Mục Tiêu Đã Định
Chương 33
Đây là lần tổ chức báo cáo đầu tiên, phần lớn người đến tham gia diễn thuyết đều là những sĩ quan còn rất trẻ, nội dung nói chuyện rất sinh động và thú vị, nhưng trong trường hợp đang bị người khác nhìn chằm chằm thì cảm giác chẳng ra sao cả.
Ngay cả Hướng Bắc Ninh bên cạnh cô cũng phát hiện có điều gì đó khác thường, cậu ấy khẽ ho một tiếng. “Lục Tự vẫn chưa từ bỏ ý định với cậu à?”
Lôi Vận Trình cố ý giả vờ không nghe thấy cậu ấy nói gì, cô hận anh ta còn không đủ chứ đừng nói đến việc bàn về anh ta. May mắn là hội nghị vẫn chưa đi đến một nửa thì cô bị gọi ra ngoài, đội trưởng xem đồng hồ một lúc rồi giao cho cô một nhiệm vụ: “Em ra cổng đón một người, lúc này chắc là cậu ấy đến rồi.”
“Cũng đến làm báo cáo sao ạ?” Lôi Vận Trình thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, là một thiếu tá, em đón cậu ấy xong thì trực tiếp đưa đến đây nhé, ký túc xá chúng ta đã sắp xếp xong hết rồi, sau khi hội nghị kết thúc thì về đó cũng không muộn.”
“Vâng.” Lôi Vận Trình vui vẻ nhận mệnh lệnh, làm chuyện này còn đỡ hơn là cô cứ ở trong đó rồi bị Lục Tự nhìn bằng ánh mắt xem thường. Vẫn chưa đi đến cổng trường cô đã thấy một chiếc xe quân đội chạy vào, một người đàn ông mặc quân trang trên tay xách theo một chiếc va ly đơn giản đang từ trên xe bước xuống. Người đàn ông đó đứng đưa lưng về phía cô, anh đang nói gì đó với người đứng gác. Ngọn đèn đường chiếu vào người anh khiến cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ hư ảo, mà màn đêm lại càng làm nổi bật vóc dáng cao to rắn rỏi của anh. Lôi Vận Trình nhíu nhíu mày, cảm giác quen thuộc kia không khỏi khiến trái tim cô đập mạnh. Bước đi dưới chân cô nhanh hơn, cách anh mỗi lúc một gần, thậm chí cô có thể nghe được tiếng nói trầm thấp mỗi khi anh nói chuyện.
Người canh gác thấy Lôi Vận Trình, ánh mắt người đó ra hiệu cho Phong Ấn. “Chắc đây là học viên đến đón anh.”
Phong Ấn quay đầu, anh nhìn thấy rất rõ bóng dáng xinh đẹp đang cách anh vài bước.
Một số người đã biết trước kết quả, nhưng khi điều đó xảy ra trước mắt, họ vẫn có một loại cảm giác rung động không tên tràn ngập trong lòng không tài nào kìm chế được.
Cho nên khi Phong Ấn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình anh đã có loại cảm giác đó nhưng trong lúc nhất thời cảm giác đó lại khiến anh không biết nên làm thế nào. Anh im lặng một lát mới bước chậm đến phía cô, bước đi vững vàng và mạnh mẽ, nhịp điệu vừa khớp với nhịp tim cô. Hốc mắt Lôi Vận Trình nóng lên, ánh mắt cô chỉ chăm chú nhìn vào đôi con ngươi đen láy của anh, cô dừng lại, thân người thẳng tấp, vẻ mặt trang nghiêm, tay phải nhanh chóng giơ lên trước ngực, ngón tay cách vành nón hai centimet kính chào anh.
“Đồng chí thiếu tá.”
Phong Ấn giơ tay chào lại cô, không chờ anh mở lời Lôi Vận Trình đã vội vàng mở miệng. “Báo cáo hội nghị đã bắt đầu, đội trưởng bảo tôi đến đón thiếu tá đến lễ đường.”
Khóe môi Phong Ấn không nhịn được mà nhếch lên, cô nhóc này còn căng thẳng hơn cả anh.
“Vậy thì, cám ơn.”
Trên đường đi không ai nói đến ai, anh và cô cứ như người xa lạ không hề có bất kì sự động chạm tay chân và trao đổi ngôn ngữ nào.
Mãi cho đến khi vào gần đến lễ đường, trên hàng lang có ánh sáng mờ tối, lúc Lôi Vận Trình xoay người bỗng nhiên rơi vào lòng anh, Phong Ấn nắm chặt lấy cằm cô, trong một góc tối anh cúi đầu tìm đúng môi cô, sau đó môi anh phủ lên hôn một cách cuồng nhiệt. Lôi Vận Trình hoàn toàn bị anh nhấc lên cao, mũi chân cô không cách nào chạm đến mặt đất được, hai tay cô ôm chặt cổ anh, tha thiết đáp trả lại nụ hôn của anh, đến khi dưỡng khí trong phổi cạn kiệt cả hai mới luyến tiếc dừng lại.
“Anh… Nhớ em không?” Thanh âm đứt quãng của cô vang lên hỏi anh trong tình cảnh môi hai người vẫn gần sát nhau.
Phong Ấn như muốn hòa cô vào người anh, tay anh dùng sức vuốt ve thân thể cô, từ nụ hôn cuồng nhiệt chuyển thành triền miên, sau đó anh liếm bờ môi cô cất tiếng nói nhỏ khàn khàn: “Em nói thử xem?”
Lôi Vận Trình giương môi, day day cánh tay anh. “Buông em xuống nhanh đi, bị người khác nhìn thấy thì thảm đó.”
Phong Ấn lại hôn cô một lần nữa mới bằng lòng buông tay, Lôi Vận Trình nhặt chiếc mũ dưới chân lên, phủi phủi bụi rồi kiễng chân đội lên cho anh. “Anh mặc bộ này rất đẹp trai.”
Đây là lần đầu tiên Lôi Vận Trình nhìn thấy người đàn ông này mặc quân trang, so với trong tưởng tượng của cô, anh còn oai phong hơn rất nhiều. Phong Ấn kéo kéo bộ quân phục trên người cô, chỉnh chỉnh mũ của cô, đầu ngón tay anh mơn trớn trên quân hàm của cô, sau đó anh lại giương mắt chăm chú ngắm nhìn cô gái này, anh cảm nhận được cô trưởng thành thật rồi, không còn là cô bé lúc trước nữa.
Lôi Vận Trình đưa Phong Ấn vào lễ đường, giao anh cho lãnh đạo rồi trở về chỗ ngồi của mình, Hướng Bắc Ninh nhìn thấy Phong Ấn trên khán đài thì ánh mắt bỗng chốc trở nên u ám, cậu ấy cau mày nhìn Lôi Vận Trình. “Đúng như cậu nói rồi, sư huynh tiết lộ tin tức cho cậu đúng không?”
Lôi Vận Trình hơi tự đắc, “Sao lại có thể, tớ chỉ biết sớm hơn cậu có vài phút.”
“Tiếp theo xin mời đồng chí Đại đội trưởng Phong Ấn của trung đoàn hai, sư đoàn X đọc bài báo cáo của mình cho mọi người nghe.” Thông qua micro, thanh âm của Phó hiệu trưởng vang lên, tất cả mọi người phía dưới đều yên lặng.
Phong Ấn đứng trên khán đài, trước bệ giảng, mặt anh hướng về toàn thể lãnh đạo, giáo viên và học viên rồi giơ tay chào theo nghi thức quân đội, ánh mắt anh sắc bén khác hẳn ánh mắt quen thuộc trước kia mà Lôi Vận Trình biết, dường như cô một sự hấp dẫn phút chốc khiến người khác không thể dời tầm mắt được. Anh đưa mắt nhìn toàn thể, lúc nhìn đến Lôi Vận Trình, trong con ngươi thoáng hiện lên một chút dịu dàng.
Lôi Vận Trình mím môi, nhưng khóe miệng cô vẫn không thể nào kiềm chế được mà cong lên. Cô tự hào xen lẫn chút kích động, người trên khán đài mà hàng vạn người chú ý kia chính là người đàn ông mà cô yêu, là mục tiêu phấn đấu trong cuộc đời này của cô.
Bên dưới bàn, tay của Lục Tự đang nắm chặt thành quyền, vẻ mặt anh ta lạnh lùng. Không phải là anh ta không phát hiện hai người họ điềm nhiên như không cùng nhau bước vào, anh ta thậm chí có thể tưởng tượng ra trước khi vào đây hai người đã làm gì. Anh ta hiểu Phong Ấn, anh ta cảm thấy người đàn ông này nghiêm túc đến mức khiến người khác bất ngờ.
Hội nghị tạm dừng, Lôi Vận Trình và Hướng Bắc Ninh bị giữ lại để nhận nhiệm vụ giải quyết một số công việc.
Cô và Hướng Bắc Ninh phải đem một vài đồ đạc trả về nhà kho, vừa bước khỏi lễ đường, phó hiệu trưởng và hai sĩ quan đang đứng ở trước cửa bàn luận gì đó, thấy bọn họ đến liền vẫy tay gọi hai người sang đó. Ánh đèn mờ tối, Lôi Vận Trình đến gần thì mới thấy rõ đó là Phong Ấn và Lục Tự.
Nhìn qua thì thấy Phó hiệu trưởng rất vui vẻ. “Đây là hai học viên quan trọng trong trường, cũng không kém hơn hai cậu ngày trước đâu, nghe nói các em quen biết nhau, tôi cũng không giới thiệu làm gì nữa.”
Tầm mắt Phong Ấn lướt qua Lôi Vận Trình rồi nhìn Hướng Bắc Ninh, anh không khỏi cười nói: “Hướng Bắc Ninh, đội trưởng Phương đã từng đề cập đến cậu không chỉ một lần, tương lai vô cùng sáng lạng.”
Hướng Bắc Ninh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh cười nói, “Sư huynh quá khen.”
Sự chú ý của Lục Tự ở bên cạnh đương nhiên chỉ tập trung trên người Lôi Vận Trình, anh ta hơi nghiêng đầu. “Như vậy, vị tiểu sư muội này chắc hẳn là nữ phi công còn quý giá hơn cả kim cương của chúng ta.”
Phó hiệu trưởng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai Lôi Vận Trình. “Ở thành phố T của các em sinh ra không ít thiên tài phi hành, nhưng Lôi Vận Trình lại là nữ phi công máy bay công diệt gần đây nhất. Như vầy đi, để tôi thương lượng với trung đoàn của hai cậu một chút, sau khi báo cáo kết thúc hai cậu hãy ở lại trường thêm vài ngày để chỉ dẫn cho nhóm đàn em này.”
“Vâng.”
Hai người cùng đồng thanh trả lời, trong ý không từ chối của họ lại là ý nghĩ để tâm, Lôi Vận Trình thì vừa mừng vừa sợ.
Nửa tháng sau đó, tất cả thời gian không phi hành cơ bản đều dùng để nghe báo cáo, sau đó là biểu diễn phi hành máy bay thực tế. Phong Ấn và Lục Tự điều khiển máy bay trên đường băng, khi họ cất cánh bay lên không thì nhóm học viên bên dưới vô cùng kích động, nhóm học viên nữ đã sớm bị khí chất đặc biệt mà chỉ trên người phi công mới có này hấp dẫn, còn học viên nam thì càng bội phục về độ thành thạo có yêu cầu cực kì cao của kỹ thuật phi hành.
Những phi công khác sau khi kết thúc khóa báo cáo thì trở về quân đội, quả nhiên là Phong Ấn và Lục Tự bị giữ lại, chỉ là cứ hễ rảnh rỗi thì luôn có các học viên cả nam lẫn nữ vây quanh bọn họ, Lôi Vận Trình dường như không có cơ hội để ở riêng với Phong Ấn.
Chủ nhật, Lôi Vận Trình đến phòng khách của trường từ rất sớm, có hai bạn học nữ đúng lúc từ bên trong bước ra, “Lôi Vận Trình? Cậu đến tìm Lục Tự à? Anh ấy không có ở đây rồi.”
“Nhưng mà có Phong Ấn đấy, nhưng mà anh ấy đang ngủ.” Một bạn học nữ khác nuối tiếc nhún vai.
Lôi Vận Trình chờ bọn họ rời khỏi mới chạy lên lầu với tâm trạng phấn khởi, cô đứng trước cửa phòng Phong Ấn hít vào một hơi thật sâu, sau đó giơ tay gõ cửa.
Phong Ấn không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh nghe tiếng gõ cửa trong buổi sáng hôm nay, lúc mở cửa ra thấy được gương mặt tươi cười của Lôi Vận Trình khiến gương mặt đang nhăn nhó của anh bỗng chốc dịu đi.
Lôi Vận Trình nhoẻn miệng cười với anh, cô vừa muốn giơ tay chào anh thì bị anh kéo vào phòng, chân xoay tròn đóng chặt cửa lại, ôm ngang thắt lưng như ôm một con gà rồi buông xuống giường. “Ở đây không có người ngoài, em không cần phải giả vờ làm gì.”
Lôi Vận Trình cười khanh khách, cô né tránh vòng tay của anh. “Đồng chí thiếu tá, xin anh chú ý đến hình tượng một chút.”
“Biết ảnh hưởng đến hình tượng mà em còn đến tìm anh à?” Phong Ấn cù tay vào bên hông cô, nhìn cô giống như một con cá chạch nhỏ lăn qua lăn lại.
“Cũng đâu phải chỉ có mình em đến tìm anh đâu, làm bộ làm tịch gì chứ?” Lôi Vận Trình làm ra vẻ bất mãn.
“Nhưng mà anh chỉ để một mình em vào đây.” Phong Ấn nói.
Tiếng cười của Lôi Vận Trình dần dần biến mất, nhìn anh đang nằm xuống cạnh cô, bàn tay nhỏ bé vuốt ve chiếc cằm kiên nghị của anh. “Em có cảm giác không chân thực Phong Ấn à, sao anh lại… Bỗng nhiên lại thích em được chứ?”
Phong Ấn bắt lấy tay cô, không nhẹ không mạnh cắn một cái. “Anh nên làm thế nào đây? Theo đuổi lại em bốn năm? Hay năm năm? Đến lúc đó anh già rồi, cô gái trẻ trung như em đâu còn để mắt đến anh nữa?”
“Nói bừa, bố em bây giờ vẫn có người theo đuổi đấy, cái đó gọi là trưởng thành, là quyến rũ, không phải là già.” Lôi Vận Trình định bổ nhào qua trả thù cắn anh một cái, nhưng sau đó lại chỉ ghé vào lòng anh quệt đi quệt lại. “Anh ôm em đi Phong Ấn.”
Phong Ấn duỗi thẳng tay ôm cô vào lòng, anh nghe thấy tiễng thở dài thỏa mãn của cô, “Nếu anh thấy em theo đuổi anh quá vất vả rồi thương hại em, vậy thì cứ thương hại em cả đời đi, nếu nói trong một tháng có thể trở thành thói quen của anh, mà một khi đã trở thành thói quen thì đương nhiên rất khó từ bỏ, đến lúc đó anh sẽ không rời khỏi em, Phong Ấn, anh để em trở thành thói quen của anh nhé? Bất luận anh đang ở đâu, làm gì, cho dù cách xa nhau hai mươi ngàn mét trên bầu trời, có một người lúc nào cũng khiến anh vướng bận, không phải là tốt lắm sao?”
Phong Ấn trầm mặc một lát, vuốt ve tóc cô, anh cúi đầu cười, trong tiếng cười mang theo sự nghẹn ngào không dễ phát hiện. “Cô bé ngốc, tiếng cả đời có thể tùy tiện nói sao?”
“Em không nói tùy tiện, em chỉ nói với anh.” Lôi Vận Trình vòng tay ôm trọn thắt lưng anh, vô cùng dựa dẫm. “Phong Ấn, anh ôm em nữa đi, ôm thật chặt ấy, nếu không cuối cùng em lại cảm thấy anh không chân thực.”
Phong Ấn thắt chặt vòng tay, nhanh chóng ôm chặt cô vào ngực. “Chẳng phải là anh đang ôm em sao, em muốn thế nào mới có cảm giác chân thực hử?”
Lôi Vận Trình cắn môi, cô với đầu ghé môi vào tai anh ngượng ngùng nói nhỏ. “Em muốn anh.”
Bỗng nhiên nhịp tim của Phong Ấn đập nhanh hơn, anh nhìn cô bằng vẻ mặt không dám tin. “Em biết bản thân đang nói gì không?”
Lôi Vận Trình gật gật đầu, cô thẹn thùng vùi mặt vào ngực anh một lần nữa. “Em đã hai mươi hai rồi.”
“Mới…” Phong Ấn sửa lời nói sửa lời cô. “Em mới có hai mươi hai, vội vàng tống bản thân đi vậy sao?”
Lôi Vận Trình tức giận đấm anh, “Không được sửa lại!”
Phong Ấn buồn cười, anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên nhìn chăm chú. “To gan như vậy, dũng khí từ đâu đến? Hửm?”
Khóe môi Lôi Vận Trình nhếch lên, bờ môi cô run run. “Bởi vì… Em yêu anh.”
…
Tất cả những biểu cảm của Phong Ấn đều đình trệ vào giây phút nghe được ba chữ kia, Lôi Vận Trình thấy được từ đáy mắt anh chợt hiện lên một thứ gì đó như lốc xoáy cuồn cuộn, bỗng nhiên một giây sau đó lại trở nên căng thẳng, điều đó khiến tim cô càng đập nhanh hơn.
Anh chậm rãi cúi đầu, thanh âm trầm thấp như lưỡi dao sắc bén xuyên qua tảng băng.
“Trình Trình, em biết không, anh vốn có ý định sẽ giữ em là một Trình Trình hoàn chỉnh.”
Yết hầu Lôi Vận Trình đau đớn, Phong Ấn không hề đề cập đến đêm cô và Lục Tự kia, không phải là anh cố ý trốn tránh, mà cô biết chính là Phong Ấn muốn cô hiểu rằng sự việc đó không hề tạo ngăn cách gì giữa cô và anh, cô vẫn là một cô gái hoàn chỉnh như trước trong mắt anh.
“Nhưng mà bây giờ…” Phong Ấn dừng lại một lát, bỗng nhiên túm lấy màn cửa sổ ở đầu giường vung tay kéo lại, khắp phòng bỗng chốc tối om, cùng lúc đó anh xoay người áp cô dưới thân, lung tung cởi cúc áo sơ mi, yết hầu chuyển động, đương nhiên là trong mắt anh đang bốc lửa.
“Em bây giờ lại khiến anh không kìm chế được!”
Lôi Vận Trình chớp mắt nhìn anh, cách một lớp áo sơmi, bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve thân thể rắn chắc của anh, má cô ửng đỏ bóng loáng mềm mại đến mê người.
Phong Ấn bắt lấy cổ tay cô đặt trên đỉnh đầu, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, môi anh đặt lên môi cô, một chút do dự, một chút kìm nén, một chút nâng niu hôn cô. “Đừng quyến rũ anh, Trình Trình, đẩy anh ra đi, nhanh lên…”
“Em không đấy.” Lôi Vận Trình nhấc đầu lên, dũng cảm đón nhận nụ hôn của anh.
Ngay cả Hướng Bắc Ninh bên cạnh cô cũng phát hiện có điều gì đó khác thường, cậu ấy khẽ ho một tiếng. “Lục Tự vẫn chưa từ bỏ ý định với cậu à?”
Lôi Vận Trình cố ý giả vờ không nghe thấy cậu ấy nói gì, cô hận anh ta còn không đủ chứ đừng nói đến việc bàn về anh ta. May mắn là hội nghị vẫn chưa đi đến một nửa thì cô bị gọi ra ngoài, đội trưởng xem đồng hồ một lúc rồi giao cho cô một nhiệm vụ: “Em ra cổng đón một người, lúc này chắc là cậu ấy đến rồi.”
“Cũng đến làm báo cáo sao ạ?” Lôi Vận Trình thuận miệng hỏi.
“Đúng vậy, là một thiếu tá, em đón cậu ấy xong thì trực tiếp đưa đến đây nhé, ký túc xá chúng ta đã sắp xếp xong hết rồi, sau khi hội nghị kết thúc thì về đó cũng không muộn.”
“Vâng.” Lôi Vận Trình vui vẻ nhận mệnh lệnh, làm chuyện này còn đỡ hơn là cô cứ ở trong đó rồi bị Lục Tự nhìn bằng ánh mắt xem thường. Vẫn chưa đi đến cổng trường cô đã thấy một chiếc xe quân đội chạy vào, một người đàn ông mặc quân trang trên tay xách theo một chiếc va ly đơn giản đang từ trên xe bước xuống. Người đàn ông đó đứng đưa lưng về phía cô, anh đang nói gì đó với người đứng gác. Ngọn đèn đường chiếu vào người anh khiến cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ hư ảo, mà màn đêm lại càng làm nổi bật vóc dáng cao to rắn rỏi của anh. Lôi Vận Trình nhíu nhíu mày, cảm giác quen thuộc kia không khỏi khiến trái tim cô đập mạnh. Bước đi dưới chân cô nhanh hơn, cách anh mỗi lúc một gần, thậm chí cô có thể nghe được tiếng nói trầm thấp mỗi khi anh nói chuyện.
Người canh gác thấy Lôi Vận Trình, ánh mắt người đó ra hiệu cho Phong Ấn. “Chắc đây là học viên đến đón anh.”
Phong Ấn quay đầu, anh nhìn thấy rất rõ bóng dáng xinh đẹp đang cách anh vài bước.
Một số người đã biết trước kết quả, nhưng khi điều đó xảy ra trước mắt, họ vẫn có một loại cảm giác rung động không tên tràn ngập trong lòng không tài nào kìm chế được.
Cho nên khi Phong Ấn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của Lôi Vận Trình anh đã có loại cảm giác đó nhưng trong lúc nhất thời cảm giác đó lại khiến anh không biết nên làm thế nào. Anh im lặng một lát mới bước chậm đến phía cô, bước đi vững vàng và mạnh mẽ, nhịp điệu vừa khớp với nhịp tim cô. Hốc mắt Lôi Vận Trình nóng lên, ánh mắt cô chỉ chăm chú nhìn vào đôi con ngươi đen láy của anh, cô dừng lại, thân người thẳng tấp, vẻ mặt trang nghiêm, tay phải nhanh chóng giơ lên trước ngực, ngón tay cách vành nón hai centimet kính chào anh.
“Đồng chí thiếu tá.”
Phong Ấn giơ tay chào lại cô, không chờ anh mở lời Lôi Vận Trình đã vội vàng mở miệng. “Báo cáo hội nghị đã bắt đầu, đội trưởng bảo tôi đến đón thiếu tá đến lễ đường.”
Khóe môi Phong Ấn không nhịn được mà nhếch lên, cô nhóc này còn căng thẳng hơn cả anh.
“Vậy thì, cám ơn.”
Trên đường đi không ai nói đến ai, anh và cô cứ như người xa lạ không hề có bất kì sự động chạm tay chân và trao đổi ngôn ngữ nào.
Mãi cho đến khi vào gần đến lễ đường, trên hàng lang có ánh sáng mờ tối, lúc Lôi Vận Trình xoay người bỗng nhiên rơi vào lòng anh, Phong Ấn nắm chặt lấy cằm cô, trong một góc tối anh cúi đầu tìm đúng môi cô, sau đó môi anh phủ lên hôn một cách cuồng nhiệt. Lôi Vận Trình hoàn toàn bị anh nhấc lên cao, mũi chân cô không cách nào chạm đến mặt đất được, hai tay cô ôm chặt cổ anh, tha thiết đáp trả lại nụ hôn của anh, đến khi dưỡng khí trong phổi cạn kiệt cả hai mới luyến tiếc dừng lại.
“Anh… Nhớ em không?” Thanh âm đứt quãng của cô vang lên hỏi anh trong tình cảnh môi hai người vẫn gần sát nhau.
Phong Ấn như muốn hòa cô vào người anh, tay anh dùng sức vuốt ve thân thể cô, từ nụ hôn cuồng nhiệt chuyển thành triền miên, sau đó anh liếm bờ môi cô cất tiếng nói nhỏ khàn khàn: “Em nói thử xem?”
Lôi Vận Trình giương môi, day day cánh tay anh. “Buông em xuống nhanh đi, bị người khác nhìn thấy thì thảm đó.”
Phong Ấn lại hôn cô một lần nữa mới bằng lòng buông tay, Lôi Vận Trình nhặt chiếc mũ dưới chân lên, phủi phủi bụi rồi kiễng chân đội lên cho anh. “Anh mặc bộ này rất đẹp trai.”
Đây là lần đầu tiên Lôi Vận Trình nhìn thấy người đàn ông này mặc quân trang, so với trong tưởng tượng của cô, anh còn oai phong hơn rất nhiều. Phong Ấn kéo kéo bộ quân phục trên người cô, chỉnh chỉnh mũ của cô, đầu ngón tay anh mơn trớn trên quân hàm của cô, sau đó anh lại giương mắt chăm chú ngắm nhìn cô gái này, anh cảm nhận được cô trưởng thành thật rồi, không còn là cô bé lúc trước nữa.
Lôi Vận Trình đưa Phong Ấn vào lễ đường, giao anh cho lãnh đạo rồi trở về chỗ ngồi của mình, Hướng Bắc Ninh nhìn thấy Phong Ấn trên khán đài thì ánh mắt bỗng chốc trở nên u ám, cậu ấy cau mày nhìn Lôi Vận Trình. “Đúng như cậu nói rồi, sư huynh tiết lộ tin tức cho cậu đúng không?”
Lôi Vận Trình hơi tự đắc, “Sao lại có thể, tớ chỉ biết sớm hơn cậu có vài phút.”
“Tiếp theo xin mời đồng chí Đại đội trưởng Phong Ấn của trung đoàn hai, sư đoàn X đọc bài báo cáo của mình cho mọi người nghe.” Thông qua micro, thanh âm của Phó hiệu trưởng vang lên, tất cả mọi người phía dưới đều yên lặng.
Phong Ấn đứng trên khán đài, trước bệ giảng, mặt anh hướng về toàn thể lãnh đạo, giáo viên và học viên rồi giơ tay chào theo nghi thức quân đội, ánh mắt anh sắc bén khác hẳn ánh mắt quen thuộc trước kia mà Lôi Vận Trình biết, dường như cô một sự hấp dẫn phút chốc khiến người khác không thể dời tầm mắt được. Anh đưa mắt nhìn toàn thể, lúc nhìn đến Lôi Vận Trình, trong con ngươi thoáng hiện lên một chút dịu dàng.
Lôi Vận Trình mím môi, nhưng khóe miệng cô vẫn không thể nào kiềm chế được mà cong lên. Cô tự hào xen lẫn chút kích động, người trên khán đài mà hàng vạn người chú ý kia chính là người đàn ông mà cô yêu, là mục tiêu phấn đấu trong cuộc đời này của cô.
Bên dưới bàn, tay của Lục Tự đang nắm chặt thành quyền, vẻ mặt anh ta lạnh lùng. Không phải là anh ta không phát hiện hai người họ điềm nhiên như không cùng nhau bước vào, anh ta thậm chí có thể tưởng tượng ra trước khi vào đây hai người đã làm gì. Anh ta hiểu Phong Ấn, anh ta cảm thấy người đàn ông này nghiêm túc đến mức khiến người khác bất ngờ.
Hội nghị tạm dừng, Lôi Vận Trình và Hướng Bắc Ninh bị giữ lại để nhận nhiệm vụ giải quyết một số công việc.
Cô và Hướng Bắc Ninh phải đem một vài đồ đạc trả về nhà kho, vừa bước khỏi lễ đường, phó hiệu trưởng và hai sĩ quan đang đứng ở trước cửa bàn luận gì đó, thấy bọn họ đến liền vẫy tay gọi hai người sang đó. Ánh đèn mờ tối, Lôi Vận Trình đến gần thì mới thấy rõ đó là Phong Ấn và Lục Tự.
Nhìn qua thì thấy Phó hiệu trưởng rất vui vẻ. “Đây là hai học viên quan trọng trong trường, cũng không kém hơn hai cậu ngày trước đâu, nghe nói các em quen biết nhau, tôi cũng không giới thiệu làm gì nữa.”
Tầm mắt Phong Ấn lướt qua Lôi Vận Trình rồi nhìn Hướng Bắc Ninh, anh không khỏi cười nói: “Hướng Bắc Ninh, đội trưởng Phương đã từng đề cập đến cậu không chỉ một lần, tương lai vô cùng sáng lạng.”
Hướng Bắc Ninh không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh cười nói, “Sư huynh quá khen.”
Sự chú ý của Lục Tự ở bên cạnh đương nhiên chỉ tập trung trên người Lôi Vận Trình, anh ta hơi nghiêng đầu. “Như vậy, vị tiểu sư muội này chắc hẳn là nữ phi công còn quý giá hơn cả kim cương của chúng ta.”
Phó hiệu trưởng cười rộ lên, vỗ vỗ bả vai Lôi Vận Trình. “Ở thành phố T của các em sinh ra không ít thiên tài phi hành, nhưng Lôi Vận Trình lại là nữ phi công máy bay công diệt gần đây nhất. Như vầy đi, để tôi thương lượng với trung đoàn của hai cậu một chút, sau khi báo cáo kết thúc hai cậu hãy ở lại trường thêm vài ngày để chỉ dẫn cho nhóm đàn em này.”
“Vâng.”
Hai người cùng đồng thanh trả lời, trong ý không từ chối của họ lại là ý nghĩ để tâm, Lôi Vận Trình thì vừa mừng vừa sợ.
Nửa tháng sau đó, tất cả thời gian không phi hành cơ bản đều dùng để nghe báo cáo, sau đó là biểu diễn phi hành máy bay thực tế. Phong Ấn và Lục Tự điều khiển máy bay trên đường băng, khi họ cất cánh bay lên không thì nhóm học viên bên dưới vô cùng kích động, nhóm học viên nữ đã sớm bị khí chất đặc biệt mà chỉ trên người phi công mới có này hấp dẫn, còn học viên nam thì càng bội phục về độ thành thạo có yêu cầu cực kì cao của kỹ thuật phi hành.
Những phi công khác sau khi kết thúc khóa báo cáo thì trở về quân đội, quả nhiên là Phong Ấn và Lục Tự bị giữ lại, chỉ là cứ hễ rảnh rỗi thì luôn có các học viên cả nam lẫn nữ vây quanh bọn họ, Lôi Vận Trình dường như không có cơ hội để ở riêng với Phong Ấn.
Chủ nhật, Lôi Vận Trình đến phòng khách của trường từ rất sớm, có hai bạn học nữ đúng lúc từ bên trong bước ra, “Lôi Vận Trình? Cậu đến tìm Lục Tự à? Anh ấy không có ở đây rồi.”
“Nhưng mà có Phong Ấn đấy, nhưng mà anh ấy đang ngủ.” Một bạn học nữ khác nuối tiếc nhún vai.
Lôi Vận Trình chờ bọn họ rời khỏi mới chạy lên lầu với tâm trạng phấn khởi, cô đứng trước cửa phòng Phong Ấn hít vào một hơi thật sâu, sau đó giơ tay gõ cửa.
Phong Ấn không nhớ rõ đây là lần thứ mấy anh nghe tiếng gõ cửa trong buổi sáng hôm nay, lúc mở cửa ra thấy được gương mặt tươi cười của Lôi Vận Trình khiến gương mặt đang nhăn nhó của anh bỗng chốc dịu đi.
Lôi Vận Trình nhoẻn miệng cười với anh, cô vừa muốn giơ tay chào anh thì bị anh kéo vào phòng, chân xoay tròn đóng chặt cửa lại, ôm ngang thắt lưng như ôm một con gà rồi buông xuống giường. “Ở đây không có người ngoài, em không cần phải giả vờ làm gì.”
Lôi Vận Trình cười khanh khách, cô né tránh vòng tay của anh. “Đồng chí thiếu tá, xin anh chú ý đến hình tượng một chút.”
“Biết ảnh hưởng đến hình tượng mà em còn đến tìm anh à?” Phong Ấn cù tay vào bên hông cô, nhìn cô giống như một con cá chạch nhỏ lăn qua lăn lại.
“Cũng đâu phải chỉ có mình em đến tìm anh đâu, làm bộ làm tịch gì chứ?” Lôi Vận Trình làm ra vẻ bất mãn.
“Nhưng mà anh chỉ để một mình em vào đây.” Phong Ấn nói.
Tiếng cười của Lôi Vận Trình dần dần biến mất, nhìn anh đang nằm xuống cạnh cô, bàn tay nhỏ bé vuốt ve chiếc cằm kiên nghị của anh. “Em có cảm giác không chân thực Phong Ấn à, sao anh lại… Bỗng nhiên lại thích em được chứ?”
Phong Ấn bắt lấy tay cô, không nhẹ không mạnh cắn một cái. “Anh nên làm thế nào đây? Theo đuổi lại em bốn năm? Hay năm năm? Đến lúc đó anh già rồi, cô gái trẻ trung như em đâu còn để mắt đến anh nữa?”
“Nói bừa, bố em bây giờ vẫn có người theo đuổi đấy, cái đó gọi là trưởng thành, là quyến rũ, không phải là già.” Lôi Vận Trình định bổ nhào qua trả thù cắn anh một cái, nhưng sau đó lại chỉ ghé vào lòng anh quệt đi quệt lại. “Anh ôm em đi Phong Ấn.”
Phong Ấn duỗi thẳng tay ôm cô vào lòng, anh nghe thấy tiễng thở dài thỏa mãn của cô, “Nếu anh thấy em theo đuổi anh quá vất vả rồi thương hại em, vậy thì cứ thương hại em cả đời đi, nếu nói trong một tháng có thể trở thành thói quen của anh, mà một khi đã trở thành thói quen thì đương nhiên rất khó từ bỏ, đến lúc đó anh sẽ không rời khỏi em, Phong Ấn, anh để em trở thành thói quen của anh nhé? Bất luận anh đang ở đâu, làm gì, cho dù cách xa nhau hai mươi ngàn mét trên bầu trời, có một người lúc nào cũng khiến anh vướng bận, không phải là tốt lắm sao?”
Phong Ấn trầm mặc một lát, vuốt ve tóc cô, anh cúi đầu cười, trong tiếng cười mang theo sự nghẹn ngào không dễ phát hiện. “Cô bé ngốc, tiếng cả đời có thể tùy tiện nói sao?”
“Em không nói tùy tiện, em chỉ nói với anh.” Lôi Vận Trình vòng tay ôm trọn thắt lưng anh, vô cùng dựa dẫm. “Phong Ấn, anh ôm em nữa đi, ôm thật chặt ấy, nếu không cuối cùng em lại cảm thấy anh không chân thực.”
Phong Ấn thắt chặt vòng tay, nhanh chóng ôm chặt cô vào ngực. “Chẳng phải là anh đang ôm em sao, em muốn thế nào mới có cảm giác chân thực hử?”
Lôi Vận Trình cắn môi, cô với đầu ghé môi vào tai anh ngượng ngùng nói nhỏ. “Em muốn anh.”
Bỗng nhiên nhịp tim của Phong Ấn đập nhanh hơn, anh nhìn cô bằng vẻ mặt không dám tin. “Em biết bản thân đang nói gì không?”
Lôi Vận Trình gật gật đầu, cô thẹn thùng vùi mặt vào ngực anh một lần nữa. “Em đã hai mươi hai rồi.”
“Mới…” Phong Ấn sửa lời nói sửa lời cô. “Em mới có hai mươi hai, vội vàng tống bản thân đi vậy sao?”
Lôi Vận Trình tức giận đấm anh, “Không được sửa lại!”
Phong Ấn buồn cười, anh nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên nhìn chăm chú. “To gan như vậy, dũng khí từ đâu đến? Hửm?”
Khóe môi Lôi Vận Trình nhếch lên, bờ môi cô run run. “Bởi vì… Em yêu anh.”
…
Tất cả những biểu cảm của Phong Ấn đều đình trệ vào giây phút nghe được ba chữ kia, Lôi Vận Trình thấy được từ đáy mắt anh chợt hiện lên một thứ gì đó như lốc xoáy cuồn cuộn, bỗng nhiên một giây sau đó lại trở nên căng thẳng, điều đó khiến tim cô càng đập nhanh hơn.
Anh chậm rãi cúi đầu, thanh âm trầm thấp như lưỡi dao sắc bén xuyên qua tảng băng.
“Trình Trình, em biết không, anh vốn có ý định sẽ giữ em là một Trình Trình hoàn chỉnh.”
Yết hầu Lôi Vận Trình đau đớn, Phong Ấn không hề đề cập đến đêm cô và Lục Tự kia, không phải là anh cố ý trốn tránh, mà cô biết chính là Phong Ấn muốn cô hiểu rằng sự việc đó không hề tạo ngăn cách gì giữa cô và anh, cô vẫn là một cô gái hoàn chỉnh như trước trong mắt anh.
“Nhưng mà bây giờ…” Phong Ấn dừng lại một lát, bỗng nhiên túm lấy màn cửa sổ ở đầu giường vung tay kéo lại, khắp phòng bỗng chốc tối om, cùng lúc đó anh xoay người áp cô dưới thân, lung tung cởi cúc áo sơ mi, yết hầu chuyển động, đương nhiên là trong mắt anh đang bốc lửa.
“Em bây giờ lại khiến anh không kìm chế được!”
Lôi Vận Trình chớp mắt nhìn anh, cách một lớp áo sơmi, bàn tay nhỏ bé của cô vuốt ve thân thể rắn chắc của anh, má cô ửng đỏ bóng loáng mềm mại đến mê người.
Phong Ấn bắt lấy cổ tay cô đặt trên đỉnh đầu, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô, môi anh đặt lên môi cô, một chút do dự, một chút kìm nén, một chút nâng niu hôn cô. “Đừng quyến rũ anh, Trình Trình, đẩy anh ra đi, nhanh lên…”
“Em không đấy.” Lôi Vận Trình nhấc đầu lên, dũng cảm đón nhận nụ hôn của anh.
Tác giả :
Tâm Thường