Mười Năm Thương Nhớ
Quyển 1 - Chương 59: Biết bao tội lỗi
Ông Ôn gọi điện cho con gái và đưa ra ý kiến của mình.
A Hoành nhận được điện thoại lúc vừa tỉnh dậy, cô ngần ngừ trong giây lát rồi nói: “Cha để con suy nghĩ thêm nhé!”
Sau một đêm say khướt, cổ họng khô khốc, đầu nặng trĩu, A Hoành cầm phiếu điền nguyện vọng, vừa lật xem vừa day huyệt thái dương.
Trường Đại học Z ư? Trường này rất ổn, nằm ở thành phố H, rất gần Ô Thủy.
“Tách!” Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tờ phiếu. A Hoành ôm mũi chạy vội vào nhà vệ sinh. Uống nhiều bia quá, thời tiết hanh khô nên rất dễ chảy máu cam.
Máu đã bị nước xả đi, A Hoành ngẩng đầu vỗ trán. Vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy Ngôn Hi. Cô giật bắn mình, đang định cúi xuống thì bị anh ngăn lại.
“Đừng động đậy.” Anh cau mày, ngón tay lành lạnh vỗ nhẹ lên trán cô.
“Sao lại chảy máu cam nhỉ?” Ngôn Hi lẩm bẩm. “Anh nghe người ta nói chỉ có trẻ con mới bị chảy máu cam.”
Miệng rất khô, môi bị bong da, cô liếm nhẹ thì thấy có vị tanh tanh của máu, bèn rầu rĩ nói: ‘Lần sau em sẽ không bao giờ uống bia nữa.”
Tác dụng phụ của việc say khướt là vô cùng lớn. Đau đầu, chảy máu cam chỉ là chuyện nhỏ, phải nghe thấy một số chuyện không nên nghe, sau đó phải tin vào một số việc không nên tin mới là phiền phức.
‘Ngôn Hi, hôm qua Tư Nhĩ nói với em một số chuyện.” A Hoành chậm rãi nói. “Cô ấy bảo..”
“Em đừng tin.” Anh bình thản nói.
“Hả?”
Anh nhìn vết máu cam dưới mũi cô, áp lòng bàn tay lên trán cô, có cảm giác lành lạnh, rồi anh nhắc lại lần nữa: “Không phải là chuyện anh đích thân nói với em thì em đừng có tin.”
“Vâng.”
Nghĩ đến số điểm của Ngôn Hi, A Hoành định đăng kí trường T cho xong. Trường tổng hợp nên coi trọng cả môn tự nhiên và xã hội, Ngôn Hi lại thích các môn xã hội, còn cô thì chỉ muốn học ngành y. Căn bệnh của Tại Tại luôn là nỗi ám ảnh lớn trong lòng cô.
Vậy mà khi nói chuyện này với Ngôn Hi, anh lại chống đối ngay: “Anh nghe nói nhà trường T nấu món sườn rất tệ.”
Cô bèn liếc xéo anh, nói: “Món sườn của trường B ngon lắm, sao anh không trúng thủ khoa đi? Điểm thi thì nửa vời mà còn nhiều chuyện.”
Anh chàng ngân ngấn nước mắt, nói: “Trường T thì trường T! Nhưng anh nói trước nhé, anh không ở kí túc xá đâu, anh sẽ về nhà hằng ngày.”
“Thôi được, về nhà, để em làm món sườn cho anh.” Cô nhìn anh, nụ cười lộ rõ vẻ cưng chiều.
Cô nói: “Ngôn Hi, hi vọng anh sẽ không phát ngấy!”
Anh liền cười: “A Hoành à, đó là món sườn mà Ngôn Hi anh thích nhất trên đời.”
Nghe thấy câu này, tự nhiên trong lòng lại thấy hơi cảm động.
Thích nhất trên đời.
Hiếm khi thấy anh chàng thốt ra được câu nói đó.
Ngày cuối cùng của hạn điền nguyện vọng rơi vào ngày sinh nhật Ngôn Hi. Ngôn Hi và A Hoành xếp chồng hai phiếu điền nguyện vọng và đặt lên bàn kính. Đó là nơi họ thường ngồi làm bài tập, vừa làm vừa có thể liếc trộm ti vi.
Cô nói: “Ngôn Hi, đợi chúc mừng sinh nhật anh xong thì bọn mình đi nộp phiếu nguyện vọng nhé!”
Anh gật gù rồi bảo “ừ” rất dứt khoát.
Hôm đó, gần như tất cả bạn bè đều đến chung vui. Chiếc bánh gato rất hoành tráng, hoa hướng dương rực rỡ bị cả đám lấy làm đồ chơi và ném vào người Ngôn Hi. Anh cười vui vẻ, để mặc cho bọn họ nô đùa.
“Ngôn Hi, cậu vẫn hệt như ngày xưa, lúc nào cũng dễ bị tấn công.”
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, mọi người đưa mắt nhìn ra thì thấy một chàng trai đứng ngoài cửa, nhìn từ xa tựa như một khối ngọc trắng ngần không tì vết.
“Lục Lưu.” Trần Quyện sững lại, rồi đứng bật dậy, bỏ chiếc bánh ngọt trên tay xuống, động tác luống cuống như một đứa trẻ.
“Lâu lắm không gặp nhỉ!” Chàng trai kia khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn mọi người.
Không mừng rỡ cũng không buồn tủi, tất cả đều bình thường.
Lực Lưu, đây chính là Lục Lưu…
Đây là lần đầu tiên A Hoành nhìn thấy Lục Lưu.
Rất lâu sau này cô mới biết, ngoài Ngôn Hi ra, người này tác động rất lớn đến cuộc đời cô.
Lục Lưu không nhìn ai mà tiến thẳng đến chỗ Ngôn Hi, dưới ánh đèn neon, ngón giữa tay phải của anh ta lấp lánh ánh bạc sắc lạnh.
Tiffany.
Người đó liếc bàn tay phải của Ngôn Hi, trắng ngần như trống trơn. Anh ta liền nâng cầm Ngôn Hi lên, hỏi với giọng kẻ cả: “Chiếc nhẫn tôi đưa cho cậu đâu?”
Thái độ đối địch - hoàn toàn trái ngược với vẻ hòa nhã trước mặt mọi người.
Ngôn Hi liền hất tay Lục Lưu ra. “Vứt rồi.”
Lục Lưu đưa mắt nhìn xung quanh, đôi môi mỏng của anh ta mím lại, anh ta tháo chiếc nhẫn ngay bên tay phải ra và đưa cho A Hoành: “Lần đầu gặp mặt, Ôn Hoành, đây chỉ là món quà nhỏ thôi.”
A Hoành khẽ ngẩng đầu lên, tự nhiên thấy mắt mình đau nhói.
Đau quá!
Bọn họ uống rất nhiều.
A Hoành thấy ngột ngạt, bèn đi ra ngoài cho thoáng. Ngoài hành lang có hai người đang đứng.
“Nếu cậu không sao thì theo tôi về Mỹ.”
“Hãy cho tôi một lý do.”
“Giao bà Lâm Nhược Mai cho cậu giải quyết, cậu thấy thế nào?”
“Cậu không có quyền can thiệp đến ân oán giữa tôi với bà ấy. Còn tôi cũng chẳng có hứng thú với những ân oán giữa cậu với bà ấy.
”Cậu nhập vai quá sâu rồi thì phải.”
“Chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.”
“Ngôn Hi, đừng đem Ôn Hoành ra để thử thách sự chịu đựng của tôi. Không đem lại kết quả gì đâu.”
“Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến cô ấy cả.”
“Nếu đổi lại là Tư Nhĩ thì trong cậu có tài năng bẩm sinh làm “người anh tốt” bao giờ chưa?
“Ông nội tôi dặn phải chăm sóc con bé đến năm nó mười tám tuổi.”
“Sinh nhật của Tư Nhĩ vào màu đông, qua lâu lắm rồi.”
“… Từ lúc chào đời, tôi và A Hoành đã có hôn ước. Yêu cô ấy suốt đời theo cách mà cô ấy thích, để cô ấy được sống một cuộc sống bình an, hạnh phúc, đây là điều mà nhà họ Ngôn và tôi nợ cô ấy.”
“Ngôn Hi, cậu còn yêu được nữa ư? Chuyện này chẳng buồn cười chút nào cả.”
“Không yêu nhưng ít nhất cũng không buông tay trước.”
Mọi người đang chơi trò chuyển lời. Có rất đông người. Người đầu tiên nói ra một câu, sau đó cả nhóm sẽ rỉ tai nhau, người cuối cùng là người công bố đáp án. Nếu câu đó không giống với câu người đầu tiên nói thì phải tìm ra rốt cuộc người nào bắt đầu ri tai sai, người này sẽ bị phạt uống rượu.
Tư Nhĩ và cô ngồi gần nhau. Tư Nhĩ nói với A Hoành bằng giọng điệu rất khoái chí, khèm theo một chút châm chọc : “Nói cho cậu biết một điều bí mật, Ôn Hoành. Tớ mang họ Ngôn đấy.”
A Hoành mỉm cười rồi ghé sát vào tai trái của Tân Đạt Di, nói nhỏ một câu.
Tân Đạt Di là người cuối cùng, cậu công bố đáp án với vẻ không chắc chắn:” Câu không đích thân nói với tớ thì tớ không tin đâu.”
Tư Hoán tiu nghỉu nói: “Sao lại lệch nhiều như vậy. Lúc đầu tôi nói là “chào mừng cậu đã trở về Lục Lưu ạ” mà.”
Ngôn Hi đứng cách đó không xa lặng lẽ nhìn cô, sắc mặt nhợt nhạt.
A Hoành mỉm cười, nói: “Bắt đầu truyền sai từ tớ.” Cô nâng li lên, chấp nhận uống rượu phạt. Động tác chậm rãi, bình thản và hết sức nhẹ nhạng. Ý cười hiện rõ trên môi.
Lục Lưu bước vào nhà họ Ngôn một cách thành thục.
Con Kho Tộ đậu trên vai anh ta xúc động reo lên:” Lu rou, Lu rou.”
Lục Lưu, Lục Lưu.
Trong mắt Trần Quyện là vẻ bị thương. Trong mắt Tư Hoán là.. nỗi tuyệt vọng.
Cô nói: “Anh trai, anh đừng làm như thế!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi Tư Hoán là anh trai, rồi cô bịt tay lên mắt Tư Hoán.
Năm giờ chiều là hạn cuối cùng nộp phiếu đăng kí nguyện vọng.
Cô pha cho Lục Lưu một cốc cà phê, vị cà phê vừa ngọt vừa đắng. Sau đó, cô mang hai tờ phiếu đăng kí nguyện vọng chạy sang trường.
Trên đường đi có rất nhiều ngõ rẽ khác nhau, một con đường với nhiều cửa hang và người đi bộ, một quảng trường đang chờ tu sửa, dường như đây là toàn bộ kí ức của cô và Ngôn Hi cùng đi trong ba năm qua. Khi cô ngước mắt lên thì chiếc đồng hồ trên quảng trường như sắp đến ngày tận thế.
Chạy đến lúc gần như tắt thở, cô đẩy mạnh cửa phòng làm việc, khiến cô Quách chủ nhiệm giật bắn mình.
“A Hoành, em đã chọn xong chưa? Trường Q hay trường B?”
“Cô ơi, cô còn phiếu đăng kí nguyện vọng nào chưa điền không ạ?”
A Hoành, mày còn có sự lựa chọn nào khác nữa không?
Tại sao, không trở về?
Bắt đầu từ đâu, hãy kết thúc tại đó.
Cô tiễn Ngôn Hi ra sân bay. Chứng bệnh cuồng loạn của Ngôn Hi phải sang Mỹ để kiểm tra triệt để. Anh đeo chiếc ba lô màu hồng, giống hệt năm anh dắt cô bỏ nhà đi.
Anh bảo: “A Hoành, em ở nhà ngoan, đợi anh nhớ chưa?”
Cô gỡ chiêc kính râm của anh ra rồi kiễng chân hôn lên mi mắt anh.
Từng có một chàng trai hôn cô như thế này.
“Ngôn Hi, đừng quên đường về nhà nhé!” Cô mỉm cười, nói với anh câu cuối cùng.
Ngôn Hi, nếu không có em ở nhà đợi anh thì anh cũng đừng quên đường về nhà nhé!
Năm đó, tờ lịch cuối cùng đã được xé.
A Hoành nhận được điện thoại lúc vừa tỉnh dậy, cô ngần ngừ trong giây lát rồi nói: “Cha để con suy nghĩ thêm nhé!”
Sau một đêm say khướt, cổ họng khô khốc, đầu nặng trĩu, A Hoành cầm phiếu điền nguyện vọng, vừa lật xem vừa day huyệt thái dương.
Trường Đại học Z ư? Trường này rất ổn, nằm ở thành phố H, rất gần Ô Thủy.
“Tách!” Một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống tờ phiếu. A Hoành ôm mũi chạy vội vào nhà vệ sinh. Uống nhiều bia quá, thời tiết hanh khô nên rất dễ chảy máu cam.
Máu đã bị nước xả đi, A Hoành ngẩng đầu vỗ trán. Vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy Ngôn Hi. Cô giật bắn mình, đang định cúi xuống thì bị anh ngăn lại.
“Đừng động đậy.” Anh cau mày, ngón tay lành lạnh vỗ nhẹ lên trán cô.
“Sao lại chảy máu cam nhỉ?” Ngôn Hi lẩm bẩm. “Anh nghe người ta nói chỉ có trẻ con mới bị chảy máu cam.”
Miệng rất khô, môi bị bong da, cô liếm nhẹ thì thấy có vị tanh tanh của máu, bèn rầu rĩ nói: ‘Lần sau em sẽ không bao giờ uống bia nữa.”
Tác dụng phụ của việc say khướt là vô cùng lớn. Đau đầu, chảy máu cam chỉ là chuyện nhỏ, phải nghe thấy một số chuyện không nên nghe, sau đó phải tin vào một số việc không nên tin mới là phiền phức.
‘Ngôn Hi, hôm qua Tư Nhĩ nói với em một số chuyện.” A Hoành chậm rãi nói. “Cô ấy bảo..”
“Em đừng tin.” Anh bình thản nói.
“Hả?”
Anh nhìn vết máu cam dưới mũi cô, áp lòng bàn tay lên trán cô, có cảm giác lành lạnh, rồi anh nhắc lại lần nữa: “Không phải là chuyện anh đích thân nói với em thì em đừng có tin.”
“Vâng.”
Nghĩ đến số điểm của Ngôn Hi, A Hoành định đăng kí trường T cho xong. Trường tổng hợp nên coi trọng cả môn tự nhiên và xã hội, Ngôn Hi lại thích các môn xã hội, còn cô thì chỉ muốn học ngành y. Căn bệnh của Tại Tại luôn là nỗi ám ảnh lớn trong lòng cô.
Vậy mà khi nói chuyện này với Ngôn Hi, anh lại chống đối ngay: “Anh nghe nói nhà trường T nấu món sườn rất tệ.”
Cô bèn liếc xéo anh, nói: “Món sườn của trường B ngon lắm, sao anh không trúng thủ khoa đi? Điểm thi thì nửa vời mà còn nhiều chuyện.”
Anh chàng ngân ngấn nước mắt, nói: “Trường T thì trường T! Nhưng anh nói trước nhé, anh không ở kí túc xá đâu, anh sẽ về nhà hằng ngày.”
“Thôi được, về nhà, để em làm món sườn cho anh.” Cô nhìn anh, nụ cười lộ rõ vẻ cưng chiều.
Cô nói: “Ngôn Hi, hi vọng anh sẽ không phát ngấy!”
Anh liền cười: “A Hoành à, đó là món sườn mà Ngôn Hi anh thích nhất trên đời.”
Nghe thấy câu này, tự nhiên trong lòng lại thấy hơi cảm động.
Thích nhất trên đời.
Hiếm khi thấy anh chàng thốt ra được câu nói đó.
Ngày cuối cùng của hạn điền nguyện vọng rơi vào ngày sinh nhật Ngôn Hi. Ngôn Hi và A Hoành xếp chồng hai phiếu điền nguyện vọng và đặt lên bàn kính. Đó là nơi họ thường ngồi làm bài tập, vừa làm vừa có thể liếc trộm ti vi.
Cô nói: “Ngôn Hi, đợi chúc mừng sinh nhật anh xong thì bọn mình đi nộp phiếu nguyện vọng nhé!”
Anh gật gù rồi bảo “ừ” rất dứt khoát.
Hôm đó, gần như tất cả bạn bè đều đến chung vui. Chiếc bánh gato rất hoành tráng, hoa hướng dương rực rỡ bị cả đám lấy làm đồ chơi và ném vào người Ngôn Hi. Anh cười vui vẻ, để mặc cho bọn họ nô đùa.
“Ngôn Hi, cậu vẫn hệt như ngày xưa, lúc nào cũng dễ bị tấn công.”
Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, mọi người đưa mắt nhìn ra thì thấy một chàng trai đứng ngoài cửa, nhìn từ xa tựa như một khối ngọc trắng ngần không tì vết.
“Lục Lưu.” Trần Quyện sững lại, rồi đứng bật dậy, bỏ chiếc bánh ngọt trên tay xuống, động tác luống cuống như một đứa trẻ.
“Lâu lắm không gặp nhỉ!” Chàng trai kia khẽ gật đầu rồi đưa mắt nhìn mọi người.
Không mừng rỡ cũng không buồn tủi, tất cả đều bình thường.
Lực Lưu, đây chính là Lục Lưu…
Đây là lần đầu tiên A Hoành nhìn thấy Lục Lưu.
Rất lâu sau này cô mới biết, ngoài Ngôn Hi ra, người này tác động rất lớn đến cuộc đời cô.
Lục Lưu không nhìn ai mà tiến thẳng đến chỗ Ngôn Hi, dưới ánh đèn neon, ngón giữa tay phải của anh ta lấp lánh ánh bạc sắc lạnh.
Tiffany.
Người đó liếc bàn tay phải của Ngôn Hi, trắng ngần như trống trơn. Anh ta liền nâng cầm Ngôn Hi lên, hỏi với giọng kẻ cả: “Chiếc nhẫn tôi đưa cho cậu đâu?”
Thái độ đối địch - hoàn toàn trái ngược với vẻ hòa nhã trước mặt mọi người.
Ngôn Hi liền hất tay Lục Lưu ra. “Vứt rồi.”
Lục Lưu đưa mắt nhìn xung quanh, đôi môi mỏng của anh ta mím lại, anh ta tháo chiếc nhẫn ngay bên tay phải ra và đưa cho A Hoành: “Lần đầu gặp mặt, Ôn Hoành, đây chỉ là món quà nhỏ thôi.”
A Hoành khẽ ngẩng đầu lên, tự nhiên thấy mắt mình đau nhói.
Đau quá!
Bọn họ uống rất nhiều.
A Hoành thấy ngột ngạt, bèn đi ra ngoài cho thoáng. Ngoài hành lang có hai người đang đứng.
“Nếu cậu không sao thì theo tôi về Mỹ.”
“Hãy cho tôi một lý do.”
“Giao bà Lâm Nhược Mai cho cậu giải quyết, cậu thấy thế nào?”
“Cậu không có quyền can thiệp đến ân oán giữa tôi với bà ấy. Còn tôi cũng chẳng có hứng thú với những ân oán giữa cậu với bà ấy.
”Cậu nhập vai quá sâu rồi thì phải.”
“Chẳng liên quan gì đến cô ấy cả.”
“Ngôn Hi, đừng đem Ôn Hoành ra để thử thách sự chịu đựng của tôi. Không đem lại kết quả gì đâu.”
“Tôi đã nói rồi, không liên quan gì đến cô ấy cả.”
“Nếu đổi lại là Tư Nhĩ thì trong cậu có tài năng bẩm sinh làm “người anh tốt” bao giờ chưa?
“Ông nội tôi dặn phải chăm sóc con bé đến năm nó mười tám tuổi.”
“Sinh nhật của Tư Nhĩ vào màu đông, qua lâu lắm rồi.”
“… Từ lúc chào đời, tôi và A Hoành đã có hôn ước. Yêu cô ấy suốt đời theo cách mà cô ấy thích, để cô ấy được sống một cuộc sống bình an, hạnh phúc, đây là điều mà nhà họ Ngôn và tôi nợ cô ấy.”
“Ngôn Hi, cậu còn yêu được nữa ư? Chuyện này chẳng buồn cười chút nào cả.”
“Không yêu nhưng ít nhất cũng không buông tay trước.”
Mọi người đang chơi trò chuyển lời. Có rất đông người. Người đầu tiên nói ra một câu, sau đó cả nhóm sẽ rỉ tai nhau, người cuối cùng là người công bố đáp án. Nếu câu đó không giống với câu người đầu tiên nói thì phải tìm ra rốt cuộc người nào bắt đầu ri tai sai, người này sẽ bị phạt uống rượu.
Tư Nhĩ và cô ngồi gần nhau. Tư Nhĩ nói với A Hoành bằng giọng điệu rất khoái chí, khèm theo một chút châm chọc : “Nói cho cậu biết một điều bí mật, Ôn Hoành. Tớ mang họ Ngôn đấy.”
A Hoành mỉm cười rồi ghé sát vào tai trái của Tân Đạt Di, nói nhỏ một câu.
Tân Đạt Di là người cuối cùng, cậu công bố đáp án với vẻ không chắc chắn:” Câu không đích thân nói với tớ thì tớ không tin đâu.”
Tư Hoán tiu nghỉu nói: “Sao lại lệch nhiều như vậy. Lúc đầu tôi nói là “chào mừng cậu đã trở về Lục Lưu ạ” mà.”
Ngôn Hi đứng cách đó không xa lặng lẽ nhìn cô, sắc mặt nhợt nhạt.
A Hoành mỉm cười, nói: “Bắt đầu truyền sai từ tớ.” Cô nâng li lên, chấp nhận uống rượu phạt. Động tác chậm rãi, bình thản và hết sức nhẹ nhạng. Ý cười hiện rõ trên môi.
Lục Lưu bước vào nhà họ Ngôn một cách thành thục.
Con Kho Tộ đậu trên vai anh ta xúc động reo lên:” Lu rou, Lu rou.”
Lục Lưu, Lục Lưu.
Trong mắt Trần Quyện là vẻ bị thương. Trong mắt Tư Hoán là.. nỗi tuyệt vọng.
Cô nói: “Anh trai, anh đừng làm như thế!”
Đây là lần đầu tiên cô gọi Tư Hoán là anh trai, rồi cô bịt tay lên mắt Tư Hoán.
Năm giờ chiều là hạn cuối cùng nộp phiếu đăng kí nguyện vọng.
Cô pha cho Lục Lưu một cốc cà phê, vị cà phê vừa ngọt vừa đắng. Sau đó, cô mang hai tờ phiếu đăng kí nguyện vọng chạy sang trường.
Trên đường đi có rất nhiều ngõ rẽ khác nhau, một con đường với nhiều cửa hang và người đi bộ, một quảng trường đang chờ tu sửa, dường như đây là toàn bộ kí ức của cô và Ngôn Hi cùng đi trong ba năm qua. Khi cô ngước mắt lên thì chiếc đồng hồ trên quảng trường như sắp đến ngày tận thế.
Chạy đến lúc gần như tắt thở, cô đẩy mạnh cửa phòng làm việc, khiến cô Quách chủ nhiệm giật bắn mình.
“A Hoành, em đã chọn xong chưa? Trường Q hay trường B?”
“Cô ơi, cô còn phiếu đăng kí nguyện vọng nào chưa điền không ạ?”
A Hoành, mày còn có sự lựa chọn nào khác nữa không?
Tại sao, không trở về?
Bắt đầu từ đâu, hãy kết thúc tại đó.
Cô tiễn Ngôn Hi ra sân bay. Chứng bệnh cuồng loạn của Ngôn Hi phải sang Mỹ để kiểm tra triệt để. Anh đeo chiếc ba lô màu hồng, giống hệt năm anh dắt cô bỏ nhà đi.
Anh bảo: “A Hoành, em ở nhà ngoan, đợi anh nhớ chưa?”
Cô gỡ chiêc kính râm của anh ra rồi kiễng chân hôn lên mi mắt anh.
Từng có một chàng trai hôn cô như thế này.
“Ngôn Hi, đừng quên đường về nhà nhé!” Cô mỉm cười, nói với anh câu cuối cùng.
Ngôn Hi, nếu không có em ở nhà đợi anh thì anh cũng đừng quên đường về nhà nhé!
Năm đó, tờ lịch cuối cùng đã được xé.
Tác giả :
Thư Hải Thương Sinh