Mục Tiêu Đã Định
Chương 54: Kháng cự
Phong Ấn và Lôi Vận Trình chia tay, nói chính xác hơn là anh bị Lôi Vận Trình đá.
Sau khi trở về quân đội từ ngày hôm đó, Lôi Vận Trình đóng cửa ở trong ký túc xá những ba ngày mới ra khỏi cửa, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài hơi tiều tụy, thì nhìn thoáng qua cô không có bất kì sự thay đổi nào, ngay cả đôi mắt cũng không hề sưng đỏ.
Lúc tập hợp thấy cô, ánh mắt Phong Ấn đều hiện lên ánh sáng màu xanh, suýt chút nữa anh đã quên luôn chuyện hạ lệnh. Trên xe không vụ anh ngồi bên cạnh cô, anh căng thẳng mức lòng bàn tay đầy mồ hôi. “Trình Trình… Em khỏe không?”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay cô ôm mũ, một tay cô cố ý vuốt cây súng đặt ở bên hông. Phong Ấn biết, nếu đổi lại đây là một nơi khác, nhất định cô sẽ cực kì muốn dùng cây súng này bắn chết anh.
Phong Ấn lại gọi khẽ cô một tiếng, Lôi Vận Trình quay đầu lại nhìn anh, trên mặt cô không có bất kì biểu cảm nào. “Tôi không sao cả, tôi còn muốn bay, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của tôi lúc này được không Phong đại đội trưởng?”
Phong Ấn không còn sự lựa chọn nào khác mà đành phải im lặng, ngày thường, ở những nơi có đông người Lôi Vận Trình luôn gọi anh là đại đội trưởng, nhưng mà, không lúc nào anh cảm thấy trong mắt cô anh đúng chất là Đại đội trưởng như lúc này.
Cục tư vấn khí tượng và tư vấn rađa phân công nhau thông báo tình hình qua kênh thông tin, đài quan sát ra lệnh cất cánh.
Trong giây phút máy bay của Phong Ấn và Lôi Vận Trình cùng nhau cất cánh lên bầu trời, bỗng nhiên anh nhớ đến lần đầu tiên cất cánh bay lên trời cùng với cô. Khi đó, thái độ của cô đối với tất cả đều là hy vọng và cảm kích, còn bây giờ, anh chỉ có thể thấy được trong ánh mắt cô là sự trống trải vô bờ bến, trống trải như trời xanh bao la.
Phong Ấn sống trong cuộc sống bị dày vò theo kiểu không được đếm xỉa nửa tháng, anh cảm thấy sức chịu đựng của bản thân mình đã đến cực hạn. Anh thà răng Lôi Vận Trình cứ cãi nhau với anh một trận long trời lỡ đất, cho dù mọi người biết họ cãi nhau cũng được, ít nhất như thế anh cũng có cơ hội đến gần cô, còn hơn là tình trạng giống như lúc này khiến anh sắp phát điên.
Do nguyên nhân thời tiết thay đổi, nên sau khi hoàn thành môn học quy định, tất cả máy bay đều phải diễn tập lại theo thứ tự.
Lôi Vận Trình đang cùng Kỷ Dịch bàn giao máy bay, cô đang dặn dò ông ta vấn đề liên quan đến việc động cơ không đủ mạnh để hoạt động vào những lúc quan trọng, Kỷ Dịch vừa ghi lại vừa gật đầu. Phong Ấn đứng phía sau họ không dám làm phiền, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào thân ảnh gầy gò đang chuyển động.
“Đi đi, mấy chuyện đó cứ giao cho tôi, cô về trước đi.” Kỷ Dịch thu vở lại rồi đẩy đẩy vành nón, ông ta lo lắng đưa mắt nhìn cô một cái. “Gần đây sắc mặt của cô không được tốt lắm, không thoải mái ở đâu à?”
“Không có gì, có chút vấn để về giấc ngủ, thức dậy quá sớm, điều chỉnh một chút là tốt hơn thôi.” Lôi Vận Trình phất tay áo, “Tôi đi đây.”
Vừa quay người lại cô đã thấy Phong Ấn đứng ở phía sau, cô không hề do dự mà giơ tay chào anh. “Phong đại đội trưởng.”
Phong Ấn gật đầu nhẹ. “Cùng ăn cơm trưa nhé?”
Lôi Vận Trình đeo kính mát lên, cô đi ngang qua người anh cứ như cô không hề nghe thấy gì, người bảo dưỡng bên cạnh cúi đầu cười trộm, Phong Ấn đưa mắt nhìn mới chịu tiếp tục làm việc.
Phong Ấn cứ đi theo phía sau cô, anh duy trì khoảng cách sau cô vài bước, Lôi Vận Trình cầm mũ thong thả đi đến xe không vụ. Lục Tự cũng đang ngồi trên đó, anh ta đang tán dóc cùng với vài phi công khác, không biết cả nhóm nói chuyện gì thú vị mà cười ngả cười nghiêng, có người thấy Lôi Vận Trình đi đến thì vẫy tay với cô.
“Đến đây ngồi này, tán dóc cho vui.”
Vừa đúng lúc chỗ ngồi bên cạnh Lục Tự còn trống, Lôi Vận Trình cứ tự nhiên gia nhập vào đám người của bọn họ. Phong Ấn bước thẳng vào băng ghế sau ngồi xuống, anh mím môi nhìn cô, trong lúc vô tình lại mắt đối mắt với Lục Tự, cả hai người đều không né tránh. Trên môi Lục Tự hiện ra nụ cười với hàm ý như lúc trước, mà sau đó, vẻ mặt anh ta dần dần lại biến thành như cười như không, ánh mắt nhìn Phong Ấn lại càng hiện lên vẻ chế giễu, chế giễu rằng cuối cùng anh ta cũng chờ đến ngày này: Lôi Vận Trình không bao giờ là của Phong Ấn anh nữa.
Phong Ấn nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế ngồi, tay anh đặt dưới mũ lặng lẽ nắm chặt lại.
Lúc ở căn tin ăn cơm cũng giống như vậy, anh vẫn chưa kịp bưng khay cơm đến gần cô thì Lôi Vận Trình đã chạy đến bàn của Tiểu Tô và Hướng Bắc Ninh. Cô ngồi cạnh Tiểu Tô, còn Tiểu Tô ngồi đối diện với Hướng Bắc Ninh, mà bên cạnh Hướng Bắc Ninh còn có Lục Tự.
Lôi Vận Trình thà ngồi cùng bàn với Lục Tự cũng không chịu ngồi cùng anh, Phong Ấn biết, tất cả mọi người đang âm thầm quan sát chòng chọc vào bọn họ, thậm chí còn có người đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng xông lên ngăn cản anh xông lên đánh Lục Tự.
Đúng là anh rất muốn tiến lên đánh Lục Tự một trận, nhưng không phải là ở đây, và càng không phải là lúc này.
“Tiểu Tô, em ăn xong rồi à?” Bỗng nhiên Hướng Bắc Ninh mở miệng hỏi Tiểu Tô,
“Không, em vừa mới —— Ờ ờ, em biết rồi.” Phản ứng của Tiểu Tô cực kì nhanh, cô ấy cấp tốc và mấy đũa cơm, thức ăn vẫn chưa kịp nuốt xuống đã vẫy tay với Phong Ấn. “Phong đại đội trưởng, tôi ăn xong rồi, anh lại đây ngồi đi, Hướng Bắc Ninh có việc muốn hỏi anh đó.”
Cô ấy vừa nói xong, không để ý đến Lôi Vận Trình đang ném cho mình một ánh mắt giết người mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng y tế.
Lục Tự liếc mắt nhìn Hướng Bắc Ninh một cái, Hướng Bắc Ninh vẫn rất trang nghiêm. “Không phải câu hỏi của tôi vẫn luôn không giải quyết được sao?”
Lúc Phong Ấn ngồi xuống, Lục Tự nhún nhún vai, cầm đũa khảy khảy cơm. “Bất luận trên phương diện nào, Phong đại đội trưởng cũng đều có kinh nghiệm phong phú.”
“Chuyện gì?” Không phải là Phong Ấn không nhận ra sự chế giễu trong lời nói của Lục Tự, nhưng tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người Lôi Vận Trình.
“Đợt quân diễn lần trước, lần đối đầu với Phó đoàn trưởng trung đoàn ba, động tác ấn mà anh đã dùng để vứt anh ta lại phía sau tôi đã thử qua, nhưng sao mãi mà vẫn không làm được?” Hướng Bắc Ninh vừa ăn cơm vừa hỏi, còn cầm một cái chân gà mô phỏng.
“Cái đó rất nguy hiểm.” Lôi Vận Trình nhíu mày. “Cậu đừng làm càn, Lục đại đội trưởng cũng không dám thử.”
Lục Tự bĩu môi. “Đó là tôi cẩn thận, tôi luyến tiếc mạng sống.”
Lúc Lôi Vận Trình nâng bát lên uống súp thì mu bàn tay cô không cẩn thận chạm vào tay Phong Ấn, sau đó cô cứ tự nhiên như không có gì bỏ bát sup sang phía khác, cô không biết rằng, chỉ một hành động của mình vừa rồi đã khiến tim Phong Ấn đập nhanh hơn vài lần so với ban đầu.
“Động tác đó quan trọng nhất là ở góc ngửa, nếu góc ngắm thiếu chiều cao sẽ không đạt được hiệu quả, mỗi vị trí máy bay khác nhau cũng sẽ tạo ra biến đổi nhỏ của góc độ, cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, chỉ là nhất định phái chú ý đến đến chiều cao của góc ngắm, không được bỏ qua công thức mà tôi đã cho cậu dùng để tính độ lớn của góc này. Nếu để máy bay rơi vào trạng thái mất thăng bằng thì đó không khác gì là tự sát.”(1) Phong Ấn vừa nói xong, tay của anh ở dưới bàn đã lặng lẽ nắm lấy tay Lôi Vận Trình.
(1) Lin xin nhấn mạnh chỗ này, đây là câu Lin đã tốn gần 2 tiếng để rà lại, chạy vạy hỏi khắp nơi, nhưng cuối cùng thì rà lại Lin vẫn k chắc nghĩa, có sai thì xin các bạn thông cảm. Lin bó tay rồi.
Cô muốn rút tay ra, nhưng vì anh nắm chặt quá nên không rút ra được. Bỗng nhiên Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn Lục Tự. “Tôi đổi chân gà với thịt viên giấm đường(2), có được không?”
(2) Thịt viên giấm đường: giống xíu mại bên mình
Lục Tự hơi ngạc nhiên, anh ta chớp mắt. “Được.”
Lôi Vận Trình gắp chân gà cô chưa động đến cho anh ta, sau đó lại gắp thịt viên giấm đường trong khay cơm của anh ta cho cô.
“Tôi không đói, em cứ ăn chân gà đi, vừa đúng lúc tôi không thích ăn thịt viên giấm đường, mùi vị chua quá.” Lục Tự vội vàng gắp chân gà trả về cho cô, sau đó lại cùng gắp thịt viên giấm đường sang cho cô. “Khoan đã khoan đã, sao giống cùng nhau cướp đoạt quá vậy?”
“Anh không biết là tôi không có sức kháng cự với món này nhất ư.” Lôi Vận Trình cười híp mắt với anh ta, cười đến mức cứ như là chưa từng có khúc mắc gì.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Phong Ấn, Lôi Vận Trình chính thức trao đổi với anh ta ngoài giờ làm việc và phi hành, tuy rằng anh ta biết Lôi Vận Trình vì muốn kích thích Phong Ấn, anh ta cũng phớt lờ việc mình bị lợi dụng nho nhỏ. Thậm chí vào giây phút đó, Lục Tự lại có một loại ảo tưởng có khi cô sẽ lao vào vào tay của anh ta để trả thù Phong Ấn, sau đó anh ta lại tự mắng bản thân vì ý nghĩ kỳ lạ đó.
Cô không như những người phụ nữ khác, cô là Lôi Vận Trình, đối với cô mà nói yêu có thể giả vờ, nhưng không yêu chính là không yêu, dạng giả vờ này cô hoàn toàn xem thường.
Cô không yêu anh ta cũng giống như cô yêu Phong Ấn, dường như đó là chuyện vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Giữa động tác có qua có lại của hai người, Phong Ấn chuyển tầm mắt sang hướng khác. Cô rất thích ăn món này do các đầu bếp ở căn tin làm, mỗi lần cô ăn xong còn muốn dùng luôn phần thịt viên giấm chua của anh ăn. Chỉ cần có món này thì bữa ăn nào dạ dày của cô cũng đầy vung, khó chịu đến mức cứ nói lầm bầm, vì thế đã không ít lần cô bị Phong Ấn trêu chọc. “Có người con gái nào mà giống như em không? Em xem Tử Du nhà người ta lúc nào cũng thùy mị đoan trang, đó mới là thiên kim hào môn, chậc chậc, nhìn em này, giật cả thức ăn trong bát của đàn ông.”
Lôi Vận Trình không hổ thẹn mà còn cho rằng đó là quang vinh. “Nếu anh thấy chị ấy lén lút giành giật với anh trai em thế nào thì sẽ không nói như vậy, anh không biết phụ nữ chỉ giành thức ăn với người họ yêu thôi sao? Sao em lại không giành với người khác? Được bổn tiểu thư nhắm trúng thì anh nên lén cười thầm đi!”
Hướng Bắc Ninh không chú ý đến sóng ngầm lại lớn ở bên này. “Anh làm sao để ra được công thức đó?”
“Làm thí nghiệm mô phỏng vô số lần và thao tác thực tiễn với máy bay, còn phải tự bản thân mình xác định và nắm chắc thời gian mới có thể làm được.” Phong Ấn trả lời lạnh nhạt.
Lôi Vận Trình cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô càng lúc càng thắt chặt, dường như đang ám chỉ điều gì đó với cô.
Bỗng nhiên cô biết anh đang nghĩ gì, cô đập mạnh đũa xuống bàn, dùng sức vung tay trái ra, trừng mắt với Phong Ấn. “Phong đại đội trưởng đừng quên, không phải chuyện gì anh nắm chắc thì nó nhất định sẽ thành công, con người quá tự phụ có đôi khi chỉ có một kết quả, đó là, chết! Tôi ăn xong rồi, các người tiếp tục đi.”
Lôi Vận Trình vừa dứt lời liền đứng dậy rời đi.
“Trình Trình thật sự phát cáu rồi.” Hướng Bắc Ninh cũng buông đũa xuống, cậu ấy lau lau khóe miệng. “Thật sự mà nói, đối với hiểu biết và thiên phú về phi hành tôi kém hơn anh, tuy rằng, bây giờ kinh nghiệm của tôi không bằng anh, nhưng động tác thì tôi đã nghiên cứu rất nghiêm túc, chỉ cần vô ý một chút thì hậu quả chỉnh là người chết máy bay hỏng. Cho nên Phong đại đội trưởng, tôi thật sự khuyên anh đừng làm những động tác gần như là tự sát này nữa, Trình Trình nói đúng, dễ chết lắm đấy.”
Hướng Bắc Ninh cũng rời đi, vẻ mặt của Lục Tự thì lại trở về trạng thái u ám khiến Phong Ấn không thể kiềm chế được mà bật cười ra tiếng. “Cậu cho rằng, Hướng Bắc Ninh sẽ tạo cơ hội cho cậu ư? Cậu đừng quên rằng, bọn họ là bạn thân của nhau từ lúc còn ở Học viện phi hành, không có lý do gì cậu ta lại che chở cho cô ấy cả.”
Làm sao Phong Ấn không nhận ra, từ vài năm trước anh đã biết tâm tư của Hướng Bắc Ninh đối với Lôi Vận Trình.
Lôi Vận Trình không phải hoàn toàn không để ý đến cậu ấy, nhưng mà sự kháng cự kiên quyết của cô đối với cậu ấy khiến cậu ấy đành phải bó tay.
Anh cố gắng chống đỡ sự tra tấn này, thế là chống đỡ được đến lúc về nhà mừng năm mới. Từ chỗ Hướng Bắc Ninh, anh biết được ngày cô về nhà, anh mua vé máy bay chiều ngày hôm đó chuẩn bị cùng về với cô, nhưng Lôi Vận Trình lại không tiếng không tăm đáp chuyến bay lúc sáng sớm.
Cô không báo với người nhà để họ đến đón, cho nên lúc nhìn thấy Lôi Dật Thành đứng dựa vào trước cửa xe chờ cô thì cô vừa mừng vừa sợ chạy đến. Lục Tự cũng đáp chuyến bay sáng sớm với cô, ở nhà phái xe đến đón anh ta, anh ta chào Lôi Dật Thành rồi rời đi.
“Sao anh lại biết em về lúc nào?” Lôi Vận Trình nhìn anh trai xếp hành lý vào cốp xe sau, sau đó bước lên ôm vai anh ta. “Thăng chức là bố rồi, cảm giác thế nào?”
Hôm nay thời tiết không tốt, gió rất lớn, thổi qua gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô. Lôi Dật Thành chỉ cười khẽ, anh ta không nói lời nào mà chỉ đưa cô vào xe, cài dây an toàn xong rồi khởi động xe, trên đường về nhà anh không nói một lời nào, chỉ có Lôi Vận Trình ở bên cạnh vừa xem ảnh cháu trong điện thoại di động vừa líu ríu nói không ngừng.
Lôi Dật Thành chạy xe tiến vào gara nhà mình, anh ta không xuống ngay, mà hai tay nắm chặt lấy vô lăng mím môi. Dáng vẻ này của anh ta, Lôi Vận Trình muốn không chú ý cũng không được.
“Vẻ mặt anh sao vậy? Anh cãi nhau với Tử Du à? Nhưng chị ấy lại là đại công thần của chúng ta đó, sinh cho anh bảo bối nhỏ xinh xắn như thế, anh phải nhường chị ấy thôi.”
“Không phải.” Ánh mắt anh nhìn em gái rất nặng nề. “Mẹ mà thấy dáng vẻ lúc này của em nhất định là sẽ khóc lén cho mà xem.”
Lôi Vận Trình xấu hổ cười cười, cô sờ sờ mặt mình. “Không phải chỉ hơi gầy một chút thôi sao, là do nhớ nhà đấy.”
Lôi Dật Thành nhỏ giọng cười nhạo, anh cũng không vạch trần sự thật, Lôi Vận Trình bĩu môi. “Thật đấy, chỉ mong đến năm mới thì có thể về nhà, anh, em rất nhớ anh.”
Cô nói xong thì trong ánh mắt đã hiện lên màn sương mù mỏng manh, trong lòng Lôi Dật Thành đau buốt, anh ta vươn tay vuốt mái tóc ngắn của cô. “Không cần nói lời dễ nghe, anh không muốn mắng em, vào nhà đi, Tử Du xuống bếp làm buổi sáng cho em đấy, tuy rằng mùi vị không nhất định là sẽ ngon.”
Lôi Vận Trình cười một tiếng, đầu dụi dụi vào trước ngực anh trai mình. “Anh, em thật sự rất rất nhớ anh.”
“Muốn anh thay em đánh cậu ta không?”
Lôi Vận Trình gật đầu, “Nhưng đừng ở trước mặt em, đừng để em biết.”
Chỉ là một câu nói đùa tùy ý của cô, lại không ngờ rằng biến thành sự thật. Lúc đó trời đã khuya, Lôi Dật Thành bế con vừa mới uống sữa xong sang cho Lôi Vận Trình ngắm, anh ta liền nhìn thấy gương mặt mệt mỏi uể oải vừa xuống máy bay đã chạy đến đây của Phong Ấn, nụ cười trên mặt anh ta biến mất không chút tâm tích ngay lập tức.
Tử Du bế con đến giao cho Lôi Vận Trình. “Trình Trình, em bế bé cục cưng lên lầu trước đi.”
Chờ cho đến khi thân ảnh của Lôi Vận Trình biến mất ở góc cầu thang, Tử Du mới đưa mắt lườm hung thần Phong Ấn. “Đây là thiếu gia nhà ai vậy? Đi nhầm nhà sao?”
Gia đình bố mẹ đẻ của Tử Du là gia tộc quyền thế đứng đầu ở thành phố T, bố cô ấy và Phong Hạo là chỗ bạn bè thân thiết, nhưng cô ấy cũng mặc kệ Phong Ấn là con ai, Tử Du chỉ hận không thể tiến lên bổ anh ra.
Ngược lại Phong Ấn không hề chú ý đến Tử Du, sau một lúc trầm ngâm anh mới buông va ly xuống, anh lui ra khỏi cửa, cam chịu số phận chìa tay ra với Lôi Dật Thành. “Đến đây đi, tớ biết cậu không nhẫn nại được.”
“Tử Du, đóng lại rồi giữ cửa cho anh, đừng để chuyện này đánh thức bố mẹ.” Lôi Dật Thành mở cúc ở cổ áo, trong mắt anh ta hiện lên thứ ánh sáng hung ác nham hiểm.
“Ông xã, không cần phải nương tay với dạng đểu cáng này, đánh hết sức còn có em đây.” Tử Du đóng cổng nhà lại, cô ấy khoác một cái áo choàng to đùng đứng một bên châm ngòi thổi gió. “Phong Ấn, tôi đã nhìn anh không vừa mắt từ rất lâu rồi, chỉ là không có cơ hội trừng trị anh thôi.”
Tử Du lớn hơn Lôi Vận Trình vài tuổi, những kiên trì, chờ đợi, trả giá cùng với sự chịu đựng âm thầm lúc trước và những tổn thương mà cô phải chịu lúc này Tử Du đều chứng kiến tất cả. Hôm nay khi Lôi Vận Trình vừa bước vào nhà, dáng vẻ gầy gộc đáng thương của cô khiến cô ấy bỗng chốc rơi nước mắt, một người con gái tốt như thế sao lại bị tình yêu tra tấn đến như vậy.
Phong Ấn không hề giải thích, từ đầu đến cuối anh nhận lỗi hoàn toàn về phía mình.
“Tớ không rõ cậu còn đến đây làm gì? Đây không phải là điều cậu muốn sao? Đến để khoe à?” Tay Lôi Dật Thành nắm chặt thành quyền, giống như đang làm nóng cơ thể. “Bố tớ không làm gì là vì mẹ tớ ra lệnh tử, nhưng mệnh lệnh không có hiệu quả đối với tớ.”
“Tớ chỉ muốn gặp cô ấy để giải thích với cô ấy một chuyện mà thôi.” Phong Ấn cởi áo khoác ra ném sang một bên. “Tớ sẽ không trả đòn, cậu cứ ra tay đi.”
Lôi Dật Thành cười mỉa. “Vậy thì đắc tội rồi.”
Vừa dứt lời nắm đấm của anh đã bổ tới.
Lôi Vận Trình trốn trên lầu, cô bế cháu đặt vào nôi rồi nhẹ nhàng đong đưa, tiếng nhạc êm dịu lấn át cả tiếng đánh nhau bên ngoài. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cục cưng, vuốt gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn của cậu bé, khóe miệng Lôi Vận Trình hơi nhếch lên. “Tiểu gia hỏa, con có biết tài nghệ của bố con rất lợi hại hay không? Lúc nóng giận mà ra tay thì tàn nhẫn hơn ngày thường gấp mấy lần, con nói xem, anh ấy có phải muốn bị bố con đánh chết hay không?”
Đứa bé mới mấy tháng làm sao hiểu cô đang nói gì, đôi mắt trong veo như nước nhìn cô chớp chớp, miệng lại phát ra thanh âm “A” không rõ, bỗng chốc Lôi Vận Trình liền nở nụ cười. “Con trả lời ‘Phải’ sao? Nhưng mà suýt chút nữa anh ấy đã là dượng út của con rồi đấy.”
…
Vốn dĩ Lôi Khải đã ngủ, nhưng giờ phút này cánh tay ông gối lên đầu, ông nằm trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ. Âm thanh dưới lầu truyền đến ông nghe được rất rõ ràng, không chỉ có ông, ngay cả Thương Tiểu Thiền cũng đã thức giấc.
Một lúc lâu sau, Lôi Khải nghe thấy người phụ nữ ở bên cạnh thở dài một tiếng. “Đánh cũng lâu rồi, anh không xuống dưới xem sao?”
Lôi Khải xoay người lại ôm bà, “Nếu anh ra tay thì không phải là xem thường tiểu bối sao?”
“Ai cho anh ra tay?” Thương Tiểu Thiền lườm ông một cái. “Dật Thành rất mạnh tay, cứ như vậy mãi sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng người khóc cũng vẫn là Tiểu Tranh Tử mà thôi.”
“Con gái của anh không có tiền đồ như vậy sao?” Lôi Khải không vui. “Anh không thể để bọn nó ở bên cạnh nhau nữa, đừng nói với anh em có thể đồng ý.”
“Không liên quan đến chuyện này, Tiểu Tranh Tử là em sinh ra, nó chính là phiên bản thứ hai của em trên đời này.” Thương Tiểu Thiền dựa đầu vào gối cọ cọ. “Cách tốt nhất đối với con bé, không phải là đối xử với Phong Ấn như thế nào, mà là giúp nó làm phai nhạt những tổn thương này đi, miệng vết thương chính là sự sỉ nhục mà người khác tạo nên, nhưng tự mình lại giao quyền tổn thương bản thân cho người khác. Người Tiểu Tranh Tử hận nhất không phải là Phong Ấn, mà là chính nó.”
Nếu có thể, Thương Tiểu Thiền sẵn lòng ôm con gái vào lòng để bảo vệ, để cô quên hết tất cả những chuyện không vui, làm một cô gái nhỏ vui vui vẻ vẻ.
Lôi Khải bình tĩnh nhìn bà chăm chú trong ánh sáng mờ tối, bỗng nhiên ông bật cười khẽ, lại bị Thương Tiểu Thiền trừng mắt nhìn.
“Sao anh còn có thể cười nữa hả?”
“Anh chỉ cảm thấy, phụ nữ thật sự rất tài.” Đầu ngón tay ông cẩn thận vẽ lần theo đường nét của gương mặt bà, nụ cười của ông không dịu dàng cho lắm. “Không, là em rất tài giỏi, em luôn có thể biết trong lòng người khác đang nghĩ gì, cần thứ gì, sau đó lại lặng lẽ cho người đó thứ họ muốn, Tiểu Thiền, sao em lại… Tốt đến như vậy?”
“Nhưng em vẫn không chăm sóc tốt con bé.” Thương Tiểu Thiền cố gắng kìm nước mắt, “Con bé ngốc nghếch kia còn giả vờ giống như không có chuyện gì, em cũng không dám suy nghĩ đến trong lòng có khó chịu đến nhường nào.”
“Trình Trình quá cố chấp trong chuyện tình cảm, nó đã có được bài học kinh nghiệm, dù sao con người cũng phải trải qua một vài chuyện mới có thể thực sự trưởng thành, đó cũng không phải là chuyện xấu hoàn toàn.”
Lôi Khải đã đoán được từ trước rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ bị vấp ngã trước Phong Ấn, ông đã cố gắng ngăn cản, nhưng cuối cùng ông cũng không thể nào chống lại được trái tim yêu thương mãnh liệt cô dành cho anh.
…
Lôi Vận Trình đờ đẫn nhìn cục cưng nhỏ bé đang ngủ say, ngay cả khi Lôi Dật Thành tiến vào cô cũng không biết. Tử Du tìm thuốc bôi lên các đốt ngón tay bị thương trên tay Lôi Dật Thành, sau đó lại lấy băng cá nhân dán lại.
Cúc áo sơ mi của anh ta bị cởi ra, do vừa đánh nhau kịch liệt nên hô hấp vẫn chưa bình ổn, vẻ dữ tợn trong ánh mắt vẫn chưa kịp tản đi. Tử Du nhíu mày đề cập: “Da của Phong Ấn thực sự rất dày, lần tới nhớ mang găng tay.”
Lôi Vận Trình thấy trên quần áo của anh trai mình dính nhiều vệt máu mà không thể không giật mình, cô vội vàng chạy đến. “Anh ấy đánh trả?”
“Anh ta dám!” Tử Du hừ lạnh. “Anh trai của em dùng sức nhiều đó mà, không có gì đâu.”
Xử lý vết thương trên tay Lôi Dật Thành xong, Tử Du thúc giục Lôi Vận Trình đứng thẩn thờ không nói một lời nào bên cạnh. “Đi ngủ đi Trình Trình, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo phố, chị dâu dẫn em đi sắm quần áo mới.”
Lôi Vận Trình ngoan ngoãn gật đầu, cô trở về phòng mình, bỗng nhiên cô ngã quỵ trên giường, sau đó cô cuộn mình trong chăn, cô tự nói với bản thân mình đừng để tâm đến chuyện khác, yên tâm mà ngủ.
…
Tài xế taxi vừa lái xe, vừa không ngừng nhìn người đàn ông mình đầy thương tích trong kính chiếu hậu. “Tiên sinh, muốn đến bệnh viện trước không? Hoặc là báo cảnh sát?”
“Không cần, cám ơn.” Phong Ấn che miệng ho khan kịch liệt mỗi một đốt xương trên người anh đau đớn đến mức cứ như đã bị Lôi Dật Thành nghiền nát.
Anh chờ đèn trong phong Lôi Vận Trình tắt hẳn, rồi thật lâu sau đó mới rời đi, cô gái này thế mà thật sự không xuống nhìn anh sống chết ra sao dù chỉ một lần. Cuối cùng Phong Ấn cũng đã lĩnh giáo được nắm đấm của Lôi Dật Thành mạnh đến mức nào, nếu không có Tử Du ngăn cản vào phút cuối, anh thực sự hoài nghi bản thân mình sẽ chết trong nắm đấm của cậu ta.
Rốt cuộc cái gì được gọi là bị cô lập hoàn toàn và có nhà mà không thể về, sau khi Phong Ấn đứng dưới biệt thự nhà mình ấn thử vô số lần mật mã cổng lớn nhưng nó lại vô hiệu, anh mới hoàn toàn hiểu được.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Lâm Thất Thất đổi mật mã, bà đã thực sự quyết tâm không cần đứa con này nữa.
Phong Hạo dự tiệc xã giao đến tận đêm khuya mới về, từ rất xa, tài xế đã nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trước cổng biệt thự, đến gần tài xế mới phát hiện đó chính là Phong Ấn, chú ấy vội vàng xuống xe đỡ anh đứng lên. “Sao lại thế này? Gặp cướp à?”
Bị chạm vào vết thương nên Phong Ấn hít vào, Phong Hạo xuống xe quan sát anh từ trên xuống dưới, bản thân ông cũng không nhận ra đây là con trai mình, sắc mặt ông hơi sa sầm lại. “Ai làm?”
“Nếu con nói tự bản thân con chuốc lấy, bố nhất định sẽ không tin đúng không?” Phong Ấn mạnh mẽ chống đỡ để mình không ngã xuống, ngay cả khi anh thở dốc cũng phải dùng một nửa sức lực.
Phong Hạo suy nghĩ một lát mới hiểu được. “Là Lôi Dật Thành?” Ông vươn tay đấm nhẹ vào ngực Phong Ấn, ngay lập tức liền nghe được anh hít vào càng sâu hơn, Phong Hạo cười lạnh. “Hành động đủ ác, không ngờ nó bắt chẹt anh như thế mà anh còn có thể sống để trở về.”
Lôi Khải dạy dỗ con trai nhất định sẽ không phải là dạng cóc nhái kém chất lượng.
Phong Ấn cho rằng bản thân đã bị thương đến nông nỗi này, tốt xấu gì Phong Hạo cũng sẽ niệm tình cha con mà cho anh vào, nhưng kết quả lại là Phong Hạo lập tức cởi áo khoác trên người xuống choàng lên người anh. “Nghe nói đêm nay sẽ có tuyết.”
Chiếc Bentley màu đen diễu võ dương oai tiến thẳng vào sân nhà trước mặt anh, sau đó cổng lớn đóng lại. Phong Ấn khó có thể tin vào sự thật trừng mắt nhìn đèn ở đuôi xe, ngay cả sức lực để mắng anh cũng không còn, anh dựa vào tường tê liệt quỵ xuống.
Phong Hạo mặc quần áo rùng mình rúc vào chăn, Phong phu nhân nằm trong chăn chống đầu nhìn ông. “Em còn tưởng anh sẽ mềm lòng.”
Khóe môi Phong Hạo hơi nhếch lên, “Nếu em không nỡ thì để anh gọi nó vào.”
Lâm Thất Thất hừ lạnh một tiếng, bà kéo chăn nằm xuống. “Bị đánh vài cái thôi mà, không chết được đâu, gặp tai vạ sống trăm tuổi, con anh mệnh rất dài, không dạy dỗ nó một chút thì nó vĩnh viễn sẽ không biết cái gì được gọi là quý trọng, sẽ luôn cho rằng ai đối xử tốt với nó cũng là chuyện đương nhiên.”
Phong Hạo chỉ cười mà không nói gì, ông ôm người vợ yêu dấu rúc vào chăn ấm áp ngủ trong tiết trời đông giá rét, cuộc sống thật sự là rất rộng lớn và thú vị. Không phải là ông không cần Phong Ấn, Lâm Thất Thất nói rất đúng, đúng là Phong Ấn thiếu sự dạy dỗ, nếm chút mùi vị đau khổ cũng tốt.
Lúc ông gần như đã ngủ, người phụ nữ trong lòng lay lay ông. “Phong Hạo.”
“Hửm?”
Lâm Thất Thất cắn môi, do dự một lúc mới mở miệng. “Vết thương của nó có nghiêm trọng không?”
Phong Hạo nhắm mắt lại, trong bóng tối khóe môi ông hơi nhếch lên. “Đã bảo lão Trần đưa nó đi bệnh viện, em nói đúng, không chết được.”
Đúng như Phong Hạo nói, giữa đêm quả nhiên có tuyết rơi. Lúc Lôi Vận Trình rời giường thì lớp tuyết thật dày đã vùi lấp hiện trường đánh nhau ngày hôm qua, trong sân, vốn dĩ có một bộ bàn gỗ dùng để ngồi hóng mát vào mùa hè, bây giờ lại biến thành một đống lộn xộn.
Nhưng mà đối với thảm trạng trong sân, Lôi Khải chỉ cau mày nhìn.
“Bố, bộ bàn đó cũng hơi lâu năm rồi, giờ cũng nên đổi, khi rảnh con và Dật Thành sẽ mua bộ mới.” Tử Du không đoán ra suy nghĩ của Lôi Khải, cô ấy đành thử mở miệng giành nói trước.
Lôi Khải chỉ ừ nhẹ một tiếng, ông không trách móc gì, Tử Du lén lút thè lưỡi, thế này mới có thể yên tâm.
Lôi Vận Trình cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy, cô tiếp tục gặm sườn lợn do Thương Thiểu Thiền hầm.
Từ lúc đó cho đến mừng năm mới, cô không hề gặp Phong Ấn nữa, ngược lại Lục Tự thường đến tìm Lôi Vận Trình, nhưng mà Lôi Vận Trình rất ít khi chịu gặp anh ta.
Lại một lần không cho khách vào nhà nữa, Lục Tự bực bội định hút hết điếu thuốc rồi đi. Không chỉ một lần Lôi Khải bắt gặp dáng vẻ cúi đầu chán nản thất vọng của anh ta, nhờ Lôi Dật Thành nói, Lôi Khải mới biết được tâm tư của anh ta đối với Lôi Vận Trình.
Phía sau có tiếng bước chân, Lục Tự ngây thơ tưởng là Lôi Vận Trình, quay đầu lại anh ta chỉ thấy khóe môi mang theo ý cười nhạt của Lôi Khải, anh ta giẫm chân lên dập tắt mẩu thuốc lá, sau đó đứng dậy chào hỏi. “Lôi tiên sinh.”
Sự thất vọng trong mắt anh ta thể hiện quá rõ ràng, Lôi Khải muốn để ngoài mắt cũng khó khăn. “Xem ra, Trình Trình đã khiến cậu rất đau đầu.”
Lục Tự cười khổ. “Tàm tạm.”
“Hai đứa quen biết mới hơn năm năm thôi ư?” Lôi Khải đưa thuốc cho anh ta.
“Hóa ra mới hơn năm năm.” Khóe môi Lục Tự cong lên thành nụ cười chua xót, ngắm nghía điếu thuốc trong tay. “Cháu có cảm giác cứ như nửa đời trước của bản thân đều đã đặt lên người cô ấy, không thể tưởng tượng được chỉ mới hơn năm năm.”
Lôi Khải rít một hơi thuốc, ông chậm rãi phả ra một làn khói. Chỉ với câu nói này, ông đã biết Lục Tự không đùa giỡn. “Cậu là chiến hữu của Phong Ấn?”
“Vâng, từ lúc còn ở Học viện phi hành đã là anh em, chỉ là hiện nay có một vài vấn đề.” Lục Tự rất thẳng thắn. Lôi Khải có một đôi mắt có thể nhìn thấy được con người, anh ta cảm thấy bản thân không cần phải giấu diếm gì với người ở trước mặt.
Lôi Khải đương nhiên hiểu vấn đề hiện nay của bọn họ là gì. “Cậu hiểu Trình Trình được bao nhiêu?”
“Con gái của chú là người phụ nữ cố chấp dũng cảm nhất mà cháu từng gặp, rất chân thực, yêu hận rõ ràng.” Lục Tự tự chế nhạo bản thân. “Ví dụ như lúc cô ấy hận cháu, ngoại trừ những điều cần thiết trong công việc, ngoài ra một câu vô nghĩa cô ấy cũng không nói với cháu, liếc mắt nhìn cháu một lần cũng là do cháu chủ động tìm cô ấy, nhưng mà cháu có thể hiểu cô ấy, cũng giống như từ lúc cháu quen biết cô ấy thì không còn hứng thú với phụ nữ khác nữa, cô ấy yêu Phong Ấn, đương nhiên trong mắt của cô ấy sẽ không có người khác.”
“Nếu vậy, cậu có biết từ lúc mười hai tuổi Trình Trình đã bắt đầu thích Phong Ấn không? Cũng có thể là sớm hơn nữa mà nó không biết được.”
Nghe được như thế trong lòng Lục Tự chấn động. “Mười hai tuổi? Phong Ấn chắc là đã đến Học viện phi hành.”
“Đúng, sau đó Phong Ấn đến làm phi công ở trung đoàn hai sư đoàn X, khoảng thời gian đó hai đứa nó có sáu năm không gặp mặt, nhưng tình cảm mà Trình Trình đối với cậu ta trong sáu năm đó như đã thâm căn cố đế vào lòng. Kết quả Phong Ấn và Trình Trình đến với nhau không hẳn là do cậu ta bị Trình Trình làm rung động, ngay từ nhỏ, thái độ của cậu ta đối với Trình Trình cũng không giống như với người khác, chẳng qua là do cậu ta không chú ý đến mà thôi. Có một vài người đàn ông, rất ngờ ngệch và chậm hiểu về mặt tình cảm. Phong Ấn chính là như vậy.”
Lục Tự bật cười mỉa mai. “Vậy thì thế nào? Điều đó đã vô tình trở thành vết thương trí mạng của cậu ta và Trình Trình.”
“Điều tôi muốn nói không phải là điều này.” Lôi Khải quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt ông nhìn thẳng vào đáy mắt anh ta. “Nếu cậu không gặp, không liên lạc với con bé trong sáu năm, sáu năm sau, cậu có thể giống như con bé lúc này hay không? Nói cách khác, sáu năm sau, cậu còn có thể tin rằng sẽ yêu nó trước sau như một hay không?”
Lục Tự trầm mặc, sau đó trong lòng anh ra trống trải đau đớn. “Sao chú biết cháu sẽ không giống cô ấy, sẽ không dùng sáu năm để tình cảm thâm căn cố đế vào lòng?”
“Tôi không nói cậu không thể, chỉ là các người cũng không còn là trẻ con nữa, con người khi hơn ba mươi tuổi thì những cố chấp đến chấp nhất và cả dũng khí để đón nhận bất kì loại hậu quả nào sẽ bị năm tháng mài mòn, có thể trong lòng cậu sẽ tiếp tục yêu nó, nhưng mà chỉ thế thôi, cuộc sống sẽ khiến cậu phải cúi đầu trước hiện thực.”
Mà hiện thực chính là cậu đã học được việc cân nhắc nên lựa chọn giữa giữ lấy hay buông bỏ sự kiên trì mà cậu cho rằng đã trao toàn bộ trái tim mình cho ai đó … Sự kiên trì vô vị.
…
Tay Lục Tự nắm chặt thành quyền, điếu thuốc mà Lôi Khải vừa đưa đã bị anh ta nắm chặt thành một vật hình tròn. “Chỉ cần cô ấy còn độc thân ngày nào, cháu sẽ luôn luôn chờ đợi.”
Lôi Khải cười nhẹ, trong đôi con ngươi đen của ông không hề hiện hữu vẻ keo kiệt với anh ta. “Cậu khiến tôi cảm thấy rất tiếc nuối vì bản thân chỉ có một đứa con gái.”
Lôi Vận Trình dựa vào cửa sổ nhìn hai người đàn ông đang trò chuyện với nhau trong tiết trời giá rét, chờ cho đến khi Lôi Khải về, cô không nhịn được mà hỏi: “Bố với Lục Tự có gì mà nói lâu đến vậy?”
Hiếm khi thấy được hai người trò chuyện với nhau, thế là Tử Du và Lôi Dật Thành bế con đến cho Lôi Vận Trình xem. Cục cưng nhỏ đặc biệt rất thân thiết với Lôi Khải, thấy ông thì vui vẻ quơ cánh tay tròn trịa lên. Lôi Khải chơi đùa với cục cưng một lúc mới để ý đến Lôi Vận Trình.
“Đêm giao thừa ở công ty có vũ hội, lần này hợp tác quy mô lớn cùng với mấy công ty ở thành phố khác, nghe nói có rất nhiều tiết mục hay, bố đã đưa thiệp mời cho cậu ấy với tư cách là bạn trai con.”
“Con đâu nói là mình muốn đi.”
“Không đi cũng phải đi, hôm đó anh trai con và Tử Du cũng sẽ đi, đó cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của bố và mẹ con, con sẽ không muốn ở nhà làm bóng đèn đó chứ?”
“Anh của con còn thể về nhà của anh ấy, còn con thì phải làm sao? Chỉ mới qua năm mới mà bố đã nhẫn tâm đuổi con đi như thế à?” Lôi Vận Trình nắm bàn tay nhỏ bé của cục cưng phẩy lên mặt Lôi Khải tỏ ý tức giận.
Lôi Khải nở nụ cười đầy ngụ ý. “Đúng, trời chưa sáng, thì không được về nhà.”
Lôi Vận Trình phản bác không có hiệu quả, cô buồn bực than thở khẽ. “Mấy chục tuổi rồi, làm đi làm lại cả đêm cũng không sợ mệt.”
Cô không ngờ rằng lỗ tai Lôi Khải lại thính như thế, ông nghe được hoàn toàn, sau đó ông nở nụ cười không nóng không lạnh. “Cái này không cần con quan tâm, cho đến giờ, mẹ con chưa hề oán giận vấn đề thể lực người đàn ông của bà.”
Bỗng chốc gương mặt nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình ửng đỏ, cô giấu đầu vào phía sau cục cưng xấu hổ cười hì hì.
Sau khi trở về quân đội từ ngày hôm đó, Lôi Vận Trình đóng cửa ở trong ký túc xá những ba ngày mới ra khỏi cửa, ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài hơi tiều tụy, thì nhìn thoáng qua cô không có bất kì sự thay đổi nào, ngay cả đôi mắt cũng không hề sưng đỏ.
Lúc tập hợp thấy cô, ánh mắt Phong Ấn đều hiện lên ánh sáng màu xanh, suýt chút nữa anh đã quên luôn chuyện hạ lệnh. Trên xe không vụ anh ngồi bên cạnh cô, anh căng thẳng mức lòng bàn tay đầy mồ hôi. “Trình Trình… Em khỏe không?”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một tay cô ôm mũ, một tay cô cố ý vuốt cây súng đặt ở bên hông. Phong Ấn biết, nếu đổi lại đây là một nơi khác, nhất định cô sẽ cực kì muốn dùng cây súng này bắn chết anh.
Phong Ấn lại gọi khẽ cô một tiếng, Lôi Vận Trình quay đầu lại nhìn anh, trên mặt cô không có bất kì biểu cảm nào. “Tôi không sao cả, tôi còn muốn bay, đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng đang tốt của tôi lúc này được không Phong đại đội trưởng?”
Phong Ấn không còn sự lựa chọn nào khác mà đành phải im lặng, ngày thường, ở những nơi có đông người Lôi Vận Trình luôn gọi anh là đại đội trưởng, nhưng mà, không lúc nào anh cảm thấy trong mắt cô anh đúng chất là Đại đội trưởng như lúc này.
Cục tư vấn khí tượng và tư vấn rađa phân công nhau thông báo tình hình qua kênh thông tin, đài quan sát ra lệnh cất cánh.
Trong giây phút máy bay của Phong Ấn và Lôi Vận Trình cùng nhau cất cánh lên bầu trời, bỗng nhiên anh nhớ đến lần đầu tiên cất cánh bay lên trời cùng với cô. Khi đó, thái độ của cô đối với tất cả đều là hy vọng và cảm kích, còn bây giờ, anh chỉ có thể thấy được trong ánh mắt cô là sự trống trải vô bờ bến, trống trải như trời xanh bao la.
Phong Ấn sống trong cuộc sống bị dày vò theo kiểu không được đếm xỉa nửa tháng, anh cảm thấy sức chịu đựng của bản thân mình đã đến cực hạn. Anh thà răng Lôi Vận Trình cứ cãi nhau với anh một trận long trời lỡ đất, cho dù mọi người biết họ cãi nhau cũng được, ít nhất như thế anh cũng có cơ hội đến gần cô, còn hơn là tình trạng giống như lúc này khiến anh sắp phát điên.
Do nguyên nhân thời tiết thay đổi, nên sau khi hoàn thành môn học quy định, tất cả máy bay đều phải diễn tập lại theo thứ tự.
Lôi Vận Trình đang cùng Kỷ Dịch bàn giao máy bay, cô đang dặn dò ông ta vấn đề liên quan đến việc động cơ không đủ mạnh để hoạt động vào những lúc quan trọng, Kỷ Dịch vừa ghi lại vừa gật đầu. Phong Ấn đứng phía sau họ không dám làm phiền, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào thân ảnh gầy gò đang chuyển động.
“Đi đi, mấy chuyện đó cứ giao cho tôi, cô về trước đi.” Kỷ Dịch thu vở lại rồi đẩy đẩy vành nón, ông ta lo lắng đưa mắt nhìn cô một cái. “Gần đây sắc mặt của cô không được tốt lắm, không thoải mái ở đâu à?”
“Không có gì, có chút vấn để về giấc ngủ, thức dậy quá sớm, điều chỉnh một chút là tốt hơn thôi.” Lôi Vận Trình phất tay áo, “Tôi đi đây.”
Vừa quay người lại cô đã thấy Phong Ấn đứng ở phía sau, cô không hề do dự mà giơ tay chào anh. “Phong đại đội trưởng.”
Phong Ấn gật đầu nhẹ. “Cùng ăn cơm trưa nhé?”
Lôi Vận Trình đeo kính mát lên, cô đi ngang qua người anh cứ như cô không hề nghe thấy gì, người bảo dưỡng bên cạnh cúi đầu cười trộm, Phong Ấn đưa mắt nhìn mới chịu tiếp tục làm việc.
Phong Ấn cứ đi theo phía sau cô, anh duy trì khoảng cách sau cô vài bước, Lôi Vận Trình cầm mũ thong thả đi đến xe không vụ. Lục Tự cũng đang ngồi trên đó, anh ta đang tán dóc cùng với vài phi công khác, không biết cả nhóm nói chuyện gì thú vị mà cười ngả cười nghiêng, có người thấy Lôi Vận Trình đi đến thì vẫy tay với cô.
“Đến đây ngồi này, tán dóc cho vui.”
Vừa đúng lúc chỗ ngồi bên cạnh Lục Tự còn trống, Lôi Vận Trình cứ tự nhiên gia nhập vào đám người của bọn họ. Phong Ấn bước thẳng vào băng ghế sau ngồi xuống, anh mím môi nhìn cô, trong lúc vô tình lại mắt đối mắt với Lục Tự, cả hai người đều không né tránh. Trên môi Lục Tự hiện ra nụ cười với hàm ý như lúc trước, mà sau đó, vẻ mặt anh ta dần dần lại biến thành như cười như không, ánh mắt nhìn Phong Ấn lại càng hiện lên vẻ chế giễu, chế giễu rằng cuối cùng anh ta cũng chờ đến ngày này: Lôi Vận Trình không bao giờ là của Phong Ấn anh nữa.
Phong Ấn nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế ngồi, tay anh đặt dưới mũ lặng lẽ nắm chặt lại.
Lúc ở căn tin ăn cơm cũng giống như vậy, anh vẫn chưa kịp bưng khay cơm đến gần cô thì Lôi Vận Trình đã chạy đến bàn của Tiểu Tô và Hướng Bắc Ninh. Cô ngồi cạnh Tiểu Tô, còn Tiểu Tô ngồi đối diện với Hướng Bắc Ninh, mà bên cạnh Hướng Bắc Ninh còn có Lục Tự.
Lôi Vận Trình thà ngồi cùng bàn với Lục Tự cũng không chịu ngồi cùng anh, Phong Ấn biết, tất cả mọi người đang âm thầm quan sát chòng chọc vào bọn họ, thậm chí còn có người đã chuẩn bị tư thế sẵn sàng xông lên ngăn cản anh xông lên đánh Lục Tự.
Đúng là anh rất muốn tiến lên đánh Lục Tự một trận, nhưng không phải là ở đây, và càng không phải là lúc này.
“Tiểu Tô, em ăn xong rồi à?” Bỗng nhiên Hướng Bắc Ninh mở miệng hỏi Tiểu Tô,
“Không, em vừa mới —— Ờ ờ, em biết rồi.” Phản ứng của Tiểu Tô cực kì nhanh, cô ấy cấp tốc và mấy đũa cơm, thức ăn vẫn chưa kịp nuốt xuống đã vẫy tay với Phong Ấn. “Phong đại đội trưởng, tôi ăn xong rồi, anh lại đây ngồi đi, Hướng Bắc Ninh có việc muốn hỏi anh đó.”
Cô ấy vừa nói xong, không để ý đến Lôi Vận Trình đang ném cho mình một ánh mắt giết người mà nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi trở về phòng y tế.
Lục Tự liếc mắt nhìn Hướng Bắc Ninh một cái, Hướng Bắc Ninh vẫn rất trang nghiêm. “Không phải câu hỏi của tôi vẫn luôn không giải quyết được sao?”
Lúc Phong Ấn ngồi xuống, Lục Tự nhún nhún vai, cầm đũa khảy khảy cơm. “Bất luận trên phương diện nào, Phong đại đội trưởng cũng đều có kinh nghiệm phong phú.”
“Chuyện gì?” Không phải là Phong Ấn không nhận ra sự chế giễu trong lời nói của Lục Tự, nhưng tất cả sự chú ý của anh đều đặt trên người Lôi Vận Trình.
“Đợt quân diễn lần trước, lần đối đầu với Phó đoàn trưởng trung đoàn ba, động tác ấn mà anh đã dùng để vứt anh ta lại phía sau tôi đã thử qua, nhưng sao mãi mà vẫn không làm được?” Hướng Bắc Ninh vừa ăn cơm vừa hỏi, còn cầm một cái chân gà mô phỏng.
“Cái đó rất nguy hiểm.” Lôi Vận Trình nhíu mày. “Cậu đừng làm càn, Lục đại đội trưởng cũng không dám thử.”
Lục Tự bĩu môi. “Đó là tôi cẩn thận, tôi luyến tiếc mạng sống.”
Lúc Lôi Vận Trình nâng bát lên uống súp thì mu bàn tay cô không cẩn thận chạm vào tay Phong Ấn, sau đó cô cứ tự nhiên như không có gì bỏ bát sup sang phía khác, cô không biết rằng, chỉ một hành động của mình vừa rồi đã khiến tim Phong Ấn đập nhanh hơn vài lần so với ban đầu.
“Động tác đó quan trọng nhất là ở góc ngửa, nếu góc ngắm thiếu chiều cao sẽ không đạt được hiệu quả, mỗi vị trí máy bay khác nhau cũng sẽ tạo ra biến đổi nhỏ của góc độ, cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, chỉ là nhất định phái chú ý đến đến chiều cao của góc ngắm, không được bỏ qua công thức mà tôi đã cho cậu dùng để tính độ lớn của góc này. Nếu để máy bay rơi vào trạng thái mất thăng bằng thì đó không khác gì là tự sát.”(1) Phong Ấn vừa nói xong, tay của anh ở dưới bàn đã lặng lẽ nắm lấy tay Lôi Vận Trình.
(1) Lin xin nhấn mạnh chỗ này, đây là câu Lin đã tốn gần 2 tiếng để rà lại, chạy vạy hỏi khắp nơi, nhưng cuối cùng thì rà lại Lin vẫn k chắc nghĩa, có sai thì xin các bạn thông cảm. Lin bó tay rồi.
Cô muốn rút tay ra, nhưng vì anh nắm chặt quá nên không rút ra được. Bỗng nhiên Lôi Vận Trình ngẩng đầu nhìn Lục Tự. “Tôi đổi chân gà với thịt viên giấm đường(2), có được không?”
(2) Thịt viên giấm đường: giống xíu mại bên mình
Lục Tự hơi ngạc nhiên, anh ta chớp mắt. “Được.”
Lôi Vận Trình gắp chân gà cô chưa động đến cho anh ta, sau đó lại gắp thịt viên giấm đường trong khay cơm của anh ta cho cô.
“Tôi không đói, em cứ ăn chân gà đi, vừa đúng lúc tôi không thích ăn thịt viên giấm đường, mùi vị chua quá.” Lục Tự vội vàng gắp chân gà trả về cho cô, sau đó lại cùng gắp thịt viên giấm đường sang cho cô. “Khoan đã khoan đã, sao giống cùng nhau cướp đoạt quá vậy?”
“Anh không biết là tôi không có sức kháng cự với món này nhất ư.” Lôi Vận Trình cười híp mắt với anh ta, cười đến mức cứ như là chưa từng có khúc mắc gì.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay Phong Ấn, Lôi Vận Trình chính thức trao đổi với anh ta ngoài giờ làm việc và phi hành, tuy rằng anh ta biết Lôi Vận Trình vì muốn kích thích Phong Ấn, anh ta cũng phớt lờ việc mình bị lợi dụng nho nhỏ. Thậm chí vào giây phút đó, Lục Tự lại có một loại ảo tưởng có khi cô sẽ lao vào vào tay của anh ta để trả thù Phong Ấn, sau đó anh ta lại tự mắng bản thân vì ý nghĩ kỳ lạ đó.
Cô không như những người phụ nữ khác, cô là Lôi Vận Trình, đối với cô mà nói yêu có thể giả vờ, nhưng không yêu chính là không yêu, dạng giả vờ này cô hoàn toàn xem thường.
Cô không yêu anh ta cũng giống như cô yêu Phong Ấn, dường như đó là chuyện vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Giữa động tác có qua có lại của hai người, Phong Ấn chuyển tầm mắt sang hướng khác. Cô rất thích ăn món này do các đầu bếp ở căn tin làm, mỗi lần cô ăn xong còn muốn dùng luôn phần thịt viên giấm chua của anh ăn. Chỉ cần có món này thì bữa ăn nào dạ dày của cô cũng đầy vung, khó chịu đến mức cứ nói lầm bầm, vì thế đã không ít lần cô bị Phong Ấn trêu chọc. “Có người con gái nào mà giống như em không? Em xem Tử Du nhà người ta lúc nào cũng thùy mị đoan trang, đó mới là thiên kim hào môn, chậc chậc, nhìn em này, giật cả thức ăn trong bát của đàn ông.”
Lôi Vận Trình không hổ thẹn mà còn cho rằng đó là quang vinh. “Nếu anh thấy chị ấy lén lút giành giật với anh trai em thế nào thì sẽ không nói như vậy, anh không biết phụ nữ chỉ giành thức ăn với người họ yêu thôi sao? Sao em lại không giành với người khác? Được bổn tiểu thư nhắm trúng thì anh nên lén cười thầm đi!”
Hướng Bắc Ninh không chú ý đến sóng ngầm lại lớn ở bên này. “Anh làm sao để ra được công thức đó?”
“Làm thí nghiệm mô phỏng vô số lần và thao tác thực tiễn với máy bay, còn phải tự bản thân mình xác định và nắm chắc thời gian mới có thể làm được.” Phong Ấn trả lời lạnh nhạt.
Lôi Vận Trình cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy tay cô càng lúc càng thắt chặt, dường như đang ám chỉ điều gì đó với cô.
Bỗng nhiên cô biết anh đang nghĩ gì, cô đập mạnh đũa xuống bàn, dùng sức vung tay trái ra, trừng mắt với Phong Ấn. “Phong đại đội trưởng đừng quên, không phải chuyện gì anh nắm chắc thì nó nhất định sẽ thành công, con người quá tự phụ có đôi khi chỉ có một kết quả, đó là, chết! Tôi ăn xong rồi, các người tiếp tục đi.”
Lôi Vận Trình vừa dứt lời liền đứng dậy rời đi.
“Trình Trình thật sự phát cáu rồi.” Hướng Bắc Ninh cũng buông đũa xuống, cậu ấy lau lau khóe miệng. “Thật sự mà nói, đối với hiểu biết và thiên phú về phi hành tôi kém hơn anh, tuy rằng, bây giờ kinh nghiệm của tôi không bằng anh, nhưng động tác thì tôi đã nghiên cứu rất nghiêm túc, chỉ cần vô ý một chút thì hậu quả chỉnh là người chết máy bay hỏng. Cho nên Phong đại đội trưởng, tôi thật sự khuyên anh đừng làm những động tác gần như là tự sát này nữa, Trình Trình nói đúng, dễ chết lắm đấy.”
Hướng Bắc Ninh cũng rời đi, vẻ mặt của Lục Tự thì lại trở về trạng thái u ám khiến Phong Ấn không thể kiềm chế được mà bật cười ra tiếng. “Cậu cho rằng, Hướng Bắc Ninh sẽ tạo cơ hội cho cậu ư? Cậu đừng quên rằng, bọn họ là bạn thân của nhau từ lúc còn ở Học viện phi hành, không có lý do gì cậu ta lại che chở cho cô ấy cả.”
Làm sao Phong Ấn không nhận ra, từ vài năm trước anh đã biết tâm tư của Hướng Bắc Ninh đối với Lôi Vận Trình.
Lôi Vận Trình không phải hoàn toàn không để ý đến cậu ấy, nhưng mà sự kháng cự kiên quyết của cô đối với cậu ấy khiến cậu ấy đành phải bó tay.
Anh cố gắng chống đỡ sự tra tấn này, thế là chống đỡ được đến lúc về nhà mừng năm mới. Từ chỗ Hướng Bắc Ninh, anh biết được ngày cô về nhà, anh mua vé máy bay chiều ngày hôm đó chuẩn bị cùng về với cô, nhưng Lôi Vận Trình lại không tiếng không tăm đáp chuyến bay lúc sáng sớm.
Cô không báo với người nhà để họ đến đón, cho nên lúc nhìn thấy Lôi Dật Thành đứng dựa vào trước cửa xe chờ cô thì cô vừa mừng vừa sợ chạy đến. Lục Tự cũng đáp chuyến bay sáng sớm với cô, ở nhà phái xe đến đón anh ta, anh ta chào Lôi Dật Thành rồi rời đi.
“Sao anh lại biết em về lúc nào?” Lôi Vận Trình nhìn anh trai xếp hành lý vào cốp xe sau, sau đó bước lên ôm vai anh ta. “Thăng chức là bố rồi, cảm giác thế nào?”
Hôm nay thời tiết không tốt, gió rất lớn, thổi qua gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng của cô. Lôi Dật Thành chỉ cười khẽ, anh ta không nói lời nào mà chỉ đưa cô vào xe, cài dây an toàn xong rồi khởi động xe, trên đường về nhà anh không nói một lời nào, chỉ có Lôi Vận Trình ở bên cạnh vừa xem ảnh cháu trong điện thoại di động vừa líu ríu nói không ngừng.
Lôi Dật Thành chạy xe tiến vào gara nhà mình, anh ta không xuống ngay, mà hai tay nắm chặt lấy vô lăng mím môi. Dáng vẻ này của anh ta, Lôi Vận Trình muốn không chú ý cũng không được.
“Vẻ mặt anh sao vậy? Anh cãi nhau với Tử Du à? Nhưng chị ấy lại là đại công thần của chúng ta đó, sinh cho anh bảo bối nhỏ xinh xắn như thế, anh phải nhường chị ấy thôi.”
“Không phải.” Ánh mắt anh nhìn em gái rất nặng nề. “Mẹ mà thấy dáng vẻ lúc này của em nhất định là sẽ khóc lén cho mà xem.”
Lôi Vận Trình xấu hổ cười cười, cô sờ sờ mặt mình. “Không phải chỉ hơi gầy một chút thôi sao, là do nhớ nhà đấy.”
Lôi Dật Thành nhỏ giọng cười nhạo, anh cũng không vạch trần sự thật, Lôi Vận Trình bĩu môi. “Thật đấy, chỉ mong đến năm mới thì có thể về nhà, anh, em rất nhớ anh.”
Cô nói xong thì trong ánh mắt đã hiện lên màn sương mù mỏng manh, trong lòng Lôi Dật Thành đau buốt, anh ta vươn tay vuốt mái tóc ngắn của cô. “Không cần nói lời dễ nghe, anh không muốn mắng em, vào nhà đi, Tử Du xuống bếp làm buổi sáng cho em đấy, tuy rằng mùi vị không nhất định là sẽ ngon.”
Lôi Vận Trình cười một tiếng, đầu dụi dụi vào trước ngực anh trai mình. “Anh, em thật sự rất rất nhớ anh.”
“Muốn anh thay em đánh cậu ta không?”
Lôi Vận Trình gật đầu, “Nhưng đừng ở trước mặt em, đừng để em biết.”
Chỉ là một câu nói đùa tùy ý của cô, lại không ngờ rằng biến thành sự thật. Lúc đó trời đã khuya, Lôi Dật Thành bế con vừa mới uống sữa xong sang cho Lôi Vận Trình ngắm, anh ta liền nhìn thấy gương mặt mệt mỏi uể oải vừa xuống máy bay đã chạy đến đây của Phong Ấn, nụ cười trên mặt anh ta biến mất không chút tâm tích ngay lập tức.
Tử Du bế con đến giao cho Lôi Vận Trình. “Trình Trình, em bế bé cục cưng lên lầu trước đi.”
Chờ cho đến khi thân ảnh của Lôi Vận Trình biến mất ở góc cầu thang, Tử Du mới đưa mắt lườm hung thần Phong Ấn. “Đây là thiếu gia nhà ai vậy? Đi nhầm nhà sao?”
Gia đình bố mẹ đẻ của Tử Du là gia tộc quyền thế đứng đầu ở thành phố T, bố cô ấy và Phong Hạo là chỗ bạn bè thân thiết, nhưng cô ấy cũng mặc kệ Phong Ấn là con ai, Tử Du chỉ hận không thể tiến lên bổ anh ra.
Ngược lại Phong Ấn không hề chú ý đến Tử Du, sau một lúc trầm ngâm anh mới buông va ly xuống, anh lui ra khỏi cửa, cam chịu số phận chìa tay ra với Lôi Dật Thành. “Đến đây đi, tớ biết cậu không nhẫn nại được.”
“Tử Du, đóng lại rồi giữ cửa cho anh, đừng để chuyện này đánh thức bố mẹ.” Lôi Dật Thành mở cúc ở cổ áo, trong mắt anh ta hiện lên thứ ánh sáng hung ác nham hiểm.
“Ông xã, không cần phải nương tay với dạng đểu cáng này, đánh hết sức còn có em đây.” Tử Du đóng cổng nhà lại, cô ấy khoác một cái áo choàng to đùng đứng một bên châm ngòi thổi gió. “Phong Ấn, tôi đã nhìn anh không vừa mắt từ rất lâu rồi, chỉ là không có cơ hội trừng trị anh thôi.”
Tử Du lớn hơn Lôi Vận Trình vài tuổi, những kiên trì, chờ đợi, trả giá cùng với sự chịu đựng âm thầm lúc trước và những tổn thương mà cô phải chịu lúc này Tử Du đều chứng kiến tất cả. Hôm nay khi Lôi Vận Trình vừa bước vào nhà, dáng vẻ gầy gộc đáng thương của cô khiến cô ấy bỗng chốc rơi nước mắt, một người con gái tốt như thế sao lại bị tình yêu tra tấn đến như vậy.
Phong Ấn không hề giải thích, từ đầu đến cuối anh nhận lỗi hoàn toàn về phía mình.
“Tớ không rõ cậu còn đến đây làm gì? Đây không phải là điều cậu muốn sao? Đến để khoe à?” Tay Lôi Dật Thành nắm chặt thành quyền, giống như đang làm nóng cơ thể. “Bố tớ không làm gì là vì mẹ tớ ra lệnh tử, nhưng mệnh lệnh không có hiệu quả đối với tớ.”
“Tớ chỉ muốn gặp cô ấy để giải thích với cô ấy một chuyện mà thôi.” Phong Ấn cởi áo khoác ra ném sang một bên. “Tớ sẽ không trả đòn, cậu cứ ra tay đi.”
Lôi Dật Thành cười mỉa. “Vậy thì đắc tội rồi.”
Vừa dứt lời nắm đấm của anh đã bổ tới.
Lôi Vận Trình trốn trên lầu, cô bế cháu đặt vào nôi rồi nhẹ nhàng đong đưa, tiếng nhạc êm dịu lấn át cả tiếng đánh nhau bên ngoài. Cô nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cục cưng, vuốt gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn của cậu bé, khóe miệng Lôi Vận Trình hơi nhếch lên. “Tiểu gia hỏa, con có biết tài nghệ của bố con rất lợi hại hay không? Lúc nóng giận mà ra tay thì tàn nhẫn hơn ngày thường gấp mấy lần, con nói xem, anh ấy có phải muốn bị bố con đánh chết hay không?”
Đứa bé mới mấy tháng làm sao hiểu cô đang nói gì, đôi mắt trong veo như nước nhìn cô chớp chớp, miệng lại phát ra thanh âm “A” không rõ, bỗng chốc Lôi Vận Trình liền nở nụ cười. “Con trả lời ‘Phải’ sao? Nhưng mà suýt chút nữa anh ấy đã là dượng út của con rồi đấy.”
…
Vốn dĩ Lôi Khải đã ngủ, nhưng giờ phút này cánh tay ông gối lên đầu, ông nằm trên giường, không hề cảm thấy buồn ngủ. Âm thanh dưới lầu truyền đến ông nghe được rất rõ ràng, không chỉ có ông, ngay cả Thương Tiểu Thiền cũng đã thức giấc.
Một lúc lâu sau, Lôi Khải nghe thấy người phụ nữ ở bên cạnh thở dài một tiếng. “Đánh cũng lâu rồi, anh không xuống dưới xem sao?”
Lôi Khải xoay người lại ôm bà, “Nếu anh ra tay thì không phải là xem thường tiểu bối sao?”
“Ai cho anh ra tay?” Thương Tiểu Thiền lườm ông một cái. “Dật Thành rất mạnh tay, cứ như vậy mãi sẽ xảy ra chuyện, cuối cùng người khóc cũng vẫn là Tiểu Tranh Tử mà thôi.”
“Con gái của anh không có tiền đồ như vậy sao?” Lôi Khải không vui. “Anh không thể để bọn nó ở bên cạnh nhau nữa, đừng nói với anh em có thể đồng ý.”
“Không liên quan đến chuyện này, Tiểu Tranh Tử là em sinh ra, nó chính là phiên bản thứ hai của em trên đời này.” Thương Tiểu Thiền dựa đầu vào gối cọ cọ. “Cách tốt nhất đối với con bé, không phải là đối xử với Phong Ấn như thế nào, mà là giúp nó làm phai nhạt những tổn thương này đi, miệng vết thương chính là sự sỉ nhục mà người khác tạo nên, nhưng tự mình lại giao quyền tổn thương bản thân cho người khác. Người Tiểu Tranh Tử hận nhất không phải là Phong Ấn, mà là chính nó.”
Nếu có thể, Thương Tiểu Thiền sẵn lòng ôm con gái vào lòng để bảo vệ, để cô quên hết tất cả những chuyện không vui, làm một cô gái nhỏ vui vui vẻ vẻ.
Lôi Khải bình tĩnh nhìn bà chăm chú trong ánh sáng mờ tối, bỗng nhiên ông bật cười khẽ, lại bị Thương Tiểu Thiền trừng mắt nhìn.
“Sao anh còn có thể cười nữa hả?”
“Anh chỉ cảm thấy, phụ nữ thật sự rất tài.” Đầu ngón tay ông cẩn thận vẽ lần theo đường nét của gương mặt bà, nụ cười của ông không dịu dàng cho lắm. “Không, là em rất tài giỏi, em luôn có thể biết trong lòng người khác đang nghĩ gì, cần thứ gì, sau đó lại lặng lẽ cho người đó thứ họ muốn, Tiểu Thiền, sao em lại… Tốt đến như vậy?”
“Nhưng em vẫn không chăm sóc tốt con bé.” Thương Tiểu Thiền cố gắng kìm nước mắt, “Con bé ngốc nghếch kia còn giả vờ giống như không có chuyện gì, em cũng không dám suy nghĩ đến trong lòng có khó chịu đến nhường nào.”
“Trình Trình quá cố chấp trong chuyện tình cảm, nó đã có được bài học kinh nghiệm, dù sao con người cũng phải trải qua một vài chuyện mới có thể thực sự trưởng thành, đó cũng không phải là chuyện xấu hoàn toàn.”
Lôi Khải đã đoán được từ trước rằng sớm muộn gì cô cũng sẽ bị vấp ngã trước Phong Ấn, ông đã cố gắng ngăn cản, nhưng cuối cùng ông cũng không thể nào chống lại được trái tim yêu thương mãnh liệt cô dành cho anh.
…
Lôi Vận Trình đờ đẫn nhìn cục cưng nhỏ bé đang ngủ say, ngay cả khi Lôi Dật Thành tiến vào cô cũng không biết. Tử Du tìm thuốc bôi lên các đốt ngón tay bị thương trên tay Lôi Dật Thành, sau đó lại lấy băng cá nhân dán lại.
Cúc áo sơ mi của anh ta bị cởi ra, do vừa đánh nhau kịch liệt nên hô hấp vẫn chưa bình ổn, vẻ dữ tợn trong ánh mắt vẫn chưa kịp tản đi. Tử Du nhíu mày đề cập: “Da của Phong Ấn thực sự rất dày, lần tới nhớ mang găng tay.”
Lôi Vận Trình thấy trên quần áo của anh trai mình dính nhiều vệt máu mà không thể không giật mình, cô vội vàng chạy đến. “Anh ấy đánh trả?”
“Anh ta dám!” Tử Du hừ lạnh. “Anh trai của em dùng sức nhiều đó mà, không có gì đâu.”
Xử lý vết thương trên tay Lôi Dật Thành xong, Tử Du thúc giục Lôi Vận Trình đứng thẩn thờ không nói một lời nào bên cạnh. “Đi ngủ đi Trình Trình, ngày mai chúng ta ra ngoài dạo phố, chị dâu dẫn em đi sắm quần áo mới.”
Lôi Vận Trình ngoan ngoãn gật đầu, cô trở về phòng mình, bỗng nhiên cô ngã quỵ trên giường, sau đó cô cuộn mình trong chăn, cô tự nói với bản thân mình đừng để tâm đến chuyện khác, yên tâm mà ngủ.
…
Tài xế taxi vừa lái xe, vừa không ngừng nhìn người đàn ông mình đầy thương tích trong kính chiếu hậu. “Tiên sinh, muốn đến bệnh viện trước không? Hoặc là báo cảnh sát?”
“Không cần, cám ơn.” Phong Ấn che miệng ho khan kịch liệt mỗi một đốt xương trên người anh đau đớn đến mức cứ như đã bị Lôi Dật Thành nghiền nát.
Anh chờ đèn trong phong Lôi Vận Trình tắt hẳn, rồi thật lâu sau đó mới rời đi, cô gái này thế mà thật sự không xuống nhìn anh sống chết ra sao dù chỉ một lần. Cuối cùng Phong Ấn cũng đã lĩnh giáo được nắm đấm của Lôi Dật Thành mạnh đến mức nào, nếu không có Tử Du ngăn cản vào phút cuối, anh thực sự hoài nghi bản thân mình sẽ chết trong nắm đấm của cậu ta.
Rốt cuộc cái gì được gọi là bị cô lập hoàn toàn và có nhà mà không thể về, sau khi Phong Ấn đứng dưới biệt thự nhà mình ấn thử vô số lần mật mã cổng lớn nhưng nó lại vô hiệu, anh mới hoàn toàn hiểu được.
Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là do Lâm Thất Thất đổi mật mã, bà đã thực sự quyết tâm không cần đứa con này nữa.
Phong Hạo dự tiệc xã giao đến tận đêm khuya mới về, từ rất xa, tài xế đã nhìn thấy có một bóng người đang ngồi trước cổng biệt thự, đến gần tài xế mới phát hiện đó chính là Phong Ấn, chú ấy vội vàng xuống xe đỡ anh đứng lên. “Sao lại thế này? Gặp cướp à?”
Bị chạm vào vết thương nên Phong Ấn hít vào, Phong Hạo xuống xe quan sát anh từ trên xuống dưới, bản thân ông cũng không nhận ra đây là con trai mình, sắc mặt ông hơi sa sầm lại. “Ai làm?”
“Nếu con nói tự bản thân con chuốc lấy, bố nhất định sẽ không tin đúng không?” Phong Ấn mạnh mẽ chống đỡ để mình không ngã xuống, ngay cả khi anh thở dốc cũng phải dùng một nửa sức lực.
Phong Hạo suy nghĩ một lát mới hiểu được. “Là Lôi Dật Thành?” Ông vươn tay đấm nhẹ vào ngực Phong Ấn, ngay lập tức liền nghe được anh hít vào càng sâu hơn, Phong Hạo cười lạnh. “Hành động đủ ác, không ngờ nó bắt chẹt anh như thế mà anh còn có thể sống để trở về.”
Lôi Khải dạy dỗ con trai nhất định sẽ không phải là dạng cóc nhái kém chất lượng.
Phong Ấn cho rằng bản thân đã bị thương đến nông nỗi này, tốt xấu gì Phong Hạo cũng sẽ niệm tình cha con mà cho anh vào, nhưng kết quả lại là Phong Hạo lập tức cởi áo khoác trên người xuống choàng lên người anh. “Nghe nói đêm nay sẽ có tuyết.”
Chiếc Bentley màu đen diễu võ dương oai tiến thẳng vào sân nhà trước mặt anh, sau đó cổng lớn đóng lại. Phong Ấn khó có thể tin vào sự thật trừng mắt nhìn đèn ở đuôi xe, ngay cả sức lực để mắng anh cũng không còn, anh dựa vào tường tê liệt quỵ xuống.
Phong Hạo mặc quần áo rùng mình rúc vào chăn, Phong phu nhân nằm trong chăn chống đầu nhìn ông. “Em còn tưởng anh sẽ mềm lòng.”
Khóe môi Phong Hạo hơi nhếch lên, “Nếu em không nỡ thì để anh gọi nó vào.”
Lâm Thất Thất hừ lạnh một tiếng, bà kéo chăn nằm xuống. “Bị đánh vài cái thôi mà, không chết được đâu, gặp tai vạ sống trăm tuổi, con anh mệnh rất dài, không dạy dỗ nó một chút thì nó vĩnh viễn sẽ không biết cái gì được gọi là quý trọng, sẽ luôn cho rằng ai đối xử tốt với nó cũng là chuyện đương nhiên.”
Phong Hạo chỉ cười mà không nói gì, ông ôm người vợ yêu dấu rúc vào chăn ấm áp ngủ trong tiết trời đông giá rét, cuộc sống thật sự là rất rộng lớn và thú vị. Không phải là ông không cần Phong Ấn, Lâm Thất Thất nói rất đúng, đúng là Phong Ấn thiếu sự dạy dỗ, nếm chút mùi vị đau khổ cũng tốt.
Lúc ông gần như đã ngủ, người phụ nữ trong lòng lay lay ông. “Phong Hạo.”
“Hửm?”
Lâm Thất Thất cắn môi, do dự một lúc mới mở miệng. “Vết thương của nó có nghiêm trọng không?”
Phong Hạo nhắm mắt lại, trong bóng tối khóe môi ông hơi nhếch lên. “Đã bảo lão Trần đưa nó đi bệnh viện, em nói đúng, không chết được.”
Đúng như Phong Hạo nói, giữa đêm quả nhiên có tuyết rơi. Lúc Lôi Vận Trình rời giường thì lớp tuyết thật dày đã vùi lấp hiện trường đánh nhau ngày hôm qua, trong sân, vốn dĩ có một bộ bàn gỗ dùng để ngồi hóng mát vào mùa hè, bây giờ lại biến thành một đống lộn xộn.
Nhưng mà đối với thảm trạng trong sân, Lôi Khải chỉ cau mày nhìn.
“Bố, bộ bàn đó cũng hơi lâu năm rồi, giờ cũng nên đổi, khi rảnh con và Dật Thành sẽ mua bộ mới.” Tử Du không đoán ra suy nghĩ của Lôi Khải, cô ấy đành thử mở miệng giành nói trước.
Lôi Khải chỉ ừ nhẹ một tiếng, ông không trách móc gì, Tử Du lén lút thè lưỡi, thế này mới có thể yên tâm.
Lôi Vận Trình cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy, cô tiếp tục gặm sườn lợn do Thương Thiểu Thiền hầm.
Từ lúc đó cho đến mừng năm mới, cô không hề gặp Phong Ấn nữa, ngược lại Lục Tự thường đến tìm Lôi Vận Trình, nhưng mà Lôi Vận Trình rất ít khi chịu gặp anh ta.
Lại một lần không cho khách vào nhà nữa, Lục Tự bực bội định hút hết điếu thuốc rồi đi. Không chỉ một lần Lôi Khải bắt gặp dáng vẻ cúi đầu chán nản thất vọng của anh ta, nhờ Lôi Dật Thành nói, Lôi Khải mới biết được tâm tư của anh ta đối với Lôi Vận Trình.
Phía sau có tiếng bước chân, Lục Tự ngây thơ tưởng là Lôi Vận Trình, quay đầu lại anh ta chỉ thấy khóe môi mang theo ý cười nhạt của Lôi Khải, anh ta giẫm chân lên dập tắt mẩu thuốc lá, sau đó đứng dậy chào hỏi. “Lôi tiên sinh.”
Sự thất vọng trong mắt anh ta thể hiện quá rõ ràng, Lôi Khải muốn để ngoài mắt cũng khó khăn. “Xem ra, Trình Trình đã khiến cậu rất đau đầu.”
Lục Tự cười khổ. “Tàm tạm.”
“Hai đứa quen biết mới hơn năm năm thôi ư?” Lôi Khải đưa thuốc cho anh ta.
“Hóa ra mới hơn năm năm.” Khóe môi Lục Tự cong lên thành nụ cười chua xót, ngắm nghía điếu thuốc trong tay. “Cháu có cảm giác cứ như nửa đời trước của bản thân đều đã đặt lên người cô ấy, không thể tưởng tượng được chỉ mới hơn năm năm.”
Lôi Khải rít một hơi thuốc, ông chậm rãi phả ra một làn khói. Chỉ với câu nói này, ông đã biết Lục Tự không đùa giỡn. “Cậu là chiến hữu của Phong Ấn?”
“Vâng, từ lúc còn ở Học viện phi hành đã là anh em, chỉ là hiện nay có một vài vấn đề.” Lục Tự rất thẳng thắn. Lôi Khải có một đôi mắt có thể nhìn thấy được con người, anh ta cảm thấy bản thân không cần phải giấu diếm gì với người ở trước mặt.
Lôi Khải đương nhiên hiểu vấn đề hiện nay của bọn họ là gì. “Cậu hiểu Trình Trình được bao nhiêu?”
“Con gái của chú là người phụ nữ cố chấp dũng cảm nhất mà cháu từng gặp, rất chân thực, yêu hận rõ ràng.” Lục Tự tự chế nhạo bản thân. “Ví dụ như lúc cô ấy hận cháu, ngoại trừ những điều cần thiết trong công việc, ngoài ra một câu vô nghĩa cô ấy cũng không nói với cháu, liếc mắt nhìn cháu một lần cũng là do cháu chủ động tìm cô ấy, nhưng mà cháu có thể hiểu cô ấy, cũng giống như từ lúc cháu quen biết cô ấy thì không còn hứng thú với phụ nữ khác nữa, cô ấy yêu Phong Ấn, đương nhiên trong mắt của cô ấy sẽ không có người khác.”
“Nếu vậy, cậu có biết từ lúc mười hai tuổi Trình Trình đã bắt đầu thích Phong Ấn không? Cũng có thể là sớm hơn nữa mà nó không biết được.”
Nghe được như thế trong lòng Lục Tự chấn động. “Mười hai tuổi? Phong Ấn chắc là đã đến Học viện phi hành.”
“Đúng, sau đó Phong Ấn đến làm phi công ở trung đoàn hai sư đoàn X, khoảng thời gian đó hai đứa nó có sáu năm không gặp mặt, nhưng tình cảm mà Trình Trình đối với cậu ta trong sáu năm đó như đã thâm căn cố đế vào lòng. Kết quả Phong Ấn và Trình Trình đến với nhau không hẳn là do cậu ta bị Trình Trình làm rung động, ngay từ nhỏ, thái độ của cậu ta đối với Trình Trình cũng không giống như với người khác, chẳng qua là do cậu ta không chú ý đến mà thôi. Có một vài người đàn ông, rất ngờ ngệch và chậm hiểu về mặt tình cảm. Phong Ấn chính là như vậy.”
Lục Tự bật cười mỉa mai. “Vậy thì thế nào? Điều đó đã vô tình trở thành vết thương trí mạng của cậu ta và Trình Trình.”
“Điều tôi muốn nói không phải là điều này.” Lôi Khải quay đầu nhìn anh ta, ánh mắt ông nhìn thẳng vào đáy mắt anh ta. “Nếu cậu không gặp, không liên lạc với con bé trong sáu năm, sáu năm sau, cậu có thể giống như con bé lúc này hay không? Nói cách khác, sáu năm sau, cậu còn có thể tin rằng sẽ yêu nó trước sau như một hay không?”
Lục Tự trầm mặc, sau đó trong lòng anh ra trống trải đau đớn. “Sao chú biết cháu sẽ không giống cô ấy, sẽ không dùng sáu năm để tình cảm thâm căn cố đế vào lòng?”
“Tôi không nói cậu không thể, chỉ là các người cũng không còn là trẻ con nữa, con người khi hơn ba mươi tuổi thì những cố chấp đến chấp nhất và cả dũng khí để đón nhận bất kì loại hậu quả nào sẽ bị năm tháng mài mòn, có thể trong lòng cậu sẽ tiếp tục yêu nó, nhưng mà chỉ thế thôi, cuộc sống sẽ khiến cậu phải cúi đầu trước hiện thực.”
Mà hiện thực chính là cậu đã học được việc cân nhắc nên lựa chọn giữa giữ lấy hay buông bỏ sự kiên trì mà cậu cho rằng đã trao toàn bộ trái tim mình cho ai đó … Sự kiên trì vô vị.
…
Tay Lục Tự nắm chặt thành quyền, điếu thuốc mà Lôi Khải vừa đưa đã bị anh ta nắm chặt thành một vật hình tròn. “Chỉ cần cô ấy còn độc thân ngày nào, cháu sẽ luôn luôn chờ đợi.”
Lôi Khải cười nhẹ, trong đôi con ngươi đen của ông không hề hiện hữu vẻ keo kiệt với anh ta. “Cậu khiến tôi cảm thấy rất tiếc nuối vì bản thân chỉ có một đứa con gái.”
Lôi Vận Trình dựa vào cửa sổ nhìn hai người đàn ông đang trò chuyện với nhau trong tiết trời giá rét, chờ cho đến khi Lôi Khải về, cô không nhịn được mà hỏi: “Bố với Lục Tự có gì mà nói lâu đến vậy?”
Hiếm khi thấy được hai người trò chuyện với nhau, thế là Tử Du và Lôi Dật Thành bế con đến cho Lôi Vận Trình xem. Cục cưng nhỏ đặc biệt rất thân thiết với Lôi Khải, thấy ông thì vui vẻ quơ cánh tay tròn trịa lên. Lôi Khải chơi đùa với cục cưng một lúc mới để ý đến Lôi Vận Trình.
“Đêm giao thừa ở công ty có vũ hội, lần này hợp tác quy mô lớn cùng với mấy công ty ở thành phố khác, nghe nói có rất nhiều tiết mục hay, bố đã đưa thiệp mời cho cậu ấy với tư cách là bạn trai con.”
“Con đâu nói là mình muốn đi.”
“Không đi cũng phải đi, hôm đó anh trai con và Tử Du cũng sẽ đi, đó cũng là ngày kỷ niệm kết hôn của bố và mẹ con, con sẽ không muốn ở nhà làm bóng đèn đó chứ?”
“Anh của con còn thể về nhà của anh ấy, còn con thì phải làm sao? Chỉ mới qua năm mới mà bố đã nhẫn tâm đuổi con đi như thế à?” Lôi Vận Trình nắm bàn tay nhỏ bé của cục cưng phẩy lên mặt Lôi Khải tỏ ý tức giận.
Lôi Khải nở nụ cười đầy ngụ ý. “Đúng, trời chưa sáng, thì không được về nhà.”
Lôi Vận Trình phản bác không có hiệu quả, cô buồn bực than thở khẽ. “Mấy chục tuổi rồi, làm đi làm lại cả đêm cũng không sợ mệt.”
Cô không ngờ rằng lỗ tai Lôi Khải lại thính như thế, ông nghe được hoàn toàn, sau đó ông nở nụ cười không nóng không lạnh. “Cái này không cần con quan tâm, cho đến giờ, mẹ con chưa hề oán giận vấn đề thể lực người đàn ông của bà.”
Bỗng chốc gương mặt nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình ửng đỏ, cô giấu đầu vào phía sau cục cưng xấu hổ cười hì hì.
Tác giả :
Tâm Thường