Mướn Chồng
Chương 169
Siêu thị bà Phương chọn là siêu thị do Quân quản lí, Diễm từng đến đây một lần, lần đó do bị Quân bắt ép đi mua nhẫn, lại diễn ra quá nhanh nên Diễm không kịp quan sát xung quanh. Lần này Diễm có cơ hội được nhìn mọi thứ ở đây rõ ràng hơn.
Diễm chỉ là cái bóng của bà Phương và Loan, cả hai cùng nhau chọn đồ, cùng nhau thử hết thứ nọ đến thứ kia, Diễm có một việc duy nhất là đi theo họ.
Bà Phương chọn một chiếc áo lông màu trắng, bà quay sang hỏi Diễm.
_Cô thấy chiếc áo này thế nào…??
Diễm quan sát nó từ đầu xuống chân, Diễm vốn là người yêu cái đẹp, Diễm thật tình khen.
_Cháu thấy nó rất đẹp…!!
Loan bắt đầu nói một lô một lốc về sự hiểu biết của mình về quần áo, không cần Loan phải cố gắng, trong mắt bà Phương, Loan lúc nào cũng là ứng cử sáng giá làm con dâu bà, còn Diễm chỉ là một người do Quân và ông Trương bắt ép nên bà mới phải chấp nhận, tự nguyện và thụ động bao giờ cũng khác nhau.
Điện thoại của Diễm reo vang, nhìn số của Quân hiện lên trên màn hình. Diễm nhìn bà Phương và Loan đang say sưa nói chuyện và chọn quần áo, Diễm thở dài, chọn một chỗ khuất, Diễm hít một hơi thật sâu, cố trút hết bỏ những bực tức trong lòng ra ngoài, Diễm nở một nụ cười gượng gạo.
_Chào anh…!!
Quân trêu.
_Buổi mua sắm thế nào…??
Diễm nói dối.
_Rất tuyệt….!!
Quân đâu phải thằng ngốc, tính cách của mẹ mình thế nào chẳng lẽ Quân lại không hiểu.
_Em nói dối không tài lắm, nếu em không muốn anh lo lắng có gì em phải nói cho anh biết…!!
Diễm cáu.
_Ý anh nói là em đang gây chuyện đấy hả….??
Quân dỗ dành.
_Ý anh không phải thế, anh chỉ lo em tủi thân rồi em lại khóc. Mẹ anh không phải người xấu, sau khi hiểu rõ con người em bà sẽ quý em thôi…!!
_Anh yên tâm em sẽ không khóc đâu. Bác rủ em đi mua sắm, có phải bác mắng em đâu mà em khóc…!!
Quân cười.
_Em biết thế là tốt…!! Em đi một mình với mẹ anh hay đi cùng ai khác…??
Diễm ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại không, sau cuối Diễm bảo.
_Em, mẹ anh và chị Loan…!!
Quân im lặng, Quân hiểu dụng ý của bà Phương, bà muốn Diễm hiểu so với Loan, Diễm thiếu sót ở điểm nào. Điều này khiến Quân không thoải mái, Quân không muốn trách bà Phương nhưng nếu qua chuyện này bà lại khiến Diễm bị tổn thương, Quân sẽ nói thẳng cho bà hiểu.
Quân dò hỏi Diễm.
_Em không sao chứ…??
Diễm bật cười.
_Em khỏe mạnh, sức khỏe bình thường, anh hỏi như vậy là có ý gì…??
_Anh muốn biết tâm trạng của em….!!
Thấy Quân quan tâm đến mình, hai dòng lệ lăn dài trên má Diễm, Diễm khóc vì hạnh phúc, được một người đàn ông hết lòng yêu thương, bảo vệ và lo lắng cho mình, thậm chí ngay cả tình mạng cũng không cần, thử hỏi trên đời này có ai hạnh phúc hơn Diễm nữa.
Diễm động viên bản thân phải mạnh mẽ lên, Diễm không muốn Quân phải lo lắng, phải thất vọng vì Diễm. Diễm lấy lại được tính cách tự tin, năng động và tươi trẻ hàng ngày, đúng là Loan hơn Diễm, Loan có mọi thứ nhưng Quân yêu Diễm, đó mới là điều quan trọng, mặc bà Phương có thích Diễm hay không, Quân là người đàn ông sẽ sống với Diễm cả đời không phải bà Phương, Diễm sẽ cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình, chỉ cần Diễm làm tốt, cố gắng hết sức mình dù kết quả có ra sao, Diễm cũng không có gì phải hối hận hay hối tiếc vì Diễm đã luôn cố gắng, tất cả điều này đều là do Quân mang đến cho Diễm, Diễm nên biết trân trọng.
Lau hai dòng lệ trên má, Diễm tự tin đáp.
_Tâm trạng của em rất tốt. Cảm ơn anh…!!
Quân mỉm cười, không cần phải nói nhiều, chỉ mấy câu của Diễm cũng đủ cho Quân hiểu tâm trạng của Diễm lúc này thế nào. Quân nói không nên lời, cả hai im lặng nghe tiếng thở của nhau, họ đang chúc phúc cho người kia trong thầm lặng.
Bà Phương đột ngột hỏi Diễm.
_Cô đi đâu thế, chúng ta vẫn còn chưa chọn đồ xong…!!
Diễm giật mình quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhõm, Diễm nói.
_Vâng, cháu sẽ ra ngay…!!
_Em cúp máy đây…!!
_Chúc em có một buổi mua sắm thú vị…!!
Diễm không nói gì, cúp máy, hít một hơi thất sâu, Diễm cùng bà Phương và Loan chọn đồ. Loan mặc dù không muốn ghen, không muốn ghét Diễm cũng không được, trong tình yêu ai cũng có ích kỉ của riêng mình.
Dù Quân không lợi dụng Loan, không làm gì có lỗi hay tổn thương Loan nhưng mặc cảm bị Quân từ chối vẫn khiến Loan nung nấu cảm giác chán ghét Diễm. Loan cố ý bắt Diễm xách gần hết tất cả đồ do bà Phương và Loan chọn, Diễm hiểu nhưng không nói gì, hai tay Diễm muốn rã cả ra vì mỏi.
Bà Phương nhìn mồ hôi lấm tấm trên mặt Diễm nhìn hai tay xách đầy đồ của Diễm, lòng bà có ý thương hại, bà hỏi.
_Cô có cần nghỉ ngơi một chút không…??
Diễm mệt muốn chết, nhưng vẫn lắc đầu nói.
_Cháu không sao…!!
Bà Phương quay sang nhìn ánh mắt hả hê của Loan, tự nhiên bà chán ghét hết mọi thứ, dù sao bà hơi ác khi bày ra trò này. Cả ba mua sắm đến hơn mười hai giờ trưa mới xong, cơ thể Diễm mỏi nhừ, đầu Diễm đau như búa bổ, Diễm quá mệt mỏi, bây giờ Diễm chỉ muốn ngủ.
Tầng bốn của siêu thị là nhà hàng, cả ba đưa nhau đi ăn. Mọi đồ đạc đều được nhân viên của siêu thị mang ra xe, chẳng gì Quân cũng là sếp của họ. Diễm bực mình nghĩ.
_Hai người này đúng là muốn hành mình chết đây mà, sao ngay từ đầu họ không nhờ nhân viên chuyển đồ cho họ, họ bắt mình sách, đi theo họ đã rã cả tay chân, họ mới bảo nhân viên mang đồ ra xe, hay thật, đây đúng là một cách hành xác rất hay…!!
Dạo này không ăn được, ngủ ít, lo nghĩ nhiều, bị hành từ sáng đến giờ, Diễm ôm chặt lấy đầu, mồ hôi rịn ra đầy mặt. Diễm đi không còn vững nữa, Bà Phương sợ hãi hỏi.
_Cô không sao chứ…??
Diễm thì thào.
_Cháu không sao…!!
Diễm choáng váng muốn ngã, bà Phương nhanh chóng kêu nhân viên dìu Diễm ra xe, rồi đưa Diễm đến bệnh viện. Nghe bác sĩ nói triệu chứng suy nhược cơ thể của Diễm, bà Phương thở dài, bà thấy mình có lỗi khi ép Diễm đi mua sắm sáng nay, cái cách bà hành Diễm hơi độc ác và tàn nhẫn, nếu chuyện này ông Trương và Quân biết được, bà sẽ sống không yên với họ.
Loan im lặng đứng ngoài phòng chờ, cảm giác hối hận không chỉ mình bà Phương mới có mà ngay cả Loan cũng thế. Diễm được bác sĩ tiêm thuốc, tiếp nước, trước khi ngủ say, Diễm lí nhí nói.
_Cháu xin lỗi…!!
Diễm nhắm mắt lại, một lúc sau Diễm ngủ say. Bà Phương im lặng không nói gì, bà thấy thương hại Diễm nhìn hoàn cảnh của Diễm bây giờ không đáng cho bà phải hành hạ Diễm như thế, phần lương thiện trong con người bà trỗi dậy.
Không may cho bà Phương vì Quân luôn cho người đi theo Diễm ở mọi nơi nên tình hình của Diễm thế nào Quân đều biết. Bực mình, tức giận hai người phụ nữ mình tin tưởng. Quân bóp chặt điện thoại nếu không vì bệnh tật, Quân đã phóng xe đến bệnh viện thăm Diễm rồi. Quân lo lắng không yên, cũng may anh ta nói cho Quân biết Diễm chỉ bị suy nhược cơ thể, chỉ cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng là không sao, nếu Diễm mà có chuyện gì, Quân sẽ không tha thứ cho bà Phương và Loan.
Ở thêm một lúc, Loan ra về, trên đường đi, Quân gọi điện cho Loan. Loan linh cảm có chuyện không hay nhưng vẫn nghe máy.
_Chào anh…!!
Quân cau có hỏi.
_Em và mẹ anh đã làm gì cô ấy….??
Lần đầu tiên Loan thấy Quân tức giận, Loan run giọng hỏi.
_Anh nói gì em không hiểu…??
Cố nén tức, Quân đáp.
_Anh vẫn coi em là một người bạn tốt của anh, ngay từ đầu anh đã nói anh và em không thể nào nên đôi, anh không làm gì khiến em phải buồn lòng hay hận anh. Anh mong em đừng làm gì tổn thương cô ấy…!!
Loan cảm thấy tủi thân, mắt đỏ hoe, Loan sụt sịt.
_Cô ấy nói với anh là em bắt nạt cô ấy à….?? Anh có vẻ tin cô ấy nhỉ…??
_Cô ấy không nói gì cả, do lo lắng cho tính mạng của cô ấy nên anh luôn cho người đi theo cô ấy ở mọi nơi, em cũng biết cô ấy suýt bị giết chết ngày hôm trước chứ…??
Loan gật đầu.
_Em biết…!!
_Nếu em đã biết, em cũng hiểu, bây giờ cô ấy đang bị nguy hiểm, nếu không có ai đi theo cùng, cô ấy có thể bị ông ta hại bất cứ lúc nào, chính vì thế anh mới cho người đi theo cô ấy, nhiệm vụ của anh ta là báo cáo lại tình hình của cô ấy cho anh biết….!!
Loan im lặng không nói gì, việc không bị Diễm vạch tội sau lưng, Loan cảm thấy hổ thẹn trong lòng, Loan cũng đâu có ngờ chỉ bắt Diễm xách một đống đồ, Diễm lại lăn ra bất tỉnh như thế. Loan nghĩ nếu như mình vừa trải qua bao nhiêu sóng gió và đối diện với cái chết như Diễm vừa rồi, Loan sẽ không nhanh chóng phục hồi được như Diễm. Cũng may Loan không làm gì quá đáng nếu không ngay cả nói chuyện điện thoại, nhìn mặt Loan, Quân cũng không thèm.
Mặc dù cảm thấy bị tổn thương, uất ức, bị bỏ rơi nhưng Loan vẫn phải cố gượng. Ngay từ đầu, Loan là người đến sau, là người muốn cướp Quân khỏi Diễm, không phải Diễm cướp Quân của Loan, Loan không có quyền, có tư cách trách móc Diễm, hận Diễm.
Loan hối lỗi.
_Em xin lỗi, em không cố ý làm tổn thương cô ấy, em không biết sức khỏe của cô ấy lại yếu như thế…!!
_Thôi được rồi, anh hy vọng lần sau em đừng lập lại hành động sai lầm này nữa…!!
_Vâng…!! Anh đang đi công tác à…??
Quân đáp.
_Ừ…!!
_Nghe nói dự án lần này của công ty anh rất lớn…!!
_Đúng thế, anh hy vọng lần này anh sẽ thành công…!!
_Sao anh không nhờ em, em có thể hậu thuẫn cho anh từ phía sau….!!
_Anh biết nhưng anh không muốn làm phiền em nhiều, chỉ thực sự khi nào cần anh mới dám nhờ em, anh không muốn em nghĩ anh đang lợi dụng em….!!
Loan buồn rầu.
_Em từng nói em tình nguyện để cho anh lợi dụng em nhưng trong lòng anh mãi mãi vẫn chỉ coi em là người ngoài…!!
_Em là bạn của anh, chúng ta là bạn bè sẽ có nhiều chuyện để nhờ vả nhau nhưng điều đó không có nghĩa việc gì anh cũng nhờ em, vì nếu anh làm thế ý nghĩa của tình bạn không còn nữa, anh cũng thấy mình là mộ tên vô dụng…!!
_Em xin lỗi, em lại khiến anh buồn rồi…!!
_Không sao, anh thích tính thẳng thắn của em…!!
Trong lòng Quân vẫn còn giận Loan và bà Phương, tuy nhiên khi Quân đặt vào địa vị của Loan, Quân thấy mình còn tàn nhẫn hơn Loan nhiều, nếu Quân không làm thế, Quân không tin là mình sẽ có được Diễm như bây giờ, Quân là người có tính sở hữu cao, Quân ghét nhất bị người khác đụng đến người hay vật dụng của mình.
Nói chuyện thêm với Loan vài câu nữa, Quân cúp máy, qua cuộc nói chuyện này Quân đã gián tiếp nói cho Loan biết từ lần sau đừng làm gì có lỗi với Diễm nữa nếu không Quân sẽ không bao giờ tha thứ cho Loan, ngay cả tình bạn giữa hai người cũng không còn, Loan khiếp sợ vì Diễm luôn có người bảo vệ từ phía sau, mọi hành động có hại đến Diễm đều bị Quân biết, lau mồ hôi trán, Loan phóng xe thật nhanh về nhà
Diễm chỉ là cái bóng của bà Phương và Loan, cả hai cùng nhau chọn đồ, cùng nhau thử hết thứ nọ đến thứ kia, Diễm có một việc duy nhất là đi theo họ.
Bà Phương chọn một chiếc áo lông màu trắng, bà quay sang hỏi Diễm.
_Cô thấy chiếc áo này thế nào…??
Diễm quan sát nó từ đầu xuống chân, Diễm vốn là người yêu cái đẹp, Diễm thật tình khen.
_Cháu thấy nó rất đẹp…!!
Loan bắt đầu nói một lô một lốc về sự hiểu biết của mình về quần áo, không cần Loan phải cố gắng, trong mắt bà Phương, Loan lúc nào cũng là ứng cử sáng giá làm con dâu bà, còn Diễm chỉ là một người do Quân và ông Trương bắt ép nên bà mới phải chấp nhận, tự nguyện và thụ động bao giờ cũng khác nhau.
Điện thoại của Diễm reo vang, nhìn số của Quân hiện lên trên màn hình. Diễm nhìn bà Phương và Loan đang say sưa nói chuyện và chọn quần áo, Diễm thở dài, chọn một chỗ khuất, Diễm hít một hơi thật sâu, cố trút hết bỏ những bực tức trong lòng ra ngoài, Diễm nở một nụ cười gượng gạo.
_Chào anh…!!
Quân trêu.
_Buổi mua sắm thế nào…??
Diễm nói dối.
_Rất tuyệt….!!
Quân đâu phải thằng ngốc, tính cách của mẹ mình thế nào chẳng lẽ Quân lại không hiểu.
_Em nói dối không tài lắm, nếu em không muốn anh lo lắng có gì em phải nói cho anh biết…!!
Diễm cáu.
_Ý anh nói là em đang gây chuyện đấy hả….??
Quân dỗ dành.
_Ý anh không phải thế, anh chỉ lo em tủi thân rồi em lại khóc. Mẹ anh không phải người xấu, sau khi hiểu rõ con người em bà sẽ quý em thôi…!!
_Anh yên tâm em sẽ không khóc đâu. Bác rủ em đi mua sắm, có phải bác mắng em đâu mà em khóc…!!
Quân cười.
_Em biết thế là tốt…!! Em đi một mình với mẹ anh hay đi cùng ai khác…??
Diễm ngập ngừng nửa muốn nói nửa lại không, sau cuối Diễm bảo.
_Em, mẹ anh và chị Loan…!!
Quân im lặng, Quân hiểu dụng ý của bà Phương, bà muốn Diễm hiểu so với Loan, Diễm thiếu sót ở điểm nào. Điều này khiến Quân không thoải mái, Quân không muốn trách bà Phương nhưng nếu qua chuyện này bà lại khiến Diễm bị tổn thương, Quân sẽ nói thẳng cho bà hiểu.
Quân dò hỏi Diễm.
_Em không sao chứ…??
Diễm bật cười.
_Em khỏe mạnh, sức khỏe bình thường, anh hỏi như vậy là có ý gì…??
_Anh muốn biết tâm trạng của em….!!
Thấy Quân quan tâm đến mình, hai dòng lệ lăn dài trên má Diễm, Diễm khóc vì hạnh phúc, được một người đàn ông hết lòng yêu thương, bảo vệ và lo lắng cho mình, thậm chí ngay cả tình mạng cũng không cần, thử hỏi trên đời này có ai hạnh phúc hơn Diễm nữa.
Diễm động viên bản thân phải mạnh mẽ lên, Diễm không muốn Quân phải lo lắng, phải thất vọng vì Diễm. Diễm lấy lại được tính cách tự tin, năng động và tươi trẻ hàng ngày, đúng là Loan hơn Diễm, Loan có mọi thứ nhưng Quân yêu Diễm, đó mới là điều quan trọng, mặc bà Phương có thích Diễm hay không, Quân là người đàn ông sẽ sống với Diễm cả đời không phải bà Phương, Diễm sẽ cố gắng hết sức làm tròn bổn phận của mình, chỉ cần Diễm làm tốt, cố gắng hết sức mình dù kết quả có ra sao, Diễm cũng không có gì phải hối hận hay hối tiếc vì Diễm đã luôn cố gắng, tất cả điều này đều là do Quân mang đến cho Diễm, Diễm nên biết trân trọng.
Lau hai dòng lệ trên má, Diễm tự tin đáp.
_Tâm trạng của em rất tốt. Cảm ơn anh…!!
Quân mỉm cười, không cần phải nói nhiều, chỉ mấy câu của Diễm cũng đủ cho Quân hiểu tâm trạng của Diễm lúc này thế nào. Quân nói không nên lời, cả hai im lặng nghe tiếng thở của nhau, họ đang chúc phúc cho người kia trong thầm lặng.
Bà Phương đột ngột hỏi Diễm.
_Cô đi đâu thế, chúng ta vẫn còn chưa chọn đồ xong…!!
Diễm giật mình quay lại, nở một nụ cười nhẹ nhõm, Diễm nói.
_Vâng, cháu sẽ ra ngay…!!
_Em cúp máy đây…!!
_Chúc em có một buổi mua sắm thú vị…!!
Diễm không nói gì, cúp máy, hít một hơi thất sâu, Diễm cùng bà Phương và Loan chọn đồ. Loan mặc dù không muốn ghen, không muốn ghét Diễm cũng không được, trong tình yêu ai cũng có ích kỉ của riêng mình.
Dù Quân không lợi dụng Loan, không làm gì có lỗi hay tổn thương Loan nhưng mặc cảm bị Quân từ chối vẫn khiến Loan nung nấu cảm giác chán ghét Diễm. Loan cố ý bắt Diễm xách gần hết tất cả đồ do bà Phương và Loan chọn, Diễm hiểu nhưng không nói gì, hai tay Diễm muốn rã cả ra vì mỏi.
Bà Phương nhìn mồ hôi lấm tấm trên mặt Diễm nhìn hai tay xách đầy đồ của Diễm, lòng bà có ý thương hại, bà hỏi.
_Cô có cần nghỉ ngơi một chút không…??
Diễm mệt muốn chết, nhưng vẫn lắc đầu nói.
_Cháu không sao…!!
Bà Phương quay sang nhìn ánh mắt hả hê của Loan, tự nhiên bà chán ghét hết mọi thứ, dù sao bà hơi ác khi bày ra trò này. Cả ba mua sắm đến hơn mười hai giờ trưa mới xong, cơ thể Diễm mỏi nhừ, đầu Diễm đau như búa bổ, Diễm quá mệt mỏi, bây giờ Diễm chỉ muốn ngủ.
Tầng bốn của siêu thị là nhà hàng, cả ba đưa nhau đi ăn. Mọi đồ đạc đều được nhân viên của siêu thị mang ra xe, chẳng gì Quân cũng là sếp của họ. Diễm bực mình nghĩ.
_Hai người này đúng là muốn hành mình chết đây mà, sao ngay từ đầu họ không nhờ nhân viên chuyển đồ cho họ, họ bắt mình sách, đi theo họ đã rã cả tay chân, họ mới bảo nhân viên mang đồ ra xe, hay thật, đây đúng là một cách hành xác rất hay…!!
Dạo này không ăn được, ngủ ít, lo nghĩ nhiều, bị hành từ sáng đến giờ, Diễm ôm chặt lấy đầu, mồ hôi rịn ra đầy mặt. Diễm đi không còn vững nữa, Bà Phương sợ hãi hỏi.
_Cô không sao chứ…??
Diễm thì thào.
_Cháu không sao…!!
Diễm choáng váng muốn ngã, bà Phương nhanh chóng kêu nhân viên dìu Diễm ra xe, rồi đưa Diễm đến bệnh viện. Nghe bác sĩ nói triệu chứng suy nhược cơ thể của Diễm, bà Phương thở dài, bà thấy mình có lỗi khi ép Diễm đi mua sắm sáng nay, cái cách bà hành Diễm hơi độc ác và tàn nhẫn, nếu chuyện này ông Trương và Quân biết được, bà sẽ sống không yên với họ.
Loan im lặng đứng ngoài phòng chờ, cảm giác hối hận không chỉ mình bà Phương mới có mà ngay cả Loan cũng thế. Diễm được bác sĩ tiêm thuốc, tiếp nước, trước khi ngủ say, Diễm lí nhí nói.
_Cháu xin lỗi…!!
Diễm nhắm mắt lại, một lúc sau Diễm ngủ say. Bà Phương im lặng không nói gì, bà thấy thương hại Diễm nhìn hoàn cảnh của Diễm bây giờ không đáng cho bà phải hành hạ Diễm như thế, phần lương thiện trong con người bà trỗi dậy.
Không may cho bà Phương vì Quân luôn cho người đi theo Diễm ở mọi nơi nên tình hình của Diễm thế nào Quân đều biết. Bực mình, tức giận hai người phụ nữ mình tin tưởng. Quân bóp chặt điện thoại nếu không vì bệnh tật, Quân đã phóng xe đến bệnh viện thăm Diễm rồi. Quân lo lắng không yên, cũng may anh ta nói cho Quân biết Diễm chỉ bị suy nhược cơ thể, chỉ cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng là không sao, nếu Diễm mà có chuyện gì, Quân sẽ không tha thứ cho bà Phương và Loan.
Ở thêm một lúc, Loan ra về, trên đường đi, Quân gọi điện cho Loan. Loan linh cảm có chuyện không hay nhưng vẫn nghe máy.
_Chào anh…!!
Quân cau có hỏi.
_Em và mẹ anh đã làm gì cô ấy….??
Lần đầu tiên Loan thấy Quân tức giận, Loan run giọng hỏi.
_Anh nói gì em không hiểu…??
Cố nén tức, Quân đáp.
_Anh vẫn coi em là một người bạn tốt của anh, ngay từ đầu anh đã nói anh và em không thể nào nên đôi, anh không làm gì khiến em phải buồn lòng hay hận anh. Anh mong em đừng làm gì tổn thương cô ấy…!!
Loan cảm thấy tủi thân, mắt đỏ hoe, Loan sụt sịt.
_Cô ấy nói với anh là em bắt nạt cô ấy à….?? Anh có vẻ tin cô ấy nhỉ…??
_Cô ấy không nói gì cả, do lo lắng cho tính mạng của cô ấy nên anh luôn cho người đi theo cô ấy ở mọi nơi, em cũng biết cô ấy suýt bị giết chết ngày hôm trước chứ…??
Loan gật đầu.
_Em biết…!!
_Nếu em đã biết, em cũng hiểu, bây giờ cô ấy đang bị nguy hiểm, nếu không có ai đi theo cùng, cô ấy có thể bị ông ta hại bất cứ lúc nào, chính vì thế anh mới cho người đi theo cô ấy, nhiệm vụ của anh ta là báo cáo lại tình hình của cô ấy cho anh biết….!!
Loan im lặng không nói gì, việc không bị Diễm vạch tội sau lưng, Loan cảm thấy hổ thẹn trong lòng, Loan cũng đâu có ngờ chỉ bắt Diễm xách một đống đồ, Diễm lại lăn ra bất tỉnh như thế. Loan nghĩ nếu như mình vừa trải qua bao nhiêu sóng gió và đối diện với cái chết như Diễm vừa rồi, Loan sẽ không nhanh chóng phục hồi được như Diễm. Cũng may Loan không làm gì quá đáng nếu không ngay cả nói chuyện điện thoại, nhìn mặt Loan, Quân cũng không thèm.
Mặc dù cảm thấy bị tổn thương, uất ức, bị bỏ rơi nhưng Loan vẫn phải cố gượng. Ngay từ đầu, Loan là người đến sau, là người muốn cướp Quân khỏi Diễm, không phải Diễm cướp Quân của Loan, Loan không có quyền, có tư cách trách móc Diễm, hận Diễm.
Loan hối lỗi.
_Em xin lỗi, em không cố ý làm tổn thương cô ấy, em không biết sức khỏe của cô ấy lại yếu như thế…!!
_Thôi được rồi, anh hy vọng lần sau em đừng lập lại hành động sai lầm này nữa…!!
_Vâng…!! Anh đang đi công tác à…??
Quân đáp.
_Ừ…!!
_Nghe nói dự án lần này của công ty anh rất lớn…!!
_Đúng thế, anh hy vọng lần này anh sẽ thành công…!!
_Sao anh không nhờ em, em có thể hậu thuẫn cho anh từ phía sau….!!
_Anh biết nhưng anh không muốn làm phiền em nhiều, chỉ thực sự khi nào cần anh mới dám nhờ em, anh không muốn em nghĩ anh đang lợi dụng em….!!
Loan buồn rầu.
_Em từng nói em tình nguyện để cho anh lợi dụng em nhưng trong lòng anh mãi mãi vẫn chỉ coi em là người ngoài…!!
_Em là bạn của anh, chúng ta là bạn bè sẽ có nhiều chuyện để nhờ vả nhau nhưng điều đó không có nghĩa việc gì anh cũng nhờ em, vì nếu anh làm thế ý nghĩa của tình bạn không còn nữa, anh cũng thấy mình là mộ tên vô dụng…!!
_Em xin lỗi, em lại khiến anh buồn rồi…!!
_Không sao, anh thích tính thẳng thắn của em…!!
Trong lòng Quân vẫn còn giận Loan và bà Phương, tuy nhiên khi Quân đặt vào địa vị của Loan, Quân thấy mình còn tàn nhẫn hơn Loan nhiều, nếu Quân không làm thế, Quân không tin là mình sẽ có được Diễm như bây giờ, Quân là người có tính sở hữu cao, Quân ghét nhất bị người khác đụng đến người hay vật dụng của mình.
Nói chuyện thêm với Loan vài câu nữa, Quân cúp máy, qua cuộc nói chuyện này Quân đã gián tiếp nói cho Loan biết từ lần sau đừng làm gì có lỗi với Diễm nữa nếu không Quân sẽ không bao giờ tha thứ cho Loan, ngay cả tình bạn giữa hai người cũng không còn, Loan khiếp sợ vì Diễm luôn có người bảo vệ từ phía sau, mọi hành động có hại đến Diễm đều bị Quân biết, lau mồ hôi trán, Loan phóng xe thật nhanh về nhà
Tác giả :
Mysweetlovlyday