon, tuyệt.
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, che giấu kinh diễm trong mắt, rồi khẽ gật đầu.
Cố Kiến Thâm không vội, hắn vốn thích cái tính không được tự nhiên này của y.
Hắn nói: “Nếu có thể cho vào miệng thì uống nhiều chút, trà ấm tẩm bổ, rất có lợi cho thân thể em.”
Nhắc tới thân thể, ánh mắt Thẩm Thanh Huyền lại ảm đạm.
Y không nói lời nào, Cố Kiến Thâm cũng không chán, pha trà như nước chảy mây trôi, uống trà trò chuyện như người bạn tốt …
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được hoảng hốt, dường như người trước mắt không phải Ấn Cửu Uyên phóng đãng mà là một người khác, một người …
Làm sao có khả năng.
Thẩm Thanh Huyền tạm thời thả lỏng, y rất cần thời khắc yên tĩnh, an tâm, mài mòn thống khổ như lúc này.
Không muốn nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, không suy xét đến những khuất nhục sẽ phải thừa nhận, y muốn đắm chìm trong không gian hư ảo, hưởng thụ sự yên lặng thoáng qua.
Sắc trời dần trở tối, hương trà đã phai nhạt, một bình trà như luồng sáng vọt vào địa ngục, cho Thẩm Thanh Huyền sức mạnh vô tận.
Một giận gió lạnh nổi lên, Cố Kiến Thâm nói: “Trở về thôi.”
Ba chữ làm Thẩm Thanh Huyền bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngã vào sự thật tàn khốc.
Giữa mũi y vẫn còn hương trà vương vấn, song đáy lòng chỉ toàn là hanh khô lạnh lẽo.
Rốt cục cũng tới.
Thẩm Thanh Huyền tự giễu nghĩ: Thủ đoạn của Ấn Cửu Uyên thật không tệ, trước ngọt sau đắng, muốn sỉ nhục người khác cũng phải tốn sức như vậy.
Y đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu.
Y nào biết dáng vẻ mình mê người cỡ nào? Dưới ánh trăng mỏng manh, người trong lòng ngoan ngoãn như thế, quả thật là …
Hơn nữa tính người yêu mình vốn cường thế, còn là người đứng đầu Thiên Đạo không thể đánh bại, Cố Kiến Thâm nóng như lửa, thật sự một lời khó nói hết.
Hai người cùng nhau về phòng, cảnh đẹp khi đi ra hiện giờ chỉ còn lại thê lương, Thẩm Thanh Huyền đi vào từng bước, dù chưa tạm ngừng nhưng vẫn mang theo giác ngộ sa vào vực sâu.
Trải qua đêm nay, y sẽ không còn là y nữa, mà là một người dân mất nước khát vọng báo thù.
Thẩm Thanh Huyền yên lặng chuẩn bị, kết quả sau khi về phòng, Cố Kiến Thâm lại nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, khi nào rảnh ta lại về thăm em.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, nghe không hiểu ý hắn.
Cố Kiến Thâm đứng cạnh cửa, tầm mắt dịu dàng như ánh trăng.
Chẳng lẽ hắn không vào sao? Hắn muốn đi ư?
Thẩm Thanh Huyền ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng, môi mỏng mấy máy nhưng không sao hỏi ra miệng.
Cố Kiến Thâm không dám nhìn nhiều hơn, quay đầu rồi nói: “Ta đi đây, nếu có việc em cứ phân phó, bọn họ sẽ sắp xếp.”
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi.
Rời khỏi.
Thật sự rời khỏi!
Thẩm Thanh Huyền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn dần đi xa.
Chuyện gì thế này? Hắn cứ vậy mà đi? Không làm gì mà đã đi?
Sao … sao có thể!
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền đầy vẻ kinh ngạc.
Cố Kiến Thâm đã đi một khoảng thật xa đột nhiên không nhịn được, bất chợt quay đầu.
Vừa ngoảnh lại nhìn … liền kìm lòng không đặng.
Dáng vẻ đáng thương của Thẩm Thanh Huyền như đang xin hắn ở lại —— đương nhiên Cố Kiến Thâm rất rõ hắn đang nghĩ nhiều.
Hiềm nỗi hắn nhịn không được, hắn muốn y, muốn đến tâm can không chịu nghe sai bảo.
Thôi … đòi chút ngon ngọt vậy.
Cố Kiến Thâm lại bước về, siết eo y, cúi đầu hôn lên môi y.
Nóng bỏng cùng mát rượi va chạm, hương trà nhàn nhạt giao hòa, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần hai người đều chấn động.
Cố Kiến Thâm không nhịn được mút bờ môi ngọt ngào của y, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên tỉnh táo, rồi lại an tâm đến lạ, quả nhiên chuyện nên xảy ra không thể trốn khỏi, thế cũng tốt, đỡ hơn phải như con cá mắc câu nửa vời.
Y nhắm mắt lại, ngoan ngoãn thuận theo.
Cố Kiến Thâm hôn thật lâu, cuối cùng nhờ vào nghị lực kinh người mà dừng lại, hắn không dám nhìn y, thấp giọng bảo: “Thứ lỗi.” Sau đó bỏ của chạy lấy người, lần này hắn đi rất nhanh, bước chân rất dài, nói đúng ra thì đang chạy trối chết.
Thẩm Thanh Huyền mờ mịt trợn mắt, nhìn bóng đêm tối đen vắng vẻ, hoàn toàn không biết làm sao.
Đến cùng là sao? Ấn Cửu Uyên rốt cục đang nghĩ gì?
Ấn Cửu Uyên nghĩ gì thì không biết, nhưng đầy tâm trí Cố Cửu Uyên đều là: May mà không giơ được, bằng không sẽ phạm sai lầm lớn.
Nếu muốn Thẩm Thanh Huyền trong tình trạng này, sợ rằng tới chết cũng đừng mong y nhìn thẳng vào hắn.
Đêm nay Thẩm Thanh Huyền lại ngủ không ngon, y luôn nghĩ Cố Kiến Thâm sẽ quay lại, nhưng đợi đến hừng đông vẫn chẳng thấy người đâu.
Y thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn.
Dù đã nghĩ thông, nhưng nếu có thể thì y vẫn không mong loại chuyện đó xảy ra.
Thân làm nam nhân, hầu hạ dưới thân một nam nhân khác thì thật là …
Thẩm Thanh Huyền vừa ngẫm đã cảm thấy dơ bẩn vô cùng.
Mấy ngày sau, Cố Kiến Thâm không hề tới tìm y, Thẩm Thanh Huyền vui vẻ đến nhàn rỗi, không chỉ được dùng thư phòng mà còn có thể đi dạo chung quanh hoa viên.
Thi họa có thể thư giải phẫn uất trong lòng, Thẩm Thanh Huyền thấy tiết trời hôm nay rất đẹp, thành thử vào vườn đi dạo.
Y tai thính mắt tinh, biết có người âm thầm theo sau mình, nhưng chẳng sao, bởi vì y không hề nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Với thân thể này, ra ngoài thì làm được gì? Đừng nói báo thù, e rằng sẽ chết cực nhanh.
Thẩm Thanh Huyền đi vài bước, ngoài ý muốn nghe được mấy tiếng xì xầm từ đằng xa.
“Ngươi gấp cái gì? Dù Thẩm Thanh Liên kia có đẹp cỡ nào cũng là phường ngu dốt, ta thấy điện hạ có mới nới cũ vậy thôi.”
~~~
Tiểu kịch trường:
Tôn chủ đại nhân: Nằm yên không đợi được, chẳng lẽ muốn ta chủ động?
Cố không giơ được: … (Tiếp tục muốn đánh chết tác giả)
Nam nhân hàng năm chinh chiến, thân hình oai hùng, bước chân đi đường vừa rộng vừa ổn, từng bước nhịp nhàng như tiếng trống đánh vào linh hồn y.
Thẩm Thanh Huyền có cảm giác hắn không phải giẫm lên đất, mà là tôn nghiêm mình.
Y thực sự không muốn nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, vì thế khó chịu nhắm mắt lại, hy vọng nhìn không thấy thì sẽ không cảm nhận được.
Gần … càng ngày càng gần … thời khắc cửa mở, Thẩm Thanh Huyền kiên quyết giữ nét mặt bình tĩnh, ngón tay lại bấu sâu vào lòng bàn tay.
Chỉ cầu ác mộng sẽ mau chấm dứt!
Cố Kiến Thâm vừa vào liền nhìn đến ngẩn người.
Vốn tưởng niệm đã lâu, hiện giờ thấy y như vậy, một luồng tà hỏa nhất thời tán loạn khắp nơi, hận không thể mang người về Duy Tâm cung ngay lúc này, thân mật mây mưa một phen.
Thẩm Thanh Huyền nhắm mắt chờ, chờ chịu đựng khuất nhục, nhưng đợi thật lâu —— lâu tới mức quỷ dị.
Sao … sao còn chưa tới?
Y xác định Cố Kiến Thâm vẫn đang đứng trong phòng, tiếng hít thở của hắn rõ ràng, hơi thở mang tính xâm lược thế kia, dù là ai cũng không cách nào bỏ qua.
Vì sao vẫn chưa hành động? Hắn … đang làm gì?
Thẩm Thanh Huyền đợi thật lâu, đợi tới khi tâm tình bình tĩnh mà điều y sợ hãi vẫn không ập tới.
Y nhịn không được mở mắt …
Dưới ánh trăng sáng ngời, nam nhân cao lớn đứng cạnh cửa, yên lặng nhìn y, trong tầm mắt như hổ lang tràn đầy si mê lộ liễu …
Thẩm Thanh Huyền như bị bỏng, nhắm mắt lại cực nhanh, tay y nắm càng chặt hơn, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn cảm thấy khuất nhục và chật vật khó thể diễn tả.
Hắn quả nhiên, quả nhiên là thế!
Nếu không có vẻ ngoài khiến hắn thèm muốn, sao hắn có thể giữ lại cho y một mạng? Sao có thể giúp y trị thương? Và còn sao có thể ôn tồn nói chuyện với y?
Thẩm Thanh Huyền cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng cũng biết rõ tình hình.
Chẳng sao hết, thế nào cũng được, y có trở nên dơ bẩn cũng không sao, y chỉ muốn báo thù rửa hận!
Lồng ngực Thẩm Thanh Huyền phập phồng, cắn môi dưới yên lặng chờ đợi.
Cố Kiến Thâm thấy miệng khô lưỡi khô, song không muốn phải quay về Duy Tâm cung …
Hắn khẽ thở dài, mở miệng cất giọng nói trầm khàn pha lẫn động tình: “Muốn ngủ không?”
Thân thể Thẩm Thanh Huyền khẽ run, không hiểu hắn có ý gì.
Cố Kiến Thâm lại nói: “Thời gian còn sớm, chỗ ta có bình trà ngon, có muốn nếm thử không?”
Thẩm Thanh Huyền hiểu rồi, khóe miệng khẽ nhếch, châm chọc nghĩ: Quả nhiên làm vương tử rồi sẽ khác, còn biết học đòi văn vẻ.
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, mặt không đổi sắc mà ngồi xuống.
Cổ họng y đã khỏe hơn nhiều, có thể mở miệng, nhưng y không muốn nói chuyện với hắn.
Cố Kiến Thâm không ép, chỉ bảo: “Trăng bên ngoài sáng lắm, em muốn ra ngắm không?”
Thẩm Thanh Huyền gật đầu.
Cố Kiến Thâm nhìn y bằng đôi mắt dịu dàng, cử chỉ quy củ, còn mở cửa cho y.
Thẩm Thanh Huyền toan ra ngoài, Cố Kiến Thâm bỗng nói: “Mặc dù thời tiết ấm áp, nhưng thân thể em còn yếu, vẫn nên phủ thêm áo khoác đi.” Xiêm y quốc gia này quá mỏng, bảo bối nhà hắn đẹp như vậy, ngoài hắn ra ai cũng đừng mong liếc nhìn một lần.
Thẩm Thanh Huyền nghe mà mi tâm nhíu chặt, hắn đang xem y là nữ nhân sao? Cũng phải, hiện giờ sức y chỉ sợ còn không sánh bằng nữ nhân được nuông chiều trong khuê phòng.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía hắn.
Cố Kiến Thâm sợ chọc y giận, không dám hó hé gì thêm.
Hai người vào trong viện, như Cố Kiến Thâm nói, thời tiết hôm nay rất tốt, ánh trăng treo giữa chân trời, như một mặt trời nhỏ bừng tỉnh cả đêm hè.
Ban ngày nóng bức, ban đêm gió mát nhè nhẹ mang đến cảm giác dễ chịu.
Cố Kiến Thâm dẫn y tới đình đài gần trước mặt, cùng nhau ngồi xuống.
Thẩm Thanh Huyền vô cùng quen thuộc với mọi thứ chung quanh, dù sao cũng là cung điện của mình.
Cố Kiến Thâm không muốn y tức cảnh sinh tình, nhưng tạm thời hết cách, hắn không thể đổi chỗ ở (quốc vương sẽ không cho phép), cũng không muốn Thẩm Thanh Huyền ngồi trong phòng cả ngày kín gió.
Thôi, từ từ sẽ đến, hắn sẽ tận lực không chọc vào y.
Thị hầu bưng trà cụ lên, Cố Kiến Thâm phất tay bảo bọn họ đi xuống.
Thẩm Thanh Huyền cứng ngắc cả người: Hắn bảo thị hầu đi xuống, chẳng lẽ muốn y pha trà cho hắn sao? Ngay cả phụ vương mình còn không có …
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Huyền lại rũ mắt … pha trà mà thôi, tất cả chỉ vừa mới bắt đầu.
Y định vươn tay, Cố Kiến Thâm lại cầm ấm nước trước y một bước.
Thẩm Thanh Huyền sững sờ, ngẩng phắt đầu, Cố Kiến Thâm hơi cúi đầu, thành thạo làm nóng ấm chén, rót nước bắt đầu sủi tăm vào bình và ly, hơi nước bám dày, bảo trì trà cụ ở nhiệt độ tốt nhất.
Tiếp theo là đong trà (cho trà vào bình), sau đó hãm trà rồi rót xuống từ trên cao.
Thẩm Thanh Huyền sinh ra tại vương thất, nhìn quen công phu cao siêu của thợ pha trà nên cũng hiểu rõ trà đạo.
Ấn Cửu Uyên thô bỉ trong cảm nhận của y lại biết cách pha trà?
Không chỉ là hiểu, mà còn tinh thông, nước bắt đầu sủi tăm, bọt khí nổi lên như mắt cá là thời cơ tốt nhất để pha trà, càng khiến y kinh ngạc là hắn hành động rất thành thục, cử chỉ tao nhã, ngay cả thợ pha trà đứng đầu trong cung cũng phải mặc cảm.
Ấn Cửu Uyên … vậy mà hiểu trà đạo?
Thẩm Thanh Huyền thu mắt nhìn hồng trà trong chén.
Đích thật là trà ngon, lá trà mỹ sắc, khỏe, bóng, mùi hương thoang thoảng, cộng thêm thủ pháp pha trà tỉ mỉ thích hợp, một chén hồng trà này quả nhiên đẹp cực kỳ.
Nước trà đỏ tươi, viền vàng treo mép, đẹp đẽ mà hương thơm lắng đọng, quả nhiên là giai phẩm tuyệt thế.
Thẩm Thanh Huyền là người yêu trà, lại càng yêu hồng trà, lúc này ánh mắt mở to, ngập tràn vẻ ngạc nhiên.
Người y chán ghét cực độ lại có thể pha hồng trà khiến y nhìn mà thán phục.
Chuyện này …
Cố Kiến Thâm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, quả nhiên khóa ký ức thì Thẩm Thanh Huyền vẫn là Thẩm Thanh Huyền.
Hắn lấy lòng y, y luôn có thể hưởng thụ. Bởi vì hắn hiểu y, cũng rất hợp ý y.
Cái gọi là trời đất tạo thành, có lẽ giống như họ vậy. Thứ lỗi cho Đế tôn đại nhân không biết xấu hổ, dù sao cũng là hình thức địa ngục, thể nào cũng phải cho bản thân nếm chút ngon ngọt.
Cố Kiến Thâm nói: “Nếm thử xem.”
Thẩm Thanh Huyền do dự, sau cùng không muốn bỏ qua thời điểm nước trà ngon nhất, bưng chén lên nhẹ nhấp một hớp.
Cố Kiến Thâm hỏi y: “Thế nào?”
Thơm, ngon, tuyệt.
Thẩm Thanh Huyền rũ mắt, che giấu kinh diễm trong mắt, rồi khẽ gật đầu.
Cố Kiến Thâm không vội, hắn vốn thích cái tính không được tự nhiên này của y.
Hắn nói: “Nếu có thể cho vào miệng thì uống nhiều chút, trà ấm tẩm bổ, rất có lợi cho thân thể em.”
Nhắc tới thân thể, ánh mắt Thẩm Thanh Huyền lại ảm đạm.
Y không nói lời nào, Cố Kiến Thâm cũng không chán, pha trà như nước chảy mây trôi, uống trà trò chuyện như người bạn tốt …
Thẩm Thanh Huyền nhịn không được hoảng hốt, dường như người trước mắt không phải Ấn Cửu Uyên phóng đãng mà là một người khác, một người …
Làm sao có khả năng.
Thẩm Thanh Huyền tạm thời thả lỏng, y rất cần thời khắc yên tĩnh, an tâm, mài mòn thống khổ như lúc này.
Không muốn nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, không suy xét đến những khuất nhục sẽ phải thừa nhận, y muốn đắm chìm trong không gian hư ảo, hưởng thụ sự yên lặng thoáng qua.
Sắc trời dần trở tối, hương trà đã phai nhạt, một bình trà như luồng sáng vọt vào địa ngục, cho Thẩm Thanh Huyền sức mạnh vô tận.
Một giận gió lạnh nổi lên, Cố Kiến Thâm nói: “Trở về thôi.”
Ba chữ làm Thẩm Thanh Huyền bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngã vào sự thật tàn khốc.
Giữa mũi y vẫn còn hương trà vương vấn, song đáy lòng chỉ toàn là hanh khô lạnh lẽo.
Rốt cục cũng tới.
Thẩm Thanh Huyền tự giễu nghĩ: Thủ đoạn của Ấn Cửu Uyên thật không tệ, trước ngọt sau đắng, muốn sỉ nhục người khác cũng phải tốn sức như vậy.
Y đứng dậy, nhẹ nhàng gật đầu.
Y nào biết dáng vẻ mình mê người cỡ nào? Dưới ánh trăng mỏng manh, người trong lòng ngoan ngoãn như thế, quả thật là …
Hơn nữa tính người yêu mình vốn cường thế, còn là người đứng đầu Thiên Đạo không thể đánh bại, Cố Kiến Thâm nóng như lửa, thật sự một lời khó nói hết.
Hai người cùng nhau về phòng, cảnh đẹp khi đi ra hiện giờ chỉ còn lại thê lương, Thẩm Thanh Huyền đi vào từng bước, dù chưa tạm ngừng nhưng vẫn mang theo giác ngộ sa vào vực sâu.
Trải qua đêm nay, y sẽ không còn là y nữa, mà là một người dân mất nước khát vọng báo thù.
Thẩm Thanh Huyền yên lặng chuẩn bị, kết quả sau khi về phòng, Cố Kiến Thâm lại nói: “Em nghỉ ngơi cho tốt, khi nào rảnh ta lại về thăm em.”
Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, nghe không hiểu ý hắn.
Cố Kiến Thâm đứng cạnh cửa, tầm mắt dịu dàng như ánh trăng.
Chẳng lẽ hắn không vào sao? Hắn muốn đi ư?
Thẩm Thanh Huyền ngơ ngẩn chưa kịp phản ứng, môi mỏng mấy máy nhưng không sao hỏi ra miệng.
Cố Kiến Thâm không dám nhìn nhiều hơn, quay đầu rồi nói: “Ta đi đây, nếu có việc em cứ phân phó, bọn họ sẽ sắp xếp.”
Dứt lời, hắn xoay người rời khỏi.
Rời khỏi.
Thật sự rời khỏi!
Thẩm Thanh Huyền đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn dần đi xa.
Chuyện gì thế này? Hắn cứ vậy mà đi? Không làm gì mà đã đi?
Sao … sao có thể!
Trong mắt Thẩm Thanh Huyền đầy vẻ kinh ngạc.
Cố Kiến Thâm đã đi một khoảng thật xa đột nhiên không nhịn được, bất chợt quay đầu.
Vừa ngoảnh lại nhìn … liền kìm lòng không đặng.
Dáng vẻ đáng thương của Thẩm Thanh Huyền như đang xin hắn ở lại —— đương nhiên Cố Kiến Thâm rất rõ hắn đang nghĩ nhiều.
Hiềm nỗi hắn nhịn không được, hắn muốn y, muốn đến tâm can không chịu nghe sai bảo.
Thôi … đòi chút ngon ngọt vậy.
Cố Kiến Thâm lại bước về, siết eo y, cúi đầu hôn lên môi y.
Nóng bỏng cùng mát rượi va chạm, hương trà nhàn nhạt giao hòa, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần hai người đều chấn động.
Cố Kiến Thâm không nhịn được mút bờ môi ngọt ngào của y, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên tỉnh táo, rồi lại an tâm đến lạ, quả nhiên chuyện nên xảy ra không thể trốn khỏi, thế cũng tốt, đỡ hơn phải như con cá mắc câu nửa vời.
Y nhắm mắt lại, ngoan ngoãn thuận theo.
Cố Kiến Thâm hôn thật lâu, cuối cùng nhờ vào nghị lực kinh người mà dừng lại, hắn không dám nhìn y, thấp giọng bảo: “Thứ lỗi.” Sau đó bỏ của chạy lấy người, lần này hắn đi rất nhanh, bước chân rất dài, nói đúng ra thì đang chạy trối chết.
Thẩm Thanh Huyền mờ mịt trợn mắt, nhìn bóng đêm tối đen vắng vẻ, hoàn toàn không biết làm sao.
Đến cùng là sao? Ấn Cửu Uyên rốt cục đang nghĩ gì?
Ấn Cửu Uyên nghĩ gì thì không biết, nhưng đầy tâm trí Cố Cửu Uyên đều là: May mà không giơ được, bằng không sẽ phạm sai lầm lớn.
Nếu muốn Thẩm Thanh Huyền trong tình trạng này, sợ rằng tới chết cũng đừng mong y nhìn thẳng vào hắn.
Đêm nay Thẩm Thanh Huyền lại ngủ không ngon, y luôn nghĩ Cố Kiến Thâm sẽ quay lại, nhưng đợi đến hừng đông vẫn chẳng thấy người đâu.
Y thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm thấy may mắn.
Dù đã nghĩ thông, nhưng nếu có thể thì y vẫn không mong loại chuyện đó xảy ra.
Thân làm nam nhân, hầu hạ dưới thân một nam nhân khác thì thật là …
Thẩm Thanh Huyền vừa ngẫm đã cảm thấy dơ bẩn vô cùng.
Mấy ngày sau, Cố Kiến Thâm không hề tới tìm y, Thẩm Thanh Huyền vui vẻ đến nhàn rỗi, không chỉ được dùng thư phòng mà còn có thể đi dạo chung quanh hoa viên.
Thi họa có thể thư giải phẫn uất trong lòng, Thẩm Thanh Huyền thấy tiết trời hôm nay rất đẹp, thành thử vào vườn đi dạo.
Y tai thính mắt tinh, biết có người âm thầm theo sau mình, nhưng chẳng sao, bởi vì y không hề nghĩ tới chuyện chạy trốn.
Với thân thể này, ra ngoài thì làm được gì? Đừng nói báo thù, e rằng sẽ chết cực nhanh.
Thẩm Thanh Huyền đi vài bước, ngoài ý muốn nghe được mấy tiếng xì xầm từ đằng xa.
“Ngươi gấp cái gì? Dù Thẩm Thanh Liên kia có đẹp cỡ nào cũng là phường ngu dốt, ta thấy điện hạ có mới nới cũ vậy thôi.”
~~~
Tiểu kịch trường:
Tôn chủ đại nhân: Nằm yên không đợi được, chẳng lẽ muốn ta chủ động?
Cố không giơ được: … (Tiếp tục muốn đánh chết tác giả)
Tác giả :
Long Thất