Mười Năm
Chương 84: Nợ phong lưu
Lúc Đại hội thể thao châu Á gần kết thúc, Mạnh Tiểu Bắc đứng ở bên đường, tay trái vẫy cờ quốc kỳ nhỏ, tay phải vẫy cờ gấu trúc, cùng rất nhiều người dân khác làm tình nguyện viên, cùng người dân cổ vũ hò hét tạo khí thế.
Trước lễ bế mạc một ngày, vào sẩm tối, Thiếu Đường lái xe đón Tiểu Bắc ra khỏi trường.
Mạnh Tiểu Bắc vô cùng hưng phấn chạy ra từ phòng vẽ, áo phông cổ tròn lem luốc màu, bộ dạng lôi thôi lếch thếch y như vô gia cư, vừa lên xe vừa thở hồng hộc nói: “Gọi ông đây ra đây làm gì?”
Thiếu Đường ngồi thẳng lưng, tay nắm vô lăng, điệu bộ thản nhiên dửng dưng song uy nghiêm vẫn tỏa ra ầm ầm: “Trên xe này ai là mới là ‘ông đây’ hử?”
Mạnh Tiểu Bắc cười, chẳng thẹn thùng chi: “Ông xã ông xã, gọi con có chuyện chi vậy?”
Lòng tự tôn của đàn ông được thỏa mãn, Thiếu Đường cười hỏi: “Cha không bắt bây đổi quần áo thì bây cứ mặc như này đi ra ngoài với cha?”
“Bình thường con đâu có như vầy.” Mạnh Tiểu Bắc kéo áo sơ mi trước người lên lau mặt. Cậu vô ý để lộ ra cơ bụng rắn chắc nhẵn bóng, ghẹo Thiếu Đường nhìn chằm chặp thằng con bảnh trai một lúc, ánh mắt bất thường tựa như có điện.
Thiếu Đường nhấn ga, lôi tuột thằng con mình tới trung tâm thương mại mới mở ở Vương Phủ Tỉnh, tìm cửa hàng trang phục bán đồ tây cho nam, tính sắm sửa cho cậu!
Mạnh Tiểu Bắc ngăn: “Không cần mà! Con đâu có đi kết hôn!”
Mạnh Tiểu Bắc không cản kịp bởi Thiếu Đường đã lựa liền một lúc hai bộ đồ tây màu đen và màu xám đậm, cưỡng ép tống vội Tiểu Bắc vào phòng thử đồ. Bình thường Mạnh Tiểu Bắc nào có mặc kiểu trang phục này, đây lại còn là loại vải cao cấp mềm mỏng chuyên dành cho xuân hè nữa chứ.
Song Mạnh Tiểu Bắc trẻ tuổi, dáng dấp hơi gầy, cao, dẫu mặc gì nhìn cũng rất đẹp, kể cả lôi thôi lếch thếch như tên ăn mày hay âu phục gọn gàng chỉn chu.
Thiếu Đường ngó kỹ một lượt, quyết định nhanh gọn dứt khoát: “Bộ màu xám đậm hơi già, bộ màu đen rất đẹp, nhìn hợp với tuổi bây. Vậy chọn bộ này, tính tiền!”
Thậm chí Thiếu Đường còn mua cả giày, tất mới cho Tiểu Bắc, bắt cậu thay hết, tóc xịt ít keo tạo hình, cả người Mạnh Tiểu Bắc như lột xác, rực rỡ tỏa sáng.
…
Ban chấp hành Ủy ban cùng với công ty tham gia điều hành Đại hội mở tiệc ở phòng tiệc tòa khách sạn lớn Quý Tân ở phía Đông phố Trường An, chiêu đãi người nổi tiếng từ khắp nơi cùng với các vận động viên được đoàn đại biểu khen thưởng.
Khách sạn là do nhà họ Hoắc ở Hồng Kông đầu tư xây dựng, người Hồng Kông luôn sẵn sàng dốc đẫy tiền cho sự phát triển của thể dục thể thao. Cả hội trường lộng lẫy huy hoàng, đèn sáng trưng, trên đầu là đèn treo với muôn khối thủy tinh lấp lánh đẹp đẽ quay tròn, trong hội trường có ba mươi bàn tròn lớn, người đông như kiến, tất cả đều là các nhân vật máu mặt nổi tiếng trong giới kinh doanh, chính trị, quản lý cấp cao, thậm chí cả phía truyền thông, người của đài truyền hình cũng đến.
Mạnh Tiểu Bắc vừa đi vào đã ngay lập tức bị không khí ở đây trấn áp, mãi lâu không dám nói gì, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước, cảm giác vô số ánh nhìn đan xen vây xung quanh mình. Cậu không thoải mái cho lắm, cảm thấy hơi áp lực.
Hạ Thiếu Đường cũng mặc âu phục màu đen, bả vai rộng hơn Tiểu Bắc, khôi ngô khí thế hơn hẳn cậu. Hai người sóng vai bước vào đại sảnh, bộ đồ tây của Mạnh Tiểu Bắc chiết eo, lúc đi đường làm lộ ra bờ mông cong vểnh cùng đôi chân thẳng tắp. Thiếu Đường mới vào một xíu đã có người quen đến đón đường, nhân vật tai to mặt lớn ở tổng cục thể dục tóm lấy đồng chí Tiểu Hạ trò chuyện rõ là lâu, một nhóm người cười nói vang dội, sau đó lại chụm đầu thì thầm to nhỏ.
Mạnh Tiểu Bắc một thân một mình, chẳng quen biết ai, lặng lẽ ủ rũ đứng bên cột nhà, trộm nhìn Thiếu Đường. Té ra Thiếu Đường như thế…
Đó cũng là một trong những lần hiếm hoi Thiếu Đường dẫn cậu đi tiếp xúc, nói chuyện với những người dạng vậy. Khoảng cách giữa thế giới bình thường của Mạnh Tiểu Bắc, hằng ngày ở hợp tác xã nhà máy dệt số 2 của quốc gia mặc quần cộc đi dép lê, tay cầm túi bánh kẹp thịt với thế giới của những con người này quá xa xôi, dân chúng bình thường chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa, không thể nhìn thấu.
Bước vào những năm 90, thương nhân Hồng Kông đầu tư vào lục địa ngày càng dữ dội. Mà công ty quân đội của Thiếu Đường, bởi đu theo sự phát triển của thị trường, trọng tâm nghiệp vụ dần thay đổi từ phát triển thương mại công nghiệp quốc phòng tiếp cận với dân chúng dần chuyển sang quản lý mua bán đất đai nhà cửa, ký gửi cổ phiếu, công nghiệp thể dục thể thao văn hóa, đủ các lĩnh vực. Dựa vào Đại hội thể dục thể thao châu Á, tổng công ty bọn họ đã tóm được vài mảnh đất ở gần thôn Á Vận đường vành đai số 4 Bắc Kinh, dự định sẽ khai phá xây dựng khách sạn Tả Tự, làm nên con phố thương mại mậu dịch. Từ dạo đó, phía Bắc Bắc Kinh cũng dần dần phồn hoa sầm uất.
Thiếu Đường cầm hai ly sâm panh miệng nhỏ, đưa cho Tiểu Bắc một ly, cười vô cùng đẹp trai, khẽ đùa cậu: “Sao vậy, sợ tới mức không dám nói gì?”
Mạnh Tiểu Bắc uống một ngụm cạn nửa ly sâm panh: “Đâu có? Con sợ gì chứ, con, chỉ nhìn ngó loanh quanh thôi mà.”
Thiếu Đường cười: “Vui không?”
Mạnh Tiểu Bắc lại uống một hơi cạn sâm panh, đưa lại cho anh: “Bảo Bảo cha lại đi lấy cho con một ly nữa đi, khách sạn to như vậy đi mòn cả chân cũng chẳng kiếm được ngụm nước, con khát chết rồi nè!”
…
Mở tiệc, Thiếu Đường đưa Tiểu Bắc đến ngồi ở bàn trung tâm. Một vận động viên nổi tiếng giành được nhiều huy chương vàng lên bục nhận giải thưởng, giơ cao chiếc cúp mạ vàng. Thức ăn trong buổi tiệc hôm nay được chế biến theo kiểu đồ ăn Hoài Dương (Hoài An và Dương Châu), thiên ngọt, tôm bóc vỏ và sườn chua ngọt, cá hấp, đều không hợp với khẩu vị hai người lắm. Mạnh Tiểu Bắc gian manh lại kẹt sỉ tiếc rẻ, nghĩ bụng không thể để phí của giời, ăn rất nhiều.
Giữa chừng, Mạnh Tiểu Bắc được cha nuôi dẫn đến chào hỏi một bàn khác. Thiếu Đường phóng khoáng tự nhiên chào hỏi bắt tay đối phương, cười rạng rỡ cực bảnh: “Chủ nhiệm Cù, chào ngài!”
Thiếu Đường kéo Tiểu Bắc đằng sau mình tới, giới thiệu ‘chào hàng’: “Cù tổng, đây là cháu trai tôi, Mạnh Tiểu Bắc, học năm hai ở Học viện Mỹ thuật trung ương, đã từng hợp tác với nhà xuất bản, xuất bản truyện, cũng đã từng làm cho đài truyền hình sản xuất phim hoạt hình…”
Mạnh Tiểu Bắc được Thiếu Đường tâng bốc đến mức xấu hổ, khóe miệng giật giật, ai sản xuất phim hoạt hình cơ chứ?!
Cậu cũng rất ngoan ngoãn bắt tay với chủ tịch Cù, nhân vật lão làng máu mặt trong đài truyền hình. Cậu mặc tây trang màu đen, nhìn cực ngầu cực đẹp trai, khiến cho đối phương không kìm được mà ngó thật kỹ, đánh giá thật lâu. Người làm trong đài truyền hình đều có kiến thức hiểu biết sâu rộng, gặp người đầu tiên phải coi tướng mạo khí chất, có làm được việc đáng quen biết hay không, mắt nhìn người cực sắc bén. Lúc đó Mạnh Tiểu Bắc mới nhận thấy bộ tây trang này quả thật đáng đồng tiền bát gạo, làm người cũng phải chú ý tới ngoại hình ăn mặc, Thiếu Đường hẳn là muốn dắt cậu gia nhập vào giới này đây mà.
Chuyện sau đó thì còn phải dựa vào khả năng ăn nói, giao tiếp của cậu. Tính tình mà hướng nội, nói năng không lưu loát khôn khéo, thôi đừng mơ tưởng chuyện vào làm trong đài truyền hình.
Về chuyện này, Thiếu Đường không giúp được thằng con, sư phụ chỉ dẫn phương pháp, tu hành ra sao phải tự dựa vào năng lực của chính đồ đệ.
Một giờ sau đó, Mạnh Tiểu Bắc ngồi lì bên bàn đó, vừa dùng dĩa ăn tới tấp dưa vàng, thanh long, bóc lạc, uống rượu sâm panh, vùa tán dóc với chủ nhiệm Cù.
Chủ nhiệm Cù làm bên chương trình thiếu nhi của đài truyền hình trung ương, song chức vụ có cao tới đâu thì cũng là người cả, đàn ông ai chẳng có sở thích trái ngành. Chủ nhiệm Cù hỏi: “Này, cháu cũng coi thi đấu thể dục thể thao hả, có coi hết không?”
“Xem chứ ạ!”, Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Đại hội thể thao châu Á lần này, cháu coi truyền hình trực tiếp từ đầu tới cuối, bác nhắc tới trận đấu nào là cháu có thể miêu tả ngay trận đấu đó cho bác! Cháu còn coi đợt thi đấu bóng rổ vòng tròn, NBA, buổi chiều chủ nhật mỗi tuần còn coi giải bóng đá vô địch quốc gia Ý ở đài trung ương nữa kìa…”
Chủ nhiệm Cù: “Ôi… Giải bóng đá vô địch quốc gia Ý là chương trình do bên bộ thể thao mới mở, bọn họ đang chiếu thử coi sao, được mọi người hưởng ứng rất nồng nhiệt!”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Cháu là người xem trung thành đó, khỏi phải nói! Cháu còn viết thư cho người phụ trách tham gia bốc thăm nữa cơ, nhưng tiếc là chẳng lần nào trúng cháu cả!”
Chủ nhiệm Cù cười to: “Haha, bác rất thân thiết với lão Tống, để lần tới bác đánh tiếng, bảo lão Tống tặng cháu một bộ quần áo bóng đá có chữ ký của Attilio Lombardo nhé!… Vòng bán kết đại hội thể thao năm nay cháu có coi không? Trước trận đấu, bác với đồng nghiệp cá cược, cuối cùng bác thua cược, mất một trăm đồng lận!”
Mạnh Tiểu Bắc nhai miếng quýt, đưa luôn cho chủ nhiệm Cù một nửa quả: “Cháu cũng đoán sai nè, cháu tưởng Hàn Quốc vào chung kết dễ như bỡn, trận này chắc cú là có trá!!!”
Chủ nhiệm Cù hưng phấn nói: “Bác nói cho cháu hay nhé nhóc, giải bóng đá châu Á quả thực có nhiều mặt tối, nội tình như nào bác sẽ ‘bóc trần’ cho cháu hay từng cái từng cái một!”
Chủ nhiệm Cù năm nay đã năm mươi tuổi, là một ông bác tính tình y chang trẻ con, vui tươi thoải mái, ông ta và Mạnh Tiểu Bắc nói chuyện cực hợp rơ, tính cách hợp nhau. Chủ nhiệm Cù rất vui vẻ, nói: “Bác có mấy tấm vé lễ bế mạc, cháu muốn coi trận chung kết không, bác cho cháu vé, ngày mai cháu đến sân vận động công nhân, biết đâu chúng ta lại gặp nhau, lại trò chuyện tiếp.”
…
Thiếu Đường ở một bên lặng lẽ nghe một lát, trộm ngó bộ dáng vui vẻ hưng trí chân tay vung vẩy của Tiểu Bắc, im lặng rời tiệc.
Con anh đã trưởng thành, tuấn tú tài hoa, biết ăn biết nói, bình tĩnh tự nhiên, đã có thể bước vào xã hội rèn luyện được rồi.
Buổi tiệc gần kết thúc, trong hội trường loang loáng những bóng người qua lại. Thiếu Đường đi vào phòng vệ sinh. Cũng không biết xui rủi sao, trùng hợp lại có người đang dồn hết tâm trí theo đuôi anh. Thiếu Đường mới vừa bước vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn cầu kéo khóa quần, cửa phòng vệ sinh đã bật mở, Đoàn Hồng Vũ mặc tây trang thẳng thớm mặt mày bóng loáng ngất ngư tiến vào, trong nhà vệ sinh ngay tức khắc dậy lên mùi nước hoa nồng nặc.
Đoàn Hồng Vũ cười tủm tỉm: “Thiếu Đường, à lộn, sau này phải gọi là Hạ tổng, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Thiếu Đường liếc gã: “Người còn chưa tới mà cái mùi dầu gắt đã xộc vào mũi rồi, hắc chết đi được.”
Lúc ở hội trường, Thiếu Đường đã nhìn thấy vợ chồng gã từ lâu rồi, Trần Hiểu Âu ôm bụng bầu to bự, trang điểm dày cộp ngồi ngay hàng đầu tiệc rượu.
Thiếu Đường bình tĩnh thản nhiên móc chim đi tiểu. Đoàn Hồng Vũ cười như có như không ngó anh. Thiếu Đường: “Nhìn cái gì? Anh không có chắc?”
Đoàn Hồng Vũ: “Cái đó của cậu đẹp à.”
Thiếu Đường: “Anh có vợ rồi, liêm sỉ giùm cái, đừng có quăng cả tự trọng.”
Đoàn Hồng Vũ dán sát vào, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiếu Đường, cậu không thấy mối quan hệ của hai chúng ta rất chi là đặc biệt sao? Người xưa của cậu là vợ của anh bây giờ. Hai anh em chúng ta, thân thiết cỡ nào cơ chứ! Cách có một màng ngăn mỏng manh, chỉ cần một ngón tay là có thể xuyên qua được, đúng không, đúng không nào?”
Vật bên dưới Thiếu Đường run lên, vẩy vẩy, ông đây thật sự muốn dùng một ngón tay đâm chết mày.
Thiếu Đường rửa tay tại bồn rửa tay đá cẩm thạch, Đoàn Hồng Vũ nhìn vào gương, hai mắt híp lại: “Thiếu Đường, ông đây tìm cậu là có việc, mảnh đất đối diện với Đông An bị các cậu giành rồi sao? Vậy là có ý gì, không nể mặt anh hả? Các cậu còn giành với anh?”
Thiếu Đường chẳng buồn ngó đối phương: “Hoạt động đấu thầu của công ty vẫn diễn ra như thường.”
Đoàn Hồng Vũ: “Ông tổng đứng sau bọn cậu quả thật quá trâu bò, chứ không thì sao mà có thể tóm được mảnh đất ở đoạn đường Tây An ngon như vậy? Con mẹ nó, đúng là cá lớn nuốt cá bé, cá bé chỉ đành ăn tôm tép!”
Thiếu Đường đáp: “Tôm tép gì chứ hả, nếu như ban đầu gia đình anh không độc quyền chiếm dụng chỉ tiêu hạng mục vật tư xây dựng thì anh có thể ăn no biến thành một con cá chép không?”
“Anh bán xi măng còn có thể phát tài, bên trong kiếm được bao nhiêu rồi hử?”
Lúc Thiếu Đường nói chuyện, hai mắt híp lại ánh lên sự khôn khéo khôn ngoan, ngón trỏ giơ trước môi làm động tác suỵt, giống như đang chế nhạo đối phương.
Đoàn Hồng Vũ bỗng tức giận: “Cậu có ý gì?”
Thiếu Đường: “Anh có công văn chính quy trong bộ không? Anh không sợ người ta tố giác người nhà anh làm những việc này chắc?”
Hai người uy hiếp nhau vài câu, đường máu đỏ rực trên gáy Đoàn Hồng Vũ nảy lên, gã móc điếu thuốc ra cắn, ái chà chà, Hạ Thiếu Đường, cậu chẳng có nghĩa khí gì hết, cậu tính bóc mẽ đào bới nhược điểm của anh đây? Có phải bởi vì lúc đầu cậu xin chỉ tiêu quân nhu cho phân xưởng bộ đội nào đó, bị ông đây giành trước rồi, cậu không phục phải không?!
…
Đoàn Hồng Vũ là con ông cháu cha cán bộ cao cấp, hồi mới đầu làm cách nào mà phất nhanh tới vậy, kiếm được ‘món lời to’ đầu tiên? Thực ra hoàn toàn nhờ vào giai đoạn đầu cải cách, sau khi quốc gia mở cửa thị trường, thi hành chính sách “một vật hai giá”. Trong phạm vi của kế hoạch, chính phủ cưỡng chế ép đè thấp giá cả của một số vật liệu sản xuất, đồng thời cho phép bộ phận các xí nghiệp hoạt thành vượt mức sản lượng căn cứ vào nhu cầu thị trường định giá, bởi vậy liền nảy sinh sự chênh lệch giữa giá cả thị trường với giá cả trong kế hoạch. Sau đó, những người nhắm vào lỗ trống lớn đó đầu cơ trục lợi những vật tư thiết yếu bán chạy của quốc gia, nhập giá cực thấp bán giá cực cao, phát tài chỉ trong một đêm.
Cha của Đoàn Hồng Vũ làm hậu cần quân khu, chú gã làm ở bộ thương mại mậu dịch. Vào những năm 80, trong giai đoạn Bắc Kinh bắt đầu xây dựng phát triển, xây sân vận động châu Á, khách sạn, cậu ấm Đoàn đã lợi dụng chỉ tiêu trong nội bộ, nhập thép từ nhà máy thép quốc gia ở Hà Bắc bán ra ngoài. Trong kế hoạch nội bộ, giá thép không tới 700 đồng một tấn, ấy vậy mà tung ra thị trường gã có thể bán được tới 2000 đồng. Các công trình kiến trúc cao cấp dùng vật liệu gỗ, tại 3 tỉnh Đông Bắc bán 200 đồng một mét khối gỗ, gã chuyển gỗ từ Đông Bắc tới Bắc Kinh, hét giá 700 – 800 đồng một mét khối.
Mới đầu, Đoàn Hồng Vũ còn tự thân vận động làm việc, chạy khắp nơi lo công việc, sau đó gã cảm thấy như vậy quá mệt mỏi, tiền kiếm được rất chậm, nên dứt khoát mua bán chỉ tiêu và công văn, một tờ giấy có thể kiếm được vài vạn tới hơn chục vạn. Gã thuê văn phòng làm việc ở tòa cao ốc nào đó trên phố Trường An, thuê vài người làm, lập thành “công ty cặp da” (185), dùng mánh khóe mưu mẹo bỏ vốn ít kiếm lời nhiều. Cuối những năm 80, thị trường tài chính biến động dữ dội, học sinh sinh viên, dân chúng biểu tình phản đối nền kinh tế mục nát, bọn công chức nhà buôn, lũ “mua quan bán chức”, đối tượng bị nhắm vào chính là đám con em cán bộ cao cấp bộ đội, bọn họ cũng là một trong những ngòi nổ của đợt bạo động này. Những người dân thường chịu đủ nỗi khốn khổ của tình trạng giá cả hàng hóa tăng cao, trải qua khó khăn cải cách, đám con em quan chức còn lợi dụng kẽ hở, hút máu kiếm tiền từ nỗi đau của họ. “Một tỷ người dân thì 900 triệu người ‘đầu cơ trục lợi’ còn 100 triệu người đang tìm kiếm cơ hội làm ăn.” Lịch sử phát tài của thế hệ cậu ấm cô chiêu hòa cùng với lịch sử phát triển của thành phố này, gắn bó chặt chẽ không thể tách rời.
185. Công ty cặp da: Ý chỉ những người hoặc một tập thể, công ty không có tài sản, địa điểm làm việc cố định, cũng không có số lượng nhân viên trong định mức cho phép, chỉ đơn giản xách cặp da đến làm kinh doanh.
Giờ đây Đoàn Hồng Vũ cũng đã vơ vét đủ tiền vốn, “rửa tay gác kiếm”, hoàn lương rồi, lại nhắm thấy việc đầu tư mua bán mấy mảnh đất này kiếm tiền còn nhanh hơn hẳn. Ngóc ngách ‘cửa’ nào bên trong, Thiếu Đường đều tỏ tường. Có một số người quá tham lam, tính ăn giày ăn tất ăn cả đất xung quanh, sớm muộn cũng bị người tố cáo, thể nào cũng bị điều tra!
Thiếu Đường lau sạch tay, gật gật đầu với Đoàn Hồng Vũ, lách người muốn đi.
Đoàn Hồng Vũ kéo cánh tay Thiếu Đường, lúc thân thể hai người vừa mới tiếp xúc, Thiếu Đường vô cùng mẫn cảm, giống như bị điện giật, bả vai run lên dứt ra…
Mạnh Tiểu Bắc ngẩng cao mặt, ưỡn ngực, đi những bước lớn trong hành lang, tay hẵng còn đang cầm một ly sâm panh. Thực ra cậu đã uống rất nhiều rồi, mặt mày đỏ rực, bờ môi run run cong lên. Cậu muốn đi tiểu lắm rồi, hơi cuống, đẩy cửa ra bèn tiến thẳng vào phòng vệ sinh, đằng sau cậu còn có một vị khách khác.
Cậu bước vào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trước bồn rửa tay, nơi ánh đèn lấp lánh lan tỏa, Thiếu Đường đang bóp cổ tay Đoàn Hồng Vũ, đè cánh tay của gã ra sau lưng, ghìm chặt. Đoàn Hồng Vũ đau đến nỗi la oai oái, mắng Hạ Thiếu Đường khốn nạn, ức hiếp kẻ yếu là gã! Đoàn Hồng Vũ nói năng xằng bậy, lại còn sờ mó chọc ghẹo Thiếu Đường. Từ lâu Thiếu Đường đã kìm nén ý nghĩ muốn trừng trị tên này, giờ đây hai bên còn có xích mích tranh chấp trong chuyện làm ăn, tên khốn Đoàn Hồng Vũ “chọc” ông đây không chỉ một vài lần, mày có là Tiết Bàn (186) thì cũng sẽ bị người tha cho chó ăn.
186. Tiết Bàn: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, tính tình nóng nảy, dốt nát, lại ngông cuồng phóng đãng, cậy thế nhà nên tác oai tác quái. (Theo Wiki)
Đoàn Hồng Vũ còn tưởng bở nghĩ rằng Thiếu Đường làm vậy là rất thân thiết với mình, trách: “Thiếu Đường, cậu nhẹ tay thôi nhé, chúng ta giữ sức làm việc khác, cậu vội vàng giết người diệt khẩu gì vậy hả…”
Ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc đờ đẫn: “… Haha.”
Thiếu Đường nhanh tay lẹ mắt, vớ lấy khăn giấy dày lau sạch tay, vo tròn nhét vào mồm Đoàn Hồng Vũ. Cậu ấm Đoàn ăn một miệng giấy, sau đó bị Thiếu Đường đá một cú ẩy vào buồng ngăn, mọi người bên ngoài đều không hay không biết có chuyện gì, cứ tưởng người say rượu lên cơn điên mà thôi. Khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc ửng hồng, chếnh choáng men say, bình tĩnh thản nhiên như không, ngẩn người im lặng, lướt qua Thiếu Đường và Đoàn Hồng Vũ.
Thiếu Đường đóng cửa phòng bên, quay người thở một hơi, trang nghiêm chỉnh lại tây trang.
Mạnh Tiểu Bắc đứng trước bồn cầu, một tay cầm ly sâm panh, tay còn lại chẳng ngại chi cởi thẳng khóa quần, đi tiểu!
Thiếu Đường khẽ ho một tiếng ra dấu, gọi: “Tiểu Bắc.”
Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc rõ như ban ngày, dù sao bây giờ cậu cũng là đàn ông “trưởng thành” rồi, dẫu đôi lúc người nhà cậu sẽ hơi xao động, mắc nợ phong lưu thì ông đây vẫn rất bình tĩnh.
Một loạt người đi vệ sinh, Mạnh Tiểu Bắc nhịn cả bụng nước, vậy nên thời gian cậu đi tiểu lâu nhất, đi mãi một lúc lâu mà đến trứng cũng chẳng thèm rung lấy một cái.
Thiếu Đường tự dưng cảm thấy ủ ê chột dạ, giả bộ như đang chỉnh lại cổ áo sơ mi, nháy mắt với cậu, đi thôi đi thôi! Tiểu Bắc muốn rửa tay, Thiếu Đường tóm lấy khuỷu tay thằng con, kéo cậu đi.
Đoàn Hồng Vũ leo lên bồn cầu, dộng cửa xông ra.
Cả người gã nồng nặc mùi rượu, nhổ tờ giấy trong miệng ra: “Thiếu Đường, cậu đợi đấy, hôm nay anh tha cho cậu, lần sau…”
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu lại, nhét luôn ly sâm panh vào trong tay Đoàn Hồng Vũ.
Đoàn Hồng Vũ: “…”
Mạnh Tiểu Bắc cười: “Chú, chú chớ hoảng, thả lỏng.”
Đoàn Hồng Vũ: “… Mày là ai?”
Đoàn Hồng Vũ đảo mắt qua, thoáng nhìn thấy trên cổ tay trái của Mạnh Tiểu Bắc, chỗ tay áo lộ một chiếc đồng hồ cao cấp. Đồng hồ đó là phiên bản giới hạn bán trong quầy hàng sản phẩm đặc biệt vào mấy năm trước, kiểu dáng không giống với hàng thường, trên dây đồng hồ nạm pha lê, gã chắc chắn không nhìn lộn.
…
Đêm đến, Thiếu Đường lái xe ngược gió băng qua con phố Trường An, đưa Tiểu Bắc đến tòa cao ốc. Lúc đi về phía tòa nhà, xung quanh không có ai, Thiếu Đường hiếm khi nịnh nọt dỗ ngọt thằng con, vươn tay qua ôm eo Tiểu Bắc, ấy vậy lại bị Tiểu Bắc ẩy lưng kiêu ngạo đẩy ra.
Đù mẹ, còn giận dỗi ông đây?
Thiếu Đường lại quờ tay ôm, bóp mạnh lên mông thằng con.
Lúc này Mạnh Tiểu Bắc không giãy ra, bước chân chệch choạc, khuôn mặt đỏ ké, đảo mắt, hừm.
Thành phố về đêm đèn điện huy hoàng rực rỡ, đứng ở trên đỉnh tòa cao ốc hai mấy tầng, buông mắt xuống dưới, tràn ngập trong mắt chính là ánh sáng lấp lánh loang chảy.
Đêm đó, hai người không về nhà, đôi bên đều bị đối phương “quấn” lấy, bén lửa, hăng hái chiến đấu cả đêm không nghỉ ngay ở trong phòng làm việc của Thiếu Đường.
Cửa phòng khóa trái, xung quanh tối như mực, tiếng thở nặng nề ngập ngụa căn phòng. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, ánh sao lóng lánh khắp trời hòa vào cảnh đêm thành phố. Mạnh Tiểu Bắc như một con chó ngao ngang tàng, hung bạo ngạo ngược, cắn dọc suốt vùng cổ và ngực Thiếu Đường, kéo quăng cà vạt của anh, đè Thiếu Đường xuống cạnh bàn, tóc cậu rối tung, mặt rừng rực đỏ.
Mạnh Tiểu Bắc: “Khai thật cho con! Tình cũ hay mới quen?!”
Thiếu Đường cong miệng: “Người quen ngày xưa.”
Tiểu Bắc: “Con nhớ ra rồi! Trước đây ở Tây Câu con đã nhìn thấy, chính là gã đó, thằng ngu ngủ với cô gái nào trong thôn rồi bị người dân thôn Táo Lâm đuổi chém!!!”
Thiếu Đường cười đáp: “Đúng rồi, chính là thằng ngu đó.”
Trong bóng đêm ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc lấp lóe: “Cha không lăn tới ruộng ngô với gã chứ hả? Rốt cuộc lăn mấy lần rồi, khai thật mau?!”
Thiếu Đường: “Có cho cha cũng chẳng thèm.”
Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc sướng rơn mừng rỡ, song vẫn mất nết nói: “Đừng có lừa con, con cóc tin!”, cậu thò tay xuống tóm lấy của quý Thiếu Đường.
Bên ngoài thỉnh thoảng có ánh đèn chớp qua, xe cộ qua lại ầm ĩ, cửa sổ rung nhẹ.
Mạnh Tiểu Bắc dịu giọng gọi: “Cha nhỏ.”
Thiếu Đường: “Ừ.”
Tiểu Bắc ra lệnh: “Cha tách chân ra, nâng mông lên chút.”
Thiếu Đường biếng nhác: “Nghịch gì vậy…”
Tiểu Bắc xỏ lá: “Con nghe nói nâng mông lên có thể mang thai, con muốn cha mang thai con của con.”
Thiếu Đường cười ầm lên chế nhạo, sau đó vươn một tay ra sau ghìm chặt lưng Tiểu Bắc, mạnh mẽ siết ép, khiến hai người càng thêm khít chặt.
Cậu ấm Đoàn rồi công binh văn nghệ Trần gì gì đó, Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ cậu ra, ai có thể cùng Thiếu Đường làm loại chuyện này? Ai có thể động tới cha nhỏ cậu? Ai có thể biến một người như Hạ Thiếu Đường thành bộ dạng như giờ, mặt nhễ mồ hôi, rên lên những tiếng khàn khàn, ánh mắt hỗn loạn? Thiếu Đường thô lỗ cộc cằn ra lệnh cậu nhanh lên, bảo bối làm mạnh nữa lên cho ông, ông muốn bắn!
…
Rạng sáng bữa đó, hai người trở về nhà, còn định bụng sẽ cùng nhau đi coi trận bóng chung kết cùng lễ bế mạc.
Mưa phùn trắng xóa đất trời, trời vẫn chưa sáng hẳn, xung quanh con ngõ nhỏ không một bóng người. Thiếu Đường đi đường chân nọ đá chân kia, Tiểu Bắc quan tâm ôm cha nhỏ, đỡ anh đi.
Thiếu Đường: “Không cần đỡ, đã già đâu.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cha không già chút nào, mông cực chắc.”
Thiếu Đường khẽ mắng, giọng nói chiều chuộng vô ngần: “Nhóc lưu manh.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Bổn thiếu gia ‘ba súng ắt gục’, hôm nay đã bắn ba lượt ‘súng’ lận, sao mà cha vẫn chưa gục vậy hả?!!!”
Thiếu Đường cười to, yêu chết Tiểu Bắc.
Ở cổng tò vò khu nhà, Thiếu Đường quay đầu, mãnh liệt ghìm Tiểu Bắc lại, môi thoáng nét cười, đôi mắt long lanh nước, đột nhiên hôn lên môi thằng con lưu manh khỏe như vâm nhà mình.
Hai người chìm trong giây phút buông thả phóng túng, cực liều lĩnh hôn nhau ngay bên đường.
Hôn xong đôi bên liền nhanh chóng buông tay, sóng vai nhau đi, mặt nghiêm túc bình tĩnh về nhà. Cả hai mặc quần áo tử tế cài cúc cổ cẩn thận, hoàn toàn giống người qua đường bình thường, tôn trọng nội quy phép tắc.
Họ cũng không ngờ, mà cũng không hề nhìn thấy, ở đầu con ngõ khác, trong một cổng tò vò nọ, cô út Mạnh Tiểu Bắc – Mạnh Kiến Cúc ngồi lặng lẽ, ôm trong lòng cu con đang ngủ mơ màng. Con trai cô út hẵng còn chưa tới ba tuổi.
Trước đây, Mạnh Tiểu Bắc đã từng nhắc Thiếu Đường, nhà chồng cô út thực ra cũng ở gần đây.
Cô út ôm con lang thang bên ngoài cả một đêm không về nhà, vành mắt sưng phù hốc hác. Từ xa xa, cô nhìn thấy cảnh hai người hôn môi trong con ngõ, kìm lòng không đậu mà vuốt ve hôn hít, ấy chính là Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc.
Trong khoảnh khắc đó, cô út như rơi vào trong nỗi sợ hãi khôn cùng, cổ họng tắc nghẹn, đầu óc hỗn loạn sụp đổ.
Trước lễ bế mạc một ngày, vào sẩm tối, Thiếu Đường lái xe đón Tiểu Bắc ra khỏi trường.
Mạnh Tiểu Bắc vô cùng hưng phấn chạy ra từ phòng vẽ, áo phông cổ tròn lem luốc màu, bộ dạng lôi thôi lếch thếch y như vô gia cư, vừa lên xe vừa thở hồng hộc nói: “Gọi ông đây ra đây làm gì?”
Thiếu Đường ngồi thẳng lưng, tay nắm vô lăng, điệu bộ thản nhiên dửng dưng song uy nghiêm vẫn tỏa ra ầm ầm: “Trên xe này ai là mới là ‘ông đây’ hử?”
Mạnh Tiểu Bắc cười, chẳng thẹn thùng chi: “Ông xã ông xã, gọi con có chuyện chi vậy?”
Lòng tự tôn của đàn ông được thỏa mãn, Thiếu Đường cười hỏi: “Cha không bắt bây đổi quần áo thì bây cứ mặc như này đi ra ngoài với cha?”
“Bình thường con đâu có như vầy.” Mạnh Tiểu Bắc kéo áo sơ mi trước người lên lau mặt. Cậu vô ý để lộ ra cơ bụng rắn chắc nhẵn bóng, ghẹo Thiếu Đường nhìn chằm chặp thằng con bảnh trai một lúc, ánh mắt bất thường tựa như có điện.
Thiếu Đường nhấn ga, lôi tuột thằng con mình tới trung tâm thương mại mới mở ở Vương Phủ Tỉnh, tìm cửa hàng trang phục bán đồ tây cho nam, tính sắm sửa cho cậu!
Mạnh Tiểu Bắc ngăn: “Không cần mà! Con đâu có đi kết hôn!”
Mạnh Tiểu Bắc không cản kịp bởi Thiếu Đường đã lựa liền một lúc hai bộ đồ tây màu đen và màu xám đậm, cưỡng ép tống vội Tiểu Bắc vào phòng thử đồ. Bình thường Mạnh Tiểu Bắc nào có mặc kiểu trang phục này, đây lại còn là loại vải cao cấp mềm mỏng chuyên dành cho xuân hè nữa chứ.
Song Mạnh Tiểu Bắc trẻ tuổi, dáng dấp hơi gầy, cao, dẫu mặc gì nhìn cũng rất đẹp, kể cả lôi thôi lếch thếch như tên ăn mày hay âu phục gọn gàng chỉn chu.
Thiếu Đường ngó kỹ một lượt, quyết định nhanh gọn dứt khoát: “Bộ màu xám đậm hơi già, bộ màu đen rất đẹp, nhìn hợp với tuổi bây. Vậy chọn bộ này, tính tiền!”
Thậm chí Thiếu Đường còn mua cả giày, tất mới cho Tiểu Bắc, bắt cậu thay hết, tóc xịt ít keo tạo hình, cả người Mạnh Tiểu Bắc như lột xác, rực rỡ tỏa sáng.
…
Ban chấp hành Ủy ban cùng với công ty tham gia điều hành Đại hội mở tiệc ở phòng tiệc tòa khách sạn lớn Quý Tân ở phía Đông phố Trường An, chiêu đãi người nổi tiếng từ khắp nơi cùng với các vận động viên được đoàn đại biểu khen thưởng.
Khách sạn là do nhà họ Hoắc ở Hồng Kông đầu tư xây dựng, người Hồng Kông luôn sẵn sàng dốc đẫy tiền cho sự phát triển của thể dục thể thao. Cả hội trường lộng lẫy huy hoàng, đèn sáng trưng, trên đầu là đèn treo với muôn khối thủy tinh lấp lánh đẹp đẽ quay tròn, trong hội trường có ba mươi bàn tròn lớn, người đông như kiến, tất cả đều là các nhân vật máu mặt nổi tiếng trong giới kinh doanh, chính trị, quản lý cấp cao, thậm chí cả phía truyền thông, người của đài truyền hình cũng đến.
Mạnh Tiểu Bắc vừa đi vào đã ngay lập tức bị không khí ở đây trấn áp, mãi lâu không dám nói gì, hai mắt đăm đăm nhìn thẳng về phía trước, cảm giác vô số ánh nhìn đan xen vây xung quanh mình. Cậu không thoải mái cho lắm, cảm thấy hơi áp lực.
Hạ Thiếu Đường cũng mặc âu phục màu đen, bả vai rộng hơn Tiểu Bắc, khôi ngô khí thế hơn hẳn cậu. Hai người sóng vai bước vào đại sảnh, bộ đồ tây của Mạnh Tiểu Bắc chiết eo, lúc đi đường làm lộ ra bờ mông cong vểnh cùng đôi chân thẳng tắp. Thiếu Đường mới vào một xíu đã có người quen đến đón đường, nhân vật tai to mặt lớn ở tổng cục thể dục tóm lấy đồng chí Tiểu Hạ trò chuyện rõ là lâu, một nhóm người cười nói vang dội, sau đó lại chụm đầu thì thầm to nhỏ.
Mạnh Tiểu Bắc một thân một mình, chẳng quen biết ai, lặng lẽ ủ rũ đứng bên cột nhà, trộm nhìn Thiếu Đường. Té ra Thiếu Đường như thế…
Đó cũng là một trong những lần hiếm hoi Thiếu Đường dẫn cậu đi tiếp xúc, nói chuyện với những người dạng vậy. Khoảng cách giữa thế giới bình thường của Mạnh Tiểu Bắc, hằng ngày ở hợp tác xã nhà máy dệt số 2 của quốc gia mặc quần cộc đi dép lê, tay cầm túi bánh kẹp thịt với thế giới của những con người này quá xa xôi, dân chúng bình thường chỉ có thể ngưỡng mộ từ xa, không thể nhìn thấu.
Bước vào những năm 90, thương nhân Hồng Kông đầu tư vào lục địa ngày càng dữ dội. Mà công ty quân đội của Thiếu Đường, bởi đu theo sự phát triển của thị trường, trọng tâm nghiệp vụ dần thay đổi từ phát triển thương mại công nghiệp quốc phòng tiếp cận với dân chúng dần chuyển sang quản lý mua bán đất đai nhà cửa, ký gửi cổ phiếu, công nghiệp thể dục thể thao văn hóa, đủ các lĩnh vực. Dựa vào Đại hội thể dục thể thao châu Á, tổng công ty bọn họ đã tóm được vài mảnh đất ở gần thôn Á Vận đường vành đai số 4 Bắc Kinh, dự định sẽ khai phá xây dựng khách sạn Tả Tự, làm nên con phố thương mại mậu dịch. Từ dạo đó, phía Bắc Bắc Kinh cũng dần dần phồn hoa sầm uất.
Thiếu Đường cầm hai ly sâm panh miệng nhỏ, đưa cho Tiểu Bắc một ly, cười vô cùng đẹp trai, khẽ đùa cậu: “Sao vậy, sợ tới mức không dám nói gì?”
Mạnh Tiểu Bắc uống một ngụm cạn nửa ly sâm panh: “Đâu có? Con sợ gì chứ, con, chỉ nhìn ngó loanh quanh thôi mà.”
Thiếu Đường cười: “Vui không?”
Mạnh Tiểu Bắc lại uống một hơi cạn sâm panh, đưa lại cho anh: “Bảo Bảo cha lại đi lấy cho con một ly nữa đi, khách sạn to như vậy đi mòn cả chân cũng chẳng kiếm được ngụm nước, con khát chết rồi nè!”
…
Mở tiệc, Thiếu Đường đưa Tiểu Bắc đến ngồi ở bàn trung tâm. Một vận động viên nổi tiếng giành được nhiều huy chương vàng lên bục nhận giải thưởng, giơ cao chiếc cúp mạ vàng. Thức ăn trong buổi tiệc hôm nay được chế biến theo kiểu đồ ăn Hoài Dương (Hoài An và Dương Châu), thiên ngọt, tôm bóc vỏ và sườn chua ngọt, cá hấp, đều không hợp với khẩu vị hai người lắm. Mạnh Tiểu Bắc gian manh lại kẹt sỉ tiếc rẻ, nghĩ bụng không thể để phí của giời, ăn rất nhiều.
Giữa chừng, Mạnh Tiểu Bắc được cha nuôi dẫn đến chào hỏi một bàn khác. Thiếu Đường phóng khoáng tự nhiên chào hỏi bắt tay đối phương, cười rạng rỡ cực bảnh: “Chủ nhiệm Cù, chào ngài!”
Thiếu Đường kéo Tiểu Bắc đằng sau mình tới, giới thiệu ‘chào hàng’: “Cù tổng, đây là cháu trai tôi, Mạnh Tiểu Bắc, học năm hai ở Học viện Mỹ thuật trung ương, đã từng hợp tác với nhà xuất bản, xuất bản truyện, cũng đã từng làm cho đài truyền hình sản xuất phim hoạt hình…”
Mạnh Tiểu Bắc được Thiếu Đường tâng bốc đến mức xấu hổ, khóe miệng giật giật, ai sản xuất phim hoạt hình cơ chứ?!
Cậu cũng rất ngoan ngoãn bắt tay với chủ tịch Cù, nhân vật lão làng máu mặt trong đài truyền hình. Cậu mặc tây trang màu đen, nhìn cực ngầu cực đẹp trai, khiến cho đối phương không kìm được mà ngó thật kỹ, đánh giá thật lâu. Người làm trong đài truyền hình đều có kiến thức hiểu biết sâu rộng, gặp người đầu tiên phải coi tướng mạo khí chất, có làm được việc đáng quen biết hay không, mắt nhìn người cực sắc bén. Lúc đó Mạnh Tiểu Bắc mới nhận thấy bộ tây trang này quả thật đáng đồng tiền bát gạo, làm người cũng phải chú ý tới ngoại hình ăn mặc, Thiếu Đường hẳn là muốn dắt cậu gia nhập vào giới này đây mà.
Chuyện sau đó thì còn phải dựa vào khả năng ăn nói, giao tiếp của cậu. Tính tình mà hướng nội, nói năng không lưu loát khôn khéo, thôi đừng mơ tưởng chuyện vào làm trong đài truyền hình.
Về chuyện này, Thiếu Đường không giúp được thằng con, sư phụ chỉ dẫn phương pháp, tu hành ra sao phải tự dựa vào năng lực của chính đồ đệ.
Một giờ sau đó, Mạnh Tiểu Bắc ngồi lì bên bàn đó, vừa dùng dĩa ăn tới tấp dưa vàng, thanh long, bóc lạc, uống rượu sâm panh, vùa tán dóc với chủ nhiệm Cù.
Chủ nhiệm Cù làm bên chương trình thiếu nhi của đài truyền hình trung ương, song chức vụ có cao tới đâu thì cũng là người cả, đàn ông ai chẳng có sở thích trái ngành. Chủ nhiệm Cù hỏi: “Này, cháu cũng coi thi đấu thể dục thể thao hả, có coi hết không?”
“Xem chứ ạ!”, Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Đại hội thể thao châu Á lần này, cháu coi truyền hình trực tiếp từ đầu tới cuối, bác nhắc tới trận đấu nào là cháu có thể miêu tả ngay trận đấu đó cho bác! Cháu còn coi đợt thi đấu bóng rổ vòng tròn, NBA, buổi chiều chủ nhật mỗi tuần còn coi giải bóng đá vô địch quốc gia Ý ở đài trung ương nữa kìa…”
Chủ nhiệm Cù: “Ôi… Giải bóng đá vô địch quốc gia Ý là chương trình do bên bộ thể thao mới mở, bọn họ đang chiếu thử coi sao, được mọi người hưởng ứng rất nồng nhiệt!”
Mạnh Tiểu Bắc đáp: “Cháu là người xem trung thành đó, khỏi phải nói! Cháu còn viết thư cho người phụ trách tham gia bốc thăm nữa cơ, nhưng tiếc là chẳng lần nào trúng cháu cả!”
Chủ nhiệm Cù cười to: “Haha, bác rất thân thiết với lão Tống, để lần tới bác đánh tiếng, bảo lão Tống tặng cháu một bộ quần áo bóng đá có chữ ký của Attilio Lombardo nhé!… Vòng bán kết đại hội thể thao năm nay cháu có coi không? Trước trận đấu, bác với đồng nghiệp cá cược, cuối cùng bác thua cược, mất một trăm đồng lận!”
Mạnh Tiểu Bắc nhai miếng quýt, đưa luôn cho chủ nhiệm Cù một nửa quả: “Cháu cũng đoán sai nè, cháu tưởng Hàn Quốc vào chung kết dễ như bỡn, trận này chắc cú là có trá!!!”
Chủ nhiệm Cù hưng phấn nói: “Bác nói cho cháu hay nhé nhóc, giải bóng đá châu Á quả thực có nhiều mặt tối, nội tình như nào bác sẽ ‘bóc trần’ cho cháu hay từng cái từng cái một!”
Chủ nhiệm Cù năm nay đã năm mươi tuổi, là một ông bác tính tình y chang trẻ con, vui tươi thoải mái, ông ta và Mạnh Tiểu Bắc nói chuyện cực hợp rơ, tính cách hợp nhau. Chủ nhiệm Cù rất vui vẻ, nói: “Bác có mấy tấm vé lễ bế mạc, cháu muốn coi trận chung kết không, bác cho cháu vé, ngày mai cháu đến sân vận động công nhân, biết đâu chúng ta lại gặp nhau, lại trò chuyện tiếp.”
…
Thiếu Đường ở một bên lặng lẽ nghe một lát, trộm ngó bộ dáng vui vẻ hưng trí chân tay vung vẩy của Tiểu Bắc, im lặng rời tiệc.
Con anh đã trưởng thành, tuấn tú tài hoa, biết ăn biết nói, bình tĩnh tự nhiên, đã có thể bước vào xã hội rèn luyện được rồi.
Buổi tiệc gần kết thúc, trong hội trường loang loáng những bóng người qua lại. Thiếu Đường đi vào phòng vệ sinh. Cũng không biết xui rủi sao, trùng hợp lại có người đang dồn hết tâm trí theo đuôi anh. Thiếu Đường mới vừa bước vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn cầu kéo khóa quần, cửa phòng vệ sinh đã bật mở, Đoàn Hồng Vũ mặc tây trang thẳng thớm mặt mày bóng loáng ngất ngư tiến vào, trong nhà vệ sinh ngay tức khắc dậy lên mùi nước hoa nồng nặc.
Đoàn Hồng Vũ cười tủm tỉm: “Thiếu Đường, à lộn, sau này phải gọi là Hạ tổng, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Thiếu Đường liếc gã: “Người còn chưa tới mà cái mùi dầu gắt đã xộc vào mũi rồi, hắc chết đi được.”
Lúc ở hội trường, Thiếu Đường đã nhìn thấy vợ chồng gã từ lâu rồi, Trần Hiểu Âu ôm bụng bầu to bự, trang điểm dày cộp ngồi ngay hàng đầu tiệc rượu.
Thiếu Đường bình tĩnh thản nhiên móc chim đi tiểu. Đoàn Hồng Vũ cười như có như không ngó anh. Thiếu Đường: “Nhìn cái gì? Anh không có chắc?”
Đoàn Hồng Vũ: “Cái đó của cậu đẹp à.”
Thiếu Đường: “Anh có vợ rồi, liêm sỉ giùm cái, đừng có quăng cả tự trọng.”
Đoàn Hồng Vũ dán sát vào, vẻ mặt nghiêm túc: “Thiếu Đường, cậu không thấy mối quan hệ của hai chúng ta rất chi là đặc biệt sao? Người xưa của cậu là vợ của anh bây giờ. Hai anh em chúng ta, thân thiết cỡ nào cơ chứ! Cách có một màng ngăn mỏng manh, chỉ cần một ngón tay là có thể xuyên qua được, đúng không, đúng không nào?”
Vật bên dưới Thiếu Đường run lên, vẩy vẩy, ông đây thật sự muốn dùng một ngón tay đâm chết mày.
Thiếu Đường rửa tay tại bồn rửa tay đá cẩm thạch, Đoàn Hồng Vũ nhìn vào gương, hai mắt híp lại: “Thiếu Đường, ông đây tìm cậu là có việc, mảnh đất đối diện với Đông An bị các cậu giành rồi sao? Vậy là có ý gì, không nể mặt anh hả? Các cậu còn giành với anh?”
Thiếu Đường chẳng buồn ngó đối phương: “Hoạt động đấu thầu của công ty vẫn diễn ra như thường.”
Đoàn Hồng Vũ: “Ông tổng đứng sau bọn cậu quả thật quá trâu bò, chứ không thì sao mà có thể tóm được mảnh đất ở đoạn đường Tây An ngon như vậy? Con mẹ nó, đúng là cá lớn nuốt cá bé, cá bé chỉ đành ăn tôm tép!”
Thiếu Đường đáp: “Tôm tép gì chứ hả, nếu như ban đầu gia đình anh không độc quyền chiếm dụng chỉ tiêu hạng mục vật tư xây dựng thì anh có thể ăn no biến thành một con cá chép không?”
“Anh bán xi măng còn có thể phát tài, bên trong kiếm được bao nhiêu rồi hử?”
Lúc Thiếu Đường nói chuyện, hai mắt híp lại ánh lên sự khôn khéo khôn ngoan, ngón trỏ giơ trước môi làm động tác suỵt, giống như đang chế nhạo đối phương.
Đoàn Hồng Vũ bỗng tức giận: “Cậu có ý gì?”
Thiếu Đường: “Anh có công văn chính quy trong bộ không? Anh không sợ người ta tố giác người nhà anh làm những việc này chắc?”
Hai người uy hiếp nhau vài câu, đường máu đỏ rực trên gáy Đoàn Hồng Vũ nảy lên, gã móc điếu thuốc ra cắn, ái chà chà, Hạ Thiếu Đường, cậu chẳng có nghĩa khí gì hết, cậu tính bóc mẽ đào bới nhược điểm của anh đây? Có phải bởi vì lúc đầu cậu xin chỉ tiêu quân nhu cho phân xưởng bộ đội nào đó, bị ông đây giành trước rồi, cậu không phục phải không?!
…
Đoàn Hồng Vũ là con ông cháu cha cán bộ cao cấp, hồi mới đầu làm cách nào mà phất nhanh tới vậy, kiếm được ‘món lời to’ đầu tiên? Thực ra hoàn toàn nhờ vào giai đoạn đầu cải cách, sau khi quốc gia mở cửa thị trường, thi hành chính sách “một vật hai giá”. Trong phạm vi của kế hoạch, chính phủ cưỡng chế ép đè thấp giá cả của một số vật liệu sản xuất, đồng thời cho phép bộ phận các xí nghiệp hoạt thành vượt mức sản lượng căn cứ vào nhu cầu thị trường định giá, bởi vậy liền nảy sinh sự chênh lệch giữa giá cả thị trường với giá cả trong kế hoạch. Sau đó, những người nhắm vào lỗ trống lớn đó đầu cơ trục lợi những vật tư thiết yếu bán chạy của quốc gia, nhập giá cực thấp bán giá cực cao, phát tài chỉ trong một đêm.
Cha của Đoàn Hồng Vũ làm hậu cần quân khu, chú gã làm ở bộ thương mại mậu dịch. Vào những năm 80, trong giai đoạn Bắc Kinh bắt đầu xây dựng phát triển, xây sân vận động châu Á, khách sạn, cậu ấm Đoàn đã lợi dụng chỉ tiêu trong nội bộ, nhập thép từ nhà máy thép quốc gia ở Hà Bắc bán ra ngoài. Trong kế hoạch nội bộ, giá thép không tới 700 đồng một tấn, ấy vậy mà tung ra thị trường gã có thể bán được tới 2000 đồng. Các công trình kiến trúc cao cấp dùng vật liệu gỗ, tại 3 tỉnh Đông Bắc bán 200 đồng một mét khối gỗ, gã chuyển gỗ từ Đông Bắc tới Bắc Kinh, hét giá 700 – 800 đồng một mét khối.
Mới đầu, Đoàn Hồng Vũ còn tự thân vận động làm việc, chạy khắp nơi lo công việc, sau đó gã cảm thấy như vậy quá mệt mỏi, tiền kiếm được rất chậm, nên dứt khoát mua bán chỉ tiêu và công văn, một tờ giấy có thể kiếm được vài vạn tới hơn chục vạn. Gã thuê văn phòng làm việc ở tòa cao ốc nào đó trên phố Trường An, thuê vài người làm, lập thành “công ty cặp da” (185), dùng mánh khóe mưu mẹo bỏ vốn ít kiếm lời nhiều. Cuối những năm 80, thị trường tài chính biến động dữ dội, học sinh sinh viên, dân chúng biểu tình phản đối nền kinh tế mục nát, bọn công chức nhà buôn, lũ “mua quan bán chức”, đối tượng bị nhắm vào chính là đám con em cán bộ cao cấp bộ đội, bọn họ cũng là một trong những ngòi nổ của đợt bạo động này. Những người dân thường chịu đủ nỗi khốn khổ của tình trạng giá cả hàng hóa tăng cao, trải qua khó khăn cải cách, đám con em quan chức còn lợi dụng kẽ hở, hút máu kiếm tiền từ nỗi đau của họ. “Một tỷ người dân thì 900 triệu người ‘đầu cơ trục lợi’ còn 100 triệu người đang tìm kiếm cơ hội làm ăn.” Lịch sử phát tài của thế hệ cậu ấm cô chiêu hòa cùng với lịch sử phát triển của thành phố này, gắn bó chặt chẽ không thể tách rời.
185. Công ty cặp da: Ý chỉ những người hoặc một tập thể, công ty không có tài sản, địa điểm làm việc cố định, cũng không có số lượng nhân viên trong định mức cho phép, chỉ đơn giản xách cặp da đến làm kinh doanh.
Giờ đây Đoàn Hồng Vũ cũng đã vơ vét đủ tiền vốn, “rửa tay gác kiếm”, hoàn lương rồi, lại nhắm thấy việc đầu tư mua bán mấy mảnh đất này kiếm tiền còn nhanh hơn hẳn. Ngóc ngách ‘cửa’ nào bên trong, Thiếu Đường đều tỏ tường. Có một số người quá tham lam, tính ăn giày ăn tất ăn cả đất xung quanh, sớm muộn cũng bị người tố cáo, thể nào cũng bị điều tra!
Thiếu Đường lau sạch tay, gật gật đầu với Đoàn Hồng Vũ, lách người muốn đi.
Đoàn Hồng Vũ kéo cánh tay Thiếu Đường, lúc thân thể hai người vừa mới tiếp xúc, Thiếu Đường vô cùng mẫn cảm, giống như bị điện giật, bả vai run lên dứt ra…
Mạnh Tiểu Bắc ngẩng cao mặt, ưỡn ngực, đi những bước lớn trong hành lang, tay hẵng còn đang cầm một ly sâm panh. Thực ra cậu đã uống rất nhiều rồi, mặt mày đỏ rực, bờ môi run run cong lên. Cậu muốn đi tiểu lắm rồi, hơi cuống, đẩy cửa ra bèn tiến thẳng vào phòng vệ sinh, đằng sau cậu còn có một vị khách khác.
Cậu bước vào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trước bồn rửa tay, nơi ánh đèn lấp lánh lan tỏa, Thiếu Đường đang bóp cổ tay Đoàn Hồng Vũ, đè cánh tay của gã ra sau lưng, ghìm chặt. Đoàn Hồng Vũ đau đến nỗi la oai oái, mắng Hạ Thiếu Đường khốn nạn, ức hiếp kẻ yếu là gã! Đoàn Hồng Vũ nói năng xằng bậy, lại còn sờ mó chọc ghẹo Thiếu Đường. Từ lâu Thiếu Đường đã kìm nén ý nghĩ muốn trừng trị tên này, giờ đây hai bên còn có xích mích tranh chấp trong chuyện làm ăn, tên khốn Đoàn Hồng Vũ “chọc” ông đây không chỉ một vài lần, mày có là Tiết Bàn (186) thì cũng sẽ bị người tha cho chó ăn.
186. Tiết Bàn: một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, tính tình nóng nảy, dốt nát, lại ngông cuồng phóng đãng, cậy thế nhà nên tác oai tác quái. (Theo Wiki)
Đoàn Hồng Vũ còn tưởng bở nghĩ rằng Thiếu Đường làm vậy là rất thân thiết với mình, trách: “Thiếu Đường, cậu nhẹ tay thôi nhé, chúng ta giữ sức làm việc khác, cậu vội vàng giết người diệt khẩu gì vậy hả…”
Ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc đờ đẫn: “… Haha.”
Thiếu Đường nhanh tay lẹ mắt, vớ lấy khăn giấy dày lau sạch tay, vo tròn nhét vào mồm Đoàn Hồng Vũ. Cậu ấm Đoàn ăn một miệng giấy, sau đó bị Thiếu Đường đá một cú ẩy vào buồng ngăn, mọi người bên ngoài đều không hay không biết có chuyện gì, cứ tưởng người say rượu lên cơn điên mà thôi. Khuôn mặt Mạnh Tiểu Bắc ửng hồng, chếnh choáng men say, bình tĩnh thản nhiên như không, ngẩn người im lặng, lướt qua Thiếu Đường và Đoàn Hồng Vũ.
Thiếu Đường đóng cửa phòng bên, quay người thở một hơi, trang nghiêm chỉnh lại tây trang.
Mạnh Tiểu Bắc đứng trước bồn cầu, một tay cầm ly sâm panh, tay còn lại chẳng ngại chi cởi thẳng khóa quần, đi tiểu!
Thiếu Đường khẽ ho một tiếng ra dấu, gọi: “Tiểu Bắc.”
Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc rõ như ban ngày, dù sao bây giờ cậu cũng là đàn ông “trưởng thành” rồi, dẫu đôi lúc người nhà cậu sẽ hơi xao động, mắc nợ phong lưu thì ông đây vẫn rất bình tĩnh.
Một loạt người đi vệ sinh, Mạnh Tiểu Bắc nhịn cả bụng nước, vậy nên thời gian cậu đi tiểu lâu nhất, đi mãi một lúc lâu mà đến trứng cũng chẳng thèm rung lấy một cái.
Thiếu Đường tự dưng cảm thấy ủ ê chột dạ, giả bộ như đang chỉnh lại cổ áo sơ mi, nháy mắt với cậu, đi thôi đi thôi! Tiểu Bắc muốn rửa tay, Thiếu Đường tóm lấy khuỷu tay thằng con, kéo cậu đi.
Đoàn Hồng Vũ leo lên bồn cầu, dộng cửa xông ra.
Cả người gã nồng nặc mùi rượu, nhổ tờ giấy trong miệng ra: “Thiếu Đường, cậu đợi đấy, hôm nay anh tha cho cậu, lần sau…”
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu lại, nhét luôn ly sâm panh vào trong tay Đoàn Hồng Vũ.
Đoàn Hồng Vũ: “…”
Mạnh Tiểu Bắc cười: “Chú, chú chớ hoảng, thả lỏng.”
Đoàn Hồng Vũ: “… Mày là ai?”
Đoàn Hồng Vũ đảo mắt qua, thoáng nhìn thấy trên cổ tay trái của Mạnh Tiểu Bắc, chỗ tay áo lộ một chiếc đồng hồ cao cấp. Đồng hồ đó là phiên bản giới hạn bán trong quầy hàng sản phẩm đặc biệt vào mấy năm trước, kiểu dáng không giống với hàng thường, trên dây đồng hồ nạm pha lê, gã chắc chắn không nhìn lộn.
…
Đêm đến, Thiếu Đường lái xe ngược gió băng qua con phố Trường An, đưa Tiểu Bắc đến tòa cao ốc. Lúc đi về phía tòa nhà, xung quanh không có ai, Thiếu Đường hiếm khi nịnh nọt dỗ ngọt thằng con, vươn tay qua ôm eo Tiểu Bắc, ấy vậy lại bị Tiểu Bắc ẩy lưng kiêu ngạo đẩy ra.
Đù mẹ, còn giận dỗi ông đây?
Thiếu Đường lại quờ tay ôm, bóp mạnh lên mông thằng con.
Lúc này Mạnh Tiểu Bắc không giãy ra, bước chân chệch choạc, khuôn mặt đỏ ké, đảo mắt, hừm.
Thành phố về đêm đèn điện huy hoàng rực rỡ, đứng ở trên đỉnh tòa cao ốc hai mấy tầng, buông mắt xuống dưới, tràn ngập trong mắt chính là ánh sáng lấp lánh loang chảy.
Đêm đó, hai người không về nhà, đôi bên đều bị đối phương “quấn” lấy, bén lửa, hăng hái chiến đấu cả đêm không nghỉ ngay ở trong phòng làm việc của Thiếu Đường.
Cửa phòng khóa trái, xung quanh tối như mực, tiếng thở nặng nề ngập ngụa căn phòng. Bên ngoài cửa sổ thủy tinh, ánh sao lóng lánh khắp trời hòa vào cảnh đêm thành phố. Mạnh Tiểu Bắc như một con chó ngao ngang tàng, hung bạo ngạo ngược, cắn dọc suốt vùng cổ và ngực Thiếu Đường, kéo quăng cà vạt của anh, đè Thiếu Đường xuống cạnh bàn, tóc cậu rối tung, mặt rừng rực đỏ.
Mạnh Tiểu Bắc: “Khai thật cho con! Tình cũ hay mới quen?!”
Thiếu Đường cong miệng: “Người quen ngày xưa.”
Tiểu Bắc: “Con nhớ ra rồi! Trước đây ở Tây Câu con đã nhìn thấy, chính là gã đó, thằng ngu ngủ với cô gái nào trong thôn rồi bị người dân thôn Táo Lâm đuổi chém!!!”
Thiếu Đường cười đáp: “Đúng rồi, chính là thằng ngu đó.”
Trong bóng đêm ánh mắt Mạnh Tiểu Bắc lấp lóe: “Cha không lăn tới ruộng ngô với gã chứ hả? Rốt cuộc lăn mấy lần rồi, khai thật mau?!”
Thiếu Đường: “Có cho cha cũng chẳng thèm.”
Trong lòng Mạnh Tiểu Bắc sướng rơn mừng rỡ, song vẫn mất nết nói: “Đừng có lừa con, con cóc tin!”, cậu thò tay xuống tóm lấy của quý Thiếu Đường.
Bên ngoài thỉnh thoảng có ánh đèn chớp qua, xe cộ qua lại ầm ĩ, cửa sổ rung nhẹ.
Mạnh Tiểu Bắc dịu giọng gọi: “Cha nhỏ.”
Thiếu Đường: “Ừ.”
Tiểu Bắc ra lệnh: “Cha tách chân ra, nâng mông lên chút.”
Thiếu Đường biếng nhác: “Nghịch gì vậy…”
Tiểu Bắc xỏ lá: “Con nghe nói nâng mông lên có thể mang thai, con muốn cha mang thai con của con.”
Thiếu Đường cười ầm lên chế nhạo, sau đó vươn một tay ra sau ghìm chặt lưng Tiểu Bắc, mạnh mẽ siết ép, khiến hai người càng thêm khít chặt.
Cậu ấm Đoàn rồi công binh văn nghệ Trần gì gì đó, Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, bao nhiêu năm rồi, ngoại trừ cậu ra, ai có thể cùng Thiếu Đường làm loại chuyện này? Ai có thể động tới cha nhỏ cậu? Ai có thể biến một người như Hạ Thiếu Đường thành bộ dạng như giờ, mặt nhễ mồ hôi, rên lên những tiếng khàn khàn, ánh mắt hỗn loạn? Thiếu Đường thô lỗ cộc cằn ra lệnh cậu nhanh lên, bảo bối làm mạnh nữa lên cho ông, ông muốn bắn!
…
Rạng sáng bữa đó, hai người trở về nhà, còn định bụng sẽ cùng nhau đi coi trận bóng chung kết cùng lễ bế mạc.
Mưa phùn trắng xóa đất trời, trời vẫn chưa sáng hẳn, xung quanh con ngõ nhỏ không một bóng người. Thiếu Đường đi đường chân nọ đá chân kia, Tiểu Bắc quan tâm ôm cha nhỏ, đỡ anh đi.
Thiếu Đường: “Không cần đỡ, đã già đâu.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Cha không già chút nào, mông cực chắc.”
Thiếu Đường khẽ mắng, giọng nói chiều chuộng vô ngần: “Nhóc lưu manh.”
Mạnh Tiểu Bắc: “Bổn thiếu gia ‘ba súng ắt gục’, hôm nay đã bắn ba lượt ‘súng’ lận, sao mà cha vẫn chưa gục vậy hả?!!!”
Thiếu Đường cười to, yêu chết Tiểu Bắc.
Ở cổng tò vò khu nhà, Thiếu Đường quay đầu, mãnh liệt ghìm Tiểu Bắc lại, môi thoáng nét cười, đôi mắt long lanh nước, đột nhiên hôn lên môi thằng con lưu manh khỏe như vâm nhà mình.
Hai người chìm trong giây phút buông thả phóng túng, cực liều lĩnh hôn nhau ngay bên đường.
Hôn xong đôi bên liền nhanh chóng buông tay, sóng vai nhau đi, mặt nghiêm túc bình tĩnh về nhà. Cả hai mặc quần áo tử tế cài cúc cổ cẩn thận, hoàn toàn giống người qua đường bình thường, tôn trọng nội quy phép tắc.
Họ cũng không ngờ, mà cũng không hề nhìn thấy, ở đầu con ngõ khác, trong một cổng tò vò nọ, cô út Mạnh Tiểu Bắc – Mạnh Kiến Cúc ngồi lặng lẽ, ôm trong lòng cu con đang ngủ mơ màng. Con trai cô út hẵng còn chưa tới ba tuổi.
Trước đây, Mạnh Tiểu Bắc đã từng nhắc Thiếu Đường, nhà chồng cô út thực ra cũng ở gần đây.
Cô út ôm con lang thang bên ngoài cả một đêm không về nhà, vành mắt sưng phù hốc hác. Từ xa xa, cô nhìn thấy cảnh hai người hôn môi trong con ngõ, kìm lòng không đậu mà vuốt ve hôn hít, ấy chính là Thiếu Đường và Mạnh Tiểu Bắc.
Trong khoảnh khắc đó, cô út như rơi vào trong nỗi sợ hãi khôn cùng, cổ họng tắc nghẹn, đầu óc hỗn loạn sụp đổ.
Tác giả :
Hương Tiểu Mạch