Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc
Quyển 1 - Chương 8
Lâu lâu không uống rượu, Niệm Hoa lại không ngờ tửu lượng của mình lại kém như thế, uống nửa vò đã bắt đầu mơ màng, cuối cùng đến ai đưa mình về phòng cũng không nhớ rõ.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy, đã nghe thấy Mạnh Hoài Đông báo có khách đến. Hắn miêu tả cho Niệm Hoa biết vị khách kia là một nữ nhân xinh đẹp vạn phần...
“Có hỏi tên không?” Niệm Hoa nói “Ta còn mệt lắm, nếu không phải người quen thì đuổi đi”
“Sư tôn, hình như nàng nói mình là Đào Ngân gì đó” Mạnh Hoài Đông phải vắt óc mới nhớ ra được tên người đẹp. Tại người ta đẹp quá, hắn mải nhìn nên không để ý nàng nói gì.
“Đào Ngân là ai? Không quen, đợi ta dậy, có chuyện gì thì nói tiếp!” cho nên Niệm Hoa vẫn ngủ thẳng một giấc đến giờ trà chiều.
Trong mơ, hắn thấy mình trở về nhà, bố mẹ ở nhà lên thành phố thăm hắn, trách hắn không gọi điện về, xong nán lại ăn một bữa cơm trưa gia đình ấm áp, đến tối lại lên tàu trở về nhà.
Tỉnh dậy, Niệm Hoa thật mặt mình nhòe nhoẹt nước, giơ ống tay áo lên lau, hắn nhận ra, vậy mà lại là nước mắt.
Niệm Hoa lẩm bẩm nói với hệ thống “Ta vừa có một giấc mơ, là được trở về nhà.”
Hệ thống lập tức nói:
[Cảm giác ra sao?]
“Vô cùng hạnh phúc” Niệm Hoa hồi tưởng lại ánh mắt thân thuộc của bố mẹ khi nhìn hắn, trong lòng đầy bùi ngùi cùng tiếc nuối. Đây chính là cảm giác xa nhà mà từ lâu đã bị hắn lãng quên, trong lòng chỉ ước mong sao có thể tức khắc về nhà ăn cơm bố mẹ nấu, cùng hai người trò chuyện,... lại trở thành gia đình ấm áp như thuở nào. Hiện tại, tình còn đó mà người đã xa, Niệm Hoa nhịn không được có chút thổn thức.
Hệ thống im lặng một chút, lại nói:
[001 vừa tính toán, khả năng giấc mơ có thể là thực cảnh lên đến 55%, nếu giấc mơ trở về thế giới của ký chủ càng chân thực, ngày có thể trở về thế giới sẽ không xa. Chỉ cần bảo vệ nam chính không chết, qua ải đó, ngài có thể mĩ mãn trở về. Song song với nó, tình tiết truyện có thể bị đẩy lên nhanh hơn bình thường.]
“Khoan đã” Niệm Hoa nói ra nghi vấn “Không phải ta rồi sẽ bị nam chính giết trước khi hoàn thành nhiệm vụ ư? Như vậy thì sao làm được?”
[Ký chủ đừng lo lắng, bổn hệ thống tự có cách, hoàn toàn sẽ sát cánh bên ký chủ]
“Sư tôn à, người dậy rồi sao?” tiếng Mạnh Hoài Đông ở ngoài cửa vang lên.
Vị Đào cô nương kia thật là bền bỉ, có thể ngồi chờ sư tôn của hắn hết sáu canh giờ, thật đáng sợ. Đừng trách hắn không đuổi nàng đi, căn bản người ta quá mức đẹp, cho nên lời đuổi khách không nỡ nói ra khỏi miệng.
Khách của sư phụ, vẫn là để người tự giải quyết, hắn nên đi luyện công còn hơn. Đại hội đấu võ sắp tới, không thể khiến người thất vọng.
À, hắn có nên chỉ Liên đệ một ít công pháp không nhỉ? Nghĩ đến đứa bé có chút quen mắt, hình như là một môn đồ được đồn là bị sư phụ ghét? Nhưng hiện tại nhìn hoàn cảnh y sống, lời đồn kia rất có khả năng là tin vịt. Cho nên Mạnh Hoài Đông rất tốt bụng, buổi sáng ghé qua phòng của vị huynh đệ nhỏ, tự ý dẫn hắn đi tập luyện một chút.
“Dậy rồi” Niệm Hoa không biết suy nghĩ của Mạnh Hoài Đông, cũng không quá để ý đến việc làm của hắn. Bởi vì tính cách của ‘Niệm Hoa’ như thế, mà tin rằng hắn là người biết điều, cũng không gây ra chuyện gì quá phận cả.
Trong truyện Mạnh Hoài Đông còn là người đứng thứ hai trong Niệm Vân các, chuyên quản lí từ a - z chuyện to nhỏ hay vụn vặt, vẫn là coi trọng hắn. Thế giới này không thực sự là của mình, huống chi còn có cơ hội trở về, Niệm Hoa không muốn chen chân vào quá nhiều.
Mạnh Hoài Đông vui mừng “Vậy sư tôn mau đến phòng khách của Niệm Vân các đi, vị cô nương hồi sáng còn chưa đi.”
“Cái gì?” Niệm Hoa giật mình, tỉnh lại đúng là có cảm giác bản thân đã quên cái gì nhưng nhất thời không nghĩ ra, sửa soạn nhanh chóng cho bản thân rồi đẩy cửa bước ra, nói “Ngươi nói vị khách kia tên gì?”
Hình như hắn có nhớ mang máng Mạnh Hoài Đông nói, nàng tên là...
“Đào Ngân” Mạnh Hoài Đông lập tức trả lời.
Niệm Hoa sửng sốt, rồi nhanh chóng che mặt, phất tay với hắn nói “Được rồi, ngươi về nghỉ đi.” xong lảo đảo đi nhanh về phía nhà khách của Niệm Vân các.
Mạnh Hoài Đông đầu đầy dấu hỏi chấm, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Hắn ghé qua phòng Liên Không một chút, không hiểu sao bản thân cảm thấy rất thân thiết và yêu quý vị sư đệ này, không phải do kiếp trước đã từng quen biết đấy chứ?
Liên Không nhìn bàn thức ăn phong phú, rồi đến bóng lưng hốt hoảng rời đi của Niệm Hoa qua ô cửa sổ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Y nhận ra mình chỉ hận cái miệng của hắn, nhưng lại không quá ghét y như trong tưởng tượng.
Nếu mai này mạnh hơn Niệm Hoa rồi, y chỉ nên cắt cái lưỡi kia đi là xong? Không âm thanh, không tiếng nói, lặng lẽ nhìn y, lặng lẽ quan tâm y, hắn sẽ như vậy đúng không?
Liên Không cảm giác hiện tại trừ bỏ Niệm Hoa độc mồm độc miệng với mình, còn hành động của hắn giống như đang ngầm quan tâm mình?
Có thật là như vậy?
Hay là...
“Con trai ngoan, đến đây để baba ôm cái nào!”
Hắn coi mình như con trai hắn? Hắn có con nhưng vì lí do nào đó nên hai người không ở bên nhau, còn thấy mình xấp xỉ tuổi với nó, liền xem như là con trai thay thế?
Đôi đũa trên tay lập tức bị bẻ gãy.
Y không muốn làm thế thân, không muốn nhận phần tình cảm không phải thuộc về mình.
Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế!
“Liên đệ” Mạnh Hoài Đông tự nhiên đẩy cửa, nhìn hai chiếc đũa bị bẻ đôi, mỗi cái cắm lên một cái bánh màn thầu đang bốc khói thơm lừng, nhìn như là đang thắp hai nén nhang sắp tàn hết. Trán hắn đổ vạch đen, nhếch miệng nói “Không muốn ăn thì nói với sư huynh một tiếng, ta nói người nhà bếp bỏ bớt món này cho đệ. Chứ đồ ăn ngon như thế mà đệ dám phá hỏng.”
Mạnh Hoài Đông đã đạt đến kỳ tích cốc, nhưng nhìn mỹ thực trước mắt vẫn không nhịn nổi thèm thuồng cùng tiếc rẻ.
Hắn cảm thán “Sư phụ cũng thật biết quan tâm đệ, trước giờ chưa từng thấy.” hắn còn nhớ hồi mình nhập môn, sư phụ chẳng bao giờ quản hắn, từ xưa đến nay muốn ăn gì tự chạy đến bếp lấy, làm gì có chuyện giờ cơm được người bưng lên tận miệng như thế này.
“Là vì nữ nhân ở trong nhà khách” Liên Không lập tức nói, lại không nhận ra trong lời nói có chút ghen ghét.
“Hả?” Mạnh Hoài Đông không hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến nữ nhân kia? Sư phụ đã nói không quen nàng rồi cơ mà. Nghĩ không ra, hắn vẫn là hỏi “Ý đệ là...?”
“Sư phụ hứa với nàng sẽ chăm sóc ta chu đáo, cho nên không thể nuốt lời” Niệm Hoa là người sĩ diện cao, hắn sẽ không để mình bị mất mặt, nhưng làm như thế này cũng hơi quá. Kiếp trước hắn vui cười hứa với nàng sẽ chiếu cố Liên Không thật tốt, nhưng trở về thái độ lại quay ngoắt, tàn nhẫn đá y vào trong phòng chứa củi, mắng y rằng y khiến hắn xấu mặt.
Kiếp này sai sót ở đâu Liên Không không rõ, nhưng có lẽ đúng như ý nghĩ ban đầu, nguyên nhân mọi quỹ đạo bị thay đổi hẳn là liên quan đến sư phụ y —Niệm Hoa, người khởi đầu lệch lạc chính là người đáng nghi nhất.
Ngay cả thái độ ghét bỏ kia cũng tăng lên vạn phần. Chẳng lẽ Niệm Hoa cũng như mình? Sống lại? Không có khả năng, sống lại không phải hắn sẽ giết chết y ngay sao? Vì y đã giết hắn tàn nhẫn như thế cơ mà.
Chẳng lẽ thật sự là bị đoạt xá rồi?
Liên Không rất mệt mỏi với vấn đề này, rất nhiều lần nghĩ đều cảm thấy lí do bị đoạt xá có vẻ cũng hợp lí. Nghĩ như vậy thì có nghĩa là đối phương không phải là sư phụ y, có thể cùng y quen biết hoặc không. Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao còn bắt chước thái độ sư phụ lạnh nhạt đối xử với y? Đối phương có thể không quá bạc đãi y, tuy nhiên không tránh khỏi có phần giống ‘Niệm Hoa’ trước kia. Liên Không rốt cuộc không phân được đâu là thực đâu là hư. Chỉ nghĩ đến âm mưu của đối phương là gì, nằm ở đâu.
“Niệm sư huynh” Đào Ngân vừa thấy bóng bạch y của Niệm Hoa, mắt phượng lóe lên tia vui vẻ, còn pha lẫn cả cảm giác nhớ nhung khó hiểu, cùng hơi e ngại.
Kể từ ngày gặp được hắn ở trong khách điếm, khoảnh khắc thấy hắn ở trên lầu dùng quạt che mặt, lộ ra con mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn người bên dưới, dường như còn mang theo tia toan tính nho nhỏ, Đào Ngân liền biết mình vậy mà đã gục ngã trước ánh mắt đó.
Ánh mắt từ người chưa gặp này vậy mà lại giống như từng được thấy, cứ như đã được gặp từ kiếp trước.
Không chờ được hắn tìm đến, nàng đã muốn tới tìm hắn trước rồi.
“Đào cô nương, thật ngại quá!” Niệm Hoa cười gượng gạo, để người ta chờ lâu, hơn nữa người ta lại còn là nữ nhân. Để một nữ nhân chờ mình ngủ dậy rồi nói chuyện, trong thế giới này cũng không có nam nhân nào vô duyên như hắn!
Đào Ngân mỉm cười, lắc đầu nhìn Niệm Hoa, khiến hắn cảm giác như mưa xuân tháng ba, mơn man ấp áp, trăm hoa đua nở.
“Để cô nương chờ lâu, ta thật sự là vô cùng mất mặt.” Niệm Hoa che mặt, lại nói “À đúng rồi, cô nương ngồi đi. Ta gọi người mang trà lên.”
“Không cần, ta chỉ đến để xem tiểu đồ đệ của huynh” Đào Ngân nói “Muốn xem hai ngày nay nó có tốt hơn chút không. Quyển sách đó không biết có tác dụng không nữa.”
“Vậy hả, ha ha” Niệm Hoa nhớ đến hôm trước Liên Không còn ngất vì không hiểu ý hắn, đồ ăn để một chỗ không dám động, không biết hôm nay đã khá hơn chưa. Thật ra hắn không muốn đem tiểu đồ đệ ra khoe, dưỡng thành cái dạng như bộ xương đó thì có gì đáng mừng ở đây, nhưng hiện tại hoàn cảnh hiểm nghèo, vẫn là gọi Liên Không tới.
Liên Không được Mạnh Hoài Đông dẫn vào trong sảnh chính, nhìn qua còn thấy hơi rụt rè.
“Liên, Liên Nhi...” Niệm Hoa nhếch khóe miệng, tuy có hơi ngượng miệng, nhưng cũng phải để mọi người hiểu quan hệ giữa hai sư đồ rất tốt, nhân đây cũng muốn nối một chút quan hệ với đứa nhỏ này. Kỳ thật hắn không quan tâm được nó quá nhiều, chắc là y vẫn sẽ có cảm nhận sợ sệt. Muốn cùng nam chính một màn thân thiết, khổ nỗi còn bị kẹt trong OOC, hơn nữa tính hướng của tiểu đồ đệ có hơi khác so với bạn bè đồng trang lứa, chẳng lẽ từ nhỏ sinh sống kham khổ, gặp người yêu thương liền dựa dẫm. Mà người kia lại là...
Niệm Hoa không tự chủ được liếc Mạnh Hoài Đông một cái.
Không, không phải chứ??
Mạnh Hoài Đông bị sư phụ nhìn chằm chằm bằng khuôn mặt băng sương, trong lòng thầm chảy mồ hôi, không biết lí do gì mà đột nhiên thấy tủi thân, rất muốn bỏ chạy khóc oa oa.
“Sư tôn...” thấy Niệm Hoa hết nhìn mình rồi nhìn tới Mạnh Hoài Đông, trong lòng có chút cảm giác cổ quái, Liên Không không nhịn được đánh bạo gọi một tiếng.
Có lẽ người này thật sự không phải sư phụ mình, còn nhớ kiếp trước chỉ cần y gọi một tiếng sư tôn, liền bị đánh cho một trận, nói rằng hắn không có đồ đệ như y...
Chuyện kiếp trước rốt cuộc cũng là kiếp trước, Liên Không muốn buông bỏ, lại không dám, chỉ có thể đem từng chút một so sánh giữa hai con người dung mạo giống nhau song hành động lại khác xa.
“Ừ, ngươi đến, để Đào cô nương nhìn ngươi một chút” Niệm Hoa không mặn không nhạt nói, xong còn quay đầu đi, thật không muốn đối mặt với thực tại.
Liên Không nhìn Đào Ngân kiểu gì cũng không thấy thuận mắt, kiếp trước thì không cảm nhận được gì, nhưng kiếp này lại sâu sắc cảm thấy không thích nàng. Tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn nghe lời sư phụ bước đến trước mặt nàng.
Đào Ngân nhìn đứa nhỏ, hỏi “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sang năm lên mười lăm rồi ạ” Liên Không dặn mình tỏ ra bản thân vẫn là một đứa trẻ, ngoan ngoãn trả lời.
“Hình như hai hôm nay ngươi cao lên được một chút phải không?” Đào Ngân đánh giá một chút, dư quang hơi liếc Niệm Hoa, thấy hắn không nhìn mình bên này liền có chút thất vọng.
Cũng nói, hai người ngoại trừ lần gặp đầu ở khách điếm kia thì chưa từng quen thân. Nàng quá đường đột, nhưng không như vậy nàng không chịu được, tâm trạng mong ngóng không rõ tương lai hắn khi nào tới tìm mình kì thực rất khó chịu. Được trải nghiệm cảm giác hoa rơi hữu tình lưu thủy vô ý thật khó chịu.
Ngủ một giấc thầm nhủ ngày mai hắn sẽ tới, một lần lại một lần, không chờ được liền sợ không có hy vọng, cho nên không ngại đàm tiếu, một đường đi tới đây. Lúc ngồi ở bên ngoài chờ, nàng đã luôn nghĩ sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh chờ được người ấy thôi. Quả nhiên trời không phụ lòng người...
Nét mặt, ánh mắt của Đào Ngân đều bị Liên Không thu vào trong mắt, cảm thấy trong người không mấy vui vẻ.
Nhìn vòng tam giác ba người, Mạnh Hoài Đông chỉ muốn bỏ đi, liền nói “Sư tôn, không có việc gì vậy đồ đệ trở về phòng?”
“Đi đi” Niệm Hoa phất tay.
“Vâng” chỉ chờ có thế, Mạnh Hoài Đông như được đại xá cúi người rồi chân vắt lên cổ chạy như bay.
Thấy thế, Đào Ngân cười vang hai tiếng, lọt vào tai trong trẻo êm ái, nàng nói: “Tuổi trẻ thật có sức sống.”
Niệm Hoa quay đầu nhìn Đào Ngân, hỏi: “Hôm nay cô nương đến tìm, còn chuyện gì khác không?”
Đào Ngân có hơi lúng túng, cúi đầu đáp: “Ta, ta thấy ở dưới núi tổ chức lễ hội, hình như là thả đèn lồng gì đó,...” nói đến đây liền ngừng lại, cắn cắn môi, cũng không thể mặt dày nói ‘muốn rủ huynh’.
“Lễ hội đèn lồng?” Niệm Hoa ngạc nhiên, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Không phải hắn trước đây chưa nghe đến, hắn đã từng thấy trong sách, trên báo đài nhắc đến lễ hội đèn lồng rất nhiều rồi. Được tham dự thì chưa, vì muốn được tham gia thì phải đến đúng địa điểm định sẵn, mua vé. Mà giá vé vào cửa nhất định bằng tiền bốn bữa ăn của hắn, thành ra vì sự nghiệp ăn uống, vẫn là giữ tiền đi ăn cơm suất.
Ở cổ đại không có ai quản lí, không mất tiền thuế vào chơi, mà dù có mất thì cũng không sao, Niệm Hoa là ai chứ, còn giống như sinh viên nghèo như Mạch Văn kia sao!
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không bị thiệt, liền nói muốn xuống núi xem sao.
“Vậy tiểu đồ đệ này của huynh?” Đào Ngân cảm thấy Niệm Hoa có vẻ đối xử với đứa trẻ này không tệ, cũng muốn kéo gần khoảng cách, nhân tiện này kéo nó đi. Đợi khi trở thành sư mẫu của nó rồi, có khi nó sẽ vui vẻ gọi một tiếng ‘sư mẫu’. Nhìn chung cũng không có gì tệ bạc cả.
“Dẫn nó theo cùng, cô không ngại đúng chứ?” Niệm Hoa biết Liên Không từ nhỏ sinh ra trước là bị phong ấn trong núi, sau lại lang bạt một năm ở nhân giới rồi lại gia nhập môn phái tu tiên ngay. Tuổi đời còn non dại, chỉ sợ chưa kịp cảm nhận được phồn hoa ở nhân thế, đã vô ý chịu khổ rồi. Y không phải kiểu người hòa đồng, có thể những lễ hội này có thể chưa từng tham gia...
Trong lòng Niệm Hoa thương cảm, song cũng trách bản thân, cảm thấy truyện này não còn tàn hơn cả truyện trước. Nhân vật hắn viết không phải là người bình thường thì không được sao!
Hết cách, muốn thu hút mấy ‘chiến binh’ trên mạng xã hội thì chỉ còn cách đó thôi.
“Tuyệt đối không ngại.”
Sau đó ba người một lớn một bé rời khỏi Đồng Vân phái, ngồi lên thuyền băng của Niệm Hoa bay về nơi có ánh sáng sáng rực.
Nhìn bóng ba người bay đi ở phía chân trời, một người từ dưới tàng cây bước ra, đôi con ngươi lóe lên trong bóng tối chứa đầy phức tạp.
Buổi sáng vừa tỉnh dậy, đã nghe thấy Mạnh Hoài Đông báo có khách đến. Hắn miêu tả cho Niệm Hoa biết vị khách kia là một nữ nhân xinh đẹp vạn phần...
“Có hỏi tên không?” Niệm Hoa nói “Ta còn mệt lắm, nếu không phải người quen thì đuổi đi”
“Sư tôn, hình như nàng nói mình là Đào Ngân gì đó” Mạnh Hoài Đông phải vắt óc mới nhớ ra được tên người đẹp. Tại người ta đẹp quá, hắn mải nhìn nên không để ý nàng nói gì.
“Đào Ngân là ai? Không quen, đợi ta dậy, có chuyện gì thì nói tiếp!” cho nên Niệm Hoa vẫn ngủ thẳng một giấc đến giờ trà chiều.
Trong mơ, hắn thấy mình trở về nhà, bố mẹ ở nhà lên thành phố thăm hắn, trách hắn không gọi điện về, xong nán lại ăn một bữa cơm trưa gia đình ấm áp, đến tối lại lên tàu trở về nhà.
Tỉnh dậy, Niệm Hoa thật mặt mình nhòe nhoẹt nước, giơ ống tay áo lên lau, hắn nhận ra, vậy mà lại là nước mắt.
Niệm Hoa lẩm bẩm nói với hệ thống “Ta vừa có một giấc mơ, là được trở về nhà.”
Hệ thống lập tức nói:
[Cảm giác ra sao?]
“Vô cùng hạnh phúc” Niệm Hoa hồi tưởng lại ánh mắt thân thuộc của bố mẹ khi nhìn hắn, trong lòng đầy bùi ngùi cùng tiếc nuối. Đây chính là cảm giác xa nhà mà từ lâu đã bị hắn lãng quên, trong lòng chỉ ước mong sao có thể tức khắc về nhà ăn cơm bố mẹ nấu, cùng hai người trò chuyện,... lại trở thành gia đình ấm áp như thuở nào. Hiện tại, tình còn đó mà người đã xa, Niệm Hoa nhịn không được có chút thổn thức.
Hệ thống im lặng một chút, lại nói:
[001 vừa tính toán, khả năng giấc mơ có thể là thực cảnh lên đến 55%, nếu giấc mơ trở về thế giới của ký chủ càng chân thực, ngày có thể trở về thế giới sẽ không xa. Chỉ cần bảo vệ nam chính không chết, qua ải đó, ngài có thể mĩ mãn trở về. Song song với nó, tình tiết truyện có thể bị đẩy lên nhanh hơn bình thường.]
“Khoan đã” Niệm Hoa nói ra nghi vấn “Không phải ta rồi sẽ bị nam chính giết trước khi hoàn thành nhiệm vụ ư? Như vậy thì sao làm được?”
[Ký chủ đừng lo lắng, bổn hệ thống tự có cách, hoàn toàn sẽ sát cánh bên ký chủ]
“Sư tôn à, người dậy rồi sao?” tiếng Mạnh Hoài Đông ở ngoài cửa vang lên.
Vị Đào cô nương kia thật là bền bỉ, có thể ngồi chờ sư tôn của hắn hết sáu canh giờ, thật đáng sợ. Đừng trách hắn không đuổi nàng đi, căn bản người ta quá mức đẹp, cho nên lời đuổi khách không nỡ nói ra khỏi miệng.
Khách của sư phụ, vẫn là để người tự giải quyết, hắn nên đi luyện công còn hơn. Đại hội đấu võ sắp tới, không thể khiến người thất vọng.
À, hắn có nên chỉ Liên đệ một ít công pháp không nhỉ? Nghĩ đến đứa bé có chút quen mắt, hình như là một môn đồ được đồn là bị sư phụ ghét? Nhưng hiện tại nhìn hoàn cảnh y sống, lời đồn kia rất có khả năng là tin vịt. Cho nên Mạnh Hoài Đông rất tốt bụng, buổi sáng ghé qua phòng của vị huynh đệ nhỏ, tự ý dẫn hắn đi tập luyện một chút.
“Dậy rồi” Niệm Hoa không biết suy nghĩ của Mạnh Hoài Đông, cũng không quá để ý đến việc làm của hắn. Bởi vì tính cách của ‘Niệm Hoa’ như thế, mà tin rằng hắn là người biết điều, cũng không gây ra chuyện gì quá phận cả.
Trong truyện Mạnh Hoài Đông còn là người đứng thứ hai trong Niệm Vân các, chuyên quản lí từ a - z chuyện to nhỏ hay vụn vặt, vẫn là coi trọng hắn. Thế giới này không thực sự là của mình, huống chi còn có cơ hội trở về, Niệm Hoa không muốn chen chân vào quá nhiều.
Mạnh Hoài Đông vui mừng “Vậy sư tôn mau đến phòng khách của Niệm Vân các đi, vị cô nương hồi sáng còn chưa đi.”
“Cái gì?” Niệm Hoa giật mình, tỉnh lại đúng là có cảm giác bản thân đã quên cái gì nhưng nhất thời không nghĩ ra, sửa soạn nhanh chóng cho bản thân rồi đẩy cửa bước ra, nói “Ngươi nói vị khách kia tên gì?”
Hình như hắn có nhớ mang máng Mạnh Hoài Đông nói, nàng tên là...
“Đào Ngân” Mạnh Hoài Đông lập tức trả lời.
Niệm Hoa sửng sốt, rồi nhanh chóng che mặt, phất tay với hắn nói “Được rồi, ngươi về nghỉ đi.” xong lảo đảo đi nhanh về phía nhà khách của Niệm Vân các.
Mạnh Hoài Đông đầu đầy dấu hỏi chấm, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Hắn ghé qua phòng Liên Không một chút, không hiểu sao bản thân cảm thấy rất thân thiết và yêu quý vị sư đệ này, không phải do kiếp trước đã từng quen biết đấy chứ?
Liên Không nhìn bàn thức ăn phong phú, rồi đến bóng lưng hốt hoảng rời đi của Niệm Hoa qua ô cửa sổ, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Y nhận ra mình chỉ hận cái miệng của hắn, nhưng lại không quá ghét y như trong tưởng tượng.
Nếu mai này mạnh hơn Niệm Hoa rồi, y chỉ nên cắt cái lưỡi kia đi là xong? Không âm thanh, không tiếng nói, lặng lẽ nhìn y, lặng lẽ quan tâm y, hắn sẽ như vậy đúng không?
Liên Không cảm giác hiện tại trừ bỏ Niệm Hoa độc mồm độc miệng với mình, còn hành động của hắn giống như đang ngầm quan tâm mình?
Có thật là như vậy?
Hay là...
“Con trai ngoan, đến đây để baba ôm cái nào!”
Hắn coi mình như con trai hắn? Hắn có con nhưng vì lí do nào đó nên hai người không ở bên nhau, còn thấy mình xấp xỉ tuổi với nó, liền xem như là con trai thay thế?
Đôi đũa trên tay lập tức bị bẻ gãy.
Y không muốn làm thế thân, không muốn nhận phần tình cảm không phải thuộc về mình.
Kiếp trước cũng vậy, kiếp này cũng thế!
“Liên đệ” Mạnh Hoài Đông tự nhiên đẩy cửa, nhìn hai chiếc đũa bị bẻ đôi, mỗi cái cắm lên một cái bánh màn thầu đang bốc khói thơm lừng, nhìn như là đang thắp hai nén nhang sắp tàn hết. Trán hắn đổ vạch đen, nhếch miệng nói “Không muốn ăn thì nói với sư huynh một tiếng, ta nói người nhà bếp bỏ bớt món này cho đệ. Chứ đồ ăn ngon như thế mà đệ dám phá hỏng.”
Mạnh Hoài Đông đã đạt đến kỳ tích cốc, nhưng nhìn mỹ thực trước mắt vẫn không nhịn nổi thèm thuồng cùng tiếc rẻ.
Hắn cảm thán “Sư phụ cũng thật biết quan tâm đệ, trước giờ chưa từng thấy.” hắn còn nhớ hồi mình nhập môn, sư phụ chẳng bao giờ quản hắn, từ xưa đến nay muốn ăn gì tự chạy đến bếp lấy, làm gì có chuyện giờ cơm được người bưng lên tận miệng như thế này.
“Là vì nữ nhân ở trong nhà khách” Liên Không lập tức nói, lại không nhận ra trong lời nói có chút ghen ghét.
“Hả?” Mạnh Hoài Đông không hiểu, chuyện này thì liên quan gì đến nữ nhân kia? Sư phụ đã nói không quen nàng rồi cơ mà. Nghĩ không ra, hắn vẫn là hỏi “Ý đệ là...?”
“Sư phụ hứa với nàng sẽ chăm sóc ta chu đáo, cho nên không thể nuốt lời” Niệm Hoa là người sĩ diện cao, hắn sẽ không để mình bị mất mặt, nhưng làm như thế này cũng hơi quá. Kiếp trước hắn vui cười hứa với nàng sẽ chiếu cố Liên Không thật tốt, nhưng trở về thái độ lại quay ngoắt, tàn nhẫn đá y vào trong phòng chứa củi, mắng y rằng y khiến hắn xấu mặt.
Kiếp này sai sót ở đâu Liên Không không rõ, nhưng có lẽ đúng như ý nghĩ ban đầu, nguyên nhân mọi quỹ đạo bị thay đổi hẳn là liên quan đến sư phụ y —Niệm Hoa, người khởi đầu lệch lạc chính là người đáng nghi nhất.
Ngay cả thái độ ghét bỏ kia cũng tăng lên vạn phần. Chẳng lẽ Niệm Hoa cũng như mình? Sống lại? Không có khả năng, sống lại không phải hắn sẽ giết chết y ngay sao? Vì y đã giết hắn tàn nhẫn như thế cơ mà.
Chẳng lẽ thật sự là bị đoạt xá rồi?
Liên Không rất mệt mỏi với vấn đề này, rất nhiều lần nghĩ đều cảm thấy lí do bị đoạt xá có vẻ cũng hợp lí. Nghĩ như vậy thì có nghĩa là đối phương không phải là sư phụ y, có thể cùng y quen biết hoặc không. Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao còn bắt chước thái độ sư phụ lạnh nhạt đối xử với y? Đối phương có thể không quá bạc đãi y, tuy nhiên không tránh khỏi có phần giống ‘Niệm Hoa’ trước kia. Liên Không rốt cuộc không phân được đâu là thực đâu là hư. Chỉ nghĩ đến âm mưu của đối phương là gì, nằm ở đâu.
“Niệm sư huynh” Đào Ngân vừa thấy bóng bạch y của Niệm Hoa, mắt phượng lóe lên tia vui vẻ, còn pha lẫn cả cảm giác nhớ nhung khó hiểu, cùng hơi e ngại.
Kể từ ngày gặp được hắn ở trong khách điếm, khoảnh khắc thấy hắn ở trên lầu dùng quạt che mặt, lộ ra con mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn người bên dưới, dường như còn mang theo tia toan tính nho nhỏ, Đào Ngân liền biết mình vậy mà đã gục ngã trước ánh mắt đó.
Ánh mắt từ người chưa gặp này vậy mà lại giống như từng được thấy, cứ như đã được gặp từ kiếp trước.
Không chờ được hắn tìm đến, nàng đã muốn tới tìm hắn trước rồi.
“Đào cô nương, thật ngại quá!” Niệm Hoa cười gượng gạo, để người ta chờ lâu, hơn nữa người ta lại còn là nữ nhân. Để một nữ nhân chờ mình ngủ dậy rồi nói chuyện, trong thế giới này cũng không có nam nhân nào vô duyên như hắn!
Đào Ngân mỉm cười, lắc đầu nhìn Niệm Hoa, khiến hắn cảm giác như mưa xuân tháng ba, mơn man ấp áp, trăm hoa đua nở.
“Để cô nương chờ lâu, ta thật sự là vô cùng mất mặt.” Niệm Hoa che mặt, lại nói “À đúng rồi, cô nương ngồi đi. Ta gọi người mang trà lên.”
“Không cần, ta chỉ đến để xem tiểu đồ đệ của huynh” Đào Ngân nói “Muốn xem hai ngày nay nó có tốt hơn chút không. Quyển sách đó không biết có tác dụng không nữa.”
“Vậy hả, ha ha” Niệm Hoa nhớ đến hôm trước Liên Không còn ngất vì không hiểu ý hắn, đồ ăn để một chỗ không dám động, không biết hôm nay đã khá hơn chưa. Thật ra hắn không muốn đem tiểu đồ đệ ra khoe, dưỡng thành cái dạng như bộ xương đó thì có gì đáng mừng ở đây, nhưng hiện tại hoàn cảnh hiểm nghèo, vẫn là gọi Liên Không tới.
Liên Không được Mạnh Hoài Đông dẫn vào trong sảnh chính, nhìn qua còn thấy hơi rụt rè.
“Liên, Liên Nhi...” Niệm Hoa nhếch khóe miệng, tuy có hơi ngượng miệng, nhưng cũng phải để mọi người hiểu quan hệ giữa hai sư đồ rất tốt, nhân đây cũng muốn nối một chút quan hệ với đứa nhỏ này. Kỳ thật hắn không quan tâm được nó quá nhiều, chắc là y vẫn sẽ có cảm nhận sợ sệt. Muốn cùng nam chính một màn thân thiết, khổ nỗi còn bị kẹt trong OOC, hơn nữa tính hướng của tiểu đồ đệ có hơi khác so với bạn bè đồng trang lứa, chẳng lẽ từ nhỏ sinh sống kham khổ, gặp người yêu thương liền dựa dẫm. Mà người kia lại là...
Niệm Hoa không tự chủ được liếc Mạnh Hoài Đông một cái.
Không, không phải chứ??
Mạnh Hoài Đông bị sư phụ nhìn chằm chằm bằng khuôn mặt băng sương, trong lòng thầm chảy mồ hôi, không biết lí do gì mà đột nhiên thấy tủi thân, rất muốn bỏ chạy khóc oa oa.
“Sư tôn...” thấy Niệm Hoa hết nhìn mình rồi nhìn tới Mạnh Hoài Đông, trong lòng có chút cảm giác cổ quái, Liên Không không nhịn được đánh bạo gọi một tiếng.
Có lẽ người này thật sự không phải sư phụ mình, còn nhớ kiếp trước chỉ cần y gọi một tiếng sư tôn, liền bị đánh cho một trận, nói rằng hắn không có đồ đệ như y...
Chuyện kiếp trước rốt cuộc cũng là kiếp trước, Liên Không muốn buông bỏ, lại không dám, chỉ có thể đem từng chút một so sánh giữa hai con người dung mạo giống nhau song hành động lại khác xa.
“Ừ, ngươi đến, để Đào cô nương nhìn ngươi một chút” Niệm Hoa không mặn không nhạt nói, xong còn quay đầu đi, thật không muốn đối mặt với thực tại.
Liên Không nhìn Đào Ngân kiểu gì cũng không thấy thuận mắt, kiếp trước thì không cảm nhận được gì, nhưng kiếp này lại sâu sắc cảm thấy không thích nàng. Tuy nhiên vẫn ngoan ngoãn nghe lời sư phụ bước đến trước mặt nàng.
Đào Ngân nhìn đứa nhỏ, hỏi “Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sang năm lên mười lăm rồi ạ” Liên Không dặn mình tỏ ra bản thân vẫn là một đứa trẻ, ngoan ngoãn trả lời.
“Hình như hai hôm nay ngươi cao lên được một chút phải không?” Đào Ngân đánh giá một chút, dư quang hơi liếc Niệm Hoa, thấy hắn không nhìn mình bên này liền có chút thất vọng.
Cũng nói, hai người ngoại trừ lần gặp đầu ở khách điếm kia thì chưa từng quen thân. Nàng quá đường đột, nhưng không như vậy nàng không chịu được, tâm trạng mong ngóng không rõ tương lai hắn khi nào tới tìm mình kì thực rất khó chịu. Được trải nghiệm cảm giác hoa rơi hữu tình lưu thủy vô ý thật khó chịu.
Ngủ một giấc thầm nhủ ngày mai hắn sẽ tới, một lần lại một lần, không chờ được liền sợ không có hy vọng, cho nên không ngại đàm tiếu, một đường đi tới đây. Lúc ngồi ở bên ngoài chờ, nàng đã luôn nghĩ sẽ nhanh thôi, sẽ nhanh chờ được người ấy thôi. Quả nhiên trời không phụ lòng người...
Nét mặt, ánh mắt của Đào Ngân đều bị Liên Không thu vào trong mắt, cảm thấy trong người không mấy vui vẻ.
Nhìn vòng tam giác ba người, Mạnh Hoài Đông chỉ muốn bỏ đi, liền nói “Sư tôn, không có việc gì vậy đồ đệ trở về phòng?”
“Đi đi” Niệm Hoa phất tay.
“Vâng” chỉ chờ có thế, Mạnh Hoài Đông như được đại xá cúi người rồi chân vắt lên cổ chạy như bay.
Thấy thế, Đào Ngân cười vang hai tiếng, lọt vào tai trong trẻo êm ái, nàng nói: “Tuổi trẻ thật có sức sống.”
Niệm Hoa quay đầu nhìn Đào Ngân, hỏi: “Hôm nay cô nương đến tìm, còn chuyện gì khác không?”
Đào Ngân có hơi lúng túng, cúi đầu đáp: “Ta, ta thấy ở dưới núi tổ chức lễ hội, hình như là thả đèn lồng gì đó,...” nói đến đây liền ngừng lại, cắn cắn môi, cũng không thể mặt dày nói ‘muốn rủ huynh’.
“Lễ hội đèn lồng?” Niệm Hoa ngạc nhiên, nghiêng đầu nghĩ ngợi. Không phải hắn trước đây chưa nghe đến, hắn đã từng thấy trong sách, trên báo đài nhắc đến lễ hội đèn lồng rất nhiều rồi. Được tham dự thì chưa, vì muốn được tham gia thì phải đến đúng địa điểm định sẵn, mua vé. Mà giá vé vào cửa nhất định bằng tiền bốn bữa ăn của hắn, thành ra vì sự nghiệp ăn uống, vẫn là giữ tiền đi ăn cơm suất.
Ở cổ đại không có ai quản lí, không mất tiền thuế vào chơi, mà dù có mất thì cũng không sao, Niệm Hoa là ai chứ, còn giống như sinh viên nghèo như Mạch Văn kia sao!
Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không bị thiệt, liền nói muốn xuống núi xem sao.
“Vậy tiểu đồ đệ này của huynh?” Đào Ngân cảm thấy Niệm Hoa có vẻ đối xử với đứa trẻ này không tệ, cũng muốn kéo gần khoảng cách, nhân tiện này kéo nó đi. Đợi khi trở thành sư mẫu của nó rồi, có khi nó sẽ vui vẻ gọi một tiếng ‘sư mẫu’. Nhìn chung cũng không có gì tệ bạc cả.
“Dẫn nó theo cùng, cô không ngại đúng chứ?” Niệm Hoa biết Liên Không từ nhỏ sinh ra trước là bị phong ấn trong núi, sau lại lang bạt một năm ở nhân giới rồi lại gia nhập môn phái tu tiên ngay. Tuổi đời còn non dại, chỉ sợ chưa kịp cảm nhận được phồn hoa ở nhân thế, đã vô ý chịu khổ rồi. Y không phải kiểu người hòa đồng, có thể những lễ hội này có thể chưa từng tham gia...
Trong lòng Niệm Hoa thương cảm, song cũng trách bản thân, cảm thấy truyện này não còn tàn hơn cả truyện trước. Nhân vật hắn viết không phải là người bình thường thì không được sao!
Hết cách, muốn thu hút mấy ‘chiến binh’ trên mạng xã hội thì chỉ còn cách đó thôi.
“Tuyệt đối không ngại.”
Sau đó ba người một lớn một bé rời khỏi Đồng Vân phái, ngồi lên thuyền băng của Niệm Hoa bay về nơi có ánh sáng sáng rực.
Nhìn bóng ba người bay đi ở phía chân trời, một người từ dưới tàng cây bước ra, đôi con ngươi lóe lên trong bóng tối chứa đầy phức tạp.
Tác giả :
Tiểu Mục