Mười Năm Thương Nhớ
Quyển 1 - Chương 26-1
Quá khứ làm thay đổi hiện tại
Thời điểm A Hoành gặp lại Tư Nhĩ rơi vào tháng Năm, khi trời bắt đầu nóng dần lên.
A Hoành đang một mình từ trường về nhà thì Tư Nhĩ vừa cười vừa vỗ mạnh vào vai cô. Cô gái này vẫn xinh đẹp, quý phái, nhưng không còn dịu dàng, nhút nhát như ngày trước mà sôi nổi hơn nhiều.
"A Hoành, cậu có mang tiền không, cho tớ vay một ít."
Tư Nhĩ không còn để tóc dài nữa mà đã cắt ngắn đi, người cũng gầy và đen hơn. Môi tô son đỏ, nở nụ cười tươi tắn. Khi nói chuyện với A Hoành, Tư Nhĩ không còn rụt rè mà sắc sảo hơn nhiều.
"Nhĩ Nhĩ?" Cô không dám chắc đây chính là Tư Nhĩ.
"Đừng gọi tớ bằng cái tên đó nữa." Cô bạn xua tay vẻ khó chịu, móng tay sơn màu tín đậm.
A Hoành sững sờ nhìn bàn tay Tư Nhĩ, cô nhớ có lần mẹ cô đã nói Nhĩ Nhĩ là đứa trẻ có năng khiếu chơi piano giỏi nhất mà bà từng gặp. Đôi bàn tay ngọc ngà đó có thêm một chút trang trí cũng là một sự mạo phạm.
A Hoành ngại ngùng hỏi: "Dạo này, cậu ổn chứ?"
Tư Nhĩ nhướng mày cười, hỏi: "Còn cậu thì sao?"
A Hoành đắn đo, không biết có nên nói gì hay không? Ngập ngừng một lát, cô gật đầu rồi đáp: "Bình thường."
Tư Nhĩ liền phì cười. "Bao nhiêu lâu rồi mà cậu vẫn như hồi trước, ngờ nghệch hết cả thuốc chữa."
A Hoành chỉ mỉm cười.
"Tớ đang có việc gấp, cậu có tiền không, cho tớ vay một ít." Tư Nhĩ có vẻ sốt ruột.
"Bao nhiêu, để cậu làm gì vậy?"
A Hoành vừa móc ví vừa hỏi.
"Cảm ơn nhé!" A Hoành vừa móc ví ra, Tư Nhĩ đã giật lấy. "Còn làm gì thì không phải việc của cậu. Mà cậu có biết thì cũng không quản được."
Rồi Tư Nhĩ vẫy tay, quay đầu bỏ đi ngay.
Sau đó, cô không gặp lại Tư Nhĩ nữa.
Trong vòng đấu loại giải bóng rổ các trường phổ thông trung học, không nằm ngoài dự đoán, trường Tây Lâm đã được vào bán kết, trận đấu diễn ra vào tán giờ ba mươi sáng Chủ nhật, tại nhà thi đấu trường Đại học B.
Ngày nào Tư Hoán, Tân Đạt Di cũng miệt mài tập luyện ở sân bóng rổ của khu nhà. A Hoành và Ngôn Hi ngồi xem hai người luyện tập, thỉnh thoảng đưa khăn, đưa nước chứ cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Đạt Di nhìn hai kẻ nhàn rỗi ngồi dưới bóng cây râm mát mà ghen tị vô cùng, bèn nghĩ ra cách kéo tay hai kẻ đó làm giẻ lau mồ hôi trên trán mình cho bỏ tức. A Hoành chỉ mỉm cười đưa khăn cho Tân Đạt Di, nhưng Ngôn Hi thì không được lịch sự như vậy, anh gạt quai hàm anh chàng sang một bên rồi đá thêm hai quả vào mông.
"Ngôn Hi, đàn ông không nên nhỏ mọn như vậy." Tân Đạt Di vừa nghiến răng ken két vừa bò dậy, chống hai tay dưới đất, mồ hôi theo áo may ô chảy xuống nhễ nhại.
Ngôn Hi chẳng buồn để tâm đến Tân Đạt Di mà chỉ tung cái khăn lên người cậu ta, bình thản nói: "Lau đi, mồ hôi chảy hết rồi mà còn nhiều nước bọt để nổ thế." Anh nheo mắt nhìn ra sân, Tư Hoán vẫn đang tập đi tập lại động tác ném bóng vào rổ.
"Trò này hay lắm sao?" Anh không thể hiểu nổi cái trò mồ hôi mồ kê nhễ nhại này thì có gì mà hay?
"Hê! Sao có thể chỉ là hay được? Đây là niềm vinh dự của một thằng đàn ông, vinh dự đấy!" Tân Đạt Di hậm hực gào lên.
Ngôn Hi bèn làm động tác bịt tai, không nói gì nữa.
"Đạt Di, cậu định chây lười đến bao giờ đây?" Tư Hoán hằm hằm nhìn Tân Đạt Di.
"Ra ngay đây, ra ngay đây!" Anh chàng liền đứng phắt dậy rồi chạy ra sân.
Chuyền bóng, di chuyển bóng, ba bước lên rổ, ném bóng, hai anh chàng phối hợp với nhau hết sức ăn ý.
"Quả là cặp bài trùng." A Hoành kết luận.
Ngôn Hi mỉm cười gật đầu, đột nhiên tỏ ra buồn buồn. "Em xem, bao nhiêu năm rồi, dường như anh trai em và Đạt Di chẳng thay đổi gì cả." Ngôn Hi ngoắc tay làm thành hình máy ảnh rồi ngắm vào khuôn mặt hồ hởi nhễ nhại mồ hôi của hai anh chàng.
Anh cười rất tự nhiên, ngoảnh sang thấy A Hoành thì nụ cười đột nhiên khựng lại.
Anh buột miệng nói ra câu này nhưng lại không để ý xem đối tượng lắng nghe là ai.
Ai có thể giúp cô có được khả năng phi thường như thế, bao nhiêu năm về trước, đứng ở làng Ô Thuỷ mà nhìn thấy hai anh chàng đùa giỡn với nhau, sau đó tại thời điểm này lại có thể phụ hoạ theo rằng: "Đúng thế, chẳng có gì thay đổi cả."
A Hoành vờ như không nghe thấy, coi như gió thoảng bên tai.
Sáng Chủ nhật thi đấu xong, chiều còn phải đấu luyện với trường giành chức vô địch năm ngoái, thế nên thời gian ăn trưa của Tư Hoán và Tân Đạt Di rất hạn hẹp.
A Hoành, mẹ và cụ Ôn bàn bạc với nhau rồi quyết định mang cơm trưa đi cho hai anh chàng. Tư Hoán tế nhị bày tỏ rằng mình thèm ăn món sách bò hầm cà chua, còn Tân Đạt Di thì nhặng xịn đòi ăn món thịt dê rán với hành.
A Hoành đồng ý, thứ Bảy, cô phải loanh quanh ở chợ hồi lâu mới mua được đủ thực phẩm. Về đến nhà, nắng chiều đã hắt xuống mái ngói đỏ, dịu mắt vô cùng.
Khi đi qua ngõ Mạo Nhi, A Hoành nhìn thấy Tép đang dọn đồ nghề giúp ông, thấy cô, cậu bé liền sà tới, đôi mắt sáng nhìn cô chăm chú. "Chị ơi, chị nấu món gì ngon cho anh Tư Hoán với anh Đạt Di đấy ạ? Chủ nhật em cũng muốn đi, em cũng muốn ăn!" Cậu bé nói năng rất hoạt bát.
A Hoành liền cười, gật đầu bảo được.
“Ông ơi, đây là chị A Hoành dạy cháu học đấy ông ạ, chị ấy tốt với cháu lắm.” Cậu bé kéo tay ông cụ, ánh mắt trong veo như nước suối.
Ông cụ mỉm cười hiền từ rồi vội vàng cảm ơn: “Cháu gái tốt bụng quá,cám ơn cháu nhé, thằng Hạ nhà ông còn nhỏ, ham chơi, cháu phải vất vả rồi.
A Hoành đỏ bừng mặt, ngại ngùng đáp: “Ông khách sáo quá ạ, không có gì đâu ông.”
Bất ngờ trong ngõ có tiếng la khóc và tiếng quát tháo vọng ra, trong đó có một giọng nói quen thuộc. A Hoành càng nghe càng thấy quen, cô nghĩ một lát rồi co giò chạy về chỗ có tiếng nói, vừa chạy vừa dặn cậu bé: “Tép à, em về nhà với ông trước đi, đừng quan tâm đến chuyện này.”
Tép không chịu mà kẽo đẽo chạy theo sau. Chạy vào sâu trong ngõ thì thấy hai thanh niên ăn mặc hầm hố, tóc tai nhuộm vàng, vừa nói năng bỗ bã vừa động tay động chân với một cô gái.
“Ôn Tư Nhĩ, em giả vờ làm gì? Hôm qua vừa nhảy với bọn anh, sao hôm nay lại vờ như không quen vậy?” Một gã véo cằm Tư Nhĩ vừa trêu chọc.
“Cút đi, tôi không quen các anh!” Tư Nhĩ vừa chống cự vừa nhìn đối phương với ánh mắt sợ hãi, khóc lóc ầm ĩ.
“Nhĩ Nhĩ, muộn thế này rồi mà em chưa về ư?” A Hoành gọi lớn.
Hai gã kia sững lại, không ngờ con ngõ heo hút này lại có người.
Tranh thủ lúc hai gã quay đi, Tư Nhĩ vội thoát khỏi sự kìm kẹp, chạy đến, run rẩy nấp sau lưng A Hoành.
"Em gái này là ai vậy?" Hai gã hậm hực quát.
Thời điểm A Hoành gặp lại Tư Nhĩ rơi vào tháng Năm, khi trời bắt đầu nóng dần lên.
A Hoành đang một mình từ trường về nhà thì Tư Nhĩ vừa cười vừa vỗ mạnh vào vai cô. Cô gái này vẫn xinh đẹp, quý phái, nhưng không còn dịu dàng, nhút nhát như ngày trước mà sôi nổi hơn nhiều.
"A Hoành, cậu có mang tiền không, cho tớ vay một ít."
Tư Nhĩ không còn để tóc dài nữa mà đã cắt ngắn đi, người cũng gầy và đen hơn. Môi tô son đỏ, nở nụ cười tươi tắn. Khi nói chuyện với A Hoành, Tư Nhĩ không còn rụt rè mà sắc sảo hơn nhiều.
"Nhĩ Nhĩ?" Cô không dám chắc đây chính là Tư Nhĩ.
"Đừng gọi tớ bằng cái tên đó nữa." Cô bạn xua tay vẻ khó chịu, móng tay sơn màu tín đậm.
A Hoành sững sờ nhìn bàn tay Tư Nhĩ, cô nhớ có lần mẹ cô đã nói Nhĩ Nhĩ là đứa trẻ có năng khiếu chơi piano giỏi nhất mà bà từng gặp. Đôi bàn tay ngọc ngà đó có thêm một chút trang trí cũng là một sự mạo phạm.
A Hoành ngại ngùng hỏi: "Dạo này, cậu ổn chứ?"
Tư Nhĩ nhướng mày cười, hỏi: "Còn cậu thì sao?"
A Hoành đắn đo, không biết có nên nói gì hay không? Ngập ngừng một lát, cô gật đầu rồi đáp: "Bình thường."
Tư Nhĩ liền phì cười. "Bao nhiêu lâu rồi mà cậu vẫn như hồi trước, ngờ nghệch hết cả thuốc chữa."
A Hoành chỉ mỉm cười.
"Tớ đang có việc gấp, cậu có tiền không, cho tớ vay một ít." Tư Nhĩ có vẻ sốt ruột.
"Bao nhiêu, để cậu làm gì vậy?"
A Hoành vừa móc ví vừa hỏi.
"Cảm ơn nhé!" A Hoành vừa móc ví ra, Tư Nhĩ đã giật lấy. "Còn làm gì thì không phải việc của cậu. Mà cậu có biết thì cũng không quản được."
Rồi Tư Nhĩ vẫy tay, quay đầu bỏ đi ngay.
Sau đó, cô không gặp lại Tư Nhĩ nữa.
Trong vòng đấu loại giải bóng rổ các trường phổ thông trung học, không nằm ngoài dự đoán, trường Tây Lâm đã được vào bán kết, trận đấu diễn ra vào tán giờ ba mươi sáng Chủ nhật, tại nhà thi đấu trường Đại học B.
Ngày nào Tư Hoán, Tân Đạt Di cũng miệt mài tập luyện ở sân bóng rổ của khu nhà. A Hoành và Ngôn Hi ngồi xem hai người luyện tập, thỉnh thoảng đưa khăn, đưa nước chứ cũng chẳng giúp được gì nhiều.
Đạt Di nhìn hai kẻ nhàn rỗi ngồi dưới bóng cây râm mát mà ghen tị vô cùng, bèn nghĩ ra cách kéo tay hai kẻ đó làm giẻ lau mồ hôi trên trán mình cho bỏ tức. A Hoành chỉ mỉm cười đưa khăn cho Tân Đạt Di, nhưng Ngôn Hi thì không được lịch sự như vậy, anh gạt quai hàm anh chàng sang một bên rồi đá thêm hai quả vào mông.
"Ngôn Hi, đàn ông không nên nhỏ mọn như vậy." Tân Đạt Di vừa nghiến răng ken két vừa bò dậy, chống hai tay dưới đất, mồ hôi theo áo may ô chảy xuống nhễ nhại.
Ngôn Hi chẳng buồn để tâm đến Tân Đạt Di mà chỉ tung cái khăn lên người cậu ta, bình thản nói: "Lau đi, mồ hôi chảy hết rồi mà còn nhiều nước bọt để nổ thế." Anh nheo mắt nhìn ra sân, Tư Hoán vẫn đang tập đi tập lại động tác ném bóng vào rổ.
"Trò này hay lắm sao?" Anh không thể hiểu nổi cái trò mồ hôi mồ kê nhễ nhại này thì có gì mà hay?
"Hê! Sao có thể chỉ là hay được? Đây là niềm vinh dự của một thằng đàn ông, vinh dự đấy!" Tân Đạt Di hậm hực gào lên.
Ngôn Hi bèn làm động tác bịt tai, không nói gì nữa.
"Đạt Di, cậu định chây lười đến bao giờ đây?" Tư Hoán hằm hằm nhìn Tân Đạt Di.
"Ra ngay đây, ra ngay đây!" Anh chàng liền đứng phắt dậy rồi chạy ra sân.
Chuyền bóng, di chuyển bóng, ba bước lên rổ, ném bóng, hai anh chàng phối hợp với nhau hết sức ăn ý.
"Quả là cặp bài trùng." A Hoành kết luận.
Ngôn Hi mỉm cười gật đầu, đột nhiên tỏ ra buồn buồn. "Em xem, bao nhiêu năm rồi, dường như anh trai em và Đạt Di chẳng thay đổi gì cả." Ngôn Hi ngoắc tay làm thành hình máy ảnh rồi ngắm vào khuôn mặt hồ hởi nhễ nhại mồ hôi của hai anh chàng.
Anh cười rất tự nhiên, ngoảnh sang thấy A Hoành thì nụ cười đột nhiên khựng lại.
Anh buột miệng nói ra câu này nhưng lại không để ý xem đối tượng lắng nghe là ai.
Ai có thể giúp cô có được khả năng phi thường như thế, bao nhiêu năm về trước, đứng ở làng Ô Thuỷ mà nhìn thấy hai anh chàng đùa giỡn với nhau, sau đó tại thời điểm này lại có thể phụ hoạ theo rằng: "Đúng thế, chẳng có gì thay đổi cả."
A Hoành vờ như không nghe thấy, coi như gió thoảng bên tai.
Sáng Chủ nhật thi đấu xong, chiều còn phải đấu luyện với trường giành chức vô địch năm ngoái, thế nên thời gian ăn trưa của Tư Hoán và Tân Đạt Di rất hạn hẹp.
A Hoành, mẹ và cụ Ôn bàn bạc với nhau rồi quyết định mang cơm trưa đi cho hai anh chàng. Tư Hoán tế nhị bày tỏ rằng mình thèm ăn món sách bò hầm cà chua, còn Tân Đạt Di thì nhặng xịn đòi ăn món thịt dê rán với hành.
A Hoành đồng ý, thứ Bảy, cô phải loanh quanh ở chợ hồi lâu mới mua được đủ thực phẩm. Về đến nhà, nắng chiều đã hắt xuống mái ngói đỏ, dịu mắt vô cùng.
Khi đi qua ngõ Mạo Nhi, A Hoành nhìn thấy Tép đang dọn đồ nghề giúp ông, thấy cô, cậu bé liền sà tới, đôi mắt sáng nhìn cô chăm chú. "Chị ơi, chị nấu món gì ngon cho anh Tư Hoán với anh Đạt Di đấy ạ? Chủ nhật em cũng muốn đi, em cũng muốn ăn!" Cậu bé nói năng rất hoạt bát.
A Hoành liền cười, gật đầu bảo được.
“Ông ơi, đây là chị A Hoành dạy cháu học đấy ông ạ, chị ấy tốt với cháu lắm.” Cậu bé kéo tay ông cụ, ánh mắt trong veo như nước suối.
Ông cụ mỉm cười hiền từ rồi vội vàng cảm ơn: “Cháu gái tốt bụng quá,cám ơn cháu nhé, thằng Hạ nhà ông còn nhỏ, ham chơi, cháu phải vất vả rồi.
A Hoành đỏ bừng mặt, ngại ngùng đáp: “Ông khách sáo quá ạ, không có gì đâu ông.”
Bất ngờ trong ngõ có tiếng la khóc và tiếng quát tháo vọng ra, trong đó có một giọng nói quen thuộc. A Hoành càng nghe càng thấy quen, cô nghĩ một lát rồi co giò chạy về chỗ có tiếng nói, vừa chạy vừa dặn cậu bé: “Tép à, em về nhà với ông trước đi, đừng quan tâm đến chuyện này.”
Tép không chịu mà kẽo đẽo chạy theo sau. Chạy vào sâu trong ngõ thì thấy hai thanh niên ăn mặc hầm hố, tóc tai nhuộm vàng, vừa nói năng bỗ bã vừa động tay động chân với một cô gái.
“Ôn Tư Nhĩ, em giả vờ làm gì? Hôm qua vừa nhảy với bọn anh, sao hôm nay lại vờ như không quen vậy?” Một gã véo cằm Tư Nhĩ vừa trêu chọc.
“Cút đi, tôi không quen các anh!” Tư Nhĩ vừa chống cự vừa nhìn đối phương với ánh mắt sợ hãi, khóc lóc ầm ĩ.
“Nhĩ Nhĩ, muộn thế này rồi mà em chưa về ư?” A Hoành gọi lớn.
Hai gã kia sững lại, không ngờ con ngõ heo hút này lại có người.
Tranh thủ lúc hai gã quay đi, Tư Nhĩ vội thoát khỏi sự kìm kẹp, chạy đến, run rẩy nấp sau lưng A Hoành.
"Em gái này là ai vậy?" Hai gã hậm hực quát.
Tác giả :
Thư Hải Thương Sinh