Mục Thần Đích Ngọ Hậu
Chương 8
Ba ngày sau, lời nói xui xẻo của tôi ứng nghiệm, tôi nhận được thông báo rớt tuyển. Mấy đứa bạn tốt chung phòng cũng chẳng nói được một câu an ủi, trước sau cứ đùa giỡn ầm ĩ. Bọn họ biết, an ủi lớn nhất đối với tôi bây giờ chính là không cần nhắc lại cuộc thi này.
Ban đêm, tôi nằm ở trên giường trằn trọc thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Tôi biết rất rõ, nếu không thể hiện nổi cung bậc tình cảm trong khúc nhạc, sẽ không thể nào trở thành nghệ sĩ vĩ cầm chuyên nghiệp được. Tôi nhiệt tình yêu thích vĩ cầm, tôi không thể chịu đựng nổi, một ngày nào đó niềm đam mê này không thể trở thành sự nghiệp cả đời mình, mà chỉ là sở thích nghiệp dư. So với tương lai thừa nhận nỗi đau kiểu này, tôi thà chọn lựa bỏ qua. Tôi lặng lẽ bò xuống giường đi vào phòng tắm, cầm con dao mua ở Tây Tạng trong tay.
Không bật đèn, tôi đứng đối diện cửa sổ, nương ánh trăng vươn tay trái. Dưới ánh trăng, làn da tuyết trắng hiển rõ nhợt nhạt, ngón tay thon dài, thẳng tắp bởi vì khớp xương không phải thực lồi ra. Đôi tay hoàn mỹ này từng là niềm kiêu ngạo của tôi, vết chai đầu ngón tay trái cũng là minh chứng cho tâm huyết hơn mười mấy năm kéo đàn. Giờ đây, tôi phải phá hỏng bàn tay này, chặt đứt tất cả liên hệ giữa tôi và đàn vĩ cầm.
Tay phải tôi nắm chặt cây Tàng đao, cẩn thận xem kỹ tay trái chính mình, còn khá bình tĩnh tính toán, cuối cùng nên cắt ngón nào có thể dứt khoát vứt bỏ đam mê của tôi với đàn vĩ cầm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt và công việc tương lai……
Tôi còn chưa quyết định xong, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tề Ca như một trận gió lốc ùa vào, dùng một cước đá rớt Tàng đao trong tay tôi. Tôi giật mình nhìn mắt hắn chứa đầy lửa giận đóng cửa, từng bước đi đến gần mình……
―Sớm cảm thấy cậu ổn, thứ hỗn đản không tiền đồ! Bản lĩnh quá rồi phải không, muốn chết a?‖ Nói xong, hắn bay lên đá một cước về phía tôi.
Tôi ôm bụng lùi ra sau vài bước, dựa vào tường ho khan, mở miệng mắng đứt quãng: ―Ngươi… có bệnh…… Ai… mẹ nó ai muốn chết?…. Lão tử… lão tử còn chưa sống đủ nữa! …. Dù có chết… cũng muốn kéo ngươi… làm tấm nệm lưng……‖
Tề Ca đem cánh tay phải đè ngang cổ tôi: ―Không muốn chết? Vậy cậu nửa đêm cầm dao giơ tay múa chân là ý gì? Định hù doạ người a?‖
Ngửi hơi thở có chứa mùi hương bạc hà quen thuộc kia, tôi cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời: ―Bởi vì… tôi không muốn kéo đàn vĩ cầm nữa.‖
―Đồ điên!‖ Hắn tăng lực cánh tay, tôi cảm thấy cái cổ sắp bị hắn đè muốn đứt.
Hắn nhìn nhìn cánh cửa, nghiêng đầu đến sát bên tai tôi, tận lực đè thấp giọng: ―Một chút thất bại nhỏ mà cậu lại như vậy, tiền đồ quá ha! Tôi đổ máu đổi lấy danh ngạch dự thi cho cậu, tôi còn chưa nói cái gì, cậu lại bày ra quỷ bộ dáng nửa sống nửa chết trước!‖
―Đổ máu? Đem danh ngạch dự thi đổi cho tôi?‖ Đầu óc tôi có chút hỗn loạn, nhắm mắt tự nhủ mình phải bình tĩnh lại. Tề Ca buông cánh tay đang áp chế cổ tôi ra, vỗ vỗ ngực tôi giúp thuận khí.
Tôi thô bạo đá hắn một cái, khuất nhục và phẫn nộ trong ***g ngực đan vào nhau, bốc lên dữ dội. Giọng nói có phần run run: ―Tề Ca, không phải là ngươi cảm thấy ta bị thua thiệt vì bị ngươi thượng, cho nên định lấy danh ngạch dự thi đến để bồi thường?‖
―Bốp‖ một tiếng, tay phải Tề Ca giáng cho tôi một cái tát vang dội, đầu tôi bị đánh lệch về một bên. Tôi không thấy đau, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lỗ tai ong ong, gò má trái lẫn tai trái đều nóng ran run lên bần bật. Tôi không bưng mặt, chỉ đứng đối điện nhìn hắn như là kẻ thù. Căn phòng không bật đèn, chúng tôi không thấy rõ biểu tình của đối phương, chỉ nhìn thấy đôi mắt long lên sáng ngời chất chứa phẫn nộ.
Cửa phòng tắm lại bị mở ra, Mã Tiêu Tiêu và Tôn Sâm vẫn bị động tĩnh của chúng tôi đánh thức. Không biết ai mở đèn, Tề Ca tiện tay vớ lấy vật nào đó quăng qua, gầm nhẹ một
tiếng: ―Đóng cửa!‖ Đèn sáng một chút liền tắt ngay, cái chai nhựa nặng trịch rơi xuống đất, ùng ục chảy ra, mùi nước tẩy chậm rãi bốc lên.
―Các cậu làm sao vậy? Ban ngày hai người còn vui vẻ, nửa đêm liền trình diễn《Tam xoá khẩu》?‖ Tôn Sâm bắt đầu nói đùa, lôi kéo Tề Ca, ―Có chuyện gì ngày mai nói đi, ngủ thôi.‖
Tề Ca bị Tôn Sâm kéo ra ngoài, đi tới cửa, hắn quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào tôi: ―Vu Tiệp, ngươi nhớ kỹ cho ta, hai sự kiện kia không liên quan, không hề liên quan!‖
―Tề Ca! Ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, cho dù là ngươi thiếu nợ ta, cũng đã hết sạch rồi. Chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai!‖ Tôi trừng mắt lại hắn, nói giống như phi đao, từng nhát từng nhát ném tới.
―Ngươi vọng tưởng!‖ Hắn bỏ xuống ba chữ này xong, xoay người bỏ đi.
Mã Tiêu Tiêu tiến đến bên cạnh tôi, thở dài một hơi: ―Các cậu…… thôi, mau quay về ngủ đi.‖
―Tiêu Tiêu,‖ tôi chụp lấy tay Mã Tiêu Tiêu, khẩn trương nhìn hắn, ―Cậu nói cho tôi biết, cái ngày tôi đánh nhau với đám người ngành dương cầm, Tề Ca đã nói gì với lão sư?‖
―Cái này đã không còn quan trọng!‖ Mã Tiêu Tiêu rút cánh tay bị tôi chụp lấy, khuyên tôi: ―Cậu đi ngủ trước đi, sáng sớm mai có tiết nữa.‖
―Cậu không nói tôi cũng đoán được.‖ Tôi chịu đựng choáng váng cùng với tiếng ong ong trong tai, vịn lấy vách tường sau lưng tự giễu cười nhạo: ―Hắn chắc chắn nói với lão sư là hắn muốn đem danh ngạch dự thi tặng cho tôi, lão sư không đồng ý, có phải hay không?‖
Mã Tiêu Tiêu không nói gì, tôi biết, đây là hắn ngầm thừa nhận. Tôi dựa lưng tường ngửa mặt lên trời cười dài: ―Tôi thật ngu ngốc, cậu đã sớm nhìn ra hắn cố ý bị thương cánh tay, mà tôi vẫn chẳng hay biết gì.‖
―Tề Ca cũng là có ý tốt, hắn cảm thấy các ngươi là bạn thân của nhau nên……‖ Mã Tiêu Tiêu phát giác tôi không ổn, đi tới kéo tôi.
―Ha ha! Bạn thân đấy!‖ Tôi quỷ dị cười lên, ―Còn thân hơn so với các cậu tưởng tượng nữa kìa! Thân đến mức cùng đến cùng đi, lấy trả giá để được hồi báo……‖
―Ngủ đi!‖ Mã Tiêu Tiêu mạnh mẽ tha tôi về phòng ngủ.
Nằm trên giường, tôi nhìn lên trần nhà, bên tai tựa như nghe tiếng biển rộng thét gào, còn ngực nặng nề như bị một tảng đá lớn đè ép. Tề Ca, cậu biết rõ quyên tiền sẽ tổn thương lòng tự trọng, vì sao lại không biết cậu làm như thế sẽ đồng dạng tổn thương lòng tự trọng của tôi? Tôi không cần cậu cố ý khiêm nhường, thứ tôi muốn chính là tôn nghiêm nguyên vẹn! Cậu căn bản không nợ tôi cái gì, bởi vì tôi, cam tâm tình nguyện!
Một đêm không ngủ, không cần Tôn Sâm bên cạnh kêu quỷ cũng đủ biết sắc mặt mình có bao nhiêu kém. Nhưng khi soi gương, tôi vẫn bị giật mình vì bộ dạng khủng bố của bản
thân. Quầng mắt đen thui hõm vào, vết bầm bên má trái sưng đến doạ người, hai bên mặt đã không còn cân xứng. Càng đáng sợ hơn là, nằm nguyên một đêm, chứng ù tai và chóng mặt của tôi không hề chuyển biến tốt, cái đầu chỉ cần động đậy chút thì tiếng ồn trong tai liền ầm ầm vang lên.
Từ phòng tắm đi ra, tôi gặp phải Tề Ca, hắn há miệng thở dốc vừa muốn nói, tôi nhanh chóng dời tầm mắt không nhìn hắn, mặt mày lạnh lùng lướt ngang qua.
Cố nén khó chịu trong người, tôi kiên trì đi vào phòng học. Tiết học nghe nhạc tấu, tiếng ồn trong tai làm tôi căn bản không thể phân rõ từng nốt nhạc. Lão sư cảm giác được tôi biểu hiện khác thường, xem xét vết bầm trên mặt tôi, thực nghiêm khắc bảo tôi: ―Tôi phụ trách dạy học, kiểm tra sắc mặt không nằm trong phạm vi chức trách của mình. Tôi mặc kệ là em đánh nhau với ai, nhưng tôi phải nhắc nhở, màng tai của em có thể bị thương, cái này trực tiếp ảnh hưởng đến hiệu suất nghe giảng. Em phải nhanh chóng đi khám và điều trị đi, không thể kéo dài thêm đâu.‖ Lúc ông xoay người, tôi nghe được ông thở dài lẩm nhẩm: ―Học sinh bây giờ thật là……‖
Vừa tan học, Tề Ca chạy lại đây, không thèm nói một câu, chụp lấy cổ tay tôi tha ra bên ngoài. Tôi giãy tay hắn liều mạng muốn tránh né, nhưng vẫn bị kéo từng bước một ra khỏi chỗ ngồi. Trong lúc tranh chấp, tiếng bàn va chạm phải vang lên, một đống bàn nằm bừa bãi trên mặt đất, những đứa bạn chung phòng tò mò quay đầu lại nhìn. Tôi vùng vẫy bị hắn lôi tới trước cửa phòng, Mã Tiêu Tiêu chạy lại ngăn cản.
―Tề Ca, cậu không cần quá đáng!‖ Ngữ khí của Mã Tiêu Tiêu vô cùng nghiêm khắc, nói xong, hắn thương hại liếc nhìn tôi một cái. Ánh mắt hắn làm tôi xúc động muốn rơi lệ.
―Cút ngay!‖ Tề Ca gầm lên với Mã Tiêu Tiêu.
Khẩu khí của Mã Tiêu Tiêu bỗng chốc dịu xuống: ― Tề Ca, tôi không biết các cậu đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng tất cả mọi người là anh em tốt. Hắn bị thế này, cậu không thể ra tay với hắn nữa.‖
―Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì hắn.‖ Bàn tay Tề Ca đang nắm chặt cổ tay tôi thoáng chút buông lỏng, ―Tôi dẫn hắn đi tìm bác sĩ.‖
Mã Tiêu Tiêu gật gật đầu, nghiêng người để cho chúng tôi đi qua.
Bác sĩ nói, màng tai tôi bị thủng, nhưng không nghiệm trọng đến mức phải mổ, có thể dựa vào năng lực tái tạo của màng tai, chờ nó tự động khép lại. Cảm giác choáng váng dần biến mất, nhưng ù tai vẫn tiếp tục kéo dài đến khi màng tai tôi lành lặn hoàn toàn, quãng thời gian này mất khoảng một tháng.
Từ phòng y tế đi ra, tôi đi nhanh như bay ở đằng trước, Tề Ca vội nhắm mắt theo đuôi đằng sau. Tôi tức giận dừng chân, xoa cổ tay sưng đỏ nói với hắn: ―Nếu ngươi đi theo ta, ta lập tức đem chuyện ta và ngươi ở trên giường nói ra.‖
Nghe xong những lời này, Tề Ca ngừng bước. Tôi biết, câu uy hiếp này phi thường hữu hiệu đối với hắn, hắn tuyệt đối không dám để chuyện đó lộ ra. Kỳ thật, tôi cũng sợ hãi, kiểu uy hiếp này cũng đồng dạng hữu hiệu đối với tôi.
Qua một tuần, đầu tôi hết bị choáng váng, nhưng chứng ù tai vẫn chưa hết. Trong khoảng thời gian ấy, tôi không hề nói chuyện với Tề Ca lấy một lời, thậm chí con mắt còn không thèm nhìn.
Chiến tranh lạnh đến ngày thứ bảy, tối đó, Tề Ca đeo tai nghe nằm trên giường nghe nhạc hoà tấu, tôi buồn bực ngồi trước bàn học bôi nhựa thông lên cây vĩ, Mã Tiêu Tiêu và Tôn Sâm không biết mắc chứng thần kinh gì, tranh luận tới mức mặt đỏ tía tai về chiêu thức đấu kiếm giữa Pháp và Ý.
―….Pháp chú trọng tính linh hoạt của động tác tay, không như Ý động tác chém có lực sát thương hơn…‖ Nói xong, Mã Tiêu Tiêu thuận tay giật lấy cây vĩ tôi đang cầm, bày ra tư thế đấu kiếm vung múa vài đường trên không trung, ―Lúc này mới thể hiện được cách đấu…‖
Không đợi hắn nói xong, tôi đã muốn theo bản năng nhào lên giật cây vĩ trở về, bật đèn bàn cẩn thận kiểm tra.
Tôn Sâm ―thiết‖ một tiếng, bĩu môi: ―Có cần thế không? Cây vĩ là dùng để sử dụng, có cần trân trọng đến mức vậy không?‖
Tề Ca nằm trên giường bật mạnh ngồi dậy, nhìn trừng trừng cây vĩ trong tay tôi. Đó là một cây vĩ gỗ sai-pan 61 khắc y hệt như cái của hắn. Lòng một trận bối rối, che giấu đi đến trước bàn học thu gom nhạc phổ và cây đàn, bỏ lại một câu ―Tôi đi phòng luyện đàn‖, mở cửa chạy ra ngoài.
Mã Tiêu Tiêu gọi lại: ―Bây giờ cậu nghe còn không rõ, làm sao luyện đàn?‖
Tề Ca đứng lên, ánh mắt sâu thằm nhìn tôi chằm chằm giống như muốn nói cái gì,….
―Không sao, coi như luyện chơi, tìm lại cảm giác vậy!‖ Tôi thuận miệng trả lời Mã Tiêu Tiêu, vội vàng đóng cửa phòng ngăn cách ánh mắt nóng rực của Tề Ca.
Hơn mười giờ, tôi ra khỏi phòng luyện đàn, ở đại sảnh gặp được Tiểu Từ Nhân từ trên lầu đi xuống. Đây là lần đầu tiên chúng tôi lại gặp mặt sau vụ đánh nhau hôm đó. Hắn đứng trước trước cầu thang nhìn tôi cười khẩy, tôi làm như không thấy đi lướt qua hắn, hắn liền đi theo sau. Tôi không muốn đánh nhau, nếu hắn không tấn công, tôi tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay, thích chơi trò theo dõi thì cứ việc làm.
Tôi không muốn bị nhiều người xem, liền chọn một con đường nhỏ yên tĩnh đi về phòng trọ. Đi đường này phải xuyên qua một con hẻm nằm giữa hai toà nhà bỏ hoang, hai đầu hẻm đầu có gắn hàng rào lưới sắt, nếu muốn đi thì nhất định phải vượt qua đống trở ngại này. Rất nhiều sinh viên thà rằng đi đường vòng xa hơn, cũng không chịu đi con đường tắt đầy rắc rối. Bởi vậy, con đường này rất ít người đi ngang, cho dù thật sự có xảy ra đánh nhau, cũng sẽ không lôi kéo nhiều người vây xem.
Tôi nhảy qua cái hàng rào thứ nhất, lững thững đi dọc theo con đường chật hẹp giữa hai toà nhà, Tiểu Từ Nhân cũng theo sát nhảy từ trên hàng rào xuống.
―Uy!‖ Hắn gọi một tiếng. Tôi cười cười xoay người. Xem ra hắn quyết định khai chiến với tôi một lần nữa tại đây.
Trong nháy mắt xoay người, tôi thấy Tề Ca từ hàng rào thả người nhảy xuống sau lưng hắn. Nguyên lai Tiểu Từ Nhân kêu ―Uy!‖ kia không phải gọi tôi.
―Hai đánh một là không công bằng, đúng không?‖ Tiểu Từ Nhân nhìn Tề Ca rồi lại nhìn tôi, cắn răng nói: ―Thì ra là ngươi sắp đặt!‖
―Người anh em, chuyện lần trước đắc tội nhiều quá. Bọn ta cũng mong có cơ hội giải thích với ngươi.‖ Tề Ca giật khoé miệng, bày ra một nụ cười tươi rói.
―T…‖ Tôi vừa định nói không phải, lập tức bị Tề Ca đánh gảy: ―Cậu xấu hổ thì đừng nói. Người của ngành dương cầm sẽ không tính toán chi li đâu.‖
Tiểu Từ Nhân lại dò xét tôi và Tề Ca một chập, nửa tin nửa ngờ: ―Quên đi, đánh nhau mà bị trường phát hiện thì thể nào cũng bị gạch tên.‖
―Vậy ngươi còn đi theo ta?‖ Tôi cảm thấy hắn thật sự buồn cười.
―Ai đi theo ngươi hả? Ta chỉ muốn vượt qua, cho ngươi đi theo sau kia kìa! Ai biết ngươi đi đường nhanh như vậy.‖ Tiểu Từ Nhân đảo mắt xem thường, đi thẳng về phía trước, bay qua một cái hàng rào sắt rồi mất hút trong bóng đêm.
Tề Ca đi đến bên cạnh tôi, hơi xấu hổ mở miệng: ―Thật đúng là mẹ nó trùng hợp.‖
―Trùng hợp cái rắm!‖ Tôi khinh thường bĩu môi. Hắn nhất định là đi theo chúng tôi từ phòng luyện đàn, còn có mặt mũi nói ―trùng hợp‖.
―Đừng nghĩ trốn tôi, cậu trốn không thoát đâu.‖ Hắn kéo tôi vào trong lòng, gắt gao đặt tại ngực.
―Mũi của tôi…. đè muốn gãy nè!‖ Mặt tôi chôn trong lòng Tề Ca, cái gáy lại bị tay hắn ấn chặt, cơ hồ cũng bị đè tiến vào trong ***g ngực hắn, cái mũi đau ê ẩm.
―Lắm mồm!‖ Hắn buông ra, nâng mặt tôi lên, tinh tế hôn lên hàng lông mi, con mắt, ―Tin tưởng tôi, hai sự kiện thật sự không liên quan, tôi thật sự không phải muốn tổn thương lòng tự trọng của cậu……‖ Gằn từng tiếng một, theo cái hôn của hắn tiến vào trong miệng tôi. Sau đó, nóng bỏng lướt qua cổ họng, thấm vào con tim.
Hắn cởi dây nịt của tôi ra, ở bên tai tràn ngập nỉ non hấp dẫn: ―Biết không? Tôi vừa rồi nghe đi nghe lại 《L’Apres-midi d’un Faune》 suốt. Sắp nhớ cậu muốn chết rồi!‖
Tôi ngửa cao cổ rên rỉ, cố đứng thẳng người thở hổn hển mắng, ―Mẹ nó, có phải máu màu vàng khắp người ngươi đều đang sôi trào đúng không?‖
―Cậu mở miệng thật là, để xem tôi thu thập cậu thế nào!‖ Tề Ca kéo quần dài lẫn quần lót của tôi xuống tới mắt cá chân, hạ thân của tôi trong chớp mắt liền bại lộ giữa gió đêm mùa hè, ở dưới ánh trăng sáng tỏ.
Mặt tôi dán vào vách tường thô ráp, thân thể bị hắn dùng lực kéo vào trong lòng lại bị đột ngột đẩy về phía tường. Tôi đau muốn khóc, lại hạnh phúc muốn cười.
Tôi gian nan xoay đầu, khuôn mặt kích tình mãnh liệt của Tề Ca bị ánh trăng phủ một tầng ánh sáng mờ ảo, giống như Mục Thần mà tôi vẫn nằm mơ.
―Tề Ca……‖ Tôi cúi đầu gọi tên hắn, thanh âm đúng là mị hoặc mê người chưa từng có.
―Ân?‖ Hắn chậm động tác lại, gương mặt ướt đẫm mồ hôi dán vào một bên mặt tôi.
―Hôn tôi…..‖ Tôi hé mở đôi môi cùng chờ đợi.
Tề Ca ôn nhu tỉ mỉ hôn tôi, đầu lưỡi vẽ loạn trên vành tai tôi, thủ thỉ bên tai: ―Khi ấy tôi nhất định điên mất rồi…… Mới có thể xuống tay nặng như thế. Đừng hận tôi…. thật sự là….lời cậu nói… rất đáng giận……‖
Tôi mơ hồ đứt quãng nói: ―Nếu… cậu xuống tay không đủ nặng… Tôi sẽ…. hận cậu cả đời….‖ Nếu hắn không hề ra tay, mà là ngầm thừa nhận lời tôi nói, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
―Đứa ngốc này, tên thuỷ yêu ngu ngốc này!‖
Tề Ca bất ngờ dùng lực đẩy mạnh thắt lưng tôi một cái, tôi thất thanh hét chói tai. Mới vừa kêu nửa tiếng, miệng lập tức bị tay hắn che lại, hoá thành từng tiếng nức nở……
―Tôi thề, quyết không tổn thương cậu nữa dù chỉ là một ngón tay!‖
Mã Tiêu Tiêu và Tôn Sâm đối với chuyện tôi với Tề Ca đột nhiên hoà hảo, lại càng thân thiết hơn so với trước kia, cảm thấy thập phần kì quái. Mã Tiêu Tiêu không ngừng nhắc đi nhắc lại: ―Nửa đêm tự dưng mạc danh kỳ diệu đánh nhau một trận, lại tự dưng nửa đêm mạc danh kỳ diệu làm lành, hai người các cậu đúng là quái nhân.‖ Tôn Sâm đối với việc tôi trở nên tốt tính càng buồn bực hơn. Lúc màng tai tôi chưa lành hẳn, thính lực còn không tốt, đã lỡ miệng mắng tôi ―kẻ điếc‖, tôi vẫn mỉm cười không để tâm, làm hắn không khỏi hồ nghi: ―Đừng nói là cậu nhịn một ngày ngào đó thừa dịp tôi không chuẩn bị, hung hăng trừng trị tôi một lượt nha?‖
Ban đêm ở phòng trọ, tôi thường thường nằm nghiêng trên giường, dõi mắt trông về phía Tề Ca ở chiếc giường đối diện, nhìn gương mặt ngủ say như đứa nhỏ của hắn, nhìn hắn buông cánh tay bên cạnh giường, nhìn hắn trở mình, vẫn nhìn mãi cho đến khi giấc ngủ cướp đi ý thức. Có đôi khi, Tề Ca cảm thấy tôi đang nhìn mình, liền ngẩng đầu nhìn lại tôi, chúng tôi liền lặng lẽ đối diện trong bóng đêm, ánh mắt đan vào nhau. Nếu khi đó có người đi xuyên
qua tầm mắt đang dây dưa giữa chúng tôi, có lẽ sẽ bị tổn thương đi! Thỉnh thoảng, chúng tôi khẽ khép mở đôi môi, cách xa mấy thước không gian, ở bầu không khí im ắng hôn môi. Càng nhiều thời điểm chúng tôi không kiềm nổi bản thân, chạy vào phòng tắm làm chút triền miên ngắn ngủi……
Mỗi khi Tề Ca tắm, tôi từng nhiều lần giả vờ muốn dùng nhà xí mà chạy vào, dựa lưng vào tấm gương bị hắn hôn đến toàn thân đều hư nhuyễn…. Khi hắn không chịu đựng được nữa mà luồn tay vào quần tôi, tôi cố gắng khắc chế dục vọng sôi sục trong người, giãy khỏi cái ôm của hắn chạy trốn về phòng ngủ, mặc luôn quần áo ướt chui vào trong ổ chăn, hai tay bưng gò má đang nóng lên, cười ngây ngô không tiếng động…..
Còn lúc tôi tắm rửa, Tề Ca cũng từng nhiều lần làm bộ như muốn dùng nhà xí mà tiến vào, ôm thân mình trần trụi của tôi, hôn khắp toàn thân tôi, ở ngực ở bụng hằn in vô số vết hôn đỏ bừng…. Tôi đẩy đầu hắn ra, không cho môi hắn dừng ở trên cổ mình. Mùa hè đã tới rồi, không thể mặc áo cao cổ…. Còn sót lại một chút ý thức làm cho tôi nâng mặt Tề Ca lên, hôn thật mạnh lên môi hắn, rồi bất thình lình đẩy hắn ra: ―Mau cút, bọn họ muốn nghi ngờ bây giờ.‖
Thế nhưng, chúng tôi vẫn khiến cho hai vị bạn chung phòng hoài nghi.
Lúc tôi cùng Tề Ca một trước một sau bước ra khỏi cửa nhà tắm, Tôn Sâm chỉ vào chúng tôi hô lên: ―Hai người các cậu có bệnh phải không?‖
Tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh vù vù ứa ra, nhớ đến hắn từng nói ―Nam nhân không cần nữ nhân, chắc chắn có bệnh‖, trái tâm càng đập mạnh dữ dội. Tôi cố đóng chặt đôi môi, sợ trái tim thật sự nhảy ra khỏi miệng.
Sắc mặt Tề Ca tức thì trở nên trắng bệch. Hắn mặt mày cứng ngắc, miệng mồm lắp bắp: ―Cậu, cậu có ý gì?‖
―Có ý gì?‖ Mã Tiêu Tiêu từ bàn học xoay người, đón câu chuyện hỏi ngược lại, ―Hai người các cậu có phải vừa nghe tiếng nước chảy ào ào liền không kiềm được tiểu tiện nha? Hễ một người tắm sẽ có một người đi nhà xí, định uống nước tiểu cóc a?‖
Tôi và Tề Ca đồng thời thở ra một hơi, nhìn nhau hiểu ý, một người tiến lên tóm Mã Tiêu Tiêu, người kia tóm Tôn Sâm, cùng cho một trận.
―Tôi cho các cậu miệng chó không phun được ngà voi.‖ Tôi kéo ngược tay Mã Tiêu Tiêu ra sau, đè hắn nằm sấp trên giường, đầu gối đặt trên lưng hắn quát lớn: ―Nói, ai uống nước tiểu cóc? Hả?‖
Tôn Sâm bị Tề Ca bóp cổ ấn tại vách tường, hữu khí vô lực xin tha: ―Ta thua, ta thua, đại ca. Là ta có bệnh, ta có bệnh viêm bàng quang, ta có bệnh chó dại được chưa?‖
Nghe nói, người bệnh viêm bàng quang không thể nhịn tiểu, còn bệnh chó dại thì sợ nước, mà người nếu uống nhầm nước tiểu cóc khi nghe tiếng nước chảy thì sẽ không nhịn được nước tiểu.
Hết chapter 8
────────────────────────────────────────────────
《Tam xoá khẩu》 (ba ngã rẽ):
Một bộ phim điện ảnh hình sự Hồng kông do Quách Phú Thành, Trịnh Y Kiện, Ngô Ngạn Tổ đóng vai chính.
Ban đêm, tôi nằm ở trên giường trằn trọc thật lâu không thể đi vào giấc ngủ. Tôi biết rất rõ, nếu không thể hiện nổi cung bậc tình cảm trong khúc nhạc, sẽ không thể nào trở thành nghệ sĩ vĩ cầm chuyên nghiệp được. Tôi nhiệt tình yêu thích vĩ cầm, tôi không thể chịu đựng nổi, một ngày nào đó niềm đam mê này không thể trở thành sự nghiệp cả đời mình, mà chỉ là sở thích nghiệp dư. So với tương lai thừa nhận nỗi đau kiểu này, tôi thà chọn lựa bỏ qua. Tôi lặng lẽ bò xuống giường đi vào phòng tắm, cầm con dao mua ở Tây Tạng trong tay.
Không bật đèn, tôi đứng đối diện cửa sổ, nương ánh trăng vươn tay trái. Dưới ánh trăng, làn da tuyết trắng hiển rõ nhợt nhạt, ngón tay thon dài, thẳng tắp bởi vì khớp xương không phải thực lồi ra. Đôi tay hoàn mỹ này từng là niềm kiêu ngạo của tôi, vết chai đầu ngón tay trái cũng là minh chứng cho tâm huyết hơn mười mấy năm kéo đàn. Giờ đây, tôi phải phá hỏng bàn tay này, chặt đứt tất cả liên hệ giữa tôi và đàn vĩ cầm.
Tay phải tôi nắm chặt cây Tàng đao, cẩn thận xem kỹ tay trái chính mình, còn khá bình tĩnh tính toán, cuối cùng nên cắt ngón nào có thể dứt khoát vứt bỏ đam mê của tôi với đàn vĩ cầm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt và công việc tương lai……
Tôi còn chưa quyết định xong, cửa phòng tắm bị đẩy ra, Tề Ca như một trận gió lốc ùa vào, dùng một cước đá rớt Tàng đao trong tay tôi. Tôi giật mình nhìn mắt hắn chứa đầy lửa giận đóng cửa, từng bước đi đến gần mình……
―Sớm cảm thấy cậu ổn, thứ hỗn đản không tiền đồ! Bản lĩnh quá rồi phải không, muốn chết a?‖ Nói xong, hắn bay lên đá một cước về phía tôi.
Tôi ôm bụng lùi ra sau vài bước, dựa vào tường ho khan, mở miệng mắng đứt quãng: ―Ngươi… có bệnh…… Ai… mẹ nó ai muốn chết?…. Lão tử… lão tử còn chưa sống đủ nữa! …. Dù có chết… cũng muốn kéo ngươi… làm tấm nệm lưng……‖
Tề Ca đem cánh tay phải đè ngang cổ tôi: ―Không muốn chết? Vậy cậu nửa đêm cầm dao giơ tay múa chân là ý gì? Định hù doạ người a?‖
Ngửi hơi thở có chứa mùi hương bạc hà quen thuộc kia, tôi cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời: ―Bởi vì… tôi không muốn kéo đàn vĩ cầm nữa.‖
―Đồ điên!‖ Hắn tăng lực cánh tay, tôi cảm thấy cái cổ sắp bị hắn đè muốn đứt.
Hắn nhìn nhìn cánh cửa, nghiêng đầu đến sát bên tai tôi, tận lực đè thấp giọng: ―Một chút thất bại nhỏ mà cậu lại như vậy, tiền đồ quá ha! Tôi đổ máu đổi lấy danh ngạch dự thi cho cậu, tôi còn chưa nói cái gì, cậu lại bày ra quỷ bộ dáng nửa sống nửa chết trước!‖
―Đổ máu? Đem danh ngạch dự thi đổi cho tôi?‖ Đầu óc tôi có chút hỗn loạn, nhắm mắt tự nhủ mình phải bình tĩnh lại. Tề Ca buông cánh tay đang áp chế cổ tôi ra, vỗ vỗ ngực tôi giúp thuận khí.
Tôi thô bạo đá hắn một cái, khuất nhục và phẫn nộ trong ***g ngực đan vào nhau, bốc lên dữ dội. Giọng nói có phần run run: ―Tề Ca, không phải là ngươi cảm thấy ta bị thua thiệt vì bị ngươi thượng, cho nên định lấy danh ngạch dự thi đến để bồi thường?‖
―Bốp‖ một tiếng, tay phải Tề Ca giáng cho tôi một cái tát vang dội, đầu tôi bị đánh lệch về một bên. Tôi không thấy đau, chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, lỗ tai ong ong, gò má trái lẫn tai trái đều nóng ran run lên bần bật. Tôi không bưng mặt, chỉ đứng đối điện nhìn hắn như là kẻ thù. Căn phòng không bật đèn, chúng tôi không thấy rõ biểu tình của đối phương, chỉ nhìn thấy đôi mắt long lên sáng ngời chất chứa phẫn nộ.
Cửa phòng tắm lại bị mở ra, Mã Tiêu Tiêu và Tôn Sâm vẫn bị động tĩnh của chúng tôi đánh thức. Không biết ai mở đèn, Tề Ca tiện tay vớ lấy vật nào đó quăng qua, gầm nhẹ một
tiếng: ―Đóng cửa!‖ Đèn sáng một chút liền tắt ngay, cái chai nhựa nặng trịch rơi xuống đất, ùng ục chảy ra, mùi nước tẩy chậm rãi bốc lên.
―Các cậu làm sao vậy? Ban ngày hai người còn vui vẻ, nửa đêm liền trình diễn《Tam xoá khẩu》?‖ Tôn Sâm bắt đầu nói đùa, lôi kéo Tề Ca, ―Có chuyện gì ngày mai nói đi, ngủ thôi.‖
Tề Ca bị Tôn Sâm kéo ra ngoài, đi tới cửa, hắn quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào tôi: ―Vu Tiệp, ngươi nhớ kỹ cho ta, hai sự kiện kia không liên quan, không hề liên quan!‖
―Tề Ca! Ngươi cũng nhớ kỹ cho ta, cho dù là ngươi thiếu nợ ta, cũng đã hết sạch rồi. Chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai!‖ Tôi trừng mắt lại hắn, nói giống như phi đao, từng nhát từng nhát ném tới.
―Ngươi vọng tưởng!‖ Hắn bỏ xuống ba chữ này xong, xoay người bỏ đi.
Mã Tiêu Tiêu tiến đến bên cạnh tôi, thở dài một hơi: ―Các cậu…… thôi, mau quay về ngủ đi.‖
―Tiêu Tiêu,‖ tôi chụp lấy tay Mã Tiêu Tiêu, khẩn trương nhìn hắn, ―Cậu nói cho tôi biết, cái ngày tôi đánh nhau với đám người ngành dương cầm, Tề Ca đã nói gì với lão sư?‖
―Cái này đã không còn quan trọng!‖ Mã Tiêu Tiêu rút cánh tay bị tôi chụp lấy, khuyên tôi: ―Cậu đi ngủ trước đi, sáng sớm mai có tiết nữa.‖
―Cậu không nói tôi cũng đoán được.‖ Tôi chịu đựng choáng váng cùng với tiếng ong ong trong tai, vịn lấy vách tường sau lưng tự giễu cười nhạo: ―Hắn chắc chắn nói với lão sư là hắn muốn đem danh ngạch dự thi tặng cho tôi, lão sư không đồng ý, có phải hay không?‖
Mã Tiêu Tiêu không nói gì, tôi biết, đây là hắn ngầm thừa nhận. Tôi dựa lưng tường ngửa mặt lên trời cười dài: ―Tôi thật ngu ngốc, cậu đã sớm nhìn ra hắn cố ý bị thương cánh tay, mà tôi vẫn chẳng hay biết gì.‖
―Tề Ca cũng là có ý tốt, hắn cảm thấy các ngươi là bạn thân của nhau nên……‖ Mã Tiêu Tiêu phát giác tôi không ổn, đi tới kéo tôi.
―Ha ha! Bạn thân đấy!‖ Tôi quỷ dị cười lên, ―Còn thân hơn so với các cậu tưởng tượng nữa kìa! Thân đến mức cùng đến cùng đi, lấy trả giá để được hồi báo……‖
―Ngủ đi!‖ Mã Tiêu Tiêu mạnh mẽ tha tôi về phòng ngủ.
Nằm trên giường, tôi nhìn lên trần nhà, bên tai tựa như nghe tiếng biển rộng thét gào, còn ngực nặng nề như bị một tảng đá lớn đè ép. Tề Ca, cậu biết rõ quyên tiền sẽ tổn thương lòng tự trọng, vì sao lại không biết cậu làm như thế sẽ đồng dạng tổn thương lòng tự trọng của tôi? Tôi không cần cậu cố ý khiêm nhường, thứ tôi muốn chính là tôn nghiêm nguyên vẹn! Cậu căn bản không nợ tôi cái gì, bởi vì tôi, cam tâm tình nguyện!
Một đêm không ngủ, không cần Tôn Sâm bên cạnh kêu quỷ cũng đủ biết sắc mặt mình có bao nhiêu kém. Nhưng khi soi gương, tôi vẫn bị giật mình vì bộ dạng khủng bố của bản
thân. Quầng mắt đen thui hõm vào, vết bầm bên má trái sưng đến doạ người, hai bên mặt đã không còn cân xứng. Càng đáng sợ hơn là, nằm nguyên một đêm, chứng ù tai và chóng mặt của tôi không hề chuyển biến tốt, cái đầu chỉ cần động đậy chút thì tiếng ồn trong tai liền ầm ầm vang lên.
Từ phòng tắm đi ra, tôi gặp phải Tề Ca, hắn há miệng thở dốc vừa muốn nói, tôi nhanh chóng dời tầm mắt không nhìn hắn, mặt mày lạnh lùng lướt ngang qua.
Cố nén khó chịu trong người, tôi kiên trì đi vào phòng học. Tiết học nghe nhạc tấu, tiếng ồn trong tai làm tôi căn bản không thể phân rõ từng nốt nhạc. Lão sư cảm giác được tôi biểu hiện khác thường, xem xét vết bầm trên mặt tôi, thực nghiêm khắc bảo tôi: ―Tôi phụ trách dạy học, kiểm tra sắc mặt không nằm trong phạm vi chức trách của mình. Tôi mặc kệ là em đánh nhau với ai, nhưng tôi phải nhắc nhở, màng tai của em có thể bị thương, cái này trực tiếp ảnh hưởng đến hiệu suất nghe giảng. Em phải nhanh chóng đi khám và điều trị đi, không thể kéo dài thêm đâu.‖ Lúc ông xoay người, tôi nghe được ông thở dài lẩm nhẩm: ―Học sinh bây giờ thật là……‖
Vừa tan học, Tề Ca chạy lại đây, không thèm nói một câu, chụp lấy cổ tay tôi tha ra bên ngoài. Tôi giãy tay hắn liều mạng muốn tránh né, nhưng vẫn bị kéo từng bước một ra khỏi chỗ ngồi. Trong lúc tranh chấp, tiếng bàn va chạm phải vang lên, một đống bàn nằm bừa bãi trên mặt đất, những đứa bạn chung phòng tò mò quay đầu lại nhìn. Tôi vùng vẫy bị hắn lôi tới trước cửa phòng, Mã Tiêu Tiêu chạy lại ngăn cản.
―Tề Ca, cậu không cần quá đáng!‖ Ngữ khí của Mã Tiêu Tiêu vô cùng nghiêm khắc, nói xong, hắn thương hại liếc nhìn tôi một cái. Ánh mắt hắn làm tôi xúc động muốn rơi lệ.
―Cút ngay!‖ Tề Ca gầm lên với Mã Tiêu Tiêu.
Khẩu khí của Mã Tiêu Tiêu bỗng chốc dịu xuống: ― Tề Ca, tôi không biết các cậu đã xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng tất cả mọi người là anh em tốt. Hắn bị thế này, cậu không thể ra tay với hắn nữa.‖
―Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm gì hắn.‖ Bàn tay Tề Ca đang nắm chặt cổ tay tôi thoáng chút buông lỏng, ―Tôi dẫn hắn đi tìm bác sĩ.‖
Mã Tiêu Tiêu gật gật đầu, nghiêng người để cho chúng tôi đi qua.
Bác sĩ nói, màng tai tôi bị thủng, nhưng không nghiệm trọng đến mức phải mổ, có thể dựa vào năng lực tái tạo của màng tai, chờ nó tự động khép lại. Cảm giác choáng váng dần biến mất, nhưng ù tai vẫn tiếp tục kéo dài đến khi màng tai tôi lành lặn hoàn toàn, quãng thời gian này mất khoảng một tháng.
Từ phòng y tế đi ra, tôi đi nhanh như bay ở đằng trước, Tề Ca vội nhắm mắt theo đuôi đằng sau. Tôi tức giận dừng chân, xoa cổ tay sưng đỏ nói với hắn: ―Nếu ngươi đi theo ta, ta lập tức đem chuyện ta và ngươi ở trên giường nói ra.‖
Nghe xong những lời này, Tề Ca ngừng bước. Tôi biết, câu uy hiếp này phi thường hữu hiệu đối với hắn, hắn tuyệt đối không dám để chuyện đó lộ ra. Kỳ thật, tôi cũng sợ hãi, kiểu uy hiếp này cũng đồng dạng hữu hiệu đối với tôi.
Qua một tuần, đầu tôi hết bị choáng váng, nhưng chứng ù tai vẫn chưa hết. Trong khoảng thời gian ấy, tôi không hề nói chuyện với Tề Ca lấy một lời, thậm chí con mắt còn không thèm nhìn.
Chiến tranh lạnh đến ngày thứ bảy, tối đó, Tề Ca đeo tai nghe nằm trên giường nghe nhạc hoà tấu, tôi buồn bực ngồi trước bàn học bôi nhựa thông lên cây vĩ, Mã Tiêu Tiêu và Tôn Sâm không biết mắc chứng thần kinh gì, tranh luận tới mức mặt đỏ tía tai về chiêu thức đấu kiếm giữa Pháp và Ý.
―….Pháp chú trọng tính linh hoạt của động tác tay, không như Ý động tác chém có lực sát thương hơn…‖ Nói xong, Mã Tiêu Tiêu thuận tay giật lấy cây vĩ tôi đang cầm, bày ra tư thế đấu kiếm vung múa vài đường trên không trung, ―Lúc này mới thể hiện được cách đấu…‖
Không đợi hắn nói xong, tôi đã muốn theo bản năng nhào lên giật cây vĩ trở về, bật đèn bàn cẩn thận kiểm tra.
Tôn Sâm ―thiết‖ một tiếng, bĩu môi: ―Có cần thế không? Cây vĩ là dùng để sử dụng, có cần trân trọng đến mức vậy không?‖
Tề Ca nằm trên giường bật mạnh ngồi dậy, nhìn trừng trừng cây vĩ trong tay tôi. Đó là một cây vĩ gỗ sai-pan 61 khắc y hệt như cái của hắn. Lòng một trận bối rối, che giấu đi đến trước bàn học thu gom nhạc phổ và cây đàn, bỏ lại một câu ―Tôi đi phòng luyện đàn‖, mở cửa chạy ra ngoài.
Mã Tiêu Tiêu gọi lại: ―Bây giờ cậu nghe còn không rõ, làm sao luyện đàn?‖
Tề Ca đứng lên, ánh mắt sâu thằm nhìn tôi chằm chằm giống như muốn nói cái gì,….
―Không sao, coi như luyện chơi, tìm lại cảm giác vậy!‖ Tôi thuận miệng trả lời Mã Tiêu Tiêu, vội vàng đóng cửa phòng ngăn cách ánh mắt nóng rực của Tề Ca.
Hơn mười giờ, tôi ra khỏi phòng luyện đàn, ở đại sảnh gặp được Tiểu Từ Nhân từ trên lầu đi xuống. Đây là lần đầu tiên chúng tôi lại gặp mặt sau vụ đánh nhau hôm đó. Hắn đứng trước trước cầu thang nhìn tôi cười khẩy, tôi làm như không thấy đi lướt qua hắn, hắn liền đi theo sau. Tôi không muốn đánh nhau, nếu hắn không tấn công, tôi tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay, thích chơi trò theo dõi thì cứ việc làm.
Tôi không muốn bị nhiều người xem, liền chọn một con đường nhỏ yên tĩnh đi về phòng trọ. Đi đường này phải xuyên qua một con hẻm nằm giữa hai toà nhà bỏ hoang, hai đầu hẻm đầu có gắn hàng rào lưới sắt, nếu muốn đi thì nhất định phải vượt qua đống trở ngại này. Rất nhiều sinh viên thà rằng đi đường vòng xa hơn, cũng không chịu đi con đường tắt đầy rắc rối. Bởi vậy, con đường này rất ít người đi ngang, cho dù thật sự có xảy ra đánh nhau, cũng sẽ không lôi kéo nhiều người vây xem.
Tôi nhảy qua cái hàng rào thứ nhất, lững thững đi dọc theo con đường chật hẹp giữa hai toà nhà, Tiểu Từ Nhân cũng theo sát nhảy từ trên hàng rào xuống.
―Uy!‖ Hắn gọi một tiếng. Tôi cười cười xoay người. Xem ra hắn quyết định khai chiến với tôi một lần nữa tại đây.
Trong nháy mắt xoay người, tôi thấy Tề Ca từ hàng rào thả người nhảy xuống sau lưng hắn. Nguyên lai Tiểu Từ Nhân kêu ―Uy!‖ kia không phải gọi tôi.
―Hai đánh một là không công bằng, đúng không?‖ Tiểu Từ Nhân nhìn Tề Ca rồi lại nhìn tôi, cắn răng nói: ―Thì ra là ngươi sắp đặt!‖
―Người anh em, chuyện lần trước đắc tội nhiều quá. Bọn ta cũng mong có cơ hội giải thích với ngươi.‖ Tề Ca giật khoé miệng, bày ra một nụ cười tươi rói.
―T…‖ Tôi vừa định nói không phải, lập tức bị Tề Ca đánh gảy: ―Cậu xấu hổ thì đừng nói. Người của ngành dương cầm sẽ không tính toán chi li đâu.‖
Tiểu Từ Nhân lại dò xét tôi và Tề Ca một chập, nửa tin nửa ngờ: ―Quên đi, đánh nhau mà bị trường phát hiện thì thể nào cũng bị gạch tên.‖
―Vậy ngươi còn đi theo ta?‖ Tôi cảm thấy hắn thật sự buồn cười.
―Ai đi theo ngươi hả? Ta chỉ muốn vượt qua, cho ngươi đi theo sau kia kìa! Ai biết ngươi đi đường nhanh như vậy.‖ Tiểu Từ Nhân đảo mắt xem thường, đi thẳng về phía trước, bay qua một cái hàng rào sắt rồi mất hút trong bóng đêm.
Tề Ca đi đến bên cạnh tôi, hơi xấu hổ mở miệng: ―Thật đúng là mẹ nó trùng hợp.‖
―Trùng hợp cái rắm!‖ Tôi khinh thường bĩu môi. Hắn nhất định là đi theo chúng tôi từ phòng luyện đàn, còn có mặt mũi nói ―trùng hợp‖.
―Đừng nghĩ trốn tôi, cậu trốn không thoát đâu.‖ Hắn kéo tôi vào trong lòng, gắt gao đặt tại ngực.
―Mũi của tôi…. đè muốn gãy nè!‖ Mặt tôi chôn trong lòng Tề Ca, cái gáy lại bị tay hắn ấn chặt, cơ hồ cũng bị đè tiến vào trong ***g ngực hắn, cái mũi đau ê ẩm.
―Lắm mồm!‖ Hắn buông ra, nâng mặt tôi lên, tinh tế hôn lên hàng lông mi, con mắt, ―Tin tưởng tôi, hai sự kiện thật sự không liên quan, tôi thật sự không phải muốn tổn thương lòng tự trọng của cậu……‖ Gằn từng tiếng một, theo cái hôn của hắn tiến vào trong miệng tôi. Sau đó, nóng bỏng lướt qua cổ họng, thấm vào con tim.
Hắn cởi dây nịt của tôi ra, ở bên tai tràn ngập nỉ non hấp dẫn: ―Biết không? Tôi vừa rồi nghe đi nghe lại 《L’Apres-midi d’un Faune》 suốt. Sắp nhớ cậu muốn chết rồi!‖
Tôi ngửa cao cổ rên rỉ, cố đứng thẳng người thở hổn hển mắng, ―Mẹ nó, có phải máu màu vàng khắp người ngươi đều đang sôi trào đúng không?‖
―Cậu mở miệng thật là, để xem tôi thu thập cậu thế nào!‖ Tề Ca kéo quần dài lẫn quần lót của tôi xuống tới mắt cá chân, hạ thân của tôi trong chớp mắt liền bại lộ giữa gió đêm mùa hè, ở dưới ánh trăng sáng tỏ.
Mặt tôi dán vào vách tường thô ráp, thân thể bị hắn dùng lực kéo vào trong lòng lại bị đột ngột đẩy về phía tường. Tôi đau muốn khóc, lại hạnh phúc muốn cười.
Tôi gian nan xoay đầu, khuôn mặt kích tình mãnh liệt của Tề Ca bị ánh trăng phủ một tầng ánh sáng mờ ảo, giống như Mục Thần mà tôi vẫn nằm mơ.
―Tề Ca……‖ Tôi cúi đầu gọi tên hắn, thanh âm đúng là mị hoặc mê người chưa từng có.
―Ân?‖ Hắn chậm động tác lại, gương mặt ướt đẫm mồ hôi dán vào một bên mặt tôi.
―Hôn tôi…..‖ Tôi hé mở đôi môi cùng chờ đợi.
Tề Ca ôn nhu tỉ mỉ hôn tôi, đầu lưỡi vẽ loạn trên vành tai tôi, thủ thỉ bên tai: ―Khi ấy tôi nhất định điên mất rồi…… Mới có thể xuống tay nặng như thế. Đừng hận tôi…. thật sự là….lời cậu nói… rất đáng giận……‖
Tôi mơ hồ đứt quãng nói: ―Nếu… cậu xuống tay không đủ nặng… Tôi sẽ…. hận cậu cả đời….‖ Nếu hắn không hề ra tay, mà là ngầm thừa nhận lời tôi nói, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không tha thứ cho hắn.
―Đứa ngốc này, tên thuỷ yêu ngu ngốc này!‖
Tề Ca bất ngờ dùng lực đẩy mạnh thắt lưng tôi một cái, tôi thất thanh hét chói tai. Mới vừa kêu nửa tiếng, miệng lập tức bị tay hắn che lại, hoá thành từng tiếng nức nở……
―Tôi thề, quyết không tổn thương cậu nữa dù chỉ là một ngón tay!‖
Mã Tiêu Tiêu và Tôn Sâm đối với chuyện tôi với Tề Ca đột nhiên hoà hảo, lại càng thân thiết hơn so với trước kia, cảm thấy thập phần kì quái. Mã Tiêu Tiêu không ngừng nhắc đi nhắc lại: ―Nửa đêm tự dưng mạc danh kỳ diệu đánh nhau một trận, lại tự dưng nửa đêm mạc danh kỳ diệu làm lành, hai người các cậu đúng là quái nhân.‖ Tôn Sâm đối với việc tôi trở nên tốt tính càng buồn bực hơn. Lúc màng tai tôi chưa lành hẳn, thính lực còn không tốt, đã lỡ miệng mắng tôi ―kẻ điếc‖, tôi vẫn mỉm cười không để tâm, làm hắn không khỏi hồ nghi: ―Đừng nói là cậu nhịn một ngày ngào đó thừa dịp tôi không chuẩn bị, hung hăng trừng trị tôi một lượt nha?‖
Ban đêm ở phòng trọ, tôi thường thường nằm nghiêng trên giường, dõi mắt trông về phía Tề Ca ở chiếc giường đối diện, nhìn gương mặt ngủ say như đứa nhỏ của hắn, nhìn hắn buông cánh tay bên cạnh giường, nhìn hắn trở mình, vẫn nhìn mãi cho đến khi giấc ngủ cướp đi ý thức. Có đôi khi, Tề Ca cảm thấy tôi đang nhìn mình, liền ngẩng đầu nhìn lại tôi, chúng tôi liền lặng lẽ đối diện trong bóng đêm, ánh mắt đan vào nhau. Nếu khi đó có người đi xuyên
qua tầm mắt đang dây dưa giữa chúng tôi, có lẽ sẽ bị tổn thương đi! Thỉnh thoảng, chúng tôi khẽ khép mở đôi môi, cách xa mấy thước không gian, ở bầu không khí im ắng hôn môi. Càng nhiều thời điểm chúng tôi không kiềm nổi bản thân, chạy vào phòng tắm làm chút triền miên ngắn ngủi……
Mỗi khi Tề Ca tắm, tôi từng nhiều lần giả vờ muốn dùng nhà xí mà chạy vào, dựa lưng vào tấm gương bị hắn hôn đến toàn thân đều hư nhuyễn…. Khi hắn không chịu đựng được nữa mà luồn tay vào quần tôi, tôi cố gắng khắc chế dục vọng sôi sục trong người, giãy khỏi cái ôm của hắn chạy trốn về phòng ngủ, mặc luôn quần áo ướt chui vào trong ổ chăn, hai tay bưng gò má đang nóng lên, cười ngây ngô không tiếng động…..
Còn lúc tôi tắm rửa, Tề Ca cũng từng nhiều lần làm bộ như muốn dùng nhà xí mà tiến vào, ôm thân mình trần trụi của tôi, hôn khắp toàn thân tôi, ở ngực ở bụng hằn in vô số vết hôn đỏ bừng…. Tôi đẩy đầu hắn ra, không cho môi hắn dừng ở trên cổ mình. Mùa hè đã tới rồi, không thể mặc áo cao cổ…. Còn sót lại một chút ý thức làm cho tôi nâng mặt Tề Ca lên, hôn thật mạnh lên môi hắn, rồi bất thình lình đẩy hắn ra: ―Mau cút, bọn họ muốn nghi ngờ bây giờ.‖
Thế nhưng, chúng tôi vẫn khiến cho hai vị bạn chung phòng hoài nghi.
Lúc tôi cùng Tề Ca một trước một sau bước ra khỏi cửa nhà tắm, Tôn Sâm chỉ vào chúng tôi hô lên: ―Hai người các cậu có bệnh phải không?‖
Tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh vù vù ứa ra, nhớ đến hắn từng nói ―Nam nhân không cần nữ nhân, chắc chắn có bệnh‖, trái tâm càng đập mạnh dữ dội. Tôi cố đóng chặt đôi môi, sợ trái tim thật sự nhảy ra khỏi miệng.
Sắc mặt Tề Ca tức thì trở nên trắng bệch. Hắn mặt mày cứng ngắc, miệng mồm lắp bắp: ―Cậu, cậu có ý gì?‖
―Có ý gì?‖ Mã Tiêu Tiêu từ bàn học xoay người, đón câu chuyện hỏi ngược lại, ―Hai người các cậu có phải vừa nghe tiếng nước chảy ào ào liền không kiềm được tiểu tiện nha? Hễ một người tắm sẽ có một người đi nhà xí, định uống nước tiểu cóc a?‖
Tôi và Tề Ca đồng thời thở ra một hơi, nhìn nhau hiểu ý, một người tiến lên tóm Mã Tiêu Tiêu, người kia tóm Tôn Sâm, cùng cho một trận.
―Tôi cho các cậu miệng chó không phun được ngà voi.‖ Tôi kéo ngược tay Mã Tiêu Tiêu ra sau, đè hắn nằm sấp trên giường, đầu gối đặt trên lưng hắn quát lớn: ―Nói, ai uống nước tiểu cóc? Hả?‖
Tôn Sâm bị Tề Ca bóp cổ ấn tại vách tường, hữu khí vô lực xin tha: ―Ta thua, ta thua, đại ca. Là ta có bệnh, ta có bệnh viêm bàng quang, ta có bệnh chó dại được chưa?‖
Nghe nói, người bệnh viêm bàng quang không thể nhịn tiểu, còn bệnh chó dại thì sợ nước, mà người nếu uống nhầm nước tiểu cóc khi nghe tiếng nước chảy thì sẽ không nhịn được nước tiểu.
Hết chapter 8
────────────────────────────────────────────────
《Tam xoá khẩu》 (ba ngã rẽ):
Một bộ phim điện ảnh hình sự Hồng kông do Quách Phú Thành, Trịnh Y Kiện, Ngô Ngạn Tổ đóng vai chính.
Tác giả :
Vu Tiệp