Mười Tám Vị Ngọt
Chương 25
Thẩm Ý ngủ một giấc ngon lành, hôm sau tỉnh dậy đã là 7h50’.
Chủ Nhật không có tiết tự học buổi sáng, có thể đến trường theo giờ tiết học đầu tiên như các ngày trong tuần. Tuy nhiên thông thường Thẩm Ý sẽ đến từ sớm, nhưng hôm nay cô lại phóng túng bản thân ngủ tới giờ mới chịu dậy. Từ nhà đến trường học mất nửa tiếng, hôm nay chắc chắn bị muộn rồi.
Thẩm Ý mở cửa phòng ra, phát hiện bên ngoài lại có người, Sở Tuệ bưng hai bát cơm đến phòng ăn, thấy cô ra thì cười nói: “Con dậy rồi? Đang định gọi con đó, mẹ làm bữa sáng rồi, ăn xong hẵng đi.”
Dù sao cũng đã muộn nên Thẩm Ý ngồi vào bàn ăn: “Mẹ, mẹ trực ca đêm mệt như vậy, lần sau không cần làm bữa sáng cho con đâu, nhanh vào đi ngủ. Con có thể xuống dưới tầng ăn.”
“Bên ngoài nấu ngon hơn mẹ sao? Hay là con không thích ăn đồ mẹ làm?” Sở Tuệ cười tủm tỉm rồi nói.
Nếu so sánh trong số hai người thì bữa sáng do Sở Tuệ làm phong phú hơn nhiều, món chính cháo hạt kê ý dĩ, khoai tây thái sợi xào với trứng và rau hẹ, còn có trứng muối nhà làm. Quả trứng vịt to, lòng đỏ đã đúc thành một khối, dùng đũa chọc một cái là dầu nhỏ ra từng giọt, khiến người nhìn chảy nước miếng
Thẩm Ý ăn sáng, trong lòng thầm chờ đợi. Sở Tuệ cũng không thường xuyên làm cơm sáng cho cô, hôm nay bà cố ý chờ ở đây, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô giờ này còn chưa đi học. Cô biết, chắc chắn là bà có chuyện muốn nói với mình.
Thành tích kỳ thi tháng, mẹ cũng biết nhỉ…….
Ánh nắng sớm chiếu vào cửa sổ, ngoài hành lang có tiếng đi lại, có thể là dân văn phòng đi làm, cũng có thể là các cụ xuống nhà đi tập thể dục buổi sáng.
Thẩm Ý đang suy nghĩ vẩn vơ, Sở Tuệ đột nhiên đặt thìa xuống, cô lập tức khẩn trương nhìn mẹ, chỉ nghe thấy bà nói: “Mẹ biết, con vẫn luôn vô cùng cố gắng, việc gì cũng phải làm tốt nhất. Con là đứa bé hiểu chuyện. Cho nên, mẹ chẳng có gì phải lo cả, chỉ hy vọng con bất luận gặp phải chuyện gì, cũng đừng đặt áp lực quá lớn lên bản thân, nhất là đừng tự trách bản thân. Được không?”
Trong tia nắng ban mai, ẩn chứa trong cặp mắt đen láy ngoại trừ thấu hiểu và an ủi, chỉ còn lại nỗi xót xa.
Thẩm Ý bỗng nhiên có xúc động muốn khóc, cô khẽ nói: “Con bị tụt hạng, mẹ không trách con sao?”
“Hạng ba mà cũng gọi là tụt hạng hả?” Sở Tuệ kinh ngạc: “Hồi nhỏ mẹ còn thi được hạng ba từ dưới đếm lên. Ông ngoại con nóng tính, mẹ tan học cầm bài thi về, sợ tới mức không dám về nhà…”
Thẩm Ý cười thành tiếng.
Đôi mắt con gái đỏ hoe, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy. Từ khi vào cấp ba, lúc ở trước mặt bà, con bé rất ít khi tỏ ra như vậy. Sở Tuệ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Mẹ biết con vất vả, thỉnh thoảng cũng muốn khuyên con, không cần gắng sức như vậy. Nhưng con thông minh hơn ta, cũng xuất sắc hơn ta, con có thứ mình muốn theo đuổi. Mẹ không giúp được gì cho con, chỉ hy vọng, sau này con có thể đạt được thứ mình muốn……..”
Không có lời nào có thể xoa dịu lòng cô như những lời này. Thẩm Ý gật đầu lia lịa, Sở Tuệ sờ lên mặt cô: “Được rồi, con từ từ ăn đi. Mẹ buồn ngủ lắm, đi ngủ bù đây.”
Bà bước ra khỏi phòng ăn, rồi như chợt nhớ tới điều gì, xoay người lại nói: “Phải rồi, dạo này con……… có gọi điện thoại cho bố không?”
Thẩm Ý dừng lại: “Nửa tháng trước có gọi.”
“Nếu có thời gian thì gọi thêm lần nữa đi.” Sở Tuệ cân nhắc rồi nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật ông ấy, mẹ sợ con bận học lại quên mất, nên nhắc cho con nhớ. Tuy rằng không gặp mặt thường xuyên, nhưng lời hỏi thăm vào thời điểm này vẫn không thể thiếu, con nói xem có đúng không?”
Giọng điệu của bà đầy thận trọng. Tới bây giờ bà vẫn không biết nên làm thế nào với mối quan hệ giữa bố con của Thẩm Ý. Hồi nhỏ quan hệ của hai người rất tốt, lúc nào cũng khiến bà ghen tị, nhưng từ khi bà và Thẩm Bình ly hôn, Thẩm Ý liền chủ động ít liên lạc với ông.
Con gái trưởng thành nên có tâm sự của riêng mình, bà thật sự không xác định được trong lòng nó nghĩ như thế nào….
Hàng mi của Thẩm Ý khẽ run, một lát sau gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Lúc này Sở Tuệ mới vào phòng, Thẩm Ý nhìn bữa sáng trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy ăn không vô.
Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cô lật tìm tên “Bố” trong danh bạ điện thoại, nhìn chằm chằm hai chữ kia trong vài giây, cuối cùng ấn xuống kết nối cuộc gọi.
Bên kia nhận máy rất nhanh, chỉ sau vài hồi chuông, đã truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Alo, Ý Ý à?”
“Bố.” Thẩm Ý khẽ nói: “Bố mới dậy à?”
“Dậy rồi dậy rồi.” Ông cười nói: “Bố vừa chạy bộ về, đang định ăn sáng đây, con gọi đúng lúc lắm.”
Đương nhiên là đúng lúc rồi. Cô quá rõ, Thẩm Bình xuất thân là quân nhân nên thích rèn luyện, một năm 365 ngày chưa ngủ nướng bao giờ. Hồi còn bé, cô thường xuyên bị ông vừa lừa vừa dỗ dậy sớm xách ra ngoài chạy bộ buổi sáng, trẻ con mới lớn, còn chưa cao bằng cái bàn. Đến cuối, lần nào cũng ôm chân ông chơi xấu giả vờ khóc lóc, nói gì cũng không chạy, ông hết cách, đành phải cõng cô về nhà.
Chắc bởi vì điều này, nên khi lớn rồi cô không thích ngủ nướng, vào cấp ba cũng không cảm thấy gian nan khi phải dậy sớm mỗi ngày.
“Con cũng vừa dậy sao?” Thẩm Bình đột nhiên hỏi: “Hôm nay là Chủ Nhật, sao không ngủ thêm?”
Thẩm Ý dừng một chút mới đáp: “Lớp 12 bọn con, cuối tuần cũng phải học bù……”
“À…” Dường như Thẩm Bình không nghĩ tới điều này: “Vậy con cũng đừng vất vả quá, phải chú ý sức khỏe.”
“Dạ, con biết rồi. Bố, sắp đến sinh nhật bố, con chúc bố sinh nhật vui vẻ.”
“À, con không nói thì bố cũng quên, ấy thế mà đã sắp sinh nhật, thời gian trôi nhanh thật… Đáng tiếc con không ở đây, khi nào bố làm sinh nhật, con cũng có thể tới thì tốt rồi.” Ông nói đến đây, lại nghĩ tới một chuyện: “À, con định thi đại học ở đâu? Thành tích của con tốt như thế, có thể thi Đại học Bắc Kinh nhỉ? Nếu con tới đây thi, bố có thể chăm sóc cho con, cuối tuần con có thể thường xuyên về nhà ăn cơm.”
Thẩm Ý mím môi: “Con.. còn chưa nghĩa kĩ, chắc là sẽ thi Bắc Đại ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, Ý Ý cố gắng lên, đến lúc đó con tới Bắc Kinh, bố sẽ đích thân đi đón con!”
Nói xong chuyện này, hai người giống như không còn gì để nói, không khí bắt đầu trở nên xấu hổ, Thẩm Bình lại nói: “Vậy, bố cúp máy nhé?”
Thẩm Ý không lên tiếng, Thẩm Bình định dập máy, trước một giây ông định ấn tắt thì nghe thấy cô nói: “Bố, con sẽ thi vào Bắc Đại!”
Thẩm Bình sửng sốt, từ xưa đến nay Thẩm Ý chưa bao giờ nói với ông về việc học của con bé. Ong chỉ biết được thành tích của con gái rất tốt từ chỗ vợ cũ, nhưng cũng không rõ là tốt đến mức nào.
Tuy nhiên dù sao đây cũng là tin vui, ông cười ha ha: “Được, có chí khí, đúng là con gái của ta! Vậy đi, bố đồng ý với con, nếu con thi đậu Bắc Đại, nhất định ta sẽ tặng cho con một bao lì xì lớn, phải khen thưởng con cho ra tấm ra món!”
Hai người lại nói vài câu, sau đó mới kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Ý cảm thấy toàn thân như không còn sức, cô dựa vào tường đầu tựa lên khung cửa sổ, một hồi lâu sau mới thở hắt ra.
Lần này thành tích của Thẩm Ý bị giảm sút, không chỉ khiến bạn học và phụ huynh kinh ngạc, mà các thầy cô giáo chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua sự dao động về mặt điểm số của học sinh luôn đứng đầu.
Xế chiều hôm đó, Kiều Nhuỵ gọi Thẩm Ý vào văn phòng, ngoài dự đoán là cô giáo cũng không phân tích nhiều về điểm số, mà chỉ nói: “Em không cần quá để tâm vào thành tích lần này, chẳng qua cũng chỉ là thi tháng, lại không phải thi thử. So ra thì điều quan trọng nhất đối với em bây giờ vẫn là dành chút thời gian, chuẩn bị cho trại mùa đông Bắc Đại.”
Trại mùa đông của Bắc Đại còn được gọi là lớp học nghỉ đông, cuối tuần sẽ bắt đầu báo danh. Vì những học sinh top đầu thuộc khối Tự nhiên quan tâm đến việc được cộng điểm bằng phương pháp này, hầu như đều đã kiệt sức bởi trại hè, nên lần này chỉ có khối Xã hội là bận rộn với trại mùa đông.
Có rất nhiều ứng viên, những người trước đó thành tích vẫn ổn định trong top 5 như Thẩm Ý, Tống Hàng, Chu Tĩnh Thư, Đàm Dĩnh và Chu Viễn thì không nói, giờ top 6 top 7 cũng chạy tới tìm vận may. Mà ngoại trừ Tống Hàng chỉ đăng ký Thanh Hoa, những người còn lại đều báo danh cả Thanh Hoa và Bắc Đại, nói theo lời của Chu Tĩnh Thư thì chính là: “Bên nào muốn tớ thì tớ đi bên đó, không chọn, thật đấy.”
Nhiều người đăng ký như vậy, tất nhiên chỉ có thể chọn một số ít. Căn cứ vào kinh nghiệm từ quá khứ, danh sách trại hè sẽ nhiều chỗ hơn, Thất Trung năm nay Thanh Hoa chọn ba người, Bắc Đại chọn hai người, nhưng danh sách đăng ký trại mùa đông đã dài đến tận trời.
Đối với việc ai có thể được chọn, đương nhiên các bạn trong lớp cũng bắt đầu thảo luận. Nếu như lúc trước mọi người không ai phản đối, đều khẳng định là Thẩm Ý và Tống Hàng thì lúc này lại do dự.
Tới năm lớp 12 thứ bậc đã có thay đổi rất lớn, trước sự đổi mới của mấy cái tên, Chu Tĩnh Thư là hắc mã, Tống Hàng liên tục vượt Thẩm Ý hai lần, thật sự đã làm quần chúng vô cùng chấn động. Nếu nói Tống Hàng là người có khả năng nhất được chọn vào Thanh Hoa, vậy Bắc Đại có khi nào không chọn Thẩm Ý mà chọn Chu Tĩnh Thư không?
So với top 1 chế bá* không thay đổi, mọi người luôn thích xem những truyện lội ngược dòng, huống hồ việc Chu Tĩnh Thư lội ngược dòng vừa mới xảy ra chưa lâu, vì thế có một số người phỏng đoán không chừng Bắc Đại sẽ càng coi trọng thành tích lần gần đây nhất.
*chế bá: thuật ngữ này bắt nguồn từ bộ truyện tranh Nhật Bản “Slam Dunk”, khi Takenori Akagi muốn dẫn dắt đội bóng rổ SHOHOKU chế bá đất nước, cũng có thể hiểu với nghĩa xưng bá.
Nhiều người nói vậy đến nỗi Chu Tĩnh Thư cũng sinh lòng mong đợi, phải chăng, mình thật sự có thể trúng tuyển…….
Dương Việt Âm thấy khó chịu với việc họ vụng trộm bàn tán, lại không dám công khai với Thẩm Ý. Cuối cùng vẫn là Thẩm Ý không chịu nổi bạn mình cứ đứng ngồi không yên, chủ động nói: “Yên tâm đi. Nếu Bắc Đại muốn chọn một người từ trường chúng ta, khẳng định sẽ là tao, không phải Chu Tĩnh Thư.”
Dương Việt Âm sửng sốt: “Mày có chắc không?” Thật ra cô cảm thấy những người kia nói cũng có lý nên mới căng thẳng như vậy.
Thẩm Ý bình tĩnh nói: “Tao chắc chắn.”
Ánh nắng chói chang, chiếu vào tập tài liệu trước mặt, đây là một số đề thi của trại mùa đông năm ngoái, cô giáo Kiều đã đưa cho cô từ sớm để làm quen.
Có một số việc không chỉ cô nắm chắc mà chính cô giáo Kiều cũng biết rõ. Bắc Đại xem tổng điểm ba năm, Chu Tĩnh Thư mới đạt hạng nhất được một lần, chỉ có vậy mà đã muốn thay thế Thẩm Ý nằm trong danh sách thì đúng là hơi gượng ép.
Cô biết mình hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.
Quả nhiên, kết quả tuyển chọn trại mùa đông cũng sớm được công bố. Thất Trung năm nay tổng cộng trúng cử hai người, Thanh Hoa là Tống Hàng, còn Bắc Đại là Thẩm Ý.
Ngày có kết quả, mọi người xôn xao, ai cũng kinh ngạc cảm thán, lớp trưởng quả nhiên là lớp trưởng, địa vị của một người đã thành danh không thể dễ dàng bị lung lay!
Thẩm Ý nhìn vẻ mặt không giấu được mất mát của Chu Tĩnh Thư, cô nhớ tới lời Tống Hàng nói, hai năm qua cô cũng đã cố gắng rất nhiều, mà thực tế cũng chứng minh, hóa ra sự cố gắng này không phải hoàn toàn vô nghĩa. Đến lớp 12, Chu Tĩnh Thư mới đuổi kịp cô, nếu nói ở một mức độ nào đó thì đúng là có phần muộn màng.
Tảng đá trong lòng cô đã được dỡ xuống, Thẩm Ý cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm thư thái. Tất nhiên cũng có thể là dạo gần đây nghỉ ngơi tốt, cô nghe theo kiến nghị của Tống Hàng. Trong khoảng thời gian này tuy rằng vẫn ôn tập làm bài, còn rút ra một khoảng trống để làm đề thi trại mùa đông của những năm qua, nhưng không gắng gượng chịu đựng thức đến 1 – 2 giờ sáng, muộn nhất là 12 giờ mỗi ngày cô đã đi ngủ.
Ngủ đủ giấc mang đến tinh thần tốt, Thẩm Ý cảm thấy khi đọc sách vào ban ngày, đầu óc mình cũng minh mẫn hơn bình thường!
Cuối tháng 1, những học sinh trúng tuyển này sẽ tới Bắc Kinh tham dự cuộc thi, nhưng đó là việc của tháng sau. Trước đấy, còn một việc rất quan trọng mà cô vẫn đang đợi kết quả.
Quan Việt Việt chạy vọt vào phòng học, nữ sinh nửa lớp lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô. Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Quan Việt Việt hắng họng, ra vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu phấn khích cùng gò má đỏ bừng vẫn bán đứng bản thân.
“Tin tức mới nhất, tin tức chính xác! Năm nay Thất Trung kỷ niệm 160 năm ngày thành lập trường, Tiêu Nhượng không chỉ tham dự với tư cách đại biểu học sinh, mà còn lên sân khấu biểu diễn! Lần này lớp chúng ta có chuyện vui để ngóng rồi!”
HẾT CHƯƠNG 25
Chủ Nhật không có tiết tự học buổi sáng, có thể đến trường theo giờ tiết học đầu tiên như các ngày trong tuần. Tuy nhiên thông thường Thẩm Ý sẽ đến từ sớm, nhưng hôm nay cô lại phóng túng bản thân ngủ tới giờ mới chịu dậy. Từ nhà đến trường học mất nửa tiếng, hôm nay chắc chắn bị muộn rồi.
Thẩm Ý mở cửa phòng ra, phát hiện bên ngoài lại có người, Sở Tuệ bưng hai bát cơm đến phòng ăn, thấy cô ra thì cười nói: “Con dậy rồi? Đang định gọi con đó, mẹ làm bữa sáng rồi, ăn xong hẵng đi.”
Dù sao cũng đã muộn nên Thẩm Ý ngồi vào bàn ăn: “Mẹ, mẹ trực ca đêm mệt như vậy, lần sau không cần làm bữa sáng cho con đâu, nhanh vào đi ngủ. Con có thể xuống dưới tầng ăn.”
“Bên ngoài nấu ngon hơn mẹ sao? Hay là con không thích ăn đồ mẹ làm?” Sở Tuệ cười tủm tỉm rồi nói.
Nếu so sánh trong số hai người thì bữa sáng do Sở Tuệ làm phong phú hơn nhiều, món chính cháo hạt kê ý dĩ, khoai tây thái sợi xào với trứng và rau hẹ, còn có trứng muối nhà làm. Quả trứng vịt to, lòng đỏ đã đúc thành một khối, dùng đũa chọc một cái là dầu nhỏ ra từng giọt, khiến người nhìn chảy nước miếng
Thẩm Ý ăn sáng, trong lòng thầm chờ đợi. Sở Tuệ cũng không thường xuyên làm cơm sáng cho cô, hôm nay bà cố ý chờ ở đây, cũng không ngạc nhiên khi nhìn thấy cô giờ này còn chưa đi học. Cô biết, chắc chắn là bà có chuyện muốn nói với mình.
Thành tích kỳ thi tháng, mẹ cũng biết nhỉ…….
Ánh nắng sớm chiếu vào cửa sổ, ngoài hành lang có tiếng đi lại, có thể là dân văn phòng đi làm, cũng có thể là các cụ xuống nhà đi tập thể dục buổi sáng.
Thẩm Ý đang suy nghĩ vẩn vơ, Sở Tuệ đột nhiên đặt thìa xuống, cô lập tức khẩn trương nhìn mẹ, chỉ nghe thấy bà nói: “Mẹ biết, con vẫn luôn vô cùng cố gắng, việc gì cũng phải làm tốt nhất. Con là đứa bé hiểu chuyện. Cho nên, mẹ chẳng có gì phải lo cả, chỉ hy vọng con bất luận gặp phải chuyện gì, cũng đừng đặt áp lực quá lớn lên bản thân, nhất là đừng tự trách bản thân. Được không?”
Trong tia nắng ban mai, ẩn chứa trong cặp mắt đen láy ngoại trừ thấu hiểu và an ủi, chỉ còn lại nỗi xót xa.
Thẩm Ý bỗng nhiên có xúc động muốn khóc, cô khẽ nói: “Con bị tụt hạng, mẹ không trách con sao?”
“Hạng ba mà cũng gọi là tụt hạng hả?” Sở Tuệ kinh ngạc: “Hồi nhỏ mẹ còn thi được hạng ba từ dưới đếm lên. Ông ngoại con nóng tính, mẹ tan học cầm bài thi về, sợ tới mức không dám về nhà…”
Thẩm Ý cười thành tiếng.
Đôi mắt con gái đỏ hoe, lộ ra vẻ trẻ con hiếm thấy. Từ khi vào cấp ba, lúc ở trước mặt bà, con bé rất ít khi tỏ ra như vậy. Sở Tuệ im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Mẹ biết con vất vả, thỉnh thoảng cũng muốn khuyên con, không cần gắng sức như vậy. Nhưng con thông minh hơn ta, cũng xuất sắc hơn ta, con có thứ mình muốn theo đuổi. Mẹ không giúp được gì cho con, chỉ hy vọng, sau này con có thể đạt được thứ mình muốn……..”
Không có lời nào có thể xoa dịu lòng cô như những lời này. Thẩm Ý gật đầu lia lịa, Sở Tuệ sờ lên mặt cô: “Được rồi, con từ từ ăn đi. Mẹ buồn ngủ lắm, đi ngủ bù đây.”
Bà bước ra khỏi phòng ăn, rồi như chợt nhớ tới điều gì, xoay người lại nói: “Phải rồi, dạo này con……… có gọi điện thoại cho bố không?”
Thẩm Ý dừng lại: “Nửa tháng trước có gọi.”
“Nếu có thời gian thì gọi thêm lần nữa đi.” Sở Tuệ cân nhắc rồi nói: “Mấy ngày nữa là sinh nhật ông ấy, mẹ sợ con bận học lại quên mất, nên nhắc cho con nhớ. Tuy rằng không gặp mặt thường xuyên, nhưng lời hỏi thăm vào thời điểm này vẫn không thể thiếu, con nói xem có đúng không?”
Giọng điệu của bà đầy thận trọng. Tới bây giờ bà vẫn không biết nên làm thế nào với mối quan hệ giữa bố con của Thẩm Ý. Hồi nhỏ quan hệ của hai người rất tốt, lúc nào cũng khiến bà ghen tị, nhưng từ khi bà và Thẩm Bình ly hôn, Thẩm Ý liền chủ động ít liên lạc với ông.
Con gái trưởng thành nên có tâm sự của riêng mình, bà thật sự không xác định được trong lòng nó nghĩ như thế nào….
Hàng mi của Thẩm Ý khẽ run, một lát sau gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Lúc này Sở Tuệ mới vào phòng, Thẩm Ý nhìn bữa sáng trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy ăn không vô.
Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cô lật tìm tên “Bố” trong danh bạ điện thoại, nhìn chằm chằm hai chữ kia trong vài giây, cuối cùng ấn xuống kết nối cuộc gọi.
Bên kia nhận máy rất nhanh, chỉ sau vài hồi chuông, đã truyền đến một giọng nam quen thuộc: “Alo, Ý Ý à?”
“Bố.” Thẩm Ý khẽ nói: “Bố mới dậy à?”
“Dậy rồi dậy rồi.” Ông cười nói: “Bố vừa chạy bộ về, đang định ăn sáng đây, con gọi đúng lúc lắm.”
Đương nhiên là đúng lúc rồi. Cô quá rõ, Thẩm Bình xuất thân là quân nhân nên thích rèn luyện, một năm 365 ngày chưa ngủ nướng bao giờ. Hồi còn bé, cô thường xuyên bị ông vừa lừa vừa dỗ dậy sớm xách ra ngoài chạy bộ buổi sáng, trẻ con mới lớn, còn chưa cao bằng cái bàn. Đến cuối, lần nào cũng ôm chân ông chơi xấu giả vờ khóc lóc, nói gì cũng không chạy, ông hết cách, đành phải cõng cô về nhà.
Chắc bởi vì điều này, nên khi lớn rồi cô không thích ngủ nướng, vào cấp ba cũng không cảm thấy gian nan khi phải dậy sớm mỗi ngày.
“Con cũng vừa dậy sao?” Thẩm Bình đột nhiên hỏi: “Hôm nay là Chủ Nhật, sao không ngủ thêm?”
Thẩm Ý dừng một chút mới đáp: “Lớp 12 bọn con, cuối tuần cũng phải học bù……”
“À…” Dường như Thẩm Bình không nghĩ tới điều này: “Vậy con cũng đừng vất vả quá, phải chú ý sức khỏe.”
“Dạ, con biết rồi. Bố, sắp đến sinh nhật bố, con chúc bố sinh nhật vui vẻ.”
“À, con không nói thì bố cũng quên, ấy thế mà đã sắp sinh nhật, thời gian trôi nhanh thật… Đáng tiếc con không ở đây, khi nào bố làm sinh nhật, con cũng có thể tới thì tốt rồi.” Ông nói đến đây, lại nghĩ tới một chuyện: “À, con định thi đại học ở đâu? Thành tích của con tốt như thế, có thể thi Đại học Bắc Kinh nhỉ? Nếu con tới đây thi, bố có thể chăm sóc cho con, cuối tuần con có thể thường xuyên về nhà ăn cơm.”
Thẩm Ý mím môi: “Con.. còn chưa nghĩa kĩ, chắc là sẽ thi Bắc Đại ạ.”
“Vậy thì tốt rồi, Ý Ý cố gắng lên, đến lúc đó con tới Bắc Kinh, bố sẽ đích thân đi đón con!”
Nói xong chuyện này, hai người giống như không còn gì để nói, không khí bắt đầu trở nên xấu hổ, Thẩm Bình lại nói: “Vậy, bố cúp máy nhé?”
Thẩm Ý không lên tiếng, Thẩm Bình định dập máy, trước một giây ông định ấn tắt thì nghe thấy cô nói: “Bố, con sẽ thi vào Bắc Đại!”
Thẩm Bình sửng sốt, từ xưa đến nay Thẩm Ý chưa bao giờ nói với ông về việc học của con bé. Ong chỉ biết được thành tích của con gái rất tốt từ chỗ vợ cũ, nhưng cũng không rõ là tốt đến mức nào.
Tuy nhiên dù sao đây cũng là tin vui, ông cười ha ha: “Được, có chí khí, đúng là con gái của ta! Vậy đi, bố đồng ý với con, nếu con thi đậu Bắc Đại, nhất định ta sẽ tặng cho con một bao lì xì lớn, phải khen thưởng con cho ra tấm ra món!”
Hai người lại nói vài câu, sau đó mới kết thúc cuộc gọi.
Thẩm Ý cảm thấy toàn thân như không còn sức, cô dựa vào tường đầu tựa lên khung cửa sổ, một hồi lâu sau mới thở hắt ra.
Lần này thành tích của Thẩm Ý bị giảm sút, không chỉ khiến bạn học và phụ huynh kinh ngạc, mà các thầy cô giáo chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua sự dao động về mặt điểm số của học sinh luôn đứng đầu.
Xế chiều hôm đó, Kiều Nhuỵ gọi Thẩm Ý vào văn phòng, ngoài dự đoán là cô giáo cũng không phân tích nhiều về điểm số, mà chỉ nói: “Em không cần quá để tâm vào thành tích lần này, chẳng qua cũng chỉ là thi tháng, lại không phải thi thử. So ra thì điều quan trọng nhất đối với em bây giờ vẫn là dành chút thời gian, chuẩn bị cho trại mùa đông Bắc Đại.”
Trại mùa đông của Bắc Đại còn được gọi là lớp học nghỉ đông, cuối tuần sẽ bắt đầu báo danh. Vì những học sinh top đầu thuộc khối Tự nhiên quan tâm đến việc được cộng điểm bằng phương pháp này, hầu như đều đã kiệt sức bởi trại hè, nên lần này chỉ có khối Xã hội là bận rộn với trại mùa đông.
Có rất nhiều ứng viên, những người trước đó thành tích vẫn ổn định trong top 5 như Thẩm Ý, Tống Hàng, Chu Tĩnh Thư, Đàm Dĩnh và Chu Viễn thì không nói, giờ top 6 top 7 cũng chạy tới tìm vận may. Mà ngoại trừ Tống Hàng chỉ đăng ký Thanh Hoa, những người còn lại đều báo danh cả Thanh Hoa và Bắc Đại, nói theo lời của Chu Tĩnh Thư thì chính là: “Bên nào muốn tớ thì tớ đi bên đó, không chọn, thật đấy.”
Nhiều người đăng ký như vậy, tất nhiên chỉ có thể chọn một số ít. Căn cứ vào kinh nghiệm từ quá khứ, danh sách trại hè sẽ nhiều chỗ hơn, Thất Trung năm nay Thanh Hoa chọn ba người, Bắc Đại chọn hai người, nhưng danh sách đăng ký trại mùa đông đã dài đến tận trời.
Đối với việc ai có thể được chọn, đương nhiên các bạn trong lớp cũng bắt đầu thảo luận. Nếu như lúc trước mọi người không ai phản đối, đều khẳng định là Thẩm Ý và Tống Hàng thì lúc này lại do dự.
Tới năm lớp 12 thứ bậc đã có thay đổi rất lớn, trước sự đổi mới của mấy cái tên, Chu Tĩnh Thư là hắc mã, Tống Hàng liên tục vượt Thẩm Ý hai lần, thật sự đã làm quần chúng vô cùng chấn động. Nếu nói Tống Hàng là người có khả năng nhất được chọn vào Thanh Hoa, vậy Bắc Đại có khi nào không chọn Thẩm Ý mà chọn Chu Tĩnh Thư không?
So với top 1 chế bá* không thay đổi, mọi người luôn thích xem những truyện lội ngược dòng, huống hồ việc Chu Tĩnh Thư lội ngược dòng vừa mới xảy ra chưa lâu, vì thế có một số người phỏng đoán không chừng Bắc Đại sẽ càng coi trọng thành tích lần gần đây nhất.
*chế bá: thuật ngữ này bắt nguồn từ bộ truyện tranh Nhật Bản “Slam Dunk”, khi Takenori Akagi muốn dẫn dắt đội bóng rổ SHOHOKU chế bá đất nước, cũng có thể hiểu với nghĩa xưng bá.
Nhiều người nói vậy đến nỗi Chu Tĩnh Thư cũng sinh lòng mong đợi, phải chăng, mình thật sự có thể trúng tuyển…….
Dương Việt Âm thấy khó chịu với việc họ vụng trộm bàn tán, lại không dám công khai với Thẩm Ý. Cuối cùng vẫn là Thẩm Ý không chịu nổi bạn mình cứ đứng ngồi không yên, chủ động nói: “Yên tâm đi. Nếu Bắc Đại muốn chọn một người từ trường chúng ta, khẳng định sẽ là tao, không phải Chu Tĩnh Thư.”
Dương Việt Âm sửng sốt: “Mày có chắc không?” Thật ra cô cảm thấy những người kia nói cũng có lý nên mới căng thẳng như vậy.
Thẩm Ý bình tĩnh nói: “Tao chắc chắn.”
Ánh nắng chói chang, chiếu vào tập tài liệu trước mặt, đây là một số đề thi của trại mùa đông năm ngoái, cô giáo Kiều đã đưa cho cô từ sớm để làm quen.
Có một số việc không chỉ cô nắm chắc mà chính cô giáo Kiều cũng biết rõ. Bắc Đại xem tổng điểm ba năm, Chu Tĩnh Thư mới đạt hạng nhất được một lần, chỉ có vậy mà đã muốn thay thế Thẩm Ý nằm trong danh sách thì đúng là hơi gượng ép.
Cô biết mình hoàn toàn chẳng có vấn đề gì.
Quả nhiên, kết quả tuyển chọn trại mùa đông cũng sớm được công bố. Thất Trung năm nay tổng cộng trúng cử hai người, Thanh Hoa là Tống Hàng, còn Bắc Đại là Thẩm Ý.
Ngày có kết quả, mọi người xôn xao, ai cũng kinh ngạc cảm thán, lớp trưởng quả nhiên là lớp trưởng, địa vị của một người đã thành danh không thể dễ dàng bị lung lay!
Thẩm Ý nhìn vẻ mặt không giấu được mất mát của Chu Tĩnh Thư, cô nhớ tới lời Tống Hàng nói, hai năm qua cô cũng đã cố gắng rất nhiều, mà thực tế cũng chứng minh, hóa ra sự cố gắng này không phải hoàn toàn vô nghĩa. Đến lớp 12, Chu Tĩnh Thư mới đuổi kịp cô, nếu nói ở một mức độ nào đó thì đúng là có phần muộn màng.
Tảng đá trong lòng cô đã được dỡ xuống, Thẩm Ý cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm thư thái. Tất nhiên cũng có thể là dạo gần đây nghỉ ngơi tốt, cô nghe theo kiến nghị của Tống Hàng. Trong khoảng thời gian này tuy rằng vẫn ôn tập làm bài, còn rút ra một khoảng trống để làm đề thi trại mùa đông của những năm qua, nhưng không gắng gượng chịu đựng thức đến 1 – 2 giờ sáng, muộn nhất là 12 giờ mỗi ngày cô đã đi ngủ.
Ngủ đủ giấc mang đến tinh thần tốt, Thẩm Ý cảm thấy khi đọc sách vào ban ngày, đầu óc mình cũng minh mẫn hơn bình thường!
Cuối tháng 1, những học sinh trúng tuyển này sẽ tới Bắc Kinh tham dự cuộc thi, nhưng đó là việc của tháng sau. Trước đấy, còn một việc rất quan trọng mà cô vẫn đang đợi kết quả.
Quan Việt Việt chạy vọt vào phòng học, nữ sinh nửa lớp lập tức ngẩng đầu nhìn về phía cô. Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Quan Việt Việt hắng họng, ra vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu phấn khích cùng gò má đỏ bừng vẫn bán đứng bản thân.
“Tin tức mới nhất, tin tức chính xác! Năm nay Thất Trung kỷ niệm 160 năm ngày thành lập trường, Tiêu Nhượng không chỉ tham dự với tư cách đại biểu học sinh, mà còn lên sân khấu biểu diễn! Lần này lớp chúng ta có chuyện vui để ngóng rồi!”
HẾT CHƯƠNG 25
Tác giả :
Hồi Sênh