Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc
Quyển 2 - Chương 8
Ma giới luôn luôn u tối không phân rõ ngày đêm, Đậu Lục ngẩng đầu yên tĩnh nhìn trần điện, dạ minh châu lấp lánh cũng không khiến hắn thấy đẹp đẽ mới lạ như lần đầu tiên nhìn thấy nữa. Trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một suy nghĩ: “Ta ở đây bao lâu rồi, tại sao không hề thấy ai?”
Hắn quay đầu nhìn Liên Không nằm ngủ trên giường lớn, hô hấp của y rất trầm, dường như là do quá mệt mỏi. Ánh sáng từ dạ minh châu nhàn nhạt chiếu xuống y giống như dát thêm một tầng sáng bạc nhu hòa, kết hợp với ngũ quan đẹp như điêu khắc khiến y trở nên ma mị, cuốn hút dị thường.
Nhớ đến lúc bị tiểu hài nữ dùng dao cắt một đường, rõ ràng cố ý tránh động mạch chủ lại không kìm được máu chảy quá mức, khơi gợi mùi hương xuất hiện. Bản thân là người tỏa ra mùi hương, Đậu Lục quả thật không ngửi thấy mùi gì, thế nhưng dấu hiệu của thứ kia vừa xuất hiện đã kéo đến phản ứng của Liên Không dù y không tỉnh táo. Khi ấy có lẽ là do ánh mắt Liên Không nhìn mình quá cháy bỏng, cho nên Đậu Lục không khỏi sợ hãi, nhưng kì quái ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải là chạy ngay đi, ngược lại còn có chút chờ mong phản ứng tiếp theo của y. Ngươi nói Tân Hoán đan câu nhân? Vậy tại sao Liên Không chỉ nhìn hắn, ánh mắt ngoại trừ có chút không giống bình thường còn lại cái gì cũng không động tĩnh?
Cũng không hẳn là không có, thật lâu, lâu đến nỗi Đậu Lục bắt đầu mỏi mắt, vì không dám chớp mắt mà vành mắt trở nên khô khốc khó chịu mới thấy con ngươi của y động đậy. Đôi mắt Liên Không không giấu được vẻ mệt mỏi, y vươn tay chạm đến đoạn tóc ngắn của hắn rồi chậm rãi vuốt ve.
Đậu Lục bất giác sinh ra một loại sợ hãi mơ hồ, nội tâm tranh đấu nên chạy hay ở, chỉ sợ hành động tiếp theo y sẽ nắm tóc hắn kéo xuống, sau đó mãnh liệt dùng tay hành hạ hắn... Hành hạ, khụ, mọi người trong sáng lên, là dùng tay đánh người đó. Thế nhưng y không làm như thế, ngược lại bất ngờ kéo hắn đến gần mình, hạ xuống trán một nụ hôn.
Sau đó y nâng tay bị rạch của hắn lên, liếm sạch máu nơi vết thương bị rạch, ánh mắt chưa một khi nào rời khỏi hắn.
Lạc vào khoảng màu đen trong con ngươi y, đầu Đậu Lục lập tức trống rỗng, hoang mang, một chút phản ứng cũng không có. Từ khi nào Liên Không trở nên xa lạ như thế, không, phải nói là y tuy là do hắn viết ra, thế nhưng khi gặp người thật cảnh thật một chút hiểu biết về đối phương hắn cũng không có...
Tiếp theo Liên Không nói gì đó rồi ôm hắn, hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết đầu óc lúc đó vô cùng hỗn loạn, gần như não bộ đã đánh mất năng lực suy nghĩ. Nhưng hiện tại nhớ lại, Đậu Lục từ khẩu ngữ của Liên Không có thể mang máng hiểu được truyền đạt từ y: “Không muốn chết, đừng làm mình bị thương!”
Tuy nói là hồi tưởng lại, nhưng Đậu Lục vẫn có chút không được tự nhiên, hắn ngồi trên ghế, khoanh tay úp mặt xuống bàn, khó thở nói: “Mình đạp phải cái gì bốc mùi ư, sao càng ngày càng thấy bế tắc”
Hắn càng nghĩ càng ủ rũ, tâm trạng tồi tệ không nói nổi thành lời, lần nữa nhìn về phía Liên Không thấy y đang ngủ, hắn dứt khoát đứng dậy, hỏi hệ thống một chút phương pháp, nhanh chóng ra được bên ngoài.
Trước mắt vẫn là bóng tối, so với căn phòng vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém. Đậu Lục tự hỏi mình cùng người Ma giới đúng là dị tộc, bắt hắn sống trong bóng đêm không có ánh nắng mặt trời nhiều nhất là hơn một tuần thôi cũng đủ đem hắn chèn chết. Hệ thống gợi ý Đậu Lục sử dụng vài thủ thuật nhỏ thắp lên một ngọn lục hỏa, ánh lửa le lói chiếu được một khoảng nhỏ trước mặt. Gọi ra bản đồ lộ tuyến ở đây, hắn mò mẫm đi trong bóng đêm.
Đậu Lục vừa đi vừa lần sờ trên bức tường gồ ghề lạnh lẽo, cảm nhận cỗ âm hàn dường như đang ở bên cạnh, bản thân có chút sợ hãi nhịn không được muốn tìm người cùng trò chuyện. Mà đối phương không sai biệt chính là hệ thống QJO của chúng ta: “Ngươi nói ta ở đây bao lâu rồi?”
Thanh âm hệ thống vang lên khô khốc, kết hợp với không gian có hơi dọa người:
[Cũng khoảng một canh giờ rồi]
Đậu Lục cắn răng thu lại câu chửi "mẹ kiếp" xuống họng sau khi nghe được âm thanh cứng nhắc của hệ thống, cố gắng tích cực nghĩ thôi thì méo mó có hơn không, chính là không chịu được cô độc tiếp tục cùng QJO đối thoại: “Tại sao đi mãi cũng không thể ra? Ngươi ngày trước ở nơi này quen thuộc, chỉ điểm cho ta một chút đi”
[Ngày trước mới đi ta cũng vậy, đường dài như thế cha già lại không cho ta thi triển phép thuật thật đúng là muốn giết ta. Nhưng yên tâm đi, ta sống ở đây lâu đã hiểu rõ tình thế, chính là đã bố trí thỏa đáng từ sớm!]
Tuy tiếng của hệ thống luôn bình bình nhưng trong thoáng chốc Đậu Lục thấy hình như nó đang đắc ý, nó nói:
[Tiến về phía trước thêm khoảng hai trượng, nơi đó có một con đường tuyệt mật của ta]
Nói đến đây, nghe ra được một chút thần bí:
[Không phải ký chủ muốn rời khỏi đây để ra thế giới bên ngoài hay sao? Tìm thấy nơi đó liền thoát ra được! Nhanh lên đi, đây chính là cơ hội tốt nha, Liên Không đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, hiện tại thân phận của ký chủ là hài tử của Ma tôn, chắc chắn không kẻ nào dại mà đi gây sự. Chúng ta phải tranh thủ từng chút một, mau đi thôi!]
Đậu Lục đảo mắt nhìn xung quanh, chân dần tăng tốc, sau khi nghe hệ thống nói trong lòng bỗng sinh ra dự cảm xấu. Không biết có phải hắn lầm hay không, hình như QJO so với hắn thật sự hăng hái hơn nhiều lắm. Giống như là không có gì tốt cả, trên đời cái gì tốt cũng không thể dễ dàng đạt được, nhưng mà nếu có thể thoát ra, cho dù rơi vào núi đao biển lửa hắn cũng đồng ý!
Quả nhiên đi khoảng hai trượng liền thấy lối ra, nhưng cái này không ổn, Đậu Lục đứng thẳng người, ấn ấn hai bên thái dương ẩn ẩn đau, tức giận nói với hệ thống: “Ngươi xem ta là chó hay sao! Đường này ngươi cũng dám nói là đường tuyệt mật? Chính là lỗ chó nhà ngươi không ai thèm để ý đến mới đúng!”
[Ký chủ thật là rắc rối, lỗ chó thì sao chứ, không phải là trước kia ta vẫn luôn dùng nó để chạy ra ngoài chơi sao? Không muốn thì thôi, tự ngươi tìm cách đường hoàng đi cửa chính đi!]
Đậu Lục thầm chửi, bò, bò, bò chết ngươi đi! Lão tử đây mới không thèm bò! Không thèm đi vào tuyệt đạo của khuyển này!
Nghĩ vậy liền cất bước đi thẳng. Thế nhưng cuối cùng ta lại thấy Đậu Lục mặt mũi lấm lem, quần áo rách rưới bất kham, chật vật từ bụi cây đi ra...
Hệ thống nói:
[Ký chủ, ta đang cười nhạo ngươi]
Đậu Lục nhếch miệng, sờ đuôi tóc đã dài thêm, không trả lời mà nhấc chân bước đi.
Đi được một đoạn, hắn gọi ra bản đồ, tìm được một con suối gần đó liền ngồi xuống rửa mặt, chỉnh lý lại đầu tóc gọn gàng.
Hắn nhìn xung quanh một lúc, nơi đây cây cối mọc rất tốt, nhớ đến bản thân tư chất hệ mộc liền ngồi xuống khoanh chân điều tức. Cỗ linh lực từ đan điền bắt đầu vận chuyển, đả thông nơi kinh mạch bị tắc nghẽn, chậm rãi di chuyển thăm dò.
Hồi lâu rốt cuộc điều tức cũng dừng lại, Đậu Lục trừng bóng mình dưới nước, ghét bỏ nói: “Ngươi là ai mà dám hướng Liên Không đòi làm sư phụ y? Linh lực của ngươi dùng để đánh con nít ba tuổi cùng lắm khiến nó bật khóc mà thôi, ngươi sống được đến hiện tại thật khiến ta tâm phục khẩu phục!”
Hệ thống có chút xấu hổ, nói:
[Ký chủ oan uổng ta, nhưng trước khi trách ta vẫn là ngươi tự mình lo lắng cho bản thân đi, cái kia...]
Có tiếng người bỗng gọi: “Thiếu chủ! Mau theo chúng ta trở về đi thôi”
Đậu Lục kinh hãi quay đầu, từ bao giờ đằng sau hắn đã xuất hiện thêm hai đại hán thân cao bảy thước, mặt mũi hùng hổ. Thầm nghĩ chẳng lẽ chạy trốn đã bị phát hiện?
Hai đại hán nhìn hắn thẫn thờ nhìn mình, trong lòng thở dài, thấp giọng nói một câu thất lễ, hai người hai tay hai chân bê hắn phóng như bay về phía xa, cũng không để hắn kịp ú ớ câu nào.
Như thế này là sao? Đậu Lục hắn thật sự phải trở về nơi tối tăm vừa mới thoát ra? Chính là muốn kêu thấu trời xanh: Thiên a, người đừng có tuyệt đường người sống có được hay không! Có chết hắn cũng không muốn trở về! Trước xui xẻo đụng phải cái hệ thống ngu ngốc, sau lại là nơi đó thở một hơi liền bị nghẹn chết, vừa ngủ dậy cũng bị người ta sát hại, qua dưỡng thương vài hôm còn bị cắt tiết,... muốn sống cuộc đời êm đẹp cũng không đơn giản! Làm ơn cho hắn sống tốt một chút đi!
Thanh thiên nghe hắn nói nghĩ cảm động, hạ bút thành văn đồng ý cho hắn cuộc sống tốt đẹp hơn một chút.
Hệ thống không có hình thể nhưng vẫn muốn nhún vai thương cảm nói:
[Ký chủ viết ta trước kia là người ham chơi, hiện tại ký chủ có thể được hưởng cảm giác tự mình thu dọn tàn cuộc do chính mình gây ra rồi.]
Đậu Lục: ta nói QJO ngươi chính là tiểu hạt Đậu Xanh!
Hắn quay đầu nhìn Liên Không nằm ngủ trên giường lớn, hô hấp của y rất trầm, dường như là do quá mệt mỏi. Ánh sáng từ dạ minh châu nhàn nhạt chiếu xuống y giống như dát thêm một tầng sáng bạc nhu hòa, kết hợp với ngũ quan đẹp như điêu khắc khiến y trở nên ma mị, cuốn hút dị thường.
Nhớ đến lúc bị tiểu hài nữ dùng dao cắt một đường, rõ ràng cố ý tránh động mạch chủ lại không kìm được máu chảy quá mức, khơi gợi mùi hương xuất hiện. Bản thân là người tỏa ra mùi hương, Đậu Lục quả thật không ngửi thấy mùi gì, thế nhưng dấu hiệu của thứ kia vừa xuất hiện đã kéo đến phản ứng của Liên Không dù y không tỉnh táo. Khi ấy có lẽ là do ánh mắt Liên Không nhìn mình quá cháy bỏng, cho nên Đậu Lục không khỏi sợ hãi, nhưng kì quái ý nghĩ đầu tiên của hắn không phải là chạy ngay đi, ngược lại còn có chút chờ mong phản ứng tiếp theo của y. Ngươi nói Tân Hoán đan câu nhân? Vậy tại sao Liên Không chỉ nhìn hắn, ánh mắt ngoại trừ có chút không giống bình thường còn lại cái gì cũng không động tĩnh?
Cũng không hẳn là không có, thật lâu, lâu đến nỗi Đậu Lục bắt đầu mỏi mắt, vì không dám chớp mắt mà vành mắt trở nên khô khốc khó chịu mới thấy con ngươi của y động đậy. Đôi mắt Liên Không không giấu được vẻ mệt mỏi, y vươn tay chạm đến đoạn tóc ngắn của hắn rồi chậm rãi vuốt ve.
Đậu Lục bất giác sinh ra một loại sợ hãi mơ hồ, nội tâm tranh đấu nên chạy hay ở, chỉ sợ hành động tiếp theo y sẽ nắm tóc hắn kéo xuống, sau đó mãnh liệt dùng tay hành hạ hắn... Hành hạ, khụ, mọi người trong sáng lên, là dùng tay đánh người đó. Thế nhưng y không làm như thế, ngược lại bất ngờ kéo hắn đến gần mình, hạ xuống trán một nụ hôn.
Sau đó y nâng tay bị rạch của hắn lên, liếm sạch máu nơi vết thương bị rạch, ánh mắt chưa một khi nào rời khỏi hắn.
Lạc vào khoảng màu đen trong con ngươi y, đầu Đậu Lục lập tức trống rỗng, hoang mang, một chút phản ứng cũng không có. Từ khi nào Liên Không trở nên xa lạ như thế, không, phải nói là y tuy là do hắn viết ra, thế nhưng khi gặp người thật cảnh thật một chút hiểu biết về đối phương hắn cũng không có...
Tiếp theo Liên Không nói gì đó rồi ôm hắn, hắn cũng không nhớ rõ, chỉ biết đầu óc lúc đó vô cùng hỗn loạn, gần như não bộ đã đánh mất năng lực suy nghĩ. Nhưng hiện tại nhớ lại, Đậu Lục từ khẩu ngữ của Liên Không có thể mang máng hiểu được truyền đạt từ y: “Không muốn chết, đừng làm mình bị thương!”
Tuy nói là hồi tưởng lại, nhưng Đậu Lục vẫn có chút không được tự nhiên, hắn ngồi trên ghế, khoanh tay úp mặt xuống bàn, khó thở nói: “Mình đạp phải cái gì bốc mùi ư, sao càng ngày càng thấy bế tắc”
Hắn càng nghĩ càng ủ rũ, tâm trạng tồi tệ không nói nổi thành lời, lần nữa nhìn về phía Liên Không thấy y đang ngủ, hắn dứt khoát đứng dậy, hỏi hệ thống một chút phương pháp, nhanh chóng ra được bên ngoài.
Trước mắt vẫn là bóng tối, so với căn phòng vừa rồi chỉ có hơn chứ không kém. Đậu Lục tự hỏi mình cùng người Ma giới đúng là dị tộc, bắt hắn sống trong bóng đêm không có ánh nắng mặt trời nhiều nhất là hơn một tuần thôi cũng đủ đem hắn chèn chết. Hệ thống gợi ý Đậu Lục sử dụng vài thủ thuật nhỏ thắp lên một ngọn lục hỏa, ánh lửa le lói chiếu được một khoảng nhỏ trước mặt. Gọi ra bản đồ lộ tuyến ở đây, hắn mò mẫm đi trong bóng đêm.
Đậu Lục vừa đi vừa lần sờ trên bức tường gồ ghề lạnh lẽo, cảm nhận cỗ âm hàn dường như đang ở bên cạnh, bản thân có chút sợ hãi nhịn không được muốn tìm người cùng trò chuyện. Mà đối phương không sai biệt chính là hệ thống QJO của chúng ta: “Ngươi nói ta ở đây bao lâu rồi?”
Thanh âm hệ thống vang lên khô khốc, kết hợp với không gian có hơi dọa người:
[Cũng khoảng một canh giờ rồi]
Đậu Lục cắn răng thu lại câu chửi "mẹ kiếp" xuống họng sau khi nghe được âm thanh cứng nhắc của hệ thống, cố gắng tích cực nghĩ thôi thì méo mó có hơn không, chính là không chịu được cô độc tiếp tục cùng QJO đối thoại: “Tại sao đi mãi cũng không thể ra? Ngươi ngày trước ở nơi này quen thuộc, chỉ điểm cho ta một chút đi”
[Ngày trước mới đi ta cũng vậy, đường dài như thế cha già lại không cho ta thi triển phép thuật thật đúng là muốn giết ta. Nhưng yên tâm đi, ta sống ở đây lâu đã hiểu rõ tình thế, chính là đã bố trí thỏa đáng từ sớm!]
Tuy tiếng của hệ thống luôn bình bình nhưng trong thoáng chốc Đậu Lục thấy hình như nó đang đắc ý, nó nói:
[Tiến về phía trước thêm khoảng hai trượng, nơi đó có một con đường tuyệt mật của ta]
Nói đến đây, nghe ra được một chút thần bí:
[Không phải ký chủ muốn rời khỏi đây để ra thế giới bên ngoài hay sao? Tìm thấy nơi đó liền thoát ra được! Nhanh lên đi, đây chính là cơ hội tốt nha, Liên Không đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, hiện tại thân phận của ký chủ là hài tử của Ma tôn, chắc chắn không kẻ nào dại mà đi gây sự. Chúng ta phải tranh thủ từng chút một, mau đi thôi!]
Đậu Lục đảo mắt nhìn xung quanh, chân dần tăng tốc, sau khi nghe hệ thống nói trong lòng bỗng sinh ra dự cảm xấu. Không biết có phải hắn lầm hay không, hình như QJO so với hắn thật sự hăng hái hơn nhiều lắm. Giống như là không có gì tốt cả, trên đời cái gì tốt cũng không thể dễ dàng đạt được, nhưng mà nếu có thể thoát ra, cho dù rơi vào núi đao biển lửa hắn cũng đồng ý!
Quả nhiên đi khoảng hai trượng liền thấy lối ra, nhưng cái này không ổn, Đậu Lục đứng thẳng người, ấn ấn hai bên thái dương ẩn ẩn đau, tức giận nói với hệ thống: “Ngươi xem ta là chó hay sao! Đường này ngươi cũng dám nói là đường tuyệt mật? Chính là lỗ chó nhà ngươi không ai thèm để ý đến mới đúng!”
[Ký chủ thật là rắc rối, lỗ chó thì sao chứ, không phải là trước kia ta vẫn luôn dùng nó để chạy ra ngoài chơi sao? Không muốn thì thôi, tự ngươi tìm cách đường hoàng đi cửa chính đi!]
Đậu Lục thầm chửi, bò, bò, bò chết ngươi đi! Lão tử đây mới không thèm bò! Không thèm đi vào tuyệt đạo của khuyển này!
Nghĩ vậy liền cất bước đi thẳng. Thế nhưng cuối cùng ta lại thấy Đậu Lục mặt mũi lấm lem, quần áo rách rưới bất kham, chật vật từ bụi cây đi ra...
Hệ thống nói:
[Ký chủ, ta đang cười nhạo ngươi]
Đậu Lục nhếch miệng, sờ đuôi tóc đã dài thêm, không trả lời mà nhấc chân bước đi.
Đi được một đoạn, hắn gọi ra bản đồ, tìm được một con suối gần đó liền ngồi xuống rửa mặt, chỉnh lý lại đầu tóc gọn gàng.
Hắn nhìn xung quanh một lúc, nơi đây cây cối mọc rất tốt, nhớ đến bản thân tư chất hệ mộc liền ngồi xuống khoanh chân điều tức. Cỗ linh lực từ đan điền bắt đầu vận chuyển, đả thông nơi kinh mạch bị tắc nghẽn, chậm rãi di chuyển thăm dò.
Hồi lâu rốt cuộc điều tức cũng dừng lại, Đậu Lục trừng bóng mình dưới nước, ghét bỏ nói: “Ngươi là ai mà dám hướng Liên Không đòi làm sư phụ y? Linh lực của ngươi dùng để đánh con nít ba tuổi cùng lắm khiến nó bật khóc mà thôi, ngươi sống được đến hiện tại thật khiến ta tâm phục khẩu phục!”
Hệ thống có chút xấu hổ, nói:
[Ký chủ oan uổng ta, nhưng trước khi trách ta vẫn là ngươi tự mình lo lắng cho bản thân đi, cái kia...]
Có tiếng người bỗng gọi: “Thiếu chủ! Mau theo chúng ta trở về đi thôi”
Đậu Lục kinh hãi quay đầu, từ bao giờ đằng sau hắn đã xuất hiện thêm hai đại hán thân cao bảy thước, mặt mũi hùng hổ. Thầm nghĩ chẳng lẽ chạy trốn đã bị phát hiện?
Hai đại hán nhìn hắn thẫn thờ nhìn mình, trong lòng thở dài, thấp giọng nói một câu thất lễ, hai người hai tay hai chân bê hắn phóng như bay về phía xa, cũng không để hắn kịp ú ớ câu nào.
Như thế này là sao? Đậu Lục hắn thật sự phải trở về nơi tối tăm vừa mới thoát ra? Chính là muốn kêu thấu trời xanh: Thiên a, người đừng có tuyệt đường người sống có được hay không! Có chết hắn cũng không muốn trở về! Trước xui xẻo đụng phải cái hệ thống ngu ngốc, sau lại là nơi đó thở một hơi liền bị nghẹn chết, vừa ngủ dậy cũng bị người ta sát hại, qua dưỡng thương vài hôm còn bị cắt tiết,... muốn sống cuộc đời êm đẹp cũng không đơn giản! Làm ơn cho hắn sống tốt một chút đi!
Thanh thiên nghe hắn nói nghĩ cảm động, hạ bút thành văn đồng ý cho hắn cuộc sống tốt đẹp hơn một chút.
Hệ thống không có hình thể nhưng vẫn muốn nhún vai thương cảm nói:
[Ký chủ viết ta trước kia là người ham chơi, hiện tại ký chủ có thể được hưởng cảm giác tự mình thu dọn tàn cuộc do chính mình gây ra rồi.]
Đậu Lục: ta nói QJO ngươi chính là tiểu hạt Đậu Xanh!
Tác giả :
Tiểu Mục