Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 227: Thay người ta tìm con trai
Âu Dương Vân nghe thấy lời nói đầy kích động của Nam Cung Phong thì vội vàng hỏi: “Kế hoạch gì vậy?”
Nam Cung Phong nhìn cô âu yếm, dí ngón tay vào gáy cô: “Không nói cho em biết.”
“Sao lại như vậy chứ? Mau nói em nghe đi.”
“Không nói cho em biết.”
“Anh có nói không?”
Cô bắt đầu cù lét anh, Nam Cung Phong bị cù đến mức toàn thân ngứa ngáy, cười nói: “Đừng cù nữa, em làm anh nóng tính lên, anh không khống chế được mà làm gì đó với em thì em đừng la hét kêu đau bụng đó.”
“Vậy anh nói cho em biết nhé?”
Nam Cung Phong lắc đầu, thành khẩn nói: “Hiện giờ em đang mang thai, đừng hỏi mấy chuyện trên thương trường, quan trọng nhất là phải suy nghĩ làm sao sinh được cho anh hai đứa con dễ thương kìa.”
“Đối với anh, sự tồn tại của em chỉ có ý nghĩa như vậy thôi à?” Âu Dương Vân tức giận quay lưng lại, không quan tâm đến anh nữa.
“Lại sao vậy?”
“Anh hiện giờ có sự xa cách với em rồi.”
Đầu óc Nam Cung Phong mơ hồ: “Sao anh lại có sự xa cách với em chứ?”
“Lúc nào anh cũng mang cái thai ra để mượn cớ, không coi em là người một nhà gì cả.”
Nam Cung Phong dở khóc dở cười: “Không phải anh không coi em là người một nhà, anh sẽ kể em nghe chuyện Bạch Thất Gia tìm con được không?”
“Bạch Thất Gia tìm con mà tính là chuyện lớn à? Em không hề quan tâm ông ta có thể tìm được con hay không, em chỉ quan tâm anh đối phó với Đàm Tuyết Vân như thế nào thôi.”
“Yên tâm đi, có tin tốt anh sẽ nói với em trước tiên.”
Âu Dương Vân vẫn bức bối không vui nói: “Thôi bỏ đi, nếu hiện giờ không muốn em hỏi mấy chuyện đó, vậy em sẽ đến thẳng thành phố F.”
“Em đến thành phố F làm gì?”
Nam Cung Phong ngạc nhiên hỏi.
“Còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là đi thăm hai bác rồi.”
“Tiện đường ghé thăm Thẩm Thanh Ca?”
“Hả, sao anh biết?”
“Em định đi gặp anh ta thật à?” Nam Cung Phong nhíu mày, máu ghen nổi lên.
“Đúng vậy, hai ngày trước Thanh Ca có gọi điện cho em, hỏi em khi nào đến thành phố F, khi nào đến thì nhớ đánh tiếng với anh ấy, anh ấy sẽ dẫn em đi ăn gà giò Lão Đàm.”
“Hừ, tên này vẫn thân thiết chu đáo với em nhỉ.”
“Đó là vì anh Thanh Ca đã quen biết em hai năm rồi, từ trước tới giờ anh ấy vẫn luôn cẩn thận và chu đáo với em mà.”
“Một câu Thanh Ca, hai câu Thanh Ca, có phải em hối hận rồi, biết vậy lúc đó chọn Thanh Ca thì tốt hơn anh biết mấy phải không?”
“Cũng đã có con với anh rồi mà anh còn nói như vậy làm gì chứ?”
“Anh thấy giọng điệu này của em hối hận thật rồi thì phải?”
“Thật lòng mà nói, nếu lúc đó em chọn Thẩm Thanh Ca, cũng là một lựa chọn sáng suốt đấy chứ.”
“Âu Dương Vân!”
Nam Cung Phong nổi trận lôi đình: “Anh không cho phép em mang thai con của anh, nhưng lại nhớ nhung người đàn ông khác!”
“Em không nhớ anh ấy, là anh nhắc đến chủ đề này trước mà…”
“Anh nhắc đến chủ đề này chứ không hề bảo em cứ lải nhải về nó mãi, nào là cẩn thận chu đáo, nào là lựa chọn sáng suốt, em muốn anh tức chết phải không?”
“Là anh thích tức giận đó chứ, Thẩm Thanh Ca người ta…”
“Lại còn Thẩm Thanh Ca người ta nữa!”
Cuối cùng Nam Cung Phong cũng không nhịn nổi nữa, thô lỗ đẩy cô xuống giường, hôn lên môi cô để ngăn cô tiếp tục lải nhải.
Đêm ấy Âu Dương Vân đã mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Nam Cung Phong đã tìm thấy con của Bạch Thất Gia. Đó là một chàng trai sáng sủa khôi ngô, nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng chứ không thấy rõ khuôn mặt của cậu thanh niên ấy. Khi cô càng muốn thấy rõ khuôn mặt của cậu ấy thì người đó càng không để cô thấy, cô đuổi theo cậu ấy ấy cả đêm, đến tận khi trời sáng mới tỉnh lại, nhưng đuổi cả đêm cũng không thấy rõ được khuôn mặt thật của người ta.
“Anh này, tối qua em mơ một giấc mơ.”
“Mơ thấy ai?”
“Mơ thấy con của Thất Gia.”
“Em thấy chưa? Anh chưa nói gì với em, mới nhắc đến chuyện Thất Gia tìm con thôi mà em đã bắt đầu ngày suy tư đêm thấy mộng rồi. Anh thừa biết cái đầu này của em không thể chứa thêm chuyện gì nữa, nói với em càng nhiều thì em càng suy nghĩ nhiều.”
Âu Dương Vân quả thực là người như vậy, nguyên một ngày ở công ty đầu óc cô luôn suy nghĩ về chuyện của cha con Thất Gia. Chiều đến, Quý Phong đến đón Nam Cung Phong, thấy cô ngơ ngẩn ngồi trong phòng thư kí thì bèn đi vào chọc ghẹo: “Mợ chủ đang nghĩ gì vậy?”
“Hả? À, không có gì đâu.”
Âu Dương Vân hoàn hồn, thuận miệng hỏi: “Tìm tổng giám đốc Phong à?”
“Dạ, đúng vậy. Anh ấy đang ở đâu vậy?”
“Ở trong đó, mau vào đi.”
Quý Phong gật đầu, xoay người đi vào phòng tổng giám đốc. Nhìn thấy bóng lưng của Quý Phong, Âu Dương Vân lại nhớ tới giấc mơ tối qua, sau đó lại liên tưởng đến thân phận cô nhi của Quý Phong. Cô đột nhiên có linh cảm, lẽ nào Quý Phong là con trai của Bạch Thất Gia…
Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này, cô nóng lòng chờ Quý Phong đi ra để dò hỏi. Hai mươi phút sau, Quý Phong bước ra, cô lập tức chạy tới: “Tôi xác nhận một chuyện với cậu nhé, cậu…”
“Sao vậy?”
Qúy Phong thấy cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi thì ngạc nhiên nhíu mày.
Âu Dương Vân nuốt nước bọt, lời tới miệng nhưng lại nuốt ngược trở lại, cô luôn cảm thấy hỏi cái vấn đề không đầu không đuôi này có chút ngượng miệng.
“Thôi bỏ đi, không có gì đâu, cậu đi đi.”
Cô phất tay, rốt cuộc vẫn rất ngượng miệng, Quý Phong hoài nghi liếc cô rồi rảo bước về phía thang máy.
Đợi thanh máy đã đóng cửa, Âu Dương Vân vội vàng đến phòng làm việc của Nam Cung Phong, vừa bước vào cô đã cất tiếng: “Phong, em nghi ngờ Quý Phong có thể là con trai của Thất Gia.”
Nam Cung Phong đang kí mấy giấy tờ, vẫn cúi đầu mà hỏi: “Em dựa vào đâu mà nói như vậy?”
“Quý Phong là cô nhi.”
“Cả thế giới này không chỉ có một mình Quý Phong là cô nhi.”
“Tuổi của cậu ta ngang bằng với tuổi con Thất Gia.”
“Một đặc trưng rõ ràng như vậy Bạch Thất Gia sẽ không bỏ qua đâu.”
Cô nói một câu, anh chỉnh một câu, Âu Dương Vân hơi nóng nảy: “Bất kể đúng hay sai, chúng ta vẫn phải xác nhận một chút.”
“Xác nhận thế nào?”
“Bây giờ anh gọi điện thoại hỏi Quý Phong xem cậu ta có cái bớt nào trên đùi không.”
“Ban nãy có hỏi rồi, không có.”
Âu Dương Vân giật mình, không cam lòng mà nói: “Không thể nào, nhất định Quý Phong thấy ngại nên mới không chịu thừa nhận, hay cứ trực tiếp làm xét nghiệm DNA cho cậu ta và Thất Gia đi, vừa đơn giản vừa chính xác.”
Nam Cung Phong kí xong xuôi giấy tờ mới ngẩng đầu lên nói: “Quý Phong sẽ nghĩ em bị điên đó.”
“Cho dù cậu ta cảm thấy em bị điên thì cũng chẳng sao, em nói anh nghe, trực giác của em trước giờ rất chuẩn. Em thấy Quý Phong chắc chắn là con của Thất Gia, bóng lưng mà đêm qua em mơ thấy rất giống bóng lưng của cậu ấy.”
“Được rồi, được rồi.”
Nam Cung Phong có chút không vui: “Thân phận hiện giờ của em là phụ nữ có thai, không phải Sherlock Holmes. Vì vậy em không cần suy đoán thêm bất cứ điều gì nữa, anh sẽ giải quyết chuyện đứa con trai của Thất Gia. Nếu em tiếp tục bướng bỉnh, bắt đầu từ ngày mai ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai cho anh, không được đến công ty làm việc nữa.”
Âu Dương Vân không thể khiến Nam Cung Phong có cùng suy nghĩ với mình, trong lòng có chút không vui nhưng cô vẫn không từ bỏ. Chập tối, khi vừa về tới nhà, cô đã đến tìm cô em chồng.
“Tình Tình, chị hỏi em một vấn đề khá riêng tư nhé.”
“Có chuyện gì chị cứ hỏi đi.”
“Đùi phải của Quý Phong có một chiếc bớt đỏ lớn bằng móng tay đúng không?”
Cô em chồng đỏ mặt tía tai, thẹn thùng nói: “Chị dâu, sao chị lại hỏi vấn đề xấu hổ ấy, em nào biết chuyện đó.”
“Đừng giả bộ, đừng tưởng chị không biết mối quan hệ của hai người đã tiến triển đến giai đoạn nào rồi. Mấy đêm em không về nhà, em có dám nói mình không qua đêm ở chỗ Quý Phong không?”
Nam Cung Tình Tình bị bắt trúng tim đen, nhất thời càng thêm thẹn thùng, ấp úng trả lời: “Qua đêm…qua đêm là có thật. Nhưng em thật lòng không biết trên đùi anh ấy có vết bớt đó hay không, em cũng chưa từng để ý đến chỗ đó.”
“Chưa từng chú ý dù chỉ một lần ư?”
“Vâng, lần nào bọn em cũng tắt đèn mà…”
Âu Dương Vân thở dài: “Xem ra phải phiền em xác nhận một chút rồi.”
“Chị dâu sao vậy?”
Tình Tình vẫn mơ hồ, đang yên đang lành thì hỏi trên đùi Quý Phong có vết bớt không để làm gì chứ?
“Đầu đuôi câu chuyện là như vậy….”
Âu Dương Vân không giấu giếm cô em chồng nữa, cô kể lại một lượt chuyện Bạch Thất Gia tìm con cho Nam Cung Tình Tình nghe. Tình Tình nghe xong liền ngẩn người kinh ngạc kêu lên: “Ý chị là, nếu trên đùi Quý Phong có một chiếc bớt như vậy thì anh ấy không phải là cô nhi nữa, đúng không?”
“Ừ.”
“Trời ơi, tốt quá rồi, em lập tức gọi điện cho anh ấy để xác nhận!”
Tình Tình kích động rút điện thoại ra, cô nhanh chóng bấm số điện thoại của Quý Phong nhưng đầu dây bên kia lại thông báo thuê bao: “Kỳ lạ, sao lại thuê bao nhỉ…”
Cô lại gọi lại một lần nữa, vẫn thuê bao. Âu Dương Vân nhún vai: “Thôi bỏ đi, tạm thời cũng không gấp, rảnh rỗi thì em đi xác nhận nhé.”
“Cái ông Bạch Thất Gia này là người như thế nào ạ?”
“Chị cũng chưa gặp, nghe anh cô nói thì ông ấy là một nhân vật không tầm thường, là mối liên kết giữa hai thế giới chính tà.”
“Ông ấy giỏi như vậy ư?” Đôi mắt Tình Tình bừng sáng: “Nếu em có một người cha chồng như vậy thì oai phong biết bao…”
Ăn xong bữa tối, cả nhà quây quần trong phòng khác nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm. Đúng lúc này Quý Phong đến, Nam Cung Tình Tình vui vẻ chạy ra đón: “Ồ, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đưa giấy tờ cho anh em, anh ấy có nhà không?”
“Anh ấy đang ở trên lầu, sao lúc sẩm tối em gọi điện cho anh lại thuê bao vậy?”
Quý Phong nhớ lại một chút: “Lúc ấy anh đang ở tiệm massage chân, chắc mất tín hiệu.”
“Tiệm massage chân?” Tình Tình bỗng giận dữ: “Anh đến tiệm massage chân làm gì? Đi tìm ả nào đó để bóp chân à?”
“Không phải, là tiếp khách xã giao thôi.”
“Xã giao gì mà phải đến tiệm massage để bàn vậy? Không phải nên đến khách sạn hoặc quán karaoke à?”
“Là yêu cầu của khách hàng mà, anh chỉ chiều lòng họ thôi.”
“Anh nói dối…”
Cô chán nản buông cánh tay anh ra, đứng một bên hờn dỗi.
“Thôi nào Tình Tình, đến tiệm massage chân bàn chuyện xã giao cũng là chuyện thường tình mà, bàn chuyện làm ăn là đến mọi nơi có thể đến, em lo lắng cậu ấy đến tiệm massage tìm gái, vậy quán karaoke hoặc khách sạn không có gái à?”
Âu Dương Vân vừa hay bồi thêm một câu thì bà Nam Cung bèn can thiệp: “Đúng vậy, đúng vậy. Quý Phong đang dốc sức cho nhà chúng ta, con không cảm kích người ta thì thôi, lại còn trách cậu ấy nữa.”
Nói đoạn, bà vỗ xuống vị trí cạnh mình: “Quý Phong, lại đây ngồi đi cháu.” Quý Phong ngoan ngoãn đến ngồi cạnh bà Nam Cung.
“Cháu định khi nào kết hôn với Tình Tình?”
Nam Cung Tình Tình bấy giờ cũng ngồi xuống cạnh chị dâu – vị trí đối diện với Quý Phong và mẹ mình. Lúc nghe thấy câu hỏi của mẹ mình, khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh hữu tình chờ Quý Phong trả lời.
“Cái này phải xem ý kiến của Tình Tình ạ. Nếu cô ấy bằng lòng gả cho cháu, cháu cầu còn không được đấy ạ.”
Nam Cung Phong nhìn cô âu yếm, dí ngón tay vào gáy cô: “Không nói cho em biết.”
“Sao lại như vậy chứ? Mau nói em nghe đi.”
“Không nói cho em biết.”
“Anh có nói không?”
Cô bắt đầu cù lét anh, Nam Cung Phong bị cù đến mức toàn thân ngứa ngáy, cười nói: “Đừng cù nữa, em làm anh nóng tính lên, anh không khống chế được mà làm gì đó với em thì em đừng la hét kêu đau bụng đó.”
“Vậy anh nói cho em biết nhé?”
Nam Cung Phong lắc đầu, thành khẩn nói: “Hiện giờ em đang mang thai, đừng hỏi mấy chuyện trên thương trường, quan trọng nhất là phải suy nghĩ làm sao sinh được cho anh hai đứa con dễ thương kìa.”
“Đối với anh, sự tồn tại của em chỉ có ý nghĩa như vậy thôi à?” Âu Dương Vân tức giận quay lưng lại, không quan tâm đến anh nữa.
“Lại sao vậy?”
“Anh hiện giờ có sự xa cách với em rồi.”
Đầu óc Nam Cung Phong mơ hồ: “Sao anh lại có sự xa cách với em chứ?”
“Lúc nào anh cũng mang cái thai ra để mượn cớ, không coi em là người một nhà gì cả.”
Nam Cung Phong dở khóc dở cười: “Không phải anh không coi em là người một nhà, anh sẽ kể em nghe chuyện Bạch Thất Gia tìm con được không?”
“Bạch Thất Gia tìm con mà tính là chuyện lớn à? Em không hề quan tâm ông ta có thể tìm được con hay không, em chỉ quan tâm anh đối phó với Đàm Tuyết Vân như thế nào thôi.”
“Yên tâm đi, có tin tốt anh sẽ nói với em trước tiên.”
Âu Dương Vân vẫn bức bối không vui nói: “Thôi bỏ đi, nếu hiện giờ không muốn em hỏi mấy chuyện đó, vậy em sẽ đến thẳng thành phố F.”
“Em đến thành phố F làm gì?”
Nam Cung Phong ngạc nhiên hỏi.
“Còn có thể làm gì chứ? Đương nhiên là đi thăm hai bác rồi.”
“Tiện đường ghé thăm Thẩm Thanh Ca?”
“Hả, sao anh biết?”
“Em định đi gặp anh ta thật à?” Nam Cung Phong nhíu mày, máu ghen nổi lên.
“Đúng vậy, hai ngày trước Thanh Ca có gọi điện cho em, hỏi em khi nào đến thành phố F, khi nào đến thì nhớ đánh tiếng với anh ấy, anh ấy sẽ dẫn em đi ăn gà giò Lão Đàm.”
“Hừ, tên này vẫn thân thiết chu đáo với em nhỉ.”
“Đó là vì anh Thanh Ca đã quen biết em hai năm rồi, từ trước tới giờ anh ấy vẫn luôn cẩn thận và chu đáo với em mà.”
“Một câu Thanh Ca, hai câu Thanh Ca, có phải em hối hận rồi, biết vậy lúc đó chọn Thanh Ca thì tốt hơn anh biết mấy phải không?”
“Cũng đã có con với anh rồi mà anh còn nói như vậy làm gì chứ?”
“Anh thấy giọng điệu này của em hối hận thật rồi thì phải?”
“Thật lòng mà nói, nếu lúc đó em chọn Thẩm Thanh Ca, cũng là một lựa chọn sáng suốt đấy chứ.”
“Âu Dương Vân!”
Nam Cung Phong nổi trận lôi đình: “Anh không cho phép em mang thai con của anh, nhưng lại nhớ nhung người đàn ông khác!”
“Em không nhớ anh ấy, là anh nhắc đến chủ đề này trước mà…”
“Anh nhắc đến chủ đề này chứ không hề bảo em cứ lải nhải về nó mãi, nào là cẩn thận chu đáo, nào là lựa chọn sáng suốt, em muốn anh tức chết phải không?”
“Là anh thích tức giận đó chứ, Thẩm Thanh Ca người ta…”
“Lại còn Thẩm Thanh Ca người ta nữa!”
Cuối cùng Nam Cung Phong cũng không nhịn nổi nữa, thô lỗ đẩy cô xuống giường, hôn lên môi cô để ngăn cô tiếp tục lải nhải.
Đêm ấy Âu Dương Vân đã mơ một giấc mơ, cô mơ thấy Nam Cung Phong đã tìm thấy con của Bạch Thất Gia. Đó là một chàng trai sáng sủa khôi ngô, nhưng cô chỉ nhìn thấy bóng lưng chứ không thấy rõ khuôn mặt của cậu thanh niên ấy. Khi cô càng muốn thấy rõ khuôn mặt của cậu ấy thì người đó càng không để cô thấy, cô đuổi theo cậu ấy ấy cả đêm, đến tận khi trời sáng mới tỉnh lại, nhưng đuổi cả đêm cũng không thấy rõ được khuôn mặt thật của người ta.
“Anh này, tối qua em mơ một giấc mơ.”
“Mơ thấy ai?”
“Mơ thấy con của Thất Gia.”
“Em thấy chưa? Anh chưa nói gì với em, mới nhắc đến chuyện Thất Gia tìm con thôi mà em đã bắt đầu ngày suy tư đêm thấy mộng rồi. Anh thừa biết cái đầu này của em không thể chứa thêm chuyện gì nữa, nói với em càng nhiều thì em càng suy nghĩ nhiều.”
Âu Dương Vân quả thực là người như vậy, nguyên một ngày ở công ty đầu óc cô luôn suy nghĩ về chuyện của cha con Thất Gia. Chiều đến, Quý Phong đến đón Nam Cung Phong, thấy cô ngơ ngẩn ngồi trong phòng thư kí thì bèn đi vào chọc ghẹo: “Mợ chủ đang nghĩ gì vậy?”
“Hả? À, không có gì đâu.”
Âu Dương Vân hoàn hồn, thuận miệng hỏi: “Tìm tổng giám đốc Phong à?”
“Dạ, đúng vậy. Anh ấy đang ở đâu vậy?”
“Ở trong đó, mau vào đi.”
Quý Phong gật đầu, xoay người đi vào phòng tổng giám đốc. Nhìn thấy bóng lưng của Quý Phong, Âu Dương Vân lại nhớ tới giấc mơ tối qua, sau đó lại liên tưởng đến thân phận cô nhi của Quý Phong. Cô đột nhiên có linh cảm, lẽ nào Quý Phong là con trai của Bạch Thất Gia…
Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này, cô nóng lòng chờ Quý Phong đi ra để dò hỏi. Hai mươi phút sau, Quý Phong bước ra, cô lập tức chạy tới: “Tôi xác nhận một chuyện với cậu nhé, cậu…”
“Sao vậy?”
Qúy Phong thấy cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi thì ngạc nhiên nhíu mày.
Âu Dương Vân nuốt nước bọt, lời tới miệng nhưng lại nuốt ngược trở lại, cô luôn cảm thấy hỏi cái vấn đề không đầu không đuôi này có chút ngượng miệng.
“Thôi bỏ đi, không có gì đâu, cậu đi đi.”
Cô phất tay, rốt cuộc vẫn rất ngượng miệng, Quý Phong hoài nghi liếc cô rồi rảo bước về phía thang máy.
Đợi thanh máy đã đóng cửa, Âu Dương Vân vội vàng đến phòng làm việc của Nam Cung Phong, vừa bước vào cô đã cất tiếng: “Phong, em nghi ngờ Quý Phong có thể là con trai của Thất Gia.”
Nam Cung Phong đang kí mấy giấy tờ, vẫn cúi đầu mà hỏi: “Em dựa vào đâu mà nói như vậy?”
“Quý Phong là cô nhi.”
“Cả thế giới này không chỉ có một mình Quý Phong là cô nhi.”
“Tuổi của cậu ta ngang bằng với tuổi con Thất Gia.”
“Một đặc trưng rõ ràng như vậy Bạch Thất Gia sẽ không bỏ qua đâu.”
Cô nói một câu, anh chỉnh một câu, Âu Dương Vân hơi nóng nảy: “Bất kể đúng hay sai, chúng ta vẫn phải xác nhận một chút.”
“Xác nhận thế nào?”
“Bây giờ anh gọi điện thoại hỏi Quý Phong xem cậu ta có cái bớt nào trên đùi không.”
“Ban nãy có hỏi rồi, không có.”
Âu Dương Vân giật mình, không cam lòng mà nói: “Không thể nào, nhất định Quý Phong thấy ngại nên mới không chịu thừa nhận, hay cứ trực tiếp làm xét nghiệm DNA cho cậu ta và Thất Gia đi, vừa đơn giản vừa chính xác.”
Nam Cung Phong kí xong xuôi giấy tờ mới ngẩng đầu lên nói: “Quý Phong sẽ nghĩ em bị điên đó.”
“Cho dù cậu ta cảm thấy em bị điên thì cũng chẳng sao, em nói anh nghe, trực giác của em trước giờ rất chuẩn. Em thấy Quý Phong chắc chắn là con của Thất Gia, bóng lưng mà đêm qua em mơ thấy rất giống bóng lưng của cậu ấy.”
“Được rồi, được rồi.”
Nam Cung Phong có chút không vui: “Thân phận hiện giờ của em là phụ nữ có thai, không phải Sherlock Holmes. Vì vậy em không cần suy đoán thêm bất cứ điều gì nữa, anh sẽ giải quyết chuyện đứa con trai của Thất Gia. Nếu em tiếp tục bướng bỉnh, bắt đầu từ ngày mai ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thai cho anh, không được đến công ty làm việc nữa.”
Âu Dương Vân không thể khiến Nam Cung Phong có cùng suy nghĩ với mình, trong lòng có chút không vui nhưng cô vẫn không từ bỏ. Chập tối, khi vừa về tới nhà, cô đã đến tìm cô em chồng.
“Tình Tình, chị hỏi em một vấn đề khá riêng tư nhé.”
“Có chuyện gì chị cứ hỏi đi.”
“Đùi phải của Quý Phong có một chiếc bớt đỏ lớn bằng móng tay đúng không?”
Cô em chồng đỏ mặt tía tai, thẹn thùng nói: “Chị dâu, sao chị lại hỏi vấn đề xấu hổ ấy, em nào biết chuyện đó.”
“Đừng giả bộ, đừng tưởng chị không biết mối quan hệ của hai người đã tiến triển đến giai đoạn nào rồi. Mấy đêm em không về nhà, em có dám nói mình không qua đêm ở chỗ Quý Phong không?”
Nam Cung Tình Tình bị bắt trúng tim đen, nhất thời càng thêm thẹn thùng, ấp úng trả lời: “Qua đêm…qua đêm là có thật. Nhưng em thật lòng không biết trên đùi anh ấy có vết bớt đó hay không, em cũng chưa từng để ý đến chỗ đó.”
“Chưa từng chú ý dù chỉ một lần ư?”
“Vâng, lần nào bọn em cũng tắt đèn mà…”
Âu Dương Vân thở dài: “Xem ra phải phiền em xác nhận một chút rồi.”
“Chị dâu sao vậy?”
Tình Tình vẫn mơ hồ, đang yên đang lành thì hỏi trên đùi Quý Phong có vết bớt không để làm gì chứ?
“Đầu đuôi câu chuyện là như vậy….”
Âu Dương Vân không giấu giếm cô em chồng nữa, cô kể lại một lượt chuyện Bạch Thất Gia tìm con cho Nam Cung Tình Tình nghe. Tình Tình nghe xong liền ngẩn người kinh ngạc kêu lên: “Ý chị là, nếu trên đùi Quý Phong có một chiếc bớt như vậy thì anh ấy không phải là cô nhi nữa, đúng không?”
“Ừ.”
“Trời ơi, tốt quá rồi, em lập tức gọi điện cho anh ấy để xác nhận!”
Tình Tình kích động rút điện thoại ra, cô nhanh chóng bấm số điện thoại của Quý Phong nhưng đầu dây bên kia lại thông báo thuê bao: “Kỳ lạ, sao lại thuê bao nhỉ…”
Cô lại gọi lại một lần nữa, vẫn thuê bao. Âu Dương Vân nhún vai: “Thôi bỏ đi, tạm thời cũng không gấp, rảnh rỗi thì em đi xác nhận nhé.”
“Cái ông Bạch Thất Gia này là người như thế nào ạ?”
“Chị cũng chưa gặp, nghe anh cô nói thì ông ấy là một nhân vật không tầm thường, là mối liên kết giữa hai thế giới chính tà.”
“Ông ấy giỏi như vậy ư?” Đôi mắt Tình Tình bừng sáng: “Nếu em có một người cha chồng như vậy thì oai phong biết bao…”
Ăn xong bữa tối, cả nhà quây quần trong phòng khác nghỉ ngơi, nói chuyện phiếm. Đúng lúc này Quý Phong đến, Nam Cung Tình Tình vui vẻ chạy ra đón: “Ồ, sao anh lại đến đây?”
“Anh đến đưa giấy tờ cho anh em, anh ấy có nhà không?”
“Anh ấy đang ở trên lầu, sao lúc sẩm tối em gọi điện cho anh lại thuê bao vậy?”
Quý Phong nhớ lại một chút: “Lúc ấy anh đang ở tiệm massage chân, chắc mất tín hiệu.”
“Tiệm massage chân?” Tình Tình bỗng giận dữ: “Anh đến tiệm massage chân làm gì? Đi tìm ả nào đó để bóp chân à?”
“Không phải, là tiếp khách xã giao thôi.”
“Xã giao gì mà phải đến tiệm massage để bàn vậy? Không phải nên đến khách sạn hoặc quán karaoke à?”
“Là yêu cầu của khách hàng mà, anh chỉ chiều lòng họ thôi.”
“Anh nói dối…”
Cô chán nản buông cánh tay anh ra, đứng một bên hờn dỗi.
“Thôi nào Tình Tình, đến tiệm massage chân bàn chuyện xã giao cũng là chuyện thường tình mà, bàn chuyện làm ăn là đến mọi nơi có thể đến, em lo lắng cậu ấy đến tiệm massage tìm gái, vậy quán karaoke hoặc khách sạn không có gái à?”
Âu Dương Vân vừa hay bồi thêm một câu thì bà Nam Cung bèn can thiệp: “Đúng vậy, đúng vậy. Quý Phong đang dốc sức cho nhà chúng ta, con không cảm kích người ta thì thôi, lại còn trách cậu ấy nữa.”
Nói đoạn, bà vỗ xuống vị trí cạnh mình: “Quý Phong, lại đây ngồi đi cháu.” Quý Phong ngoan ngoãn đến ngồi cạnh bà Nam Cung.
“Cháu định khi nào kết hôn với Tình Tình?”
Nam Cung Tình Tình bấy giờ cũng ngồi xuống cạnh chị dâu – vị trí đối diện với Quý Phong và mẹ mình. Lúc nghe thấy câu hỏi của mẹ mình, khuôn mặt cô ửng đỏ, đôi mắt lấp lánh hữu tình chờ Quý Phong trả lời.
“Cái này phải xem ý kiến của Tình Tình ạ. Nếu cô ấy bằng lòng gả cho cháu, cháu cầu còn không được đấy ạ.”
Tác giả :
Trích Tinh Lãm Nguyệt