Mục Tiêu Đã Định
Chương 57: Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho em
Tiếng chuông vang lên lanh lảnh hòa cùng với tiếng hoan hô chúc mừng, thêm vào đó là tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc đã vô tình che lấp nhịp tim đập của Phong Ấn. Hai người cứ ôm nhau như thế, dường như đang luyến tiếc hơi ấm cuối cùng dành cho nhau.
Mọi người chạy vọt ra ban công xem pháo hoa sáng rực trên bầu trời, tất cả mọi người đều đang hân hoan reo hò, sự vui vẻ của họ như đang bao phủ xung quanh bọn họ. Lôi Vận Trình cọ cọ vào gáy anh. “Chúc mừng năm mới, nhưng đã nhiều năm rồi anh không cho em tiền lì xì, không phải sẽ cho mãi đến lúc em lập gia đình luôn sao?”
Kể từ lúc Lôi Vận Trình một tuổi, anh đã bắt đầu cho cô tiền lì xì, điều đặn mãi cho đến năm anh vào Học viện phi hành, sau đó gần như anh không về nhà vào tết âm lịch nữa, tiền lì xì cũng theo đó mà mất tăm.
Phong Ấn không nói gì, dường như điều duy nhất anh có thể làm lúc này là ôm cô để cô không rời khỏi anh.
Lôi Vận Trình chậm rãi đẩy anh ra, ánh mắt sáng ngời nhìn anh mỉm cười. “Anh phải sống thật tốt đó.”
Khi ngón tay cuối cùng của cô rời khỏi lòng bàn tay anh thì cũng là lúc lồng ngực anh đau đớn đến mức không chịu đựng nổi, anh nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình mà run rẩy. Đám đông nhanh chóng chiếm cứ nơi vừa rồi mà bọn họ vừa ôm nhau, anh bị từng người sát bên va vào, chiếc bóng cô đơn trở thành thứ duy nhất không phù hợp với không gian lúc này.
…
Điếu thuốc trên tay Lục Tự bỗng nhiên bị người nào đó giật lấy, anh ta tức giận vừa định ngẩng đầu thì lại thấy vẻ mặt giận dữ của Lôi Vận Trình đang trừng mắt nhìn anh ta từ trên cao. “Sao anh lại chạy lung tung vậy? Tôi tìm anh rất lâu đấy!”
Lúc cô trở lại nơi vừa rồi thì không thấy Lục Tự đâu, tìm ở hội trường hai vòng, lúc đứng trên bậc thềm ở sảnh ngoài mới thấy bóng lưng của anh ta.
“Không phải là em đang ở cùng với Phong Ấn sao?” Lục Tự kinh ngạc, vội vàng cởi áo khoác ra choàng lên người cô. “Tôi không nghĩ em sẽ trở lại.”
Lôi Vận Trình kéo áo khoác phủ kín người. “Đêm nay tôi là bạn gái của anh mà, nửa đường đã chạy thì không phải là tác phong của tôi.”
Ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa chiếu vào mặt cô, xinh đẹp như một giấc mộng ảo, Lục Tự si mê ngắm nhìn. Chất cồn bào mòn tính kiềm chế của anh ta, vì thế hai tay nhanh nhạy hoạt động trước đầu óc, bỗng nhiên anh ta ôm cô vào lòng, rồi xoay người áp cô lên trụ đá cẩm thạch. “Nếu tôi không kiềm chế được bản thân mà cưỡng ép em, có phải bố em sẽ giết tôi không?”
“Sẽ.” Lôi Vận Trình trả lời không hề do dự một chút nào, sau đó lại cúi đầu thở dài. “Nhưng anh sẽ không, lần đó anh đã không làm, sau này vĩnh viễn anh sẽ không đối xử với tôi như thế.”
Lục Tự bỗng nhiên tức giận. “Em đừng cho rằng mình hiểu tôi như thế! Nếu việc không từ thủ đoạn mà có thể có được em thì tôi cũng sẽ làm như vậy! Huống hồ, tôi đã từng bỉ ổi chia rẽ hai người!”
Lôi Vận Trình cau mày, cô nhấc chân, giẫm mạnh giầy cao gót của cô lên chân anh ta, Lục Tự lập tức kêu đau. Cô đứng một bên ung dung nhìn anh ta ôm chân không nhịn được mà rên rỉ đau đớn. “Anh không nói thì suýt chút nữa tôi cũng quên việc này, tôi vốn nghĩ anh là một người rất thông minh, sao anh lại bắt tay với Hạ Viêm Lương làm ra chuyện vô sỉ đó được cơ chứ? Nếu tôi có thể dễ dàng đến với anh như thế, thì còn để anh theo đuổi tôi lâu như vậy sao?”
Lục Tự đau đớn vừa tức lại vừa trách, cũng không thể làm được gì cô, anh ta dứt khoát ngồi xuống hờn dỗi. Lôi Vận Trình ngồi xuống bên cạnh anh ta, chống cằm xem pháo hoa. “Những chuyện xấu xa mà anh đã làm với tôi đều không là gì cả.”
“Đúng, tôi có làm gì thì cũng không bằng sức ảnh hưởng của Phong Ấn đối với em.” Anh ta hừ lạnh, muốn hút thuốc, lúc lần tìm mới nhớ là thuốc đang ở trong túi chiếc áo khoác trên người cô. “Tôi biết rất rõ nhưng vẫn không cam tâm.”
Lôi Vận Trình bật cười khanh khách, Lục Tự buồn bã không nói gì cứ nhận lấy sự cười nhạo của cô. Sau đó một lúc lâu hai người không nói gì với nhau, cứ yên lặng ngồi như vậy, đối với họ mà nói, giây phút đó đúng là giây phút yên tĩnh tốt đẹp nhất mà họ hiếm khi có được.
Lôi Vận Trình nhớ lại lần đầu quen biết Lục Tự, từ chán ghét chuyển đến sợ hãi, rồi lại đến hận anh ta, giờ thì cô lại có một cái nhìn mới về anh ta, mãi cho đến bây giờ, cô mới phát hiện người đàn ông này lại góp mặt trong cuộc sống của cô nhiều đến thế, hơn nữa lúc này đây anh ta vẫn đang tham dự vào cuộc sống của cô, anh ta là chiến hữu, là đồng nghiệp của cô, thậm chí còn chưa nhắc đến tình bạn bè chân chính giữa bọn họ.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến anh ta lại có thể kiên trì tình cảm dành cho cô đến tận bây giờ, trong lòng cô bỗng nhiên hơi nhói đau. “Lục Tự.”
Anh ta không nhìn cô.
“Lục Tự?”
“Có chuyện gì thì nói đi.” Lục Tự tức giận trả lời cô, Lôi Vận Trình không để ý chọc chọc vào bả vai chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh ta.
“Em mà còn chạm vào tôi nữa tôi sẽ cho rằng em câu dẫn tôi đấy.”
Sự tức giận của anh ta đổi lấy một trận cười khe khẽ của cô, Lôi Vận Trình do dự một lúc, sau đó lập tức nghiêng đầu dựa nhẹ lên vai anh ta, hành động bất ngờ này khiến cơ thể Lục Tự trở nên cứng đờ.
“Tuy rằng trước kia tôi muốn thừa nhận, nhưng anh nói rất đúng, trên một phương diện nào đó, chúng ta rất giống nhau.” Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói. “Lúc trước tôi rất sợ hãi, nếu như tôi kiên quyết không chấp nhận anh, có phải cả cuộc đời của anh đều tiêu hao trên người tôi, cũng giống như tôi với Phong Ấn, tôi kiên trì, anh cũng kiên trì, nếu vậy bây giờ tôi đã buông tay anh ấy, anh còn định tiếp tục nắm tay tôi ư?”
Con ngươi đen của Lục Tự trở nên ảm đạm, anh ta cũng không trả lời, nhưng sự trầm mặc này Lôi Vận Trình rõ hơn ai hết. “Trước kia, tôi không hiểu chuyện nên rất tùy hứng, chỉ nghĩ đến tình cảm của bản thân, tôi không muốn nói lời xin lỗi với anh… Lục Tự, anh buông tay tôi đi, cũng xem như phóng thích chính bản thân mình, đối xử với bản thân tốt một chút.”
“Đêm giao thừa năm đó em uống say cũng nói với tôi như thế, làm thế nào mới được xem là tốt cho bản thân? Đổi người để yêu sao?” Lục Tự khẽ cười nhạo. “Nếu có thể đổi, thì tại sao em không đổi một lần đi, đổi lại yêu tôi?”
“Lúc ngồi tại đây vừa rồi, trong đầu tôi thật sự có lướt qua ý nghĩ này.” Lôi Vận Trình thẳng thắn, sau đó bỗng nhiên lúc Lục Tự vẫn chưa kịp phản ứng thì cô đã kéo cổ anh ta xuống, đầu mình hơi ngửa lên.
Nhưng mà, lúc bờ môi cô đang ở vị trí rất gần, rất gần anh ta thì bỗng nhiên dừng lại, Lục Tự rũ mắt nhìn vào mắt cô, thời gian cứ thế trôi qua, ánh sáng trong mắt anh ta cũng bị thời gian cuốn trôi đi. Lôi Vận Trình buông anh ta ra. “Anh xem đi, tôi hoàn toàn không làm được, ngay cả thử cũng không làm được.”
Lục Tự lặng lẽ mấp máy môi, rất lâu sau mới hôn nhẹ lên trán cô. “Chuyện của tôi, em không quản được đâu.”
Có đôi khi anh ta cho rằng Lôi Vận Trình rất tàn nhẫn, nhận định không yêu anh ta vĩnh viễn rõ ràng như thế, mãi cho đến bây giờ cũng không để anh ta thấy được một tia hy vọng nào, sự kiêu ngạo của đàn ông trong anh ta vĩnh viễn bị cô cố ý lại vô tình dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Con người đúng là hèn mọn như vậy, nhưng càng như vậy, lại càng không cách nào buông bỏ được.
…
Châu An Đạt vốn dĩ đang ngồi khoe tài pha chế rượu với mấy người phụ nữ xinh đẹp trước quầy bar, khi Phong Ấn bỗng nhiên xuất hiện tại quán bar của anh ta vào đêm giao thừa thì anh ta không hề cảm thấy bất ngờ. Vẫn là gian phòng xưa, vẫn là những loại rượu mà anh thường hay uống, Châu An Đạt để anh ẩn trú vài ngày ở chỗ anh ta, để Phong Ấn sống trong sự mơ mơ màng màng.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Châu An Đạt nói chuyện líu ríu không ngừng, Phong Ấn cứ vùi đầu uống rượu không nói lời nào. “Cậu không muốn nói thì tôi không bức cậu, nhưng mà nếu cậu thật sự muốn chết thì có rất nhiều cách khác vừa tiết kiệm tiền, vừa tiết kiệm sức lại nhanh hơn uống rượu đấy.”
“Cậu để tôi đoán nhé, là vì phụ nữ đúng không? Viêm Lương? Hay là vì…” Anh ta dừng lại một lúc, “Cô bé của Lôi gia?”
Châu An Đạt vừa nhắc đến tên ai đó xong thì hàng mày của Phong Ấn liền cau lại, anh ta sờ sờ cằm nở nụ cười. “Nói thật thì tôi đã sớm đoán được cậu sẽ có một ngày như thế này. Hai đứa thật sự là oan gia, có việc gì đều chạy đến chỗ tôi mượn rượu giải sầu, xong rồi còn không trả tiền, cậu uống bao nhiêu rượu tôi cũng nhớ đấy, chờ đến khi cậu chết tôi sẽ đi tính tiền với bố cậu.”
Lúc anh ta nói những lời này căn bản là đàn gảy tai trâu, Phong Ấn đã bất tỉnh nhân sự từ rất lâu rồi.
Anh cứ ở đó không biết bao nhiêu ngày, mỗi ngày làm bạn với rượu, Châu An Đật thật sự không nhìn được nữa, anh ta gọi điện thoại đến nhà họ Lôi.
Lôi Dật Thành vừa bước vào phòng đã bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến anh ta ho khan hai tiếng, trong ánh sáng lờ mờ anh ta có thể thấy mơ hồ bóng người nằm trên sofa.
“Cậu ấy chết chưa?” Dưới đất đầy vỏ chai rượu khiến anh ta nhíu mày.
“Chưa hay gì mà?” Châu An Đạt đá đá Phong Ấn đang nằm như con lợn chết. “Tai họa sống ngàn năm, không chết được đâu.”
Châu An Đạt không dịu không dàng vỗ mặt anh, làm thế nào cũng không đánh thức anh được, thế là bực bội túm anh từ trên sofa xuống sàn nhà. Phong Ấn bị ngã đau kêu lên hai tiếng, điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục ngủ. Lôi Dật Thành chớp chớp mắt, anh ta mở tủ lạnh trong phòng rồi lấy một bình nước khoáng ra trực tiếp đổ vào đầu anh.
Dòng nước lạnh như băng kích thích anh, bỗng chốc anh bật dậy khỏi sàn nhà, miệng mắng vài câu, chỉ là vẫn chưa chờ bản thân hiểu ra sự việc thì anh đã bị Lôi Dật Thành túm lấy rồi ném vào xe. Phong Ấn cố gắng mở mắt ra nhìn thoáng qua, sau đó anh lại điều chỉnh ghế ngã ra sau rồi tiếp tục ngủ.
Mãi cho đến khi một cơn đau đớn và dòng nước hất mạnh vào người mới kéo được anh ra khỏi giấc ngủ, trên lưng Phong Ấn bị đá một cú, giọng nói nam quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu anh. “Tỉnh chưa?”
Phong Ấn nhìn xung quanh bốn phía, anh nhắm mắt lại xoa xoa cái đầu bị một lượng chất cồn lớn xâm chiếm, anh không kiên nhẫn mà mắng một tiếng.
Lôi Dật Thành ném một chiếc hộp gỗ tự làm đến trước mặt anh, anh ta không hề để ý một chút nào đến việc có làm đau anh hay không. “Trong này chứa nhật ký của Trình Trình.”
“Nhật ký?” Phong Ấn thảng thốt một lúc lâu mới định thần trở lại, ngay cả tiếng nói của anh cũng khàn khàn đến mức làm người ta phát sợ.
“Cái này, cái này, còn cả cái này, từng quyển được khóa trong này đều là nhật ký của nó.” Lôi Dật Thành vỗ vỗ mấy chồng hộp gỗ được đặt cạnh vách tường, cánh tay anh giơ lên giữa không trung. “Bao gồm cả bốn mặt tường này, trong căn nhà này, tất cả đều là bí mật nho nhỏ mà Trình Trình không muốn bất kì ai biết được.”
Phong Ấn ngọ ngoạy vài lần, cuối cùng anh mới vịn chiếc bàn đứng lên, híp mắt nhìn bốn phía xung quanh căn nhà một lần nữa, trong đầu anh hỗn loạn giống như xe quá tải. Anh bước đi nhẹ nhàng đến những chiếc hộp nho nhỏ đặt cạnh tường, cẩn thận chạm vào những chiếc hộp gỗ được sắp xếp ngăn nắp được khóa lại bằng những chiếc ổ khóa mật khẩu nhỏ nhắn tinh xảo, trên tường dán đầy ảnh chụp đủ kiểu của anh, có bức anh chụp một mình, có bức anh chụp chung với người khác, từ nhỏ đến lớn, anh chắc chắn rằng ảnh ở đây còn đầy đủ hơn cả ở nhà mình.
“Là… Tớ.” Anh có phần không dám tin, thậm chí không dám hít thở mạnh.
“Đúng, là cậu, tất cả bí mật của con bé đều có liên quan đến cậu.” Lôi Dật Thành đứng khoanh tay trước ngực, “Ở đây là nhà kho nằm ở sân sau nhà tớ, đây là một thế giới riêng của con bé, tớ chỉ biết khi có chuyện vui hay buồn con bé đều trốn ở đây, tớ không biết Trình Trình ở trong này xem thứ gì, nhưng con bé luôn luôn khóa cửa không cho bất kì ai vào đây cả.”
Lôi Dật Thành cầm lấy một chiếc hộp gỗ vuốt ve. “Nó đi thành phố B rồi, đi dự lễ đính hôn của Phương Mặc Dương và Đỗ Nghiên Thanh, tớ nghĩ nhất định bọn họ đã gọi cho cậu, đáng tiếc là cậu tắt máy.” Anh ta đưa chiếc hộp gỗ đến trước mặt Phong Ấn. “Đây là quyển nhật ký cuối cùng của con bé, cộng với những chiếc hộp gỗ mà vừa rồi tớ đã đưa cho cậu, bây giờ chỉ còn lại vài quyển, những chiếc hộp khác đều trống rỗng.” Từ ngăn tủ dưới cùng, anh ta rút ra một chiếc hộp sắt cũ nát, bên trong là chứa đầy những mảnh than đen cùng với những mảnh giấy vụn đã bị đốt.
Những mảnh giấy vụn là gì đương nhiên là không cần nói Phong Ấn cũng biết.
Phong Ấn không nói bất cứ câu nào nữa, anh trừng mắt nhìn chiếc hộp chứa những bí mật đã bị hóa thành tro của cô, ngón tay anh run rẩy. Lôi Dật Thành lặng lẽ lui ra ngoài, còn vô cùng chu đáo đóng cửa lại hộ anh.
Phong Ấn cố gắng hết sức kiềm chế sự run rẩy của chính mình, anh vuốt ve hai chiếc hộp gỗ trong lòng. Lúc mở ổ khóa, trái tim anh như bị ai đó đâm vào một nhát, bởi vì dãy số mật mã mở khóa kia chính là là ngày sinh nhật của anh.
Hai quyển nhật ký đều đã bị xé, những trang giấy đều không còn trọn vẹn và đầy đủ nữa. Phong Ấn mở ra trang thứ nhất, chỉ nhìn thoáng qua rồi bỗng nhiên đóng lại ôm nó vào ngực, anh hít thở thật sâu một lúc lâu mới có thể tiếp tục mở ra xem.
—— Ngày X, tuần X, tháng X, năm X
Hôm nay anh trai muốn tổ chức sinh nhật tại nhà, nên đuổi mình đến nhà của Án Kỳ làm bài tập, nhưng nhà bạn ấy có việc nên mình đành phải trở về sớm. Nhưng mình lại không ngờ bọn họ lại biến căn nhà thành như thế, khó trách bọn họ lại chọn ngay ngày bố mẹ không có ở nhà để tổ chức. Nhưng mà nhất định là bọn họ không biết nguyên nhân thực sự khiến mình trở về nhà sớm. Mình muốn tặng chiếc máy bay chạm gỗ đầu tiên mà mình làm cho Phong Ấn, nhưng nhất định anh ấy sẽ chê xấu rồi không nhận, mình muốn len lén để chiếc máy bay vào trong cặp của anh ấy. Drap giường hình con gấu nhỏ bị mình ném xuống đất, lại bị anh trai mắng một trận, đó là món quà mà mấy hôm trước chị Tử Du mang về từ Nhật Bản cho mình. Mình thật sự rất thích nhưng không thể dùng được, bởi vì mình thấy Phong Ấn và bạn gái anh ấy ôm ấp tình tứ đùa giỡn trên giường. Mình lại lén lấy chiếc máy bay trong cặp anh ấy về, vẫn là mình nên giữ lại thôi.
***
——- Ngày X, tuần X, tháng X, năm X
Nghe nói Phong Ấn thật sự muốn đi Học viện quân sự, cãi nhau một trận ầm ĩ với chú Phong, dường như bạn gái của anh ấy cũng không muốn anh ấy đi. Mình muốn nói không ai ủng hộ thì còn có mình, nhưng mà anh ấy không hề để ý đến mình, đồ xấu xa!”
***
——- Ngày X, tuần X, tháng X, năm X
Phong Ấn đến tìm anh mình uống rượu, hai người đều uống say, lại còn lấy rượu quý trong tủ của bố uống hơn một nửa, bị bố đánh, ha ha.
Hôm nay anh ấy ngủ lại nhà mình, nghe nói vẫn chưa làm hòa với chú Phong. Mình rất là vui, bởi vì mình đã hôn trộm anh ấy, ai bảo anh ấy uống nhiều như vậy làm gì. Nhưng mà mình chỉ hôn mặt anh ấy thôi, anh ấy đã từng hôn Hạ Viêm Lương, mình sợ bẩn, hừ.
…
Khi đó chữ viết của cô còn rất trẻ con, lại còn sai chính tả rất nhiều. Phong Ấn đọc từng chữ từng chữ một, mỗi một chữ đều khiến lòng anh căng ra đau đớn, tất cả những nội dung được ghi lại đều có liên quan đến anh.
—— Ngày X, tuần X, tháng X, năm X
Mình thật sự không cố ý nghe lén, là tại bọn họ cho rằng mình đang ngủ. Phong Ấn, nhiều năm sau, anh còn có thể nhớ được những lời mà anh đã nói hôm nay không?
Em nhớ rất rõ.
Anh và anh của em nói rằng cuối cùng hôm nay Hạ Viêm Lương cũng đã chính thức trở thành người của anh, anh nói, chờ đến lúc anh tốt nghiệp đại học sẽ cưới cô ta.
Phong Ấn, anh không thể chờ em sao, em sẽ lớn nhanh thôi, sẽ trở nên xinh đẹp, sẽ biến thành dáng vẻ mà anh thích…
…
Chữ viết trên trang giấy này to hơn chữ viết trên những trang giấy khác, nhưng lại không rõ nét. Đó là vì nước mắt của cô đã thấm đẫm ở mặt trên trang giấy kèm với mực nước của bút máy. Phong Ấn lật sang một trang khác, chỉ còn lại vài trang giấy trắng, đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào vết hằng phía trên trang giấy, đó là dấu vết mà cô đã để lại khi dùng sức để viết.
Anh mở ra một quyển khác, đó là quyển nhật ký cuối cùng của cô, chỉ tiếc là quyển nhật ký này bị hủy quá nghiêm trọng, ở giữa chỉ còn lại hai trang giấy đáng thương, trong đó, có một trang để trắng, còn một trang khác chỉ viết một câu.
Anh nhắm mắt lại hít thở thật sâu, lồng ngực cứ như bị một bị một tảng đá lớn đè nặng.
—— Hứa hẹn, chính là lời mà một tên lừa đảo thường nói với một kẻ ngu ngốc.
***
Thành phố B.
Buổi lễ đính hôn của Phương Mặc Dương và Đỗ Nghiên Thanh tổ chức không khác lễ kết hôn là mấy, cực kì náo nhiệt. Mãi cho đến khuya Phương Mặc Dương mới cử người đưa Lôi Vận Trình và đám người của Lục Tự về khách sạn.
Do ngày mai họ phải về thành phố T, nên Đỗ Nghiên Thanh cứ khăng khăng ôm lấy Lôi Vận Trình không chịu buông, vừa khóc vừa gào, cuối cùng Phương Mặc Dương không còn cách nào khác là ôm cô gái mượn rượu quậy phá nào đó vào xe.
“Đội trưởng, Thanh Thanh đôi lúc rất tùy hứng, anh không được bắt nạt bạn ấy, không được áp dụng cách xử phạt như lúc còn ở Học viện phi hành với bạn ấy, nếu không tôi và gia đình nhà gái sẽ không buông tha cho anh đâu.” Lôi Vận Trình trừng mắt uy hiếp Phương Mặc Dương.
“Đúng là phong thủy thay phiên luân chuyển mà, tôi nào dám bắt nạt cô ấy.” Phương Mặc Dương khóc dở mếu dở, “Bây giờ, đều là cô ấy tìm cách xử phạt thể xác tôi.”
Lục Tự hiểu ra ý trong lời nói của anh ta, bật cười đầy vẻ xấu xa. “Được hời khoe khoang à.”
Chờ cho đến khi tất cả mọi người về khách sạn, vẻ mặt của Phương Mặc Dương mới thay đổi, không chờ anh ta mở miệng, Lôi Vận Trình đã giơ tay ra dáng đầu hàng. “Tôi biết anh muốn nói gì, không cần nói thay anh ấy.”
Phương Mặc Dương nhìn cô chăm chú, anh ta giương môi cười nhạt. “Vậy được rồi, tôi vừa định nói, em đừng vì một lỗi sai của cậu ấy mà vứt bỏ sự mong chờ nhiều năm của mình như thế, không có gì là không thể tha thứ, ngoại trừ khi thứ em muốn thấy chính là cậu ấy bị tra tấn.”
Lôi Vận Trình bĩu môi đẩy anh ta đi. “Anh về nhanh đi, Thanh Thanh ngủ rồi đấy.”
Nhìn xe của bọn họ đang dần dần hòa nhập vào màn đêm Lôi Vận Trình mới quay về khách sạn, cô luôn cảm thấy nụ cười cuối cùng của Phương Mặc Dương đang ám chỉ gì đó, nhưng rất nhanh sau đó cô đã biết được nụ cười đó ảm chỉ đều gì.
Trong giây phút mở cửa phòng ra, bỗng nhiên có một bàn tay từ bên trong túm lấy cô kéo mạnh vào, sức lực quá lớn khiến cô kêu đau một tiếng. Có điều vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì phía sau gáy đã có một tay đao(1) đập nhẹ lên, độ mạnh độ yếu đo lường chính xác, nó không khiến cô ngất mà chỉ mất đi khả năng phản kháng trong khoảng thời gian ngắn.
(1) Tay đao
Cô bị đẩy ngã lên giường, ngay sau đó thân thể của một người đàn ông lại áp lên trên, hơi thở nóng rực phả lên tai cô khiêu khích, thanh âm khàn khàn nhưng lại kiên định truyền vào tai cô.
“Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho em.”
“Anh Tiểu Ấn…” Cô cất tiếng gọi khe khẽ, ngay từ đầu, cô đã nhận ra đó là hơi thở của anh.
Phong Ấn nắm lấy cằm cô, “Nếu anh có thể xem em như em gái thì sẽ không làm chuyện như thế này với em!” Vừa dứt lời, anh đã cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi cô.
Mọi người chạy vọt ra ban công xem pháo hoa sáng rực trên bầu trời, tất cả mọi người đều đang hân hoan reo hò, sự vui vẻ của họ như đang bao phủ xung quanh bọn họ. Lôi Vận Trình cọ cọ vào gáy anh. “Chúc mừng năm mới, nhưng đã nhiều năm rồi anh không cho em tiền lì xì, không phải sẽ cho mãi đến lúc em lập gia đình luôn sao?”
Kể từ lúc Lôi Vận Trình một tuổi, anh đã bắt đầu cho cô tiền lì xì, điều đặn mãi cho đến năm anh vào Học viện phi hành, sau đó gần như anh không về nhà vào tết âm lịch nữa, tiền lì xì cũng theo đó mà mất tăm.
Phong Ấn không nói gì, dường như điều duy nhất anh có thể làm lúc này là ôm cô để cô không rời khỏi anh.
Lôi Vận Trình chậm rãi đẩy anh ra, ánh mắt sáng ngời nhìn anh mỉm cười. “Anh phải sống thật tốt đó.”
Khi ngón tay cuối cùng của cô rời khỏi lòng bàn tay anh thì cũng là lúc lồng ngực anh đau đớn đến mức không chịu đựng nổi, anh nhìn lòng bàn tay trống trơn của mình mà run rẩy. Đám đông nhanh chóng chiếm cứ nơi vừa rồi mà bọn họ vừa ôm nhau, anh bị từng người sát bên va vào, chiếc bóng cô đơn trở thành thứ duy nhất không phù hợp với không gian lúc này.
…
Điếu thuốc trên tay Lục Tự bỗng nhiên bị người nào đó giật lấy, anh ta tức giận vừa định ngẩng đầu thì lại thấy vẻ mặt giận dữ của Lôi Vận Trình đang trừng mắt nhìn anh ta từ trên cao. “Sao anh lại chạy lung tung vậy? Tôi tìm anh rất lâu đấy!”
Lúc cô trở lại nơi vừa rồi thì không thấy Lục Tự đâu, tìm ở hội trường hai vòng, lúc đứng trên bậc thềm ở sảnh ngoài mới thấy bóng lưng của anh ta.
“Không phải là em đang ở cùng với Phong Ấn sao?” Lục Tự kinh ngạc, vội vàng cởi áo khoác ra choàng lên người cô. “Tôi không nghĩ em sẽ trở lại.”
Lôi Vận Trình kéo áo khoác phủ kín người. “Đêm nay tôi là bạn gái của anh mà, nửa đường đã chạy thì không phải là tác phong của tôi.”
Ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa chiếu vào mặt cô, xinh đẹp như một giấc mộng ảo, Lục Tự si mê ngắm nhìn. Chất cồn bào mòn tính kiềm chế của anh ta, vì thế hai tay nhanh nhạy hoạt động trước đầu óc, bỗng nhiên anh ta ôm cô vào lòng, rồi xoay người áp cô lên trụ đá cẩm thạch. “Nếu tôi không kiềm chế được bản thân mà cưỡng ép em, có phải bố em sẽ giết tôi không?”
“Sẽ.” Lôi Vận Trình trả lời không hề do dự một chút nào, sau đó lại cúi đầu thở dài. “Nhưng anh sẽ không, lần đó anh đã không làm, sau này vĩnh viễn anh sẽ không đối xử với tôi như thế.”
Lục Tự bỗng nhiên tức giận. “Em đừng cho rằng mình hiểu tôi như thế! Nếu việc không từ thủ đoạn mà có thể có được em thì tôi cũng sẽ làm như vậy! Huống hồ, tôi đã từng bỉ ổi chia rẽ hai người!”
Lôi Vận Trình cau mày, cô nhấc chân, giẫm mạnh giầy cao gót của cô lên chân anh ta, Lục Tự lập tức kêu đau. Cô đứng một bên ung dung nhìn anh ta ôm chân không nhịn được mà rên rỉ đau đớn. “Anh không nói thì suýt chút nữa tôi cũng quên việc này, tôi vốn nghĩ anh là một người rất thông minh, sao anh lại bắt tay với Hạ Viêm Lương làm ra chuyện vô sỉ đó được cơ chứ? Nếu tôi có thể dễ dàng đến với anh như thế, thì còn để anh theo đuổi tôi lâu như vậy sao?”
Lục Tự đau đớn vừa tức lại vừa trách, cũng không thể làm được gì cô, anh ta dứt khoát ngồi xuống hờn dỗi. Lôi Vận Trình ngồi xuống bên cạnh anh ta, chống cằm xem pháo hoa. “Những chuyện xấu xa mà anh đã làm với tôi đều không là gì cả.”
“Đúng, tôi có làm gì thì cũng không bằng sức ảnh hưởng của Phong Ấn đối với em.” Anh ta hừ lạnh, muốn hút thuốc, lúc lần tìm mới nhớ là thuốc đang ở trong túi chiếc áo khoác trên người cô. “Tôi biết rất rõ nhưng vẫn không cam tâm.”
Lôi Vận Trình bật cười khanh khách, Lục Tự buồn bã không nói gì cứ nhận lấy sự cười nhạo của cô. Sau đó một lúc lâu hai người không nói gì với nhau, cứ yên lặng ngồi như vậy, đối với họ mà nói, giây phút đó đúng là giây phút yên tĩnh tốt đẹp nhất mà họ hiếm khi có được.
Lôi Vận Trình nhớ lại lần đầu quen biết Lục Tự, từ chán ghét chuyển đến sợ hãi, rồi lại đến hận anh ta, giờ thì cô lại có một cái nhìn mới về anh ta, mãi cho đến bây giờ, cô mới phát hiện người đàn ông này lại góp mặt trong cuộc sống của cô nhiều đến thế, hơn nữa lúc này đây anh ta vẫn đang tham dự vào cuộc sống của cô, anh ta là chiến hữu, là đồng nghiệp của cô, thậm chí còn chưa nhắc đến tình bạn bè chân chính giữa bọn họ.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến anh ta lại có thể kiên trì tình cảm dành cho cô đến tận bây giờ, trong lòng cô bỗng nhiên hơi nhói đau. “Lục Tự.”
Anh ta không nhìn cô.
“Lục Tự?”
“Có chuyện gì thì nói đi.” Lục Tự tức giận trả lời cô, Lôi Vận Trình không để ý chọc chọc vào bả vai chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh ta.
“Em mà còn chạm vào tôi nữa tôi sẽ cho rằng em câu dẫn tôi đấy.”
Sự tức giận của anh ta đổi lấy một trận cười khe khẽ của cô, Lôi Vận Trình do dự một lúc, sau đó lập tức nghiêng đầu dựa nhẹ lên vai anh ta, hành động bất ngờ này khiến cơ thể Lục Tự trở nên cứng đờ.
“Tuy rằng trước kia tôi muốn thừa nhận, nhưng anh nói rất đúng, trên một phương diện nào đó, chúng ta rất giống nhau.” Cô dừng lại một chút rồi tiếp tục nói. “Lúc trước tôi rất sợ hãi, nếu như tôi kiên quyết không chấp nhận anh, có phải cả cuộc đời của anh đều tiêu hao trên người tôi, cũng giống như tôi với Phong Ấn, tôi kiên trì, anh cũng kiên trì, nếu vậy bây giờ tôi đã buông tay anh ấy, anh còn định tiếp tục nắm tay tôi ư?”
Con ngươi đen của Lục Tự trở nên ảm đạm, anh ta cũng không trả lời, nhưng sự trầm mặc này Lôi Vận Trình rõ hơn ai hết. “Trước kia, tôi không hiểu chuyện nên rất tùy hứng, chỉ nghĩ đến tình cảm của bản thân, tôi không muốn nói lời xin lỗi với anh… Lục Tự, anh buông tay tôi đi, cũng xem như phóng thích chính bản thân mình, đối xử với bản thân tốt một chút.”
“Đêm giao thừa năm đó em uống say cũng nói với tôi như thế, làm thế nào mới được xem là tốt cho bản thân? Đổi người để yêu sao?” Lục Tự khẽ cười nhạo. “Nếu có thể đổi, thì tại sao em không đổi một lần đi, đổi lại yêu tôi?”
“Lúc ngồi tại đây vừa rồi, trong đầu tôi thật sự có lướt qua ý nghĩ này.” Lôi Vận Trình thẳng thắn, sau đó bỗng nhiên lúc Lục Tự vẫn chưa kịp phản ứng thì cô đã kéo cổ anh ta xuống, đầu mình hơi ngửa lên.
Nhưng mà, lúc bờ môi cô đang ở vị trí rất gần, rất gần anh ta thì bỗng nhiên dừng lại, Lục Tự rũ mắt nhìn vào mắt cô, thời gian cứ thế trôi qua, ánh sáng trong mắt anh ta cũng bị thời gian cuốn trôi đi. Lôi Vận Trình buông anh ta ra. “Anh xem đi, tôi hoàn toàn không làm được, ngay cả thử cũng không làm được.”
Lục Tự lặng lẽ mấp máy môi, rất lâu sau mới hôn nhẹ lên trán cô. “Chuyện của tôi, em không quản được đâu.”
Có đôi khi anh ta cho rằng Lôi Vận Trình rất tàn nhẫn, nhận định không yêu anh ta vĩnh viễn rõ ràng như thế, mãi cho đến bây giờ cũng không để anh ta thấy được một tia hy vọng nào, sự kiêu ngạo của đàn ông trong anh ta vĩnh viễn bị cô cố ý lại vô tình dẫm nát dưới lòng bàn chân.
Con người đúng là hèn mọn như vậy, nhưng càng như vậy, lại càng không cách nào buông bỏ được.
…
Châu An Đạt vốn dĩ đang ngồi khoe tài pha chế rượu với mấy người phụ nữ xinh đẹp trước quầy bar, khi Phong Ấn bỗng nhiên xuất hiện tại quán bar của anh ta vào đêm giao thừa thì anh ta không hề cảm thấy bất ngờ. Vẫn là gian phòng xưa, vẫn là những loại rượu mà anh thường hay uống, Châu An Đạt để anh ẩn trú vài ngày ở chỗ anh ta, để Phong Ấn sống trong sự mơ mơ màng màng.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một mình Châu An Đạt nói chuyện líu ríu không ngừng, Phong Ấn cứ vùi đầu uống rượu không nói lời nào. “Cậu không muốn nói thì tôi không bức cậu, nhưng mà nếu cậu thật sự muốn chết thì có rất nhiều cách khác vừa tiết kiệm tiền, vừa tiết kiệm sức lại nhanh hơn uống rượu đấy.”
“Cậu để tôi đoán nhé, là vì phụ nữ đúng không? Viêm Lương? Hay là vì…” Anh ta dừng lại một lúc, “Cô bé của Lôi gia?”
Châu An Đạt vừa nhắc đến tên ai đó xong thì hàng mày của Phong Ấn liền cau lại, anh ta sờ sờ cằm nở nụ cười. “Nói thật thì tôi đã sớm đoán được cậu sẽ có một ngày như thế này. Hai đứa thật sự là oan gia, có việc gì đều chạy đến chỗ tôi mượn rượu giải sầu, xong rồi còn không trả tiền, cậu uống bao nhiêu rượu tôi cũng nhớ đấy, chờ đến khi cậu chết tôi sẽ đi tính tiền với bố cậu.”
Lúc anh ta nói những lời này căn bản là đàn gảy tai trâu, Phong Ấn đã bất tỉnh nhân sự từ rất lâu rồi.
Anh cứ ở đó không biết bao nhiêu ngày, mỗi ngày làm bạn với rượu, Châu An Đật thật sự không nhìn được nữa, anh ta gọi điện thoại đến nhà họ Lôi.
Lôi Dật Thành vừa bước vào phòng đã bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi khiến anh ta ho khan hai tiếng, trong ánh sáng lờ mờ anh ta có thể thấy mơ hồ bóng người nằm trên sofa.
“Cậu ấy chết chưa?” Dưới đất đầy vỏ chai rượu khiến anh ta nhíu mày.
“Chưa hay gì mà?” Châu An Đạt đá đá Phong Ấn đang nằm như con lợn chết. “Tai họa sống ngàn năm, không chết được đâu.”
Châu An Đạt không dịu không dàng vỗ mặt anh, làm thế nào cũng không đánh thức anh được, thế là bực bội túm anh từ trên sofa xuống sàn nhà. Phong Ấn bị ngã đau kêu lên hai tiếng, điều chỉnh tư thế rồi tiếp tục ngủ. Lôi Dật Thành chớp chớp mắt, anh ta mở tủ lạnh trong phòng rồi lấy một bình nước khoáng ra trực tiếp đổ vào đầu anh.
Dòng nước lạnh như băng kích thích anh, bỗng chốc anh bật dậy khỏi sàn nhà, miệng mắng vài câu, chỉ là vẫn chưa chờ bản thân hiểu ra sự việc thì anh đã bị Lôi Dật Thành túm lấy rồi ném vào xe. Phong Ấn cố gắng mở mắt ra nhìn thoáng qua, sau đó anh lại điều chỉnh ghế ngã ra sau rồi tiếp tục ngủ.
Mãi cho đến khi một cơn đau đớn và dòng nước hất mạnh vào người mới kéo được anh ra khỏi giấc ngủ, trên lưng Phong Ấn bị đá một cú, giọng nói nam quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu anh. “Tỉnh chưa?”
Phong Ấn nhìn xung quanh bốn phía, anh nhắm mắt lại xoa xoa cái đầu bị một lượng chất cồn lớn xâm chiếm, anh không kiên nhẫn mà mắng một tiếng.
Lôi Dật Thành ném một chiếc hộp gỗ tự làm đến trước mặt anh, anh ta không hề để ý một chút nào đến việc có làm đau anh hay không. “Trong này chứa nhật ký của Trình Trình.”
“Nhật ký?” Phong Ấn thảng thốt một lúc lâu mới định thần trở lại, ngay cả tiếng nói của anh cũng khàn khàn đến mức làm người ta phát sợ.
“Cái này, cái này, còn cả cái này, từng quyển được khóa trong này đều là nhật ký của nó.” Lôi Dật Thành vỗ vỗ mấy chồng hộp gỗ được đặt cạnh vách tường, cánh tay anh giơ lên giữa không trung. “Bao gồm cả bốn mặt tường này, trong căn nhà này, tất cả đều là bí mật nho nhỏ mà Trình Trình không muốn bất kì ai biết được.”
Phong Ấn ngọ ngoạy vài lần, cuối cùng anh mới vịn chiếc bàn đứng lên, híp mắt nhìn bốn phía xung quanh căn nhà một lần nữa, trong đầu anh hỗn loạn giống như xe quá tải. Anh bước đi nhẹ nhàng đến những chiếc hộp nho nhỏ đặt cạnh tường, cẩn thận chạm vào những chiếc hộp gỗ được sắp xếp ngăn nắp được khóa lại bằng những chiếc ổ khóa mật khẩu nhỏ nhắn tinh xảo, trên tường dán đầy ảnh chụp đủ kiểu của anh, có bức anh chụp một mình, có bức anh chụp chung với người khác, từ nhỏ đến lớn, anh chắc chắn rằng ảnh ở đây còn đầy đủ hơn cả ở nhà mình.
“Là… Tớ.” Anh có phần không dám tin, thậm chí không dám hít thở mạnh.
“Đúng, là cậu, tất cả bí mật của con bé đều có liên quan đến cậu.” Lôi Dật Thành đứng khoanh tay trước ngực, “Ở đây là nhà kho nằm ở sân sau nhà tớ, đây là một thế giới riêng của con bé, tớ chỉ biết khi có chuyện vui hay buồn con bé đều trốn ở đây, tớ không biết Trình Trình ở trong này xem thứ gì, nhưng con bé luôn luôn khóa cửa không cho bất kì ai vào đây cả.”
Lôi Dật Thành cầm lấy một chiếc hộp gỗ vuốt ve. “Nó đi thành phố B rồi, đi dự lễ đính hôn của Phương Mặc Dương và Đỗ Nghiên Thanh, tớ nghĩ nhất định bọn họ đã gọi cho cậu, đáng tiếc là cậu tắt máy.” Anh ta đưa chiếc hộp gỗ đến trước mặt Phong Ấn. “Đây là quyển nhật ký cuối cùng của con bé, cộng với những chiếc hộp gỗ mà vừa rồi tớ đã đưa cho cậu, bây giờ chỉ còn lại vài quyển, những chiếc hộp khác đều trống rỗng.” Từ ngăn tủ dưới cùng, anh ta rút ra một chiếc hộp sắt cũ nát, bên trong là chứa đầy những mảnh than đen cùng với những mảnh giấy vụn đã bị đốt.
Những mảnh giấy vụn là gì đương nhiên là không cần nói Phong Ấn cũng biết.
Phong Ấn không nói bất cứ câu nào nữa, anh trừng mắt nhìn chiếc hộp chứa những bí mật đã bị hóa thành tro của cô, ngón tay anh run rẩy. Lôi Dật Thành lặng lẽ lui ra ngoài, còn vô cùng chu đáo đóng cửa lại hộ anh.
Phong Ấn cố gắng hết sức kiềm chế sự run rẩy của chính mình, anh vuốt ve hai chiếc hộp gỗ trong lòng. Lúc mở ổ khóa, trái tim anh như bị ai đó đâm vào một nhát, bởi vì dãy số mật mã mở khóa kia chính là là ngày sinh nhật của anh.
Hai quyển nhật ký đều đã bị xé, những trang giấy đều không còn trọn vẹn và đầy đủ nữa. Phong Ấn mở ra trang thứ nhất, chỉ nhìn thoáng qua rồi bỗng nhiên đóng lại ôm nó vào ngực, anh hít thở thật sâu một lúc lâu mới có thể tiếp tục mở ra xem.
—— Ngày X, tuần X, tháng X, năm X
Hôm nay anh trai muốn tổ chức sinh nhật tại nhà, nên đuổi mình đến nhà của Án Kỳ làm bài tập, nhưng nhà bạn ấy có việc nên mình đành phải trở về sớm. Nhưng mình lại không ngờ bọn họ lại biến căn nhà thành như thế, khó trách bọn họ lại chọn ngay ngày bố mẹ không có ở nhà để tổ chức. Nhưng mà nhất định là bọn họ không biết nguyên nhân thực sự khiến mình trở về nhà sớm. Mình muốn tặng chiếc máy bay chạm gỗ đầu tiên mà mình làm cho Phong Ấn, nhưng nhất định anh ấy sẽ chê xấu rồi không nhận, mình muốn len lén để chiếc máy bay vào trong cặp của anh ấy. Drap giường hình con gấu nhỏ bị mình ném xuống đất, lại bị anh trai mắng một trận, đó là món quà mà mấy hôm trước chị Tử Du mang về từ Nhật Bản cho mình. Mình thật sự rất thích nhưng không thể dùng được, bởi vì mình thấy Phong Ấn và bạn gái anh ấy ôm ấp tình tứ đùa giỡn trên giường. Mình lại lén lấy chiếc máy bay trong cặp anh ấy về, vẫn là mình nên giữ lại thôi.
***
——- Ngày X, tuần X, tháng X, năm X
Nghe nói Phong Ấn thật sự muốn đi Học viện quân sự, cãi nhau một trận ầm ĩ với chú Phong, dường như bạn gái của anh ấy cũng không muốn anh ấy đi. Mình muốn nói không ai ủng hộ thì còn có mình, nhưng mà anh ấy không hề để ý đến mình, đồ xấu xa!”
***
——- Ngày X, tuần X, tháng X, năm X
Phong Ấn đến tìm anh mình uống rượu, hai người đều uống say, lại còn lấy rượu quý trong tủ của bố uống hơn một nửa, bị bố đánh, ha ha.
Hôm nay anh ấy ngủ lại nhà mình, nghe nói vẫn chưa làm hòa với chú Phong. Mình rất là vui, bởi vì mình đã hôn trộm anh ấy, ai bảo anh ấy uống nhiều như vậy làm gì. Nhưng mà mình chỉ hôn mặt anh ấy thôi, anh ấy đã từng hôn Hạ Viêm Lương, mình sợ bẩn, hừ.
…
Khi đó chữ viết của cô còn rất trẻ con, lại còn sai chính tả rất nhiều. Phong Ấn đọc từng chữ từng chữ một, mỗi một chữ đều khiến lòng anh căng ra đau đớn, tất cả những nội dung được ghi lại đều có liên quan đến anh.
—— Ngày X, tuần X, tháng X, năm X
Mình thật sự không cố ý nghe lén, là tại bọn họ cho rằng mình đang ngủ. Phong Ấn, nhiều năm sau, anh còn có thể nhớ được những lời mà anh đã nói hôm nay không?
Em nhớ rất rõ.
Anh và anh của em nói rằng cuối cùng hôm nay Hạ Viêm Lương cũng đã chính thức trở thành người của anh, anh nói, chờ đến lúc anh tốt nghiệp đại học sẽ cưới cô ta.
Phong Ấn, anh không thể chờ em sao, em sẽ lớn nhanh thôi, sẽ trở nên xinh đẹp, sẽ biến thành dáng vẻ mà anh thích…
…
Chữ viết trên trang giấy này to hơn chữ viết trên những trang giấy khác, nhưng lại không rõ nét. Đó là vì nước mắt của cô đã thấm đẫm ở mặt trên trang giấy kèm với mực nước của bút máy. Phong Ấn lật sang một trang khác, chỉ còn lại vài trang giấy trắng, đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào vết hằng phía trên trang giấy, đó là dấu vết mà cô đã để lại khi dùng sức để viết.
Anh mở ra một quyển khác, đó là quyển nhật ký cuối cùng của cô, chỉ tiếc là quyển nhật ký này bị hủy quá nghiêm trọng, ở giữa chỉ còn lại hai trang giấy đáng thương, trong đó, có một trang để trắng, còn một trang khác chỉ viết một câu.
Anh nhắm mắt lại hít thở thật sâu, lồng ngực cứ như bị một bị một tảng đá lớn đè nặng.
—— Hứa hẹn, chính là lời mà một tên lừa đảo thường nói với một kẻ ngu ngốc.
***
Thành phố B.
Buổi lễ đính hôn của Phương Mặc Dương và Đỗ Nghiên Thanh tổ chức không khác lễ kết hôn là mấy, cực kì náo nhiệt. Mãi cho đến khuya Phương Mặc Dương mới cử người đưa Lôi Vận Trình và đám người của Lục Tự về khách sạn.
Do ngày mai họ phải về thành phố T, nên Đỗ Nghiên Thanh cứ khăng khăng ôm lấy Lôi Vận Trình không chịu buông, vừa khóc vừa gào, cuối cùng Phương Mặc Dương không còn cách nào khác là ôm cô gái mượn rượu quậy phá nào đó vào xe.
“Đội trưởng, Thanh Thanh đôi lúc rất tùy hứng, anh không được bắt nạt bạn ấy, không được áp dụng cách xử phạt như lúc còn ở Học viện phi hành với bạn ấy, nếu không tôi và gia đình nhà gái sẽ không buông tha cho anh đâu.” Lôi Vận Trình trừng mắt uy hiếp Phương Mặc Dương.
“Đúng là phong thủy thay phiên luân chuyển mà, tôi nào dám bắt nạt cô ấy.” Phương Mặc Dương khóc dở mếu dở, “Bây giờ, đều là cô ấy tìm cách xử phạt thể xác tôi.”
Lục Tự hiểu ra ý trong lời nói của anh ta, bật cười đầy vẻ xấu xa. “Được hời khoe khoang à.”
Chờ cho đến khi tất cả mọi người về khách sạn, vẻ mặt của Phương Mặc Dương mới thay đổi, không chờ anh ta mở miệng, Lôi Vận Trình đã giơ tay ra dáng đầu hàng. “Tôi biết anh muốn nói gì, không cần nói thay anh ấy.”
Phương Mặc Dương nhìn cô chăm chú, anh ta giương môi cười nhạt. “Vậy được rồi, tôi vừa định nói, em đừng vì một lỗi sai của cậu ấy mà vứt bỏ sự mong chờ nhiều năm của mình như thế, không có gì là không thể tha thứ, ngoại trừ khi thứ em muốn thấy chính là cậu ấy bị tra tấn.”
Lôi Vận Trình bĩu môi đẩy anh ta đi. “Anh về nhanh đi, Thanh Thanh ngủ rồi đấy.”
Nhìn xe của bọn họ đang dần dần hòa nhập vào màn đêm Lôi Vận Trình mới quay về khách sạn, cô luôn cảm thấy nụ cười cuối cùng của Phương Mặc Dương đang ám chỉ gì đó, nhưng rất nhanh sau đó cô đã biết được nụ cười đó ảm chỉ đều gì.
Trong giây phút mở cửa phòng ra, bỗng nhiên có một bàn tay từ bên trong túm lấy cô kéo mạnh vào, sức lực quá lớn khiến cô kêu đau một tiếng. Có điều vẫn chưa kịp có phản ứng gì thì phía sau gáy đã có một tay đao(1) đập nhẹ lên, độ mạnh độ yếu đo lường chính xác, nó không khiến cô ngất mà chỉ mất đi khả năng phản kháng trong khoảng thời gian ngắn.
(1) Tay đao
Cô bị đẩy ngã lên giường, ngay sau đó thân thể của một người đàn ông lại áp lên trên, hơi thở nóng rực phả lên tai cô khiêu khích, thanh âm khàn khàn nhưng lại kiên định truyền vào tai cô.
“Anh sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho em.”
“Anh Tiểu Ấn…” Cô cất tiếng gọi khe khẽ, ngay từ đầu, cô đã nhận ra đó là hơi thở của anh.
Phong Ấn nắm lấy cằm cô, “Nếu anh có thể xem em như em gái thì sẽ không làm chuyện như thế này với em!” Vừa dứt lời, anh đã cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi cô.
Tác giả :
Tâm Thường