Mục Thần Đích Ngọ Hậu
Chương 12
Về đến nhà, tôi không ăn cơm, cũng không biết thời gian, từ ngăn tủ lấy ra chai Chivas Regal 12 năm đã khui còn phân nửa, vừa uống vừa xem đi xem lại cuốn băng. Trong tiếng nhạc quen thuộc, nhìn thấy Nijinsky và Thuỷ tinh linh mềm mại, uyển chuyển với vũ điệu hai người, nhìn thấy màn Nijinsky độc diễn ẩn chứa động tác thủ *** khi hồi tưởng giấc mộng……
Ngoài cửa sổ, bầu trời từ tối đen chuyển sang trắng xoá, cho đến khi rực rỡ ánh mặt trời. Mỗi cái nhíu mày, mỗi cái tươi cười của Tề Ca lần lượt tái hiện trước mắt: đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn, con ngươi đen bóng, ngón áp út vuốt nhẹ khoé môi, tay phải cầm vĩ khẽ đung đưa, đôi mắt đăm chiêu khi lật nhạc phổ, vẻ mặt hào hứng khi kéo đàn ở JJ disco, biểu cảm tựa như Mục Thần dưới ánh trăng……..
Tôi khép mắt lại trốn tránh……..
Phảng phất hắn vuốt ve lông mi tôi: ―Tự mình chuốc khổ, tội tình gì chứ?‖
Dường như hắn thở gấp bên tai thủ thỉ: ―Ngươi này thuỷ yêu….‖
Tiếp theo đó, tiếng ca của hắn mơ hồ truyền đến: ―……. A man needs a woman, like a fish needs a bicycle……..‖
Tôi che hai tai, nhắm chặt hai mắt, nhưng không cách nào xoá được Tề Ca trong tâm trí.
Trước mặt, hắn giơ cây Tàng đao đe doạ: ―Sau này, nếu cậu dám thủ thỉ với người khác, còn dám cười khúc khích với người khác, tôi sẽ dùng cái đao này lấy mạng của cậu đó!‖ Thế nhưng, kẻ nói câu này giờ đây lại cùng người khác thủ thỉ, cùng người khác tươi cười…….
Tôi dùng sức vẫy đầu, lại vẫy không đi vết máu hiện diện khắp nơi. Trên những mảnh gương vỡ vụn, vô số chấm đỏ loang lổ không ngừng loé ra trước mắt……..
―Chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai!‖ Tôi lắc đầu, cầu nguyện hết thảy hỗn loạn mau chóng biến mất.
―Ngươi vọng tưởng!‖ Hắn hung ác trả lời khiến cho tôi một trận run rẩy.
―Tốt! Là ta thiếu nợ ngươi, ta trả! Con mẹ nó, coi như lão tử đi vay nặng lãi đi, ta trả gấp đôi cho ngươi là được!‖ Tôi mắng, lao tới trước bàn học trong phòng ngủ, lôi cây Tàng đao ra. Không hề do dự, thậm chí có phần cấp bách rạch một đường trên cổ tay. Vài giọt máu văng tung toé xuống mặt bàn. Tôi chạy qua phòng khách lấy cái khăn, dọc đường đi giơ cao cánh tay trái để máu chỉ kịp chảy dọc xuống, không làm dơ nơi khác.
Chờ tôi lau sạch vết máu trên bàn, máu ở cổ tay đã muốn ngừng chảy, nhớ tới cảnh đặc tả bình nước nóng trong《Hoàng đế cuối cùng》, tôi vọt vào phòng tắm, đặt tay dưới vòi nước nóng. Máu trào ra bị nước cuốn đi, dòng nước màu đỏ nhạt chảy xuống đánh thành vòng xoáy trong bồn. Nhiều như vậy chắc là đủ rồi nhỉ? Tôi quyết định cấp Tề Ca một cú điện thoại, nói với hắn, chúng ta giờ này thật sự thanh toán xong.
Có thể do một đêm không ngủ, tôi mệt mỏi đến mức choáng đầu hoa mắt. Quỳ hẳn bên bồn tắm, cái trán đặt trên thành bồn, tay trái vẫn đặt dưới vòi nước nóng, còn tay phải cố sức lục lọi túi quần lôi điện thoại di động ra, ấn dãy số đã lưu sẵn……
―Alô!‖ Là thanh âm ngọt ngào của Lạc Cách Cách. Bọn họ đang ở cạnh nhau.
―Alô? Xin hỏi cậu tìm ai vậy?‖ Nàng ngừng một chút, chợt bừng tỉnh, ―Nga, cậu tìm Tề Ca đúng không? Chờ chút a!‖
Sau một trận im lặng, giọng nam trung thân thuộc truyền đến: ―Alô! Tề Ca nghe đây!‖
Tôi muốn nói chuyện, nhưng buồn ngủ vô cùng, làm thế nào cũng không mở miệng nổi.
Hắn ở trong ống loa hô to: ―Vu Tiệp! Là cậu phải không? Sao không nói lời nào?‖
Di động từ trong tay chảy xuống, tôi lười đi nhặt. Trước ngủ một giấc đã, hết thảy chờ tỉnh lại nói sau.
Rốt cục, mảnh gương vỡ vụn dính đầy màu đỏ của máu chậm rãi phai nhạt. Xuyên qua cửa sổ phòng tắm, tôi thấy một góc trời lộ ra từ khe hở giữa các dãy toà nhà cao tầng, xanh thẳm trong vắt. Này là thứ màu sắc đạm mạc của trời quang ngày tuyết, phải chăng nó chính là thiên thanh trong truyền thuyết, từng khiến vô số anh hùng động dung……
Vừa cảm giác tỉnh lại, màu xanh trước mắt biến thành màu trắng, lão mẹ dựa vào vai lão ba khóc nức nở.
Bọn họ không phải đi công tác sao? Vì cái gì lại trở về nhanh như vậy? Tôi có chút nghi hoặc.
Nhìn thấy tôi tỉnh, lão mẹ vỗ về mặt tôi nghẹn ngào hỏi: ―Vì cái gì? Tiểu Tiệp, vì sao phải làm chuyện điên rồi? Con đang trách mẹ sao? Con muốn trừng phạt mẹ không quan tâm đến con phải không?‖
―Được rồi, người đã tỉnh lại, em có thể yên tâm. Mấy bữa nay không nghỉ ngơi đàng hoàng, em về trước ngủ một giấc đi, để anh và nó nói chuyện.‖ Lão ba an ủi lão mẹ, tiễn bà ra khỏi phòng bệnh.
Ông ngồi lại bên giường, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: ―Có thể nói cho ba biết lý do được chứ?‖
Tôi dần hiểu ra được chuyện gì xảy ra. Tự sát? Vì cái gì bọn họ luôn nghĩ tôi dũng cảm như vậy? Rõ ràng tôi rất bình tĩnh hành động, bọn họ lại bẻ cong nó. Tôi nhịn không được muốn cười, cố gắng nén xuống.
―Ba hiểu lầm rồi, con không can đảm đến mức lấy tính mạng ra đùa giỡn đâu, con còn chưa sống đủ nữa là.‖
―Hiểu lầm? Quả thực hồ đồ! Nếu không nhờ người bạn họ Tề kia của con, chỉ sợ con sẽ không còn được gặp lại ba mẹ đâu.‖
Tôi tránh đi ánh mắt phẫn nộ của lão ba, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Tề Ca dễ dàng tìm được bạn gái rồi, nhưng tôi không cách nào nghe theo lời đề nghị của hắn được. Hắn rốt cuộc cố chấp muốn điểm cái gì ở khối đất nhiễm phèn này chứ? Muốn một lần nhổ tận gốc nhất định rất khó khăn, tôi chỉ có thể lựa chọn quên lãng. Mà điều kiện trước tiên chính là nhắm mắt làm ngơ.
Tôi chuyển hướng lão ba: ―Học kỳ sau con muốn sang Pháp du học, bầu không khí nghệ thuật nơi đó tốt hơn, trình diễn nhạc thính phòng cũng được coi trọng hơn ở đây.‖
―Tự con lo thủ tục đi, ba mẹ cũng không có thời gian giúp con. Cần bao nhiêu tiền cứ nói cho ba biết trước.‖ Thi thoảng gián đoạn, lão ba liên tục nhìn đồng hồ.
Ông đang tranh thủ thời gian. Tôi suy đoán, ngoại trừ khả năng tôi tiếp tục ―tìm cái chết‖, ông lại nghĩ tới công tác, cõ lẽ sẽ rời phòng bệnh đi thẳng đến sân bay.
―Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng gây rắc rối nữa. Ba còn có công việc, đợt này mẹ con sẽ lưu lại Bắc Kinh nhiều hơn hai ngày, cần cái gì con cứ nói với mẹ đi.‖
Nhìn lão ba kéo hành lý dưới góc giường ra vội vã rời đi, tôi không khỏi bội phục năng lực trinh thám của bản thân.
Đại khái trước khi xuất phát lão ba đã đem tình hình của tôi kể rõ cho lão mẹ, cho nên ngày hôm sau bà đến đưa cơm vẻ mặt khá nhẹ nhõm. Bà nói hộp canh gà táo đỏ này là nhờ một vị hộ lý chỉ cho cách nấu, đặc biệt cho tôi bổ huyết. Giọng điệu của bà làm tôi cảm thấy chắc là tôi nên dời đến khoa phụ sản cho rồi.
Bà lại hỏi tôi đã tán gẫu cái gì với người bạn họ Tề kia? Tôi có chút mạc danh kỳ diệu. Bà nói có gặp hắn ngoài cổng bệnh viện, còn xã giao vài câu, chẳng lẽ hắn không có tới xem tôi?
Tôi cố ý chuyển đề tài: ―Bộ chúng ta mua nhà ở Thông Châu sao?‖
Lão mẹ nói, bà đang chuẩn bị kể tôi nghe chuyện này. Lúc trước bà và lão ba nghe lời đồng sự khuyến khích mua một căn ở tân phố hoàng gia, chưa kịp báo tôi hay thì tôi đã xảy ra chuyện. Lúc đi có uỷ thác toàn quyền tu bổ cho một người bạn, hiện tại chắc đã hoàn công. Ngày mai bà phải đi công tác, đành nhờ tôi hoàn công xong đi nghiệm thu, giao khoản tiền còn lại.
Nói tới đây, bà có chút áy náy: ―Mẹ biết bây giờ thân thể con còn chưa bình phục hẳn, đi không được thì để chờ ba mẹ về cũng được.‖
Tôi ngồi trên giường vỗ ngực cam đoan: ―Việc này cứ giao cho con. Ngày mai con có thể xuất viện.‖
Bất quá, tôi không lay chuyển được bác sĩ, bị bắt buộc nằm viện thêm ba ngày. Sau khi xuất viện, chuyện thứ nhất chính là đổi di động mới. Giải quyết ổn thoả chuyện nhà ở, tôi quay về căn nhà cũ thu dọn đơn giản, cùng ngày liền dọn tới tân thôn hoàng gia.
Căn nhà mới trang hoàng xong, vật dụng bài trí đều mới tinh, tôi không thích mùi này liền mở cửa sổ suốt đêm. Có hôm Bắc Kinh gió to nhiệt độ giảm, tôi đông lạnh bị bệnh, phát sốt ho sù sụ dày vò hơn hai tuần. Vừa hết bệnh vài ngày, tôi lại mắc bệnh kén ăn, ăn cái gì phun cái đó, chỉ có thể dựa vào thuốc tiêm dinh dưỡng duy trì thể lực. Ngay cả thủ tục nghỉ học cũng là lão ba làm giúp tôi. Trải qua mấy tháng trị liệu dược vật và trị liệu tâm lý, chứng kén ăn của tôi đến cuối tháng 4 mới khỏi hẳn.
Cũng may trong thời gian sinh bệnh, người môi giới công ty tư vấn du học một mực giúp tôi liên hệ đi Pháp. Đầu tháng 7, tôi nhận được thư trúng tuyển của Học viện âm nhạc Paris – ngôi trường cũ của Debussy, bắt đầu tiến hành các thủ tục xuất ngoại rườm rà.
Cuối tháng 8, tôi quay về nhà cũ thu thập hành trang đi Pháp, lật trong ví tiền cũ tìm được điện thoại của Hạ Khánh Sinh. Tôi hơi do dự, vẫn là gọi đi. Dù sao làm bạn một hồi, ra đi cũng phải nói một tiếng.
Hạ Khánh Sinh vừa nghe là tôi, lập tức ở trong điện thoại reo lên: ―Hảo tiểu tử, tôi còn nghĩ cậu bốc hơi khỏi thế gian rồi chứ!‖
Tôi đem chuyện xuất ngoại báo cho hắn biết, hắn bảo trước khi đi nhất định phải hội tụ một phen, tôi nói quên đi, đều bận cực kỳ, có tâm ý là được rồi.
Hắn chần chờ một chút, ngập ngừng nói: ―Có người… vẫn muốn gặp cậu.‖
Tôi biết hắn nói đến ai, kêu người kia tiếp điện thoại.
Double nghe giọng tôi, trầm mặc ít nhất một phút đồng hồ mới lên tiếng: ―Không ngờ còn có thể liên lạc được. Cứ tưởng cậu không muốn để ý tôi nữa.‖
Tôi đơn giản giải thích: ―Tôi bị bệnh một trận, rất nghiêm trọng, ở bệnh viện ngây người vài tháng. Không muốn để bạn bè lo, cho nên ai tôi cũng chưa nói.‖
Hắn hỏi tôi hiện tại thân thể thế nào, tôi đáp: ―Thân thể vô cùng lớn, ăn ai ai cũng thích!‖
Double ở trong điện thoại cười gượng hai tiếng: ―Nhớ cậu quá. Kỳ thật chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần phải không?‖
―Cũng không phải, nhất kiến như cố a! Hiện giờ cậu ra sao rồi?‖
Hắn tiếp tục lặng thinh trong chốc lát, ―Về những chuyện hư hỏng này chỉ sợ cậu đã sớm biết. Thật ra, tất cả chỉ là đạn sương mù, toàn để che giấu cho việc đại nghịch bất đạo phía sau!‖
―Tôi biết.‖
―Cậu có người thích rồi phải không?‖
―Ừ.‖ Tôi thản nhiên trả lời. Chuyện này tôi thật tình không muốn phủ nhận.
―Buổi tối hôm đó, cậu khóc dữ dội lắm.‖
Tôi cắn môi.
―Sau lễ quốc khánh tôi sẽ kết hôn.‖ Khi Double nói những lời này, khẩu khí quá mức nặng nề, căn bản không giống thông báo chuyện vui, ngược lại giống như đang nghe ―Tôi mắc bệnh nan y.‖
Vì thế, tôi không nói với hắn tiếng chúc mừng, mà là bảo trọng.
Trước một ngày ly khai Bắc Kinh, tôi đến bưu điện, đem cây vĩ gỗ saipan đã lâu không dùng gửi về chủ cũ. Không nhắn lấy một chữ.
Trên đường từ bưu điện về nhà, tôi thấy quảng cáo quả việt quất ―Lam môi‖, lập tức liên tưởng đến màu lam đậm trên đầu mình. ―Lam môi‖, đỉnh đầu toàn là màu lam xui xẻo, bởi vậy nên mới bệnh muốn chết đi sống lại? Lập tức tôi gọi chiếc taxi chạy thẳng đến Đông Tứ,
đổi tóc sang màu rượu đỏ. Chỉ mong bắt đầu từ hôm nay, tôi thật sự có thể hồng vận phủ đầu.
Ngày 24 tháng 9, tôi lên máy bay đi Pháp. Một mình.
Tết âm lịch năm 2002, tôi đến Pháp đã muốn nửa năm.
Tôi thường xuyên đứng trong vườn trường Học viện âm nhạc Paris, đối diện pho tượng Debussy ngẩn người.
Tôi mua một cái hồ cá phi thường xinh đẹp cùng một con Kim ngư màu hồng phấn. Hai ngày sau, Kim ngư kia chết không rõ nguyên nhân.
Tôi lại mua một con Kim ngư giống hệt con đầu tiên, nó ở trong hang cá sinh tồn được năm ngày.
Lần thứ ba khi mua Kim ngư, tôi thuận tiện mua một quyển hướng dẫn nuôi Kim ngư trong nhà, không đợi tôi xem hết quyển sách, nó liền rời khỏi thế giới này.
Sau cùng, tôi mua một con rùa Ba Tây. Mỗi khi ngồi trước hang cá ngắm nghía con rùa, tôi sẽ hung tợn đe doạ: ―Mẹ nó, ta xem ngươi dám chết. Ngàn năm vương bát vạn niên quy, ta chết cũng không cho ngươi chết!‖
Mang theo dưa leo mua từ siêu thị cho con rùa Ba Tây, tôi lững thững đi bộ về trường, dừng chân đứng trước pho tượng Debussy. Nắng chiều chiếu rọi lên tôi, đem chiếc bóng hắt về phía trước pho tượng. Tôi thả lỏng tứ chi ngồi xuống mặt cỏ đối diện pho tượng, nghiêng người dựa vào nó, đá hoa cương lạnh như băng chống lấy trán cùng vai trái tôi. Vươn ngón tay, vô ý thức viền theo dòng chữ khắc bên trên: 1862 …….
Khi ngón tay vẽ đến thanh gạch ngang năm mất, một người tiến tới gần tôi ngồi xuống bên cạnh, vươn tay bao trùm bàn tay tôi, hai ngón tay tiếp tục cùng vẽ bốn con số còn lại: 1918.
Giấc mộng lần này lại có cảm giác chân thật đến kỳ lạ, tôi cười khẽ không tiếng động, vẫn không nhúc nhích, bảo trì tư thế ban đầu. Ánh mắt nhìn chăm chăm hư không, si mê ngửi lấy mùi hương bạc hà thơm ngát quen thuộc kia, bàn tay tuỳ ý để hắn nắm, dán sát vào ***g ngực ấm áp đằng sau. Tôi kinh hỉ nhìn xuống bàn tay mình, nhìn thấy Tề Ca cười tươi dưới ánh mặt trời, giống như nhìn thấy Mục Thần được hào quang bao phủ.
Tôi kiềm chế nỗi vui mừng khôn xiết, trong lòng thầm nguyện cầu, hãy để giấc mộng này có thể kéo dài một chút.
Tề Ca kéo cánh tay tôi đứng lên, ôm lấy vai tôi từng bước chuyển qua sau lưng pho tượng. Tôi không dám di chuyển con ngươi dõi theo gương mặt Tề Ca, rất sợ chỉ cần chớp mắt một cái, mộng sẽ tỉnh, hắn lại biến mất.
Làn môi ấm áp phủ xuống lông mi tôi, có mùi nước hoa khi hắn hôn lần đầu tiên, cả độ ấm của những giọt nước mắt hắn hôn ngày đó……
Nụ hôn càng thâm nhập sâu, cảm giác chân thật càng mãnh liệt, đá hoa cương lạnh băng nhắc nhở tôi đang ở nơi nào. Tôi dùng sức đẩy hắn ra, xoa nhẹ miệng mình. Sao lại thế này? Tôi lắc đầu, Tề Ca ở trước mặt kéo khoé miệng lộ ra nụ cười mê người. Xem ra, sự xuất hiện của hắn không phải là ảo giác.
―Là ngươi? Ngươi đến làm gì?‖ Ngăn chặn cảm xúc dao động, tôi lạnh lùng đặt câu hỏi.
Hắn thu lại ý cười, biểu tình nghiêm túc: ―Tới tìm Thuỷ tinh linh của mình.‖
―Đủ rồi!‖ Tôi đẩy mạnh hắn xoay người định đi.
―Tôi nói thật sự.‖ Tề Ca chụp cổ tay tôi kéo lại, hai tay giữ chặt vai tôi, buộc tôi đứng yên trước mặt hắn.
―Ngươi đùa cũng đùa xong rồi, còn muốn thế nào?‖ Tôi oán độc theo dõi ánh mắt hắn.
Tề Ca buông tay, cúi đầu thì thào: ―Đó không phải là bổn ý của tôi….‖
―Không phải? Mục Thần cùng Thuỷ tinh linh chơi đùa xong rồi, nói với hắn, đây chỉ là giấc mộng, không thể xem như thật được đâu, ngươi mau cút đi! Có đúng không?‖ Tôi cười, cười đến bệnh tâm thần, cười đến nước mắt chan đầy mặt.
―Không đúng!‖ Hắn rống to vào tôi: ―Buổi chiều của Mục Thần chỉ là sự mê hoặc nhất thời….‖
Tôi bỏ tay hắn ra, bỏ đi không hề quay đầu lại.
Hôm sau đến lớp, tâm tình không yên, cả ngày đều thẫn thờ.
Tan học, tôi vặn khoá cửa phòng trọ, chợt có người áp sát sau lưng, ôm tôi kéo vào phòng. Nhạc phổ trong tay rơi rụng xuống đất.
―Chúng ta bắt đầu lại đi. Tin tưởng tôi, lần này tuyệt đối không phải mộng.‖ Tề Ca túm chặt hai bờ vai tôi, móng tay cơ hồ khắc vào trong thịt.
Tôi sợ lòng mình lại dao động, tôi sợ mình lại bị hắn mê hoặc. Tôi thật sự không chịu nổi thêm đả kích.
Tôi vùng khỏi tay hắn, ngồi xổm xuống đất thu thập nhạc phổ nằm rải rác trên mặt đất. Tề Ca cũng ngồi xuống, một tay chống đất, một tay khẽ vuốt khuôn mặt cùng môi tôi. Độ ấm của hơi thở quen thuộc khiêu khích toàn thân tôi khô nóng.
Buồn bực đứng dậy, đem sấp nhạc phổ đặt trên bàn. Tề Ca theo sau ôm tôi, cơ ngực kề sát tấm lưng, hai tay chế trụ cái eo của tôi. Tay tôi giơ giữa không trung, lại vô lực buông xuống, lá phổi tựa hồ bị kiềm chặt, cố gắng dùng sức cũng vô pháp hô hấp.
Tôi luồn tay vào ngăn tủ dưới bàn sờ soạng, kế đó xoay người đối diện hắn, giơ cây Tàng đao lên: ―Cút đi!‖
Tề Ca nhìn viên lục tùng thạch đính tại chuôi dao, nhẹ nhàng nở nụ cười, không lùi bước mà càng tiến tới gần mũi dao.
Tôi lui ra sau hai bước, đặt dao tại cổ động mạch của mình, gầm nhẹ: ―Cút!‖
Toàn thân hắn đứng thẳng bất động, tươi cười đọng lại trên mặt.
Tôi gia tăng lực, cái cổ cảm thấy đau đớn, dòng chất lỏng nóng hổi từ từ chảy xuống: ―Nếu ngươi không đi, ta cam đoan, lần này nhất định sẽ không lỡ tay.‖
Môi Tề Ca run run, từng bước thối lui về phía sau, đến khi tấm lưng đụng vào khung cửa, xoay người ly khai.
Tôi cầm cây Tàng đao giơ lên cao, một giọt máu đỏ sậm chậm rãi chảy dọc theo lưỡi dao rơi xuống, lóng lánh hệt như viên huyết châu……
Tề Ca không còn bước vào phòng trọ cũng như tiếp cận tôi. Nhưng bóng dáng hắn hiện diện khắp nơi, có khi trước pho tượng Debussy, có khi dưới ngọn đèn đường nơi tôi thuê phòng
………
Tôi thờ ơ lướt qua ánh mắt hắn, đi rất xa nhưng vẫn cảm thấy lòng như lửa đốt.
Tôi đấm vào mặt mình tự nhủ: ―Đừng quan tâm đến hắn, cái chiêu truy đuổi con gái này lỗi thời mất rồi, đừng hòng gạt được ta. Lão tử hiện tại đã rèn luyện được kỹ năng đao thương bất nhập, du diêm bất tiến!‖
Bất ngờ, tôi nhận được điện thoại của Lạc Cách Cách đến từ Bắc Kinh.
―Tôi hỏi mẹ anh địa chỉ với số điện thoại. Tôi nói cho bà biết, sự kiện một năm trước kia có liên quan đến tôi, muốn gặp để giải thích, tháo gỡ khúc mắc trong lòng anh.‖
Thông minh! Tôi không khỏi có phần bội phục nàng. Lý dò quả thật làm mẹ tôi tâm động.
―Gặp anh ấy rồi phải không?‖ Nàng không nói tên cụ thể, nhưng chúng tôi đều biết đó là ai.
―Cô nói Tề Ca? Gặp rồi.‖ Tôi tận lực dùng ngữ khí khô khan không mang theo một tia cảm xúc đáp trả.
―Bọn tôi đã muốn kết thúc. Nói đúng hơn là bọn tôi còn chưa từng bắt đầu nữa.‖ Nàng ngập ngừng, ―Tôi biết trong lòng anh ấy có người khác, nhưng thật tình tôi không ngờ người ấy chính là anh.‖ Nàng tránh ống loa cười khẽ. Tôi có nghe ra tiếng cười có bao nhiêu chua xót.
―Chuyện hai anh, là anh ấy nói cho tôi biết. Ngày đó, anh ấy nhận được cây vĩ….‖
―Tìm tôi chỉ để nói cái này thôi sao?‖
―Còn muốn nói với anh một câu: nhân sinh chưa từng có sai, chỉ có bỏ lỡ, hãy trân trọng………‖
Tôi yên lặng treo điện thoại, châm lửa một điếu Lục Sa Long. Một năm trước, trên giường bệnh phòng số 2 ban 17 tại bệnh viện Phục Hưng, tôi đã xác định rõ ràng, là tôi vi phạm ước định sa vào mộng tưởng hão huyền, Tề Ca theo đuổi phần tình yêu quang minh chính đại cho mình là chuyện hiển nhiên. Tôi không thể kéo hắn lên thuyền trộm, tốt hơn là khuyên hắn an phận thủ thường đi làm ―ngư dân‖.
Ngoài cửa sổ, bầu trời từ tối đen chuyển sang trắng xoá, cho đến khi rực rỡ ánh mặt trời. Mỗi cái nhíu mày, mỗi cái tươi cười của Tề Ca lần lượt tái hiện trước mắt: đường nét khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn, con ngươi đen bóng, ngón áp út vuốt nhẹ khoé môi, tay phải cầm vĩ khẽ đung đưa, đôi mắt đăm chiêu khi lật nhạc phổ, vẻ mặt hào hứng khi kéo đàn ở JJ disco, biểu cảm tựa như Mục Thần dưới ánh trăng……..
Tôi khép mắt lại trốn tránh……..
Phảng phất hắn vuốt ve lông mi tôi: ―Tự mình chuốc khổ, tội tình gì chứ?‖
Dường như hắn thở gấp bên tai thủ thỉ: ―Ngươi này thuỷ yêu….‖
Tiếp theo đó, tiếng ca của hắn mơ hồ truyền đến: ―……. A man needs a woman, like a fish needs a bicycle……..‖
Tôi che hai tai, nhắm chặt hai mắt, nhưng không cách nào xoá được Tề Ca trong tâm trí.
Trước mặt, hắn giơ cây Tàng đao đe doạ: ―Sau này, nếu cậu dám thủ thỉ với người khác, còn dám cười khúc khích với người khác, tôi sẽ dùng cái đao này lấy mạng của cậu đó!‖ Thế nhưng, kẻ nói câu này giờ đây lại cùng người khác thủ thỉ, cùng người khác tươi cười…….
Tôi dùng sức vẫy đầu, lại vẫy không đi vết máu hiện diện khắp nơi. Trên những mảnh gương vỡ vụn, vô số chấm đỏ loang lổ không ngừng loé ra trước mắt……..
―Chúng ta thanh toán xong, không ai nợ ai!‖ Tôi lắc đầu, cầu nguyện hết thảy hỗn loạn mau chóng biến mất.
―Ngươi vọng tưởng!‖ Hắn hung ác trả lời khiến cho tôi một trận run rẩy.
―Tốt! Là ta thiếu nợ ngươi, ta trả! Con mẹ nó, coi như lão tử đi vay nặng lãi đi, ta trả gấp đôi cho ngươi là được!‖ Tôi mắng, lao tới trước bàn học trong phòng ngủ, lôi cây Tàng đao ra. Không hề do dự, thậm chí có phần cấp bách rạch một đường trên cổ tay. Vài giọt máu văng tung toé xuống mặt bàn. Tôi chạy qua phòng khách lấy cái khăn, dọc đường đi giơ cao cánh tay trái để máu chỉ kịp chảy dọc xuống, không làm dơ nơi khác.
Chờ tôi lau sạch vết máu trên bàn, máu ở cổ tay đã muốn ngừng chảy, nhớ tới cảnh đặc tả bình nước nóng trong《Hoàng đế cuối cùng》, tôi vọt vào phòng tắm, đặt tay dưới vòi nước nóng. Máu trào ra bị nước cuốn đi, dòng nước màu đỏ nhạt chảy xuống đánh thành vòng xoáy trong bồn. Nhiều như vậy chắc là đủ rồi nhỉ? Tôi quyết định cấp Tề Ca một cú điện thoại, nói với hắn, chúng ta giờ này thật sự thanh toán xong.
Có thể do một đêm không ngủ, tôi mệt mỏi đến mức choáng đầu hoa mắt. Quỳ hẳn bên bồn tắm, cái trán đặt trên thành bồn, tay trái vẫn đặt dưới vòi nước nóng, còn tay phải cố sức lục lọi túi quần lôi điện thoại di động ra, ấn dãy số đã lưu sẵn……
―Alô!‖ Là thanh âm ngọt ngào của Lạc Cách Cách. Bọn họ đang ở cạnh nhau.
―Alô? Xin hỏi cậu tìm ai vậy?‖ Nàng ngừng một chút, chợt bừng tỉnh, ―Nga, cậu tìm Tề Ca đúng không? Chờ chút a!‖
Sau một trận im lặng, giọng nam trung thân thuộc truyền đến: ―Alô! Tề Ca nghe đây!‖
Tôi muốn nói chuyện, nhưng buồn ngủ vô cùng, làm thế nào cũng không mở miệng nổi.
Hắn ở trong ống loa hô to: ―Vu Tiệp! Là cậu phải không? Sao không nói lời nào?‖
Di động từ trong tay chảy xuống, tôi lười đi nhặt. Trước ngủ một giấc đã, hết thảy chờ tỉnh lại nói sau.
Rốt cục, mảnh gương vỡ vụn dính đầy màu đỏ của máu chậm rãi phai nhạt. Xuyên qua cửa sổ phòng tắm, tôi thấy một góc trời lộ ra từ khe hở giữa các dãy toà nhà cao tầng, xanh thẳm trong vắt. Này là thứ màu sắc đạm mạc của trời quang ngày tuyết, phải chăng nó chính là thiên thanh trong truyền thuyết, từng khiến vô số anh hùng động dung……
Vừa cảm giác tỉnh lại, màu xanh trước mắt biến thành màu trắng, lão mẹ dựa vào vai lão ba khóc nức nở.
Bọn họ không phải đi công tác sao? Vì cái gì lại trở về nhanh như vậy? Tôi có chút nghi hoặc.
Nhìn thấy tôi tỉnh, lão mẹ vỗ về mặt tôi nghẹn ngào hỏi: ―Vì cái gì? Tiểu Tiệp, vì sao phải làm chuyện điên rồi? Con đang trách mẹ sao? Con muốn trừng phạt mẹ không quan tâm đến con phải không?‖
―Được rồi, người đã tỉnh lại, em có thể yên tâm. Mấy bữa nay không nghỉ ngơi đàng hoàng, em về trước ngủ một giấc đi, để anh và nó nói chuyện.‖ Lão ba an ủi lão mẹ, tiễn bà ra khỏi phòng bệnh.
Ông ngồi lại bên giường, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: ―Có thể nói cho ba biết lý do được chứ?‖
Tôi dần hiểu ra được chuyện gì xảy ra. Tự sát? Vì cái gì bọn họ luôn nghĩ tôi dũng cảm như vậy? Rõ ràng tôi rất bình tĩnh hành động, bọn họ lại bẻ cong nó. Tôi nhịn không được muốn cười, cố gắng nén xuống.
―Ba hiểu lầm rồi, con không can đảm đến mức lấy tính mạng ra đùa giỡn đâu, con còn chưa sống đủ nữa là.‖
―Hiểu lầm? Quả thực hồ đồ! Nếu không nhờ người bạn họ Tề kia của con, chỉ sợ con sẽ không còn được gặp lại ba mẹ đâu.‖
Tôi tránh đi ánh mắt phẫn nộ của lão ba, quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Tề Ca dễ dàng tìm được bạn gái rồi, nhưng tôi không cách nào nghe theo lời đề nghị của hắn được. Hắn rốt cuộc cố chấp muốn điểm cái gì ở khối đất nhiễm phèn này chứ? Muốn một lần nhổ tận gốc nhất định rất khó khăn, tôi chỉ có thể lựa chọn quên lãng. Mà điều kiện trước tiên chính là nhắm mắt làm ngơ.
Tôi chuyển hướng lão ba: ―Học kỳ sau con muốn sang Pháp du học, bầu không khí nghệ thuật nơi đó tốt hơn, trình diễn nhạc thính phòng cũng được coi trọng hơn ở đây.‖
―Tự con lo thủ tục đi, ba mẹ cũng không có thời gian giúp con. Cần bao nhiêu tiền cứ nói cho ba biết trước.‖ Thi thoảng gián đoạn, lão ba liên tục nhìn đồng hồ.
Ông đang tranh thủ thời gian. Tôi suy đoán, ngoại trừ khả năng tôi tiếp tục ―tìm cái chết‖, ông lại nghĩ tới công tác, cõ lẽ sẽ rời phòng bệnh đi thẳng đến sân bay.
―Ngoan ngoãn nghỉ ngơi, đừng gây rắc rối nữa. Ba còn có công việc, đợt này mẹ con sẽ lưu lại Bắc Kinh nhiều hơn hai ngày, cần cái gì con cứ nói với mẹ đi.‖
Nhìn lão ba kéo hành lý dưới góc giường ra vội vã rời đi, tôi không khỏi bội phục năng lực trinh thám của bản thân.
Đại khái trước khi xuất phát lão ba đã đem tình hình của tôi kể rõ cho lão mẹ, cho nên ngày hôm sau bà đến đưa cơm vẻ mặt khá nhẹ nhõm. Bà nói hộp canh gà táo đỏ này là nhờ một vị hộ lý chỉ cho cách nấu, đặc biệt cho tôi bổ huyết. Giọng điệu của bà làm tôi cảm thấy chắc là tôi nên dời đến khoa phụ sản cho rồi.
Bà lại hỏi tôi đã tán gẫu cái gì với người bạn họ Tề kia? Tôi có chút mạc danh kỳ diệu. Bà nói có gặp hắn ngoài cổng bệnh viện, còn xã giao vài câu, chẳng lẽ hắn không có tới xem tôi?
Tôi cố ý chuyển đề tài: ―Bộ chúng ta mua nhà ở Thông Châu sao?‖
Lão mẹ nói, bà đang chuẩn bị kể tôi nghe chuyện này. Lúc trước bà và lão ba nghe lời đồng sự khuyến khích mua một căn ở tân phố hoàng gia, chưa kịp báo tôi hay thì tôi đã xảy ra chuyện. Lúc đi có uỷ thác toàn quyền tu bổ cho một người bạn, hiện tại chắc đã hoàn công. Ngày mai bà phải đi công tác, đành nhờ tôi hoàn công xong đi nghiệm thu, giao khoản tiền còn lại.
Nói tới đây, bà có chút áy náy: ―Mẹ biết bây giờ thân thể con còn chưa bình phục hẳn, đi không được thì để chờ ba mẹ về cũng được.‖
Tôi ngồi trên giường vỗ ngực cam đoan: ―Việc này cứ giao cho con. Ngày mai con có thể xuất viện.‖
Bất quá, tôi không lay chuyển được bác sĩ, bị bắt buộc nằm viện thêm ba ngày. Sau khi xuất viện, chuyện thứ nhất chính là đổi di động mới. Giải quyết ổn thoả chuyện nhà ở, tôi quay về căn nhà cũ thu dọn đơn giản, cùng ngày liền dọn tới tân thôn hoàng gia.
Căn nhà mới trang hoàng xong, vật dụng bài trí đều mới tinh, tôi không thích mùi này liền mở cửa sổ suốt đêm. Có hôm Bắc Kinh gió to nhiệt độ giảm, tôi đông lạnh bị bệnh, phát sốt ho sù sụ dày vò hơn hai tuần. Vừa hết bệnh vài ngày, tôi lại mắc bệnh kén ăn, ăn cái gì phun cái đó, chỉ có thể dựa vào thuốc tiêm dinh dưỡng duy trì thể lực. Ngay cả thủ tục nghỉ học cũng là lão ba làm giúp tôi. Trải qua mấy tháng trị liệu dược vật và trị liệu tâm lý, chứng kén ăn của tôi đến cuối tháng 4 mới khỏi hẳn.
Cũng may trong thời gian sinh bệnh, người môi giới công ty tư vấn du học một mực giúp tôi liên hệ đi Pháp. Đầu tháng 7, tôi nhận được thư trúng tuyển của Học viện âm nhạc Paris – ngôi trường cũ của Debussy, bắt đầu tiến hành các thủ tục xuất ngoại rườm rà.
Cuối tháng 8, tôi quay về nhà cũ thu thập hành trang đi Pháp, lật trong ví tiền cũ tìm được điện thoại của Hạ Khánh Sinh. Tôi hơi do dự, vẫn là gọi đi. Dù sao làm bạn một hồi, ra đi cũng phải nói một tiếng.
Hạ Khánh Sinh vừa nghe là tôi, lập tức ở trong điện thoại reo lên: ―Hảo tiểu tử, tôi còn nghĩ cậu bốc hơi khỏi thế gian rồi chứ!‖
Tôi đem chuyện xuất ngoại báo cho hắn biết, hắn bảo trước khi đi nhất định phải hội tụ một phen, tôi nói quên đi, đều bận cực kỳ, có tâm ý là được rồi.
Hắn chần chờ một chút, ngập ngừng nói: ―Có người… vẫn muốn gặp cậu.‖
Tôi biết hắn nói đến ai, kêu người kia tiếp điện thoại.
Double nghe giọng tôi, trầm mặc ít nhất một phút đồng hồ mới lên tiếng: ―Không ngờ còn có thể liên lạc được. Cứ tưởng cậu không muốn để ý tôi nữa.‖
Tôi đơn giản giải thích: ―Tôi bị bệnh một trận, rất nghiêm trọng, ở bệnh viện ngây người vài tháng. Không muốn để bạn bè lo, cho nên ai tôi cũng chưa nói.‖
Hắn hỏi tôi hiện tại thân thể thế nào, tôi đáp: ―Thân thể vô cùng lớn, ăn ai ai cũng thích!‖
Double ở trong điện thoại cười gượng hai tiếng: ―Nhớ cậu quá. Kỳ thật chúng ta chỉ mới gặp nhau một lần phải không?‖
―Cũng không phải, nhất kiến như cố a! Hiện giờ cậu ra sao rồi?‖
Hắn tiếp tục lặng thinh trong chốc lát, ―Về những chuyện hư hỏng này chỉ sợ cậu đã sớm biết. Thật ra, tất cả chỉ là đạn sương mù, toàn để che giấu cho việc đại nghịch bất đạo phía sau!‖
―Tôi biết.‖
―Cậu có người thích rồi phải không?‖
―Ừ.‖ Tôi thản nhiên trả lời. Chuyện này tôi thật tình không muốn phủ nhận.
―Buổi tối hôm đó, cậu khóc dữ dội lắm.‖
Tôi cắn môi.
―Sau lễ quốc khánh tôi sẽ kết hôn.‖ Khi Double nói những lời này, khẩu khí quá mức nặng nề, căn bản không giống thông báo chuyện vui, ngược lại giống như đang nghe ―Tôi mắc bệnh nan y.‖
Vì thế, tôi không nói với hắn tiếng chúc mừng, mà là bảo trọng.
Trước một ngày ly khai Bắc Kinh, tôi đến bưu điện, đem cây vĩ gỗ saipan đã lâu không dùng gửi về chủ cũ. Không nhắn lấy một chữ.
Trên đường từ bưu điện về nhà, tôi thấy quảng cáo quả việt quất ―Lam môi‖, lập tức liên tưởng đến màu lam đậm trên đầu mình. ―Lam môi‖, đỉnh đầu toàn là màu lam xui xẻo, bởi vậy nên mới bệnh muốn chết đi sống lại? Lập tức tôi gọi chiếc taxi chạy thẳng đến Đông Tứ,
đổi tóc sang màu rượu đỏ. Chỉ mong bắt đầu từ hôm nay, tôi thật sự có thể hồng vận phủ đầu.
Ngày 24 tháng 9, tôi lên máy bay đi Pháp. Một mình.
Tết âm lịch năm 2002, tôi đến Pháp đã muốn nửa năm.
Tôi thường xuyên đứng trong vườn trường Học viện âm nhạc Paris, đối diện pho tượng Debussy ngẩn người.
Tôi mua một cái hồ cá phi thường xinh đẹp cùng một con Kim ngư màu hồng phấn. Hai ngày sau, Kim ngư kia chết không rõ nguyên nhân.
Tôi lại mua một con Kim ngư giống hệt con đầu tiên, nó ở trong hang cá sinh tồn được năm ngày.
Lần thứ ba khi mua Kim ngư, tôi thuận tiện mua một quyển hướng dẫn nuôi Kim ngư trong nhà, không đợi tôi xem hết quyển sách, nó liền rời khỏi thế giới này.
Sau cùng, tôi mua một con rùa Ba Tây. Mỗi khi ngồi trước hang cá ngắm nghía con rùa, tôi sẽ hung tợn đe doạ: ―Mẹ nó, ta xem ngươi dám chết. Ngàn năm vương bát vạn niên quy, ta chết cũng không cho ngươi chết!‖
Mang theo dưa leo mua từ siêu thị cho con rùa Ba Tây, tôi lững thững đi bộ về trường, dừng chân đứng trước pho tượng Debussy. Nắng chiều chiếu rọi lên tôi, đem chiếc bóng hắt về phía trước pho tượng. Tôi thả lỏng tứ chi ngồi xuống mặt cỏ đối diện pho tượng, nghiêng người dựa vào nó, đá hoa cương lạnh như băng chống lấy trán cùng vai trái tôi. Vươn ngón tay, vô ý thức viền theo dòng chữ khắc bên trên: 1862 …….
Khi ngón tay vẽ đến thanh gạch ngang năm mất, một người tiến tới gần tôi ngồi xuống bên cạnh, vươn tay bao trùm bàn tay tôi, hai ngón tay tiếp tục cùng vẽ bốn con số còn lại: 1918.
Giấc mộng lần này lại có cảm giác chân thật đến kỳ lạ, tôi cười khẽ không tiếng động, vẫn không nhúc nhích, bảo trì tư thế ban đầu. Ánh mắt nhìn chăm chăm hư không, si mê ngửi lấy mùi hương bạc hà thơm ngát quen thuộc kia, bàn tay tuỳ ý để hắn nắm, dán sát vào ***g ngực ấm áp đằng sau. Tôi kinh hỉ nhìn xuống bàn tay mình, nhìn thấy Tề Ca cười tươi dưới ánh mặt trời, giống như nhìn thấy Mục Thần được hào quang bao phủ.
Tôi kiềm chế nỗi vui mừng khôn xiết, trong lòng thầm nguyện cầu, hãy để giấc mộng này có thể kéo dài một chút.
Tề Ca kéo cánh tay tôi đứng lên, ôm lấy vai tôi từng bước chuyển qua sau lưng pho tượng. Tôi không dám di chuyển con ngươi dõi theo gương mặt Tề Ca, rất sợ chỉ cần chớp mắt một cái, mộng sẽ tỉnh, hắn lại biến mất.
Làn môi ấm áp phủ xuống lông mi tôi, có mùi nước hoa khi hắn hôn lần đầu tiên, cả độ ấm của những giọt nước mắt hắn hôn ngày đó……
Nụ hôn càng thâm nhập sâu, cảm giác chân thật càng mãnh liệt, đá hoa cương lạnh băng nhắc nhở tôi đang ở nơi nào. Tôi dùng sức đẩy hắn ra, xoa nhẹ miệng mình. Sao lại thế này? Tôi lắc đầu, Tề Ca ở trước mặt kéo khoé miệng lộ ra nụ cười mê người. Xem ra, sự xuất hiện của hắn không phải là ảo giác.
―Là ngươi? Ngươi đến làm gì?‖ Ngăn chặn cảm xúc dao động, tôi lạnh lùng đặt câu hỏi.
Hắn thu lại ý cười, biểu tình nghiêm túc: ―Tới tìm Thuỷ tinh linh của mình.‖
―Đủ rồi!‖ Tôi đẩy mạnh hắn xoay người định đi.
―Tôi nói thật sự.‖ Tề Ca chụp cổ tay tôi kéo lại, hai tay giữ chặt vai tôi, buộc tôi đứng yên trước mặt hắn.
―Ngươi đùa cũng đùa xong rồi, còn muốn thế nào?‖ Tôi oán độc theo dõi ánh mắt hắn.
Tề Ca buông tay, cúi đầu thì thào: ―Đó không phải là bổn ý của tôi….‖
―Không phải? Mục Thần cùng Thuỷ tinh linh chơi đùa xong rồi, nói với hắn, đây chỉ là giấc mộng, không thể xem như thật được đâu, ngươi mau cút đi! Có đúng không?‖ Tôi cười, cười đến bệnh tâm thần, cười đến nước mắt chan đầy mặt.
―Không đúng!‖ Hắn rống to vào tôi: ―Buổi chiều của Mục Thần chỉ là sự mê hoặc nhất thời….‖
Tôi bỏ tay hắn ra, bỏ đi không hề quay đầu lại.
Hôm sau đến lớp, tâm tình không yên, cả ngày đều thẫn thờ.
Tan học, tôi vặn khoá cửa phòng trọ, chợt có người áp sát sau lưng, ôm tôi kéo vào phòng. Nhạc phổ trong tay rơi rụng xuống đất.
―Chúng ta bắt đầu lại đi. Tin tưởng tôi, lần này tuyệt đối không phải mộng.‖ Tề Ca túm chặt hai bờ vai tôi, móng tay cơ hồ khắc vào trong thịt.
Tôi sợ lòng mình lại dao động, tôi sợ mình lại bị hắn mê hoặc. Tôi thật sự không chịu nổi thêm đả kích.
Tôi vùng khỏi tay hắn, ngồi xổm xuống đất thu thập nhạc phổ nằm rải rác trên mặt đất. Tề Ca cũng ngồi xuống, một tay chống đất, một tay khẽ vuốt khuôn mặt cùng môi tôi. Độ ấm của hơi thở quen thuộc khiêu khích toàn thân tôi khô nóng.
Buồn bực đứng dậy, đem sấp nhạc phổ đặt trên bàn. Tề Ca theo sau ôm tôi, cơ ngực kề sát tấm lưng, hai tay chế trụ cái eo của tôi. Tay tôi giơ giữa không trung, lại vô lực buông xuống, lá phổi tựa hồ bị kiềm chặt, cố gắng dùng sức cũng vô pháp hô hấp.
Tôi luồn tay vào ngăn tủ dưới bàn sờ soạng, kế đó xoay người đối diện hắn, giơ cây Tàng đao lên: ―Cút đi!‖
Tề Ca nhìn viên lục tùng thạch đính tại chuôi dao, nhẹ nhàng nở nụ cười, không lùi bước mà càng tiến tới gần mũi dao.
Tôi lui ra sau hai bước, đặt dao tại cổ động mạch của mình, gầm nhẹ: ―Cút!‖
Toàn thân hắn đứng thẳng bất động, tươi cười đọng lại trên mặt.
Tôi gia tăng lực, cái cổ cảm thấy đau đớn, dòng chất lỏng nóng hổi từ từ chảy xuống: ―Nếu ngươi không đi, ta cam đoan, lần này nhất định sẽ không lỡ tay.‖
Môi Tề Ca run run, từng bước thối lui về phía sau, đến khi tấm lưng đụng vào khung cửa, xoay người ly khai.
Tôi cầm cây Tàng đao giơ lên cao, một giọt máu đỏ sậm chậm rãi chảy dọc theo lưỡi dao rơi xuống, lóng lánh hệt như viên huyết châu……
Tề Ca không còn bước vào phòng trọ cũng như tiếp cận tôi. Nhưng bóng dáng hắn hiện diện khắp nơi, có khi trước pho tượng Debussy, có khi dưới ngọn đèn đường nơi tôi thuê phòng
………
Tôi thờ ơ lướt qua ánh mắt hắn, đi rất xa nhưng vẫn cảm thấy lòng như lửa đốt.
Tôi đấm vào mặt mình tự nhủ: ―Đừng quan tâm đến hắn, cái chiêu truy đuổi con gái này lỗi thời mất rồi, đừng hòng gạt được ta. Lão tử hiện tại đã rèn luyện được kỹ năng đao thương bất nhập, du diêm bất tiến!‖
Bất ngờ, tôi nhận được điện thoại của Lạc Cách Cách đến từ Bắc Kinh.
―Tôi hỏi mẹ anh địa chỉ với số điện thoại. Tôi nói cho bà biết, sự kiện một năm trước kia có liên quan đến tôi, muốn gặp để giải thích, tháo gỡ khúc mắc trong lòng anh.‖
Thông minh! Tôi không khỏi có phần bội phục nàng. Lý dò quả thật làm mẹ tôi tâm động.
―Gặp anh ấy rồi phải không?‖ Nàng không nói tên cụ thể, nhưng chúng tôi đều biết đó là ai.
―Cô nói Tề Ca? Gặp rồi.‖ Tôi tận lực dùng ngữ khí khô khan không mang theo một tia cảm xúc đáp trả.
―Bọn tôi đã muốn kết thúc. Nói đúng hơn là bọn tôi còn chưa từng bắt đầu nữa.‖ Nàng ngập ngừng, ―Tôi biết trong lòng anh ấy có người khác, nhưng thật tình tôi không ngờ người ấy chính là anh.‖ Nàng tránh ống loa cười khẽ. Tôi có nghe ra tiếng cười có bao nhiêu chua xót.
―Chuyện hai anh, là anh ấy nói cho tôi biết. Ngày đó, anh ấy nhận được cây vĩ….‖
―Tìm tôi chỉ để nói cái này thôi sao?‖
―Còn muốn nói với anh một câu: nhân sinh chưa từng có sai, chỉ có bỏ lỡ, hãy trân trọng………‖
Tôi yên lặng treo điện thoại, châm lửa một điếu Lục Sa Long. Một năm trước, trên giường bệnh phòng số 2 ban 17 tại bệnh viện Phục Hưng, tôi đã xác định rõ ràng, là tôi vi phạm ước định sa vào mộng tưởng hão huyền, Tề Ca theo đuổi phần tình yêu quang minh chính đại cho mình là chuyện hiển nhiên. Tôi không thể kéo hắn lên thuyền trộm, tốt hơn là khuyên hắn an phận thủ thường đi làm ―ngư dân‖.
Tác giả :
Vu Tiệp