Muội Muội Tình Phụ
Chương 2-2
Cho tới nay, nàng cố gắng học bài, học giỏi Anh văn, yêu cầu mẹ nuôi đưa nàng đến Mĩ quốc, chính là hy vọng có thể cùng hắn “Ở chung một chỗ”, hiện tại nguyện vọng tuy rằng thực hiện, nàng lại không giữ được hắn.
Sự thật cũng không như nàng nghĩ, nàng bắt đầu cảm thấy vô lực, lòng của nàng từ lúc xuống máy bay đã bắt đầu bị thương......
Trong tủ lạnh hoàn toàn không có đồ ăn.
Radio liên tiếp phát ra tiếng anh nàng nghe không hiểu, người ngoại quốc nói chuyện tốc độ thật nhanh, cũng không sử dụng ngữ pháp chuẩn, trong mười câu nàng căn bản nghe không hiểu một câu.
Tâm Hân ngẩn người trừng mắt nhìn tủ lạnh trống rỗng.
Nàng đã đánh mất số điện thoại của Điền Hinh, trong tủ lạnh tất cả những thứ có thể ăn qua ngày nàng đã ăn hết, nàng đã không có gì ăn cả buổi tối, chỉ có thể uống nước lạnh đỡ đói, thân thể bắt đầu cảm thấy suy yếu, phát run.
“Làm sao bây giờ......”
Ngồi xổm trên sàn nhà phòng bếp, nàng lầm bầm hỏi mình.
Đường Lạc đem nàng bỏ ở nhà mặc kệ sống chết của nàng một mình đi ra ngoài nghỉ ngơi, nhưng là nàng không có lý do trách hắn. Nàng cũng không phải là muội muội có cùng huyết thống với hắn. Hắn cho nàng ở nơi này đã là bố thí, tựa như hắn nói, hắn căn bản không có nghĩa vụ phải chiếu cố nàng ăn, mặc ở, đi lại.
“Thật đói......”
Hắn khi nào thì mới trở về? Bụng của nàng thật đói! Thức ăn trong tủ lạnh hắn để lại thực không đủ.
Ngơ ngác ngồi ở trên sàn nhà phòng bếp lạnh lẽo, mãi cho đến khi trời đã tối, nàng vẫn đang ngồi ở trên sàn nhà nguội lạnh không nhúc nhích, không rõ ràng lắm là đói chóng mặt hay là khổ sở, hơi giật mình mở to mắt, nước mắt cũng không chịu khống chế một giọt một giọt rơi xuống.
Ngay tại thời điểm nàng bắt đầu nhận định chính mình có thể như vậy đói chết, điện thoại đột nhiên vang lên ──
Ban đầu, Tâm Hân nghĩ đó là ảo giác, thẳng đến lúc xác định là chuông điện thoại, nàng vội vàng đứng lên, chạy vội tới bên điện thoại, cũng bởi vì đùi tê dại không khống chế được mà đụng vào góc bàn.
“Này?” Trái tim của nàng đập thật mau, chờ mong từ đầu dây điện thoại kia nàng hy vọng nghe được thanh âm của ──
“Tâm Hân? Làm sao ngươi không gọi điện thoại cho ta?” Điền Hinh giọng nói cao vút, thanh âm bất mãn từ bên kia truyền tới. Cảm giác thất vọng to lớn che mắt Tâm Hân, điện thoại suýt nữa rơi khỏi tay nàng.
“Này? Tâm Hân? Là ngươi sao?” Điền Hinh ở bên kia hỏi.
“Phải..... Là ta.” Lấy lại tinh thần, Tâm Hân nghẹn ngào cố gắng rốt cục phát ra âm thanh.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi đang khóc sao?” Điền Hinh khẩu khí chất vấn, quan tâm.
Tâm Hân che giấu, cố gắng dùng sức khắc chế, mới có thể ngăn cản chính mình không khóc ra tiếng.
“Tâm Hân? Ngươi còn nghe đó không?” Điền Hinh lại hỏi.
“Điền Hinh...... Ta thật đói......”
“Thật đói? Cái gì a?” Điền hinh không hiểu hỏi.
“Ta một mình ở nhà, không có đồ ăn......”
“A?” Khẩu khí bất khả tư nghị.(không thể tin được)
“Ta thật đói......” Tâm Hân một lần nữa nhắc lại, thanh âm của nàng kịch liệt run run, hai tay cầm thật chặc điện thoại, ngón tay bởi vì quá độ dùng sức mà trở nên trắng.
Điền Hinh rốt cục nghe ra không thích hợp, nàng chỉ chần chờ nửa giây liền lớn tiếng nói: “Ngươi chờ ta một chút ── ta lập tức đi tìm ngươi, ngươi chờ ta nha!”
Điện thoại bị cắt đứt, Tâm Hân vẫn còn ngơ ngác cầm phone.
Nửa phút sau, nàng rốt cục buông phone xuống, che mặt lại, khóc thành tiếng......
Đường Lạc từ PalmSprings trở về hôm đó, Tâm Hân cả đêm vẫn chưa về nhà.
Sandy ở lại phòng khách nhà Đường Lạc hơn nửa đêm mới về, vừa khóc lại ầm ỹ khiến hắn phiền lòng. Ở PalmSprings nghỉ ngơi cũng không thoải mái, bởi vì Sandy giống như một khối kẹo mạch nha cứ dính chặt vào người hắn, còn chắn không cho bất kỳ nữ nhân nào tìm hắn nói chuyện. Đường Lạc từ trước đến nay ghét nhất bị loại liberdade(từ này ta không hiểu, ai biết chỉ ta nha) nữ nhân này can thiệp hành động của hắn, hắn bình thường một tháng đổi một cô bạn gái, nhanh thì chỉ hai tuần liền thay đổi người.
Sandy muốn độc chiếm hắn, không cho hắn cùng những nữ nhân khác tiếp xúc, liền có thể xác định ngay thời gian nàng bị đá.
Rốt cục đuổi Sandy đi, Đường Lạc phiền chán ngồi ở trên sô pha phòng khách hút thuốc, thời gian đã gần rạng sáng, một tiếng xe rít xẹt qua, hắn nghe được thanh âm chiếc chìa khóa chạm vào khe cửa.
Nhíu mày, hắn nhớ tới “Tiểu muội” của mình tựa hồ không có ở nhà.
Trào phúng bĩu môi, hắn bất động thanh sắc ngồi ở trên sô pha, chờ người ngoài cửa mở cửa tiến vào.
Tâm Hân đẩy ra cửa lớn đi vào phòng khách ánh đèn vàng sáng trưng, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ ủ rũ, nhưng là trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, nhìn thấy rất rõ vẻ mặt uể oải mệt mỏi.
“Du ngoạn” cả một ngày, nàng chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, vì muốn hòa nhập với hội tỷ muội của Điền Hinh, nàng đã phải liên tục trong thời gian một tuần đi theo các nàng “Du ngoạn” đến suốt ngày suốt đêm, kiên cường giữ vững tinh thần ứng phó với các soái ca như trong lời Điền Hinh nói, không ngừng khéo léo từ chối các cô gái khác đưa tới các buổi tiệc rượu.
Nàng không biết cuộc sống như thế nàng còn có thể chống đỡ được bao lâu? Bởi vì nàng không hút thuốc lá cũng không uống rượu, thủy chung không thể chân chính đánh tiến trong cái vòng luẩn quẩn của các nàng, ngay cả Điền Hinh cũng vụng trộm hỏi nàng, có phải hay không rất miễn cưỡng? “Đã trở về?”
Phòng khách ánh đèn, một cái bóng dáng to dài chiếm cứ tầm mắt Tâm Hân.
“Hiện tại mới trở về dường như hơi muộn một chút?” Đường Lạc thanh âm trầm thấp vô tình hay cố ý chứa một tia trêu chọc.
“Chính anh đây? Một tuần không trở về nhà, trông nom không được chính mình cũng đừng nghĩ trông nom em.” không mở mắt, nàng lạnh nhạt trả lời.
Đường Lạc nói năng tùy tiện huýt sáo một tiếng, cười đến ám muội. “Nguyên lai em cũng có biết công kích.” Đường Lạc chậm rãi nói, thảnh thơi thảnh thơi nhếch chân dài lên. “Anh nói rồi, đây chỉ là đi nghỉ ngơi mới về. Anh cũng sẽ không vô duyên vô cớ, cùng một đám không còn trẻ con có thói quen đua đòi bên ngoài du đãng đến nửa đêm.” Hắn châm chọc nàng.
“Không sao cả, anh nghỉ ngơi là việc của anh, em kết giao bằng hữu là việc của em.” Quay đầu đi trở về gian phòng của mình, Tâm Hân quyết tâm không hề để ý tới sự châm chọc của hắn.
Đường Lạc từ trên ghế salon đứng lên nhanh chóng giữ chặt cánh tay của nàng, bắt buộc nàng xoay người nhìn hắn ──
“Chỉ qua một tuần lễ, hình tượng của em thật khác xa?” Hắn khàn khàn nói nhỏ, cúi đầu xem kỹ quần áo trên người nàng mỏng đến đáng thương, cổ áo thấp để lộ ra bộ ngục chen chúc trong chiếc áo nịt nhỏ, rãnh giữa bầu ngực trên bộ ngực rõ ràng đủ để cho nam nhân phun máu mũi! Càng đừng nói đến chiếc quần mỏng xẻ tà ngắn không thể ngắn hơn trên cái đùi kia, hai đùi tuyết trắng cơ hồ hơn phân nửa bại lộ ở bên ngoài.
Tiếp xúc gần như vậy, hắn tự nhiên nghe thấy được trên người nàng thoang thoảng mùi rượu.
Theo bản năng nhíu mày, hắn dùng lực nắm cánh tay trần trụi của nàng. “Lúc anh không có ở đây,em đã học được cùng nam nhân lêu lổng rồi?” Dùng sức đem nàng kéo đến trước ngực mình, thẳng đến khi bộ ngực nhô ra của nàng áp lên bộ ngực cứng rắn của hắn.
“Em nói rồi mặc kệ chuyện của anh, buông ──”
Tâm Hân dùng sức vặn vẹo cánh tay của mình, muốn tránh thoát kiềm chế của hắn, nhưng là hắn lại giống như cố ý muốn khống chế nàng, mà sức mạnh của nam nhân đều không phải là nàng có thể dễ dàng giãy ra được.
“Mẹ anh đem em giao cho anh, chỉ cần ở nơi này, em chừng nào thì đi hẹn hò, khi nào thì hôn môi, khi nào thì cùng nam nhân lên giường ── tất cả đều là chuyện của anh!” Hắn phiết miệng, vô lý, bá đạo chỉnh nàng.
“Đồ lừa đảo! Nếu anh thật sự để ý lời mẹ anh dặn dò, thì sẽ không cùng nữ nhân khác đi ra ngoài một tuần, đem tôi ném ở nhà, tủ lạnh ngay cả một lọ sữa cũng không có!” Nàng như dã thú giận dữ, gắt giọng gầm nhẹ, tận tình phát tiết ủy khuất phải chịu trong một tuần này.
“Làm sao phản ứng kịch liệt như vậy! Em đến Mĩ quốc không phải vì muốn tự do? Anh đem phòng ở tặng cho em, em không phải càng thoải mái sao?” Hắn đùa cợt châm biếm, không chút nào thả lỏng sức mạnh trên tay.
“Anh bỏ tôi lại, tôi thiếu chút nữa đói chết!” Nàng đánh hắn, mất đi khống chế mà cạy mở tay hắn.
Nhiệt độ cơ thể trên người hắn ── nàng hận mình thế nhưng lại quyến luyến......
~ ~ ~
Bởi vì muốn thu phục sự giãy dụa của nàng, Đường Lạc đem nàng kẹp ở giữa bức tường cùng thân thể mình, kịch liệt đụng chạm đã làm cho tình huống có điểm phát hỏa......
Giãy dụa khiến gương mặt nàng phiến hồng, bộ ngực nàng no đủ rắn chắc giống hai luồng nhục cầu mát xa lồng ngực của hắn, hai cái mũi nhọn bên trong hai quả như mũi dùi khêu gợi nhuyễn đinh đâm vào da thịt của hắn.
“Hư.” Hắn cúi đầu, gần sát môi của nàng. “Đừng kích động, được, anh thừa nhận đem em bỏ lại là lỗi của anh, nhưng là trên thực tế em không có đói chết, đúng hay không?”
“Nếu Điền Hinh không gọi điện thoại, một tuần trước tôi liền chết đói!” Nàng cố chấp gầm nhẹ, sau đó bắt đầu khóc. Hắn nhếch môi, dụ dỗ nói nhỏ: “Hảo hảo hảo, anh nói là anh sai lầm rồi, chớ cùng anh so đo, cũng không được mách lại với mẹ anh, ân?”
Hắn cơ hồ dán vào đôi môi cánh hoa của nàng nói chuyện, vòm ngực cứng rắn nam tính chậm rãi nhu sa (nhào nặn, mâm mê) bộ ngực của nàng.
Một cỗ mê huyễn tràn ngập giữa bọn họ trong lúc đó, Tâm Hân ít có thể hô hấp. Hắn đang làm cái gì? Nàng có điểm hiểu được, lại mê hoặc......
Thẳng đến khi hắn tự tay cầm bộ ngực của nàng.
“Tôi là em gái anh......” Choáng váng dưới ánh đèn, nàng kinh ngạc nhìn thẳng ánh mắt mờ ám của hắn.
“Chúng ta không có quan hệ máu mủ.” Tay hắn đã muốn với vào áo nịt ngực, nắm chặt nũ hoa đã căng cứng sưng đỏ giữa hai ngón tay xoa nắn.
Ý nghĩ nam nhân ích kỷ bên trong Đường Lạc, không thể không đụng đến nữ nhân, chỉ là chơi đùa một chút theo nhu cầu, dù gì nàng cũng đâu phải xử nữ.(Linh: Ai nói với ca, tỷ không phải xử nữ?….Song: Đúng)
Tâm Hân hô hấp nhanh hơn, nàng mê loạn nhìn thẳng ánh mắt của hắn, bất lực muốn làm rõ hắn trong lời nói là thật hay nói giỡn.
“Anh không sợ tôi nói với mẹ nuôi sao......” Nàng nuốt nước miếng hô hấp không xong hỏi hắn, cảm giác được bụng bị một cỗ vật thể cứng rắn đụng vào, hai đầu ngực bị đùa bỡn......
Mùi thơm nam tính trên người hắn bao trùm cơ thể, ý niệm tình dục xa lạ nhét đầy lồng ngực của nàng.
Hắn hừ cười. “Muốn nói sao? Vậy đi nói, hiện tại anh chỉ muốn em.” Hắn rõ ràng dán tại nàng bên tai nói nhỏ.
Sự thật cũng không như nàng nghĩ, nàng bắt đầu cảm thấy vô lực, lòng của nàng từ lúc xuống máy bay đã bắt đầu bị thương......
Trong tủ lạnh hoàn toàn không có đồ ăn.
Radio liên tiếp phát ra tiếng anh nàng nghe không hiểu, người ngoại quốc nói chuyện tốc độ thật nhanh, cũng không sử dụng ngữ pháp chuẩn, trong mười câu nàng căn bản nghe không hiểu một câu.
Tâm Hân ngẩn người trừng mắt nhìn tủ lạnh trống rỗng.
Nàng đã đánh mất số điện thoại của Điền Hinh, trong tủ lạnh tất cả những thứ có thể ăn qua ngày nàng đã ăn hết, nàng đã không có gì ăn cả buổi tối, chỉ có thể uống nước lạnh đỡ đói, thân thể bắt đầu cảm thấy suy yếu, phát run.
“Làm sao bây giờ......”
Ngồi xổm trên sàn nhà phòng bếp, nàng lầm bầm hỏi mình.
Đường Lạc đem nàng bỏ ở nhà mặc kệ sống chết của nàng một mình đi ra ngoài nghỉ ngơi, nhưng là nàng không có lý do trách hắn. Nàng cũng không phải là muội muội có cùng huyết thống với hắn. Hắn cho nàng ở nơi này đã là bố thí, tựa như hắn nói, hắn căn bản không có nghĩa vụ phải chiếu cố nàng ăn, mặc ở, đi lại.
“Thật đói......”
Hắn khi nào thì mới trở về? Bụng của nàng thật đói! Thức ăn trong tủ lạnh hắn để lại thực không đủ.
Ngơ ngác ngồi ở trên sàn nhà phòng bếp lạnh lẽo, mãi cho đến khi trời đã tối, nàng vẫn đang ngồi ở trên sàn nhà nguội lạnh không nhúc nhích, không rõ ràng lắm là đói chóng mặt hay là khổ sở, hơi giật mình mở to mắt, nước mắt cũng không chịu khống chế một giọt một giọt rơi xuống.
Ngay tại thời điểm nàng bắt đầu nhận định chính mình có thể như vậy đói chết, điện thoại đột nhiên vang lên ──
Ban đầu, Tâm Hân nghĩ đó là ảo giác, thẳng đến lúc xác định là chuông điện thoại, nàng vội vàng đứng lên, chạy vội tới bên điện thoại, cũng bởi vì đùi tê dại không khống chế được mà đụng vào góc bàn.
“Này?” Trái tim của nàng đập thật mau, chờ mong từ đầu dây điện thoại kia nàng hy vọng nghe được thanh âm của ──
“Tâm Hân? Làm sao ngươi không gọi điện thoại cho ta?” Điền Hinh giọng nói cao vút, thanh âm bất mãn từ bên kia truyền tới. Cảm giác thất vọng to lớn che mắt Tâm Hân, điện thoại suýt nữa rơi khỏi tay nàng.
“Này? Tâm Hân? Là ngươi sao?” Điền Hinh ở bên kia hỏi.
“Phải..... Là ta.” Lấy lại tinh thần, Tâm Hân nghẹn ngào cố gắng rốt cục phát ra âm thanh.
“Ngươi làm sao vậy? Ngươi đang khóc sao?” Điền Hinh khẩu khí chất vấn, quan tâm.
Tâm Hân che giấu, cố gắng dùng sức khắc chế, mới có thể ngăn cản chính mình không khóc ra tiếng.
“Tâm Hân? Ngươi còn nghe đó không?” Điền Hinh lại hỏi.
“Điền Hinh...... Ta thật đói......”
“Thật đói? Cái gì a?” Điền hinh không hiểu hỏi.
“Ta một mình ở nhà, không có đồ ăn......”
“A?” Khẩu khí bất khả tư nghị.(không thể tin được)
“Ta thật đói......” Tâm Hân một lần nữa nhắc lại, thanh âm của nàng kịch liệt run run, hai tay cầm thật chặc điện thoại, ngón tay bởi vì quá độ dùng sức mà trở nên trắng.
Điền Hinh rốt cục nghe ra không thích hợp, nàng chỉ chần chờ nửa giây liền lớn tiếng nói: “Ngươi chờ ta một chút ── ta lập tức đi tìm ngươi, ngươi chờ ta nha!”
Điện thoại bị cắt đứt, Tâm Hân vẫn còn ngơ ngác cầm phone.
Nửa phút sau, nàng rốt cục buông phone xuống, che mặt lại, khóc thành tiếng......
Đường Lạc từ PalmSprings trở về hôm đó, Tâm Hân cả đêm vẫn chưa về nhà.
Sandy ở lại phòng khách nhà Đường Lạc hơn nửa đêm mới về, vừa khóc lại ầm ỹ khiến hắn phiền lòng. Ở PalmSprings nghỉ ngơi cũng không thoải mái, bởi vì Sandy giống như một khối kẹo mạch nha cứ dính chặt vào người hắn, còn chắn không cho bất kỳ nữ nhân nào tìm hắn nói chuyện. Đường Lạc từ trước đến nay ghét nhất bị loại liberdade(từ này ta không hiểu, ai biết chỉ ta nha) nữ nhân này can thiệp hành động của hắn, hắn bình thường một tháng đổi một cô bạn gái, nhanh thì chỉ hai tuần liền thay đổi người.
Sandy muốn độc chiếm hắn, không cho hắn cùng những nữ nhân khác tiếp xúc, liền có thể xác định ngay thời gian nàng bị đá.
Rốt cục đuổi Sandy đi, Đường Lạc phiền chán ngồi ở trên sô pha phòng khách hút thuốc, thời gian đã gần rạng sáng, một tiếng xe rít xẹt qua, hắn nghe được thanh âm chiếc chìa khóa chạm vào khe cửa.
Nhíu mày, hắn nhớ tới “Tiểu muội” của mình tựa hồ không có ở nhà.
Trào phúng bĩu môi, hắn bất động thanh sắc ngồi ở trên sô pha, chờ người ngoài cửa mở cửa tiến vào.
Tâm Hân đẩy ra cửa lớn đi vào phòng khách ánh đèn vàng sáng trưng, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ ủ rũ, nhưng là trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, nhìn thấy rất rõ vẻ mặt uể oải mệt mỏi.
“Du ngoạn” cả một ngày, nàng chỉ cảm thấy quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, vì muốn hòa nhập với hội tỷ muội của Điền Hinh, nàng đã phải liên tục trong thời gian một tuần đi theo các nàng “Du ngoạn” đến suốt ngày suốt đêm, kiên cường giữ vững tinh thần ứng phó với các soái ca như trong lời Điền Hinh nói, không ngừng khéo léo từ chối các cô gái khác đưa tới các buổi tiệc rượu.
Nàng không biết cuộc sống như thế nàng còn có thể chống đỡ được bao lâu? Bởi vì nàng không hút thuốc lá cũng không uống rượu, thủy chung không thể chân chính đánh tiến trong cái vòng luẩn quẩn của các nàng, ngay cả Điền Hinh cũng vụng trộm hỏi nàng, có phải hay không rất miễn cưỡng? “Đã trở về?”
Phòng khách ánh đèn, một cái bóng dáng to dài chiếm cứ tầm mắt Tâm Hân.
“Hiện tại mới trở về dường như hơi muộn một chút?” Đường Lạc thanh âm trầm thấp vô tình hay cố ý chứa một tia trêu chọc.
“Chính anh đây? Một tuần không trở về nhà, trông nom không được chính mình cũng đừng nghĩ trông nom em.” không mở mắt, nàng lạnh nhạt trả lời.
Đường Lạc nói năng tùy tiện huýt sáo một tiếng, cười đến ám muội. “Nguyên lai em cũng có biết công kích.” Đường Lạc chậm rãi nói, thảnh thơi thảnh thơi nhếch chân dài lên. “Anh nói rồi, đây chỉ là đi nghỉ ngơi mới về. Anh cũng sẽ không vô duyên vô cớ, cùng một đám không còn trẻ con có thói quen đua đòi bên ngoài du đãng đến nửa đêm.” Hắn châm chọc nàng.
“Không sao cả, anh nghỉ ngơi là việc của anh, em kết giao bằng hữu là việc của em.” Quay đầu đi trở về gian phòng của mình, Tâm Hân quyết tâm không hề để ý tới sự châm chọc của hắn.
Đường Lạc từ trên ghế salon đứng lên nhanh chóng giữ chặt cánh tay của nàng, bắt buộc nàng xoay người nhìn hắn ──
“Chỉ qua một tuần lễ, hình tượng của em thật khác xa?” Hắn khàn khàn nói nhỏ, cúi đầu xem kỹ quần áo trên người nàng mỏng đến đáng thương, cổ áo thấp để lộ ra bộ ngục chen chúc trong chiếc áo nịt nhỏ, rãnh giữa bầu ngực trên bộ ngực rõ ràng đủ để cho nam nhân phun máu mũi! Càng đừng nói đến chiếc quần mỏng xẻ tà ngắn không thể ngắn hơn trên cái đùi kia, hai đùi tuyết trắng cơ hồ hơn phân nửa bại lộ ở bên ngoài.
Tiếp xúc gần như vậy, hắn tự nhiên nghe thấy được trên người nàng thoang thoảng mùi rượu.
Theo bản năng nhíu mày, hắn dùng lực nắm cánh tay trần trụi của nàng. “Lúc anh không có ở đây,em đã học được cùng nam nhân lêu lổng rồi?” Dùng sức đem nàng kéo đến trước ngực mình, thẳng đến khi bộ ngực nhô ra của nàng áp lên bộ ngực cứng rắn của hắn.
“Em nói rồi mặc kệ chuyện của anh, buông ──”
Tâm Hân dùng sức vặn vẹo cánh tay của mình, muốn tránh thoát kiềm chế của hắn, nhưng là hắn lại giống như cố ý muốn khống chế nàng, mà sức mạnh của nam nhân đều không phải là nàng có thể dễ dàng giãy ra được.
“Mẹ anh đem em giao cho anh, chỉ cần ở nơi này, em chừng nào thì đi hẹn hò, khi nào thì hôn môi, khi nào thì cùng nam nhân lên giường ── tất cả đều là chuyện của anh!” Hắn phiết miệng, vô lý, bá đạo chỉnh nàng.
“Đồ lừa đảo! Nếu anh thật sự để ý lời mẹ anh dặn dò, thì sẽ không cùng nữ nhân khác đi ra ngoài một tuần, đem tôi ném ở nhà, tủ lạnh ngay cả một lọ sữa cũng không có!” Nàng như dã thú giận dữ, gắt giọng gầm nhẹ, tận tình phát tiết ủy khuất phải chịu trong một tuần này.
“Làm sao phản ứng kịch liệt như vậy! Em đến Mĩ quốc không phải vì muốn tự do? Anh đem phòng ở tặng cho em, em không phải càng thoải mái sao?” Hắn đùa cợt châm biếm, không chút nào thả lỏng sức mạnh trên tay.
“Anh bỏ tôi lại, tôi thiếu chút nữa đói chết!” Nàng đánh hắn, mất đi khống chế mà cạy mở tay hắn.
Nhiệt độ cơ thể trên người hắn ── nàng hận mình thế nhưng lại quyến luyến......
~ ~ ~
Bởi vì muốn thu phục sự giãy dụa của nàng, Đường Lạc đem nàng kẹp ở giữa bức tường cùng thân thể mình, kịch liệt đụng chạm đã làm cho tình huống có điểm phát hỏa......
Giãy dụa khiến gương mặt nàng phiến hồng, bộ ngực nàng no đủ rắn chắc giống hai luồng nhục cầu mát xa lồng ngực của hắn, hai cái mũi nhọn bên trong hai quả như mũi dùi khêu gợi nhuyễn đinh đâm vào da thịt của hắn.
“Hư.” Hắn cúi đầu, gần sát môi của nàng. “Đừng kích động, được, anh thừa nhận đem em bỏ lại là lỗi của anh, nhưng là trên thực tế em không có đói chết, đúng hay không?”
“Nếu Điền Hinh không gọi điện thoại, một tuần trước tôi liền chết đói!” Nàng cố chấp gầm nhẹ, sau đó bắt đầu khóc. Hắn nhếch môi, dụ dỗ nói nhỏ: “Hảo hảo hảo, anh nói là anh sai lầm rồi, chớ cùng anh so đo, cũng không được mách lại với mẹ anh, ân?”
Hắn cơ hồ dán vào đôi môi cánh hoa của nàng nói chuyện, vòm ngực cứng rắn nam tính chậm rãi nhu sa (nhào nặn, mâm mê) bộ ngực của nàng.
Một cỗ mê huyễn tràn ngập giữa bọn họ trong lúc đó, Tâm Hân ít có thể hô hấp. Hắn đang làm cái gì? Nàng có điểm hiểu được, lại mê hoặc......
Thẳng đến khi hắn tự tay cầm bộ ngực của nàng.
“Tôi là em gái anh......” Choáng váng dưới ánh đèn, nàng kinh ngạc nhìn thẳng ánh mắt mờ ám của hắn.
“Chúng ta không có quan hệ máu mủ.” Tay hắn đã muốn với vào áo nịt ngực, nắm chặt nũ hoa đã căng cứng sưng đỏ giữa hai ngón tay xoa nắn.
Ý nghĩ nam nhân ích kỷ bên trong Đường Lạc, không thể không đụng đến nữ nhân, chỉ là chơi đùa một chút theo nhu cầu, dù gì nàng cũng đâu phải xử nữ.(Linh: Ai nói với ca, tỷ không phải xử nữ?….Song: Đúng)
Tâm Hân hô hấp nhanh hơn, nàng mê loạn nhìn thẳng ánh mắt của hắn, bất lực muốn làm rõ hắn trong lời nói là thật hay nói giỡn.
“Anh không sợ tôi nói với mẹ nuôi sao......” Nàng nuốt nước miếng hô hấp không xong hỏi hắn, cảm giác được bụng bị một cỗ vật thể cứng rắn đụng vào, hai đầu ngực bị đùa bỡn......
Mùi thơm nam tính trên người hắn bao trùm cơ thể, ý niệm tình dục xa lạ nhét đầy lồng ngực của nàng.
Hắn hừ cười. “Muốn nói sao? Vậy đi nói, hiện tại anh chỉ muốn em.” Hắn rõ ràng dán tại nàng bên tai nói nhỏ.
Tác giả :
Đường Quyên