Mười Năm Thương Nhớ
Quyển 1 - Chương 33-1
Không còn là con quỷ hút máu
người ngày trước
Mặc dù A Hoành và Ngôn Hi sống chung dưới một mái nhà nhưng thói quen sinh hoạt khác nhau nên ngoài giờ ăn cơm, hai người gần như không mấy khi chạm mặt.
Ngôn Hi vốn là sinh vật có giờ giấc sinh hoạt vô tổ chức bất kể ngày đêm, cộng với việc đang được nghỉ hè, anh chàng lại càng được đà thả sức tung hoành. Lúc nào vui thì nghe nhạc Rock, ầm ĩ đến nỗi hàng xóm kéo sang gõ cửa ầm ầm. Lúc nào buồn thì đóng cửa, kéo rèm lại, ngồi yên trong phòng cả ngày.
Còn A Hoành vẫn chín giờ tối lên giường, sáu giờ dậy, đồng hồ sinh học chuẩn xác vô cùng. Cô đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, xem phim hoạt hình, ngày nào cũng như thế.
Ngôn Hi thích ăn món sườn, các món có nước xốt với đủ thứ mùi vị khác nhau. Cô thích ăn rau xanh, những món bình thường, thanh đạm.
Ngôn Hi uống Cocacola, Fanta, sâm banh, vodka, tóm lại là tất cả các loại đồ uống có ga, có màu sắc ấm áp, sặc sỡ. Cô chỉ uống nước lọc, rượu nhẹ, rượu sake, tóm lại là những loại đồ uống êm dịu, trong suốt.
Ngôn Hi thích làm mọi việc trong trạng thái không tập trung, vừa nghe nhạc Rock vừa vẽ ánh tà dương, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nghiên cứu cách khóc của các cô gái đẹp trong phim, tìm ra kiểu khóc nào không bị anh ghét.
Còn cô từ trước đến giờ không có nhiều sở thích linh tinh, nên chỉ biết ngồi luyện chữ hoặc vừa xen phim hoạt hình vừa cười khúc khích, không để ý đến sự thay đổi của mọi thứ xung quanh.
Thường chỉ đến khi chạm mặt nhau, cả hai mới ý thức được sự tồn tại của một người khác trong cùng một mái nhà. Cho dù cảm thấy vô cùng mới lạ nhưng sự mới lạ này vẫn chưa đủ để phá vỡ không gian cá nhân của nhau. Thế là họ tiếp tục bình thản chấp nhận sự tồn tại của người kia, đưa sự tồn tại đó hoà nhập vào đời sống của mình.
"A Hoành..." Ngôn Hi ngái ngủ mò ra bếp.
"Dậy rồi à?" A Hoành múc ít canh gà lên nếm thử, dáng vẻ rất tất bật, đầu cũng chẳng ngoảnh lại. "Sữa trong lò vi sóng, anh tự ra lấy đi, uống ít thôi, lát nữa là ăn trưa rồi." Canh rất vừa miệng, A Hoành bỏ cái muỗng xuống.
"Ờ." Ngôn Hi ngáp ngắn ngáp dài, dụi dụi mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Anh vừa bỏ quần áo vào máy giặt rôi, không biết cho xà phòng như thế đã đủ chưa."
A Hoành có linh cảm chẳng lành, bèn tắt bếp, chạy vào phòng giặt đồ, mở nắp máy giặt ra mà mặt mũi tối sầm.
"Anh cho xà phòng..."
Ngôn Hi liền chỉ ngay vào cái túi đựng một loại bột đặt cạnh máy giặt.
"Đấy là, bột tẩy chứ." A Hoành nói.
Ngôn Hi giật nảy mình, nhìn vào máy giặt, cả thùng quần áo đã nham nhở tang thương.
"A Hoành, tại sao em lại để bột tẩy cạnh bột giặt?" Ngôn Hi rút nguồn điện ra rồi moi lên mấy cái quần áo màu sắc loang lổ, muốn khóc mà không có nước mắt. "Hu hu, quả áo sơ mi Armani Ý mới tậu của tui, quả quần trắng Calvin Klein, quả áo phông đen Givenchy của tôi, quả..."
"Anh giỏi tiếng Anh như thế, chữ "bleach" to thù lù thế kia mà không nhìn thấy ư?" A Hoành ngắt lời Ngôn Hi, giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy vẻ chăm chọc.
“Bleach, cái gì cơ?” Đôi mắt long lanh của Ngôn Hi lộ rõ vẻ ngây thơ, nhìn rất tội nghiệp.
“Thuốc tẩy.” A Hoành bất lực nhìn lên trần nhà.
“A Hoành, vậy phải... làm gì đây?” Ngôn Hi nước mắt lưng tròng, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
“Còn làm thế nào nữa, vứt đi thôi.” A Hoành thản nhiên đáp.
Đây là sự trừng phạt cho những anh chàng không chịu làm việc nhà, làm việc gì cũng hậu đậu, vụng về.
"Ôi, Armani của tôi, Calvin Klein của tôi, Givenchy của tôi nữa, ôi cả Versace..." Ngôn Hi ôm mặt, chỉ để lộ cái đầu đinh và gào lên ầm ĩ.
A Hoành chẳng buồn đếm xỉa đến anh mà quay vào bếp, bỏ mặc anh rên rỉ sau lưng cô.
Lúc trời sầm tối, A Hoành xem phim Thám tử Sherlock Holmes, xem đến giữa chừng thì xuất hiện cảnh tượng hãi hùng trong thư viện cũ tối tăm, thang máy từ từ đi lên, một xác chết kẹt giữa cửa thang máy.
Sau lưng có người kêu ai oán: "Chiếc áo sơ mi kẻ ca rô đó ai nhìn cũng khen của tôi..."
A Hoành giật bắn mình, vội ngoái lại, hoá ta vẫn là anh chàng Ngôn Hi.
"Biết rồi, biết rồi, khổ lắm nói mãi!" Khoé miệng A Hoành giật giật, cô nhìn anh, gào lên: "Mua cái mới vậy, được chưa?"
Mục đích đã đạt được, anh chàng hả hê vô cùng.
Cụ Ngôn sợ Ngôn Hi tiêu xài hoang phí nên tiền sinh hoạt hằng tháng đều chuyển vào tài khoản chỉ có A Hoành biết password, mọi hoạt động chi tiêu tài chính đều do cô chủ trì.
Mặc dù rất không hài lòng nhưng tiền nằm trong tay chính quyền, trời thì ở cao, hoàng đế lại ở xa, Ngôn Hi đành cắn răng chịu đúng. Anh ngày ngày bám riết lấy A Hoành, đòi hết cái nọ đến cái kia, đòi nhiều cô cũng đau đầu, đương nhiên là phải đồng ý.
Tuy nhiên, có tiền cũng không thể vung tay quá trán được, mua một cái là đi bay mấy chục nghìn tệ.
Nửa đêm, A Hoành trằn trọc không sao ngủ được, nghĩ ngợi hồi lâu liền mò ra chỗ thùng rác, nhặt đống quần áo rồi bỏ vào máy giặt, giặt một lần, ủi ba lần, cẩn thận không bỏ góc nào.
Mặc dù vẫn có nét giống chiếc đĩa pha màu nhưng độ mới thì hơn hẳn, và thế là cô hài lòng quay về phòng.
Ngày hôm sau, A Hoành tỉnh dậy, thấy không có vẻ quá sớm, bèn ra gọi điện thoại.
“A lô! A Hoành hả?” Đầu bên kia ngáp dài, chắc là vừa bò dậy.
“Đạt Di à, hôm qua, ông Ngôn gửi về, mấy món đồ Armani phiên bản hạn chế, nhưng Ngôn Hi mặc lại hơi rộng, thôi tặng cậu cho đỡ phí.” A Hoành mỉm cười, nói.
Trước khi đi ngủ, Ngôn Hi uống nhiều sữa quá nên buồn đi vệ sinh, tỉnh sớm, nhìn thấy A Hoành đang gọi điện thoại ở phòng khách, liền lò dò đi tới.
"A Hoành, em đang làn gì vậy?"
A Hoành đặt ngón tay lên môi và "suỵt" một tiếng.
"Ờ, lát nữa cậu đến nhé, quần áo chuẩn bị hết rồi." A Hoành cười tươi như hoa.
Ngôn Hi sởn gai ốc.
Cúp máy xong, A Hoành lại tiếp tục bấm số. "Rose à, tớ có chuyện, muốn trai đoori với cậu..."
Cũng các bước như thế, cũng những câu nói đó.
"Em nhặt quần áo vào từ bao giờ vậy?"
Ngôn Hi nhìn mấy bộ quần áo loang lổ đủ màu kia với vẻ khó chịu.
"Ngôn Hi, diễn kịch với em nhé?" A Hoành cười.
"Thù lao." Ngôn Hi nói.
"Armani, Calvin Klein, Givenchy, Versace, mỗi loại hai chiếc?"
"Ok!" Ngôn Hi nhanh gọn đáp, tự cảm thấy mình là cậu bé ngoan ngoãn hiếm thấy.
Một lúc sau, chuông cửa réo, Tân Đạt Di hùng hục chạy vào.
"Wow wow, A Hoành, đúng là chỗ anh em thân thiết có khác, quần áo ở đâu, đừng khách khí nữa, chỉ cần là quần áo của Ngôn Hi thì ít nhiều tớ cũng mặc được."
Hê hê, chiếc bánh Armani từ trên trời rơi xuống là chuyện nhỏ, cơ hội được xài đồ chùa của Ngôn Hi là chuyện ngàn năm có một.
Ngôn Hi đứng bên cạnh giả vờ nhăn nhó gầm lên: "A Hoành, sao em lại cho bà mợ quần áo, loại này được bán ra với số lượng rất ít, giờ mặc không vừa, đợi lão tử mập lên chút nữa thì mặc tốt chứ sao!"
Tân Đạt Di nhìn đống quần áo được xếp gọn gàng trên xô pha, logo của Armani nhìn vô cùng bắt mắt, có điều màu sắc hơi là lạ.
"Đợi cậu mập lên tôi sẽ trả!" Tân Đạt Di đắc ý ôm đống quần áo lên. "Chỗ này đúng không, loại phiên bản hạn chế này cũng khác với loại bình thường nhỉ, nhìn màu sắc thấy Armani quá xá, hê hê!"
Ngôn Hi quay đi tỏ vẻ buồn bực, chỉ có đôi vai là run lên bần bật.
A Hoành mỉm cười, đưa tay lên xem đồng hồ, cũng đến giờ rồi.
Chuông cửa lại réo lên liên hồi.
Trần Quyện bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau toé lửa.
người ngày trước
Mặc dù A Hoành và Ngôn Hi sống chung dưới một mái nhà nhưng thói quen sinh hoạt khác nhau nên ngoài giờ ăn cơm, hai người gần như không mấy khi chạm mặt.
Ngôn Hi vốn là sinh vật có giờ giấc sinh hoạt vô tổ chức bất kể ngày đêm, cộng với việc đang được nghỉ hè, anh chàng lại càng được đà thả sức tung hoành. Lúc nào vui thì nghe nhạc Rock, ầm ĩ đến nỗi hàng xóm kéo sang gõ cửa ầm ầm. Lúc nào buồn thì đóng cửa, kéo rèm lại, ngồi yên trong phòng cả ngày.
Còn A Hoành vẫn chín giờ tối lên giường, sáu giờ dậy, đồng hồ sinh học chuẩn xác vô cùng. Cô đi chợ, nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa, xem phim hoạt hình, ngày nào cũng như thế.
Ngôn Hi thích ăn món sườn, các món có nước xốt với đủ thứ mùi vị khác nhau. Cô thích ăn rau xanh, những món bình thường, thanh đạm.
Ngôn Hi uống Cocacola, Fanta, sâm banh, vodka, tóm lại là tất cả các loại đồ uống có ga, có màu sắc ấm áp, sặc sỡ. Cô chỉ uống nước lọc, rượu nhẹ, rượu sake, tóm lại là những loại đồ uống êm dịu, trong suốt.
Ngôn Hi thích làm mọi việc trong trạng thái không tập trung, vừa nghe nhạc Rock vừa vẽ ánh tà dương, vừa ăn đồ ăn vặt vừa nghiên cứu cách khóc của các cô gái đẹp trong phim, tìm ra kiểu khóc nào không bị anh ghét.
Còn cô từ trước đến giờ không có nhiều sở thích linh tinh, nên chỉ biết ngồi luyện chữ hoặc vừa xen phim hoạt hình vừa cười khúc khích, không để ý đến sự thay đổi của mọi thứ xung quanh.
Thường chỉ đến khi chạm mặt nhau, cả hai mới ý thức được sự tồn tại của một người khác trong cùng một mái nhà. Cho dù cảm thấy vô cùng mới lạ nhưng sự mới lạ này vẫn chưa đủ để phá vỡ không gian cá nhân của nhau. Thế là họ tiếp tục bình thản chấp nhận sự tồn tại của người kia, đưa sự tồn tại đó hoà nhập vào đời sống của mình.
"A Hoành..." Ngôn Hi ngái ngủ mò ra bếp.
"Dậy rồi à?" A Hoành múc ít canh gà lên nếm thử, dáng vẻ rất tất bật, đầu cũng chẳng ngoảnh lại. "Sữa trong lò vi sóng, anh tự ra lấy đi, uống ít thôi, lát nữa là ăn trưa rồi." Canh rất vừa miệng, A Hoành bỏ cái muỗng xuống.
"Ờ." Ngôn Hi ngáp ngắn ngáp dài, dụi dụi mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ: "Anh vừa bỏ quần áo vào máy giặt rôi, không biết cho xà phòng như thế đã đủ chưa."
A Hoành có linh cảm chẳng lành, bèn tắt bếp, chạy vào phòng giặt đồ, mở nắp máy giặt ra mà mặt mũi tối sầm.
"Anh cho xà phòng..."
Ngôn Hi liền chỉ ngay vào cái túi đựng một loại bột đặt cạnh máy giặt.
"Đấy là, bột tẩy chứ." A Hoành nói.
Ngôn Hi giật nảy mình, nhìn vào máy giặt, cả thùng quần áo đã nham nhở tang thương.
"A Hoành, tại sao em lại để bột tẩy cạnh bột giặt?" Ngôn Hi rút nguồn điện ra rồi moi lên mấy cái quần áo màu sắc loang lổ, muốn khóc mà không có nước mắt. "Hu hu, quả áo sơ mi Armani Ý mới tậu của tui, quả quần trắng Calvin Klein, quả áo phông đen Givenchy của tôi, quả..."
"Anh giỏi tiếng Anh như thế, chữ "bleach" to thù lù thế kia mà không nhìn thấy ư?" A Hoành ngắt lời Ngôn Hi, giọng nói dịu dàng nhưng cũng đầy vẻ chăm chọc.
“Bleach, cái gì cơ?” Đôi mắt long lanh của Ngôn Hi lộ rõ vẻ ngây thơ, nhìn rất tội nghiệp.
“Thuốc tẩy.” A Hoành bất lực nhìn lên trần nhà.
“A Hoành, vậy phải... làm gì đây?” Ngôn Hi nước mắt lưng tròng, tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
“Còn làm thế nào nữa, vứt đi thôi.” A Hoành thản nhiên đáp.
Đây là sự trừng phạt cho những anh chàng không chịu làm việc nhà, làm việc gì cũng hậu đậu, vụng về.
"Ôi, Armani của tôi, Calvin Klein của tôi, Givenchy của tôi nữa, ôi cả Versace..." Ngôn Hi ôm mặt, chỉ để lộ cái đầu đinh và gào lên ầm ĩ.
A Hoành chẳng buồn đếm xỉa đến anh mà quay vào bếp, bỏ mặc anh rên rỉ sau lưng cô.
Lúc trời sầm tối, A Hoành xem phim Thám tử Sherlock Holmes, xem đến giữa chừng thì xuất hiện cảnh tượng hãi hùng trong thư viện cũ tối tăm, thang máy từ từ đi lên, một xác chết kẹt giữa cửa thang máy.
Sau lưng có người kêu ai oán: "Chiếc áo sơ mi kẻ ca rô đó ai nhìn cũng khen của tôi..."
A Hoành giật bắn mình, vội ngoái lại, hoá ta vẫn là anh chàng Ngôn Hi.
"Biết rồi, biết rồi, khổ lắm nói mãi!" Khoé miệng A Hoành giật giật, cô nhìn anh, gào lên: "Mua cái mới vậy, được chưa?"
Mục đích đã đạt được, anh chàng hả hê vô cùng.
Cụ Ngôn sợ Ngôn Hi tiêu xài hoang phí nên tiền sinh hoạt hằng tháng đều chuyển vào tài khoản chỉ có A Hoành biết password, mọi hoạt động chi tiêu tài chính đều do cô chủ trì.
Mặc dù rất không hài lòng nhưng tiền nằm trong tay chính quyền, trời thì ở cao, hoàng đế lại ở xa, Ngôn Hi đành cắn răng chịu đúng. Anh ngày ngày bám riết lấy A Hoành, đòi hết cái nọ đến cái kia, đòi nhiều cô cũng đau đầu, đương nhiên là phải đồng ý.
Tuy nhiên, có tiền cũng không thể vung tay quá trán được, mua một cái là đi bay mấy chục nghìn tệ.
Nửa đêm, A Hoành trằn trọc không sao ngủ được, nghĩ ngợi hồi lâu liền mò ra chỗ thùng rác, nhặt đống quần áo rồi bỏ vào máy giặt, giặt một lần, ủi ba lần, cẩn thận không bỏ góc nào.
Mặc dù vẫn có nét giống chiếc đĩa pha màu nhưng độ mới thì hơn hẳn, và thế là cô hài lòng quay về phòng.
Ngày hôm sau, A Hoành tỉnh dậy, thấy không có vẻ quá sớm, bèn ra gọi điện thoại.
“A lô! A Hoành hả?” Đầu bên kia ngáp dài, chắc là vừa bò dậy.
“Đạt Di à, hôm qua, ông Ngôn gửi về, mấy món đồ Armani phiên bản hạn chế, nhưng Ngôn Hi mặc lại hơi rộng, thôi tặng cậu cho đỡ phí.” A Hoành mỉm cười, nói.
Trước khi đi ngủ, Ngôn Hi uống nhiều sữa quá nên buồn đi vệ sinh, tỉnh sớm, nhìn thấy A Hoành đang gọi điện thoại ở phòng khách, liền lò dò đi tới.
"A Hoành, em đang làn gì vậy?"
A Hoành đặt ngón tay lên môi và "suỵt" một tiếng.
"Ờ, lát nữa cậu đến nhé, quần áo chuẩn bị hết rồi." A Hoành cười tươi như hoa.
Ngôn Hi sởn gai ốc.
Cúp máy xong, A Hoành lại tiếp tục bấm số. "Rose à, tớ có chuyện, muốn trai đoori với cậu..."
Cũng các bước như thế, cũng những câu nói đó.
"Em nhặt quần áo vào từ bao giờ vậy?"
Ngôn Hi nhìn mấy bộ quần áo loang lổ đủ màu kia với vẻ khó chịu.
"Ngôn Hi, diễn kịch với em nhé?" A Hoành cười.
"Thù lao." Ngôn Hi nói.
"Armani, Calvin Klein, Givenchy, Versace, mỗi loại hai chiếc?"
"Ok!" Ngôn Hi nhanh gọn đáp, tự cảm thấy mình là cậu bé ngoan ngoãn hiếm thấy.
Một lúc sau, chuông cửa réo, Tân Đạt Di hùng hục chạy vào.
"Wow wow, A Hoành, đúng là chỗ anh em thân thiết có khác, quần áo ở đâu, đừng khách khí nữa, chỉ cần là quần áo của Ngôn Hi thì ít nhiều tớ cũng mặc được."
Hê hê, chiếc bánh Armani từ trên trời rơi xuống là chuyện nhỏ, cơ hội được xài đồ chùa của Ngôn Hi là chuyện ngàn năm có một.
Ngôn Hi đứng bên cạnh giả vờ nhăn nhó gầm lên: "A Hoành, sao em lại cho bà mợ quần áo, loại này được bán ra với số lượng rất ít, giờ mặc không vừa, đợi lão tử mập lên chút nữa thì mặc tốt chứ sao!"
Tân Đạt Di nhìn đống quần áo được xếp gọn gàng trên xô pha, logo của Armani nhìn vô cùng bắt mắt, có điều màu sắc hơi là lạ.
"Đợi cậu mập lên tôi sẽ trả!" Tân Đạt Di đắc ý ôm đống quần áo lên. "Chỗ này đúng không, loại phiên bản hạn chế này cũng khác với loại bình thường nhỉ, nhìn màu sắc thấy Armani quá xá, hê hê!"
Ngôn Hi quay đi tỏ vẻ buồn bực, chỉ có đôi vai là run lên bần bật.
A Hoành mỉm cười, đưa tay lên xem đồng hồ, cũng đến giờ rồi.
Chuông cửa lại réo lên liên hồi.
Trần Quyện bước vào.
Bốn mắt nhìn nhau toé lửa.
Tác giả :
Thư Hải Thương Sinh