Mười Lăm Năm
Quyển 5 - Chương 56: Khởi đầu mới
Rất khó hình dung khoảnh khắc ấy trong lòng Liễu Dung có cảm xúc gì, giống như một buổi thi quan trọng nào đó, thâm tâm tự biết mình thi hỏng nhưng không tiện nói với người nhà, chỉ có thể vờ không sao cả, vừa hưởng thụ kỳ nghỉ tốt đẹp sau khi thi, vừa băn khoăn lo lắng, nghĩ đủ mọi cách đối mặt với kết quả kia thế nào.
Liễu Dung chợt cảm thấy Lương Túc chính là mình chẳng ra sao kia, nhưng dẫu sao kết quả thi rồi sẽ đến, trốn cũng vô dụng, giả vờ không biết cũng vô dụng, cô cụp mắt, qua một lát mới nở nụ cười hơi xa lạ:
- Là anh à, cám ơn.
Hiếm khi vẻ mặt cô hòa nhã, Lương Túc được chiều mà lo, khoát khoát tay:
- Ơ... ờ không cần cám ơn.
Liễu Dung đẩy xe lăn chầm chậm đi về trước, Lương Túc theo sau không xa không gần, thỉnh thoảng gặp ổ gà thì qua giúp cô một tay, trò chuyện:
- Hôm nay sao muộn thế này mà em còn bên ngoài?
- Phụ huynh giữ lại ăn cơm, không tiện từ chối.
- Ừm... gọi điện thoại cho nhà chưa? Đừng để cha mẹ lo lắng.
- Gọi rồi.
- Làm gia sư vất vả không? Cần chuẩn bị thời gian dài không?
- Cũng ổn.
Lương Túc cảm giác như họ vừa mới quen nhau, anh vắt óc muốn tìm chuyện để nói nhưng chỉ đổi lại được dăm ba câu trả lời khách sáo, như nuốt phải giẻ lau, nuốt thì nuốt không trôi, mà ói thì ói không ra.
Một người có thể có bao nhiêu thuở thiếu thời? Từ thiếu niên tới trưởng thành, sau đó phảng phất như nhàn hạ một thoáng đã già rồi, không còn tin Hoàng Dung chắc chắn sẽ gả cho Quách Tĩnh, Tiểu Long Nữ và Dương Quá sẽ trùng phùng đưới dáy Tuyệt Tình Cốc sau 16 năm, tinh lực con người có hạn, rất nhiều người khi ngã xuống đều chưa chắc có thể bò dậy, huống hồ là anh hết lần này đến lần khác đều chỉ rất thích rất thích một người?
Lên voi xuống chó, đại hỉ đại bi, Lương Túc cảm thấy, yêu một người thực như vét sạch bản thân, quay đầu nhìn lại, hóa ra đã nhiều năm đến thế, lòng có một cảm xúc khó tả, giống như người thiếu nữ ấy là một bức tranh treo cao trong thời niên thiếu của mình, mãi vẫn không lấy xuống được, nhìn cô ấy mà cảm giác như nhìn một phần của bản thân.
Muốn lấy bức tranh đó xuống đương nhiên phải tan nát cõi lòng, tuổi trẻ qua đi, đợi khi tóc anh bạc trắng, quay đầu nhìn lại vẫn có thể nhìn ra dấu vết ố vàng khác những nơi khác.
Liễu Dung và Lương Túc đều trầm mặc 5 phút, đột nhiên, Lương Túc nắm lấy tay cầm xe lăn của cô, từ trên cao nhìn xuống cô, từ từ quỳ một chân xuống, để ánh mắt mình ngang tầm mắt cô, anh nói năng lộn xộn:
- Anh... sắp tốt nghiệp rồi, đã ký hợp đồng với một công ty, mùa hè tốt nghiệp là sẽ đi làm.
Ánh mắt Liễu Dung nhìn bàn tay anh nắm xe lăn, ngón tay thon dài hơi trắng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như muốn căng nứt da, cô lặng lẽ gật đầu, chờ anh nói tiếp.
- Trước đây không có kinh nghiệm, công ty bọn anh làm ăn thất bại...
Lương Túc cảm thấy mũi cay cay, ra sức hít vào, hắng hắng giọng:
- Lần này anh định đàng hoàng thành thực vào một công ty làm mấy năm, tích lũy quan hệ và kinh nghiệm rồi làm lại từ đầu, rồi sẽ có ngày anh có thể thành công.
...
- Lần này không thành công, lần sau anh sẽ tìm được vấn đề mấu chốt, lại liều mạng một chút, biết đâu sẽ được.
Lương Túc cảm giác tầm mắt hơi mơ hồ, anh thấy mặt Liễu Dung dần hiện lên biểu cảm kinh ngạc, anh vẫn nói tiếp:
- Điều kiện nhà anh bình thường, cha mẹ anh bây giờ không thể mua nhà mua xe cho anh, nhưng, anh nghĩ lúc tụi mình còn nhỏ, đa số người đều sống ở đại viện hoặc theo cha mẹ thuê nhà, 20 mấy tuổi rồi, có ai chưa từng chịu khổ chứ?
Anh dừng lại, cảm thấy mình hơi lạc đề, nhưng anh có quá nhiều lời muốn nói, nói một hồi là lan man tận đẩu tận đâu không nghe sai khiến, Lương Túc hít sâu một hơi, cảm giác bàn tay nhỏ bé lạnh băng sờ lên mặt anh, nhẹ nhàng lau đi, Liễu Dung nói:
- Em nói nè, anh... anh đừng khóc, có gì từ từ nói.
- Rồi sẽ có ngày, anh không cần đi vay tiền cũng mua được nhà, có sự nghiệp của riêng mình, ở nhà có thể thuê người giúp việc, có thể dành ra một gian thư phòng lớn, có một giá sách to cao đụng tới trần nhà, tìm gì cũng có.
Liễu Dung cụp mắt, từ từ thu lại bàn tay dính nước mắt của mình:
- Ừm, được.
- Em tin không?
Liễu Dung thầm nghĩ, chuyện tương lai ai có thể nói chính xác đây, nhưng nhìn vẻ mặt của Lương Túc, cảm thấy anh như bị ma chướng, cô đành gật đầu:
- Tin.
Người dũng cảm cỡ nào, đất rộng lớn bao nhiêu, nói miệng mà thôi, không mất miếng thịt nào.
Nhưng Lương Túc như được sự khẳng định lớn lao, mắt sáng ngời:
- Anh có thể chăm sóc em, tương lai có thể, bây giờ cũng có thể.
Liễu Dung hiểu anh muốn nói gì, cô im lặng ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn anh.
- Cả đời anh sẽ không thay lòng đổi dạ, cũng không có sức để thay lòng đổi dạ, em tin không?
Liễu Dung không nói tin nữa, cô chỉ ngồi đó suy nghĩ rồi khẽ nói:
- Anh không nuôi nổi em.
Lương Túc cúi đầu mở cái túi nhỏ của mình, vội vội vàng vàng lấy từ bên trong ra một túi văn kiện, lấy một bản in đặt trước mặt Liễu Dung như kẻ nóng lòng xin việc, thấp thỏm nói với nhà phỏng vấn ngồi xe lăn:
- Em xem đi, anh không phải tùy tiện nói, anh có kế hoạch, cái này là viết theo lý luận môn quản lý học bậc 3, em xem đi.
Liễu Dung:
-...
Cô đành nhận lấy bản kế hoạch được nhét vào tay như ép mua ép bán kia, bên trên tờ giấy mỏng manh chi chít chữ, giống như kể hết cuộc đời 15 năm sau của Lương Túc vậy.
Cô im lặng xem lướt một lần rồi ngước mắt, phát hiện Lương Túc đang tha thiết nhìn mình, cô trả “15 năm cuộc đời” cho Lương Túc, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Lương, bây giờ em cũng là người thất nghiệp, không thể ký tên đóng dấu cho anh.
Lương Túc sững sờ, nhận ra hình như cô đang nói đùa, muốn cười hai tiếng cho cô mặt mũi nhưng lại cảm thấy cười ra thì không ổn, đành lộ vẻ mặt hơi mờ mịt, nửa giống khóc nửa giống cười, xoắn xuýt nhìn cô.
Lương Túc hình như hơi không hiểu ý cô.
Liễu Dung cười khẽ:
- Không cần thương hại em.
- Anh không cảm thấy...
- Em đứng cũng không đứng được, anh kéo em, vác em, cõng em thì có tác dụng gì?
Mắt Liễu Dung chợt lấp lánh ánh lệ, nó như bị những lời cô nói lôi ra ngoài, cô muốn ngăn nó, nhưng lời không thể không nói, lời vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt đương nhiên cũng trào theo:
- Lúc này mà yếu đuối thì em sẽ... cả đời phải quỳ mà sống.
...
- Anh như vầy không phải hại em sao?
Cô khẽ nói, dùng mu bàn tay lau khô nước mắt trên mặt, từ từ đẩy ra bàn tay Lương Túc nắm tay cầm xe lăn:
- Đừng nghĩ không thoáng.
Lương Túc chợt đứng dậy, anh ngồi xổm lâu, chân tê rần, toàn thân hơi chao đảo:
- Anh có thể chờ em.
- Vậy đến lúc đó lại nói sau, em kiến nghị anh có thể tìm một người chờ cùng.
Liễu Dung cười, từ từ xoay xe lăn đi:
- Cứ chờ như thế rồi anh sẽ nghĩ thoáng thôi.
Một tuần sau, Liễu Dung bỗng nhận được một cú điện thoại, là mẹ của học sinh gọi cho cô, bà nói:
- Liễu Dung, con có thời gian có thể thi vài bài kiểm tra tiếng Anh không? Là... IELTS, TOEFL gì gì ấy.
Liễu Dung ngớ người:
- Con từng thi IELTS một lần, hóa ra là chuẩn bị cho học kỳ sau giao lưu ạ, có điều trình độ ngoại ngữ con bình thường thôi, điểm không cao lắm.
Bà lập tức kích động:
- Thi rồi? Bao nhiêu điểm?
Liễu Dung khựng lại:
- Tổng điểm mới có 7...
Bà hơi khựng lại:
- Đúng là hơi thấp, con có thể thi lại lần nữa không? Dì biết thi cái này rất đắt, dì chi tiền cho cũng được.
- Sao thế ạ dì?
- Một người bạn của dì lập một nơi đào tạo ngoại ngữ ở thành phố này, con biết thành phố mình nhiều trẻ con nhà giàu mà, học trung học đã muốn xuất ngoại rồi, cần thi ngoại ngữ trong thời gian ngắn. Đây là một thị trường rất lớn, đang chiêu mộ nhân lực. Dì cảm thấy đây là cơ hội nên đã tiến cử con với họ, con xem có muốn thử không?
Liễu Dung chần chừ:
- Dì ơi, con vẫn chưa tốt nghiệp đại học.
- Đây là điều bất ngờ khách quan, dì cảm thấy con được.
Phụ nữ ban đầu tiếp xúc nhau đều không hữu hảo mấy, nhưng một khi thành lập niềm tin thì rất nhiệt tình chân thành.
Ngược lại, Liễu Dung cái gì cũng sợ, chỉ duy không sợ việc, liền đồng ý.
Sau đó cô download về một đồng hồ đếm ngược làm desktop, phía dưới dùng kiểu chữ như kẹo viết: Là danh sĩ thật ắt tự phong lưu, là anh hùng thật ắt không cần hỏi, xí, chỉ lùn đi một đoạn thôi mà, chuyện bao lớn chứ, qua hai năm vẫn cứ là Tôn Tẫn.
Liễu Dung chợt cảm thấy Lương Túc chính là mình chẳng ra sao kia, nhưng dẫu sao kết quả thi rồi sẽ đến, trốn cũng vô dụng, giả vờ không biết cũng vô dụng, cô cụp mắt, qua một lát mới nở nụ cười hơi xa lạ:
- Là anh à, cám ơn.
Hiếm khi vẻ mặt cô hòa nhã, Lương Túc được chiều mà lo, khoát khoát tay:
- Ơ... ờ không cần cám ơn.
Liễu Dung đẩy xe lăn chầm chậm đi về trước, Lương Túc theo sau không xa không gần, thỉnh thoảng gặp ổ gà thì qua giúp cô một tay, trò chuyện:
- Hôm nay sao muộn thế này mà em còn bên ngoài?
- Phụ huynh giữ lại ăn cơm, không tiện từ chối.
- Ừm... gọi điện thoại cho nhà chưa? Đừng để cha mẹ lo lắng.
- Gọi rồi.
- Làm gia sư vất vả không? Cần chuẩn bị thời gian dài không?
- Cũng ổn.
Lương Túc cảm giác như họ vừa mới quen nhau, anh vắt óc muốn tìm chuyện để nói nhưng chỉ đổi lại được dăm ba câu trả lời khách sáo, như nuốt phải giẻ lau, nuốt thì nuốt không trôi, mà ói thì ói không ra.
Một người có thể có bao nhiêu thuở thiếu thời? Từ thiếu niên tới trưởng thành, sau đó phảng phất như nhàn hạ một thoáng đã già rồi, không còn tin Hoàng Dung chắc chắn sẽ gả cho Quách Tĩnh, Tiểu Long Nữ và Dương Quá sẽ trùng phùng đưới dáy Tuyệt Tình Cốc sau 16 năm, tinh lực con người có hạn, rất nhiều người khi ngã xuống đều chưa chắc có thể bò dậy, huống hồ là anh hết lần này đến lần khác đều chỉ rất thích rất thích một người?
Lên voi xuống chó, đại hỉ đại bi, Lương Túc cảm thấy, yêu một người thực như vét sạch bản thân, quay đầu nhìn lại, hóa ra đã nhiều năm đến thế, lòng có một cảm xúc khó tả, giống như người thiếu nữ ấy là một bức tranh treo cao trong thời niên thiếu của mình, mãi vẫn không lấy xuống được, nhìn cô ấy mà cảm giác như nhìn một phần của bản thân.
Muốn lấy bức tranh đó xuống đương nhiên phải tan nát cõi lòng, tuổi trẻ qua đi, đợi khi tóc anh bạc trắng, quay đầu nhìn lại vẫn có thể nhìn ra dấu vết ố vàng khác những nơi khác.
Liễu Dung và Lương Túc đều trầm mặc 5 phút, đột nhiên, Lương Túc nắm lấy tay cầm xe lăn của cô, từ trên cao nhìn xuống cô, từ từ quỳ một chân xuống, để ánh mắt mình ngang tầm mắt cô, anh nói năng lộn xộn:
- Anh... sắp tốt nghiệp rồi, đã ký hợp đồng với một công ty, mùa hè tốt nghiệp là sẽ đi làm.
Ánh mắt Liễu Dung nhìn bàn tay anh nắm xe lăn, ngón tay thon dài hơi trắng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên như muốn căng nứt da, cô lặng lẽ gật đầu, chờ anh nói tiếp.
- Trước đây không có kinh nghiệm, công ty bọn anh làm ăn thất bại...
Lương Túc cảm thấy mũi cay cay, ra sức hít vào, hắng hắng giọng:
- Lần này anh định đàng hoàng thành thực vào một công ty làm mấy năm, tích lũy quan hệ và kinh nghiệm rồi làm lại từ đầu, rồi sẽ có ngày anh có thể thành công.
...
- Lần này không thành công, lần sau anh sẽ tìm được vấn đề mấu chốt, lại liều mạng một chút, biết đâu sẽ được.
Lương Túc cảm giác tầm mắt hơi mơ hồ, anh thấy mặt Liễu Dung dần hiện lên biểu cảm kinh ngạc, anh vẫn nói tiếp:
- Điều kiện nhà anh bình thường, cha mẹ anh bây giờ không thể mua nhà mua xe cho anh, nhưng, anh nghĩ lúc tụi mình còn nhỏ, đa số người đều sống ở đại viện hoặc theo cha mẹ thuê nhà, 20 mấy tuổi rồi, có ai chưa từng chịu khổ chứ?
Anh dừng lại, cảm thấy mình hơi lạc đề, nhưng anh có quá nhiều lời muốn nói, nói một hồi là lan man tận đẩu tận đâu không nghe sai khiến, Lương Túc hít sâu một hơi, cảm giác bàn tay nhỏ bé lạnh băng sờ lên mặt anh, nhẹ nhàng lau đi, Liễu Dung nói:
- Em nói nè, anh... anh đừng khóc, có gì từ từ nói.
- Rồi sẽ có ngày, anh không cần đi vay tiền cũng mua được nhà, có sự nghiệp của riêng mình, ở nhà có thể thuê người giúp việc, có thể dành ra một gian thư phòng lớn, có một giá sách to cao đụng tới trần nhà, tìm gì cũng có.
Liễu Dung cụp mắt, từ từ thu lại bàn tay dính nước mắt của mình:
- Ừm, được.
- Em tin không?
Liễu Dung thầm nghĩ, chuyện tương lai ai có thể nói chính xác đây, nhưng nhìn vẻ mặt của Lương Túc, cảm thấy anh như bị ma chướng, cô đành gật đầu:
- Tin.
Người dũng cảm cỡ nào, đất rộng lớn bao nhiêu, nói miệng mà thôi, không mất miếng thịt nào.
Nhưng Lương Túc như được sự khẳng định lớn lao, mắt sáng ngời:
- Anh có thể chăm sóc em, tương lai có thể, bây giờ cũng có thể.
Liễu Dung hiểu anh muốn nói gì, cô im lặng ngồi trên xe lăn, lẳng lặng nhìn anh.
- Cả đời anh sẽ không thay lòng đổi dạ, cũng không có sức để thay lòng đổi dạ, em tin không?
Liễu Dung không nói tin nữa, cô chỉ ngồi đó suy nghĩ rồi khẽ nói:
- Anh không nuôi nổi em.
Lương Túc cúi đầu mở cái túi nhỏ của mình, vội vội vàng vàng lấy từ bên trong ra một túi văn kiện, lấy một bản in đặt trước mặt Liễu Dung như kẻ nóng lòng xin việc, thấp thỏm nói với nhà phỏng vấn ngồi xe lăn:
- Em xem đi, anh không phải tùy tiện nói, anh có kế hoạch, cái này là viết theo lý luận môn quản lý học bậc 3, em xem đi.
Liễu Dung:
-...
Cô đành nhận lấy bản kế hoạch được nhét vào tay như ép mua ép bán kia, bên trên tờ giấy mỏng manh chi chít chữ, giống như kể hết cuộc đời 15 năm sau của Lương Túc vậy.
Cô im lặng xem lướt một lần rồi ngước mắt, phát hiện Lương Túc đang tha thiết nhìn mình, cô trả “15 năm cuộc đời” cho Lương Túc, nghiêm túc nói:
- Đồng chí Lương, bây giờ em cũng là người thất nghiệp, không thể ký tên đóng dấu cho anh.
Lương Túc sững sờ, nhận ra hình như cô đang nói đùa, muốn cười hai tiếng cho cô mặt mũi nhưng lại cảm thấy cười ra thì không ổn, đành lộ vẻ mặt hơi mờ mịt, nửa giống khóc nửa giống cười, xoắn xuýt nhìn cô.
Lương Túc hình như hơi không hiểu ý cô.
Liễu Dung cười khẽ:
- Không cần thương hại em.
- Anh không cảm thấy...
- Em đứng cũng không đứng được, anh kéo em, vác em, cõng em thì có tác dụng gì?
Mắt Liễu Dung chợt lấp lánh ánh lệ, nó như bị những lời cô nói lôi ra ngoài, cô muốn ngăn nó, nhưng lời không thể không nói, lời vừa thốt ra khỏi miệng, nước mắt đương nhiên cũng trào theo:
- Lúc này mà yếu đuối thì em sẽ... cả đời phải quỳ mà sống.
...
- Anh như vầy không phải hại em sao?
Cô khẽ nói, dùng mu bàn tay lau khô nước mắt trên mặt, từ từ đẩy ra bàn tay Lương Túc nắm tay cầm xe lăn:
- Đừng nghĩ không thoáng.
Lương Túc chợt đứng dậy, anh ngồi xổm lâu, chân tê rần, toàn thân hơi chao đảo:
- Anh có thể chờ em.
- Vậy đến lúc đó lại nói sau, em kiến nghị anh có thể tìm một người chờ cùng.
Liễu Dung cười, từ từ xoay xe lăn đi:
- Cứ chờ như thế rồi anh sẽ nghĩ thoáng thôi.
Một tuần sau, Liễu Dung bỗng nhận được một cú điện thoại, là mẹ của học sinh gọi cho cô, bà nói:
- Liễu Dung, con có thời gian có thể thi vài bài kiểm tra tiếng Anh không? Là... IELTS, TOEFL gì gì ấy.
Liễu Dung ngớ người:
- Con từng thi IELTS một lần, hóa ra là chuẩn bị cho học kỳ sau giao lưu ạ, có điều trình độ ngoại ngữ con bình thường thôi, điểm không cao lắm.
Bà lập tức kích động:
- Thi rồi? Bao nhiêu điểm?
Liễu Dung khựng lại:
- Tổng điểm mới có 7...
Bà hơi khựng lại:
- Đúng là hơi thấp, con có thể thi lại lần nữa không? Dì biết thi cái này rất đắt, dì chi tiền cho cũng được.
- Sao thế ạ dì?
- Một người bạn của dì lập một nơi đào tạo ngoại ngữ ở thành phố này, con biết thành phố mình nhiều trẻ con nhà giàu mà, học trung học đã muốn xuất ngoại rồi, cần thi ngoại ngữ trong thời gian ngắn. Đây là một thị trường rất lớn, đang chiêu mộ nhân lực. Dì cảm thấy đây là cơ hội nên đã tiến cử con với họ, con xem có muốn thử không?
Liễu Dung chần chừ:
- Dì ơi, con vẫn chưa tốt nghiệp đại học.
- Đây là điều bất ngờ khách quan, dì cảm thấy con được.
Phụ nữ ban đầu tiếp xúc nhau đều không hữu hảo mấy, nhưng một khi thành lập niềm tin thì rất nhiệt tình chân thành.
Ngược lại, Liễu Dung cái gì cũng sợ, chỉ duy không sợ việc, liền đồng ý.
Sau đó cô download về một đồng hồ đếm ngược làm desktop, phía dưới dùng kiểu chữ như kẹo viết: Là danh sĩ thật ắt tự phong lưu, là anh hùng thật ắt không cần hỏi, xí, chỉ lùn đi một đoạn thôi mà, chuyện bao lớn chứ, qua hai năm vẫn cứ là Tôn Tẫn.
Tác giả :
Priest