Muốn Nói Lời Yêu Em
Chương 3: Rung động
Cố gắng ra khỏi cái nơi khiến tôi phải "bối rối" đó, cuối cùng thì tôi cũng thoát khỏi đám đông. Tim tôi nó vẫn đang đập liên hồi. -Hít thở, hít thở.... Bình tĩnh. Mày làm được... thở sâu nào...
Đến giờ cái đầu của tôi vẫn xuất hiện hình ảnh của anh ta- Vương Từ Hạo.
-Không, không được!- Tôi lắc lắc đầu rồi tự nói bản thân- Tỉnh táo lại đi Tô Nhược Hy! Vì Độc lập tự do, quên anh ta ngay và luôn. Đừng dễ dãi vậy chứ!
Sau khi lấy lại được "mình" của vốn có, tôi định quay lại chỗ Tử Ân, đi mà quên mất không nói cho nhỏ đó, chắc tý nhỏ khóc ầm lên mất. Bỗng có ai đó véo má tôi từ phía sau:
-Á..- Tôi hét toáng lên- Làm gì vậy hả? Sao mà vô duyên th...... Anh Phong!?
Là Hàn Gia Phong, cũng là người có mặt trong phần trình diễn khi nãy của khoa nhạc năm 3. Anh là con trai của một người bạn rất thân của bố mẹ tôi, chúng tôi chơi với nhau từ khi còn bé. Gia Phong hơn tôi 2 tuổi, nói nhỏ với các bạn, quả thực từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn lấy Gia Phong làm "mẫu hình lý tưởng ". Thử nghĩ xem, một chàng trai với khuôn mặt ưa nhìn, lại vừa giàu có, học vấn cao, đã thế còn ga lăng, dịu dàng và ấm áp nữa. Chẳng khác nào một "soái ca phim ngôn tình". Mẹ tôi cũng rất thích anh, tôi còn nhớ có một hồi, mẹ tôi nói với Gia Phong:" Sau này con phải chăm sóc Nhược Hy của cô thật tốt nhé".
- "Nhóc con" sao đứng đây bơ vơ một mình vậy?- Gia Phong cười nói.
-Anh đừng trêu em nữa!- Tôi phụng phịu.
-Haha. Anh đùa thôi.-Anh xoa đầu tôi, cười- Chà chà... Tiểu Nhược Hy nhà ta hôm nay xinh ghê đó.
-Hì hì. Phong Phong nhà mình hôm nay cũng đẹp trai hết sảy luôn.
-Anh thì bao giờ chẳng đẹp trai. Thế mới xứng với Tiểu Nhược chứ! Mà lúc nãy em có xem anh diễn không?
-Có ạ! Hay lắm!- Tôi gật đầu lia lịa.
-Em thích là được rồi.-Anh nhìn tôi nở nụ cười.- À, đi với anh, để anh giới thiệu em với bọn bạn.
-Dạ?
-Yên tâm, có anh đây rồi mà.
Nói xong, anh cầm tay tôi đi về phía ba chàng trai đang ngồi nói chuyện. Một người quay ra nhìn thấy chúng tôi, vẫy tay:
- Ê Phong, qua đây!
-Tụi mày ra ngoài nhanh vậy? Tưởng khi nãy vẫn đang bị gái "vây" mà?
-Ừ. Nhưng may mà có mấy anh vệ sĩ của Từ Hạo. Mà cô bé này là ai?
-À,"bạn gái" tao đấy!- Gia Phong đùa một cách trắng trợn khiến tôi giật mình.
-Hả???
-Đùa thôi, đùa thôi mà. Đây là em tao, Nhược Hy.- Anh quay ra phía tôi- Nhược Hy, đây là An Kha, Trương Huy và Từ Hạo.
-Chào mọi người ạ.-Tôi cúi chào lễ phép.
-Chào em, cô bé tóc nâu!! haha.- An Kha đáp trả tôi.
-Hello bé.- Trương Huy cũng tươi cười trả lời.
Chỉ còn.... một người!
-Chào.-Đó là Từ Hạo.
-V..vâng..
Trong ba người họ....Nói sao nhỉ? Ngoại trừ Vương Từ Hạo thì xem ra ai cũng rất vui tính, dịu dàng và khá phóng khoáng. Quả thực, cái người mang tên Vương Từ Hạo khiến tôi cảm thấy tò mò. Hai con mắt của tôi bất giác quay sang nhìn về phía anh ta. Gì vậy? Tưởng như chỉ có mỗi mình tôi đang "dò xét" đối tượng. Nhưng không! Anh ta.... Phải, tôi đang nhắc đến Vương Từ Hạo đó. Anh ta đang nhìn thẳng tôi mà chẳng nói gì. Hắn cứ im lặng quan sát tôi như "con sư tử" đang theo dõi "con cừu non" bé nhỏ mang tên "tôi" vậy.
Anh ta cứ nhìn chằm chằm khiến tôi đổ mồ hôi hột. Chẳng nói một câu nào, đúng là đang muốn dọa tôi đây mà. Đang trong tình thế hoạn nạn thì:
"Nhược Hy Nhược Hy
Có điện thoại, có điện thoại
.........."
-A lô
-A lô, cậu đang ở đâu vậy Tiểu Hy?
-Tử Ân,... Tớ xin lỗi. Tại khi nãy tớ ra ngoài mà quên mất không bảo với cậu. Bây giờ tớ đang ở chỗ một người anh.
-Bỏ đi theo trai kìa!!-Giọng nó phụng phịu- Cậu có biết là tớ tìm cậu nãy giờ không?
-Tớ xin lỗi mà! Vậy cậu đang ở đâu? để tớ ra đó.
-Ở trước cửa phòng thư viện!
- Đượcrồi, tớ ra đó ngay.
Tắt máy, tôi quay sang hỏi anh Phong đang mải mê nói chuyện gì đó với hai người kia.
-Anh Phong, thư viện trường ở đâu vậy?
-Em muốn đến đó hả? Đợi anh một tẹo nha! Anh đang chơi trò này hay lắm!
Haiz, anh vẫn ham mê game quá nhỉ?
-Nhưng em cần đến đó ngay.- Tôi làm bộ mặt nũng nịu.
-Vậy đi cùng không? Tôi cũng đang muốn đến đó để mượn vài quyển sách.
Là Từ Hạo, anh ta đang đề nghị tôi?
-.....
Chẳng hiểu sao tôi lại nói "Vâng".
***
Tôi và Vương Từ Hạo đang đi cạnh nhau. Trời ơi, bạn biết không? Anh ta phải cao hơn tôi ít nhất là 25cm chứ không phải đùa. Người gì mà cao dữ vậy?
Tôi cứ liếc nhìn anh, rồi quay đi, rồi lại nhìn, rồi lại quay đi. Vì thực sự. anh khiến tôi tò mò về con người anh.
- Muốn nhìn thì nhìn thẳng đi. Đừng liếc như vậy, không tốt cho mắt đâu.
-Dạ!??- Tôi giật mình.
- Hừm....- Anh bỗng cúi xuống, áp sát mặt về phía tôi. Chỉ cách có một xíu nữa thôi là " môi chạm môi".
Mắt tôi tròn xoe nhìn anh.
1...
2....
3.....
4......
5 giây.....
- Đã nhìn kỹ tôi chưa?- Anh hỏi.
-D..dạ... Rồi..i ạ!
-Vậy là khỏi phải liếc mắt nhìn ngó nữa nhé.- Xong anh đi tiếp.
Đưa tay lên sờ đôi má đang đỏ ửng của mình....Tôi chẳng biết nói gì nữa. Lần đầu có người con trai dám áp sát tôi như vậy đó. Khi đã" hoàn hồn", tôi chạy đuổi theo sau anh.
Đi đằng sau bóng dáng của anh là cách tốt nhất bây giờ mà tôi nghĩ ra.
Điểm cộng: Tôi có thể nhìn anh từ phía sau. Tôi có thể suy nghĩ mà không sợ bị anh hỏi han.
Còn điểm trừ: Tôi lại va vào người anh.
Do mải suy nghĩ về chuyện lúc nãy, không để ý rằng anh đã quay ra phía sau. còn tôi thì vẫn đang cắm mặt nhìn xuống dưới đất. Thế là...."được xà vào lòng soái ca vạn người mê".
Tôi ngước lên nhìn anh:
- Em..m... em xin lỗi.
Anh nhìn tôi với đôi mắt "không thể sắc bén hơn".
-Đến nơi rồi đấy.- Nói xong anh đi vào thư viện.
-.......C..Cảm ơn anh!!- Tôi nói.
-.....-Anh bỗng đứng khựng lại một lúc sau khi nghe thấy lời cảm ơn.
-Cảm ơn anh nhiều lắm.
Từ Hạo bỗng ngoảnh mặt nhìn tôi, anh nhìn tôi rồi nở mổ nụ cười.
***
Tôi và Tử Ân tạm biệt nhau trở về nhà sau một ngày nhộn nhịp. Trên chiếc xe của tư gia:
-Hôm nay vui chứ tiểu thư?- Lý quản gia hỏi.
-Vâng. Khá vui.- Tôi trả lời một cách nhợt nhạt.
Hình ảnh của Vương Từ Hạo ngày hôm nay cứ hiện lên trong đầu tôi.
Chẳng hiểu sao nữa.....nhưng chắc..... tôi cũng bắt đầu có"cảm tình" với anh ta rồi.
***
Tối hôm đó,
Giữa khung cảnh lãng mạn với đầy nến và hoa hồng. Một cô gái xinh đẹp đang đứng đó, thổ lộ tình cảm của mình với chàng trai.
-Từ Hạo à....thật ra.....em thích anh. Em thích anh từ khi mới vào trường rồi. Một năm qua, em đã giữ kín điều này....để đợi đến bây giờ, có thể nói với anh. Em biết là xung quanh anh không thiếu những cô giá xinh đẹp, em biết chứ. Nhưng...mỗi khi nhìn thấy anh, nghe anh hát là trái tim em lại loạn nhịp. Em.... thực sự....em chỉ muốn nói...Em yêu anh, liệu em có thể trở thành bạn gái của anh được không?
-....- Anh ta đang im lặng.
Cô nhìn anh như muốn nghe câu trả lời.
-Xin lỗi. Tôi không yêu em.- Anh trả lời một cách lạnh nhạt rồi quay lưng bước đi.
-Tại sao? tại sao chứ?- Cô cố níu giữ lấy đôi tay của anh.
-Em không hiểu à? Tôi nói tôi không yêu em. Tôi nghĩ mình đã có đối tượng rồi.-Anh nói.- Vậy nhé!
Cô đứng đó thất thần nhìn anh bước đi....Đường đường chính chính là một tiểu thư xinh đẹp, giàu có, đàn ông xung quanh không hề thiếu. Nhưng cô không cần, cô quyết định từ bỏ cái "lòng tự trọng" của mình để tỏ tình với anh, vậy mà anh lại đối xử với cô như vậy.
- Đó là ai?
Anh ngoảnh lại nhìn cô.
-Tô Nhược Hy.
Anh khẽ cười, một nụ cười hạnh phúc.
-Phải, Tô Nhược Hy. Đó là tên cô gái của đời tôi.
Đến giờ cái đầu của tôi vẫn xuất hiện hình ảnh của anh ta- Vương Từ Hạo.
-Không, không được!- Tôi lắc lắc đầu rồi tự nói bản thân- Tỉnh táo lại đi Tô Nhược Hy! Vì Độc lập tự do, quên anh ta ngay và luôn. Đừng dễ dãi vậy chứ!
Sau khi lấy lại được "mình" của vốn có, tôi định quay lại chỗ Tử Ân, đi mà quên mất không nói cho nhỏ đó, chắc tý nhỏ khóc ầm lên mất. Bỗng có ai đó véo má tôi từ phía sau:
-Á..- Tôi hét toáng lên- Làm gì vậy hả? Sao mà vô duyên th...... Anh Phong!?
Là Hàn Gia Phong, cũng là người có mặt trong phần trình diễn khi nãy của khoa nhạc năm 3. Anh là con trai của một người bạn rất thân của bố mẹ tôi, chúng tôi chơi với nhau từ khi còn bé. Gia Phong hơn tôi 2 tuổi, nói nhỏ với các bạn, quả thực từ trước tới giờ, tôi vẫn luôn lấy Gia Phong làm "mẫu hình lý tưởng ". Thử nghĩ xem, một chàng trai với khuôn mặt ưa nhìn, lại vừa giàu có, học vấn cao, đã thế còn ga lăng, dịu dàng và ấm áp nữa. Chẳng khác nào một "soái ca phim ngôn tình". Mẹ tôi cũng rất thích anh, tôi còn nhớ có một hồi, mẹ tôi nói với Gia Phong:" Sau này con phải chăm sóc Nhược Hy của cô thật tốt nhé".
- "Nhóc con" sao đứng đây bơ vơ một mình vậy?- Gia Phong cười nói.
-Anh đừng trêu em nữa!- Tôi phụng phịu.
-Haha. Anh đùa thôi.-Anh xoa đầu tôi, cười- Chà chà... Tiểu Nhược Hy nhà ta hôm nay xinh ghê đó.
-Hì hì. Phong Phong nhà mình hôm nay cũng đẹp trai hết sảy luôn.
-Anh thì bao giờ chẳng đẹp trai. Thế mới xứng với Tiểu Nhược chứ! Mà lúc nãy em có xem anh diễn không?
-Có ạ! Hay lắm!- Tôi gật đầu lia lịa.
-Em thích là được rồi.-Anh nhìn tôi nở nụ cười.- À, đi với anh, để anh giới thiệu em với bọn bạn.
-Dạ?
-Yên tâm, có anh đây rồi mà.
Nói xong, anh cầm tay tôi đi về phía ba chàng trai đang ngồi nói chuyện. Một người quay ra nhìn thấy chúng tôi, vẫy tay:
- Ê Phong, qua đây!
-Tụi mày ra ngoài nhanh vậy? Tưởng khi nãy vẫn đang bị gái "vây" mà?
-Ừ. Nhưng may mà có mấy anh vệ sĩ của Từ Hạo. Mà cô bé này là ai?
-À,"bạn gái" tao đấy!- Gia Phong đùa một cách trắng trợn khiến tôi giật mình.
-Hả???
-Đùa thôi, đùa thôi mà. Đây là em tao, Nhược Hy.- Anh quay ra phía tôi- Nhược Hy, đây là An Kha, Trương Huy và Từ Hạo.
-Chào mọi người ạ.-Tôi cúi chào lễ phép.
-Chào em, cô bé tóc nâu!! haha.- An Kha đáp trả tôi.
-Hello bé.- Trương Huy cũng tươi cười trả lời.
Chỉ còn.... một người!
-Chào.-Đó là Từ Hạo.
-V..vâng..
Trong ba người họ....Nói sao nhỉ? Ngoại trừ Vương Từ Hạo thì xem ra ai cũng rất vui tính, dịu dàng và khá phóng khoáng. Quả thực, cái người mang tên Vương Từ Hạo khiến tôi cảm thấy tò mò. Hai con mắt của tôi bất giác quay sang nhìn về phía anh ta. Gì vậy? Tưởng như chỉ có mỗi mình tôi đang "dò xét" đối tượng. Nhưng không! Anh ta.... Phải, tôi đang nhắc đến Vương Từ Hạo đó. Anh ta đang nhìn thẳng tôi mà chẳng nói gì. Hắn cứ im lặng quan sát tôi như "con sư tử" đang theo dõi "con cừu non" bé nhỏ mang tên "tôi" vậy.
Anh ta cứ nhìn chằm chằm khiến tôi đổ mồ hôi hột. Chẳng nói một câu nào, đúng là đang muốn dọa tôi đây mà. Đang trong tình thế hoạn nạn thì:
"Nhược Hy Nhược Hy
Có điện thoại, có điện thoại
.........."
-A lô
-A lô, cậu đang ở đâu vậy Tiểu Hy?
-Tử Ân,... Tớ xin lỗi. Tại khi nãy tớ ra ngoài mà quên mất không bảo với cậu. Bây giờ tớ đang ở chỗ một người anh.
-Bỏ đi theo trai kìa!!-Giọng nó phụng phịu- Cậu có biết là tớ tìm cậu nãy giờ không?
-Tớ xin lỗi mà! Vậy cậu đang ở đâu? để tớ ra đó.
-Ở trước cửa phòng thư viện!
- Đượcrồi, tớ ra đó ngay.
Tắt máy, tôi quay sang hỏi anh Phong đang mải mê nói chuyện gì đó với hai người kia.
-Anh Phong, thư viện trường ở đâu vậy?
-Em muốn đến đó hả? Đợi anh một tẹo nha! Anh đang chơi trò này hay lắm!
Haiz, anh vẫn ham mê game quá nhỉ?
-Nhưng em cần đến đó ngay.- Tôi làm bộ mặt nũng nịu.
-Vậy đi cùng không? Tôi cũng đang muốn đến đó để mượn vài quyển sách.
Là Từ Hạo, anh ta đang đề nghị tôi?
-.....
Chẳng hiểu sao tôi lại nói "Vâng".
***
Tôi và Vương Từ Hạo đang đi cạnh nhau. Trời ơi, bạn biết không? Anh ta phải cao hơn tôi ít nhất là 25cm chứ không phải đùa. Người gì mà cao dữ vậy?
Tôi cứ liếc nhìn anh, rồi quay đi, rồi lại nhìn, rồi lại quay đi. Vì thực sự. anh khiến tôi tò mò về con người anh.
- Muốn nhìn thì nhìn thẳng đi. Đừng liếc như vậy, không tốt cho mắt đâu.
-Dạ!??- Tôi giật mình.
- Hừm....- Anh bỗng cúi xuống, áp sát mặt về phía tôi. Chỉ cách có một xíu nữa thôi là " môi chạm môi".
Mắt tôi tròn xoe nhìn anh.
1...
2....
3.....
4......
5 giây.....
- Đã nhìn kỹ tôi chưa?- Anh hỏi.
-D..dạ... Rồi..i ạ!
-Vậy là khỏi phải liếc mắt nhìn ngó nữa nhé.- Xong anh đi tiếp.
Đưa tay lên sờ đôi má đang đỏ ửng của mình....Tôi chẳng biết nói gì nữa. Lần đầu có người con trai dám áp sát tôi như vậy đó. Khi đã" hoàn hồn", tôi chạy đuổi theo sau anh.
Đi đằng sau bóng dáng của anh là cách tốt nhất bây giờ mà tôi nghĩ ra.
Điểm cộng: Tôi có thể nhìn anh từ phía sau. Tôi có thể suy nghĩ mà không sợ bị anh hỏi han.
Còn điểm trừ: Tôi lại va vào người anh.
Do mải suy nghĩ về chuyện lúc nãy, không để ý rằng anh đã quay ra phía sau. còn tôi thì vẫn đang cắm mặt nhìn xuống dưới đất. Thế là...."được xà vào lòng soái ca vạn người mê".
Tôi ngước lên nhìn anh:
- Em..m... em xin lỗi.
Anh nhìn tôi với đôi mắt "không thể sắc bén hơn".
-Đến nơi rồi đấy.- Nói xong anh đi vào thư viện.
-.......C..Cảm ơn anh!!- Tôi nói.
-.....-Anh bỗng đứng khựng lại một lúc sau khi nghe thấy lời cảm ơn.
-Cảm ơn anh nhiều lắm.
Từ Hạo bỗng ngoảnh mặt nhìn tôi, anh nhìn tôi rồi nở mổ nụ cười.
***
Tôi và Tử Ân tạm biệt nhau trở về nhà sau một ngày nhộn nhịp. Trên chiếc xe của tư gia:
-Hôm nay vui chứ tiểu thư?- Lý quản gia hỏi.
-Vâng. Khá vui.- Tôi trả lời một cách nhợt nhạt.
Hình ảnh của Vương Từ Hạo ngày hôm nay cứ hiện lên trong đầu tôi.
Chẳng hiểu sao nữa.....nhưng chắc..... tôi cũng bắt đầu có"cảm tình" với anh ta rồi.
***
Tối hôm đó,
Giữa khung cảnh lãng mạn với đầy nến và hoa hồng. Một cô gái xinh đẹp đang đứng đó, thổ lộ tình cảm của mình với chàng trai.
-Từ Hạo à....thật ra.....em thích anh. Em thích anh từ khi mới vào trường rồi. Một năm qua, em đã giữ kín điều này....để đợi đến bây giờ, có thể nói với anh. Em biết là xung quanh anh không thiếu những cô giá xinh đẹp, em biết chứ. Nhưng...mỗi khi nhìn thấy anh, nghe anh hát là trái tim em lại loạn nhịp. Em.... thực sự....em chỉ muốn nói...Em yêu anh, liệu em có thể trở thành bạn gái của anh được không?
-....- Anh ta đang im lặng.
Cô nhìn anh như muốn nghe câu trả lời.
-Xin lỗi. Tôi không yêu em.- Anh trả lời một cách lạnh nhạt rồi quay lưng bước đi.
-Tại sao? tại sao chứ?- Cô cố níu giữ lấy đôi tay của anh.
-Em không hiểu à? Tôi nói tôi không yêu em. Tôi nghĩ mình đã có đối tượng rồi.-Anh nói.- Vậy nhé!
Cô đứng đó thất thần nhìn anh bước đi....Đường đường chính chính là một tiểu thư xinh đẹp, giàu có, đàn ông xung quanh không hề thiếu. Nhưng cô không cần, cô quyết định từ bỏ cái "lòng tự trọng" của mình để tỏ tình với anh, vậy mà anh lại đối xử với cô như vậy.
- Đó là ai?
Anh ngoảnh lại nhìn cô.
-Tô Nhược Hy.
Anh khẽ cười, một nụ cười hạnh phúc.
-Phải, Tô Nhược Hy. Đó là tên cô gái của đời tôi.
Tác giả :
Tử Mộc Hán