Mười Năm Yêu Anh Nhất
Chương 33
Tưởng Văn Húc không để lộ vẻ mặt gì, ánh mắt hắn nhìn Hạ Tri Thư giống như lúc nhìn báo cáo và hợp đồng, không gợn sóng, lạnh lẽo mà lý trí. Chí ít bây giờ vẫn còn một chút lý trí như thế.
“Áo khoác em đâu?” Ánh mắt Tưởng Văn Húc quét một vòng người Hạ Tri Thư, lấy tay gỡ kính xuống. Hắn cận thị nhẹ, chỉ lúc nào nghiên cứu hợp đồng đàm phán rất quan trọng mới đeo một lúc.
Hạ Tri Thư cảm thấy có lẽ mình lạnh quá, nên phản ứng cũng chậm đi. Cậu hơi thất thần cười với Tưởng Văn Húc, nói nhỏ: “Anh đã ăn tối chưa?”
Vẻ mặt Tưởng Văn Húc đổi thành lạnh lùng trong nháy mắt, một xấp văn kiện đập vào mặt Hạ Tri Thư. Tập văn kiện kia không kẹp lại, trang giấy bay lả tả trên người, cũng không đau, nhưng cái bi thương ấy rơi vào lòng Hạ Tri Thư.
Vốn hôm nay tâm tình Tưởng Văn Húc rất tốt, hắn đã cạnh tranh hạng mục kia lâu rồi, rốt cuộc cũng tạo được quan hệ với con trai cưng của thị trưởng Lý. Vị thái tử gia này lại còn là một người si tình, vì tình nhân mắc bệnh nan y nên không có tinh thần làm gì cả. Gần đây có người nói đã tìm được tuỷ xương, gã cao hứng nên dễ dàng đưa chỗ tốt cho mình. Giờ công tác đã kết thúc rồi, Tưởng Văn Húc nghĩ cũng đã lạnh nhạt Hạ Tri Thư rất lâu, nghĩ về nhà phải ở cùng cậu nhiều hơn. Kết quả là người không ở nhà.
Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)
Thật ra nếu chỉ như vậy thì Tưởng Văn Húc sẽ không phát hoả như thế với Hạ Tri Thư đâu. Hắn biết cậu ra ngoài mua đồ ăn hoặc vật dụng hằng ngày là rất bình thường, bèn kiên nhẫn chờ người về nhà, kết quả phải chờ rất lâu. Lúc không ai nói chuyện với mình bèn muốn tìm gì đó để làm, hắn không muốn làm việc ở nhà, đột nhiên nhớ lại năm ngoái Hạ Tri Thư mua cho mình một cái khăn quàng cổ. Hai ngày nữa là tới đầu năm, hắn muốn đưa Hạ Tri Thư đến Cáp Nhĩ Tân xem tượng băng, mang cái khăn quàng cổ kia cũng coi như lấy lòng người yêu, biểu thị thái độ rất nhớ tình cũ của mình.
Vấn đề xảy ra ở một cái khăn quàng cổ.
Khi lấy cái khăn quàng Burberry được gấp gọn gàng trong túi giấy ra, Tưởng Văn Húc còn nghĩ một lúc lâu rằng mình có cái khăn như thế từ lúc nào. Hắn rất để tâm với những gì mình có từ trước đến giờ, nên dám khẳng định cái khăn này không phải cả mình. Vậy là của ai? Hạ Tri Thư tuyệt đối không nỡ mua chiếc khăn đắt như vậy. Đưa cho mình ư? Nhưng nhãn mác đã gỡ rồi, nhìn cũng giống đã được sử dụng.
Tưởng Văn Húc đưa khăn lên mũi, hắn ngửi thấy mùi nước khử trùng thanh lạnh của bệnh viện. Trong đầu đột nhiên hiện lên vị bác sĩ lái xe Ferrari, tặng chậu hoa lan trị giá hai triệu kia.
Chuyện đến mức này thì đã rất nghiêm trọng. Ham muốn sở hữu của Tưởng Văn Húc rất mạnh, nhưng bình thường Hạ Tri Thư hiểu chuyện ngoan ngoãn rất ít ra ngoài nên hắn cũng ít biểu lộ ra. Tưởng Văn Húc nghĩ, ở nơi mình không biết, người mình yên tâm nhất đã làm cái gì. Không chừng Hạ Tri Thư không chịu nổi tịch mịch, trong nhà trừ khăn quàng của người đàn ông khác liệu có phải còn có nhiều thứ chướng mắt không, bọn họ đã làm gì trong nhà mình, vô số đêm mình không về, liệu cái giường kia đã từng có hai người quấn quít trên đó.
Càng nghĩ càng buồn nôn, đôi khi trí tưởng tượng là thứ rất hại người. Tưởng Văn Húc suy nghĩ cả buổi chiều, cũng đợi Hạ Tri Thư cả chiều hôm đó.
Mua cái gì mà mua cả buổi vậy chứ? Sợ là đi hẹn hò rồi.
Tưởng Văn Húc còn chưa kịp nghĩ linh tinh đến lỗi của mình và người có lỗi thì Hạ Tri Thư đã về.
“Con mẹ nó em có phải là Hạ Tri Thư không? Sao anh không biết một kẻ phản ứng như cá chết trên giường vẫn có thể quyến rũ đàn ông nhỉ?” Tưởng Văn Húc cười lạnh nheo mắt nhìn Hạ Tri Thư, ánh mắt đó khiến người đau đớn.
Hạ Tri Thư rũ mi, chậm rãi ngồi xuống nhặt từng trang giấy. Cậu không muốn nói nhiều với một người đàn ông cố tình gây sự, tuy rằng mấy câu nói của hắn còn khiến mình tổn thương hơn so với gió Bắc lạnh buốt ở bên ngoài.
Nhưng thái độ của cậu càng khiến Tưởng Văn Húc nghĩ đó là coi thường, nói nặng hơn là chấp nhận.
Tưởng Văn Húc hoàn toàn bị chọc giận, càng nhìn Hạ Tri Thư im lặng càng chướng mắt, bèn đi tới đá mạnh một cái vào vai Hạ Tri Thư vẫn đang nửa quỳ.
Hạ Tri Thư không ngờ Tưởng Văn Húc lại đột nhiên động thủ, chỉ thấy trên vai đau đớn, sau đó phần lưng bị va mạnh vào gờ nhọn của bàn trà.
Sau khi trích tuỷ xương, eo của Hạ Tri Thư vẫn không tốt lắm, bị cú va chạm này càng đau đến mức cuộn tròn người lại.
“Anh hỏi một lần nữa, em đã đi đâu.” Tưởng Văn Húc làm như không thấy cơn đau của cậu, vẫn chỉ có một câu chất vấn lạnh lùng như vậy.
“Bệnh viện.” Mặt Hạ Tri Thư trắng bệch ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Văn Húc, trong mắt là bi thương đau đớn.
“Có phải quần áo cũng quên ở bệnh viện không?” Tưởng Văn Húc nhếch mép, khom lưng nhấc cằm Hạ Tri Thư.
“Đúng.” Hạ Tri Thư không có cách nào giải thích được, sự thật đúng là như vậy, Tưởng Văn Húc sẽ đoán mò như thế nào cậu cũng không rõ.
Tưởng Văn Húc chậm rãi nhíu mày, hắn buông cằm Hạ Tri Thư ra, trong mắt đều là căm ghét. Hắn giống như một cô gái nhỏ lần đầu tiên nghe được trò đùa khiêu dâm, dùng ngữ khí kinh dị và ác ý đánh giá: “Sao em lại tiện thế nhỉ?”
“Làm với bác sĩ đó ở chỗ nào thoải mái hơn? Phòng bệnh? Phòng nghỉ? Hay giường nhà tôi?”
Hạ Tri Thư đột nhiên ngẩng đầu, không thể nào tin nổi. Dùng kiểu nói ác độc này sỉ nhục cậu, đây đúng là người đàn ông mà cậu từng móc tim móc phổi yêu hơn nửa đời ư?
Hạ Tri Thư tốn sức đứng lên, cậu cố gắng đứng vững: “Tưởng Văn Húc!”
Cậu cũng rất bực vì mình đã không có sức rồi mà vẫn có thể kêu tên người đàn ông kia long trọng và rõ ràng đến thế.
“Anh dựa vào gì mà nói tôi? Anh dám đảm bảo rằng mình vẫn sạch sẽ không? Anh lăng loàn bên ngoài thì được, dựa vào đâu mà hùng hồn! Anh cho rằng tôi không biết ư? Anh thật sự coi coi tôi là đồ ngu đúng không? Con mẹ nó anh cũng không tốt đẹp gì đâu!”
Hạ Tri Thư chưa nói xong đã trúng một bạt tai.
Tưởng Văn Húc thẹn quá thành giận, hắn không nghĩ tới việc mình đang tiêu chuẩn kép, chỉ nghĩ đến việc Hạ Tri Thư giống mình, có phải cũng không sạch sẽ không? Đây là bảo bối từ năm mười mấy tuổi mình đã độc chiếm không cho ai nhìn.
Bạt tai này khiến Hạ Tri Thư ngẩn ngơ, lỗ tai ong ong. Tưởng Văn Húc tiến lên siết chặt cổ tay Hạ Tri Thư kéo vào phòng ngủ. Hắn không phải là bác sĩ thương xót Hạ Tri Thư không dám nặng tay, lực tay của hắn mạnh, khiến cổ tay Hạ Tri Thư xanh tím.
“Tôi ra ngoài gặp dịp thì chơi vì không thể từ chối, em ở nhà có gì bị khó dễ chứ? Em ái muội với người ta là vì cái gì? Hả? Chắc em thèm chịch đúng không!”
Cái khăn quàng gây rắc rối kia bị vứt trên giường. Tấm ga giường, đệm giường bị vứt xuống đất, là Tưởng Văn Húc chê bẩn nên ném xuống.
Hạ Tri Thư nhìn cái khăn kia hồi lâu mới nhớ lại, ngày đó bác sĩ đưa cậu về nhà quàng lên cổ cậu. Hạ Tri Thư gấp gọn lại, định lúc đi bệnh viện trả lại, kết quả là quên mất.
“Ai?” Tưởng Văn Húc chỉ cái khăn.
Hạ Tri Thư cười hơi thê lương: “Bác sĩ.”
“Quần áo của em ở chỗ bác sĩ, khăn quàng của hắn lại ở nhà mình. Hai người đừng có vô liêm sỉ như vậy được không?”
Hạ Tri Thư muốn cho Tưởng Văn Húc một bạt tai, muốn hắn đừng có nói chuyện kỳ quặc như thế, nhưng cậu tức đến mức không thốt nên lời, cổ họng trào máu.
Cậu bị Tưởng Văn Húc nhấn ở trên giường, sau lưng bị cấn đau, sàng giường rất lạnh, rất cứng.
“Tôi hận anh.” Lúc Tưởng Văn Húc nghiêng người tới Hạ Tri Thư không chống cự, đến ngữ điệu của cậu cũng bình thản, nhưng ba chữ mạnh mẽ như vậy khiến Tưởng Văn Húc rùng mình một cái.
Sau nháy mắt khiếp đảm là sự tức giận càng mạnh mẽ hơn. Tưởng Văn Húc giật cái khăn quàng cổ kia trói chặt tay Hạ Tri Thư: “Em được lắm, có bản lĩnh đấy. Cái gì cũng dám nói đúng không? Con mẹ nó hôm nay không để em nhớ lâu chút anh sẽ cùng họ với em!”
Đầu mũi Hạ Tri Thư quẩn quanh mùi nước khử trùng trên khăn quàng, cậu đột nhiên thất thần. Lúc bác sĩ Ngải ôm lấy cậu cũng là cái mùi này, động tác của anh ấy cẩn thận dè dặt lắm, có lẽ là thích đến mức nặng tay cũng không làm được.
Còn Tưởng Văn Húc hiện giờ?
Quần áo của hai người không cởi ra hết, Tưởng Văn Húc chỉ kéo khoá quần.
“Đồ đê tiện,” Tưởng Văn Húc ra tay rất nặng, chút thương tiếc cũng không có: “Lẽ ra anh không nên… Để em ở nhà!”
Hạ Tri Thư đau đớn cuộn tròn run rẩy dưới thân Tưởng Văn Húc, sâu trong thân thể như bị một con dao đâm thủng. Tưởng Văn Húc không bôi trơn, chỉ dùng ngón tay thấm nước bọt để tiện chen vào mà thôi.
Chưa từng đau đến thế. Dường như Tưởng Văn Húc mới thẳng lưng đi vào Hạ Tri Thư đã bị xé rách chảy máu.
Hạ Tri Thư cắn chặt răng cũng không kìm được tiếng rên rỉ, sau đó cậu bắt đầu cắn môi cắn lưỡi mình, sau đó đến khoang miệng mềm mại.
“Áo khoác em đâu?” Ánh mắt Tưởng Văn Húc quét một vòng người Hạ Tri Thư, lấy tay gỡ kính xuống. Hắn cận thị nhẹ, chỉ lúc nào nghiên cứu hợp đồng đàm phán rất quan trọng mới đeo một lúc.
Hạ Tri Thư cảm thấy có lẽ mình lạnh quá, nên phản ứng cũng chậm đi. Cậu hơi thất thần cười với Tưởng Văn Húc, nói nhỏ: “Anh đã ăn tối chưa?”
Vẻ mặt Tưởng Văn Húc đổi thành lạnh lùng trong nháy mắt, một xấp văn kiện đập vào mặt Hạ Tri Thư. Tập văn kiện kia không kẹp lại, trang giấy bay lả tả trên người, cũng không đau, nhưng cái bi thương ấy rơi vào lòng Hạ Tri Thư.
Vốn hôm nay tâm tình Tưởng Văn Húc rất tốt, hắn đã cạnh tranh hạng mục kia lâu rồi, rốt cuộc cũng tạo được quan hệ với con trai cưng của thị trưởng Lý. Vị thái tử gia này lại còn là một người si tình, vì tình nhân mắc bệnh nan y nên không có tinh thần làm gì cả. Gần đây có người nói đã tìm được tuỷ xương, gã cao hứng nên dễ dàng đưa chỗ tốt cho mình. Giờ công tác đã kết thúc rồi, Tưởng Văn Húc nghĩ cũng đã lạnh nhạt Hạ Tri Thư rất lâu, nghĩ về nhà phải ở cùng cậu nhiều hơn. Kết quả là người không ở nhà.
Edit: Mèo Xù (banhbaotrungcut.wordpress.com)
Thật ra nếu chỉ như vậy thì Tưởng Văn Húc sẽ không phát hoả như thế với Hạ Tri Thư đâu. Hắn biết cậu ra ngoài mua đồ ăn hoặc vật dụng hằng ngày là rất bình thường, bèn kiên nhẫn chờ người về nhà, kết quả phải chờ rất lâu. Lúc không ai nói chuyện với mình bèn muốn tìm gì đó để làm, hắn không muốn làm việc ở nhà, đột nhiên nhớ lại năm ngoái Hạ Tri Thư mua cho mình một cái khăn quàng cổ. Hai ngày nữa là tới đầu năm, hắn muốn đưa Hạ Tri Thư đến Cáp Nhĩ Tân xem tượng băng, mang cái khăn quàng cổ kia cũng coi như lấy lòng người yêu, biểu thị thái độ rất nhớ tình cũ của mình.
Vấn đề xảy ra ở một cái khăn quàng cổ.
Khi lấy cái khăn quàng Burberry được gấp gọn gàng trong túi giấy ra, Tưởng Văn Húc còn nghĩ một lúc lâu rằng mình có cái khăn như thế từ lúc nào. Hắn rất để tâm với những gì mình có từ trước đến giờ, nên dám khẳng định cái khăn này không phải cả mình. Vậy là của ai? Hạ Tri Thư tuyệt đối không nỡ mua chiếc khăn đắt như vậy. Đưa cho mình ư? Nhưng nhãn mác đã gỡ rồi, nhìn cũng giống đã được sử dụng.
Tưởng Văn Húc đưa khăn lên mũi, hắn ngửi thấy mùi nước khử trùng thanh lạnh của bệnh viện. Trong đầu đột nhiên hiện lên vị bác sĩ lái xe Ferrari, tặng chậu hoa lan trị giá hai triệu kia.
Chuyện đến mức này thì đã rất nghiêm trọng. Ham muốn sở hữu của Tưởng Văn Húc rất mạnh, nhưng bình thường Hạ Tri Thư hiểu chuyện ngoan ngoãn rất ít ra ngoài nên hắn cũng ít biểu lộ ra. Tưởng Văn Húc nghĩ, ở nơi mình không biết, người mình yên tâm nhất đã làm cái gì. Không chừng Hạ Tri Thư không chịu nổi tịch mịch, trong nhà trừ khăn quàng của người đàn ông khác liệu có phải còn có nhiều thứ chướng mắt không, bọn họ đã làm gì trong nhà mình, vô số đêm mình không về, liệu cái giường kia đã từng có hai người quấn quít trên đó.
Càng nghĩ càng buồn nôn, đôi khi trí tưởng tượng là thứ rất hại người. Tưởng Văn Húc suy nghĩ cả buổi chiều, cũng đợi Hạ Tri Thư cả chiều hôm đó.
Mua cái gì mà mua cả buổi vậy chứ? Sợ là đi hẹn hò rồi.
Tưởng Văn Húc còn chưa kịp nghĩ linh tinh đến lỗi của mình và người có lỗi thì Hạ Tri Thư đã về.
“Con mẹ nó em có phải là Hạ Tri Thư không? Sao anh không biết một kẻ phản ứng như cá chết trên giường vẫn có thể quyến rũ đàn ông nhỉ?” Tưởng Văn Húc cười lạnh nheo mắt nhìn Hạ Tri Thư, ánh mắt đó khiến người đau đớn.
Hạ Tri Thư rũ mi, chậm rãi ngồi xuống nhặt từng trang giấy. Cậu không muốn nói nhiều với một người đàn ông cố tình gây sự, tuy rằng mấy câu nói của hắn còn khiến mình tổn thương hơn so với gió Bắc lạnh buốt ở bên ngoài.
Nhưng thái độ của cậu càng khiến Tưởng Văn Húc nghĩ đó là coi thường, nói nặng hơn là chấp nhận.
Tưởng Văn Húc hoàn toàn bị chọc giận, càng nhìn Hạ Tri Thư im lặng càng chướng mắt, bèn đi tới đá mạnh một cái vào vai Hạ Tri Thư vẫn đang nửa quỳ.
Hạ Tri Thư không ngờ Tưởng Văn Húc lại đột nhiên động thủ, chỉ thấy trên vai đau đớn, sau đó phần lưng bị va mạnh vào gờ nhọn của bàn trà.
Sau khi trích tuỷ xương, eo của Hạ Tri Thư vẫn không tốt lắm, bị cú va chạm này càng đau đến mức cuộn tròn người lại.
“Anh hỏi một lần nữa, em đã đi đâu.” Tưởng Văn Húc làm như không thấy cơn đau của cậu, vẫn chỉ có một câu chất vấn lạnh lùng như vậy.
“Bệnh viện.” Mặt Hạ Tri Thư trắng bệch ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Văn Húc, trong mắt là bi thương đau đớn.
“Có phải quần áo cũng quên ở bệnh viện không?” Tưởng Văn Húc nhếch mép, khom lưng nhấc cằm Hạ Tri Thư.
“Đúng.” Hạ Tri Thư không có cách nào giải thích được, sự thật đúng là như vậy, Tưởng Văn Húc sẽ đoán mò như thế nào cậu cũng không rõ.
Tưởng Văn Húc chậm rãi nhíu mày, hắn buông cằm Hạ Tri Thư ra, trong mắt đều là căm ghét. Hắn giống như một cô gái nhỏ lần đầu tiên nghe được trò đùa khiêu dâm, dùng ngữ khí kinh dị và ác ý đánh giá: “Sao em lại tiện thế nhỉ?”
“Làm với bác sĩ đó ở chỗ nào thoải mái hơn? Phòng bệnh? Phòng nghỉ? Hay giường nhà tôi?”
Hạ Tri Thư đột nhiên ngẩng đầu, không thể nào tin nổi. Dùng kiểu nói ác độc này sỉ nhục cậu, đây đúng là người đàn ông mà cậu từng móc tim móc phổi yêu hơn nửa đời ư?
Hạ Tri Thư tốn sức đứng lên, cậu cố gắng đứng vững: “Tưởng Văn Húc!”
Cậu cũng rất bực vì mình đã không có sức rồi mà vẫn có thể kêu tên người đàn ông kia long trọng và rõ ràng đến thế.
“Anh dựa vào gì mà nói tôi? Anh dám đảm bảo rằng mình vẫn sạch sẽ không? Anh lăng loàn bên ngoài thì được, dựa vào đâu mà hùng hồn! Anh cho rằng tôi không biết ư? Anh thật sự coi coi tôi là đồ ngu đúng không? Con mẹ nó anh cũng không tốt đẹp gì đâu!”
Hạ Tri Thư chưa nói xong đã trúng một bạt tai.
Tưởng Văn Húc thẹn quá thành giận, hắn không nghĩ tới việc mình đang tiêu chuẩn kép, chỉ nghĩ đến việc Hạ Tri Thư giống mình, có phải cũng không sạch sẽ không? Đây là bảo bối từ năm mười mấy tuổi mình đã độc chiếm không cho ai nhìn.
Bạt tai này khiến Hạ Tri Thư ngẩn ngơ, lỗ tai ong ong. Tưởng Văn Húc tiến lên siết chặt cổ tay Hạ Tri Thư kéo vào phòng ngủ. Hắn không phải là bác sĩ thương xót Hạ Tri Thư không dám nặng tay, lực tay của hắn mạnh, khiến cổ tay Hạ Tri Thư xanh tím.
“Tôi ra ngoài gặp dịp thì chơi vì không thể từ chối, em ở nhà có gì bị khó dễ chứ? Em ái muội với người ta là vì cái gì? Hả? Chắc em thèm chịch đúng không!”
Cái khăn quàng gây rắc rối kia bị vứt trên giường. Tấm ga giường, đệm giường bị vứt xuống đất, là Tưởng Văn Húc chê bẩn nên ném xuống.
Hạ Tri Thư nhìn cái khăn kia hồi lâu mới nhớ lại, ngày đó bác sĩ đưa cậu về nhà quàng lên cổ cậu. Hạ Tri Thư gấp gọn lại, định lúc đi bệnh viện trả lại, kết quả là quên mất.
“Ai?” Tưởng Văn Húc chỉ cái khăn.
Hạ Tri Thư cười hơi thê lương: “Bác sĩ.”
“Quần áo của em ở chỗ bác sĩ, khăn quàng của hắn lại ở nhà mình. Hai người đừng có vô liêm sỉ như vậy được không?”
Hạ Tri Thư muốn cho Tưởng Văn Húc một bạt tai, muốn hắn đừng có nói chuyện kỳ quặc như thế, nhưng cậu tức đến mức không thốt nên lời, cổ họng trào máu.
Cậu bị Tưởng Văn Húc nhấn ở trên giường, sau lưng bị cấn đau, sàng giường rất lạnh, rất cứng.
“Tôi hận anh.” Lúc Tưởng Văn Húc nghiêng người tới Hạ Tri Thư không chống cự, đến ngữ điệu của cậu cũng bình thản, nhưng ba chữ mạnh mẽ như vậy khiến Tưởng Văn Húc rùng mình một cái.
Sau nháy mắt khiếp đảm là sự tức giận càng mạnh mẽ hơn. Tưởng Văn Húc giật cái khăn quàng cổ kia trói chặt tay Hạ Tri Thư: “Em được lắm, có bản lĩnh đấy. Cái gì cũng dám nói đúng không? Con mẹ nó hôm nay không để em nhớ lâu chút anh sẽ cùng họ với em!”
Đầu mũi Hạ Tri Thư quẩn quanh mùi nước khử trùng trên khăn quàng, cậu đột nhiên thất thần. Lúc bác sĩ Ngải ôm lấy cậu cũng là cái mùi này, động tác của anh ấy cẩn thận dè dặt lắm, có lẽ là thích đến mức nặng tay cũng không làm được.
Còn Tưởng Văn Húc hiện giờ?
Quần áo của hai người không cởi ra hết, Tưởng Văn Húc chỉ kéo khoá quần.
“Đồ đê tiện,” Tưởng Văn Húc ra tay rất nặng, chút thương tiếc cũng không có: “Lẽ ra anh không nên… Để em ở nhà!”
Hạ Tri Thư đau đớn cuộn tròn run rẩy dưới thân Tưởng Văn Húc, sâu trong thân thể như bị một con dao đâm thủng. Tưởng Văn Húc không bôi trơn, chỉ dùng ngón tay thấm nước bọt để tiện chen vào mà thôi.
Chưa từng đau đến thế. Dường như Tưởng Văn Húc mới thẳng lưng đi vào Hạ Tri Thư đã bị xé rách chảy máu.
Hạ Tri Thư cắn chặt răng cũng không kìm được tiếng rên rỉ, sau đó cậu bắt đầu cắn môi cắn lưỡi mình, sau đó đến khoang miệng mềm mại.
Tác giả :
Vô Nghi Ninh Tử