Mùa Xuân Và Ánh Trăng
Chương 27
Editor: Aissss
Beta: 727
_____________
Lâm Ỷ chậm rãi viết chữ cuối cùng, tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc chiều thời tiết bỗng nhiên chuyển mưa, mưa rào đột ngột trút xuống tầm tã. Tâm trạng đang vui vẻ cũng bị thời tiết làm cho ngột ngạt, cô quyết định thưởng cho bản thân hai ngày nghỉ ngơi thoải mái, vừa hay cũng là cuối tuần nên về thăm nhà một tí.
Lúc Chu Việt trở về, Lâm Ỷ đang rửa tay trong nhà vệ sinh, bọt xà phòng dính đầy hai tay, trước cửa là chiếc ô cô vừa phơi cho ráo nước.
Hơi thở cậu dồn dập khác thường, toàn thân ướt đẫm như chuột lột đi vào nhà, cậu khó chịu cởi bỏ áo đồng phục màu xanh trắng trên người xuống, mái tóc ngắn bị cậu hành hạ rối tung. Chu Việt dùng hai tay nhanh chóng kéo khóa quần rồi tụt xuống, áo ngắn tay và quần dài bị ném vào sọt quần áo trong nhà tắm.
Trên người cậu chỉ còn quần lót ẩm ướt che đậy, bao bọc thân dưới.
Lâm Ỷ quay sang chỗ khác theo bản năng, chuyên chú nhìn hai bàn tay của mình.
Trong gương, trông Chu Việt cực kỳ chật vật, nhưng mà Lâm Ỷ biết đây chỉ là cảm nhận của cô mà thôi. Cô vươn tay vặn vòi nước, tiếp tục rửa sạch bọt trên tay.
Bả vai đột nhiên bị ôm lấy, Lâm ỷ quay đầu lại, cố gắng khống chế tầm mắt không nhìn xuống dưới, ngập ngừng nói: “Tranh thủ thay quần áo đi.”
Chu Việt cúi đầu sờ lọn tóc vẫn còn ướt của cô, Lâm Ỷ không còn chỗ để tránh, eo tựa vào bồn rửa tay. Cậu hỏi: “Sao hôm nay lại về?”
Lâm Ỷ muốn tạo ra khoảng cách, cô lấy tay đẩy nhẹ ngực cậu về phía sau: “Thi xong nên muốn nghỉ ngơi.”
“Ừm.”
Chu Việt lại cúi người chôn đầu ở cổ Lâm Ỷ, môi dính sát vào da cô, hai tay dầm mưa lạnh toát lơ đãng luồn vào vạt áo, khẽ vuốt ve vùng da sau lưng, khiến cô có cảm giác cậu đang ỷ lại, quyến luyến không muốn rời đi.
Lâm Ỷ cau mày khó hiểu.
Chu Việt an tĩnh ôm cô một hồi như vậy, hô hấp nóng bừng của cậu phả thẳng vào cổ Lâm Ỷ.
Cô như nhận ra điều gì đó, đột nhiên đứng thẳng người, lộ ra biểu cảm nghiêm túc, đưa hai tay giữ lấy bả vai Chu Việt, hai mắt nhìn cậu chăm chú, cô khẳng định: “Cậu sốt rồi.”
Chu Việt mơ màng chớp mắt, miễn cưỡng trả lời: “Ừm.”
Cô vội vàng để cậu đi tắm nước nóng trước, nhưng Chu Việt căn bản không muốn di chuyển.
Lâm Ỷ không còn cách nào, đành phải giúp cậu thay quần áo sạch rồi vào phòng nghỉ ngơi trước, cậu không thích mở điều hòa, thế nên cô đành đi tìm hai túi chườm nóng.
Lâm Ỷ áp tay vào vùng trán nóng đến phát bỏng Chu Việt, cô gọi một phần cháo nóng, sau đó cho cậu uống thuốc hạ sốt.
Chu Việt vốn đã mệt sẵn trong người giờ lại dính mưa, sau khi uống thuốc năm phút, cậu ngủ thiếp đi. Lâm Ỷ vẫn không yên lòng, cô quyết định ở lại trong phòng cậu vừa đọc sách vừa để ý nhiệt độ.
Chu Việt mơ màng mở mắt thì thấy Lâm Ỷ ôm sách, đầu gục bên cửa sổ ngủ quên.
Hiện tại vẫn chưa tới mười hai giờ, cậu sợ Lâm Ỷ bị cảm lạnh, cẩn thận nhét cô vào trong chăn của mình rồi xuống giường đi tắm nước nóng. Xong xuôi hết mọi chuyện, cậu ngồi cạnh giường lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ say.
Chưa đầy một tháng nữa là đến kì thi đại học, cuộc sống hàng ngày của Lâm Ỷ chỉ di chuyển qua ba điểm, Kim Lộ Lộ ngày nào cũng ở cạnh còn thấy cô béo ra, huống chi là Chu Việt – người lâu lâu mới gặp cô một lần.
Mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, cậu đưa tay khẽ nhéo khuôn mặt Lâm Ỷ, chơi chán lại chuyển sang vuốt ve hai bên má mềm mại của cô. Lâm Ỷ buồn đến mức lật người qua chỗ khác tránh né.
Một lát sau, cậu tắt đèn ngủ trong phòng, không đánh thức cô, tự mình đi sang phòng cô ngủ.
Ba giờ sáng, Lâm Ỷ giật mình tỉnh giấc, nhận ra bản thân chiếm giường của người bệnh, cô đứng dậy mở đèn hành lang đi về phòng, vừa mở cửa đã thấy Chu Việt đang nằm trong chăn ngủ say.
Lâm Ỷ đắp chăn cẩn thận, đưa tay sờ người Chu Việt kiểm tra, mặc dù người đổ mồ hôi nhưng cơ thể không còn nóng nữa. Lâm Ỷ thở phào, quay về phòng Chu Việt ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, cả hai đều dậy từ sớm, bảy giờ sáng, Lâm Ỷ đẩy cửa nhà vệ sinh thì thấy Chu Việt đang tắm.
Cô vội chuồn ra ngoài, khẽ đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Một lúc trôi qua, Chu Việt đi từ trong ra, cậu vừa mở cửa cô đã lập tức xông vào, Lâm Ỷ thật sự không nhịn nổi nữa mới phải tranh giành như vậy.
Sau đó cả hai cùng đứng đối diện gương đánh răng, sắc mặt Chu Việt vẫn còn hơi tái nhưng tay chân đã bình thường, thi thoảng còn giở trò bóp gáy Lâm Ỷ, bóp chán lại chuyển xuống eo. Lâm Ỷ suýt nữa nuốt cả nước súc miệng xuống bụng.
Trước khi ra khỏi cửa, Chu Việt lột ga giường thấm mồ hôi ném vào trong máy giặt.
Lâu lắm rồi Lâm Ỷ mới được ngủ thoải mái như vậy nên tinh thần cực tốt, hai người cùng nhau xuống lầu, đi bộ đến tiệm ăn sáng trước cổng khu nhà. Tiệm này đã bán ở đây từ khi Lâm Ỷ có kí ức đến giờ.
Cô gọi hai cái bánh bao nhân rau và một bát sữa đậu nành, Chu Việt không muốn ăn, chỉ gọi một bát cháo hành.
Cô cắn một cái bánh bao, hỏi Chu Việt: “Gần đây lớp cậu xảy ra chuyện gì à?”
Tuần trước, Lâm Ỷ nghe mọi người nói lớp A11 có một bạn nghỉ học dài ngày bị nhà trường nhắc nhở, có người nói là nhà xảy ra chuyện, có người lại bảo không chịu được áp lực năm cuối nên bỏ nhà đi.
Chu Việt ăn hết bát cháo, cầm thìa thả vào bát sữa đậu nành của Lâm Ỷ, cô đẩy bát sữa về phía cậu.
“Bạn nữ đó bị giáo viên mắng, giận dỗi đến quán net ở mấy ngày.” Chu Việt lời ít ý nhiều kể lại sự tình, tặng thêm một câu, “Về nhà rồi.”
Lâm Ỷ thở dài một hơi: “Vậy thì tốt.”
Ăn xong bữa sáng, hai người đi dạo công viên gần đó, từ sau khi lên cấp ba, Lâm Ỷ rất ít khi đến công viên chơi, một là lười, không thích lết ra khỏi nhà, hai là công viên có nhiều muỗi.
Đường trong công viên vẫn còn ẩm ướt, hôm qua mưa từ chiều đến sáng nay mới tạnh, đi được một lúc lại có một vũng nước nhỏ đọng trên đường. Lâm Ỷ chỉ mặc một chiếc áo cộc, đi chưa được hai vòng trên cánh tay đã có mấy vết đỏ do bị muỗi chích, Chu Việt mặc áo dài quần dài, lông tóc không hao tổn tẹo nào.
Cô dùng móng tay ấn vào vết muỗi chích tạo thành hình chữ thập nhưng vẫn rất ngứa, Lâm Ỷ khá buồn bực, trán cũng đổ đầy mồ hôi.
Chu Việt giữ hai tay không cho Lâm Ỷ gãi, hai người bắt đầu đi về.
Cậu giữ chặt tay cô không buông, được một lúc lại thuận tay kéo xuống, hai người nắm tay nhau về nhà. Lâm Ỷ cảm nhận được lòng bàn tay cả hai đều đang đổ mồ hôi.
“Thi đại học xong, về thăm anh cùng mình nhé.”
Lâm Ỷ nhìn cậu chăm chú, Chu Việt vẫn không bình tĩnh như cũ.
Cô khẽ nhéo tay cậu, nói: “Được.”
Ba mẹ Chu cũng biết cậu sắp thi tốt nghiệp, cả kỳ vừa rồi đều không liên lạc với con trai, không biết là thật sự sợ sẽ quấy đến Chu Việt, hay là vẫn cảm thấy áy náy với cậu nên không dám liên lạc.
Lâm Ỷ nhớ hôm Giao Thừa mẹ Lâm nói tình trạng của Chu Thời đã chuyển biến tốt hơn, có điều không biết tốt đến mức nào, nhưng cũng không phải là quá tệ, nếu không sẽ không nhờ mẹ Lâm khuyên Chu Việt về thăm.
Tuy nhiên sau này Lâm Ỷ mới biết, hôm ấy Chu Thời đã tỉnh lại, là anh ấy chủ động không muốn báo cho Chu Việt vì sợ ảnh hưởng đến việc ôn tập của cậu.
******
Buổi tối, Lâm Ỷ nằm cạnh Chu Việt, cậu vuốt ve mái tóc mới chỉ dài đến bả vai của cô.
“Nuôi tóc dài đi.”
Lâm Ỷ phàn nàn: “Nhưng tóc dài phiền lắm.” Sau khi cắt phăng mái tóc dài, cô lập tức thích để tóc ngắn, bởi vì gội đầu quá tiện.
Chu Việt giữ chặt cằm Lâm Ỷ, làm bộ dò xét từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, đến gần mũi, chạm vào mắt kính của cô, cậu hất nhẹ lên một cái làm kính rơi ra, bốn mắt đối diện nhau: “Tóc dài xinh hơn.”
Lâm Ỷ mất tự nhiên giật mắt kính lại, cách cậu xa ra một chút: “Thi đại học xong rồi tính.”
Nói là muốn ở nhà thư giãn, nhưng Lâm Ỷ không đụng vào sách vở là lại thấy chột dạ, thế là cô mở cặp sách của Chu Việt, tiện tay rút ra một cuốn sách.
Cô vừa lật được vài tờ thì phát hiện có mấy dòng không phải là chữ của Chu Việt.
Beta: 727
_____________
Lâm Ỷ chậm rãi viết chữ cuối cùng, tầm mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc chiều thời tiết bỗng nhiên chuyển mưa, mưa rào đột ngột trút xuống tầm tã. Tâm trạng đang vui vẻ cũng bị thời tiết làm cho ngột ngạt, cô quyết định thưởng cho bản thân hai ngày nghỉ ngơi thoải mái, vừa hay cũng là cuối tuần nên về thăm nhà một tí.
Lúc Chu Việt trở về, Lâm Ỷ đang rửa tay trong nhà vệ sinh, bọt xà phòng dính đầy hai tay, trước cửa là chiếc ô cô vừa phơi cho ráo nước.
Hơi thở cậu dồn dập khác thường, toàn thân ướt đẫm như chuột lột đi vào nhà, cậu khó chịu cởi bỏ áo đồng phục màu xanh trắng trên người xuống, mái tóc ngắn bị cậu hành hạ rối tung. Chu Việt dùng hai tay nhanh chóng kéo khóa quần rồi tụt xuống, áo ngắn tay và quần dài bị ném vào sọt quần áo trong nhà tắm.
Trên người cậu chỉ còn quần lót ẩm ướt che đậy, bao bọc thân dưới.
Lâm Ỷ quay sang chỗ khác theo bản năng, chuyên chú nhìn hai bàn tay của mình.
Trong gương, trông Chu Việt cực kỳ chật vật, nhưng mà Lâm Ỷ biết đây chỉ là cảm nhận của cô mà thôi. Cô vươn tay vặn vòi nước, tiếp tục rửa sạch bọt trên tay.
Bả vai đột nhiên bị ôm lấy, Lâm ỷ quay đầu lại, cố gắng khống chế tầm mắt không nhìn xuống dưới, ngập ngừng nói: “Tranh thủ thay quần áo đi.”
Chu Việt cúi đầu sờ lọn tóc vẫn còn ướt của cô, Lâm Ỷ không còn chỗ để tránh, eo tựa vào bồn rửa tay. Cậu hỏi: “Sao hôm nay lại về?”
Lâm Ỷ muốn tạo ra khoảng cách, cô lấy tay đẩy nhẹ ngực cậu về phía sau: “Thi xong nên muốn nghỉ ngơi.”
“Ừm.”
Chu Việt lại cúi người chôn đầu ở cổ Lâm Ỷ, môi dính sát vào da cô, hai tay dầm mưa lạnh toát lơ đãng luồn vào vạt áo, khẽ vuốt ve vùng da sau lưng, khiến cô có cảm giác cậu đang ỷ lại, quyến luyến không muốn rời đi.
Lâm Ỷ cau mày khó hiểu.
Chu Việt an tĩnh ôm cô một hồi như vậy, hô hấp nóng bừng của cậu phả thẳng vào cổ Lâm Ỷ.
Cô như nhận ra điều gì đó, đột nhiên đứng thẳng người, lộ ra biểu cảm nghiêm túc, đưa hai tay giữ lấy bả vai Chu Việt, hai mắt nhìn cậu chăm chú, cô khẳng định: “Cậu sốt rồi.”
Chu Việt mơ màng chớp mắt, miễn cưỡng trả lời: “Ừm.”
Cô vội vàng để cậu đi tắm nước nóng trước, nhưng Chu Việt căn bản không muốn di chuyển.
Lâm Ỷ không còn cách nào, đành phải giúp cậu thay quần áo sạch rồi vào phòng nghỉ ngơi trước, cậu không thích mở điều hòa, thế nên cô đành đi tìm hai túi chườm nóng.
Lâm Ỷ áp tay vào vùng trán nóng đến phát bỏng Chu Việt, cô gọi một phần cháo nóng, sau đó cho cậu uống thuốc hạ sốt.
Chu Việt vốn đã mệt sẵn trong người giờ lại dính mưa, sau khi uống thuốc năm phút, cậu ngủ thiếp đi. Lâm Ỷ vẫn không yên lòng, cô quyết định ở lại trong phòng cậu vừa đọc sách vừa để ý nhiệt độ.
Chu Việt mơ màng mở mắt thì thấy Lâm Ỷ ôm sách, đầu gục bên cửa sổ ngủ quên.
Hiện tại vẫn chưa tới mười hai giờ, cậu sợ Lâm Ỷ bị cảm lạnh, cẩn thận nhét cô vào trong chăn của mình rồi xuống giường đi tắm nước nóng. Xong xuôi hết mọi chuyện, cậu ngồi cạnh giường lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ say.
Chưa đầy một tháng nữa là đến kì thi đại học, cuộc sống hàng ngày của Lâm Ỷ chỉ di chuyển qua ba điểm, Kim Lộ Lộ ngày nào cũng ở cạnh còn thấy cô béo ra, huống chi là Chu Việt – người lâu lâu mới gặp cô một lần.
Mưa bên ngoài vẫn rơi tí tách, cậu đưa tay khẽ nhéo khuôn mặt Lâm Ỷ, chơi chán lại chuyển sang vuốt ve hai bên má mềm mại của cô. Lâm Ỷ buồn đến mức lật người qua chỗ khác tránh né.
Một lát sau, cậu tắt đèn ngủ trong phòng, không đánh thức cô, tự mình đi sang phòng cô ngủ.
Ba giờ sáng, Lâm Ỷ giật mình tỉnh giấc, nhận ra bản thân chiếm giường của người bệnh, cô đứng dậy mở đèn hành lang đi về phòng, vừa mở cửa đã thấy Chu Việt đang nằm trong chăn ngủ say.
Lâm Ỷ đắp chăn cẩn thận, đưa tay sờ người Chu Việt kiểm tra, mặc dù người đổ mồ hôi nhưng cơ thể không còn nóng nữa. Lâm Ỷ thở phào, quay về phòng Chu Việt ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, cả hai đều dậy từ sớm, bảy giờ sáng, Lâm Ỷ đẩy cửa nhà vệ sinh thì thấy Chu Việt đang tắm.
Cô vội chuồn ra ngoài, khẽ đóng cửa nhà vệ sinh lại.
Một lúc trôi qua, Chu Việt đi từ trong ra, cậu vừa mở cửa cô đã lập tức xông vào, Lâm Ỷ thật sự không nhịn nổi nữa mới phải tranh giành như vậy.
Sau đó cả hai cùng đứng đối diện gương đánh răng, sắc mặt Chu Việt vẫn còn hơi tái nhưng tay chân đã bình thường, thi thoảng còn giở trò bóp gáy Lâm Ỷ, bóp chán lại chuyển xuống eo. Lâm Ỷ suýt nữa nuốt cả nước súc miệng xuống bụng.
Trước khi ra khỏi cửa, Chu Việt lột ga giường thấm mồ hôi ném vào trong máy giặt.
Lâu lắm rồi Lâm Ỷ mới được ngủ thoải mái như vậy nên tinh thần cực tốt, hai người cùng nhau xuống lầu, đi bộ đến tiệm ăn sáng trước cổng khu nhà. Tiệm này đã bán ở đây từ khi Lâm Ỷ có kí ức đến giờ.
Cô gọi hai cái bánh bao nhân rau và một bát sữa đậu nành, Chu Việt không muốn ăn, chỉ gọi một bát cháo hành.
Cô cắn một cái bánh bao, hỏi Chu Việt: “Gần đây lớp cậu xảy ra chuyện gì à?”
Tuần trước, Lâm Ỷ nghe mọi người nói lớp A11 có một bạn nghỉ học dài ngày bị nhà trường nhắc nhở, có người nói là nhà xảy ra chuyện, có người lại bảo không chịu được áp lực năm cuối nên bỏ nhà đi.
Chu Việt ăn hết bát cháo, cầm thìa thả vào bát sữa đậu nành của Lâm Ỷ, cô đẩy bát sữa về phía cậu.
“Bạn nữ đó bị giáo viên mắng, giận dỗi đến quán net ở mấy ngày.” Chu Việt lời ít ý nhiều kể lại sự tình, tặng thêm một câu, “Về nhà rồi.”
Lâm Ỷ thở dài một hơi: “Vậy thì tốt.”
Ăn xong bữa sáng, hai người đi dạo công viên gần đó, từ sau khi lên cấp ba, Lâm Ỷ rất ít khi đến công viên chơi, một là lười, không thích lết ra khỏi nhà, hai là công viên có nhiều muỗi.
Đường trong công viên vẫn còn ẩm ướt, hôm qua mưa từ chiều đến sáng nay mới tạnh, đi được một lúc lại có một vũng nước nhỏ đọng trên đường. Lâm Ỷ chỉ mặc một chiếc áo cộc, đi chưa được hai vòng trên cánh tay đã có mấy vết đỏ do bị muỗi chích, Chu Việt mặc áo dài quần dài, lông tóc không hao tổn tẹo nào.
Cô dùng móng tay ấn vào vết muỗi chích tạo thành hình chữ thập nhưng vẫn rất ngứa, Lâm Ỷ khá buồn bực, trán cũng đổ đầy mồ hôi.
Chu Việt giữ hai tay không cho Lâm Ỷ gãi, hai người bắt đầu đi về.
Cậu giữ chặt tay cô không buông, được một lúc lại thuận tay kéo xuống, hai người nắm tay nhau về nhà. Lâm Ỷ cảm nhận được lòng bàn tay cả hai đều đang đổ mồ hôi.
“Thi đại học xong, về thăm anh cùng mình nhé.”
Lâm Ỷ nhìn cậu chăm chú, Chu Việt vẫn không bình tĩnh như cũ.
Cô khẽ nhéo tay cậu, nói: “Được.”
Ba mẹ Chu cũng biết cậu sắp thi tốt nghiệp, cả kỳ vừa rồi đều không liên lạc với con trai, không biết là thật sự sợ sẽ quấy đến Chu Việt, hay là vẫn cảm thấy áy náy với cậu nên không dám liên lạc.
Lâm Ỷ nhớ hôm Giao Thừa mẹ Lâm nói tình trạng của Chu Thời đã chuyển biến tốt hơn, có điều không biết tốt đến mức nào, nhưng cũng không phải là quá tệ, nếu không sẽ không nhờ mẹ Lâm khuyên Chu Việt về thăm.
Tuy nhiên sau này Lâm Ỷ mới biết, hôm ấy Chu Thời đã tỉnh lại, là anh ấy chủ động không muốn báo cho Chu Việt vì sợ ảnh hưởng đến việc ôn tập của cậu.
******
Buổi tối, Lâm Ỷ nằm cạnh Chu Việt, cậu vuốt ve mái tóc mới chỉ dài đến bả vai của cô.
“Nuôi tóc dài đi.”
Lâm Ỷ phàn nàn: “Nhưng tóc dài phiền lắm.” Sau khi cắt phăng mái tóc dài, cô lập tức thích để tóc ngắn, bởi vì gội đầu quá tiện.
Chu Việt giữ chặt cằm Lâm Ỷ, làm bộ dò xét từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, đến gần mũi, chạm vào mắt kính của cô, cậu hất nhẹ lên một cái làm kính rơi ra, bốn mắt đối diện nhau: “Tóc dài xinh hơn.”
Lâm Ỷ mất tự nhiên giật mắt kính lại, cách cậu xa ra một chút: “Thi đại học xong rồi tính.”
Nói là muốn ở nhà thư giãn, nhưng Lâm Ỷ không đụng vào sách vở là lại thấy chột dạ, thế là cô mở cặp sách của Chu Việt, tiện tay rút ra một cuốn sách.
Cô vừa lật được vài tờ thì phát hiện có mấy dòng không phải là chữ của Chu Việt.
Tác giả :
Quyết Biệt Từ