Mười Năm Yêu Anh Nhất
Chương 77
Lúc Hạ Tri Thư tỉnh lại thì bên cạnh trống rỗng lạnh lẽo, xem ra người đã đi lâu rồi.
Hạ Tri Thư chậm rãi vươn vai rồi nằm nhoài trên giường, nhắm mắt một hồi. Thân thể cậu vẫn rất yếu ớt, giờ chỉ thấy eo chân vừa xót vừa mềm.
Lúc này cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Hạ Tri Thư không nhúc nhích. Cậu mới cảm giác có người đứng bên cạnh thì một góc chăn đã bị nhấc lên, rồi chưa kịp cảm nhận được hơi lạnh, trong ngực đã được nhét vào một vật ấm áp, là một túi sưởi điện.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.” Ngải Tử Du cúi đầu nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên vành tai và sau gáy Hạ Tri Thư: “Dậy nào.”
Hạ Tri Thư hơi so vai, ôm chặt túi sưởi trong ngực: “Đừng trêu, ngứa quá.”
Ngải Tử Du không làm thêm hành động gì nữa, chỉ cười cười vuốt gọn lại những sợi tóc rối trên trán cậu: “Nằm thêm chút nữa rồi dậy đi nha, anh xuống lầu chờ em.”
Chờ Ngải Tử Du đi rồi, Hạ Tri Thư nằm thêm lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Cậu cài kín từng nút áo ngủ, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.
Lúc xuống lầu Ngải Tử Du đang ở nhà bếp, nghe thấy tiếng vang mới nghiêng người ra cười nhẹ nhàng nhìn cậu: “Dậy rồi hả?”
Trên tạp dề hoa nhỏ của Ngải Tử Du dính không ít bột mì, dáng vẻ ngốc ngếch cười cười giống y chang một chú chó lớn: “Chờ anh đánh trứng xong là có thể làm bánh ga tô cho em.”
Trong ngực Hạ Tri Thư ôm túi sưởi, dừng lại cách một khoảng, nghiêng đầu nhìn vào bếp: “Anh lợi hại quá.”
Ngải Tử Du đi về phía cậu, tiện tại phủi bột dính trên tay, sau đó bế Hạ Tri Thư thả cậu xuống sô pha trong phòng khách. Bàn tay Ngải Tử Du rất nóng, cách lớp áo ngủ nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư hơi khó chịu, khẽ giãy dụa: “Bột mì dính đầy người tôi rồi.”
Ngải Tử Du không buông tay: “Anh xoa bóp cho em.” Động tác của anh cũng không suồng sã. Ngải Tử Du hiểu cho tâm tư mất tự nhiên và khó chịu của Hạ Tri Thư. Tối qua tuy anh đã đủ khắc chế kiên nhẫn, nhưng vẫn luôn sợ làm cậu uất ức, dù chỉ một chút xíu.
Tay nghề và độ mạnh nhẹ của Ngải Tử Du khiến Hạ Tri Thư rất thoải mái, bắp thịt vẫn căng thẳng cũng thả lỏng. Xoa bóp là việc rất tiêu hao khí lực, Hạ Tri Thư không tiện làm phiền Ngải Tử Du.
“Trên người tôi không khó chịu, anh đi làm đi, Không phải anh nói bánh ga tô vẫn chưa làm xong à?” Hạ Tri Thư đẩy đẩy ngực Ngải Tử Du, còn mình thì ngồi thẳng lên.
Ngải Tử Du cũng không nói thêm gì, anh láy tay vuốt nhẹ má Hạ Tri Thư rồi đứng lên. Anh bước hai bước về phía nhà bếp, đột nhiên như nhớ đến cái gì, liền đứng lại.
“Anh quên mất.” Ngải Tử Du cười cười với Hạ Tri Thư, xoay người ra mở cửa.
Hạ Tri Thư cũng tò mò không biết Ngải Tử Du đi làm cái gì, không đến ba phút sau liền thấy một chú chó lông vàng vui vẻ chạy từ ngoài vào. Ngải Tử Du bước chậm hơn, trong ngực còn ôm hai con mèo đi sau hai con mèo.
Hạ Tri Thư bật cười.
“Sáng sớm anh đã nhờ người dẫn bọn nó đi tắm rồi, để tụi nó chơi với em một lúc.” Ngải Tử Du đi về phía Hạ Tri Thư, đưa một con mèo trong ngực đến: “Bão Bão, là nhóc em thích nhất, to hơn nhiều rồi.”
Ánh mắt Hạ Tri Thư dịu dàng, thật sự rất vui. Cậu giơ tay đón bé mèo, muốn mấy nhóc này lớn thật nhanh. Ngải Tử Du nuôi tốt thật, đã có bộ dáng của một chú mèo lớn rồi.
Nhị Cẩu thân mật cọ tới cọ lui vào cẳng chân Hạ Tri Thư, cái đầu lông vàng to bự dùng sức ủn ủn vào ngực cậu. Kết quả nó bị con mèo đang nằm trong ngực cậu tát cho một phát, oan ức đến mức đôi mắt nâu ươn ướt.
Hạ Tri Thư mềm lòng, thả nhóc mèo ngạo kiều trong ngực xuống, ôm Nhị Cẩu một cái: “Ngoan quá.”
Nhị Cẩu thè lưỡi liếm mặt Hạ Tri Thư.
Ngải Tử Du lấy một đĩa hoa quả lớn từ trong bếp ra, đặt vào tay cậu: “Ăn chút hoa quả trước đi, Nhị Cẩu cũng thích lắm, hai người cùng ăn nha.”
Nhị Cẩu ngoan ngoãn làm đệm lông cún cho Hạ Tri Thư ngả lưng, cùng cậu xem TV, bên mép còn có đồ ăn vặt, cũng không lộn xộn. Mấy chú mèo đến ban công nằm phơi nắng, hôm nay thời tiết rất tốt.
Ngải Tử Du nướng bánh ga tô, rất thơm, lúc bưng ra Nhị Cẩu vèo một phát đứng lên, đuôi vung vẩy như chong chóng.
“Đi sang một bên đi, mẹ mày còn chưa được ăn đâu.” Ngải Tử Du cong tay búng đầu Nhị Cẩu, xoay người lại nhìn Hạ Tri Thư: “Những ngày qua khẩu vị em nhạt lắm, hôm nay có thể ăn chút ngọt.”
Hạ Tri Thư tự động bỏ qua nửa câu đầu, cười nói: “Tổ chức sinh nhật to vậy hả?”
Cậu cắn một miếng, rất nóng, rất ngọt, ăn một ít sẽ không chán.
Ánh mắt Ngải Tử Du lấp loé, không nói gì.
Lúc bánh nướng xong đã giữa trưa, vừa vặn kịp lúc. Ngải Tử Du dọn xong bàn ăn mới gọi Hạ Tri Thư.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ nhé.” Ngải Tử Du nửa quỳ trên sô pha, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hạ Tri Thư.
“Không phải sáng đã chúc một lần rồi hả?” Hạ Tri Thư nhẹ nhàng kéo kéo khoé miệng Ngải Tử Du, nở nụ cười: “Sao chuyện này anh cũng bắt chước Nhị Cẩu thế?”
Ngải Tử Du nắm chặt tay cậu, thái độ rất nghiêm túc “Lần chúc sinh nhật vui vẻ này là đồng thời đưa cả lễ vật nữa.”
Anh lấy lễ vật đã chuẩn bị rất lâu từ túi ra, hộp nhẫn nhung đỏ nho nhỏ nằm giữa lòng bàn tay.
Hạ Tri Thư hơi nhíu mày.
Ngải Tử Du mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim, tạo hình cành hoa cuốn thành một vòng, bên trên có khảm kim cương nhỏ. Một chiếc nhẫn rất đẹp, mỗi vết loé sáng đều rất dịu dàng, nhưng không hề nữ khí, rất xứng với Hạ Tri Thư.
“Xin lỗi.” Hạ Tri Thư nhẹ nhàng khép hộp nhẫn lại: “Tôi không thể nhận.”
Nhẫn vốn là một vật đặc thù, không thể chịu nổi phần trách nhiệm và yêu thương này thì chẳng bằng không mang còn hơn. Lúc Hạ Tri Thư mạnh mẽ rút chiếc nhẫn đeo trên tay xuống đã nghĩ, đời này cậu đã không đeo nổi chiếc thứ hai.
“Tri Thư…” Ánh mắt Ngải Tử Du thâm tình như biển sâu: “Đeo đi em…”
“Anh thật sự rất sợ… Kiếp sau không tìm được em…” Do đó em hãy mang đi, lưu lại dấu vết của anh, sau đó mặc kệ em biến thành hình dạng gì, nhất định anh sẽ tìm được em.
Hạ Tri Thư cười khổ: “An ủi trong lòng không có tác dụng lắm.” Hai người họ đều biết mình đang lừa mình dối người, nhưng cũng không muốn vạch trần.
“Coi như anh cầu xin em.” Ngải Tử Du rũ mắt, lần nữa mở cái hộp nhỏ kia, lấy nhẫn ra. Anh kéo tay Hạ Tri Thư: “Cầu xin em… Vì anh mà đeo nhẫn một lần.”
Tim Hạ Tri Thư đột nhiên tê buốt, ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ.
Cậu vẫn rút tay về, không bỏ sót ánh mắt bi thương oan ức của Ngải Tử Du. Cậu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên giơ tay sờ tóc Ngải Tử Du: “… Tôi có thể đeo. Anh có thể đáp ứng tôi một chuyện được không?”
Ngải Tử Du ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt Hạ Tri Thư.
“Sau khi tôi đi rồi… Không muốn chờ đợi gì cả, hoả táng luôn trong ngày là tốt nhất… Tôi muốn được thuỷ táng, có thể đi khắp nơi nhìn những nơi xinh đẹp kia.” Ngữ khí Hạ Tri Thư bình tĩnh như đang tán gẫu lúc bình thường. Ánh mắt cậu nhìn Ngải Tử Du rất mềm mại: “Mười lăm vạn kia để lại cho anh, quyên góp hay giữ lại cũng được… Tôi biết anh không thiếu tiền…”
Thân thể Ngải Tử Du run bần bật, anh không nói gì, nhưng tay run run kéo tay Hạ Tri Thư, muốn đeo nhẫn cho cậu. Đây chính là ý tứ đã chấp nhận.
Chiếc nhẫn nhỏ rất vừa vặn, đeo vào ngón áp út, che khuất dấu vết mờ mờ đã từng rất khó biến mất kia.
Ngải Tử Du đeo nhẫn cho Hạ Tri Thư xong mới đứng lên. Anh bất ngờ giữ gáy Hạ Tri Thư, trao cho cậu một nụ hôn sâu thật triền miên. Đây là lần đầu tiên anh dùng phương thức này đi hôn Hạ Tri Thư, dùng phương thức còn thân mật hơn so với thân thể quấn quít này.
Hạ Tri Thư chậm rãi vươn vai rồi nằm nhoài trên giường, nhắm mắt một hồi. Thân thể cậu vẫn rất yếu ớt, giờ chỉ thấy eo chân vừa xót vừa mềm.
Lúc này cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Hạ Tri Thư không nhúc nhích. Cậu mới cảm giác có người đứng bên cạnh thì một góc chăn đã bị nhấc lên, rồi chưa kịp cảm nhận được hơi lạnh, trong ngực đã được nhét vào một vật ấm áp, là một túi sưởi điện.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.” Ngải Tử Du cúi đầu nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên vành tai và sau gáy Hạ Tri Thư: “Dậy nào.”
Hạ Tri Thư hơi so vai, ôm chặt túi sưởi trong ngực: “Đừng trêu, ngứa quá.”
Ngải Tử Du không làm thêm hành động gì nữa, chỉ cười cười vuốt gọn lại những sợi tóc rối trên trán cậu: “Nằm thêm chút nữa rồi dậy đi nha, anh xuống lầu chờ em.”
Chờ Ngải Tử Du đi rồi, Hạ Tri Thư nằm thêm lúc rồi mới chậm rãi ngồi dậy. Cậu cài kín từng nút áo ngủ, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.
Lúc xuống lầu Ngải Tử Du đang ở nhà bếp, nghe thấy tiếng vang mới nghiêng người ra cười nhẹ nhàng nhìn cậu: “Dậy rồi hả?”
Trên tạp dề hoa nhỏ của Ngải Tử Du dính không ít bột mì, dáng vẻ ngốc ngếch cười cười giống y chang một chú chó lớn: “Chờ anh đánh trứng xong là có thể làm bánh ga tô cho em.”
Trong ngực Hạ Tri Thư ôm túi sưởi, dừng lại cách một khoảng, nghiêng đầu nhìn vào bếp: “Anh lợi hại quá.”
Ngải Tử Du đi về phía cậu, tiện tại phủi bột dính trên tay, sau đó bế Hạ Tri Thư thả cậu xuống sô pha trong phòng khách. Bàn tay Ngải Tử Du rất nóng, cách lớp áo ngủ nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho Hạ Tri Thư.
Hạ Tri Thư hơi khó chịu, khẽ giãy dụa: “Bột mì dính đầy người tôi rồi.”
Ngải Tử Du không buông tay: “Anh xoa bóp cho em.” Động tác của anh cũng không suồng sã. Ngải Tử Du hiểu cho tâm tư mất tự nhiên và khó chịu của Hạ Tri Thư. Tối qua tuy anh đã đủ khắc chế kiên nhẫn, nhưng vẫn luôn sợ làm cậu uất ức, dù chỉ một chút xíu.
Tay nghề và độ mạnh nhẹ của Ngải Tử Du khiến Hạ Tri Thư rất thoải mái, bắp thịt vẫn căng thẳng cũng thả lỏng. Xoa bóp là việc rất tiêu hao khí lực, Hạ Tri Thư không tiện làm phiền Ngải Tử Du.
“Trên người tôi không khó chịu, anh đi làm đi, Không phải anh nói bánh ga tô vẫn chưa làm xong à?” Hạ Tri Thư đẩy đẩy ngực Ngải Tử Du, còn mình thì ngồi thẳng lên.
Ngải Tử Du cũng không nói thêm gì, anh láy tay vuốt nhẹ má Hạ Tri Thư rồi đứng lên. Anh bước hai bước về phía nhà bếp, đột nhiên như nhớ đến cái gì, liền đứng lại.
“Anh quên mất.” Ngải Tử Du cười cười với Hạ Tri Thư, xoay người ra mở cửa.
Hạ Tri Thư cũng tò mò không biết Ngải Tử Du đi làm cái gì, không đến ba phút sau liền thấy một chú chó lông vàng vui vẻ chạy từ ngoài vào. Ngải Tử Du bước chậm hơn, trong ngực còn ôm hai con mèo đi sau hai con mèo.
Hạ Tri Thư bật cười.
“Sáng sớm anh đã nhờ người dẫn bọn nó đi tắm rồi, để tụi nó chơi với em một lúc.” Ngải Tử Du đi về phía Hạ Tri Thư, đưa một con mèo trong ngực đến: “Bão Bão, là nhóc em thích nhất, to hơn nhiều rồi.”
Ánh mắt Hạ Tri Thư dịu dàng, thật sự rất vui. Cậu giơ tay đón bé mèo, muốn mấy nhóc này lớn thật nhanh. Ngải Tử Du nuôi tốt thật, đã có bộ dáng của một chú mèo lớn rồi.
Nhị Cẩu thân mật cọ tới cọ lui vào cẳng chân Hạ Tri Thư, cái đầu lông vàng to bự dùng sức ủn ủn vào ngực cậu. Kết quả nó bị con mèo đang nằm trong ngực cậu tát cho một phát, oan ức đến mức đôi mắt nâu ươn ướt.
Hạ Tri Thư mềm lòng, thả nhóc mèo ngạo kiều trong ngực xuống, ôm Nhị Cẩu một cái: “Ngoan quá.”
Nhị Cẩu thè lưỡi liếm mặt Hạ Tri Thư.
Ngải Tử Du lấy một đĩa hoa quả lớn từ trong bếp ra, đặt vào tay cậu: “Ăn chút hoa quả trước đi, Nhị Cẩu cũng thích lắm, hai người cùng ăn nha.”
Nhị Cẩu ngoan ngoãn làm đệm lông cún cho Hạ Tri Thư ngả lưng, cùng cậu xem TV, bên mép còn có đồ ăn vặt, cũng không lộn xộn. Mấy chú mèo đến ban công nằm phơi nắng, hôm nay thời tiết rất tốt.
Ngải Tử Du nướng bánh ga tô, rất thơm, lúc bưng ra Nhị Cẩu vèo một phát đứng lên, đuôi vung vẩy như chong chóng.
“Đi sang một bên đi, mẹ mày còn chưa được ăn đâu.” Ngải Tử Du cong tay búng đầu Nhị Cẩu, xoay người lại nhìn Hạ Tri Thư: “Những ngày qua khẩu vị em nhạt lắm, hôm nay có thể ăn chút ngọt.”
Hạ Tri Thư tự động bỏ qua nửa câu đầu, cười nói: “Tổ chức sinh nhật to vậy hả?”
Cậu cắn một miếng, rất nóng, rất ngọt, ăn một ít sẽ không chán.
Ánh mắt Ngải Tử Du lấp loé, không nói gì.
Lúc bánh nướng xong đã giữa trưa, vừa vặn kịp lúc. Ngải Tử Du dọn xong bàn ăn mới gọi Hạ Tri Thư.
“Bảo bối, sinh nhật vui vẻ nhé.” Ngải Tử Du nửa quỳ trên sô pha, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Hạ Tri Thư.
“Không phải sáng đã chúc một lần rồi hả?” Hạ Tri Thư nhẹ nhàng kéo kéo khoé miệng Ngải Tử Du, nở nụ cười: “Sao chuyện này anh cũng bắt chước Nhị Cẩu thế?”
Ngải Tử Du nắm chặt tay cậu, thái độ rất nghiêm túc “Lần chúc sinh nhật vui vẻ này là đồng thời đưa cả lễ vật nữa.”
Anh lấy lễ vật đã chuẩn bị rất lâu từ túi ra, hộp nhẫn nhung đỏ nho nhỏ nằm giữa lòng bàn tay.
Hạ Tri Thư hơi nhíu mày.
Ngải Tử Du mở hộp nhẫn ra, bên trong là một chiếc nhẫn bạch kim, tạo hình cành hoa cuốn thành một vòng, bên trên có khảm kim cương nhỏ. Một chiếc nhẫn rất đẹp, mỗi vết loé sáng đều rất dịu dàng, nhưng không hề nữ khí, rất xứng với Hạ Tri Thư.
“Xin lỗi.” Hạ Tri Thư nhẹ nhàng khép hộp nhẫn lại: “Tôi không thể nhận.”
Nhẫn vốn là một vật đặc thù, không thể chịu nổi phần trách nhiệm và yêu thương này thì chẳng bằng không mang còn hơn. Lúc Hạ Tri Thư mạnh mẽ rút chiếc nhẫn đeo trên tay xuống đã nghĩ, đời này cậu đã không đeo nổi chiếc thứ hai.
“Tri Thư…” Ánh mắt Ngải Tử Du thâm tình như biển sâu: “Đeo đi em…”
“Anh thật sự rất sợ… Kiếp sau không tìm được em…” Do đó em hãy mang đi, lưu lại dấu vết của anh, sau đó mặc kệ em biến thành hình dạng gì, nhất định anh sẽ tìm được em.
Hạ Tri Thư cười khổ: “An ủi trong lòng không có tác dụng lắm.” Hai người họ đều biết mình đang lừa mình dối người, nhưng cũng không muốn vạch trần.
“Coi như anh cầu xin em.” Ngải Tử Du rũ mắt, lần nữa mở cái hộp nhỏ kia, lấy nhẫn ra. Anh kéo tay Hạ Tri Thư: “Cầu xin em… Vì anh mà đeo nhẫn một lần.”
Tim Hạ Tri Thư đột nhiên tê buốt, ngắn ngủi nhưng mạnh mẽ.
Cậu vẫn rút tay về, không bỏ sót ánh mắt bi thương oan ức của Ngải Tử Du. Cậu trầm mặc một lúc, bỗng nhiên giơ tay sờ tóc Ngải Tử Du: “… Tôi có thể đeo. Anh có thể đáp ứng tôi một chuyện được không?”
Ngải Tử Du ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn vào mắt Hạ Tri Thư.
“Sau khi tôi đi rồi… Không muốn chờ đợi gì cả, hoả táng luôn trong ngày là tốt nhất… Tôi muốn được thuỷ táng, có thể đi khắp nơi nhìn những nơi xinh đẹp kia.” Ngữ khí Hạ Tri Thư bình tĩnh như đang tán gẫu lúc bình thường. Ánh mắt cậu nhìn Ngải Tử Du rất mềm mại: “Mười lăm vạn kia để lại cho anh, quyên góp hay giữ lại cũng được… Tôi biết anh không thiếu tiền…”
Thân thể Ngải Tử Du run bần bật, anh không nói gì, nhưng tay run run kéo tay Hạ Tri Thư, muốn đeo nhẫn cho cậu. Đây chính là ý tứ đã chấp nhận.
Chiếc nhẫn nhỏ rất vừa vặn, đeo vào ngón áp út, che khuất dấu vết mờ mờ đã từng rất khó biến mất kia.
Ngải Tử Du đeo nhẫn cho Hạ Tri Thư xong mới đứng lên. Anh bất ngờ giữ gáy Hạ Tri Thư, trao cho cậu một nụ hôn sâu thật triền miên. Đây là lần đầu tiên anh dùng phương thức này đi hôn Hạ Tri Thư, dùng phương thức còn thân mật hơn so với thân thể quấn quít này.
Tác giả :
Vô Nghi Ninh Tử