Mùa Xuân Hoang Dã
Chương 88 Pn 5
Tưởng Thanh Duy cực kỳ miễn cưỡng thừa nhận rằng thực ra cậu rất muốn nhìn thấy Vạn Kính Tiên. Vừa muốn lại vừa sợ, mâu thuẫn và bất an bị cậu đè nén ở trong lòng. Vừa nãy khi Nam Tỷ nói chuyện phiếm với cậu còn đỡ, bây giờ Nam Tỷ quay sang nói chuyện với một bạn học cũ ở bên cạnh, tâm trạng kích động lo lắng dần dâng lên, cậu gần như không thể ngồi yên chờ buổi diễn bắt đầu.
Vì để dời sự chú ý, cậu cúi đầu móc từ trong túi ra một chiếc Nokia cục gạch mua ở chợ đồ cũ, nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc đến từ Tào Oánh Oánh.
Tưởng Thanh Duy nói với Nam Tỷ một tiếng, từ cửa hông bên cạnh đi ra hành lang ở bên ngoài khán phòng, bấm nút trả lời.
Bọn Tào Oánh Oánh biên dựng một màn múa dân ca, lúc đầu mời Tưởng Thanh Duy đóng vai một thư sinh, cùng với người múa chính tạo ra một cốt truyện gồm hai phần. Tưởng Thanh Duy không có thời gian để diễn tập cùng bọn họ, nhưng lại cảm thấy có lỗi khi năm lần bảy lượt từ chối Tào Oánh Oánh, thấy bọn họ phát sầu vì trang phục trong tay và trên thị trường đều không vừa ý nên cậu đã nói rằng trong nhà mình có một vài tranh ảnh minh họa váy áo kiểu dáng thời Minh thời Thanh và có thể cho bọn họ mượn dùng. Ôn Hiểu Bình nghe nói đây là hoạt động ở trường của Tưởng Thanh Duy thì nhiệt tình chọn ra vài bộ sửa chữa một phen, làm chiếc váy ôm người hơn một chút để thuận tiện cho các cô gái hoạt động, đồng thời bà còn ghi chú kỹ càng các chi tiết may đo và chất liệu.
Vốn dĩ mọi thứ đã sẵn sàng và chỉ chờ lên sân khấu, kết quả bạn nam đóng vai thư sinh bị bong gân chân, vừa mới được đưa vào bệnh viện. Không có nhiều nam sinh nhìn thấy bọn họ diễn tập nên Tưởng Thanh Duy chắc chắn là cứu cánh thích hợp nhất.
Tào Oánh Oánh nói mãi nói mãi cứ như sắp khóc đến nơi, Tưởng Thanh Duy làm sao có thể nỡ lòng không giúp. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy chuyện này với chuyện lên sân khấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. May mà tiết mục này diễn ở gần cuối, sau khi trang điểm xong vẫn còn chút thời gian để cậu ‘lâm trận mới mài gươm’.
Lần cuối Tưởng Thanh Duy trang điểm lên sân khấu là hồi tiểu học, chuyện này để lại cho cậu ám ảnh không hề nhỏ. Đó là buổi diễn của Sở Giáo dục Thành phố, người trường khác không biết cậu nên rất nhiều người nhầm cậu là con gái, thậm chí còn có một nam sinh cấp hai chặn cậu ở hậu trường và tỏ tình với cậu. Cậu ngây người, về sau nam sinh đó vẫn là bị Vạn Kính Tiên đuổi đi.
Bây giờ cậu không còn bị nhận nhầm là con gái như hồi nhỏ nữa, cậu gần như đã biến thành một nam chính trẻ tuổi trong các bộ phim truyền hình khi khoác lên mình bộ trang phục thời Đường và đội tóc giả. Tào Oánh Oánh cầm hộp phấn, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cậu có thể trực tiếp ra mắt rồi đấy… Từ lâu tớ đã muốn nói, cậu có từng nghĩ đến chuyện sau này thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh hay Học viện Hý kịch Trung ương chưa?”
Nhiều người đã từng nói như vậy với Tưởng Thanh Duy, nhưng cậu biết, sinh viên nghệ thuật rất tốn tiền, hơn nữa nếu như không có tài nguyên thì sẽ sống rất thảm, người có ngoại hình đẹp rất nhiều, cậu không có vốn liếng cũng không có đường lui, căn bản là không liều được.
Tào Oánh Oánh thấy cậu không hề có suy nghĩ đó, thở dài nói: “Tin tớ đi, cậu thực sự là kiểu người được ông trời ưu ái. Thôi được rồi, sau này lại nói tiếp, bây giờ để tớ nói cho cậu về vị trí đi lại trên sân khấu…”
Nguồn cảm hứng cho bài vũ điệu dân ca này đến từ phần hồi tưởng của《Hạng Tích Hiên Chí》, “Trong sân có một cây sơn trà do vợ tôi trồng vào năm bà ấy mất, nay đã cao lớn, cành lá xum xuê như những chiếc ô.” Điều được thể hiện ở đây là tình tiết người vợ trong hồi ức tự tay trồng cây sơn trà.
Vai trò của người thư sinh chỉ là giúp người múa chính tạo tình tiết câu chuyện, động tác không khó, đừng quá cứng nhắc là được, yêu cầu duy nhất là bước đi phải chuẩn, cuối cùng là phải thể hiện được sự già nua khi chống gậy ra sân khấu lúc nhìn thấy đạo cụ cây sơn trà.
Sân khấu của buổi diễn mừng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đã bắt đầu, bọn họ không thể đến hiện trường để diễn tập được nữa nên đành tập luyện ở nơi thoáng đãng bên ngoài cửa sau của hậu trường. Tưởng Thanh Duy cố gắng ghi nhớ vị trí mà bọn Tào Oánh Oánh vẽ trên giấy, trong đầu mô phỏng sân khấu, chuẩn bị đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến.
Bạn nữ múa chính cùng Tưởng Thanh Duy diễn tập hai ba lần xong thì đỏ mặt nói như vậy là được rồi, lấy tay quạt gió: “Biết thế sớm đã trực tiếp để cậu đảm nhận thì tốt biết bao, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian diễn tập. Đứng trên sân khấu đừng căng thẳng là được, cứ coi như người dưới sân khấu không tồn tại.”
Tào Oánh Oánh hơi có tính mẹ già, vẫn là không yên tâm, bảo bọn họ nhân lúc hẵng còn thời gian thì diễn tập thêm hai lần nữa.
Đang định nói thì cửa sau mở ra, Hà Bạch Lộc và Vạn Kính Tiên bước tới.
Vạn Kính Tiên chưa tẩy trang, vẫn đang mặc bộ âu phục chỉnh tề thắt nơ, tóc được cố định bằng sáp, đường nét khuôn mặt vốn mạnh mẽ lại càng thêm sắc sảo.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vạn Kính Tiên, Tưởng Thanh Duy gần như không có phản ứng, cậu chưa từng thấy Vạn Kính Tiên mặc âu phục nghiêm chỉnh bao giờ, rõ ràng là một thân cực kỳ đoan chính nhưng không hiểu sao lại khiến hắn đẹp trai đến nỗi có chút tà khí. Khi Tưởng Thanh Duy phản ứng lại thì liền nhìn sang chỗ khác, nhưng đầu óc vẫn một mảng trống rỗng. Cậu không ngờ mình sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy trước sự xuất hiện của Vạn Kính Tiên, trước đây cậu không như vậy.
Tưởng Thanh Duy chỉ mơ hồ nghe thấy Tào Oánh Oánh nói chuyện với Hà Bạch Lộc, hình như là sau khi bọn Hà Bạch Lộc diễn xong rồi xuống sân khấu thì nghe nói Tào Oánh Oánh xảy ra chút vấn đề nên mới đến xem thế nào.
Bọn họ nói chuyện với nhau không lâu, Tào Oánh Oánh lại nhìn sang Tưởng Thanh Duy. Cảm giác này rất kỳ lạ, đầu óc Tưởng Thanh Duy rõ ràng là trống rỗng, nhưng cậu biết Tào Oánh Oánh đang nói rằng muốn bọn họ diễn tập thêm lần nữa.
Cậu cực kỳ không tình nguyện diễn tập trước mặt Vạn Kính Tiên trong bộ trang phục này. Bạn nữ múa chính vừa nãy hình như cũng không có ý định tiếp tục luyện nữa, cậu thuận theo cô nói là được. Nhưng không ngờ là bạn nữ múa chính không hề do dự liền lập tức đồng ý, bước tới và đứng ở vị trí bắt đầu.
Tưởng Thanh Duy lúc này cũng ngại từ chối, chỉ có thể dùng thuật tự thôi miên chính mình nhủ thầm rằng bên cạnh không có ai. Cậu ngay cả tên của Vạn Kính Tiên cũng không dám nghĩ đến.
Tào Oánh Oánh mở loa ngoài điện thoại, nhạc vang lên. Tưởng Thanh Duy liều mạng nghĩ đến tờ giấy vẽ vị trí đi lại của cậu, mắt nhìn chằm chằm vào bạn nữ múa chính, trông cực kỳ tập trung. Cậu không mắc lỗi, ngược lại là bạn nữ múa chính sai một bước, dừng lại rồi yêu cầu Tào Oánh Oánh phát lại nhạc.
Tào Oánh Oánh nói với Tưởng Thanh Duy: “Cậu nhìn Sa Sa có thể dịu dàng si mê một chút được không? Cậu là thư sinh nhìn vợ mình trồng cây đấy chứ không phải là địa chủ nhìn đầy tớ trồng đất đâu.”
Mọi người bên cạnh bắt đầu cười, sự căng thẳng của Tưởng Thanh Duy cũng tan biến bớt theo tiếng cười, lần diễn lại này coi như cũng nhận được khẳng định.
Thời gian chờ diễn không hiểu sao đã trôi qua, lúc Tưởng Thanh Duy hoàn hồn thì đã đứng trên sân khấu rồi.
Cậu không hề cảm thấy quá lo lắng, chỉ cảm thấy không chân thực mà thôi, như thể người dẫn dắt bạn nữ múa chính dưới ánh đèn pha chói lọi kia không phải là cậu. Đợi ánh đèn chỗ cậu tối đi thì liền lui về một bên, Tào Oánh Oánh lập tức dán râu giả cho cậu.
Nhạc vừa dứt, cậu vịn vào gậy gỗ rồi hơi nghiêng người đi về phía trước, vũ nữ lần lượt lui về sau, chỉ còn lại người múa chính nán lại dưới tàng cây, nhưng cũng dần dần múa ra xa hơn, cuối cùng chỉ còn lại cái bóng ở cuối sân khấu. Tưởng Thanh Duy nhìn cây đạo cụ cành lá xum xuê duy nhất ngoài cậu ra được ánh đèn chiếu sáng, đột nhiên cảm thấy con người đến cuối cùng đều sẽ cô đơn, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
—
Tưởng Thanh Duy cầm lấy chai dầu tẩy trang từ tay Tào Oánh Oánh, trông thì có vẻ là đang chăm chú nghe cô hướng dẫn cách dùng, nhưng thực tế thì tâm vẫn còn đang ở trên sân khấu dưới tàng cây kia, chưa thể hoàn hồn.
Trong nhà vệ sinh tầng một của tòa nhà đúng lúc có người của những tiết mục văn nghệ khác đang thay quần áo, đông người quá đứng không nổi, còn đèn trong nhà vệ sinh tầng hai thì không sáng. Cậu cầm theo dầu tẩy trang, sữa rửa mặt, bông tẩy trang và túi quần áo của mình đi lên nhà vệ sinh tầng ba. Tòa nhà Nghệ Huy này là do các cựu sinh viên quyên góp xây dựng và vừa mới được hoàn thành, bên trong rất mới, đi đến tầng ba thì không gặp một ai, ánh đèn chiếu vào bức tường trắng lộ ra tông màu lạnh.
Tưởng Thanh Duy đã gỡ râu giả, cậu lại giống như một tiểu thư sinh vô cùng thanh tú. Cậu đang cúi đầu cởi quần áo thì ngay lập tức ngẩng lên khi nghe thấy tiếng cửa. Cậu nhìn thấy Vạn Kính Tiên từ chỗ tối bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng hắn. Tiếng khóa cửa bị khuếch đại trong nhà vệ sinh, một tiếng ‘cạch’ vang lên rõ ràng, như thể đập thẳng vào màng nhĩ của Tưởng Thanh Duy.
Tưởng Thanh Duy như bị hạ thuật cố định thân thể, sững sờ đứng tại chỗ.
Ánh mắt nguy hiểm của Vạn Kính Tiên khóa chặt trên người cậu, bước tới gần đến mức cậu có thể nghe được tiếng hít thở của hắn. Lúc này Tưởng Thanh Duy mới vô thức lùi một bước. Vạn Kính Tiên lại tiến thêm một bước, đằng sau cậu là bồn rửa tay, không thể lùi tiếp được.
“Có… việc gì sao?”
“Không có.” Vạn Kính Tiên nói xong thì hơi nghiêng đầu, nhìn vào đôi con ngươi sâu không thấy đáy của Tưởng Thanh Duy, dần dần lại gần, ấn lên môi cậu một nụ hôn nhẹ đến nỗi gần như không có trọng lượng.
Não của Tưởng Thanh Duy nở hoa, nhịp tim vừa nhanh vừa loạn, đập mạnh giữa ranh giới điên cuồng và tỉnh táo, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức ngất xỉu. Cậu không có phản ứng gì, chỉ ngây người nhìn Vạn Kính Tiên.
Vạn Kính Tiên vẫn đang mặc âu phục chỉnh tề, mái tóc được tạo kiểu đã hơi rối, tà khí trên người càng lúc càng mạnh, bao quanh cậu là mùi vị độc nhất của Vạn Kính Tiên.
Tim của Tưởng Thanh Duy đập nhanh đến mức gần như là quên thở. Dù trước đó cậu có dự tính gì đi chăng nữa thì bây giờ cũng đều vô dụng.
***
Lúc Vạn Kính Tiên đi theo Tưởng Thanh Duy vốn không hề muốn làm gì cả.
Một tiếng trước, hắn đẩy cửa sau của tòa nhà Nghệ Huy phía sau Hà Bạch Lộc, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tưởng Thanh Duy. Có lẽ khăn vấn và trang phục thời Đường trên người Tưởng Thanh Duy khiến hắn đột nhiên có một ý nghĩ nực cười rằng, có lẽ hắn đã quen biết Tưởng Thanh Duy mấy đời mấy kiếp rồi, mỗi một kiếp Tưởng Thanh Duy đều nhìn hắn như vậy, đã định trước rằng hắn khó thoát khỏi số kiếp.
Nhưng sau đó Tưởng Thanh Duy không hề nhìn hắn thêm lần nào nữa, như thể khoảnh khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau chỉ là ảo giác của mình Vạn Kính Tiên.
Hắn đứng trong bóng tối của lối đi bên phải sân khấu, nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh thì thầm nói chuyện.
“Vừa rồi trên sân khấu có phải là Thường Tranh của dàn diễn viên không?”
“Không phải, chắc chắn là không phải, đẹp trai hơn Thường Tranh nhiều!!”
“Các cậu có cảm thấy người này hơi giống Tưởng Thanh Duy của lớp 11-9 không?”
“Hình như đúng thế thật! Cậu ấy hợp với phong cách cổ trang quá đi mất, sao có thể đẹp trai như vậy chứ!”
“Tớ nói không sai chứ, nhan sắc của Tưởng Thanh Duy tuyệt đối là số một của trường ta! Muốn cậu ấy ra mắt quá đi thôi.”
“Chỗ ngồi của chúng ta vô tích sự quá, không chụp được cận mặt. Hy vọng mấy người ngồi ở hàng đầu nhớ chụp lại ảnh…”
Ánh mắt Vạn Kính Tiên tối sầm, đi về phía hậu trường.
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại sau lưng hắn, giống như chặt đứt đường lui hối hận của hắn.
Hắn đến gần Tưởng Thanh Duy, nhìn thấy mông cậu va vào mặt bàn đá cẩm thạch. Sự dao động trong lòng càng rõ ràng, nhịn không được liền hôn cậu, nhẹ nhàng, thăm dò, vương chút son môi mà Tưởng Thanh Duy còn chưa kịp lau hết.
Đôi mắt bối rối của Tưởng Thanh Duy giống như tia lửa bừng sáng, đáng yêu mà rơi vào mắt hắn, đốt lên ngọn lửa cuồn cuộn trong lòng hắn.
Tay hắn xoa nhẹ lên vai Tưởng Thanh Duy, lại hôn cậu lần nữa. Lần này hoàn toàn mất hết lý trí, liều mạng, không chết thì không dừng.
Tưởng Thanh Duy mặc hắn công thành đoạt đất, có một hai lần thậm chí còn vô thức đuổi theo lưỡi hắn, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, bắt đầu đẩy hắn ra.
Vạn Kính Tiên giữ hai cổ tay của Tưởng Thanh Duy lại với nhau và ép lên tường. Tưởng Thanh Duy định dùng đầu gối thúc hắn, nhưng đùi cậu lại cọ vào đũng quần hắn trong lúc hỗn loạn.
Lần đầu hôn Tưởng Thanh Duy thì Vạn Kính Tiên đã cứng rồi, làm sao có thể chịu được sự ‘khiêu khích’ như vậy. Da đầu hắn tê dại, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên eo Tưởng Thanh Duy liền mở dây áo của cậu rồi vói vào trong.
Tưởng Thanh Duy ‘ưm’ một tiếng, trừng mắt: “Bỏ ra!”
Vạn Kính Tiên thở gấp nói nhỏ: “Cậu cũng cứng rồi.”
Tưởng Thanh Duy cực kỳ tức giận: “Đây là trường học, Vạn Kính Tiên cậu đừng có mà làm loạn!”
Vạn Kính Tiên hôn lên khóe miệng cậu, nửa kéo nửa ôm cậu đến cửa nhà vệ sinh, vươn tay khóa cửa lại: “Sẽ không có ai đâu.”
Tưởng Thanh Duy vẫn đang giãy giụa: “Không được, chỗ này không được…”
Vạn Kính Tiên đặt cậu lên mặt bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch sạch không tì vết: “Chỗ này không được thì chỗ nào được? Cậu có biết là tôi nhớ cậu biết bao nhiêu không hả!”
Tưởng Thanh Duy bất động, ngây người nhìn hắn, khụt khịt mũi.
Vạn Kính Tiên không muốn nói ra lời này, hắn nghĩ mình ở trong lòng Tưởng Thanh Duy nên là một kẻ ác, nếu như có một ngày Tưởng Thanh Duy muốn hận hắn thì cũng nên để cậu hận hắn thật sảng khoái.
Vạn Kính Tiên vừa nghĩ như vậy vừa thô bạo cởi bỏ áo trong của bộ trang phục thời Đường, xé rách quần trong, bàn tay thăm dò xuống phía dưới.
Tưởng Thanh Duy không hề phát ra bất kỳ tiếng gì, bị xâm nhập đau đớn, bị cấu véo tàn nhẫn, bị va chạm đến thoải mái, một tiếng cũng không thốt ra, nghiến răng nghiến lợi bấu móng tay vào da thịt Vạn Kính Tiên, không hề khách khí một chút nào.
Lúc đó bọn họ còn cho rằng giữa bọn họ đang nồng nặc mùi thuốc súng.
Vạn Kính Tiên hỏi: “Có ghét tôi không?”
Tưởng Thanh Duy trừng hắn: “Ghét cậu chết đi được!”
Vạn Kính Tiên hài lòng, chuyển động càng nhanh càng mạnh.
Hắn kịp thời rút ra, nhưng vẫn dây một ít lên bộ trang phục thời Đường của Tưởng Thanh Duy. Sau khi Tưởng Thanh Duy hoàn hồn thì đỡ eo dùng chân đẩy hắn ra, cau mày bôi một ít nước rửa tay lên chỗ bị bẩn, sau đó cẩn thận dùng nước làm ướt rồi rửa sạch.
Vạn Kính Tiên sợ cậu cảm lạnh nên mặc quần cho cậu rồi buộc dây áo trong lại.
Tưởng Thanh Duy liếc hắn: “Được rồi, đừng có ở đây thêm chướng mắt nữa, mau đi đi… Này, đợi đã.” Cậu nói rồi đặt chai dầu tẩy trang bên cạnh tay của Vạn Kính Tiên: “Lau miệng đi.”
Vạn Kính Tiên nhìn vào gương, một bên môi hắn dính son trên miệng Tưởng Thanh Duy, màu khá nhạt. Hắn vẫn còn muốn hôn Tưởng Thanh Duy, nhưng hắn biết hôm nay hắn đã vượt quá giới hạn rồi, nụ hôn vào lúc này sẽ không thích hợp.
Vạn Kính Tiên bước ra khỏi tòa nhà Nghệ Huy, đi qua thao trường, nắng chiều mạ vàng lên cây cột cờ. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn phía sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui mà hắn không nhận ra.
Xe nhà hắn đang đậu ở bên đường, hắn mở cửa rồi ngồi vào. Trên xe chỉ có tài xế, tài xế nói với Vạn Kính Tiên rằng bố hắn về nhà rồi, đồng thời nhắn rằng bảo hắn đến thư phòng tìm ông ấy sau bữa tối.
Vạn Kính Tiên gõ cửa, nghe thấy Vạn Vĩnh Tường nói “Vào đi”, hắn xoay nắm cửa rồi bước vào.
Vạn Vĩnh Tường ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt u ám, trên mặt bàn có một chiếc bút ghi âm. Thấy hắn bước đến trước bàn làm việc, Vạn Vĩnh Tường nhấn nút phát của bút ghi âm rồi vặn âm lượng lên mức tối đa.
“Đây là trường học,Vạn Kính Tiên cậu đừng có mà làm loạn!”
Tim của Vạn Kính Tiên như ngừng đập – mặc dù rất mơ hồ, nhưng đây rõ ràng là giọng của Tưởng Thanh Duy.
Âm thanh khóa cửa vang lên rõ ràng.
“Sẽ không có ai đâu.” Trong đoạn ghi âm, hơi thở của hắn hỗn loạn, giống như một kẻ dâm ô đang rất gấp gáp.
“Không được, chỗ này không được…”
Hắn phẫn nộ ngẩng đầu: “Đủ rồi! Bố muốn thế nào?”
Vạn Vĩnh Tường ném bút ghi âm vào ngăn kéo: “Bố muốn thế nào? Là con muốn thế nào! Vạn Kính Tiên, là bố đối xử với con quá khoan dung hay quá hiền lành, hửm?”
“Bố hiền lành? Bố tưởng rằng con không biết năm đó vì sao Tưởng Đình Hạo bị chuyển công tác sao?”
Vạn Vĩnh Tường nhìn cậu một hồi, bật cười: “Nếu con đã biết, vậy thì kể chuyện này cho Tưởng Thanh Duy, ngược lại có thể giải quyết vấn đề rồi.”
Vạn Kính Tiên nắm chặt tay: “Bố tính kế người khác vẫn chưa đủ, còn tính kế cả con trai mình nữa à?”
“Nếu như con khiến bố yên tâm thì việc gì bố phải bận tâm cơ chứ. Con cầu xin bố giúp cậu ta đi học, bố đồng ý với con đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, vậy mà con báo đáp bố thế sao? Con tưởng là bố mới biết mấy chuyện dơ dáy bẩn thỉu này của các con à? Vốn còn tưởng con chỉ là đang chơi đùa, người trẻ tuổi, chơi đùa cũng không sao, nhưng con lại chơi quá đà rồi đấy!”
Vạn Vĩnh Tường đứng dậy, bước đến trước mặt Vạn Kính Tiên, khí thế của người bề trên hoàn toàn không giữ lại mà áp xuống: “Vạn Kính Tiên, con có biết có biết bao nhiêu người ở bên trong và bên ngoài nhà họ Vạn đang nhìn chòng chọc con, hận không thể thấy con xảy ra sai lầm hay không!”
Vạn Kính Tiên không chút sợ hãi nhìn Vạn Vĩnh Tường: “Con có thể đi được bao xa, tự nhiên sẽ để bố thấy, nhưng trước hết đừng có động vào Tưởng Thanh Duy.”
Vạn Vĩnh Tường nheo mắt: “Bây giờ con hoàn toàn không có tư cách để bàn điều kiện với bố. Nếu muốn cậu ta an ổn sống qua ngày thì tránh xa cậu ta ra. Có chuyển sang lớp quốc tế hay không thì tùy con, nhưng nửa năm sau con nhất định phải xuất ngoại.”
Vì để dời sự chú ý, cậu cúi đầu móc từ trong túi ra một chiếc Nokia cục gạch mua ở chợ đồ cũ, nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc đến từ Tào Oánh Oánh.
Tưởng Thanh Duy nói với Nam Tỷ một tiếng, từ cửa hông bên cạnh đi ra hành lang ở bên ngoài khán phòng, bấm nút trả lời.
Bọn Tào Oánh Oánh biên dựng một màn múa dân ca, lúc đầu mời Tưởng Thanh Duy đóng vai một thư sinh, cùng với người múa chính tạo ra một cốt truyện gồm hai phần. Tưởng Thanh Duy không có thời gian để diễn tập cùng bọn họ, nhưng lại cảm thấy có lỗi khi năm lần bảy lượt từ chối Tào Oánh Oánh, thấy bọn họ phát sầu vì trang phục trong tay và trên thị trường đều không vừa ý nên cậu đã nói rằng trong nhà mình có một vài tranh ảnh minh họa váy áo kiểu dáng thời Minh thời Thanh và có thể cho bọn họ mượn dùng. Ôn Hiểu Bình nghe nói đây là hoạt động ở trường của Tưởng Thanh Duy thì nhiệt tình chọn ra vài bộ sửa chữa một phen, làm chiếc váy ôm người hơn một chút để thuận tiện cho các cô gái hoạt động, đồng thời bà còn ghi chú kỹ càng các chi tiết may đo và chất liệu.
Vốn dĩ mọi thứ đã sẵn sàng và chỉ chờ lên sân khấu, kết quả bạn nam đóng vai thư sinh bị bong gân chân, vừa mới được đưa vào bệnh viện. Không có nhiều nam sinh nhìn thấy bọn họ diễn tập nên Tưởng Thanh Duy chắc chắn là cứu cánh thích hợp nhất.
Tào Oánh Oánh nói mãi nói mãi cứ như sắp khóc đến nơi, Tưởng Thanh Duy làm sao có thể nỡ lòng không giúp. Nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn thấy chuyện này với chuyện lên sân khấu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. May mà tiết mục này diễn ở gần cuối, sau khi trang điểm xong vẫn còn chút thời gian để cậu ‘lâm trận mới mài gươm’.
Lần cuối Tưởng Thanh Duy trang điểm lên sân khấu là hồi tiểu học, chuyện này để lại cho cậu ám ảnh không hề nhỏ. Đó là buổi diễn của Sở Giáo dục Thành phố, người trường khác không biết cậu nên rất nhiều người nhầm cậu là con gái, thậm chí còn có một nam sinh cấp hai chặn cậu ở hậu trường và tỏ tình với cậu. Cậu ngây người, về sau nam sinh đó vẫn là bị Vạn Kính Tiên đuổi đi.
Bây giờ cậu không còn bị nhận nhầm là con gái như hồi nhỏ nữa, cậu gần như đã biến thành một nam chính trẻ tuổi trong các bộ phim truyền hình khi khoác lên mình bộ trang phục thời Đường và đội tóc giả. Tào Oánh Oánh cầm hộp phấn, lắc đầu rồi lại gật đầu: “Cậu có thể trực tiếp ra mắt rồi đấy… Từ lâu tớ đã muốn nói, cậu có từng nghĩ đến chuyện sau này thi vào Học viện Điện ảnh Bắc Kinh hay Học viện Hý kịch Trung ương chưa?”
Nhiều người đã từng nói như vậy với Tưởng Thanh Duy, nhưng cậu biết, sinh viên nghệ thuật rất tốn tiền, hơn nữa nếu như không có tài nguyên thì sẽ sống rất thảm, người có ngoại hình đẹp rất nhiều, cậu không có vốn liếng cũng không có đường lui, căn bản là không liều được.
Tào Oánh Oánh thấy cậu không hề có suy nghĩ đó, thở dài nói: “Tin tớ đi, cậu thực sự là kiểu người được ông trời ưu ái. Thôi được rồi, sau này lại nói tiếp, bây giờ để tớ nói cho cậu về vị trí đi lại trên sân khấu…”
Nguồn cảm hứng cho bài vũ điệu dân ca này đến từ phần hồi tưởng của《Hạng Tích Hiên Chí》, “Trong sân có một cây sơn trà do vợ tôi trồng vào năm bà ấy mất, nay đã cao lớn, cành lá xum xuê như những chiếc ô.” Điều được thể hiện ở đây là tình tiết người vợ trong hồi ức tự tay trồng cây sơn trà.
Vai trò của người thư sinh chỉ là giúp người múa chính tạo tình tiết câu chuyện, động tác không khó, đừng quá cứng nhắc là được, yêu cầu duy nhất là bước đi phải chuẩn, cuối cùng là phải thể hiện được sự già nua khi chống gậy ra sân khấu lúc nhìn thấy đạo cụ cây sơn trà.
Sân khấu của buổi diễn mừng lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đã bắt đầu, bọn họ không thể đến hiện trường để diễn tập được nữa nên đành tập luyện ở nơi thoáng đãng bên ngoài cửa sau của hậu trường. Tưởng Thanh Duy cố gắng ghi nhớ vị trí mà bọn Tào Oánh Oánh vẽ trên giấy, trong đầu mô phỏng sân khấu, chuẩn bị đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến.
Bạn nữ múa chính cùng Tưởng Thanh Duy diễn tập hai ba lần xong thì đỏ mặt nói như vậy là được rồi, lấy tay quạt gió: “Biết thế sớm đã trực tiếp để cậu đảm nhận thì tốt biết bao, có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian diễn tập. Đứng trên sân khấu đừng căng thẳng là được, cứ coi như người dưới sân khấu không tồn tại.”
Tào Oánh Oánh hơi có tính mẹ già, vẫn là không yên tâm, bảo bọn họ nhân lúc hẵng còn thời gian thì diễn tập thêm hai lần nữa.
Đang định nói thì cửa sau mở ra, Hà Bạch Lộc và Vạn Kính Tiên bước tới.
Vạn Kính Tiên chưa tẩy trang, vẫn đang mặc bộ âu phục chỉnh tề thắt nơ, tóc được cố định bằng sáp, đường nét khuôn mặt vốn mạnh mẽ lại càng thêm sắc sảo.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Vạn Kính Tiên, Tưởng Thanh Duy gần như không có phản ứng, cậu chưa từng thấy Vạn Kính Tiên mặc âu phục nghiêm chỉnh bao giờ, rõ ràng là một thân cực kỳ đoan chính nhưng không hiểu sao lại khiến hắn đẹp trai đến nỗi có chút tà khí. Khi Tưởng Thanh Duy phản ứng lại thì liền nhìn sang chỗ khác, nhưng đầu óc vẫn một mảng trống rỗng. Cậu không ngờ mình sẽ phản ứng mạnh mẽ như vậy trước sự xuất hiện của Vạn Kính Tiên, trước đây cậu không như vậy.
Tưởng Thanh Duy chỉ mơ hồ nghe thấy Tào Oánh Oánh nói chuyện với Hà Bạch Lộc, hình như là sau khi bọn Hà Bạch Lộc diễn xong rồi xuống sân khấu thì nghe nói Tào Oánh Oánh xảy ra chút vấn đề nên mới đến xem thế nào.
Bọn họ nói chuyện với nhau không lâu, Tào Oánh Oánh lại nhìn sang Tưởng Thanh Duy. Cảm giác này rất kỳ lạ, đầu óc Tưởng Thanh Duy rõ ràng là trống rỗng, nhưng cậu biết Tào Oánh Oánh đang nói rằng muốn bọn họ diễn tập thêm lần nữa.
Cậu cực kỳ không tình nguyện diễn tập trước mặt Vạn Kính Tiên trong bộ trang phục này. Bạn nữ múa chính vừa nãy hình như cũng không có ý định tiếp tục luyện nữa, cậu thuận theo cô nói là được. Nhưng không ngờ là bạn nữ múa chính không hề do dự liền lập tức đồng ý, bước tới và đứng ở vị trí bắt đầu.
Tưởng Thanh Duy lúc này cũng ngại từ chối, chỉ có thể dùng thuật tự thôi miên chính mình nhủ thầm rằng bên cạnh không có ai. Cậu ngay cả tên của Vạn Kính Tiên cũng không dám nghĩ đến.
Tào Oánh Oánh mở loa ngoài điện thoại, nhạc vang lên. Tưởng Thanh Duy liều mạng nghĩ đến tờ giấy vẽ vị trí đi lại của cậu, mắt nhìn chằm chằm vào bạn nữ múa chính, trông cực kỳ tập trung. Cậu không mắc lỗi, ngược lại là bạn nữ múa chính sai một bước, dừng lại rồi yêu cầu Tào Oánh Oánh phát lại nhạc.
Tào Oánh Oánh nói với Tưởng Thanh Duy: “Cậu nhìn Sa Sa có thể dịu dàng si mê một chút được không? Cậu là thư sinh nhìn vợ mình trồng cây đấy chứ không phải là địa chủ nhìn đầy tớ trồng đất đâu.”
Mọi người bên cạnh bắt đầu cười, sự căng thẳng của Tưởng Thanh Duy cũng tan biến bớt theo tiếng cười, lần diễn lại này coi như cũng nhận được khẳng định.
Thời gian chờ diễn không hiểu sao đã trôi qua, lúc Tưởng Thanh Duy hoàn hồn thì đã đứng trên sân khấu rồi.
Cậu không hề cảm thấy quá lo lắng, chỉ cảm thấy không chân thực mà thôi, như thể người dẫn dắt bạn nữ múa chính dưới ánh đèn pha chói lọi kia không phải là cậu. Đợi ánh đèn chỗ cậu tối đi thì liền lui về một bên, Tào Oánh Oánh lập tức dán râu giả cho cậu.
Nhạc vừa dứt, cậu vịn vào gậy gỗ rồi hơi nghiêng người đi về phía trước, vũ nữ lần lượt lui về sau, chỉ còn lại người múa chính nán lại dưới tàng cây, nhưng cũng dần dần múa ra xa hơn, cuối cùng chỉ còn lại cái bóng ở cuối sân khấu. Tưởng Thanh Duy nhìn cây đạo cụ cành lá xum xuê duy nhất ngoài cậu ra được ánh đèn chiếu sáng, đột nhiên cảm thấy con người đến cuối cùng đều sẽ cô đơn, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
—
Tưởng Thanh Duy cầm lấy chai dầu tẩy trang từ tay Tào Oánh Oánh, trông thì có vẻ là đang chăm chú nghe cô hướng dẫn cách dùng, nhưng thực tế thì tâm vẫn còn đang ở trên sân khấu dưới tàng cây kia, chưa thể hoàn hồn.
Trong nhà vệ sinh tầng một của tòa nhà đúng lúc có người của những tiết mục văn nghệ khác đang thay quần áo, đông người quá đứng không nổi, còn đèn trong nhà vệ sinh tầng hai thì không sáng. Cậu cầm theo dầu tẩy trang, sữa rửa mặt, bông tẩy trang và túi quần áo của mình đi lên nhà vệ sinh tầng ba. Tòa nhà Nghệ Huy này là do các cựu sinh viên quyên góp xây dựng và vừa mới được hoàn thành, bên trong rất mới, đi đến tầng ba thì không gặp một ai, ánh đèn chiếu vào bức tường trắng lộ ra tông màu lạnh.
Tưởng Thanh Duy đã gỡ râu giả, cậu lại giống như một tiểu thư sinh vô cùng thanh tú. Cậu đang cúi đầu cởi quần áo thì ngay lập tức ngẩng lên khi nghe thấy tiếng cửa. Cậu nhìn thấy Vạn Kính Tiên từ chỗ tối bước vào, cánh cửa đóng lại sau lưng hắn. Tiếng khóa cửa bị khuếch đại trong nhà vệ sinh, một tiếng ‘cạch’ vang lên rõ ràng, như thể đập thẳng vào màng nhĩ của Tưởng Thanh Duy.
Tưởng Thanh Duy như bị hạ thuật cố định thân thể, sững sờ đứng tại chỗ.
Ánh mắt nguy hiểm của Vạn Kính Tiên khóa chặt trên người cậu, bước tới gần đến mức cậu có thể nghe được tiếng hít thở của hắn. Lúc này Tưởng Thanh Duy mới vô thức lùi một bước. Vạn Kính Tiên lại tiến thêm một bước, đằng sau cậu là bồn rửa tay, không thể lùi tiếp được.
“Có… việc gì sao?”
“Không có.” Vạn Kính Tiên nói xong thì hơi nghiêng đầu, nhìn vào đôi con ngươi sâu không thấy đáy của Tưởng Thanh Duy, dần dần lại gần, ấn lên môi cậu một nụ hôn nhẹ đến nỗi gần như không có trọng lượng.
Não của Tưởng Thanh Duy nở hoa, nhịp tim vừa nhanh vừa loạn, đập mạnh giữa ranh giới điên cuồng và tỉnh táo, như thể giây tiếp theo sẽ lập tức ngất xỉu. Cậu không có phản ứng gì, chỉ ngây người nhìn Vạn Kính Tiên.
Vạn Kính Tiên vẫn đang mặc âu phục chỉnh tề, mái tóc được tạo kiểu đã hơi rối, tà khí trên người càng lúc càng mạnh, bao quanh cậu là mùi vị độc nhất của Vạn Kính Tiên.
Tim của Tưởng Thanh Duy đập nhanh đến mức gần như là quên thở. Dù trước đó cậu có dự tính gì đi chăng nữa thì bây giờ cũng đều vô dụng.
***
Lúc Vạn Kính Tiên đi theo Tưởng Thanh Duy vốn không hề muốn làm gì cả.
Một tiếng trước, hắn đẩy cửa sau của tòa nhà Nghệ Huy phía sau Hà Bạch Lộc, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tưởng Thanh Duy. Có lẽ khăn vấn và trang phục thời Đường trên người Tưởng Thanh Duy khiến hắn đột nhiên có một ý nghĩ nực cười rằng, có lẽ hắn đã quen biết Tưởng Thanh Duy mấy đời mấy kiếp rồi, mỗi một kiếp Tưởng Thanh Duy đều nhìn hắn như vậy, đã định trước rằng hắn khó thoát khỏi số kiếp.
Nhưng sau đó Tưởng Thanh Duy không hề nhìn hắn thêm lần nào nữa, như thể khoảnh khắc ánh mắt bọn họ chạm nhau chỉ là ảo giác của mình Vạn Kính Tiên.
Hắn đứng trong bóng tối của lối đi bên phải sân khấu, nghe thấy mấy nữ sinh bên cạnh thì thầm nói chuyện.
“Vừa rồi trên sân khấu có phải là Thường Tranh của dàn diễn viên không?”
“Không phải, chắc chắn là không phải, đẹp trai hơn Thường Tranh nhiều!!”
“Các cậu có cảm thấy người này hơi giống Tưởng Thanh Duy của lớp 11-9 không?”
“Hình như đúng thế thật! Cậu ấy hợp với phong cách cổ trang quá đi mất, sao có thể đẹp trai như vậy chứ!”
“Tớ nói không sai chứ, nhan sắc của Tưởng Thanh Duy tuyệt đối là số một của trường ta! Muốn cậu ấy ra mắt quá đi thôi.”
“Chỗ ngồi của chúng ta vô tích sự quá, không chụp được cận mặt. Hy vọng mấy người ngồi ở hàng đầu nhớ chụp lại ảnh…”
Ánh mắt Vạn Kính Tiên tối sầm, đi về phía hậu trường.
Cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại sau lưng hắn, giống như chặt đứt đường lui hối hận của hắn.
Hắn đến gần Tưởng Thanh Duy, nhìn thấy mông cậu va vào mặt bàn đá cẩm thạch. Sự dao động trong lòng càng rõ ràng, nhịn không được liền hôn cậu, nhẹ nhàng, thăm dò, vương chút son môi mà Tưởng Thanh Duy còn chưa kịp lau hết.
Đôi mắt bối rối của Tưởng Thanh Duy giống như tia lửa bừng sáng, đáng yêu mà rơi vào mắt hắn, đốt lên ngọn lửa cuồn cuộn trong lòng hắn.
Tay hắn xoa nhẹ lên vai Tưởng Thanh Duy, lại hôn cậu lần nữa. Lần này hoàn toàn mất hết lý trí, liều mạng, không chết thì không dừng.
Tưởng Thanh Duy mặc hắn công thành đoạt đất, có một hai lần thậm chí còn vô thức đuổi theo lưỡi hắn, không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng phản ứng lại, bắt đầu đẩy hắn ra.
Vạn Kính Tiên giữ hai cổ tay của Tưởng Thanh Duy lại với nhau và ép lên tường. Tưởng Thanh Duy định dùng đầu gối thúc hắn, nhưng đùi cậu lại cọ vào đũng quần hắn trong lúc hỗn loạn.
Lần đầu hôn Tưởng Thanh Duy thì Vạn Kính Tiên đã cứng rồi, làm sao có thể chịu được sự ‘khiêu khích’ như vậy. Da đầu hắn tê dại, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên eo Tưởng Thanh Duy liền mở dây áo của cậu rồi vói vào trong.
Tưởng Thanh Duy ‘ưm’ một tiếng, trừng mắt: “Bỏ ra!”
Vạn Kính Tiên thở gấp nói nhỏ: “Cậu cũng cứng rồi.”
Tưởng Thanh Duy cực kỳ tức giận: “Đây là trường học, Vạn Kính Tiên cậu đừng có mà làm loạn!”
Vạn Kính Tiên hôn lên khóe miệng cậu, nửa kéo nửa ôm cậu đến cửa nhà vệ sinh, vươn tay khóa cửa lại: “Sẽ không có ai đâu.”
Tưởng Thanh Duy vẫn đang giãy giụa: “Không được, chỗ này không được…”
Vạn Kính Tiên đặt cậu lên mặt bồn rửa tay bằng đá cẩm thạch sạch không tì vết: “Chỗ này không được thì chỗ nào được? Cậu có biết là tôi nhớ cậu biết bao nhiêu không hả!”
Tưởng Thanh Duy bất động, ngây người nhìn hắn, khụt khịt mũi.
Vạn Kính Tiên không muốn nói ra lời này, hắn nghĩ mình ở trong lòng Tưởng Thanh Duy nên là một kẻ ác, nếu như có một ngày Tưởng Thanh Duy muốn hận hắn thì cũng nên để cậu hận hắn thật sảng khoái.
Vạn Kính Tiên vừa nghĩ như vậy vừa thô bạo cởi bỏ áo trong của bộ trang phục thời Đường, xé rách quần trong, bàn tay thăm dò xuống phía dưới.
Tưởng Thanh Duy không hề phát ra bất kỳ tiếng gì, bị xâm nhập đau đớn, bị cấu véo tàn nhẫn, bị va chạm đến thoải mái, một tiếng cũng không thốt ra, nghiến răng nghiến lợi bấu móng tay vào da thịt Vạn Kính Tiên, không hề khách khí một chút nào.
Lúc đó bọn họ còn cho rằng giữa bọn họ đang nồng nặc mùi thuốc súng.
Vạn Kính Tiên hỏi: “Có ghét tôi không?”
Tưởng Thanh Duy trừng hắn: “Ghét cậu chết đi được!”
Vạn Kính Tiên hài lòng, chuyển động càng nhanh càng mạnh.
Hắn kịp thời rút ra, nhưng vẫn dây một ít lên bộ trang phục thời Đường của Tưởng Thanh Duy. Sau khi Tưởng Thanh Duy hoàn hồn thì đỡ eo dùng chân đẩy hắn ra, cau mày bôi một ít nước rửa tay lên chỗ bị bẩn, sau đó cẩn thận dùng nước làm ướt rồi rửa sạch.
Vạn Kính Tiên sợ cậu cảm lạnh nên mặc quần cho cậu rồi buộc dây áo trong lại.
Tưởng Thanh Duy liếc hắn: “Được rồi, đừng có ở đây thêm chướng mắt nữa, mau đi đi… Này, đợi đã.” Cậu nói rồi đặt chai dầu tẩy trang bên cạnh tay của Vạn Kính Tiên: “Lau miệng đi.”
Vạn Kính Tiên nhìn vào gương, một bên môi hắn dính son trên miệng Tưởng Thanh Duy, màu khá nhạt. Hắn vẫn còn muốn hôn Tưởng Thanh Duy, nhưng hắn biết hôm nay hắn đã vượt quá giới hạn rồi, nụ hôn vào lúc này sẽ không thích hợp.
Vạn Kính Tiên bước ra khỏi tòa nhà Nghệ Huy, đi qua thao trường, nắng chiều mạ vàng lên cây cột cờ. Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu nhìn phía sau, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vui mà hắn không nhận ra.
Xe nhà hắn đang đậu ở bên đường, hắn mở cửa rồi ngồi vào. Trên xe chỉ có tài xế, tài xế nói với Vạn Kính Tiên rằng bố hắn về nhà rồi, đồng thời nhắn rằng bảo hắn đến thư phòng tìm ông ấy sau bữa tối.
Vạn Kính Tiên gõ cửa, nghe thấy Vạn Vĩnh Tường nói “Vào đi”, hắn xoay nắm cửa rồi bước vào.
Vạn Vĩnh Tường ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt u ám, trên mặt bàn có một chiếc bút ghi âm. Thấy hắn bước đến trước bàn làm việc, Vạn Vĩnh Tường nhấn nút phát của bút ghi âm rồi vặn âm lượng lên mức tối đa.
“Đây là trường học,Vạn Kính Tiên cậu đừng có mà làm loạn!”
Tim của Vạn Kính Tiên như ngừng đập – mặc dù rất mơ hồ, nhưng đây rõ ràng là giọng của Tưởng Thanh Duy.
Âm thanh khóa cửa vang lên rõ ràng.
“Sẽ không có ai đâu.” Trong đoạn ghi âm, hơi thở của hắn hỗn loạn, giống như một kẻ dâm ô đang rất gấp gáp.
“Không được, chỗ này không được…”
Hắn phẫn nộ ngẩng đầu: “Đủ rồi! Bố muốn thế nào?”
Vạn Vĩnh Tường ném bút ghi âm vào ngăn kéo: “Bố muốn thế nào? Là con muốn thế nào! Vạn Kính Tiên, là bố đối xử với con quá khoan dung hay quá hiền lành, hửm?”
“Bố hiền lành? Bố tưởng rằng con không biết năm đó vì sao Tưởng Đình Hạo bị chuyển công tác sao?”
Vạn Vĩnh Tường nhìn cậu một hồi, bật cười: “Nếu con đã biết, vậy thì kể chuyện này cho Tưởng Thanh Duy, ngược lại có thể giải quyết vấn đề rồi.”
Vạn Kính Tiên nắm chặt tay: “Bố tính kế người khác vẫn chưa đủ, còn tính kế cả con trai mình nữa à?”
“Nếu như con khiến bố yên tâm thì việc gì bố phải bận tâm cơ chứ. Con cầu xin bố giúp cậu ta đi học, bố đồng ý với con đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, vậy mà con báo đáp bố thế sao? Con tưởng là bố mới biết mấy chuyện dơ dáy bẩn thỉu này của các con à? Vốn còn tưởng con chỉ là đang chơi đùa, người trẻ tuổi, chơi đùa cũng không sao, nhưng con lại chơi quá đà rồi đấy!”
Vạn Vĩnh Tường đứng dậy, bước đến trước mặt Vạn Kính Tiên, khí thế của người bề trên hoàn toàn không giữ lại mà áp xuống: “Vạn Kính Tiên, con có biết có biết bao nhiêu người ở bên trong và bên ngoài nhà họ Vạn đang nhìn chòng chọc con, hận không thể thấy con xảy ra sai lầm hay không!”
Vạn Kính Tiên không chút sợ hãi nhìn Vạn Vĩnh Tường: “Con có thể đi được bao xa, tự nhiên sẽ để bố thấy, nhưng trước hết đừng có động vào Tưởng Thanh Duy.”
Vạn Vĩnh Tường nheo mắt: “Bây giờ con hoàn toàn không có tư cách để bàn điều kiện với bố. Nếu muốn cậu ta an ổn sống qua ngày thì tránh xa cậu ta ra. Có chuyển sang lớp quốc tế hay không thì tùy con, nhưng nửa năm sau con nhất định phải xuất ngoại.”
Tác giả :
Blueky