Muốn Hẹn Hò Với Em Không
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mòe
Lý Tử Thiến mỉm cười liếc nhìn Dư Sơ Nịnh, ánh mắt còn mang theo một chút vẻ trêu chọc: “Cậu có biết lời nói này của cậu rất không bình thường không hả?”
Đào Văn Văn gật đầu tán đồng: “Tớ nghi ngờ cậu đang thảo luận về nội dung đồi trụy, nhưng tớ chưa có chứng cứ.”
“Tớ vô tội nha.” Dư Sơ Nịnh vội vàng giơ tay: “Trọc giả tự trọc.”
(Trong câu “thanh giả tự thanh – trọc giả tự trọc”, người giả dối thì dù có che lấp đến đâu cũng sẽ có sâu mọt đục khoét trong thâm tâm, trong việc làm của họ.)
Thời Ương thấy không khuyên nhủ được đành thở dài: “Vậy cậu định theo đuổi anh ấy thế nào?”
Câu hỏi này khiến Dư Sơ Nịnh hơi ngớ ra, cô gãi đầu: “Trước mắt thì vẫn chưa có kế hoạch gì.”
“Cho cậu một ý tưởng nè.” Lý Tử Thiến ở bên cạnh lên tiếng.
Dư Sơ Nịnh hỏi lại: “Gì?”
“Tớ nghe thiên hạ đồn thổi là rất nhiều nữ sinh trong trường biết được thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ, hình như là mỗi người một bản, nắm giữ trong tay toàn bộ lộ trình hoạt động của anh ấy một cách hoàn mỹ.” Lý Tử Thiến trả lời.
Dư Sơ Nịnh hết sức hào hứng: “Tớ đây cũng không thể thua kém, thời khóa biểu này lấy đâu ra vậy?”
Đào Văn Văn kinh ngạc hô một tiếng rồi hỏi: “Cậu nói thật đó à?”
“Đương nhiên, cậu tưởng tớ đùa chắc?” Dư Sơ Nịnh lấy điện thoại ra, diễn đàn trường có đủ các loại tin tức về Từ Kỳ Ngộ, lên đó xem là chuẩn khỏi chỉnh, “Thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ còn đòi tiền nữa hả?”
Cô lục được một bài viết với cái tít “Ở đây có bán thời khóa biểu học kỳ này của Từ Kỳ Ngộ, 5 tệ một bản, ai muốn mua add tài khoản này, nhớ comment xuống dưới khi đã add”.
Ba người bạn cùng phòng cũng ngó qua hóng hớt, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Đào Văn Văn cảm thán: “Từ Kỳ Ngộ mà tự đăng bài ẩn danh thì kiếm được khối tiền ấy nhỉ.” Cô nhìn thấy có đến mấy trăm người comment liền mà.
“Nếu là giả thì biết làm sao?” Lý Tử Thiến lo lắng.
Dư Sơ Nịnh thức tỉnh khi nghe thấy lời này, rút lại tâm tư nhỏ muốn add Wechat của chủ thớt.
Sau khi nhìn lướt qua, Thời Ương cầm điện thoại mân mê, trong lúc ba người kia còn đang mông lung, ngón tay cô nhẹ nhàng nhấn một cái lên màn hình rồi nói: “Xem group ký túc xá mình đi.”
Dư Sơ Nịnh nghi hoặc rời khỏi diễn đàn trường rồi chuyển sang Wechat, Thời Ương đã gửi tới một tấm hình, cô click vào mở ra xem, liếc mắt một chút đã có thể nhận ra đây chính là thời khóa biểu của khoa máy tính, nhìn lên góc trên cùng bên trái thì lại thấy tên của Từ Kỳ Ngộ.
“Thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ? Cậu lấy đâu ra vậy?” Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng Dư Sơ Nịnh vẫn tay mắt lanh lẹ bấm lưu ảnh.
Thời Ương vẻ mặt bình tĩnh mà trả lời: “Trước đây bạn tớ có nhắc đến, tớ liền hỏi xin cô ấy một bản. Đây thực sự là thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ, cô ấy đã ngồi xổm hết nửa tiếng mới lấy được, đảm bảo chính xác.”
Dư Sơ Nịnh hoan hô một tiếng, dang hai tay ôm chầm lấy Thời Ương: “Thời Ương à, cậu thật tốt với tớ, iu cậuuuu ~”
Mặc dù khuôn mặt thì tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng Thời Ương vẫn vỗ nhẹ lưng Dư Sơ Nịnh, giọng nói dịu dàng: “Đuổi không kịp thì từ bỏ đi, không được để bản thân quá khổ sở biết chưa.”
Dư Sơ Nịnh cong cong đôi mắt cười gật đầu.
Thời Ương không nhịn được mà nhéo má cô bạn rồi cảnh cáo: “Đừng có mà la liếm rồi u mê quá mức, mê đến cuối lại còn hai bàn tay trắng ấy nhá.”
“Oki oki.” Dư Sơ Nịnh thề sắt thề son: “Tớ sẽ nghiên cứu sách lược rồi mới theo đuổi anh ấy!”
Tối hôm đó, phòng ký túc xá của Từ Kỳ Ngộ cũng mở một hội nghị nho nhỏ, đương nhiên là tranh thủ lúc Từ Kỳ Ngộ đi lấy nước.
Tôn Thần vừa thấy Từ Kỳ Ngộ ra ngoài đã đóng cửa lại, tỏ vẻ thần bí mà kể chuyện: “Hôm nay tôi chơi bóng với Từ ca, mấy cậu đoán tôi nhìn thấy cái gì?”
“Thấy gì?” Phương Cường hoàn hồn sau một hồi chìm đắm trong game.
“Thấy một cô gái.” Tôn Thần nhanh nhảu đáp.
Tống Kiến Minh vốn đang hứng thú hóng hớt nghe xong liền quay lại làm việc tiếp.
Phương Cường tỏ vẻ khinh bỉ, tiện thể sỉ vả Tôn Thần: “Thấy con gái thì có gì lạ chứ, bên cạnh cậu ta thiếu gái chắc, bây giờ còn có em gái đang lởn vởn bên ngoài ký túc xá kia kìa.”
Cái chuyện bình thường như cơm bữa vậy mà cũng không biết xấu hổ đi kể ra, Phương Cường mất hết cả cảm hứng lại bắt đầu chơi game.
Tôn Thần thấy hai người kia không quan tâm nữa thì lập tức vội vàng bổ sung: “Mấy cậu đã bao giờ thấy cậu ta nói chuyện với cô gái nào chưa, hôm nay cậu ta đã nói chuyện với một cô gái đó.”
Vậy mà lúc này Tống Kiến Minh còn dí dỏm nói: “Tôi từng thấy cậu ta nói chuyện với bà dì ở căng tin rồi.”
“Có giống nhau quái đâu.” Tôn Thần hừ một tiếng, “Vốn dĩ tôi chuẩn bị đi tìm cô ấy, thế mà lại bị cậu ta ngăn cản bảo tự đi.”
Nói đến đây, Phương Cường và Tống Kiến Minh cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Phương Cường tháo tai nghe xuống, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tôn Thần: “Thật á? Vậy cậu ta có tỏ ra lạnh lùng với cô gái đó không?”
“Thật hơn vàng luôn ấy, tôi nói với mấy cậu…”
Tôn Thần đang hứng thú phừng phừng chuẩn bị kể chuyện thì ngoài cửa có tiếng động truyền tới, Từ Kỳ Ngộ bê bình nước từ bên ngoài đi vào. Ánh nhìn trông thì thản nhiên nhưng tràn ngập ý uy hiếp thầm kín nơi đáy mắt quét qua chỗ Tôn Thần.
Da đầu Tôn Thần tê rần, lúng túng cười: “Sao cậu về sớm vậy…”
“Tôi không về sao có thể biết được cậu dám nói bậy nói bạ sau lưng tôi?” Từ Kỳ Ngộ tiện tay đóng cửa lại, để bình nước dựa vào bờ tường.
Mặc dù giọng điệu cậu bạn trông có vẻ thản nhiên, nhưng nội tâm Tôn Thần vẫn không nhịn được mà có một xíu hoảng hốt.
“Từ ca không thật thà à nha, cậu nhiệt tình với con gái từ bao giờ vậy.” Phương Cường không chút sợ hãi cười tít mắt “thăm hỏi”.
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhướng mày, sắc mặt thản nhiên trả lời: “Cậu ta nói chuyện với người ta lúc nào chả có ba phần lố lăng, các cậu tin sao?”
“Ai lố lăng!” Tôn Thần bất mãn phản bác, “Chẳng lẽ cậu không chạy đến chỗ em gái đó hả!”
“Oh ~” Phương Cường và Tống Kiến Minh đồng thời ồ lên.
Ấn đường Từ Kỳ Ngộ giật giật, giải thích: “Cô ấy là sinh viên khoa mỹ thuật, nói muốn nhờ tôi làm người mẫu nghệ thuật nên tôi mới đi lại từ chối.”
“Người mẫu nghệ thuật tốt mà, sao lại từ chối?” Phương Cường nghi hoặc.
Từ Kỳ Ngộ cau mày: “Phải cởi quần áo, tôi lại không thiếu chút tiền đó.”
“Tôi đi tôi đi, tôi có thể!” Tôn Thần đột nhiên giơ tay lên, “Tôi đồng ý cởi quần áo, tôi cũng thiếu chút tiền đó. Từ ca, cậu có phương thức liên lạc với em gái đó không bạn!”
Tống Kiến Minh thấy vậy liền hỏi: “Sao cậu niềm nở dữ vậy?”
“Em gái đó trông cực kỳ xinh đẹp, my gu. Đến lúc ấy tôi sẽ khoe cơ bụng, biết đâu lại tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp!” Tôn Thần cười tít mắt ảo tưởng.
Từ Kỳ Ngộ nặng nề nhíu đôi lông mày, giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn ban nãy mấy độ C: “Bớt gây họa cho người khác.”
“Cái này sao có thể gọi là gây họa chứ…” Tôn Thần bất mãn.
Từ Kỳ Ngộ ngồi xuống, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi không có phương thức liên hệ, cậu đừng mơ nữa.”
Trải qua mấy ngày nghiên cứu rồi tìm tòi các loại mưu sách trên mạng, cộng thêm một phần linh cảm từ việc vẽ truyện tranh của mình, Dư Sơ Nịnh cuối cùng cũng đã quyết định ra một bộ “cua trai công lược”.
Nhân lúc ba người bạn cùng phòng đều đang ở đây, cô hắng giọng tuyên bố: “Tớ đã nghiên cứu kĩ phải theo đuổi Từ Kỳ Ngộ như thế nào rồi.”
Lý Tử Thiến vô cùng hứng thú với lời nói của Dư Sơ Nịnh liền lập tức hỏi luôn: “Nghĩ ra phương pháp nào rồi, nói nghe chút đê.”
“Mấy ngày nay tớ cả ngày lang thang trên diễn đàng trường mình, nhìn thấy rất nhiều bài chia sẻ của các nữ sinh đã thất bại khi tỏ tình với Từ Kỳ Ngộ, mấy cô ấy còn chẳng kiên trì nổi ba ngày, điều này chứng minh được cái gì, chứng minh là bọn họ thiếu kiên trì chứ thì nữa.” Dư Sơ Nịnh tìm từ để diễn tả ý tưởng của bản thân.
Thời Ương nhìn thấy cử chỉ hết sức quy cách của nhỏ bạn cố nén cười hỏi: “Phân tích rất hay, sau đó thì sao?”
Dư Sơ Nịnh tiếp tục với giọng điệu nghiêm túc: “Khi bị Từ Kỳ Ngộ từ chối, mấy cô gái này sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ thậm chí là nhục nhã, sau đó không bao giờ dám bén mảng đến thổ lộ thêm nữa, điều này lại chứng tỏ đa số mọi người đều thất bại vì da mặt quá mỏng. Tớ muốn đi con đường khác mấy cô gái đó!”
“Đường gì?” Không biết Lý Tử Thiến móc đâu ra một gói hạt dưa, cứ thế vừa cắn hạt dưa, vừa nghe Dư Sơ Nịnh nói chuyện, trên người toát ra vẻ thích thú say mê.
“Mặt mỏng không được, tớ đây sẽ mặt dày một chút, từ chối lần một thì tớ tỏ tình lần hai, nói tóm lại là phải gây ấn tượng trong lòng anh ấy trước đã.” Dư Sơ Nịnh vô cùng tự tin mà nói.
Lý Tử Thiến nhổ hạt dưa trong miệng, vẻ mặt sa mạc lời: “Cậu chắc sẽ được không?”
Đào Văn Văn vô cùng đau đớn nhìn Dư Sơ Nịnh: “Nha đầu, mẹ đây không cho phép con làm vậy, không được đi la liếm con à.”
Dư Sơ Nịnh rợn cả da gà, hỏi “bà mẹ”: “Rốt cuộc cậu có bao nhiêu con cái?”
“Lê Dữ và Mạnh Thiên Nghiên là hai thằng nhóc đã thành gia lập thất, tớ và bọn họ đã cắt đứt quan hệ mẹ con, bây giờ ngoài Trì Uyên thì còn mỗi cậu thôi.” Đào Văn Văn trả lời.
Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật, quay lại chủ đề ban nãy: “Đây là bước đầu tiên, theo đuổi người ta thì còn cần cái gì? Chính là thành ý và những lời ngọt ngào thành ý sẽ cho anh ấy biết tớ vô cùng thật lòng, còn lời ngon ngọt chính là cách để tớ biểu đạt tâm ý ấy, hai điều này không thể thiếu cái nào.”
Thấy Dư Sơ Nịnh nói rõ ràng đâu ra đấy, Thời Ương cũng sửng sốt: “Cậu học ở đâu ra á?”
Dư Sơ Nịnh cười hí hí: “Tớ đúc kết được đó, tốt xấu gì tớ cũng vẽ truyện tranh tình cảm, cũng phải có chút bản lĩnh này chứ!”
Lý Tử Thiến vỗ tay cho cô: “Nói rất hay! Thái độ của cậu cứ như này, tớ thấy có mười Từ Kỳ Ngộ cậu cũng cưa đổ được!”
Đào Văn Văn ở bên cạnh giận tím người trừng mắt lườm Lý Tử Thiến một cái: “Chỉ giỏi nói năng tào lao, cậu có biết hoa khôi viện Văn học và hoa khôi viện Ngoại ngữ đều lần lượt thất bại thảm hại rồi hay không? Sơ Nịnh cùng lắm chỉ là hoa khôi khoa Mỹ thuật, còn kém con người ta một bậc, sao có thể thành công được chứ.”
(Một trường chia ra nhiều học viện nhỏ, mỗi học viện sẽ chia ra các khoa, các chuyên ngành)
Không phải cô không tin sức hấp dẫn của Dư Sơ Nịnh, vì vốn dĩ cô bạn cũng có rất nhiều người theo đuổi, lần nào đi dạo phố cũng có trai chạy tới xin info. Nhưng Từ Kỳ Ngộ là ai chứ? Có khi ngay cả hoa khôi trường anh ấy cũng chẳng thèm để ý.
“Ngang hàng với Thời Ương đều đã bị từ chối rồi á?” Dư Sơ Nịnh vô cùng kinh ngạc, Thời Ương là hoa khôi viện Nghệ thuật, trong mắt cô thì cô bạn quả thực là xinh kinh khủng khiếp luôn ấy, vậy mà vẫn có chàng trai từ chối được vẻ đẹp đó hả?
Có điều, cô vẫn mắt chau mày nhíu hỏi lại: “Còn nữa, tớ trở thành hoa khối khoa mình hồi nào vậy?”
“Tớ mới chọn.” Đào Văn Văn lập tức trả lời.
“…” Khóe miệng Dư Sơ Nịnh lại giật giật, “Dù sao tớ cũng đã hạ quyết tâm rồi, các cậu cứ chờ đi.”
Trưa hôm sau, bốn người tụ tập tại căn tin số hai ăn trưa, vì đã quá giờ cơm nên lúc này căn tin không nhiều người lắm, vị trí còn trống cũng còn khá là nhiều.
Dư Sơ Nịnh vừa ăn xong, đôi mắt sắc bén lại tia thấy Từ Kỳ Ngộ đang từ cửa đi vào, trái tim lập tức đập thình thịch: “Là Từ Kỳ Ngộ!”
Thời Ương chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục tập trung ăn uống, còn Lý Tử Thiến và Đào Văn Văn thì quay đầu lại cứ thế nhìn một hồi, miệng liên tục kinh ngạc mà cảm thán.
Dư Sơ Nịnh chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của bọn họ, nhanh chóng mở sổ xé một tờ giấy, nguệch ngoạc viết một câu lên đó rồi đứng lên: “Các cậu trông cặp cho tớ, tớ đi tìm Từ Kỳ Ngộ.”
Tốc độ nhanh cứ như ngựa đứt dây cương, đuổi cũng không kịp luôn ấy.
Từ Kỳ Ngộ đến đây cùng với bạn cùng phòng, vừa ngẩng đầu lên nhìn thực đơn thì khóe mắt lại liếc thấy một bóng dáng đang vội vàng chạy tới.
Anh cúi đầu nhìn xuống, chính là cái cô nhóc mãi không biết bỏ cuộc đó.
“Tôi sẽ không đồng ý làm người mẫu nghệ thuật cho em, em không cần nói lại.” Anh lặp lại lời nói ban đầu của mình một lần nữa.
Dư Sơ Nịnh chớp chớp đôi mắt to tròn, khóe môi cong cong mở lời: “Em tới không phải để nhờ anh làm người mẫu nghệ thuật, em tới theo đuổi anh.”
Từ Kỳ Ngộ nhíu mày, anh cho rằng mình nghe nhầm.
Dư Sơ Nịnh đưa cho anh mẩu giấy viết vội ban nãy: “Cho anh này.”
“Đây là cái gì?”
Dư Sơ Nịnh vui vẻ mà đáp: “Thư tình đó!”
Lông mày của Từ Kỳ Ngộ càng nhíu chặt hơn, anh nhìn hai mẩu giấy xếp chồng lên nhau Dư Sơ Nịnh đặt vào trong tay mình, bên cạnh còn có dấu vết vừa được xé ra từ sổ lò xo.
Cái này mà là thư tình hả?
Editor: Mòe
Lý Tử Thiến mỉm cười liếc nhìn Dư Sơ Nịnh, ánh mắt còn mang theo một chút vẻ trêu chọc: “Cậu có biết lời nói này của cậu rất không bình thường không hả?”
Đào Văn Văn gật đầu tán đồng: “Tớ nghi ngờ cậu đang thảo luận về nội dung đồi trụy, nhưng tớ chưa có chứng cứ.”
“Tớ vô tội nha.” Dư Sơ Nịnh vội vàng giơ tay: “Trọc giả tự trọc.”
(Trong câu “thanh giả tự thanh – trọc giả tự trọc”, người giả dối thì dù có che lấp đến đâu cũng sẽ có sâu mọt đục khoét trong thâm tâm, trong việc làm của họ.)
Thời Ương thấy không khuyên nhủ được đành thở dài: “Vậy cậu định theo đuổi anh ấy thế nào?”
Câu hỏi này khiến Dư Sơ Nịnh hơi ngớ ra, cô gãi đầu: “Trước mắt thì vẫn chưa có kế hoạch gì.”
“Cho cậu một ý tưởng nè.” Lý Tử Thiến ở bên cạnh lên tiếng.
Dư Sơ Nịnh hỏi lại: “Gì?”
“Tớ nghe thiên hạ đồn thổi là rất nhiều nữ sinh trong trường biết được thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ, hình như là mỗi người một bản, nắm giữ trong tay toàn bộ lộ trình hoạt động của anh ấy một cách hoàn mỹ.” Lý Tử Thiến trả lời.
Dư Sơ Nịnh hết sức hào hứng: “Tớ đây cũng không thể thua kém, thời khóa biểu này lấy đâu ra vậy?”
Đào Văn Văn kinh ngạc hô một tiếng rồi hỏi: “Cậu nói thật đó à?”
“Đương nhiên, cậu tưởng tớ đùa chắc?” Dư Sơ Nịnh lấy điện thoại ra, diễn đàn trường có đủ các loại tin tức về Từ Kỳ Ngộ, lên đó xem là chuẩn khỏi chỉnh, “Thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ còn đòi tiền nữa hả?”
Cô lục được một bài viết với cái tít “Ở đây có bán thời khóa biểu học kỳ này của Từ Kỳ Ngộ, 5 tệ một bản, ai muốn mua add tài khoản này, nhớ comment xuống dưới khi đã add”.
Ba người bạn cùng phòng cũng ngó qua hóng hớt, biểu cảm vô cùng đặc sắc.
Đào Văn Văn cảm thán: “Từ Kỳ Ngộ mà tự đăng bài ẩn danh thì kiếm được khối tiền ấy nhỉ.” Cô nhìn thấy có đến mấy trăm người comment liền mà.
“Nếu là giả thì biết làm sao?” Lý Tử Thiến lo lắng.
Dư Sơ Nịnh thức tỉnh khi nghe thấy lời này, rút lại tâm tư nhỏ muốn add Wechat của chủ thớt.
Sau khi nhìn lướt qua, Thời Ương cầm điện thoại mân mê, trong lúc ba người kia còn đang mông lung, ngón tay cô nhẹ nhàng nhấn một cái lên màn hình rồi nói: “Xem group ký túc xá mình đi.”
Dư Sơ Nịnh nghi hoặc rời khỏi diễn đàn trường rồi chuyển sang Wechat, Thời Ương đã gửi tới một tấm hình, cô click vào mở ra xem, liếc mắt một chút đã có thể nhận ra đây chính là thời khóa biểu của khoa máy tính, nhìn lên góc trên cùng bên trái thì lại thấy tên của Từ Kỳ Ngộ.
“Thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ? Cậu lấy đâu ra vậy?” Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng Dư Sơ Nịnh vẫn tay mắt lanh lẹ bấm lưu ảnh.
Thời Ương vẻ mặt bình tĩnh mà trả lời: “Trước đây bạn tớ có nhắc đến, tớ liền hỏi xin cô ấy một bản. Đây thực sự là thời khóa biểu của Từ Kỳ Ngộ, cô ấy đã ngồi xổm hết nửa tiếng mới lấy được, đảm bảo chính xác.”
Dư Sơ Nịnh hoan hô một tiếng, dang hai tay ôm chầm lấy Thời Ương: “Thời Ương à, cậu thật tốt với tớ, iu cậuuuu ~”
Mặc dù khuôn mặt thì tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng Thời Ương vẫn vỗ nhẹ lưng Dư Sơ Nịnh, giọng nói dịu dàng: “Đuổi không kịp thì từ bỏ đi, không được để bản thân quá khổ sở biết chưa.”
Dư Sơ Nịnh cong cong đôi mắt cười gật đầu.
Thời Ương không nhịn được mà nhéo má cô bạn rồi cảnh cáo: “Đừng có mà la liếm rồi u mê quá mức, mê đến cuối lại còn hai bàn tay trắng ấy nhá.”
“Oki oki.” Dư Sơ Nịnh thề sắt thề son: “Tớ sẽ nghiên cứu sách lược rồi mới theo đuổi anh ấy!”
Tối hôm đó, phòng ký túc xá của Từ Kỳ Ngộ cũng mở một hội nghị nho nhỏ, đương nhiên là tranh thủ lúc Từ Kỳ Ngộ đi lấy nước.
Tôn Thần vừa thấy Từ Kỳ Ngộ ra ngoài đã đóng cửa lại, tỏ vẻ thần bí mà kể chuyện: “Hôm nay tôi chơi bóng với Từ ca, mấy cậu đoán tôi nhìn thấy cái gì?”
“Thấy gì?” Phương Cường hoàn hồn sau một hồi chìm đắm trong game.
“Thấy một cô gái.” Tôn Thần nhanh nhảu đáp.
Tống Kiến Minh vốn đang hứng thú hóng hớt nghe xong liền quay lại làm việc tiếp.
Phương Cường tỏ vẻ khinh bỉ, tiện thể sỉ vả Tôn Thần: “Thấy con gái thì có gì lạ chứ, bên cạnh cậu ta thiếu gái chắc, bây giờ còn có em gái đang lởn vởn bên ngoài ký túc xá kia kìa.”
Cái chuyện bình thường như cơm bữa vậy mà cũng không biết xấu hổ đi kể ra, Phương Cường mất hết cả cảm hứng lại bắt đầu chơi game.
Tôn Thần thấy hai người kia không quan tâm nữa thì lập tức vội vàng bổ sung: “Mấy cậu đã bao giờ thấy cậu ta nói chuyện với cô gái nào chưa, hôm nay cậu ta đã nói chuyện với một cô gái đó.”
Vậy mà lúc này Tống Kiến Minh còn dí dỏm nói: “Tôi từng thấy cậu ta nói chuyện với bà dì ở căng tin rồi.”
“Có giống nhau quái đâu.” Tôn Thần hừ một tiếng, “Vốn dĩ tôi chuẩn bị đi tìm cô ấy, thế mà lại bị cậu ta ngăn cản bảo tự đi.”
Nói đến đây, Phương Cường và Tống Kiến Minh cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Phương Cường tháo tai nghe xuống, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Tôn Thần: “Thật á? Vậy cậu ta có tỏ ra lạnh lùng với cô gái đó không?”
“Thật hơn vàng luôn ấy, tôi nói với mấy cậu…”
Tôn Thần đang hứng thú phừng phừng chuẩn bị kể chuyện thì ngoài cửa có tiếng động truyền tới, Từ Kỳ Ngộ bê bình nước từ bên ngoài đi vào. Ánh nhìn trông thì thản nhiên nhưng tràn ngập ý uy hiếp thầm kín nơi đáy mắt quét qua chỗ Tôn Thần.
Da đầu Tôn Thần tê rần, lúng túng cười: “Sao cậu về sớm vậy…”
“Tôi không về sao có thể biết được cậu dám nói bậy nói bạ sau lưng tôi?” Từ Kỳ Ngộ tiện tay đóng cửa lại, để bình nước dựa vào bờ tường.
Mặc dù giọng điệu cậu bạn trông có vẻ thản nhiên, nhưng nội tâm Tôn Thần vẫn không nhịn được mà có một xíu hoảng hốt.
“Từ ca không thật thà à nha, cậu nhiệt tình với con gái từ bao giờ vậy.” Phương Cường không chút sợ hãi cười tít mắt “thăm hỏi”.
Từ Kỳ Ngộ khẽ nhướng mày, sắc mặt thản nhiên trả lời: “Cậu ta nói chuyện với người ta lúc nào chả có ba phần lố lăng, các cậu tin sao?”
“Ai lố lăng!” Tôn Thần bất mãn phản bác, “Chẳng lẽ cậu không chạy đến chỗ em gái đó hả!”
“Oh ~” Phương Cường và Tống Kiến Minh đồng thời ồ lên.
Ấn đường Từ Kỳ Ngộ giật giật, giải thích: “Cô ấy là sinh viên khoa mỹ thuật, nói muốn nhờ tôi làm người mẫu nghệ thuật nên tôi mới đi lại từ chối.”
“Người mẫu nghệ thuật tốt mà, sao lại từ chối?” Phương Cường nghi hoặc.
Từ Kỳ Ngộ cau mày: “Phải cởi quần áo, tôi lại không thiếu chút tiền đó.”
“Tôi đi tôi đi, tôi có thể!” Tôn Thần đột nhiên giơ tay lên, “Tôi đồng ý cởi quần áo, tôi cũng thiếu chút tiền đó. Từ ca, cậu có phương thức liên lạc với em gái đó không bạn!”
Tống Kiến Minh thấy vậy liền hỏi: “Sao cậu niềm nở dữ vậy?”
“Em gái đó trông cực kỳ xinh đẹp, my gu. Đến lúc ấy tôi sẽ khoe cơ bụng, biết đâu lại tạo nên một mối nhân duyên tốt đẹp!” Tôn Thần cười tít mắt ảo tưởng.
Từ Kỳ Ngộ nặng nề nhíu đôi lông mày, giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn ban nãy mấy độ C: “Bớt gây họa cho người khác.”
“Cái này sao có thể gọi là gây họa chứ…” Tôn Thần bất mãn.
Từ Kỳ Ngộ ngồi xuống, lạnh nhạt nói một câu: “Tôi không có phương thức liên hệ, cậu đừng mơ nữa.”
Trải qua mấy ngày nghiên cứu rồi tìm tòi các loại mưu sách trên mạng, cộng thêm một phần linh cảm từ việc vẽ truyện tranh của mình, Dư Sơ Nịnh cuối cùng cũng đã quyết định ra một bộ “cua trai công lược”.
Nhân lúc ba người bạn cùng phòng đều đang ở đây, cô hắng giọng tuyên bố: “Tớ đã nghiên cứu kĩ phải theo đuổi Từ Kỳ Ngộ như thế nào rồi.”
Lý Tử Thiến vô cùng hứng thú với lời nói của Dư Sơ Nịnh liền lập tức hỏi luôn: “Nghĩ ra phương pháp nào rồi, nói nghe chút đê.”
“Mấy ngày nay tớ cả ngày lang thang trên diễn đàng trường mình, nhìn thấy rất nhiều bài chia sẻ của các nữ sinh đã thất bại khi tỏ tình với Từ Kỳ Ngộ, mấy cô ấy còn chẳng kiên trì nổi ba ngày, điều này chứng minh được cái gì, chứng minh là bọn họ thiếu kiên trì chứ thì nữa.” Dư Sơ Nịnh tìm từ để diễn tả ý tưởng của bản thân.
Thời Ương nhìn thấy cử chỉ hết sức quy cách của nhỏ bạn cố nén cười hỏi: “Phân tích rất hay, sau đó thì sao?”
Dư Sơ Nịnh tiếp tục với giọng điệu nghiêm túc: “Khi bị Từ Kỳ Ngộ từ chối, mấy cô gái này sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ thậm chí là nhục nhã, sau đó không bao giờ dám bén mảng đến thổ lộ thêm nữa, điều này lại chứng tỏ đa số mọi người đều thất bại vì da mặt quá mỏng. Tớ muốn đi con đường khác mấy cô gái đó!”
“Đường gì?” Không biết Lý Tử Thiến móc đâu ra một gói hạt dưa, cứ thế vừa cắn hạt dưa, vừa nghe Dư Sơ Nịnh nói chuyện, trên người toát ra vẻ thích thú say mê.
“Mặt mỏng không được, tớ đây sẽ mặt dày một chút, từ chối lần một thì tớ tỏ tình lần hai, nói tóm lại là phải gây ấn tượng trong lòng anh ấy trước đã.” Dư Sơ Nịnh vô cùng tự tin mà nói.
Lý Tử Thiến nhổ hạt dưa trong miệng, vẻ mặt sa mạc lời: “Cậu chắc sẽ được không?”
Đào Văn Văn vô cùng đau đớn nhìn Dư Sơ Nịnh: “Nha đầu, mẹ đây không cho phép con làm vậy, không được đi la liếm con à.”
Dư Sơ Nịnh rợn cả da gà, hỏi “bà mẹ”: “Rốt cuộc cậu có bao nhiêu con cái?”
“Lê Dữ và Mạnh Thiên Nghiên là hai thằng nhóc đã thành gia lập thất, tớ và bọn họ đã cắt đứt quan hệ mẹ con, bây giờ ngoài Trì Uyên thì còn mỗi cậu thôi.” Đào Văn Văn trả lời.
Khóe miệng Dư Sơ Nịnh giật giật, quay lại chủ đề ban nãy: “Đây là bước đầu tiên, theo đuổi người ta thì còn cần cái gì? Chính là thành ý và những lời ngọt ngào thành ý sẽ cho anh ấy biết tớ vô cùng thật lòng, còn lời ngon ngọt chính là cách để tớ biểu đạt tâm ý ấy, hai điều này không thể thiếu cái nào.”
Thấy Dư Sơ Nịnh nói rõ ràng đâu ra đấy, Thời Ương cũng sửng sốt: “Cậu học ở đâu ra á?”
Dư Sơ Nịnh cười hí hí: “Tớ đúc kết được đó, tốt xấu gì tớ cũng vẽ truyện tranh tình cảm, cũng phải có chút bản lĩnh này chứ!”
Lý Tử Thiến vỗ tay cho cô: “Nói rất hay! Thái độ của cậu cứ như này, tớ thấy có mười Từ Kỳ Ngộ cậu cũng cưa đổ được!”
Đào Văn Văn ở bên cạnh giận tím người trừng mắt lườm Lý Tử Thiến một cái: “Chỉ giỏi nói năng tào lao, cậu có biết hoa khôi viện Văn học và hoa khôi viện Ngoại ngữ đều lần lượt thất bại thảm hại rồi hay không? Sơ Nịnh cùng lắm chỉ là hoa khôi khoa Mỹ thuật, còn kém con người ta một bậc, sao có thể thành công được chứ.”
(Một trường chia ra nhiều học viện nhỏ, mỗi học viện sẽ chia ra các khoa, các chuyên ngành)
Không phải cô không tin sức hấp dẫn của Dư Sơ Nịnh, vì vốn dĩ cô bạn cũng có rất nhiều người theo đuổi, lần nào đi dạo phố cũng có trai chạy tới xin info. Nhưng Từ Kỳ Ngộ là ai chứ? Có khi ngay cả hoa khôi trường anh ấy cũng chẳng thèm để ý.
“Ngang hàng với Thời Ương đều đã bị từ chối rồi á?” Dư Sơ Nịnh vô cùng kinh ngạc, Thời Ương là hoa khôi viện Nghệ thuật, trong mắt cô thì cô bạn quả thực là xinh kinh khủng khiếp luôn ấy, vậy mà vẫn có chàng trai từ chối được vẻ đẹp đó hả?
Có điều, cô vẫn mắt chau mày nhíu hỏi lại: “Còn nữa, tớ trở thành hoa khối khoa mình hồi nào vậy?”
“Tớ mới chọn.” Đào Văn Văn lập tức trả lời.
“…” Khóe miệng Dư Sơ Nịnh lại giật giật, “Dù sao tớ cũng đã hạ quyết tâm rồi, các cậu cứ chờ đi.”
Trưa hôm sau, bốn người tụ tập tại căn tin số hai ăn trưa, vì đã quá giờ cơm nên lúc này căn tin không nhiều người lắm, vị trí còn trống cũng còn khá là nhiều.
Dư Sơ Nịnh vừa ăn xong, đôi mắt sắc bén lại tia thấy Từ Kỳ Ngộ đang từ cửa đi vào, trái tim lập tức đập thình thịch: “Là Từ Kỳ Ngộ!”
Thời Ương chỉ liếc nhìn rồi tiếp tục tập trung ăn uống, còn Lý Tử Thiến và Đào Văn Văn thì quay đầu lại cứ thế nhìn một hồi, miệng liên tục kinh ngạc mà cảm thán.
Dư Sơ Nịnh chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của bọn họ, nhanh chóng mở sổ xé một tờ giấy, nguệch ngoạc viết một câu lên đó rồi đứng lên: “Các cậu trông cặp cho tớ, tớ đi tìm Từ Kỳ Ngộ.”
Tốc độ nhanh cứ như ngựa đứt dây cương, đuổi cũng không kịp luôn ấy.
Từ Kỳ Ngộ đến đây cùng với bạn cùng phòng, vừa ngẩng đầu lên nhìn thực đơn thì khóe mắt lại liếc thấy một bóng dáng đang vội vàng chạy tới.
Anh cúi đầu nhìn xuống, chính là cái cô nhóc mãi không biết bỏ cuộc đó.
“Tôi sẽ không đồng ý làm người mẫu nghệ thuật cho em, em không cần nói lại.” Anh lặp lại lời nói ban đầu của mình một lần nữa.
Dư Sơ Nịnh chớp chớp đôi mắt to tròn, khóe môi cong cong mở lời: “Em tới không phải để nhờ anh làm người mẫu nghệ thuật, em tới theo đuổi anh.”
Từ Kỳ Ngộ nhíu mày, anh cho rằng mình nghe nhầm.
Dư Sơ Nịnh đưa cho anh mẩu giấy viết vội ban nãy: “Cho anh này.”
“Đây là cái gì?”
Dư Sơ Nịnh vui vẻ mà đáp: “Thư tình đó!”
Lông mày của Từ Kỳ Ngộ càng nhíu chặt hơn, anh nhìn hai mẩu giấy xếp chồng lên nhau Dư Sơ Nịnh đặt vào trong tay mình, bên cạnh còn có dấu vết vừa được xé ra từ sổ lò xo.
Cái này mà là thư tình hả?
Tác giả :
Mộc Kim An