Muốn Giấu Ánh Trăng Đi
Chương 11
Kỳ thi giữa kỳ đã đến gần, Thẩm Ý đẩy nhanh tiến độ học tập, mỗi đêm đều luyện đề đến 11 giờ. Khi đi học có lúc còn quá chú tâm vào ghi chép, khuỷu tay không cẩn thận đụng phải Kỳ Yến, khiến anh tỉnh giấc.
Tối hôm qua Kỳ Yến chơi game đến 12 giờ, rất mệt mỏi, đột nhiên bị đụng tỉnh từ trong mơ, lập tức có tiếng giảng bài ong ong của giáo viên vờn quanh tai, sự cáu kỉnh của anh tức khắc bùng lên.
Một giây sau khi đã tỉnh táo, ánh mắt anh liếc quanh xem kẻ nào là thủ phạm.
À, là bạn cùng bàn của anh.
Nhưng Thẩm Ý lại hồn nhiên không biết gì, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm bảng đen, tay nhỏ viết viết vẽ vẽ không ngừng một giây nào.
Khuỷu tay Kỳ Yến khẽ huých cô một cái.
Ngòi bút Thẩm Ý bị lệch, vẽ một trục hoành xấu xí trên giấy. Nhưng cô không bực tức, quay đầu nhìn anh một cái, giống như đang cười vui vẻ nói không tiếng động: “Cậu tỉnh rồi.”
Kỳ Yến không lên tiếng, đầu lười nhác gối lên cánh tay, hung ác trừng cô.
Sau đó lập tức nghe thấy Thẩm Ý nhanh chóng nói nhỏ: “Mình muốn nghe giảng trước đã, có chuyện gì tan học nói sau.”
Kỳ Yến: “……”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước đây không có ai dám quấy rầy anh lại còn dám nói chuyện với anh như vậy!
Kỳ Yến không khỏi nghĩ lại, xem ra bản thân quá hiền với Thẩm Ý, khiến cô thế mà không biết trời cao đất dày dám bò lên đầu anh. Anh chắc chắn phải dạy dỗ cô thật tốt.
Vì thế, Kỳ Yến tiếp tục dùng ánh mắt hung ác trừng cô. Nhưng trừng rồi lại trừng, bỗng nhiên anh nhận ra, cái bạn cùng bàn này đúng là…. khá xinh đẹp.
Làn da trắng nõn như tơ lụa tinh tế, không chút tì vết, ánh mặt trời nhạt nhòa chiếu vào mặt cô, có thể nhìn thấy lông tơ khẽ đung đưa, cứ như bồ công anh bay bay trên mặt hồ.
“Anh Yến, anh Yến.” Tiếng Cố Ức gọi khiến anh tỉnh táo lại.
Kỳ Yến mất kiên nhẫn: “Gì?”
Cố Ức: “Anh nghĩ gì mà nghiêm túc thế, trong mắt không nhúc nhích gì cả, em sợ đến mức còn tưởng anh xuất hồn đi mất rồi cơ.”
Nội tâm Kỳ Yến ‘Đm’ một tiếng, đứng dậy lấy một quyển sách từ trong ngăn bàn, mở ra, nói: “Ông đây muốn nghe giảng, đừng có quấy rầy.”
Cố Ức và bạn cùng bàn Trịnh Thuấn Đạo khiếp sợ, nuốt một ngụm nước miếng.
Kỳ Yến cười nhạo: “Sao, ông đây nghe giảng thôi mà chúng mày kinh ngạc như vậy à?”
Trịnh Thuấn Đạo đè giọng nói: “Nhưng mà anh Yến, đang học tiết toán mà, anh lấy sách tiếng Anh ra làm gì?”
Kỳ Yến: “……”
Khóe mắt anh liếc thấy Thẩm Ý vẫn đang nghiêm túc nghe giảng, nhẹ nhàng thở ra, mặt không biểu cảm nói: “Tiết tiếng Anh ngày mai là nghe viết, tao học từ đơn một lát.”
Trịnh Thuấn Đạo: “Nhưng anh Yến, sách anh rách hết rồi.”
Kỳ Yến: “……”
Cmn, nếu không phải sợ quấy rầy bạn cùng bàn nghe giảng, bây giờ anh rất muốn đánh chết hai thằng nhãi xen vào việc người khác này!
Trên bục giảng, giáo viên môn toán chú ý đến động tĩnh ở phía sau, nhanh chóng ném một viên phấn xuống, chống eo nói: “Mấy bạn nói chuyện, ra ngoài đứng phạt đi! Bản thân không nghe giảng thì đừng quấy rầy người khác nghe giảng!”
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo suýt nữa bị ném phấn, nghe được lời này, cầu được ước thấy nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tầm mắt của Thẩm Ý bị động tác đột ngột của giáo viên hấp dẫn, Kỳ Yến nhân lúc cô quay đầu, lanh tay lẹ mắt nhét sách tiếng Anh về, sau đó đứng dậy đá văng ghế dựa, mở cửa đi ra ngoài.
Đợi người ta đuổi, không bằng anh tự mình đi ra ngoài, ít nhất còn chừa chút mặt mũi.
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo đang đùa giỡn trên hành lang, thấy anh cũng đi ra, cực kỳ kinh ngạc nói: “Anh Yến, sao anh cũng ra đây thế? Mất mặt ở chỗ tiên nữ nhỏ hả?”
Kỳ Yến: “Tiên nữ nhỏ gì?”
Trịnh Thuấn Đạo nói: “Bạn cùng bàn của anh đó, lớp chúng ta đều gọi là tiên nữ nhỏ. Ai bảo cậu ấy xinh đẹp làm chi?”
Kỳ Yến: “……”
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo nói đến Thẩm Ý, không khỏi vươn cổ qua cửa sổ nhìn cô. Lúc Thẩm Ý vừa đến, bọn họ không thích cô lắm, cảm thấy con gái xinh đẹp đều giống như Kim Gia Hi, kiêu ngạo như con khổng tước, nhưng qua hai tháng, bọn họ cảm thấy con người Thẩm Ý khá tốt, khó trách ngay cả anh Yến cũng không bắt nạt bạn cùng bàn này.
Hai người đang nhìn, khi quay đầu thì thấy Kỳ Yến vác theo sắc mặt không tốt và nắm tay siết chặt đến gần.
Kỳ Yến trực tiếp đánh lên đầu mỗi người một cái, nói: “Không được nhìn.”
Cố Ức chạy vắt giò lên cổ: “Anh Yến, chúng em đã biết cậu ấy là tiên nữ nhỏ của anh, không dám nhìn không dám nhìn. Về sau gặp cậu ấy, em nhất định sẽ bịt mắt đi đường.”
Kỳ Yến tức giận cười: “Được rồi, ba hoa. Đi, đi siêu thị.”
Chuông tan học vang lên, Thẩm Ý lập tức đứng lên, chạy ra hành lang. Sau khi vào học nghe thấy bọn Kỳ Yến bị phạt đứng, cô cũng không còn hứng thú nghe giảng bài. Địch Miên Miên vỗ vai cô từ sau, gõ chữ hỏi: “Ý Ý, cậu tìm đại ca à? Yên tâm đi, hắn chưa bao giờ nghiêm túc đứng đâu, chắc là trốn đi chơi với bọn Cố Ức rồi.”
Trên hàng lang không một bóng cười, rất nhanh đã có đám học sinh đi đi lại lại lấy nước hoặc đi WC.
Không tìm được người muốn tìm, Thẩm Ý cúi đầu về phòng học. Địch Miên Miên bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Ấy, bọn đại ca sao lại về rồi?”
Ba người đi lên cầu thang, ánh mắt Cố Ức đột nhiên nhạy bén: “Anh Yến, tiểu tiên nữ đang đợi anh ở cửa kìa!”
“Đi.” Kỳ Yến nhẹ giọng mắng hắn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn vội vàng bước đến. Thẩm Ý nhìn thấy anh quay trở lại thì lập tức dừng chân, mở to đôi mắt hạnh tròn xoe đứng ở cửa sau phòng học. Mấy học sinh khác chuẩn bị ra ngoài vốn dĩ muốn bảo cô nhường đường một chút nhưng khi thấy Kỳ Yến đang đến đây thì sợ đến mức quay đầu lại rồi chạy ra từ cửa trước.
“Cho mình sao?” Thẩm Ý thấy tay anh cầm hai ly cà phê, hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên, mùi hương xuyên qua cánh mũi khiến người ta tỉnh táo lại.
“Ừ. Tôi vô tình mua nhiều hơn một cốc.” Kỳ Yến đưa đồ cho cô, cuối cùng anh bổ sung thêm: “Nhìn quầng thâm ở mắt cậu sắp bị kéo xuống cằm luôn rồi nên tôi mới thương xót tặng cho cậu một ly đấy.”
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo cầm đồ uống theo sau đi vào, suýt nữa thì ngã sấp mặt khi nghe được lời này.
Mẹ kiếp! Là ai thấy bạn cùng bàn đi học ngáp mấy cái nên kéo người khác đi siêu thị mua cà phê?! Anh Yến, anh có biết nếu anh cứ nói như vậy thì sẽ mất đi tiểu tiên nữ đó, anh biết không?!!!
Nhưng Thẩm Ý không nghe thấy điều đó, cô cầm ly cà phê nóng hổi, cười vô cùng vui vẻ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Kỳ Yến đi vào phòng học, còn chưa thả cặp xuống thì đã thấy trên bàn nhiều hơn một thứ.
Một đường thẳng màu vàng được vẽ bằng phấn.
Vẽ ngay trên bàn, vừa đúng ngăn cách vị trí giữa anh và Thẩm Ý.
Kỳ Yến ngồi xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn, Thẩm Ý đang kiểm tra lại bài thi, nghe vậy thì quay đầu, ánh mắt dò hỏi anh có chuyện gì.
Kỳ Yến thấy biểu cảm này của cô liền tức giận, không nói gì mà chỉ chỉ vĩ tuyến 38 trên bàn.
Thẩm Ý cười tủm tỉm: “Là mình vẽ đó.”
Kỳ Yến móc di động ra, phẫn nộ nhấn phím: “Cậu dám ghét bỏ tôi?!”
Thẩm Ý biết anh hiểu lầm, nhỏ giọng giải thích: “Làm như vậy để mình tự nhắc nhở bản thân không nên quấy rầy giấc ngủ của cậu.”
Kỳ Yến: “…..”
Mẹ kiếp, sao lại thế này, vừa có chút cảm động, lại vừa có chút mất mặt… Lâu lắm rồi anh chưa trải qua cảm xúc phức tạp đan xen như vậy…
Mang theo suy nghĩ phức tạp này, hiếm hoi lắm Kỳ Yến mới có một tiết học không hề ngủ, chơi game cũng không. Chủ nhiệm Lưu thấy anh nghiêm túc, ngay ngắn ngồi vào bàn học, đến Kỳ Yến cũng bắt đầu ngồi nghe giảng rồi!
Lão Lưu luôn đối xử bình đẳng với tất cả học sinh dù giỏi hay kém, ông cảm thấy mình phải cho những học sinh có thay đổi tích cực một cơ hội.
“Nào, Kỳ Yến, em đứng lên trả lời một chút cách giải đề này!”
Kỳ Yến đang phân tâm nâng mi mắt lười biếng nhìn ông một cái, ngồi yên không nhúc nhích. Đùa giỡn cái kiểu gì vậy, anh chưa bao giờ nghe giảng, càng không quan tâm đến việc chăm sóc học sinh của mấy giáo viên này.
Ai mà ngờ được giây tiếp theo, một cuốn sổ ghi chú đột nhiên bị đẩy sang tay trái của anh.
Thẩm Ý lặng lẽ kéo góc áo đồng phục học sinh của anh ở dưới bàn: “Mình chọn đáp án ở trên cùng rồi đấy.”
Con mẹ nó ai muốn trả lời?!
Kỳ Yến liếc xéo cô một cái, sau đó chậm rãi đứng lên.
Trước ánh mắt tò mò lẫn kinh ngạc của cả lớp, anh mở miệng nói: “Câu thơ cổ này vận dụng thủ pháp tả cảnh ngụ tình, chủ yếu thể hiện tâm hồn bao dung của thi nhân, trái ngược với thế tục ồn ào, bon chen.”
Thẩm Ý viết chữ rõ ràng, uyển chuyển nên Kỳ Yến trả lời trôi chảy, đọc xong rất nhanh.
“Câu trả lời rất hay!” Chủ nhiệm Lưu đứng trên bục giảng thấy rõ mấy động tác nhỏ bên dưới nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên từ khi vào trường, Kỳ Yến được gọi mà vẫn trả lời nghiêm túc câu hỏi.
Lão Lưu cảm động đến mức không biết nói gì, vẫy tay kêu gọi cả lớp: “Nào, tất cả chúng ta hãy vỗ tay khen ngợi bạn học Kỳ Yến!”
Một tràng pháo tay nổ ra trong lớp.
Kỳ Yến: “…..”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giờ kiểm tra Tiếng Anh buổi chiều.
Kỳ Yến hứng lên, cố gắng thử giải vài câu nhưng ngay từ câu đầu tiên anh đã không thể làm được. Nhìn vào câu hỏi thứ hai, không thể vẫn là không thể.. Còn câu thứ ba là cái quái gì vậy?
Khuỷu tay trái của anh đẩy nhẹ Thẩm Ý. Ai ngờ cô lại dịch ghế ra ngoài xa hơn.
Kỳ Yến đành phải bí mật duỗi cổ để nhìn bài kiểm tra của cô. Thẩm Ý nhanh chóng phát hiện hành động nhỏ của anh, dùng một tay che tờ giấy thi lại không cho anh xem.
Kỳ Yến: “???”
Thẩm Ý viết cho anh một tờ giấy nhỏ: “Lúc sáng là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, còn bây giờ làm bài thi thì không được.”
Kỳ Yến mở tờ giấy ra xem thì cạn lời, tại sao cô cứ phải nghiêm túc như vậy chứ! Không cho xem thì thôi, dù sao anh cũng không định làm bài tốt.
Đang nghĩ như vậy thì một lúc sau, Thẩm Ý đột nhiên đẩy tờ giấy kiểm tra sang một chút, rồi lại thêm một chút.
Kỳ Yến: “?”
Anh nhận được mảnh giấy nhỏ của cô: “Không có lần sau đâu đó.”
Kỳ Yến quay đầu thì thấy cô nhìn chằm chằm vào bài thi, đôi mắt long lanh ánh nước đầy vẻ miễn cưỡng.
Kỳ Yến: “…..”
Mẹ kiếp!
Tối hôm qua Kỳ Yến chơi game đến 12 giờ, rất mệt mỏi, đột nhiên bị đụng tỉnh từ trong mơ, lập tức có tiếng giảng bài ong ong của giáo viên vờn quanh tai, sự cáu kỉnh của anh tức khắc bùng lên.
Một giây sau khi đã tỉnh táo, ánh mắt anh liếc quanh xem kẻ nào là thủ phạm.
À, là bạn cùng bàn của anh.
Nhưng Thẩm Ý lại hồn nhiên không biết gì, hai mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm bảng đen, tay nhỏ viết viết vẽ vẽ không ngừng một giây nào.
Khuỷu tay Kỳ Yến khẽ huých cô một cái.
Ngòi bút Thẩm Ý bị lệch, vẽ một trục hoành xấu xí trên giấy. Nhưng cô không bực tức, quay đầu nhìn anh một cái, giống như đang cười vui vẻ nói không tiếng động: “Cậu tỉnh rồi.”
Kỳ Yến không lên tiếng, đầu lười nhác gối lên cánh tay, hung ác trừng cô.
Sau đó lập tức nghe thấy Thẩm Ý nhanh chóng nói nhỏ: “Mình muốn nghe giảng trước đã, có chuyện gì tan học nói sau.”
Kỳ Yến: “……”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trước đây không có ai dám quấy rầy anh lại còn dám nói chuyện với anh như vậy!
Kỳ Yến không khỏi nghĩ lại, xem ra bản thân quá hiền với Thẩm Ý, khiến cô thế mà không biết trời cao đất dày dám bò lên đầu anh. Anh chắc chắn phải dạy dỗ cô thật tốt.
Vì thế, Kỳ Yến tiếp tục dùng ánh mắt hung ác trừng cô. Nhưng trừng rồi lại trừng, bỗng nhiên anh nhận ra, cái bạn cùng bàn này đúng là…. khá xinh đẹp.
Làn da trắng nõn như tơ lụa tinh tế, không chút tì vết, ánh mặt trời nhạt nhòa chiếu vào mặt cô, có thể nhìn thấy lông tơ khẽ đung đưa, cứ như bồ công anh bay bay trên mặt hồ.
“Anh Yến, anh Yến.” Tiếng Cố Ức gọi khiến anh tỉnh táo lại.
Kỳ Yến mất kiên nhẫn: “Gì?”
Cố Ức: “Anh nghĩ gì mà nghiêm túc thế, trong mắt không nhúc nhích gì cả, em sợ đến mức còn tưởng anh xuất hồn đi mất rồi cơ.”
Nội tâm Kỳ Yến ‘Đm’ một tiếng, đứng dậy lấy một quyển sách từ trong ngăn bàn, mở ra, nói: “Ông đây muốn nghe giảng, đừng có quấy rầy.”
Cố Ức và bạn cùng bàn Trịnh Thuấn Đạo khiếp sợ, nuốt một ngụm nước miếng.
Kỳ Yến cười nhạo: “Sao, ông đây nghe giảng thôi mà chúng mày kinh ngạc như vậy à?”
Trịnh Thuấn Đạo đè giọng nói: “Nhưng mà anh Yến, đang học tiết toán mà, anh lấy sách tiếng Anh ra làm gì?”
Kỳ Yến: “……”
Khóe mắt anh liếc thấy Thẩm Ý vẫn đang nghiêm túc nghe giảng, nhẹ nhàng thở ra, mặt không biểu cảm nói: “Tiết tiếng Anh ngày mai là nghe viết, tao học từ đơn một lát.”
Trịnh Thuấn Đạo: “Nhưng anh Yến, sách anh rách hết rồi.”
Kỳ Yến: “……”
Cmn, nếu không phải sợ quấy rầy bạn cùng bàn nghe giảng, bây giờ anh rất muốn đánh chết hai thằng nhãi xen vào việc người khác này!
Trên bục giảng, giáo viên môn toán chú ý đến động tĩnh ở phía sau, nhanh chóng ném một viên phấn xuống, chống eo nói: “Mấy bạn nói chuyện, ra ngoài đứng phạt đi! Bản thân không nghe giảng thì đừng quấy rầy người khác nghe giảng!”
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo suýt nữa bị ném phấn, nghe được lời này, cầu được ước thấy nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tầm mắt của Thẩm Ý bị động tác đột ngột của giáo viên hấp dẫn, Kỳ Yến nhân lúc cô quay đầu, lanh tay lẹ mắt nhét sách tiếng Anh về, sau đó đứng dậy đá văng ghế dựa, mở cửa đi ra ngoài.
Đợi người ta đuổi, không bằng anh tự mình đi ra ngoài, ít nhất còn chừa chút mặt mũi.
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo đang đùa giỡn trên hành lang, thấy anh cũng đi ra, cực kỳ kinh ngạc nói: “Anh Yến, sao anh cũng ra đây thế? Mất mặt ở chỗ tiên nữ nhỏ hả?”
Kỳ Yến: “Tiên nữ nhỏ gì?”
Trịnh Thuấn Đạo nói: “Bạn cùng bàn của anh đó, lớp chúng ta đều gọi là tiên nữ nhỏ. Ai bảo cậu ấy xinh đẹp làm chi?”
Kỳ Yến: “……”
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo nói đến Thẩm Ý, không khỏi vươn cổ qua cửa sổ nhìn cô. Lúc Thẩm Ý vừa đến, bọn họ không thích cô lắm, cảm thấy con gái xinh đẹp đều giống như Kim Gia Hi, kiêu ngạo như con khổng tước, nhưng qua hai tháng, bọn họ cảm thấy con người Thẩm Ý khá tốt, khó trách ngay cả anh Yến cũng không bắt nạt bạn cùng bàn này.
Hai người đang nhìn, khi quay đầu thì thấy Kỳ Yến vác theo sắc mặt không tốt và nắm tay siết chặt đến gần.
Kỳ Yến trực tiếp đánh lên đầu mỗi người một cái, nói: “Không được nhìn.”
Cố Ức chạy vắt giò lên cổ: “Anh Yến, chúng em đã biết cậu ấy là tiên nữ nhỏ của anh, không dám nhìn không dám nhìn. Về sau gặp cậu ấy, em nhất định sẽ bịt mắt đi đường.”
Kỳ Yến tức giận cười: “Được rồi, ba hoa. Đi, đi siêu thị.”
Chuông tan học vang lên, Thẩm Ý lập tức đứng lên, chạy ra hành lang. Sau khi vào học nghe thấy bọn Kỳ Yến bị phạt đứng, cô cũng không còn hứng thú nghe giảng bài. Địch Miên Miên vỗ vai cô từ sau, gõ chữ hỏi: “Ý Ý, cậu tìm đại ca à? Yên tâm đi, hắn chưa bao giờ nghiêm túc đứng đâu, chắc là trốn đi chơi với bọn Cố Ức rồi.”
Trên hàng lang không một bóng cười, rất nhanh đã có đám học sinh đi đi lại lại lấy nước hoặc đi WC.
Không tìm được người muốn tìm, Thẩm Ý cúi đầu về phòng học. Địch Miên Miên bỗng nhiên kinh ngạc nói: “Ấy, bọn đại ca sao lại về rồi?”
Ba người đi lên cầu thang, ánh mắt Cố Ức đột nhiên nhạy bén: “Anh Yến, tiểu tiên nữ đang đợi anh ở cửa kìa!”
“Đi.” Kỳ Yến nhẹ giọng mắng hắn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tuy nói vậy nhưng anh vẫn vội vàng bước đến. Thẩm Ý nhìn thấy anh quay trở lại thì lập tức dừng chân, mở to đôi mắt hạnh tròn xoe đứng ở cửa sau phòng học. Mấy học sinh khác chuẩn bị ra ngoài vốn dĩ muốn bảo cô nhường đường một chút nhưng khi thấy Kỳ Yến đang đến đây thì sợ đến mức quay đầu lại rồi chạy ra từ cửa trước.
“Cho mình sao?” Thẩm Ý thấy tay anh cầm hai ly cà phê, hơi nóng nhẹ nhàng bốc lên, mùi hương xuyên qua cánh mũi khiến người ta tỉnh táo lại.
“Ừ. Tôi vô tình mua nhiều hơn một cốc.” Kỳ Yến đưa đồ cho cô, cuối cùng anh bổ sung thêm: “Nhìn quầng thâm ở mắt cậu sắp bị kéo xuống cằm luôn rồi nên tôi mới thương xót tặng cho cậu một ly đấy.”
Cố Ức và Trịnh Thuấn Đạo cầm đồ uống theo sau đi vào, suýt nữa thì ngã sấp mặt khi nghe được lời này.
Mẹ kiếp! Là ai thấy bạn cùng bàn đi học ngáp mấy cái nên kéo người khác đi siêu thị mua cà phê?! Anh Yến, anh có biết nếu anh cứ nói như vậy thì sẽ mất đi tiểu tiên nữ đó, anh biết không?!!!
Nhưng Thẩm Ý không nghe thấy điều đó, cô cầm ly cà phê nóng hổi, cười vô cùng vui vẻ.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Kỳ Yến đi vào phòng học, còn chưa thả cặp xuống thì đã thấy trên bàn nhiều hơn một thứ.
Một đường thẳng màu vàng được vẽ bằng phấn.
Vẽ ngay trên bàn, vừa đúng ngăn cách vị trí giữa anh và Thẩm Ý.
Kỳ Yến ngồi xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn, Thẩm Ý đang kiểm tra lại bài thi, nghe vậy thì quay đầu, ánh mắt dò hỏi anh có chuyện gì.
Kỳ Yến thấy biểu cảm này của cô liền tức giận, không nói gì mà chỉ chỉ vĩ tuyến 38 trên bàn.
Thẩm Ý cười tủm tỉm: “Là mình vẽ đó.”
Kỳ Yến móc di động ra, phẫn nộ nhấn phím: “Cậu dám ghét bỏ tôi?!”
Thẩm Ý biết anh hiểu lầm, nhỏ giọng giải thích: “Làm như vậy để mình tự nhắc nhở bản thân không nên quấy rầy giấc ngủ của cậu.”
Kỳ Yến: “…..”
Mẹ kiếp, sao lại thế này, vừa có chút cảm động, lại vừa có chút mất mặt… Lâu lắm rồi anh chưa trải qua cảm xúc phức tạp đan xen như vậy…
Mang theo suy nghĩ phức tạp này, hiếm hoi lắm Kỳ Yến mới có một tiết học không hề ngủ, chơi game cũng không. Chủ nhiệm Lưu thấy anh nghiêm túc, ngay ngắn ngồi vào bàn học, đến Kỳ Yến cũng bắt đầu ngồi nghe giảng rồi!
Lão Lưu luôn đối xử bình đẳng với tất cả học sinh dù giỏi hay kém, ông cảm thấy mình phải cho những học sinh có thay đổi tích cực một cơ hội.
“Nào, Kỳ Yến, em đứng lên trả lời một chút cách giải đề này!”
Kỳ Yến đang phân tâm nâng mi mắt lười biếng nhìn ông một cái, ngồi yên không nhúc nhích. Đùa giỡn cái kiểu gì vậy, anh chưa bao giờ nghe giảng, càng không quan tâm đến việc chăm sóc học sinh của mấy giáo viên này.
Ai mà ngờ được giây tiếp theo, một cuốn sổ ghi chú đột nhiên bị đẩy sang tay trái của anh.
Thẩm Ý lặng lẽ kéo góc áo đồng phục học sinh của anh ở dưới bàn: “Mình chọn đáp án ở trên cùng rồi đấy.”
Con mẹ nó ai muốn trả lời?!
Kỳ Yến liếc xéo cô một cái, sau đó chậm rãi đứng lên.
Trước ánh mắt tò mò lẫn kinh ngạc của cả lớp, anh mở miệng nói: “Câu thơ cổ này vận dụng thủ pháp tả cảnh ngụ tình, chủ yếu thể hiện tâm hồn bao dung của thi nhân, trái ngược với thế tục ồn ào, bon chen.”
Thẩm Ý viết chữ rõ ràng, uyển chuyển nên Kỳ Yến trả lời trôi chảy, đọc xong rất nhanh.
“Câu trả lời rất hay!” Chủ nhiệm Lưu đứng trên bục giảng thấy rõ mấy động tác nhỏ bên dưới nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên từ khi vào trường, Kỳ Yến được gọi mà vẫn trả lời nghiêm túc câu hỏi.
Lão Lưu cảm động đến mức không biết nói gì, vẫy tay kêu gọi cả lớp: “Nào, tất cả chúng ta hãy vỗ tay khen ngợi bạn học Kỳ Yến!”
Một tràng pháo tay nổ ra trong lớp.
Kỳ Yến: “…..”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Giờ kiểm tra Tiếng Anh buổi chiều.
Kỳ Yến hứng lên, cố gắng thử giải vài câu nhưng ngay từ câu đầu tiên anh đã không thể làm được. Nhìn vào câu hỏi thứ hai, không thể vẫn là không thể.. Còn câu thứ ba là cái quái gì vậy?
Khuỷu tay trái của anh đẩy nhẹ Thẩm Ý. Ai ngờ cô lại dịch ghế ra ngoài xa hơn.
Kỳ Yến đành phải bí mật duỗi cổ để nhìn bài kiểm tra của cô. Thẩm Ý nhanh chóng phát hiện hành động nhỏ của anh, dùng một tay che tờ giấy thi lại không cho anh xem.
Kỳ Yến: “???”
Thẩm Ý viết cho anh một tờ giấy nhỏ: “Lúc sáng là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, còn bây giờ làm bài thi thì không được.”
Kỳ Yến mở tờ giấy ra xem thì cạn lời, tại sao cô cứ phải nghiêm túc như vậy chứ! Không cho xem thì thôi, dù sao anh cũng không định làm bài tốt.
Đang nghĩ như vậy thì một lúc sau, Thẩm Ý đột nhiên đẩy tờ giấy kiểm tra sang một chút, rồi lại thêm một chút.
Kỳ Yến: “?”
Anh nhận được mảnh giấy nhỏ của cô: “Không có lần sau đâu đó.”
Kỳ Yến quay đầu thì thấy cô nhìn chằm chằm vào bài thi, đôi mắt long lanh ánh nước đầy vẻ miễn cưỡng.
Kỳ Yến: “…..”
Mẹ kiếp!
Tác giả :
Hoài Lộc Tu Tâm