Mười Năm
Chương 80: Mùa yêu đương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu Mạnh Tiểu Bắc muốn vẽ Thiếu Đường không mặc quần áo thì cậu hoàn toàn có đủ điều kiện để vẽ, song cậu vẽ rồi lại không nỡ để cho người khác coi.
Cũng chẳng phải Thiếu Đường không cho cậu vẽ, mà bởi mấy năm rồi Thiếu Đường quả thực rất bận. Anh mới được điều vào văn phòng ở tòa nhà lớn, làm việc cho công ty. Đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang độ sức khỏe, tinh thần thể lực cùng kinh nghiệm kỹ năng đạt tới mức cao nhất, lúc này còn không phấn đấu cố gắng cho sự nghiệp thì còn đợi tới bao giờ?
Thiếu Đường thường đột ngột về nhà trong lúc Tiểu Bắc hẵng đang lên lớp trên trường, anh mệt đến mức rã rời chân tay, quần áo cũng chẳng buồn cởi, ngả người ngã thẳng xuống giường, cứ thế thiu thiu ngủ cả buổi chiều.
Đến lúc tỉnh dậy Thiếu Đường mới lờ đờ đi ra, tắm rửa thay quần áo, sau đó lại ra ngoài bàn chuyện làm ăn, chẳng đợi nổi tới cuối tuần, lúc thằng con mình về nhà để gặp nhau.
Có người nhắn tin cho anh. Thiếu Đường cúi đầu nhìn, trên máy nhắn tin hiện lên tin nhắn: [Anh kết hôn rồi, không chúc mừng anh một câu sao?]
Đây là số máy lạ, Thiếu Đường chẳng hiểu mô tê gì, ai nhỉ, ai kết hôn rồi?
Anh ra ngoài, lái xe vào bãi đỗ xe của tòa nhà, bên cạnh vị trí đỗ xe có một chiếc xe việt dã Mitsubishi màu đỏ cực kỳ chói mắt, khiến anh phải nhìn đi nhìn lại mấy lần lận. Ở thời đại này, khắp đường phố đều là xe Santana, Jetta, Phúc Khang, là “lão tam dạng” (176) trong lĩnh vực xe con, có thể mua được một chiếc xe nhập khẩu Mitsubishi, nghênh ngang đi trên đường phố, quả thật vô cùng nổi bật gây sự chú ý.
176. Lão Tam Dạng (老三样): Mỗi thời đại đều có đặc điểm, dấu ấn riêng. Lão tam dạng chính là 3 (tam) thứ khiến mọi người bình luận nhiều nhất, ai ai cũng quan tâm trong một thời đại nhất định. Ví dụ như vào những năm 80 thì là tủ lạnh, ti vi, máy giặt, những năm 90 thì là điều hòa, máy tính, máy quay phim, thế kỷ 21 thì là nhà, xe con, tiền giấy. Thì ở đây, trong những năm 90, 3 loại xe nổi bật nhất chính là xe Santana, Jetta, Phúc Khang, là hàng nội địa trung cấp, được người người biết tới, vô cùng yêu thích, bán cực chạy, nổi bật bởi 2 đặc điểm chính: chắc – bền. Chính bởi vậy, đối với lĩnh vực xe con trong thời đại 90, 3 loại xe này được coi là “lão tam dạng”.
Thiếu Đường sải bước vào đại sảnh, trong quán cà phê bên cạnh vọt ra một bóng đen, như chó như mèo nhìn thấy thịt thấy xương bổ đầu lao đến, đối phương nhảy chồm lên, vỗ mạnh bả vai anh: “Này! Có nhìn thấy anh không đó?”
Thiếu Đường nhíu mày, đợi đối phương lảm nhảm xong và tháo kính râm xuống, rung rung vai, tới lúc này mới nhận ra: “À… Đoàn… Hồng Vũ.”
Nếu không có những vết nhăn mờ mờ vắt ngang trên trán ra thì cậu ấm Đoàn vẫn y như xưa, vẫn nụ cười đểu giả mười năm như một. Gã kẹp điếu xì gà trên tay, mái tóc được thợ cắt tóc ở Quảng Đông cắt ngắn, uốn xoăn, chính là kiểu tóc thời thượng của dân có tiền miền Nam bấy giờ, cả người gã toát ra sự huênh hoang vênh váo, sặc mùi tiền nhưng vẫn rặt nhà quê.
Mặt Thiếu Đường không đổi sắc, bình tĩnh thản nhiên, gật nhẹ đầu: “Chiếc xe đỏ ở ngoài cửa, trông khá giống xe dành cho nữ, là xe anh hả?”
Đoàn Hồng Vũ cười khì khì: “Cái gì cơ chứ, đâu phải xe cho nữ lái đâu, xe xịn lắm đó!”
Thiếu Đường: “Có việc gì?”
Đoàn Hồng Vũ: “Cũng chẳng có việc gì, năm nay anh gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà chẳng gặp nổi cậu.”
Thiếu Đường thờ ơ: “Ngại ghê, tôi đổi đơn vị công tác nên đổi văn phòng làm việc.”
Đoàn Hồng Vũ lấy ra một tấm thiệp màu đỏ từ trong túi áo, còn đính cả danh thiếp của gã, nhâng nháo đưa Thiếu Đường, miệng cười đầy ẩn ý.
Lúc này Thiếu Đường mới đột nhiên vỡ ra: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là anh sắp kết hôn?”
Đoàn Hồng Vũ làm bộ y như thật: “Chuyện lớn như vậy sao mà anh có thể không thông báo cho cậu được, ông đây còn phải cảm ơn cậu mai mối cho kìa!!!”
Thiếu Đường mở thiệp mời ra.
Trong thiệp mời viết rõ ràng tên của cô dâu. Thiếu Đường hoàn toàn không thể ngờ, cái gã khốn kiếp vô liêm sỉ Đoàn Hồng Vũ này lại lấy người mà năm ấy đứng ở đơn vị anh hùng hổ dữ dội mắng người rồi bỏ chạy, sau này cũng chẳng hề quay lại lấy một lần, cô gái trong đoàn văn công bộ đội, Trần Hiểu Âu!
“Tốt quá, tôi quả là đã làm chuyện tốt, tích công đức lớn rồi, lúc đó tôi đã cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi!” Thiếu Đường cực vui, bật cười, phóng khoáng ôm quyền chúc mừng: “Chúc mừng tân hôn, sớm sinh quý tử nhé!”
177. Tư thế của Thiếu Đường:
Đoàn Hồng Vũ cũng chẳng giấu giếm, nói thẳng toẹt: “Quý tử có trong bụng vợ tôi lâu rồi, vợ tôi lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn mang thai, đây chẳng phải là ý trời đã định rồi sao… Chớ nếu không tôi nào có lấy?”
Thiếu Đường nói: “Hai người đẹp đôi lắm! Một mũi tên trúng hai đích, anh làm liền tay hai việc lớn một lúc rồi còn gì nữa.”
Đoàn Hồng Vũ ôm Thiếu Đường, kéo anh đến chỗ vắng lặng, ánh mắt chợt thay đổi: “Còn cậu đấy, hai việc lớn cậu làm được mấy việc rồi?”
Thiếu Đường chẳng hề nao núng biến sắc: “Tôi chẳng có làm được việc nào sất, không vợ cũng không con, anh cũng khỏi phải lo.”
Thực ra lời Thiếu Đường thật lòng muốn nói chính là ông đây có vợ rồi, con cũng có luôn, vợ tôi chính là con tôi, tuy chỉ có một nhưng còn oách hơn cả vợ với con anh cộng lại.
Đoàn Hồng Vũ cười đến mức mắt dính lại thành đường kẻ, tiếp lời anh: “Bao nhiêu năm cậu một thân một mình như vậy là bởi chờ anh phải không? Chắc hẳn là vẫn còn chấp niệm tình sâu, nhớ mãi không quên tình xưa nghĩa cũ với ông đây chứ gì?!”
Thiếu Đường nhếch môi, ánh mắt tĩnh lặng: “Đám cưới anh tôi không đến tham dự được, song lúc đó tôi nhất định sẽ gửi quà đến. Sau này mỗi người một phương, trời cao biển rộng, chúc anh vạn sự tốt lành nhé.”
Ánh mắt Đoàn Hồng Vũ loang loáng tình ý, rất thân thiết nắn bóp bả vai Thiếu Đường, dí mặt đến sát khịt: “Sao cậu lạnh lùng vậy chớ, nói thật lòng, Thiếu Đường, anh vẫn không thể quên nổi cậu. Ngần ấy năm rồi… Anh đã từng đi qua bao mối tình, chơi bời đủ cả vậy mà vẫn cảm thấy chẳng ai bằng cậu, mẹ nó chứ cậu đúng là mối tình đầu hồi ông đây 16 tuổi đó! Ông đây đích thị là thiếu niên Hoa Quý trong bộ phim truyền hình “Hoa Quý tuổi 16” năm đó, hồi còn trong khu tập thể đường Ngọc Tuyền anh đây đã phải lòng cậu. Cậu đúng là “Trần Phi Nhi” của anh, nữ thần ơi!”
“Đù mẹ…” Thiếu Đường nghe thấy ghê, khoát tay, ẩy vai khỏi tay gã, quay đầu đi thẳng, mặc kệ Đoàn Hồng Vũ nói hươu nói vượn.
Đoàn Hồng Vũ nhìn theo bóng anh, vẫn còn cố gào lên: Này, dẫu giờ anh là đàn ông đã có vợ rồi, song không hề ảnh hưởng gì tới tình cảm anh em ta, lúc nào cậu cũng có thể tới gặp anh, muốn làm gì anh đều đồng ý hết…
Thiếu Đường quẳng lại cho Đoàn Hồng Vũ bóng lưng cao ngất không hề lưu luyến, ý rõ rành rành rằng cậu ấm Đoàn ạ, anh cút càng xa càng tốt cho tôi nhờ!
Đám cưới của cậu ấm Đoàn diễn ra vào một ngày hoàng đạo nào đó trong tháng tám, mở tiệc chiêu đãi linh đình ở nhà lầu Quý Tân trong thủ đô, mời biết bao nhiêu con cháu quyền thế cùng đủ loại bạn bè, đối tác, thành phần nào cũng có, cực kỳ xa xỉ phô trương. Nghe nói ở cửa khách sạn là một dãy dài xe nhập khẩu, chẳng khác nào triển lãm xe con. Thiếu Đường thật sự chẳng ló mặt đến gặp cô dâu chú rể gắn mác “người xưa” kia, mà chỉ gửi tiền mừng.
Mấy chuyện cũ rích từ đời nào năm nào, hoa cỏ ngày xưa ấy, Thiếu Đường hoàn toàn không nói gì với thằng con. Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng hay chẳng biết gì về quãng thời gian thanh xuân trước 20 tuổi của Thiếu Đường còn có một người xưa là cậu ấm Đoàn, cứ thỉnh thoảng lại tự dưng tòi ra hiện hồn về!
Đôi lúc Mạnh Tiểu Bắc sẽ nhận được tin nhắn nhắc nhở của Thiếu Đường trong giờ ra chơi, ví như: [Trời lạnh chú ý mặc thêm đồ nhé.]
Tới lúc mà cậu nhắn tin qua thì Thiếu Đường có thể đã đang trên máy bay đến Thượng Hải, Quảng Châu xừ rồi, còn đâu mà tóm được người!
Có một lần Tiểu Bắc về nhà, ở trên bàn cơm trong phòng khách Mạnh Tiểu Bắc thấy một máy nhắn tin Motorola màu đen mới cùng mảnh giấy nhắn mà Thiếu Đường để lại: [Ra loại máy nhắn tin có chữ rồi, cái này cho bây, cha cũng có rồi, có chuyện gì thì nhắn cha.] (178)
178. Trước kia Thiếu Đường với Tiểu Bắc dùng máy nhắn tin chữ được mã hóa bằng ký tự, giờ ra loại có chữ.
Mạnh Tiểu Bắc gọi qua, nói với nhân viên nữ trực tổng đài nhắn tin: “Máy nhắn tin hiện chữ dùng vẫn không ổn, bên cô có máy nhắn tin hiển thị được người không? Là kiểu máy nhắn tin mà có thể nhìn thấy đối phương đang rốt cục đang làm cái mẹ gì trong máy nhắn tin đó?!”
Khi ấy, trong đầu Mạnh Tiểu Bắc đã bắt đầu có khái niệm về internet, gọi video các kiểu.
Nữ nhân viên trực tổng đài rất dịu dàng, từ tốn từ chối yêu cầu vô lý của khách hàng: “Chào anh, ngành chúng tôi vẫn chưa tìm ra máy nhắn tin có chức năng như anh nói, mời anh nói tin nhắn anh muốn nhắn tới đối phương.”
Mạnh Tiểu Bắc khàn giọng gào lên: “Cô nhắn tới máy mã 19080 cho tôi rằng: ‘Bà xã, ông xã muốn trông thấy bà xã ngay! Mau mau về nhà cho ông!!!’”
Không về nhà chẳng lẽ có tình nhân bên ngoài sao?!
Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, cậu đã gọi rõ ràng “bà xã” rồi, Thiếu Đường còn không ló mặt về thì lần tới làm tình, cậu không gọi anh là “Đại Bảo Bảo” nữa, ông đây sẽ viết trên mông anh hai chữ “bà xã”!!!
…
Lại nói tới Mạnh Tiểu Kinh, hai anh em cùng đến Bắc Kinh học đại học vào cùng một năm, hộ khẩu đều được chuyển đến đại học, chính thức trở thành sinh viên Bắc Kinh, tiếp nhận quá trình đào tạo của hai trường đại học danh tiếng. Mặc dầu cả hai sống cùng thành phố, song chẳng mấy khi có dịp gặp mặt, bình thường đều bận hết chuyện này chuyện nọ, hiếm hoi mới liên hệ với nhau.
Ở Bắc Kinh, Tiểu Bắc còn có một chỗ ở khác nữa, song Mạnh Tiểu Kinh chẳng còn chỗ nào, cậu cũng nhất quyết không chịu năng đến chỗ bà nội, chỉ có ngày lễ ngày Tết mới miễn cưỡng đi một lần, tặng vài bình rượu cho ông nội. Mạnh Tiểu Kinh thường hay đến chơi bên ngoại hơn, cũng thân thiết hơn với bà ngoại và vài người cậu của mình. Tổ tiên nhà mẹ đẻ Mã Bảo Thuần cũng là người có vị trí trong dòng tộc, thân phận cao quý, cực kỳ coi trọng phong tục, tục lệ, người già đều đội mũ nhỏ trắng, đầu giường đặt sách bọc da dê “kinh Coran” kính thờ. Trong nhà cũng rất chú ý chuyện ăn uống, ăn gì hay không ăn gì. Sáng sớm nướng bánh bột ăn với thịt dê khô, buổi trưa ăn vụn bánh mì chan canh thịt cừu, nếu mở tiệc sẽ xếp theo hình thức “chín bát ba hàng.” (179)
179. Chín bát ba hàng:
…
Nhiếp Hủy được nghỉ sẽ tranh thủ thời gian chạy đến Bắc Kinh, ở cửa trường Học viện Hý kịch đợi bạn trai.
Thỉnh thoảng, có vài cô gái trang điểm xinh đẹp thời thượng, mặc quần đùi cực ngắn chỉ che được nửa bờ mông, lộ ra một nửa mông cùng đôi chân dài miên man đi ra từ trong trường, uốn éo đi ra ngõ nhỏ. Hai bên trái phải cổng trường có hai nhà bán bánh rán, quả là được phen mãn nhãn, vừa bày bánh bán vừa không ngừng liếc nhìn từng tốp từng tốp mỹ nữ đi qua. Cổng trường có đủ kiểu xe con, thậm chí có cả xe của cán bộ cao cấp có biển hiệu quân đội chờ ở chỗ đó, từ trong trường đón các nữ sinh đi…
Mạnh Tiểu Kinh ra ngoài, mặc áo phông hồng nhạt, quần vải bố màu đen hơi bạc, khí chất cực khác biệt, phong cách thời thượng, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Mạnh Tiểu Kinh kéo tay Nhiếp Hủy, Nhiếp Hủy liếc mắt nhìn cậu: “Ái chà, ai mua quần áo đẹp vậy cho cậu đấy?”
Mạnh Tiểu Kinh nói: “Tớ tự đi mua, không nói dối cậu đâu, thật đấy.”
“Rẻ lắm, áo phông có hai mươi đồng, quần có năm mươi đồng.”
Nhiếp Hủy: “Đâu ra chỗ có quần áo rẻ như vậy?”
Mạnh Tiểu Kinh: “Mọi người trên đường phố ở cả Bắc Kinh này đều mặc quần áo rẻ như vậy, chớ mấy ai cả ngày đến mấy chỗ cửa hàng cao cấp đâu? Đây là tớ mua ở chợ bán sỉ chỗ vườn bách thú, hay tớ với cậu đi coi nhé?”
Nhiếp Hủy cười: “Không đi!… Quần áo tớ mua cho cậu cậu vẫn mặc đó chứ?”
Mạnh Tiểu Kinh đáp: “Mấy bộ quần áo cậu mua, lúc tớ lên diễn kịch hoặc diễn văn nghệ trong trường tớ mới mặc. Chỉ khi diễn tớ mới dùng thôi, chứ mặc hàng ngày sợ làm hỏng đồ cậu mua cho.”
Nhiếp Hủy thỏa mãn vui vẻ, hé miệng cười, vén mái tóc xoăn dài được uốn cực đẹp khẽ hất lên trong gió. Mạnh Tiểu Kinh là mối tình đầu của cô, mặc dù giờ đây hai người như Ngưu Lang Chức Nữ, học đại học ở hai nơi khác nhau, song tình đầu đẹp đẽ ngọt ngào khó mà quên được.
Hai người đi dạo trên đường phố Vương Phủ Tỉnh, Mạnh Tiểu Kinh kể về chuyện học tập trong trường, tiết học hình thể, cả nhóm nam sinh mặc quần bó đen, khoe đôi chân dài đẹp đẽ, nhảy vũ điệu thiên nga. Tiết học diễn xuất, thầy bật phim điện ảnh tình cảm kinh điển của phương Tây cho bọn họ xem, nói với các sinh viên: “Diễn xuất phải có cơ sở từ cuộc sống, kinh nghiệm thực tiễn, lúc diễn động đất ở Đường Sơn, không nhất thiết các em phải tự mình trải qua trận động đất đó, bởi vì đa phần mọi người trong xã hội đều chưa từng trải qua, các em diễn giả mọi người có thể cũng không nhận ra! Thế nhưng, khi diễn về tình yêu, nam nữ bên nhau, tình cảm nhất định phải chân thực, sinh động, diễn bừa diễn bãi là khán giả sẽ nhận ra ngay lập tức!”
“Những sinh viên chưa từng yêu đương, mau chóng tìm người yêu cho tôi! Những ai chưa hôn bao giờ, tìm bạn trai bạn gái của mình luyện tập hôn môi!”
Nhiếp Hủy bực bội: “Giáo viên bắt cậu tìm người để yêu, nhanh chóng ‘tiến hành thực tiễn’, chắc hẳn trong trường có nữ sinh theo đuổi cậu phải không?!”
“Giáo viên nói, những sinh viên có bạn trai bạn gái rồi thì luyện tập hôn môi.” Nói rồi, ngay ở bên đường, Mạnh Tiểu Kinh kéo Nhiếp Hủy, nghiêng đầu hôn lên môi cô, thực hành ngay tại trận…
Bởi Nhiếp Hủy rất nhiệt tình, muốn tạo cầu nối cho hai anh em nên lúc cô tới Bắc Kinh liền nhắn gọi Tiểu Bắc, thế nên Mạnh Tiểu Kinh và Mạnh Tiểu Bắc mới gặp mặt cùng đi chơi một chuyến.
Mạnh Tiểu Bắc nhắn Kỳ Lượng: [Bạn gái em trai tao đến Bắc Kinh, cùng đi chơi đi?]
Kỳ Lượng nhắn lại: [Tao phải đi ăn cơm với khách rồi. Mày gọi người của mày đi cùng í?]
Mạnh Tiểu Bắc tức giận: [Người của tao mặc kệ tao rồi! Giờ đến mày cũng kệ tao luôn!!!]
Ở mỗi giai đoạn trưởng thành khác nhau, trên các phương diện sinh lý, tâm lý và tình cảm, đàn ông khó tránh khỏi nảy sinh đủ loại dao động xúc cảm hỗn loạn, tâm tư khó đoán. Đối với thanh niên ở độ tuổi như Tiểu Bắc và Kỳ Lượng, hai người họ đang trong giai đoạn lột xác từ một thằng nhóc trở thành người đàn ông trưởng thành. Đối với Thiếu Đường, anh đã đi qua giai đoạn từ người đàn ông độc thân ba mươi tuổi trở thành một ông chồng, giờ đây trong sự nghiệp, anh cần phải phấn đấu hết mình, trong cuộc sống, anh phải làm trụ cột chèo chống cho cả gia đình, áp lực và tâm tư suy nghĩ của mỗi người đương nhiên không giống nhau.
Từ sau khi học đại học, chuyện kinh doanh của Kỳ Lượng càng lúc càng xuôi chèo mát mái, ở trong xã hội trải qua đủ loại chuyện, trui rèn tôi luyện, càng ngày càng thành thạo điêu luyện.
Ngay tại cổng trường Học viện công nghiệp mà Kỳ Lượng học, trên con phố nhỏ sầm uất, Kỳ Lượng mở một cửa hàng máy nhắn tin, bán kèm với các thiết bị điện tử đơn giản. Cậu là ông chủ, lúc thường nếu cậu phải đi học sẽ thuê vài người bạn coi cửa hàng giúp mình. Thân Đại Vĩ – người bạn chí cốt từ nhỏ tới lớn của cậu, năm đó không có thi đỗ phổ thông, sau đó vào học tại trường dạy nghề nào đó, tất nhiên cũng không thể học đại học. Thân Đại Vĩ bèn tới giúp Kỳ Lượng trông cửa hàng, hàng ngày làm việc tại đây, cuối năm chia hoa hồng, cùng nhau kiếm tiền phát tài.
Lại nhớ tới lời mà Kỳ Lượng lén nói với hai bọn họ: “Đám bạn thời con nít của ông đây còn đáng tin cậy hơn nhiều so với đám bạn nhậu vui thì đến buồn thì cút mà ông quen biết trong xã hội! Ông nói cho mày biết, Mạnh Tiểu Bắc, trên đời này, đến cha tao tao cũng chẳng tin, đàn ông đều là lũ khốn nạn chẳng đáng tin! Tao chỉ tin mày, còn có Đại Vĩ nữa, chỉ có hai đứa mày tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội tao!!!”
Mạnh Tiểu Bắc vào cửa hàng, cực ngông nghênh hô lên: “Tiểu Vĩ Tử, mau ra tiếp giá!”
Thân Đại Vĩ đang vùi đầu trên quầy giới thiệu hàng với khách, vừa mới ngẩng đầu liền bật thốt: “Ôi!.. Bắc… công công!”
Hai người chọc đùa thô bỉ, khiến khách hàng bật cười. Mạnh Tiểu Bắc mắng: “Cút!”
Thân Đại Vĩ sắp xếp người khác phục vụ khách, ngoắc ngoắc tay: “Anh vào đây.”
Mạnh Tiểu Bắc chạy tới quầy hàng phía trong, đi qua ghế ngồi xuống, bưng cốc trà, tư thế y như kiểu ‘ông đây là chủ cửa hàng’. Thân Đại Vĩ cầm vài máy ảnh nhập khẩu từ trong tủ bày hàng ra, đưa cho Mạnh Tiểu Bắc chơi.
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Lượng Lượng quăng cửa hàng cho mày coi hả? Ông chủ như nó cũng nhàn nhã gớm!”
Thân Đại Vĩ cao to cường tráng, ở trong cửa hàng trông coi quản lý, cực kỳ có sức trấn áp, khí thế ngời ngời. Cậu mặc bộ đồ Tây màu xám nhăn nhúm, đi đôi giày da màu đen còn dính cả bùn đất, chỗ hông có giắt hai máy nhắn tin, đúng là hình ảnh điển hình của mấy tay chủ hồi đầu những năm 90. Thân Đại Vĩ nói: “Anh coi cái thằng Kỳ Lượng đó, nó có thể làm gì cơ chứ? Đàn ông mà trói gà không chặt, biết mỗi trò chỉ tay năm ngón ra lệnh, làm việc thì lười chảy thây, đúng là sinh ra để làm cậu ấm!”
“Nhưng Lượng Lượng quả thật có bản mặt bảnh trai, khiến người ta vừa nhìn đã thích, có thiện cảm, mấy vụ bàn bạc công chuyện, đến cục thuế, cục quản lý hành chính, đồn công an toàn là nó đi, chớ em không có đi!”
Trùng hợp hôm nay, đúng lúc mấy thằng bạn cũ đang ngồi tán dóc với nhau, một cô gái mặc áo tay bồng vải mỏng cùng quần đùi cực ngắn tiến vào cửa hàng, dáng người nở nang vòng nào ra vòng đó, ngực nẩy mông cong, mắt môi đều được tô vẽ trang điểm.
Cô gái tiến vào cửa hàng chẳng thèm ngó quầy hàng, hỏi thẳng luôn: “Kỳ Lượng đâu?”
Thân Đại Vĩ: “Cậu ấy không ở đây.”
Cô gái nọ: “Cậu ta đâu?”
Thân Đại Vĩ: “Tôi không biết, cô nhắn tin cho cậu ấy ấy.”
Cô gái bực dọc: “Đại Vĩ, tôi mà nhắn cho cậu ta được thì còn cần đến tìm cậu làm gì?… Mấy người các cậu đúng là chẳng ra làm sao, chính chủ đã chẳng đáng tin, tới bạn bè cũng chẳng tin được nốt!”
Thân Đại Vĩ nghiêng mặt liếc mắt coi thường.
Mạnh Tiểu Bắc ngó thấy cô gái kia vào thẳng trong quầy hàng, từ chỗ máy uống nước của nhân viên lấy nước uống, không ngờ trong tủ đựng lại có cốc dùng riêng cho cô ta. Cô ta còn chẳng ngại ngần cầm luôn một cái máy nhắn tin Motorola mới trong quầy, nói đổi cái mới, sau đó ném cái cũ cho Thân Đại Vĩ, ấy chính là “lấy cũ đổi mới” theo lời cô ta.
Mạnh Tiểu Bắc ra sức nháy mắt hỏi: Cô ta là ai vậy?
Thân Đại Vĩ dùng khẩu hình nói: Người đó đó… của Kỳ Lượng.
Mạnh Tiểu Bắc trừng mắt: Hả?!
Cô gái rất xinh đẹp, mắt thì ngó ngang liếc dọc xung quanh nhưng tai thì vẫn rất thính mắt vẫn rất nhạy, quay đầu hỏi: “Đại Vĩ, cậu nói gì về tôi đấy?”
Thân Đại Vĩ cười giả lả: “Hề hề, tôi bảo cô là hoa khôi ở trường Kỳ Lượng, khen cô cực kỳ xinh đẹp.”
Cô gái tên là Dương Dĩnh, quả thật là hoa khôi được cả trường Kỳ Lượng, Học viện công nghiệp công nhận. Dương Dĩnh quay đầu lại cười, bờ mông được che bởi chiếc quần ngắn cũn cỡn ngoay ngoảy đi ra ngoài cửa tiệm, trước lúc biến vẫn còn quay lại nhìn Mạnh Tiểu Bắc với ánh mắt quyến rũ: “Cậu chính là Mạnh Tiểu Bắc phải không, tôi đã nghe Kỳ Lượng nói tới cậu từ lâu rồi, là nhân tài trong trường Học viện Mỹ thuật, nghệ thuật gia. Cậu ngồi chơi nhé, đừng khách sáo, tối nay tôi lại qua, mọi người cùng nhau ăn nha.”
Mạnh Tiểu Bắc: “…”
Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy vô cùng bất thường, cô gái này nhìn cực kỳ ngứa mắt, chắc chắn có gì đó không ổn!
Ông đây biết Kỳ Lượng từ hồi còn mặc quần thủng đít kìa, từ trước tới giờ, ở đây ông chưa bao giờ biết hai chữ “khách sáo” là gì… Cô là cái gì cơ chứ?
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu, đỏ mặt tía tai truy hỏi Thân Đại Vĩ: “Mày không biết Kỳ Lượng đã có người yêu rồi sao, chính là người đó đó! Tự dưng tòi ra con mụ kia là sao nữa vậy?!”
Thân Đại Vĩ bực bội: “Là cái ông thầy kia chứ gì, ai chẳng biết… Em cũng không ưa cô ta, cả ngày chạy đến cửa hàng hết ăn cái này lại cầm cái khác, chẳng trả tiền đã biến, anh đi hỏi Lượng Lượng ấy!”
“Dẫu sao thì mấy món đồ cô ta cầm em đều đã ghi lại, đỡ mắc công người khác nghĩ lộn là em lấy, sau này đưa thẳng cho Lượng Lượng, để nó tự mình mà đi hốt cứt của nó. Anh em với nhau không thể hỏi mấy chuyện này, hỏi rồi sẽ ảnh hưởng tới tình nghĩa.”
Thân Đại Vĩ nhìn thì thô kệch đấy, nhưng rất tinh tế, nghĩ rất thấu đáo.
Mạnh Tiểu Bắc lại không nghĩ vậy, ba anh em chúng ta là kiểu bạn bè gì cơ chứ, ông đây quen mày bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào không thể hỏi mày chuyện này sao?!
…
Sau đó, vào cuối tuần, cả đám đi Thạch Cảnh Sơn, khu vui chơi mới mở ở Tây Giao. Khi ấy, Thạch Cảnh Sơn là khu vui chơi đầu tiên của Bắc Kinh được thiết kế theo phong cách Disney bên Âu Mỹ, cực kỳ đắt khách sôi động, tuyến đường sắt số 1 còn có một trạm dừng ở đây là “Bát Giác Thôn – Trạm vui chơi”. Từ trạm đó, đông nghẹt người xuống tàu, đều là các gia đình đi theo đoàn dẫn trẻ con đến vui chơi. Vé vào cửa là vé liên vận, khá đắt, Nhiếp Hủy hào phóng xa xỉ bỏ tiền mời mọi người, cả tiền ăn lẫn chơi.
Mạnh Tiểu Bắc gọi điện thoại đến nhà Lượng Lượng, nghe hai người kia nói chuyện.
Thầy Tiêu nói: “Thầy không đi đâu, bọn em đi chơi đi. Thầy không biết bơi, cũng chẳng thích thú gì lắm với mấy trò điện tử, không làm các em mất vui, với cả buổi chiều thầy cũng có tiết, em cùng Tiểu Bắc đi chơi đi.”
Kỳ Lượng: “Ôi… Lần nào thầy cũng thế, giờ em cụt hứng luôn rồi này!”
Trong điện thoại vang lên tiếng quần áo cọ xát, thầy Tiêu ôm Kỳ Lượng lắc lắc: “Nghe thầy đi, tối nay thầy gói vằn thắn nhé, tối về nhà ăn cơm. Có hàng nào giao tới thầy giúp em ký nhận.”
Kỳ Lượng: “Thôi được rồi.”
Kỳ Lượng và thầy Tiêu hơn kém nhau những mười mấy tuổi lận, người hiếu động người hướng nội, có rất nhiều lúc giống như không thuộc cùng thế hệ. Càng ngày, sự khác biệt này sẽ càng lộ rõ, gay gắt bén nhọn.
Lúc ngồi tàu điện ngầm, Kỳ Lượng nói: “Tao gọi thêm người nữa tới nhé, càng nhiều người càng vui.”
Mạnh Tiểu Bắc liếc mắt ngó cậu, hỏi: “Mày gọi ai qua, nam hay nữ?”
Kỳ Lượng đáp: “Mày không quen đâu… Bạn học, nữ.”
Mạnh Tiểu Bắc nói thẳng: “Dương Dĩnh hả? Tao biết, mày đừng có gọi cô ta đến, tao ghét.”
Kỳ Lượng ngu ngơ: “Nó làm gì mà mày ghét?”
Mạnh Tiểu Bắc hoàn toàn chẳng nể nang Kỳ Lượng, nổi cơn thịnh nộ của đàn ông, giọng nói y chang dạy dỗ vợ: “Mày nghĩ tao ngu lắm chắc? ‘Bạn học’ cái cứt ấy!”
Nếu Mạnh Tiểu Bắc muốn vẽ Thiếu Đường không mặc quần áo thì cậu hoàn toàn có đủ điều kiện để vẽ, song cậu vẽ rồi lại không nỡ để cho người khác coi.
Cũng chẳng phải Thiếu Đường không cho cậu vẽ, mà bởi mấy năm rồi Thiếu Đường quả thực rất bận. Anh mới được điều vào văn phòng ở tòa nhà lớn, làm việc cho công ty. Đàn ông hơn ba mươi tuổi, đang độ sức khỏe, tinh thần thể lực cùng kinh nghiệm kỹ năng đạt tới mức cao nhất, lúc này còn không phấn đấu cố gắng cho sự nghiệp thì còn đợi tới bao giờ?
Thiếu Đường thường đột ngột về nhà trong lúc Tiểu Bắc hẵng đang lên lớp trên trường, anh mệt đến mức rã rời chân tay, quần áo cũng chẳng buồn cởi, ngả người ngã thẳng xuống giường, cứ thế thiu thiu ngủ cả buổi chiều.
Đến lúc tỉnh dậy Thiếu Đường mới lờ đờ đi ra, tắm rửa thay quần áo, sau đó lại ra ngoài bàn chuyện làm ăn, chẳng đợi nổi tới cuối tuần, lúc thằng con mình về nhà để gặp nhau.
Có người nhắn tin cho anh. Thiếu Đường cúi đầu nhìn, trên máy nhắn tin hiện lên tin nhắn: [Anh kết hôn rồi, không chúc mừng anh một câu sao?]
Đây là số máy lạ, Thiếu Đường chẳng hiểu mô tê gì, ai nhỉ, ai kết hôn rồi?
Anh ra ngoài, lái xe vào bãi đỗ xe của tòa nhà, bên cạnh vị trí đỗ xe có một chiếc xe việt dã Mitsubishi màu đỏ cực kỳ chói mắt, khiến anh phải nhìn đi nhìn lại mấy lần lận. Ở thời đại này, khắp đường phố đều là xe Santana, Jetta, Phúc Khang, là “lão tam dạng” (176) trong lĩnh vực xe con, có thể mua được một chiếc xe nhập khẩu Mitsubishi, nghênh ngang đi trên đường phố, quả thật vô cùng nổi bật gây sự chú ý.
176. Lão Tam Dạng (老三样): Mỗi thời đại đều có đặc điểm, dấu ấn riêng. Lão tam dạng chính là 3 (tam) thứ khiến mọi người bình luận nhiều nhất, ai ai cũng quan tâm trong một thời đại nhất định. Ví dụ như vào những năm 80 thì là tủ lạnh, ti vi, máy giặt, những năm 90 thì là điều hòa, máy tính, máy quay phim, thế kỷ 21 thì là nhà, xe con, tiền giấy. Thì ở đây, trong những năm 90, 3 loại xe nổi bật nhất chính là xe Santana, Jetta, Phúc Khang, là hàng nội địa trung cấp, được người người biết tới, vô cùng yêu thích, bán cực chạy, nổi bật bởi 2 đặc điểm chính: chắc – bền. Chính bởi vậy, đối với lĩnh vực xe con trong thời đại 90, 3 loại xe này được coi là “lão tam dạng”.
Thiếu Đường sải bước vào đại sảnh, trong quán cà phê bên cạnh vọt ra một bóng đen, như chó như mèo nhìn thấy thịt thấy xương bổ đầu lao đến, đối phương nhảy chồm lên, vỗ mạnh bả vai anh: “Này! Có nhìn thấy anh không đó?”
Thiếu Đường nhíu mày, đợi đối phương lảm nhảm xong và tháo kính râm xuống, rung rung vai, tới lúc này mới nhận ra: “À… Đoàn… Hồng Vũ.”
Nếu không có những vết nhăn mờ mờ vắt ngang trên trán ra thì cậu ấm Đoàn vẫn y như xưa, vẫn nụ cười đểu giả mười năm như một. Gã kẹp điếu xì gà trên tay, mái tóc được thợ cắt tóc ở Quảng Đông cắt ngắn, uốn xoăn, chính là kiểu tóc thời thượng của dân có tiền miền Nam bấy giờ, cả người gã toát ra sự huênh hoang vênh váo, sặc mùi tiền nhưng vẫn rặt nhà quê.
Mặt Thiếu Đường không đổi sắc, bình tĩnh thản nhiên, gật nhẹ đầu: “Chiếc xe đỏ ở ngoài cửa, trông khá giống xe dành cho nữ, là xe anh hả?”
Đoàn Hồng Vũ cười khì khì: “Cái gì cơ chứ, đâu phải xe cho nữ lái đâu, xe xịn lắm đó!”
Thiếu Đường: “Có việc gì?”
Đoàn Hồng Vũ: “Cũng chẳng có việc gì, năm nay anh gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà chẳng gặp nổi cậu.”
Thiếu Đường thờ ơ: “Ngại ghê, tôi đổi đơn vị công tác nên đổi văn phòng làm việc.”
Đoàn Hồng Vũ lấy ra một tấm thiệp màu đỏ từ trong túi áo, còn đính cả danh thiếp của gã, nhâng nháo đưa Thiếu Đường, miệng cười đầy ẩn ý.
Lúc này Thiếu Đường mới đột nhiên vỡ ra: “Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là anh sắp kết hôn?”
Đoàn Hồng Vũ làm bộ y như thật: “Chuyện lớn như vậy sao mà anh có thể không thông báo cho cậu được, ông đây còn phải cảm ơn cậu mai mối cho kìa!!!”
Thiếu Đường mở thiệp mời ra.
Trong thiệp mời viết rõ ràng tên của cô dâu. Thiếu Đường hoàn toàn không thể ngờ, cái gã khốn kiếp vô liêm sỉ Đoàn Hồng Vũ này lại lấy người mà năm ấy đứng ở đơn vị anh hùng hổ dữ dội mắng người rồi bỏ chạy, sau này cũng chẳng hề quay lại lấy một lần, cô gái trong đoàn văn công bộ đội, Trần Hiểu Âu!
“Tốt quá, tôi quả là đã làm chuyện tốt, tích công đức lớn rồi, lúc đó tôi đã cảm thấy hai người cực kỳ xứng đôi!” Thiếu Đường cực vui, bật cười, phóng khoáng ôm quyền chúc mừng: “Chúc mừng tân hôn, sớm sinh quý tử nhé!”
177. Tư thế của Thiếu Đường:
Đoàn Hồng Vũ cũng chẳng giấu giếm, nói thẳng toẹt: “Quý tử có trong bụng vợ tôi lâu rồi, vợ tôi lớn tuổi như vậy rồi mà vẫn mang thai, đây chẳng phải là ý trời đã định rồi sao… Chớ nếu không tôi nào có lấy?”
Thiếu Đường nói: “Hai người đẹp đôi lắm! Một mũi tên trúng hai đích, anh làm liền tay hai việc lớn một lúc rồi còn gì nữa.”
Đoàn Hồng Vũ ôm Thiếu Đường, kéo anh đến chỗ vắng lặng, ánh mắt chợt thay đổi: “Còn cậu đấy, hai việc lớn cậu làm được mấy việc rồi?”
Thiếu Đường chẳng hề nao núng biến sắc: “Tôi chẳng có làm được việc nào sất, không vợ cũng không con, anh cũng khỏi phải lo.”
Thực ra lời Thiếu Đường thật lòng muốn nói chính là ông đây có vợ rồi, con cũng có luôn, vợ tôi chính là con tôi, tuy chỉ có một nhưng còn oách hơn cả vợ với con anh cộng lại.
Đoàn Hồng Vũ cười đến mức mắt dính lại thành đường kẻ, tiếp lời anh: “Bao nhiêu năm cậu một thân một mình như vậy là bởi chờ anh phải không? Chắc hẳn là vẫn còn chấp niệm tình sâu, nhớ mãi không quên tình xưa nghĩa cũ với ông đây chứ gì?!”
Thiếu Đường nhếch môi, ánh mắt tĩnh lặng: “Đám cưới anh tôi không đến tham dự được, song lúc đó tôi nhất định sẽ gửi quà đến. Sau này mỗi người một phương, trời cao biển rộng, chúc anh vạn sự tốt lành nhé.”
Ánh mắt Đoàn Hồng Vũ loang loáng tình ý, rất thân thiết nắn bóp bả vai Thiếu Đường, dí mặt đến sát khịt: “Sao cậu lạnh lùng vậy chớ, nói thật lòng, Thiếu Đường, anh vẫn không thể quên nổi cậu. Ngần ấy năm rồi… Anh đã từng đi qua bao mối tình, chơi bời đủ cả vậy mà vẫn cảm thấy chẳng ai bằng cậu, mẹ nó chứ cậu đúng là mối tình đầu hồi ông đây 16 tuổi đó! Ông đây đích thị là thiếu niên Hoa Quý trong bộ phim truyền hình “Hoa Quý tuổi 16” năm đó, hồi còn trong khu tập thể đường Ngọc Tuyền anh đây đã phải lòng cậu. Cậu đúng là “Trần Phi Nhi” của anh, nữ thần ơi!”
“Đù mẹ…” Thiếu Đường nghe thấy ghê, khoát tay, ẩy vai khỏi tay gã, quay đầu đi thẳng, mặc kệ Đoàn Hồng Vũ nói hươu nói vượn.
Đoàn Hồng Vũ nhìn theo bóng anh, vẫn còn cố gào lên: Này, dẫu giờ anh là đàn ông đã có vợ rồi, song không hề ảnh hưởng gì tới tình cảm anh em ta, lúc nào cậu cũng có thể tới gặp anh, muốn làm gì anh đều đồng ý hết…
Thiếu Đường quẳng lại cho Đoàn Hồng Vũ bóng lưng cao ngất không hề lưu luyến, ý rõ rành rành rằng cậu ấm Đoàn ạ, anh cút càng xa càng tốt cho tôi nhờ!
Đám cưới của cậu ấm Đoàn diễn ra vào một ngày hoàng đạo nào đó trong tháng tám, mở tiệc chiêu đãi linh đình ở nhà lầu Quý Tân trong thủ đô, mời biết bao nhiêu con cháu quyền thế cùng đủ loại bạn bè, đối tác, thành phần nào cũng có, cực kỳ xa xỉ phô trương. Nghe nói ở cửa khách sạn là một dãy dài xe nhập khẩu, chẳng khác nào triển lãm xe con. Thiếu Đường thật sự chẳng ló mặt đến gặp cô dâu chú rể gắn mác “người xưa” kia, mà chỉ gửi tiền mừng.
Mấy chuyện cũ rích từ đời nào năm nào, hoa cỏ ngày xưa ấy, Thiếu Đường hoàn toàn không nói gì với thằng con. Mạnh Tiểu Bắc cũng chẳng hay chẳng biết gì về quãng thời gian thanh xuân trước 20 tuổi của Thiếu Đường còn có một người xưa là cậu ấm Đoàn, cứ thỉnh thoảng lại tự dưng tòi ra hiện hồn về!
Đôi lúc Mạnh Tiểu Bắc sẽ nhận được tin nhắn nhắc nhở của Thiếu Đường trong giờ ra chơi, ví như: [Trời lạnh chú ý mặc thêm đồ nhé.]
Tới lúc mà cậu nhắn tin qua thì Thiếu Đường có thể đã đang trên máy bay đến Thượng Hải, Quảng Châu xừ rồi, còn đâu mà tóm được người!
Có một lần Tiểu Bắc về nhà, ở trên bàn cơm trong phòng khách Mạnh Tiểu Bắc thấy một máy nhắn tin Motorola màu đen mới cùng mảnh giấy nhắn mà Thiếu Đường để lại: [Ra loại máy nhắn tin có chữ rồi, cái này cho bây, cha cũng có rồi, có chuyện gì thì nhắn cha.] (178)
178. Trước kia Thiếu Đường với Tiểu Bắc dùng máy nhắn tin chữ được mã hóa bằng ký tự, giờ ra loại có chữ.
Mạnh Tiểu Bắc gọi qua, nói với nhân viên nữ trực tổng đài nhắn tin: “Máy nhắn tin hiện chữ dùng vẫn không ổn, bên cô có máy nhắn tin hiển thị được người không? Là kiểu máy nhắn tin mà có thể nhìn thấy đối phương đang rốt cục đang làm cái mẹ gì trong máy nhắn tin đó?!”
Khi ấy, trong đầu Mạnh Tiểu Bắc đã bắt đầu có khái niệm về internet, gọi video các kiểu.
Nữ nhân viên trực tổng đài rất dịu dàng, từ tốn từ chối yêu cầu vô lý của khách hàng: “Chào anh, ngành chúng tôi vẫn chưa tìm ra máy nhắn tin có chức năng như anh nói, mời anh nói tin nhắn anh muốn nhắn tới đối phương.”
Mạnh Tiểu Bắc khàn giọng gào lên: “Cô nhắn tới máy mã 19080 cho tôi rằng: ‘Bà xã, ông xã muốn trông thấy bà xã ngay! Mau mau về nhà cho ông!!!’”
Không về nhà chẳng lẽ có tình nhân bên ngoài sao?!
Mạnh Tiểu Bắc nghĩ thầm, cậu đã gọi rõ ràng “bà xã” rồi, Thiếu Đường còn không ló mặt về thì lần tới làm tình, cậu không gọi anh là “Đại Bảo Bảo” nữa, ông đây sẽ viết trên mông anh hai chữ “bà xã”!!!
…
Lại nói tới Mạnh Tiểu Kinh, hai anh em cùng đến Bắc Kinh học đại học vào cùng một năm, hộ khẩu đều được chuyển đến đại học, chính thức trở thành sinh viên Bắc Kinh, tiếp nhận quá trình đào tạo của hai trường đại học danh tiếng. Mặc dầu cả hai sống cùng thành phố, song chẳng mấy khi có dịp gặp mặt, bình thường đều bận hết chuyện này chuyện nọ, hiếm hoi mới liên hệ với nhau.
Ở Bắc Kinh, Tiểu Bắc còn có một chỗ ở khác nữa, song Mạnh Tiểu Kinh chẳng còn chỗ nào, cậu cũng nhất quyết không chịu năng đến chỗ bà nội, chỉ có ngày lễ ngày Tết mới miễn cưỡng đi một lần, tặng vài bình rượu cho ông nội. Mạnh Tiểu Kinh thường hay đến chơi bên ngoại hơn, cũng thân thiết hơn với bà ngoại và vài người cậu của mình. Tổ tiên nhà mẹ đẻ Mã Bảo Thuần cũng là người có vị trí trong dòng tộc, thân phận cao quý, cực kỳ coi trọng phong tục, tục lệ, người già đều đội mũ nhỏ trắng, đầu giường đặt sách bọc da dê “kinh Coran” kính thờ. Trong nhà cũng rất chú ý chuyện ăn uống, ăn gì hay không ăn gì. Sáng sớm nướng bánh bột ăn với thịt dê khô, buổi trưa ăn vụn bánh mì chan canh thịt cừu, nếu mở tiệc sẽ xếp theo hình thức “chín bát ba hàng.” (179)
179. Chín bát ba hàng:
…
Nhiếp Hủy được nghỉ sẽ tranh thủ thời gian chạy đến Bắc Kinh, ở cửa trường Học viện Hý kịch đợi bạn trai.
Thỉnh thoảng, có vài cô gái trang điểm xinh đẹp thời thượng, mặc quần đùi cực ngắn chỉ che được nửa bờ mông, lộ ra một nửa mông cùng đôi chân dài miên man đi ra từ trong trường, uốn éo đi ra ngõ nhỏ. Hai bên trái phải cổng trường có hai nhà bán bánh rán, quả là được phen mãn nhãn, vừa bày bánh bán vừa không ngừng liếc nhìn từng tốp từng tốp mỹ nữ đi qua. Cổng trường có đủ kiểu xe con, thậm chí có cả xe của cán bộ cao cấp có biển hiệu quân đội chờ ở chỗ đó, từ trong trường đón các nữ sinh đi…
Mạnh Tiểu Kinh ra ngoài, mặc áo phông hồng nhạt, quần vải bố màu đen hơi bạc, khí chất cực khác biệt, phong cách thời thượng, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Mạnh Tiểu Kinh kéo tay Nhiếp Hủy, Nhiếp Hủy liếc mắt nhìn cậu: “Ái chà, ai mua quần áo đẹp vậy cho cậu đấy?”
Mạnh Tiểu Kinh nói: “Tớ tự đi mua, không nói dối cậu đâu, thật đấy.”
“Rẻ lắm, áo phông có hai mươi đồng, quần có năm mươi đồng.”
Nhiếp Hủy: “Đâu ra chỗ có quần áo rẻ như vậy?”
Mạnh Tiểu Kinh: “Mọi người trên đường phố ở cả Bắc Kinh này đều mặc quần áo rẻ như vậy, chớ mấy ai cả ngày đến mấy chỗ cửa hàng cao cấp đâu? Đây là tớ mua ở chợ bán sỉ chỗ vườn bách thú, hay tớ với cậu đi coi nhé?”
Nhiếp Hủy cười: “Không đi!… Quần áo tớ mua cho cậu cậu vẫn mặc đó chứ?”
Mạnh Tiểu Kinh đáp: “Mấy bộ quần áo cậu mua, lúc tớ lên diễn kịch hoặc diễn văn nghệ trong trường tớ mới mặc. Chỉ khi diễn tớ mới dùng thôi, chứ mặc hàng ngày sợ làm hỏng đồ cậu mua cho.”
Nhiếp Hủy thỏa mãn vui vẻ, hé miệng cười, vén mái tóc xoăn dài được uốn cực đẹp khẽ hất lên trong gió. Mạnh Tiểu Kinh là mối tình đầu của cô, mặc dù giờ đây hai người như Ngưu Lang Chức Nữ, học đại học ở hai nơi khác nhau, song tình đầu đẹp đẽ ngọt ngào khó mà quên được.
Hai người đi dạo trên đường phố Vương Phủ Tỉnh, Mạnh Tiểu Kinh kể về chuyện học tập trong trường, tiết học hình thể, cả nhóm nam sinh mặc quần bó đen, khoe đôi chân dài đẹp đẽ, nhảy vũ điệu thiên nga. Tiết học diễn xuất, thầy bật phim điện ảnh tình cảm kinh điển của phương Tây cho bọn họ xem, nói với các sinh viên: “Diễn xuất phải có cơ sở từ cuộc sống, kinh nghiệm thực tiễn, lúc diễn động đất ở Đường Sơn, không nhất thiết các em phải tự mình trải qua trận động đất đó, bởi vì đa phần mọi người trong xã hội đều chưa từng trải qua, các em diễn giả mọi người có thể cũng không nhận ra! Thế nhưng, khi diễn về tình yêu, nam nữ bên nhau, tình cảm nhất định phải chân thực, sinh động, diễn bừa diễn bãi là khán giả sẽ nhận ra ngay lập tức!”
“Những sinh viên chưa từng yêu đương, mau chóng tìm người yêu cho tôi! Những ai chưa hôn bao giờ, tìm bạn trai bạn gái của mình luyện tập hôn môi!”
Nhiếp Hủy bực bội: “Giáo viên bắt cậu tìm người để yêu, nhanh chóng ‘tiến hành thực tiễn’, chắc hẳn trong trường có nữ sinh theo đuổi cậu phải không?!”
“Giáo viên nói, những sinh viên có bạn trai bạn gái rồi thì luyện tập hôn môi.” Nói rồi, ngay ở bên đường, Mạnh Tiểu Kinh kéo Nhiếp Hủy, nghiêng đầu hôn lên môi cô, thực hành ngay tại trận…
Bởi Nhiếp Hủy rất nhiệt tình, muốn tạo cầu nối cho hai anh em nên lúc cô tới Bắc Kinh liền nhắn gọi Tiểu Bắc, thế nên Mạnh Tiểu Kinh và Mạnh Tiểu Bắc mới gặp mặt cùng đi chơi một chuyến.
Mạnh Tiểu Bắc nhắn Kỳ Lượng: [Bạn gái em trai tao đến Bắc Kinh, cùng đi chơi đi?]
Kỳ Lượng nhắn lại: [Tao phải đi ăn cơm với khách rồi. Mày gọi người của mày đi cùng í?]
Mạnh Tiểu Bắc tức giận: [Người của tao mặc kệ tao rồi! Giờ đến mày cũng kệ tao luôn!!!]
Ở mỗi giai đoạn trưởng thành khác nhau, trên các phương diện sinh lý, tâm lý và tình cảm, đàn ông khó tránh khỏi nảy sinh đủ loại dao động xúc cảm hỗn loạn, tâm tư khó đoán. Đối với thanh niên ở độ tuổi như Tiểu Bắc và Kỳ Lượng, hai người họ đang trong giai đoạn lột xác từ một thằng nhóc trở thành người đàn ông trưởng thành. Đối với Thiếu Đường, anh đã đi qua giai đoạn từ người đàn ông độc thân ba mươi tuổi trở thành một ông chồng, giờ đây trong sự nghiệp, anh cần phải phấn đấu hết mình, trong cuộc sống, anh phải làm trụ cột chèo chống cho cả gia đình, áp lực và tâm tư suy nghĩ của mỗi người đương nhiên không giống nhau.
Từ sau khi học đại học, chuyện kinh doanh của Kỳ Lượng càng lúc càng xuôi chèo mát mái, ở trong xã hội trải qua đủ loại chuyện, trui rèn tôi luyện, càng ngày càng thành thạo điêu luyện.
Ngay tại cổng trường Học viện công nghiệp mà Kỳ Lượng học, trên con phố nhỏ sầm uất, Kỳ Lượng mở một cửa hàng máy nhắn tin, bán kèm với các thiết bị điện tử đơn giản. Cậu là ông chủ, lúc thường nếu cậu phải đi học sẽ thuê vài người bạn coi cửa hàng giúp mình. Thân Đại Vĩ – người bạn chí cốt từ nhỏ tới lớn của cậu, năm đó không có thi đỗ phổ thông, sau đó vào học tại trường dạy nghề nào đó, tất nhiên cũng không thể học đại học. Thân Đại Vĩ bèn tới giúp Kỳ Lượng trông cửa hàng, hàng ngày làm việc tại đây, cuối năm chia hoa hồng, cùng nhau kiếm tiền phát tài.
Lại nhớ tới lời mà Kỳ Lượng lén nói với hai bọn họ: “Đám bạn thời con nít của ông đây còn đáng tin cậy hơn nhiều so với đám bạn nhậu vui thì đến buồn thì cút mà ông quen biết trong xã hội! Ông nói cho mày biết, Mạnh Tiểu Bắc, trên đời này, đến cha tao tao cũng chẳng tin, đàn ông đều là lũ khốn nạn chẳng đáng tin! Tao chỉ tin mày, còn có Đại Vĩ nữa, chỉ có hai đứa mày tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội tao!!!”
Mạnh Tiểu Bắc vào cửa hàng, cực ngông nghênh hô lên: “Tiểu Vĩ Tử, mau ra tiếp giá!”
Thân Đại Vĩ đang vùi đầu trên quầy giới thiệu hàng với khách, vừa mới ngẩng đầu liền bật thốt: “Ôi!.. Bắc… công công!”
Hai người chọc đùa thô bỉ, khiến khách hàng bật cười. Mạnh Tiểu Bắc mắng: “Cút!”
Thân Đại Vĩ sắp xếp người khác phục vụ khách, ngoắc ngoắc tay: “Anh vào đây.”
Mạnh Tiểu Bắc chạy tới quầy hàng phía trong, đi qua ghế ngồi xuống, bưng cốc trà, tư thế y như kiểu ‘ông đây là chủ cửa hàng’. Thân Đại Vĩ cầm vài máy ảnh nhập khẩu từ trong tủ bày hàng ra, đưa cho Mạnh Tiểu Bắc chơi.
Mạnh Tiểu Bắc hỏi: “Lượng Lượng quăng cửa hàng cho mày coi hả? Ông chủ như nó cũng nhàn nhã gớm!”
Thân Đại Vĩ cao to cường tráng, ở trong cửa hàng trông coi quản lý, cực kỳ có sức trấn áp, khí thế ngời ngời. Cậu mặc bộ đồ Tây màu xám nhăn nhúm, đi đôi giày da màu đen còn dính cả bùn đất, chỗ hông có giắt hai máy nhắn tin, đúng là hình ảnh điển hình của mấy tay chủ hồi đầu những năm 90. Thân Đại Vĩ nói: “Anh coi cái thằng Kỳ Lượng đó, nó có thể làm gì cơ chứ? Đàn ông mà trói gà không chặt, biết mỗi trò chỉ tay năm ngón ra lệnh, làm việc thì lười chảy thây, đúng là sinh ra để làm cậu ấm!”
“Nhưng Lượng Lượng quả thật có bản mặt bảnh trai, khiến người ta vừa nhìn đã thích, có thiện cảm, mấy vụ bàn bạc công chuyện, đến cục thuế, cục quản lý hành chính, đồn công an toàn là nó đi, chớ em không có đi!”
Trùng hợp hôm nay, đúng lúc mấy thằng bạn cũ đang ngồi tán dóc với nhau, một cô gái mặc áo tay bồng vải mỏng cùng quần đùi cực ngắn tiến vào cửa hàng, dáng người nở nang vòng nào ra vòng đó, ngực nẩy mông cong, mắt môi đều được tô vẽ trang điểm.
Cô gái tiến vào cửa hàng chẳng thèm ngó quầy hàng, hỏi thẳng luôn: “Kỳ Lượng đâu?”
Thân Đại Vĩ: “Cậu ấy không ở đây.”
Cô gái nọ: “Cậu ta đâu?”
Thân Đại Vĩ: “Tôi không biết, cô nhắn tin cho cậu ấy ấy.”
Cô gái bực dọc: “Đại Vĩ, tôi mà nhắn cho cậu ta được thì còn cần đến tìm cậu làm gì?… Mấy người các cậu đúng là chẳng ra làm sao, chính chủ đã chẳng đáng tin, tới bạn bè cũng chẳng tin được nốt!”
Thân Đại Vĩ nghiêng mặt liếc mắt coi thường.
Mạnh Tiểu Bắc ngó thấy cô gái kia vào thẳng trong quầy hàng, từ chỗ máy uống nước của nhân viên lấy nước uống, không ngờ trong tủ đựng lại có cốc dùng riêng cho cô ta. Cô ta còn chẳng ngại ngần cầm luôn một cái máy nhắn tin Motorola mới trong quầy, nói đổi cái mới, sau đó ném cái cũ cho Thân Đại Vĩ, ấy chính là “lấy cũ đổi mới” theo lời cô ta.
Mạnh Tiểu Bắc ra sức nháy mắt hỏi: Cô ta là ai vậy?
Thân Đại Vĩ dùng khẩu hình nói: Người đó đó… của Kỳ Lượng.
Mạnh Tiểu Bắc trừng mắt: Hả?!
Cô gái rất xinh đẹp, mắt thì ngó ngang liếc dọc xung quanh nhưng tai thì vẫn rất thính mắt vẫn rất nhạy, quay đầu hỏi: “Đại Vĩ, cậu nói gì về tôi đấy?”
Thân Đại Vĩ cười giả lả: “Hề hề, tôi bảo cô là hoa khôi ở trường Kỳ Lượng, khen cô cực kỳ xinh đẹp.”
Cô gái tên là Dương Dĩnh, quả thật là hoa khôi được cả trường Kỳ Lượng, Học viện công nghiệp công nhận. Dương Dĩnh quay đầu lại cười, bờ mông được che bởi chiếc quần ngắn cũn cỡn ngoay ngoảy đi ra ngoài cửa tiệm, trước lúc biến vẫn còn quay lại nhìn Mạnh Tiểu Bắc với ánh mắt quyến rũ: “Cậu chính là Mạnh Tiểu Bắc phải không, tôi đã nghe Kỳ Lượng nói tới cậu từ lâu rồi, là nhân tài trong trường Học viện Mỹ thuật, nghệ thuật gia. Cậu ngồi chơi nhé, đừng khách sáo, tối nay tôi lại qua, mọi người cùng nhau ăn nha.”
Mạnh Tiểu Bắc: “…”
Mạnh Tiểu Bắc cảm thấy vô cùng bất thường, cô gái này nhìn cực kỳ ngứa mắt, chắc chắn có gì đó không ổn!
Ông đây biết Kỳ Lượng từ hồi còn mặc quần thủng đít kìa, từ trước tới giờ, ở đây ông chưa bao giờ biết hai chữ “khách sáo” là gì… Cô là cái gì cơ chứ?
Mạnh Tiểu Bắc quay đầu, đỏ mặt tía tai truy hỏi Thân Đại Vĩ: “Mày không biết Kỳ Lượng đã có người yêu rồi sao, chính là người đó đó! Tự dưng tòi ra con mụ kia là sao nữa vậy?!”
Thân Đại Vĩ bực bội: “Là cái ông thầy kia chứ gì, ai chẳng biết… Em cũng không ưa cô ta, cả ngày chạy đến cửa hàng hết ăn cái này lại cầm cái khác, chẳng trả tiền đã biến, anh đi hỏi Lượng Lượng ấy!”
“Dẫu sao thì mấy món đồ cô ta cầm em đều đã ghi lại, đỡ mắc công người khác nghĩ lộn là em lấy, sau này đưa thẳng cho Lượng Lượng, để nó tự mình mà đi hốt cứt của nó. Anh em với nhau không thể hỏi mấy chuyện này, hỏi rồi sẽ ảnh hưởng tới tình nghĩa.”
Thân Đại Vĩ nhìn thì thô kệch đấy, nhưng rất tinh tế, nghĩ rất thấu đáo.
Mạnh Tiểu Bắc lại không nghĩ vậy, ba anh em chúng ta là kiểu bạn bè gì cơ chứ, ông đây quen mày bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào không thể hỏi mày chuyện này sao?!
…
Sau đó, vào cuối tuần, cả đám đi Thạch Cảnh Sơn, khu vui chơi mới mở ở Tây Giao. Khi ấy, Thạch Cảnh Sơn là khu vui chơi đầu tiên của Bắc Kinh được thiết kế theo phong cách Disney bên Âu Mỹ, cực kỳ đắt khách sôi động, tuyến đường sắt số 1 còn có một trạm dừng ở đây là “Bát Giác Thôn – Trạm vui chơi”. Từ trạm đó, đông nghẹt người xuống tàu, đều là các gia đình đi theo đoàn dẫn trẻ con đến vui chơi. Vé vào cửa là vé liên vận, khá đắt, Nhiếp Hủy hào phóng xa xỉ bỏ tiền mời mọi người, cả tiền ăn lẫn chơi.
Mạnh Tiểu Bắc gọi điện thoại đến nhà Lượng Lượng, nghe hai người kia nói chuyện.
Thầy Tiêu nói: “Thầy không đi đâu, bọn em đi chơi đi. Thầy không biết bơi, cũng chẳng thích thú gì lắm với mấy trò điện tử, không làm các em mất vui, với cả buổi chiều thầy cũng có tiết, em cùng Tiểu Bắc đi chơi đi.”
Kỳ Lượng: “Ôi… Lần nào thầy cũng thế, giờ em cụt hứng luôn rồi này!”
Trong điện thoại vang lên tiếng quần áo cọ xát, thầy Tiêu ôm Kỳ Lượng lắc lắc: “Nghe thầy đi, tối nay thầy gói vằn thắn nhé, tối về nhà ăn cơm. Có hàng nào giao tới thầy giúp em ký nhận.”
Kỳ Lượng: “Thôi được rồi.”
Kỳ Lượng và thầy Tiêu hơn kém nhau những mười mấy tuổi lận, người hiếu động người hướng nội, có rất nhiều lúc giống như không thuộc cùng thế hệ. Càng ngày, sự khác biệt này sẽ càng lộ rõ, gay gắt bén nhọn.
Lúc ngồi tàu điện ngầm, Kỳ Lượng nói: “Tao gọi thêm người nữa tới nhé, càng nhiều người càng vui.”
Mạnh Tiểu Bắc liếc mắt ngó cậu, hỏi: “Mày gọi ai qua, nam hay nữ?”
Kỳ Lượng đáp: “Mày không quen đâu… Bạn học, nữ.”
Mạnh Tiểu Bắc nói thẳng: “Dương Dĩnh hả? Tao biết, mày đừng có gọi cô ta đến, tao ghét.”
Kỳ Lượng ngu ngơ: “Nó làm gì mà mày ghét?”
Mạnh Tiểu Bắc hoàn toàn chẳng nể nang Kỳ Lượng, nổi cơn thịnh nộ của đàn ông, giọng nói y chang dạy dỗ vợ: “Mày nghĩ tao ngu lắm chắc? ‘Bạn học’ cái cứt ấy!”
Tác giả :
Hương Tiểu Mạch