Mười Năm Thương Nhớ
Quyển 2 - Chương 83
Trong suốt thời gian nghỉ hè, A Hoành chỉ về nhà họ Ôn có ba lần.
Lần thứ nhất về thăm, ông nội, mẹ, anh trai, Ôn Tư Nhĩ đều rất ổn. Lần thứ hai là do Tư Hoán thông báo chậu xương rồng của cô sắp chết khô rồi, cô phải về nhà cứu vãn tình hình. Lần thứ ba là mẹ ốm, mẹ gọi cho cô, nghiến răng nói:'' Con về nhà nhận xác mẹ mau.'' A Hoành vội vàng quay về, biết bà chỉ là do ăn nhiều mà bị rối loạn tiêu hóa. Cô nhìn bà uống hết thuốc rồi pha cho bà cốc sữa, nói:'' Mẹ, con về đây.'' Ra đến cửa, cô ngập ngừng một lát rồi nói khéo:'' Mẹ, thật ra lần sau mẹ có thể ăn ít thịt lợn hơn một chút.''
Bà Uẩn rất đổi ngạc nhiên, nhìn cô cứ thế mà ra đi không nói được lời nào.
Một lần nọ đi dự tiệc, tiểu thư ngồi tám với nhau:'' Chị Uẩn Nghi, chị biết không, con trai tham mưu trưởng Trương bị một cô ca sĩ trẻ hớp hồn đấy, suốt ngày không thấy ở nhà, cậu ta còn tặng hẳn cho cô ca sĩ đó một bộ váy làm bằng ngọc trai, sợ thật, mấy trăm nghìn tệ, Tham mưu trưởng tức gần chết.''
Bà Uẩn vuốt tóc, cười vẻ quý phái và tỏ ra không quan tâm.'' Không biết đó là cô ca sĩ nào nhỉ, chắc phải xinh xắn lắm.''
Một vị phu nhân liền vân vê cằm nói:'' Hình như là họ Ngôn, không có tên, nhưng họ này hiếm, cùng họ với ông Ngôn Soái nên tôi nhớ được.''
Mặt bà Uẩn liền sầm hẳn xuống, bà nghiến răng nói:'' Chắc hẳn phải là tiểu hồ ly tinh rồi.''
Đúng lúc đó, Ngôn Hi hắt xì một cái rõ mạnh, nói:'' A Hoành, em cho nhiều hạt tiêu vào món sườn quá.''
A Hoành đứng trong bếp thò đầu ra, mỉm cười nói:'' Hôm trước em xem phỏng vấn, thấy bảo Sở Vân nấu món sườn ngon lắm.''
Ngôn Hi cười nói:'' Món sườn này cho tiêu, cay cay, thơm thơm, vừa mềm vừa ngon, ăn rất vừa miệng.'' Anh giật thột, cúi đầu ngoan ngoãn gặm sườn, mặc dù cay chảy nước mắt.
A Hoành rửa tay, tháo tạp dề rồi quay vào bàn ăn, trên đĩa sườn chẳng còn sót lại miếng nào.Cô ngẩn người hỏi:'' Sao anh... ăn nhanh thế?''
Ngôn Hi ho sặc sụa, đỏ mặt tía tai nói:'' Lần sau em đừng cho hạt tiêu nhé, mặc dù anh ăn cay được, nhưng đừng cho nhiều quá.''
A Hoành chống tay lên trán than:'' Ai bảo anh ăn hết, trong bếp còn một đĩa không cay mà, em chỉ...''
Anh cười híp mắt, giọng rất trẻ con:'' Món sườn mà A Hoành nhà mình nấu, chỉ người có phúc mới được ăn thôi.''
Cô chỉ cảm thấy như có vật gì chặn trước ngực, lắp bắp nói:'' Anh là đồ ngốc, đồ ngốc...'' mà không nói được gì hơn.
Ngôn Hi và A Hoành nhận được thiệp mời, một người bạn thời cấp ba chuẩn bị tổ chức đám cưới. Cả hai quá bất ngờ, liền dắt nhau đi mua quà cưới tặng bạn
Chọn món quà nào A Hoành cũng cảm thấy không phù hợp, cô cau mày hồi lâu. Ngôn Hi nói hay là cứ tặng phong bì, họ thích mua gì thì mua.
A Hoành dở khóc dở mếu.''Thiếu gia ơi là thiếu gia, mỗi người chỉ cưới một lần trong đời thôi, phải chọn cẩn thận chứ!''
Anh vân vê cằm, lẩm bẩm:'' Tiền cũng tốt mà.''
Cô nói:'' Tặng tiền, tặng cả quà nữa. Tiền là tiền mình ăn cỗ, quà là thể hiện tấm lòng với bạn bè.''
Ngôn Hi không nói nữa, hai người loanh quanh hồi lâu, chọn mua được bức bình phong phỏng cổ, mặt là vải lụa, thêu cảnh sơn thủy.Cô bạn cùng lớp chuẩn bị cưới đó vốn yêu văn thơ, chắc chắn sẽ thích.
Hôm đi đám cưới, Ngôn Hi hỏi:'' Anh nên mặc gì nhỉ?''
A Hoành kiểng chân thắt cà vạt cho anh cười nói:'' Sao mặc gì mà long trọng vậy, có bắt anh đi làm chú rể đâu.''
'' Không biết anh mà làm chú rể thì sẽ thế nào nhỉ?'' Anh lẩm bẩm rồi khoác chiếc áo khoác màu xanh lam vào.
A Hoành ngẩng lên ngắm anh rồi nheo mắt nói:'' Ê, Ngôn Hi, hình như anh già đi thì phải.''
Anh áp trán vào trán cô nói:'' Thế nên em thấy mình là đứa trẻ con đúng không?''
A Hoành mím môi cười khúc khích, vẻ rất đắc ý.'' Dù gì thì vẫn trẻ hơn anh.''
Anh cúi đầu thì thầm:'' Thế thì em không được chết trước anh đâu đấy. Em mà chết trước, anh nhìn thấy mộ em lần nào là sẽ giẫm vào lần đó.''
A Hoành:'' Biến, em đã sống đủ đâu!''
Họ nắm tay nhau đi dự đám cưới, một người com lê xanh, một người váy trắng, một cao ngạo, một dịu dàng, vô cùng đẹp đôi
Ngôn Hi nói:'' Thực ra...đồng chí ấy là girlfriend của tôi.''
A Hoành nói:'' Thực ra...đồng chí ấy là boyfriend của tôi.''
Cả đám bạn liền cười lớn.'' Sao hai người này chẳng thành thật chút nào nhỉ? Chưa có người yêu thì thôi, anh em chơi với các cậu bao nhiêu năm rồi có cười gì các cậu đâu, sao phải bảo thủ vậy?''
A Hoành đưa mắt nhìn Ngôn Hi.
Ngôn Hi liền thanh minh:'' Ờ, bọn tôi yêu nhau thật mà, thật lòng đấy!''
Cả đám vờ như không nghe thấy, quay sang tán gẫu uống trà, đợi cô dâu, chú rể xuất hiện.
A Hoành bi phẫn nói:'' Từ trước đến nay em luôn là người giữ uy tín trước mặt mọi người, chắc chắn anh là người không ra gì nên mọi người mới không tin tưởng.''
Ngôn Hi hậm hực đáp:'' Sao lại là anh chứ?''
Cách đó không xa có hai người đang đi tới, chính là Trần Quyện và Tân Đạt Di
A Hoành liền cười hỏi:'' Cuối cùng thì cũng túm được hai cậu, cả mùa hè chẳng thấy bóng dáng đâu.''
Tân Đạt Di nấp sau lưng Trần Quyện, túm gấu áo cậu ta tỏ vẻ tội nghiệp, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt sợ sệt.
A Hoành thầm thắc mắc, sao cậu ta lại đắc tội với Ngôn Hi nhỉ? Ngôn Hi phì cười nói:''Trông bộ dáng của cậu kìa, thế mà tự xưng là ông chủ lớn cơ đấy.''
Giọng cậu ta lí nhí như muỗi kêu:'' Anh Ngôn Hi, em có tội.''
A Hoành phì cười, nước trà phụt hết ra ngoài. Mặt trời mọc ở đằng tây rồi ư? Tân Đạt Di lại gọi Ngôn Hi là anh, bình thường cậu ta chỉ gọi là mỹ nhân hay Ngôn Hi gì gì đó thôi mà.
Ngôn Hi miệng hơi cười cười nhưng đôi mắt ráo hoảnh.'' Ngài đừng có cải lương như thế được không, tôi mà trách ngài thì ngài có còn nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay nữa không?''
Trần Quyện tiu nghỉu đáp:'' Đạt Di nhà mình đâu có yếu đuối như thế.''
A Hoành lại phụt thêm một ngụm trà nữa, Đạt Di nhà mình cơ đấy, bọn họ thân nhau từ bao giờ ấy nhỉ?
Cô liền thắc mắc:'' Lúc em không ở nhà, anh và Đạt Di có chuyện gì à?''
Tân Đạt Di mặt mày rầu rĩ, Ngôn Hi liền mỉm cười nói:'' Không có gì, chuyện nhỏ thôi, tiền anh cho hắn ta vay bị lõm mất một ít.'' Sau đó, anh đứng dậy, ghé vào tai Tân Đạt Di,nói nhỏ mấy câu.
Cậu ta đứng thẳng người lên nhưng mặt mày vẫn rầu rĩ, khổ sở.
A Hoành vỗ vai cậu ta an ủi:''Anh ấy đã bảo không trách cậu nữa rồi mà, đừng suy nghĩ nhiều nữa.''
Tân Đạt Di rơm rớm nước mắt, không biết là do cảm động hay thế nào, mà cậu ta nắm chặt bàn tay A Hoành, run rẩy nói:''A Hoành, kiếp này tớ chưa từng năn nỉ cậu làm việc gì, chỉ mong sau này cậu đừng lấy dao chém tớ là được rồi.''
Cô mỉm cười rồi liếc cậu ta đáp:'' Tính sau.''
Cô dâu,chú rể trong bộ váy cưới, com lê trắng tinh đứng đối diện nhau trước mặt mục sư, mỉm cười làm lễ.
A Hoành ngắm nghía cô dâu, tay cô đeo một chiếc nhẫn xinh xắn, lấp lánh dưới ánh mặt trời, cảm giác vô cùng ấm áp.
Thời cấp ba, cô bạn này từng cầm cuốn Thơ Đường toàn tập, bước đến trước mặt cô, tinh nghịch nói:'' A Hoành, hôm qua tớ đọc được một câu thơ, cậu xem có hay không nhé?''
'' Câu nào?''
Cô bạn đó liền cất giọng ngâm:'' Nhân phi mộc thạch giai hữu tình, bất như ngộ bất - khuynh - thành - sắc.''
Lúc đó, A Hoành đỏ bừng mặt, hơi bất ngờ vì bị người khác nhìn thấu, chi khẽ đáp:''Hay lắm!'' Cách đó không xa, Ngôn Hi đang nhắm mắt, tựa người vào cửa sổ lớp học học từ mới tiếng Anh.
Hôm đó cũng là một ngày nắng ấm vàng rực rỡ như thế này,khiến lòng người tràn đầy hy vọng. Hôm nay, cô bạn ngày xưa đã là cô dâu của người khác, còn cô và '' khuynh thành sắc '' của cô vẫn đang miệt mài đấu trí với nhau.
Cô khẽ nắm chặt bàn tay Ngôn Hi, cô nghĩ mình có đủ sự kiên trì, mặc dù anh tính tình bộp chộp, nhưng rồi sẽ có một ngày cô thắng được anh.
Ngôn Hi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay mình bị A Hoành nắm chặt, sau đó liền đưa bàn tay kia nắm chặt bàn tay cô, miệng cười tủm tỉm.
Cô dâu cười rạng rỡ, cầm bó hoa chuẩn bị tung xuống dưới, các cô gái chưa chồng ngồi ở dưới đều hồi hộp, cô dâu lại nhìn A Hoành,chớp mắt vẻ ranh mãnh rồi tung bó hoa về phía cô.
A Hoành đưa tay đón lấy, hương hoa thơm ngát, tựa như một đường parabol hạnh phúc dưới ánh mặt trời.
Rất gần, chỉ còn trong gan tất.
Nhưng ngay lập tức,các cô gái đứng cách đó không xa lại ùa tới, đẩy cô ra một bên rồi đua nhau đưa tay ra đón bó hoa.
A Hoành nhìn bàn tay trống không của mình mà hụt hẫng vô cùng.
Nhanh như cắt, một đôi tay trắng trẻo lại đưa ra đỡ lấy bó hoa, cười tươi nói:'' Xin lỗi các vị,lần sau cố gắng sớm hơn nhé!''
Các cô gái kia đồng thanh biểu tình:''Anh là đàn ông, tranh cái này làm gì, định đi lấy chồng à?''
Anh chàng liền quệt nước mắt đáp:''A Hoành nhà tôi ngố như thế, tôi làm cha, không sớm chuẩn bị cho nó thì làm sao nó lấy được chồng?''
Cả đám tức hộc máu:'' Ngôn Hi, cậu vì con gái cậu như vậy, thật đúng là thiên hạ vô địch rồi đấy!''
Anh cười hớn hở rồi nheo mắt cảm ơn bốn phía với vẻ rất khách sáo, sau đó nhẹ nhàng đặt bó hoa vào lòng A Hoành, còn dịu dàng vuốt hàng lông mày cô và dặn dò ân cần:'' Lần sau muốn lấy cái gìthì phải chủ động hơn nhé!''
A Hoành gật đầu đáp:'' Vâng,em sẽ cố gắng."
Cô ôm bó hoa mà hai má đỏ bừng, mừng không kể siết.
Ăn tiệc xong xuôi, bọn họ ra về, cô bạn gái vừa kéo gấu váy cưới vừa gọi với ra sau lưng:''A Hoành, đã gặp được rồi, kể cả là gỗ đá thì cũng phải dạy cho hắn được khai thông nhé!''
A Hoành cười khúc khích,ngoái lại vẫy tay.'' Tớ biết rồi.''
Một hôm, Tư Hoán gọi điện thoại đến nhà họ Ngôn bảo tìm Ngôn Hi.
Sau khi nghe máy, sắc mặt Ngôn Hi khá khó coi, anh ngồi vẽ tranh trong phòng cả buổi chiều mà không vẽ được cái gì ra hồn. Đến tối lại bảo phải ra ngoài một lúc, dặn A Hoành đừng nấu cơm cho anh.
A Hoành khá bất ngờ, kể từ hôm cô về nhà nghỉ hè, anh chưa bao giờ ra ngoài ăn cơm, lúc nào cũng lăm lăm chiếc bát sứ ngồi đợi trước bàn ăn và cười như một đứa trẻ.
Nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá nhiều, A Hoành nhắc anh mang theo chiếc áo khoác tím.
Ngôn Hi về đến nhà đã là lúc sáng sớm, người nồng nặc mùi rượu, dường như nhìn thấy A Hoành là không thể gượng được nữa, gục xuống vai cô, áo khoác cũng dính đầy vết rượu, không biết anh đã uống bao nhiêu. Cô nấu canh giải rượu cho anh, anh nôn mấy lần liền, đến canh giải rượu cũng không ăn được cuối cùng nôn ra sạch sành sanh mới ngủ thiếp đi. Mấy ngày liền đều như thế, sáu, bảy giờ tối ra khỏi nhà, đến sáng sớm mới về, lần nào cũng say túy lúy, nôn ra cả mật xanh mật vàng.
A Hoành hỏi anh đi đâu, nhưng anh chỉ một mực im lặng, lần này thì nói đi bàn chuyện làm ăn.
Cô thắc mắc:''Anh làm ăn từ bao giờ vậy?''
Anh bình thản đáp:'' Của Lục Lưu, bọn họ không đủ người nên anh làm đỡ một tay.''
Cô cau mày nhưng không nói gì thêm.
Ngôn Hi vẫn chứng nào tật nấy, nửa đêm khuya mới mò về nhà. Cô thức đợi mở cửa cho anh, nhưng anh tự lấy chìa khóa mở cửa,bám vào thành cầu thang, tự lần mò lên tầng hai, mặt đỏ gay, chân nam đá chân chiêu.
Anh vờ như không nhìn thấy A Hoành. Nửa đêm, mặc dù nôn mửa, nhưng bước chân của anh vẫn rất nhẹ. A Hoành mặc dù nhắm mắt nhưng cả đêm chẳng ngủ được phút nào.
Ban ngày, anh vẫn cười nói với cô như bình thường, đưa cô đến khắp các ngõ ngách của thành cổ, dẫn cô đi ăn đủ các món. Tất cả đều mang dấu ấn của anh hồi nhỏ, tất cả đều rất gần gũi thân thương.
A Hoành chống tay lên cằm, bình thản nói:'' Ngôn Hi, rốt cuộc anh coi em là gì chứ?''
Ngôn Hi giật thột, đáp:'' Dĩ nhiên là người yêu rồi.''
A Hoành lại nói:'' Vậy thì từ giờ trở đi,anh đừng dính dáng gì đến Lục Lưu nữa. Em không thích anh vì anh ta mà phải như thế.''
Lần thứ nhất về thăm, ông nội, mẹ, anh trai, Ôn Tư Nhĩ đều rất ổn. Lần thứ hai là do Tư Hoán thông báo chậu xương rồng của cô sắp chết khô rồi, cô phải về nhà cứu vãn tình hình. Lần thứ ba là mẹ ốm, mẹ gọi cho cô, nghiến răng nói:'' Con về nhà nhận xác mẹ mau.'' A Hoành vội vàng quay về, biết bà chỉ là do ăn nhiều mà bị rối loạn tiêu hóa. Cô nhìn bà uống hết thuốc rồi pha cho bà cốc sữa, nói:'' Mẹ, con về đây.'' Ra đến cửa, cô ngập ngừng một lát rồi nói khéo:'' Mẹ, thật ra lần sau mẹ có thể ăn ít thịt lợn hơn một chút.''
Bà Uẩn rất đổi ngạc nhiên, nhìn cô cứ thế mà ra đi không nói được lời nào.
Một lần nọ đi dự tiệc, tiểu thư ngồi tám với nhau:'' Chị Uẩn Nghi, chị biết không, con trai tham mưu trưởng Trương bị một cô ca sĩ trẻ hớp hồn đấy, suốt ngày không thấy ở nhà, cậu ta còn tặng hẳn cho cô ca sĩ đó một bộ váy làm bằng ngọc trai, sợ thật, mấy trăm nghìn tệ, Tham mưu trưởng tức gần chết.''
Bà Uẩn vuốt tóc, cười vẻ quý phái và tỏ ra không quan tâm.'' Không biết đó là cô ca sĩ nào nhỉ, chắc phải xinh xắn lắm.''
Một vị phu nhân liền vân vê cằm nói:'' Hình như là họ Ngôn, không có tên, nhưng họ này hiếm, cùng họ với ông Ngôn Soái nên tôi nhớ được.''
Mặt bà Uẩn liền sầm hẳn xuống, bà nghiến răng nói:'' Chắc hẳn phải là tiểu hồ ly tinh rồi.''
Đúng lúc đó, Ngôn Hi hắt xì một cái rõ mạnh, nói:'' A Hoành, em cho nhiều hạt tiêu vào món sườn quá.''
A Hoành đứng trong bếp thò đầu ra, mỉm cười nói:'' Hôm trước em xem phỏng vấn, thấy bảo Sở Vân nấu món sườn ngon lắm.''
Ngôn Hi cười nói:'' Món sườn này cho tiêu, cay cay, thơm thơm, vừa mềm vừa ngon, ăn rất vừa miệng.'' Anh giật thột, cúi đầu ngoan ngoãn gặm sườn, mặc dù cay chảy nước mắt.
A Hoành rửa tay, tháo tạp dề rồi quay vào bàn ăn, trên đĩa sườn chẳng còn sót lại miếng nào.Cô ngẩn người hỏi:'' Sao anh... ăn nhanh thế?''
Ngôn Hi ho sặc sụa, đỏ mặt tía tai nói:'' Lần sau em đừng cho hạt tiêu nhé, mặc dù anh ăn cay được, nhưng đừng cho nhiều quá.''
A Hoành chống tay lên trán than:'' Ai bảo anh ăn hết, trong bếp còn một đĩa không cay mà, em chỉ...''
Anh cười híp mắt, giọng rất trẻ con:'' Món sườn mà A Hoành nhà mình nấu, chỉ người có phúc mới được ăn thôi.''
Cô chỉ cảm thấy như có vật gì chặn trước ngực, lắp bắp nói:'' Anh là đồ ngốc, đồ ngốc...'' mà không nói được gì hơn.
Ngôn Hi và A Hoành nhận được thiệp mời, một người bạn thời cấp ba chuẩn bị tổ chức đám cưới. Cả hai quá bất ngờ, liền dắt nhau đi mua quà cưới tặng bạn
Chọn món quà nào A Hoành cũng cảm thấy không phù hợp, cô cau mày hồi lâu. Ngôn Hi nói hay là cứ tặng phong bì, họ thích mua gì thì mua.
A Hoành dở khóc dở mếu.''Thiếu gia ơi là thiếu gia, mỗi người chỉ cưới một lần trong đời thôi, phải chọn cẩn thận chứ!''
Anh vân vê cằm, lẩm bẩm:'' Tiền cũng tốt mà.''
Cô nói:'' Tặng tiền, tặng cả quà nữa. Tiền là tiền mình ăn cỗ, quà là thể hiện tấm lòng với bạn bè.''
Ngôn Hi không nói nữa, hai người loanh quanh hồi lâu, chọn mua được bức bình phong phỏng cổ, mặt là vải lụa, thêu cảnh sơn thủy.Cô bạn cùng lớp chuẩn bị cưới đó vốn yêu văn thơ, chắc chắn sẽ thích.
Hôm đi đám cưới, Ngôn Hi hỏi:'' Anh nên mặc gì nhỉ?''
A Hoành kiểng chân thắt cà vạt cho anh cười nói:'' Sao mặc gì mà long trọng vậy, có bắt anh đi làm chú rể đâu.''
'' Không biết anh mà làm chú rể thì sẽ thế nào nhỉ?'' Anh lẩm bẩm rồi khoác chiếc áo khoác màu xanh lam vào.
A Hoành ngẩng lên ngắm anh rồi nheo mắt nói:'' Ê, Ngôn Hi, hình như anh già đi thì phải.''
Anh áp trán vào trán cô nói:'' Thế nên em thấy mình là đứa trẻ con đúng không?''
A Hoành mím môi cười khúc khích, vẻ rất đắc ý.'' Dù gì thì vẫn trẻ hơn anh.''
Anh cúi đầu thì thầm:'' Thế thì em không được chết trước anh đâu đấy. Em mà chết trước, anh nhìn thấy mộ em lần nào là sẽ giẫm vào lần đó.''
A Hoành:'' Biến, em đã sống đủ đâu!''
Họ nắm tay nhau đi dự đám cưới, một người com lê xanh, một người váy trắng, một cao ngạo, một dịu dàng, vô cùng đẹp đôi
Ngôn Hi nói:'' Thực ra...đồng chí ấy là girlfriend của tôi.''
A Hoành nói:'' Thực ra...đồng chí ấy là boyfriend của tôi.''
Cả đám bạn liền cười lớn.'' Sao hai người này chẳng thành thật chút nào nhỉ? Chưa có người yêu thì thôi, anh em chơi với các cậu bao nhiêu năm rồi có cười gì các cậu đâu, sao phải bảo thủ vậy?''
A Hoành đưa mắt nhìn Ngôn Hi.
Ngôn Hi liền thanh minh:'' Ờ, bọn tôi yêu nhau thật mà, thật lòng đấy!''
Cả đám vờ như không nghe thấy, quay sang tán gẫu uống trà, đợi cô dâu, chú rể xuất hiện.
A Hoành bi phẫn nói:'' Từ trước đến nay em luôn là người giữ uy tín trước mặt mọi người, chắc chắn anh là người không ra gì nên mọi người mới không tin tưởng.''
Ngôn Hi hậm hực đáp:'' Sao lại là anh chứ?''
Cách đó không xa có hai người đang đi tới, chính là Trần Quyện và Tân Đạt Di
A Hoành liền cười hỏi:'' Cuối cùng thì cũng túm được hai cậu, cả mùa hè chẳng thấy bóng dáng đâu.''
Tân Đạt Di nấp sau lưng Trần Quyện, túm gấu áo cậu ta tỏ vẻ tội nghiệp, nhìn Ngôn Hi với ánh mắt sợ sệt.
A Hoành thầm thắc mắc, sao cậu ta lại đắc tội với Ngôn Hi nhỉ? Ngôn Hi phì cười nói:''Trông bộ dáng của cậu kìa, thế mà tự xưng là ông chủ lớn cơ đấy.''
Giọng cậu ta lí nhí như muỗi kêu:'' Anh Ngôn Hi, em có tội.''
A Hoành phì cười, nước trà phụt hết ra ngoài. Mặt trời mọc ở đằng tây rồi ư? Tân Đạt Di lại gọi Ngôn Hi là anh, bình thường cậu ta chỉ gọi là mỹ nhân hay Ngôn Hi gì gì đó thôi mà.
Ngôn Hi miệng hơi cười cười nhưng đôi mắt ráo hoảnh.'' Ngài đừng có cải lương như thế được không, tôi mà trách ngài thì ngài có còn nhìn thấy mặt trời ngày hôm nay nữa không?''
Trần Quyện tiu nghỉu đáp:'' Đạt Di nhà mình đâu có yếu đuối như thế.''
A Hoành lại phụt thêm một ngụm trà nữa, Đạt Di nhà mình cơ đấy, bọn họ thân nhau từ bao giờ ấy nhỉ?
Cô liền thắc mắc:'' Lúc em không ở nhà, anh và Đạt Di có chuyện gì à?''
Tân Đạt Di mặt mày rầu rĩ, Ngôn Hi liền mỉm cười nói:'' Không có gì, chuyện nhỏ thôi, tiền anh cho hắn ta vay bị lõm mất một ít.'' Sau đó, anh đứng dậy, ghé vào tai Tân Đạt Di,nói nhỏ mấy câu.
Cậu ta đứng thẳng người lên nhưng mặt mày vẫn rầu rĩ, khổ sở.
A Hoành vỗ vai cậu ta an ủi:''Anh ấy đã bảo không trách cậu nữa rồi mà, đừng suy nghĩ nhiều nữa.''
Tân Đạt Di rơm rớm nước mắt, không biết là do cảm động hay thế nào, mà cậu ta nắm chặt bàn tay A Hoành, run rẩy nói:''A Hoành, kiếp này tớ chưa từng năn nỉ cậu làm việc gì, chỉ mong sau này cậu đừng lấy dao chém tớ là được rồi.''
Cô mỉm cười rồi liếc cậu ta đáp:'' Tính sau.''
Cô dâu,chú rể trong bộ váy cưới, com lê trắng tinh đứng đối diện nhau trước mặt mục sư, mỉm cười làm lễ.
A Hoành ngắm nghía cô dâu, tay cô đeo một chiếc nhẫn xinh xắn, lấp lánh dưới ánh mặt trời, cảm giác vô cùng ấm áp.
Thời cấp ba, cô bạn này từng cầm cuốn Thơ Đường toàn tập, bước đến trước mặt cô, tinh nghịch nói:'' A Hoành, hôm qua tớ đọc được một câu thơ, cậu xem có hay không nhé?''
'' Câu nào?''
Cô bạn đó liền cất giọng ngâm:'' Nhân phi mộc thạch giai hữu tình, bất như ngộ bất - khuynh - thành - sắc.''
Lúc đó, A Hoành đỏ bừng mặt, hơi bất ngờ vì bị người khác nhìn thấu, chi khẽ đáp:''Hay lắm!'' Cách đó không xa, Ngôn Hi đang nhắm mắt, tựa người vào cửa sổ lớp học học từ mới tiếng Anh.
Hôm đó cũng là một ngày nắng ấm vàng rực rỡ như thế này,khiến lòng người tràn đầy hy vọng. Hôm nay, cô bạn ngày xưa đã là cô dâu của người khác, còn cô và '' khuynh thành sắc '' của cô vẫn đang miệt mài đấu trí với nhau.
Cô khẽ nắm chặt bàn tay Ngôn Hi, cô nghĩ mình có đủ sự kiên trì, mặc dù anh tính tình bộp chộp, nhưng rồi sẽ có một ngày cô thắng được anh.
Ngôn Hi sửng sốt, cúi đầu nhìn bàn tay mình bị A Hoành nắm chặt, sau đó liền đưa bàn tay kia nắm chặt bàn tay cô, miệng cười tủm tỉm.
Cô dâu cười rạng rỡ, cầm bó hoa chuẩn bị tung xuống dưới, các cô gái chưa chồng ngồi ở dưới đều hồi hộp, cô dâu lại nhìn A Hoành,chớp mắt vẻ ranh mãnh rồi tung bó hoa về phía cô.
A Hoành đưa tay đón lấy, hương hoa thơm ngát, tựa như một đường parabol hạnh phúc dưới ánh mặt trời.
Rất gần, chỉ còn trong gan tất.
Nhưng ngay lập tức,các cô gái đứng cách đó không xa lại ùa tới, đẩy cô ra một bên rồi đua nhau đưa tay ra đón bó hoa.
A Hoành nhìn bàn tay trống không của mình mà hụt hẫng vô cùng.
Nhanh như cắt, một đôi tay trắng trẻo lại đưa ra đỡ lấy bó hoa, cười tươi nói:'' Xin lỗi các vị,lần sau cố gắng sớm hơn nhé!''
Các cô gái kia đồng thanh biểu tình:''Anh là đàn ông, tranh cái này làm gì, định đi lấy chồng à?''
Anh chàng liền quệt nước mắt đáp:''A Hoành nhà tôi ngố như thế, tôi làm cha, không sớm chuẩn bị cho nó thì làm sao nó lấy được chồng?''
Cả đám tức hộc máu:'' Ngôn Hi, cậu vì con gái cậu như vậy, thật đúng là thiên hạ vô địch rồi đấy!''
Anh cười hớn hở rồi nheo mắt cảm ơn bốn phía với vẻ rất khách sáo, sau đó nhẹ nhàng đặt bó hoa vào lòng A Hoành, còn dịu dàng vuốt hàng lông mày cô và dặn dò ân cần:'' Lần sau muốn lấy cái gìthì phải chủ động hơn nhé!''
A Hoành gật đầu đáp:'' Vâng,em sẽ cố gắng."
Cô ôm bó hoa mà hai má đỏ bừng, mừng không kể siết.
Ăn tiệc xong xuôi, bọn họ ra về, cô bạn gái vừa kéo gấu váy cưới vừa gọi với ra sau lưng:''A Hoành, đã gặp được rồi, kể cả là gỗ đá thì cũng phải dạy cho hắn được khai thông nhé!''
A Hoành cười khúc khích,ngoái lại vẫy tay.'' Tớ biết rồi.''
Một hôm, Tư Hoán gọi điện thoại đến nhà họ Ngôn bảo tìm Ngôn Hi.
Sau khi nghe máy, sắc mặt Ngôn Hi khá khó coi, anh ngồi vẽ tranh trong phòng cả buổi chiều mà không vẽ được cái gì ra hồn. Đến tối lại bảo phải ra ngoài một lúc, dặn A Hoành đừng nấu cơm cho anh.
A Hoành khá bất ngờ, kể từ hôm cô về nhà nghỉ hè, anh chưa bao giờ ra ngoài ăn cơm, lúc nào cũng lăm lăm chiếc bát sứ ngồi đợi trước bàn ăn và cười như một đứa trẻ.
Nhiệt độ ban ngày và ban đêm chênh lệch khá nhiều, A Hoành nhắc anh mang theo chiếc áo khoác tím.
Ngôn Hi về đến nhà đã là lúc sáng sớm, người nồng nặc mùi rượu, dường như nhìn thấy A Hoành là không thể gượng được nữa, gục xuống vai cô, áo khoác cũng dính đầy vết rượu, không biết anh đã uống bao nhiêu. Cô nấu canh giải rượu cho anh, anh nôn mấy lần liền, đến canh giải rượu cũng không ăn được cuối cùng nôn ra sạch sành sanh mới ngủ thiếp đi. Mấy ngày liền đều như thế, sáu, bảy giờ tối ra khỏi nhà, đến sáng sớm mới về, lần nào cũng say túy lúy, nôn ra cả mật xanh mật vàng.
A Hoành hỏi anh đi đâu, nhưng anh chỉ một mực im lặng, lần này thì nói đi bàn chuyện làm ăn.
Cô thắc mắc:''Anh làm ăn từ bao giờ vậy?''
Anh bình thản đáp:'' Của Lục Lưu, bọn họ không đủ người nên anh làm đỡ một tay.''
Cô cau mày nhưng không nói gì thêm.
Ngôn Hi vẫn chứng nào tật nấy, nửa đêm khuya mới mò về nhà. Cô thức đợi mở cửa cho anh, nhưng anh tự lấy chìa khóa mở cửa,bám vào thành cầu thang, tự lần mò lên tầng hai, mặt đỏ gay, chân nam đá chân chiêu.
Anh vờ như không nhìn thấy A Hoành. Nửa đêm, mặc dù nôn mửa, nhưng bước chân của anh vẫn rất nhẹ. A Hoành mặc dù nhắm mắt nhưng cả đêm chẳng ngủ được phút nào.
Ban ngày, anh vẫn cười nói với cô như bình thường, đưa cô đến khắp các ngõ ngách của thành cổ, dẫn cô đi ăn đủ các món. Tất cả đều mang dấu ấn của anh hồi nhỏ, tất cả đều rất gần gũi thân thương.
A Hoành chống tay lên cằm, bình thản nói:'' Ngôn Hi, rốt cuộc anh coi em là gì chứ?''
Ngôn Hi giật thột, đáp:'' Dĩ nhiên là người yêu rồi.''
A Hoành lại nói:'' Vậy thì từ giờ trở đi,anh đừng dính dáng gì đến Lục Lưu nữa. Em không thích anh vì anh ta mà phải như thế.''
Tác giả :
Thư Hải Thương Sinh