Mục Thần Ký
Chương 95: Kiếm Đồ
Cuối cùng thì tóc của Tần Mục cũng ngừng sinh trưởng, dài đến eo, hắn lấy đai lưng buộc tóc lại, sắc mặt nghiêm nghị, tiến lên, tới trước bếp lò.
Tư bà bà cau mày nói: "Người câm, ở Linh Thai cảnh ngươi có thể luyện hóa hàn thiết tinh anh?"
Người câm gật gật đầu.
Tư bà bà tức giận phun một cái: "Biến thái!"
Mấy người dược sư, người mù cũng dồn dập gật đầu, tràn đầy đồng cảm, luôn mồm nói: "Biến thái! Người câm, ngươi thực sự là biến thái!"
Người câm dương dương tự đắc, mừng rỡ không ngậm mồm lại được.
Hàn thiết tinh anh lợi hại hơn hàn thiết kim tinh rất nhiều, là tinh anh luyện chế được từ bên trong hàn thiết kim tinh. Hàn thiết kim tinh vẫn còn có thể bị lò lửa luyện hóa, chế tạo binh khí, thế nhưng hơi lạnh của hàn thiết tinh anh thì lại có thể trực tiếp dập tắt lò lửa, rất khó luyện chế!
Người câm ném cho Tần Mục hai khối hàn thiết tinh anh, ý tứ là để hắn luyện hóa hai khối hàn thiết tinh anh này, đánh thành một khối, sau đó chế tạo binh khí!
Nếu như Tần Mục có thể làm đến một bước này thì coi như vượt qua cửa ải này của ông.
Tần Mục vận chuyển nguyên khí, hóa thành Chu Tước nguyên khí, bàn tay nhóm lên ngọn lửa, lấy tay đặt vào trong bếp lò, sau đó một cái tay khác cộc cộc cuốn lấy ống thổi lửa, cố gắng thổi lên ngọn lửa trong lò, nhen lên than đá.
Bất quá, khi tay của hắn rơi vào bên trong bếp lò thì lập tức cảm giác được hàn khí bức người, ngay cả ngọn lửa trên tay hắn cũng suýt dập tắt, Chu Tước nguyên khí đều có xu thế bị đông cứng!
Người câm vênh vang đắc ý, liên tục khoa tay với người điếc, người điếc nói: "Ý của ngươi là chỉ riêng việc nhen lửa trong lò cũng là một thử thách, rất cần kỹ xảo? Điều này quan hệ đến ảo diệu trong việc rèn đúc, chỉ dựa vào sức trâu là nhen lửa không cháy?"
Vẻ mặt người câm tươi cười, đột nhiên chỉ nghe một tiếng phốc, lửa trong lò bắn ra, than đá bị Tần Mục dùng Chu Tước nguyên khí cực kỳ điên cuồng mạnh mẽ nhen lửa, đè xuống hơi lạnh của hàn thiết tinh anh.
Người điếc nhìn về phía người câm, đồng tình nói: "Người câm, dựa vào man lực đốt không cháy, chỉ có thể nói rõ tu vi Linh Thai cảnh của ngươi còn chưa đến nơi đến chốn. Người ta có chính là man lực dồi dào, chính là có thể đốt lửa, không cần kỹ xảo."
Người câm khoa tay phẫn nộ, người điếc cười nói: "Giảo hoạt. Lò lửa bằng than đá không thể luyện được hàn thiết, nguyên lai ngươi còn ẩn giấu thủ đoạn ở đây."
Tần Mục đốt xong lò lửa, lập tức phát động nguyên khí, thúc giục lò lửa đến mức tận cùng, tuy nhiên hàn thiết tinh anh kia vẫn không thay đổi, thậm chí không cách nào đốt cho hàn thiết trở nên hồng.
Tần Mục cau mày, đột nhiên hai tay thò vào trong lò, nắm hai khối hàn thiết lên, khống chế Bá thể Tam đan công, Linh Thai cũng tự điên cuồng lên, nguyên khí bên ngoài Linh Thai tựa như một cái lò lửa lớn, thúc giục Chu Tước nguyên khí đến mức tận cùng!
Hàn thiết tinh anh trong tay hắn dần dần trở nên đỏ đậm, cũng không lâu lắm, chợt bắt đầu có nước thép nhỏ xuống.
Tần Mục nhỏ nước thép hòa tan vào trong máng trượt, tốc độ nóng chảy của hai khối hàn thiết càng lúc càng nhanh, cũng không lâu lắm, toàn bộ hàn thiết hóa lỏng, nước thép trộn cùng nhau.
Người điếc nhìn người câm đang nghẹn họng trừng mắt một chút rồi nói: "Ngươi muốn thử thách hắn cái gì thế?"
Người câm cụt hứng, bản ý của ông là thử thách bản lĩnh rèn đúc của Tần Mục.
Luyện hóa hàn thiết tinh anh,trước tiên cần nhen lửa bếp lò, thế nhưng nhiệt độ của lò lửa cũng không thể nung chảy hàn thiết tinh anh, tuy nhiên tu vi tinh thuần mà nói thì có thể dùng Chu Tước nguyên khí nung mềm hàn thiết tinh anh.
Trong suy nghĩ của ông, Tần Mục nung mềm hai khối hàn thiết, sau đó lấy chùy gõ nhiều lần, luyện hai khối hàn thiết hòa vào nhau, sau đó mới bách luyện thành binh, không nghĩ tới tu vi nguyên khí của Tần Mục thực sự hùng hồn đến kỳ cục, trực tiếp dùng nguyên khí nung chảy hai khối hàn thiết rồi!
Mục đích của ông là thử thách kỹ xảo, mà Tần Mục lại dùng man lực trực tiếp vượt trên kỹ xảo, cũng làm được tương tự, hơn nữa đơn giản hơn, khiến người câm không còn lời nào để nói.
Tiếng đánh thép keeng keeng truyền đến, Tần Mục vung chuỳ sắt lớn, đánh cho tia lửa tung toé, mỗi một chùy đều vận dụng tới nguyên khí hùng hồn, đồng thời dùng Chu Tước nguyên khí làm mềm dần, sau đó dùng Huyền Vũ nguyên khí làm lạnh, rèn đi rèn lại.
Hắn rèn luyện không biết bao nhiêu lần, dần dần, một cái dao mổ lợn thành hình.
Người câm kiểm tra một phen, uể oải gật đầu, Tần Mục thông qua cửa ải này.
Tần Mục rèn tốt dao mổ lợn, thử một chút độ sắc bén, rất là thoả mãn. Hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể tự mình chế tạo vũ khí.
Người mù cười nói: "Mục nhi, trước tiên đừng thử đao, còn có cửa ải của ta chưa vượt qua đây. Lần này, ta và con tỷ thí ngâm thơ."
Sắc mặt Tần Mục trắng bệch, lúng túng nói: "Gia gia mù, con chắc chắn không sánh bằng người... "
Người điếc rút cái phốc hai tai sắt của mình ra, biểu thị không nghe. Mấy người Tư bà bà cũng ghét ra mặt, dồn dập nói: "Người mù, đổi cái khác!"
Người mù vò đầu, không thể chối từ ý kiến của mọi người, nói: "Như vậy chúng ta liền tỷ thí thương pháp. Tụ khí làm thương!"
Ông quăng trúc trượng qua một bên, năm ngón tay giang rộng ra, Huyền Vũ nguyên khí lập tức hóa thành nước chảy róc rách, một cây Thủy Long thương xuất hiện ở trong tay.
Tần Mục bùng phát nguyên khí, một cây Hỏa Long thương xuất hiện, hai người bắt đầu di động bước chân, thương lớn trong tay không ngừng run run, tựa như một con rồng hung ác tùy thời lao ra vực sâu.
Hai người đi vòng, bước chân liên tục, Thủy Long thương cùng Hỏa Long thương lại từ đầu đến cuối đều không có va vào nhau.
Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn, ánh mắt rơi vào người mù, tìm kiếm kẽ hở của ông, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tìm được bất kỳ kẽ hở nào, cho dù người mù không nhìn thấy, thế nhưng nửa chút kẽ hở cũng không lộ ra.
"Không có kẽ hở, vậy thì chế tạo ra kẽ hở!"
Hai người đi vòng một lúc lâu, đột nhiên Tần Mục dừng chân lại, mặt đất đột nhiên hõm xuống, bị hắn đạp một cước thành cái hố to, mặt đất cuộn sóng giống như run run, khiến cho bước chân người mù bất ổn.
Vù ——
Hỏa Long thương trong tay hắn đâm ra, người mù lại khẽ mỉm cười, Thủy Long thương đi sau mà đến trước, đâm về phía Tần Mục, dù Tần Mục xuất thương trước thế nhưng một thương này của ông lại đâm trúng ngực Tần Mục trước một bước!
Tần Mục nở nụ cười, nơi ngực bọt nước tung toé, xuất hiện một cái vòng xoáy, ngăn cản một thương này của người mù. Thủy Long thương trong tay người mù lập tức nổ tung, bị chấn động đến mức bay ngược ra, trường thương trong tay Tần Mục tăng vọt, hóa thành một luồng Hỏa Long đâm trúng ngực người mù.
Người mù vươn mình hạ xuống, bước chân lảo đảo, liền vội vàng mở phong ấn Thần Tàng ra, lúc này mới đứng vững, cả giận nói: "Ngươi đây là dối trá, đồng thời sử dụng hai loại nguyên khí! Chỉ dùng kỹ xảo thôi thì con đã thua, con chính là ỷ vào Bá thể nguyên khí lợi hại bắt nạt ta!"
Tần Mục lúng túng nói: "Gia gia mù, muốn làm lại lần nữa hay không?"
Người mù đổi giận thành vui, nói: "Bá thể không phải là dùng để bắt nạt người sao? Đây là thực lực của con, cửa ải này của ta, con vượt qua. Bà bà, đến ngươi."
Ánh mắt Tư bà bà phức tạp, nhìn Tần Mục vừa thắng lợi một chút, nói: "Mục nhi, ở trong lòng ta con đã vượt qua cửa ải từ lâu, lúc con mở ra ba trăm sáu mươi phòng thì cũng đã vượt qua."
Tần Mục hơi run run: "Bà bà?"
"Nào có hài tử sẽ không rời gia đình chứ?"
Tư bà bà thấp giọng nói: "Lớn rồi cũng nên đi, ta không thể giữ con cả đời, những lão già này đều cho con qua ải, nếu ta không cho con qua thì ta cũng quá ích kỷ... " Bà cắp rổ trở lại trong phòng, đóng cửa lại.
Tần Mục ngơ ngác.
Trưởng thôn tằng hắng một cái, để hắn tỉnh hồn lại, nói: "Mục nhi, nếu con vượt qua cửa ải của ta thì con liền có thể đi ra Tàn Lão thôn, rời Đại Khư, đi ngoại giới rèn luyện."
Tần Mục xoay người, nói: "Trưởng thôn chỉ giáo."
Trưởng thôn khẽ mỉm cười, nói: "Những gì mấy lão già chúng ta dạy cho con, đều là bản lĩnh để con tiếp tục sinh sống ở thế giới này. Mã gia dạy cho con sức mạnh và trang nghiêm, đồ tể dạy cho con dũng khí và can đảm, người điếc dạy con nghệ thuật và phong độ, người què dạy con thoát thân và ranh mãnh, người mù dạy con nhìn thấu biểu tượng mắt thấy chân thực, dược sư dạy con chế thuốc và cứu người, bà bà dạy con trí tuệ và thiện lương, người câm dạy con biến báo và bình tĩnh. Mà ta có thể dạy con, là một cây thước, dùng lương tâm làm tiêu chuẩn, suy xét thị phi thiện ác. Giơ kiếm của con lên."
Tần Mục rút Thiếu Bảo kiếm ta, đặt ngang trước mặt, lưỡi kiếm bên phía Tần Mục chia làm hai, một bên chiếu rọi mặt của Tần Mục, một bên khác cũng chiếu rọi mặt của Tần Mục.
"Kiếm có bốn cạnh, hướng bên con chiếu rọi trái tim của con, một bên là thiện, một bên là ác."
Sắc mặt trưởng thôn bình tĩnh nói: "Hướng bên kẻ địch của con chiếu rọi chính là lương tâm của kẻ địch con, một bên là thiện, một bên là ác. Kiếm chính là thước đo của con, dùng để suy xét thiện ác thị phi, vừa là suy xét con, cũng là suy xét kẻ địch của con. Kiếm pháp là suy xét thiện ác của đối thủ, cũng là suy xét thiện ác của mình. Bây giờ ta truyền dạy cho con thức thứ nhất trong kiếm pháp của ta, sau khi học được, liền coi như là con đã thông qua cửa ải của ta, có thể rời thôn ra bên ngoài lang bạt."
Tâm tình Tần Mục kích động, cuối cùng thì trưởng thôn cũng muốn truyền thụ kiếm chiêu cho hắn rồi!
Trong lòng mấy người Mã gia, người mù hơi chấn động, dồn dập nhìn trưởng thôn, Tư bà bà cũng đẩy cửa phòng ra, nhìn về phía này.
Cuối cùng thì trưởng thôn cũng muốn truyền kiếm pháp cho Tần Mục, chuyện này trong mắt người khác chỉ là việc nhỏ, thế nhưng dưới cái nhìn của bọn họ lại là chuyện lớn không tầm thường.
Đặc biệt là dược sư, ông biết ý nghĩa ẩn chứa trong việc trưởng thôn truyền thụ kiếm pháp cho Tần Mục!
Kiếm pháp của trưởng thôn, không chỉ là truyền thừa, càng nhiều hơn lại là trách nhiệm!
Học kiếm pháp của trưởng thôn, liền muốn gánh vác trách nhiệm mà trưởng thôn cũng chưa từng hoàn thành!
Dược sư thấp giọng nói: "Trưởng thôn, ngươi cảm thấy nó có thể gánh vác nổi sao?"
Trưởng thôn cười nói: "Ta không được, cũng không có nghĩa là nó cũng không được. Tuổi thọ của lão tổ sư Ma giáo chỉ còn bảy năm, ta cũng đã già, nhiều nhất chết muộn hơn hắn mấy năm. Nên lưu lại truyền thừa."
Tinh thần hắn chấn động, hướng về Tần Mục nói: "Kiếm pháp của ta gọi là Kiếm Đồ, thức thứ nhất trong Kiếm Đồ, gọi là Kiếm Lý Sơn Hà."
Tư bà bà cau mày nói: "Người câm, ở Linh Thai cảnh ngươi có thể luyện hóa hàn thiết tinh anh?"
Người câm gật gật đầu.
Tư bà bà tức giận phun một cái: "Biến thái!"
Mấy người dược sư, người mù cũng dồn dập gật đầu, tràn đầy đồng cảm, luôn mồm nói: "Biến thái! Người câm, ngươi thực sự là biến thái!"
Người câm dương dương tự đắc, mừng rỡ không ngậm mồm lại được.
Hàn thiết tinh anh lợi hại hơn hàn thiết kim tinh rất nhiều, là tinh anh luyện chế được từ bên trong hàn thiết kim tinh. Hàn thiết kim tinh vẫn còn có thể bị lò lửa luyện hóa, chế tạo binh khí, thế nhưng hơi lạnh của hàn thiết tinh anh thì lại có thể trực tiếp dập tắt lò lửa, rất khó luyện chế!
Người câm ném cho Tần Mục hai khối hàn thiết tinh anh, ý tứ là để hắn luyện hóa hai khối hàn thiết tinh anh này, đánh thành một khối, sau đó chế tạo binh khí!
Nếu như Tần Mục có thể làm đến một bước này thì coi như vượt qua cửa ải này của ông.
Tần Mục vận chuyển nguyên khí, hóa thành Chu Tước nguyên khí, bàn tay nhóm lên ngọn lửa, lấy tay đặt vào trong bếp lò, sau đó một cái tay khác cộc cộc cuốn lấy ống thổi lửa, cố gắng thổi lên ngọn lửa trong lò, nhen lên than đá.
Bất quá, khi tay của hắn rơi vào bên trong bếp lò thì lập tức cảm giác được hàn khí bức người, ngay cả ngọn lửa trên tay hắn cũng suýt dập tắt, Chu Tước nguyên khí đều có xu thế bị đông cứng!
Người câm vênh vang đắc ý, liên tục khoa tay với người điếc, người điếc nói: "Ý của ngươi là chỉ riêng việc nhen lửa trong lò cũng là một thử thách, rất cần kỹ xảo? Điều này quan hệ đến ảo diệu trong việc rèn đúc, chỉ dựa vào sức trâu là nhen lửa không cháy?"
Vẻ mặt người câm tươi cười, đột nhiên chỉ nghe một tiếng phốc, lửa trong lò bắn ra, than đá bị Tần Mục dùng Chu Tước nguyên khí cực kỳ điên cuồng mạnh mẽ nhen lửa, đè xuống hơi lạnh của hàn thiết tinh anh.
Người điếc nhìn về phía người câm, đồng tình nói: "Người câm, dựa vào man lực đốt không cháy, chỉ có thể nói rõ tu vi Linh Thai cảnh của ngươi còn chưa đến nơi đến chốn. Người ta có chính là man lực dồi dào, chính là có thể đốt lửa, không cần kỹ xảo."
Người câm khoa tay phẫn nộ, người điếc cười nói: "Giảo hoạt. Lò lửa bằng than đá không thể luyện được hàn thiết, nguyên lai ngươi còn ẩn giấu thủ đoạn ở đây."
Tần Mục đốt xong lò lửa, lập tức phát động nguyên khí, thúc giục lò lửa đến mức tận cùng, tuy nhiên hàn thiết tinh anh kia vẫn không thay đổi, thậm chí không cách nào đốt cho hàn thiết trở nên hồng.
Tần Mục cau mày, đột nhiên hai tay thò vào trong lò, nắm hai khối hàn thiết lên, khống chế Bá thể Tam đan công, Linh Thai cũng tự điên cuồng lên, nguyên khí bên ngoài Linh Thai tựa như một cái lò lửa lớn, thúc giục Chu Tước nguyên khí đến mức tận cùng!
Hàn thiết tinh anh trong tay hắn dần dần trở nên đỏ đậm, cũng không lâu lắm, chợt bắt đầu có nước thép nhỏ xuống.
Tần Mục nhỏ nước thép hòa tan vào trong máng trượt, tốc độ nóng chảy của hai khối hàn thiết càng lúc càng nhanh, cũng không lâu lắm, toàn bộ hàn thiết hóa lỏng, nước thép trộn cùng nhau.
Người điếc nhìn người câm đang nghẹn họng trừng mắt một chút rồi nói: "Ngươi muốn thử thách hắn cái gì thế?"
Người câm cụt hứng, bản ý của ông là thử thách bản lĩnh rèn đúc của Tần Mục.
Luyện hóa hàn thiết tinh anh,trước tiên cần nhen lửa bếp lò, thế nhưng nhiệt độ của lò lửa cũng không thể nung chảy hàn thiết tinh anh, tuy nhiên tu vi tinh thuần mà nói thì có thể dùng Chu Tước nguyên khí nung mềm hàn thiết tinh anh.
Trong suy nghĩ của ông, Tần Mục nung mềm hai khối hàn thiết, sau đó lấy chùy gõ nhiều lần, luyện hai khối hàn thiết hòa vào nhau, sau đó mới bách luyện thành binh, không nghĩ tới tu vi nguyên khí của Tần Mục thực sự hùng hồn đến kỳ cục, trực tiếp dùng nguyên khí nung chảy hai khối hàn thiết rồi!
Mục đích của ông là thử thách kỹ xảo, mà Tần Mục lại dùng man lực trực tiếp vượt trên kỹ xảo, cũng làm được tương tự, hơn nữa đơn giản hơn, khiến người câm không còn lời nào để nói.
Tiếng đánh thép keeng keeng truyền đến, Tần Mục vung chuỳ sắt lớn, đánh cho tia lửa tung toé, mỗi một chùy đều vận dụng tới nguyên khí hùng hồn, đồng thời dùng Chu Tước nguyên khí làm mềm dần, sau đó dùng Huyền Vũ nguyên khí làm lạnh, rèn đi rèn lại.
Hắn rèn luyện không biết bao nhiêu lần, dần dần, một cái dao mổ lợn thành hình.
Người câm kiểm tra một phen, uể oải gật đầu, Tần Mục thông qua cửa ải này.
Tần Mục rèn tốt dao mổ lợn, thử một chút độ sắc bén, rất là thoả mãn. Hiện tại hắn cuối cùng cũng có thể tự mình chế tạo vũ khí.
Người mù cười nói: "Mục nhi, trước tiên đừng thử đao, còn có cửa ải của ta chưa vượt qua đây. Lần này, ta và con tỷ thí ngâm thơ."
Sắc mặt Tần Mục trắng bệch, lúng túng nói: "Gia gia mù, con chắc chắn không sánh bằng người... "
Người điếc rút cái phốc hai tai sắt của mình ra, biểu thị không nghe. Mấy người Tư bà bà cũng ghét ra mặt, dồn dập nói: "Người mù, đổi cái khác!"
Người mù vò đầu, không thể chối từ ý kiến của mọi người, nói: "Như vậy chúng ta liền tỷ thí thương pháp. Tụ khí làm thương!"
Ông quăng trúc trượng qua một bên, năm ngón tay giang rộng ra, Huyền Vũ nguyên khí lập tức hóa thành nước chảy róc rách, một cây Thủy Long thương xuất hiện ở trong tay.
Tần Mục bùng phát nguyên khí, một cây Hỏa Long thương xuất hiện, hai người bắt đầu di động bước chân, thương lớn trong tay không ngừng run run, tựa như một con rồng hung ác tùy thời lao ra vực sâu.
Hai người đi vòng, bước chân liên tục, Thủy Long thương cùng Hỏa Long thương lại từ đầu đến cuối đều không có va vào nhau.
Tần Mục mở ra Thần Tiêu Thiên Nhãn, ánh mắt rơi vào người mù, tìm kiếm kẽ hở của ông, nhưng từ đầu đến cuối đều không có tìm được bất kỳ kẽ hở nào, cho dù người mù không nhìn thấy, thế nhưng nửa chút kẽ hở cũng không lộ ra.
"Không có kẽ hở, vậy thì chế tạo ra kẽ hở!"
Hai người đi vòng một lúc lâu, đột nhiên Tần Mục dừng chân lại, mặt đất đột nhiên hõm xuống, bị hắn đạp một cước thành cái hố to, mặt đất cuộn sóng giống như run run, khiến cho bước chân người mù bất ổn.
Vù ——
Hỏa Long thương trong tay hắn đâm ra, người mù lại khẽ mỉm cười, Thủy Long thương đi sau mà đến trước, đâm về phía Tần Mục, dù Tần Mục xuất thương trước thế nhưng một thương này của ông lại đâm trúng ngực Tần Mục trước một bước!
Tần Mục nở nụ cười, nơi ngực bọt nước tung toé, xuất hiện một cái vòng xoáy, ngăn cản một thương này của người mù. Thủy Long thương trong tay người mù lập tức nổ tung, bị chấn động đến mức bay ngược ra, trường thương trong tay Tần Mục tăng vọt, hóa thành một luồng Hỏa Long đâm trúng ngực người mù.
Người mù vươn mình hạ xuống, bước chân lảo đảo, liền vội vàng mở phong ấn Thần Tàng ra, lúc này mới đứng vững, cả giận nói: "Ngươi đây là dối trá, đồng thời sử dụng hai loại nguyên khí! Chỉ dùng kỹ xảo thôi thì con đã thua, con chính là ỷ vào Bá thể nguyên khí lợi hại bắt nạt ta!"
Tần Mục lúng túng nói: "Gia gia mù, muốn làm lại lần nữa hay không?"
Người mù đổi giận thành vui, nói: "Bá thể không phải là dùng để bắt nạt người sao? Đây là thực lực của con, cửa ải này của ta, con vượt qua. Bà bà, đến ngươi."
Ánh mắt Tư bà bà phức tạp, nhìn Tần Mục vừa thắng lợi một chút, nói: "Mục nhi, ở trong lòng ta con đã vượt qua cửa ải từ lâu, lúc con mở ra ba trăm sáu mươi phòng thì cũng đã vượt qua."
Tần Mục hơi run run: "Bà bà?"
"Nào có hài tử sẽ không rời gia đình chứ?"
Tư bà bà thấp giọng nói: "Lớn rồi cũng nên đi, ta không thể giữ con cả đời, những lão già này đều cho con qua ải, nếu ta không cho con qua thì ta cũng quá ích kỷ... " Bà cắp rổ trở lại trong phòng, đóng cửa lại.
Tần Mục ngơ ngác.
Trưởng thôn tằng hắng một cái, để hắn tỉnh hồn lại, nói: "Mục nhi, nếu con vượt qua cửa ải của ta thì con liền có thể đi ra Tàn Lão thôn, rời Đại Khư, đi ngoại giới rèn luyện."
Tần Mục xoay người, nói: "Trưởng thôn chỉ giáo."
Trưởng thôn khẽ mỉm cười, nói: "Những gì mấy lão già chúng ta dạy cho con, đều là bản lĩnh để con tiếp tục sinh sống ở thế giới này. Mã gia dạy cho con sức mạnh và trang nghiêm, đồ tể dạy cho con dũng khí và can đảm, người điếc dạy con nghệ thuật và phong độ, người què dạy con thoát thân và ranh mãnh, người mù dạy con nhìn thấu biểu tượng mắt thấy chân thực, dược sư dạy con chế thuốc và cứu người, bà bà dạy con trí tuệ và thiện lương, người câm dạy con biến báo và bình tĩnh. Mà ta có thể dạy con, là một cây thước, dùng lương tâm làm tiêu chuẩn, suy xét thị phi thiện ác. Giơ kiếm của con lên."
Tần Mục rút Thiếu Bảo kiếm ta, đặt ngang trước mặt, lưỡi kiếm bên phía Tần Mục chia làm hai, một bên chiếu rọi mặt của Tần Mục, một bên khác cũng chiếu rọi mặt của Tần Mục.
"Kiếm có bốn cạnh, hướng bên con chiếu rọi trái tim của con, một bên là thiện, một bên là ác."
Sắc mặt trưởng thôn bình tĩnh nói: "Hướng bên kẻ địch của con chiếu rọi chính là lương tâm của kẻ địch con, một bên là thiện, một bên là ác. Kiếm chính là thước đo của con, dùng để suy xét thiện ác thị phi, vừa là suy xét con, cũng là suy xét kẻ địch của con. Kiếm pháp là suy xét thiện ác của đối thủ, cũng là suy xét thiện ác của mình. Bây giờ ta truyền dạy cho con thức thứ nhất trong kiếm pháp của ta, sau khi học được, liền coi như là con đã thông qua cửa ải của ta, có thể rời thôn ra bên ngoài lang bạt."
Tâm tình Tần Mục kích động, cuối cùng thì trưởng thôn cũng muốn truyền thụ kiếm chiêu cho hắn rồi!
Trong lòng mấy người Mã gia, người mù hơi chấn động, dồn dập nhìn trưởng thôn, Tư bà bà cũng đẩy cửa phòng ra, nhìn về phía này.
Cuối cùng thì trưởng thôn cũng muốn truyền kiếm pháp cho Tần Mục, chuyện này trong mắt người khác chỉ là việc nhỏ, thế nhưng dưới cái nhìn của bọn họ lại là chuyện lớn không tầm thường.
Đặc biệt là dược sư, ông biết ý nghĩa ẩn chứa trong việc trưởng thôn truyền thụ kiếm pháp cho Tần Mục!
Kiếm pháp của trưởng thôn, không chỉ là truyền thừa, càng nhiều hơn lại là trách nhiệm!
Học kiếm pháp của trưởng thôn, liền muốn gánh vác trách nhiệm mà trưởng thôn cũng chưa từng hoàn thành!
Dược sư thấp giọng nói: "Trưởng thôn, ngươi cảm thấy nó có thể gánh vác nổi sao?"
Trưởng thôn cười nói: "Ta không được, cũng không có nghĩa là nó cũng không được. Tuổi thọ của lão tổ sư Ma giáo chỉ còn bảy năm, ta cũng đã già, nhiều nhất chết muộn hơn hắn mấy năm. Nên lưu lại truyền thừa."
Tinh thần hắn chấn động, hướng về Tần Mục nói: "Kiếm pháp của ta gọi là Kiếm Đồ, thức thứ nhất trong Kiếm Đồ, gọi là Kiếm Lý Sơn Hà."
Tác giả :
Trạch Trư