Mục Tiêu Của Tôi Là Không Ngồi Tù
Chương 6
Khi đến buổi học sau Phương Mộc cầm một vài bài tập cho hắn. Bài tập đều làtự anh chọn lọc lúc thi tốt nghiệp trung học, làm một con mọt sách tiêu chuẩn,ghi chép, tài liệu luôn luôn đẹp đẽ tinh tế, chỉnh sửa cực kỳ toàn diện.
Buổi hôm nay chủ yếu bổ túc tiếng anh và hóa học. Thời gian trôi qua rấtnhanh, dường như Lý Bích có chuyện muốn nói, lúc sắp kết thúc buổi học mớihỏi: “Vì sao thầy không dạy số học cho em?”
Phương Mộc cười cười: “Có hứng thú để anh dạy cho em?”
“Ai cũng biết mẹ em mời thấy về bổ túc số học cho em.”
“Ừ, nhưng em cũng phải tình nguyện mới được. Em tình nguyện thì anh dạy,bằng không anh sẽ không bổ túc số học cho em.”
Lý Bích im lặng.
Phương Mộc đeo cặp lên vai: “Nói số học hữu dụng rất hữu dụng, nói vô dụngrất vô dụng, phải dựa vào tương lai em muốn làm gì. Dù sao anh cũng ở đây,em muốn học lúc nào anh dạy lúc ấy, dưa xanh hái không ngọt đâu, có đúng không?”
Lý Bích cười cười: “Ừ.” Lại nói: “Chưa thấy qua giáo viên nào như anh.”
Phương Mộc cười đứng dậy, vừa xuống lầu vừa nói: “Nói về em đi, dáng vẻ đẹp trai, đầu óc cũng thông minh, nếu như thành tích đi lên thì tốt biết bao.”
Lý Bích theo anh xuống lầu: “Hiện tại em đã cao 1m82.”
Phương Mộc tò mò ngẩng đầu nhìn hắn: “Cao như vậy?”
Còn cao hơn mình 5cm.
“Em cũng không tính là cao, em có bạn cao tận 1m85.”
… Em không tính là cao, vậy anh tính là cái gì?
“Thầy cũng rất cao.” Lý Bích nhìn đỉnh đầu anh.
Phương Mộc cười khan: “Cũng không còn sớm, em nghỉ ngơi đi, anh về đây.”
Nhìn đầu mình nói mình cao, biết hai chữ quá đáng viết như thế nào không…Bây giờ cậu đang nghĩ cái gì, có phải đang nghĩ cậu còn có thể tiếp tục cao lên,cao đến hơn tôi một cái đầu?
Buổi hôm nay chủ yếu bổ túc tiếng anh và hóa học. Thời gian trôi qua rấtnhanh, dường như Lý Bích có chuyện muốn nói, lúc sắp kết thúc buổi học mớihỏi: “Vì sao thầy không dạy số học cho em?”
Phương Mộc cười cười: “Có hứng thú để anh dạy cho em?”
“Ai cũng biết mẹ em mời thấy về bổ túc số học cho em.”
“Ừ, nhưng em cũng phải tình nguyện mới được. Em tình nguyện thì anh dạy,bằng không anh sẽ không bổ túc số học cho em.”
Lý Bích im lặng.
Phương Mộc đeo cặp lên vai: “Nói số học hữu dụng rất hữu dụng, nói vô dụngrất vô dụng, phải dựa vào tương lai em muốn làm gì. Dù sao anh cũng ở đây,em muốn học lúc nào anh dạy lúc ấy, dưa xanh hái không ngọt đâu, có đúng không?”
Lý Bích cười cười: “Ừ.” Lại nói: “Chưa thấy qua giáo viên nào như anh.”
Phương Mộc cười đứng dậy, vừa xuống lầu vừa nói: “Nói về em đi, dáng vẻ đẹp trai, đầu óc cũng thông minh, nếu như thành tích đi lên thì tốt biết bao.”
Lý Bích theo anh xuống lầu: “Hiện tại em đã cao 1m82.”
Phương Mộc tò mò ngẩng đầu nhìn hắn: “Cao như vậy?”
Còn cao hơn mình 5cm.
“Em cũng không tính là cao, em có bạn cao tận 1m85.”
… Em không tính là cao, vậy anh tính là cái gì?
“Thầy cũng rất cao.” Lý Bích nhìn đỉnh đầu anh.
Phương Mộc cười khan: “Cũng không còn sớm, em nghỉ ngơi đi, anh về đây.”
Nhìn đầu mình nói mình cao, biết hai chữ quá đáng viết như thế nào không…Bây giờ cậu đang nghĩ cái gì, có phải đang nghĩ cậu còn có thể tiếp tục cao lên,cao đến hơn tôi một cái đầu?
Tác giả :
Cổ Ngọc Văn Hương