Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 175: Sắp được sinh ra một lần nữa
Dưới lời khuyên của Âu Dương Vân, Nam Cung Phong đồng ý, đồng ý không tìm Đường Huyên nữa, anh ôm cô nói: “Tiểu Vân, cảm ơn em đã ở bên anh, cảm ơn em đã tin tưởng anh, thật sự rất cảm ơn em.”
Bắt đầu từ hôm đó, Âu Dương Vân không bước chân ra khỏi nhà nữa, ngoài hôm bác cô đột nhiên tới thành phố B thăm cô, sau khi cô ra ngoài một lần thì bất cứ ai hẹn cô ra ngoài cô đều từ chối, đồng thời không nói với bất cứ ai về chuyện hôn nhân của cô xuất hiện nguy cơ.
Ngay cả người bạn tốt nhất của cô là Lâm Ái cũng không biết chuyện xảy ra với cô, chỉ tưởng là cô ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại hoặc chat trên QQ.
Trong lòng Âu Dương Vân rất buồn khổ nhưng không nhắc đến với bất cứ ai, cô không cho rằng người khác có nghĩa vụ phải làm thùng rác của cô, lắng nghe phiền não của cô.
Hai tháng trôi qua rất nhanh, mấy ngày cuối tháng này cả đêm cô ngủ không ngon giấc, vừa chợp mắt đã mơ thấy Đường Huyên ôm cái bụng bự đứng trước mặt cô cười đắc ý, thế cho nên mỗi lần tỉnh lại người đều ướt đẫm mồ hôi, cô thấy tinh thần của mình giống như sắp bị suy sụp rồi.
Dù vậy cô vẫn đang không ngừng cố gắng, cố gắng chuẩn bị đối mặt với khó khăn cùng với Nam Cung Phong.
Trong lúc lo lắng, sợ hãi và đau khổ, Đường Huyên đã về, cô ta đứng ở phòng khách của nhà Nam Cung, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô lên của cô ta, không tự chủ mà đưa tay lên sờ bụng mình, phải đến lúc nào cô mới cũng có thể mang một em bé…
Hai mắt Nam Cung Phong hừng hực lửa giận nhìn cô ta chằm chằm, đang định xông lên trước đã bị Âu Dương Vân kéo lại: “Tin vào bản thân, đừng để cô ta thấy vẻ mặt chột dạ của anh.”
Bà Nam Cung đứng dậy từ ghế sofa: “Nói vậy là lần này cô Đường đến là để yêu cầu làm giám định ADN sao?”
“Đúng vậy.”
Đường Huyên lịch sự gật đầu.
“Vậy được, chúng ta đi thôi, nhưng tôi nói trước, nếu là máu mủ của nhà Nam Cung, chúng tôi sẽ nhận, nếu không không phải thì chúng tôi không khách sáo với việc cô quấy nhiễu nhà Nam Cung chúng tôi đâu.”
“Được thôi, không phải là máu mủ nhà các người, muốn chém giết muốn tróc thịt tùy các người.”
Đường Huyên chắc nịch đứng dậy, dẫn đầu ra khỏi phòng khách, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm bóng lưng tự tin của cô ta, chỉ cảm thấy trong lòng đang không ngừng trùng xuống.
“Hai đứa không đi sao?”
Nam Cung Nhữ Dương hỏi con trai con dâu.
“Con không đi!”
Nam Cung Phong lạnh lùng từ chối, Nam Cung Nhữ Dương thở dài: “Con không đi thì làm sao giám định?”
Ánh mắt ông nhìn con dâu, Âu Dương Vân cố nén đau lòng nói: “Đi thôi, từ lúc bắt đầu đây đã là vấn đề không thể trốn tránh.”
Cũng chỉ có lời của Âu Dương Vân Nam Cung Phong mới nghe lọt, anh nắm tay cô: “Có thể đi cùng anh không?”
“Em không đi đâu.”
Cô không muốn đi, Nam Cung Phong cũng không miễn cưỡng, dù sao xuất hiện chuyện như vậy cũng rất tàn nhẫn đối với cô rồi.
Để đảm bảo độ chính xác của kết quả giám định, vợ chồng ông bà Nam Cung làm giám định ở ba nơi uy tín, mỗi khi đổi chỗ khác Đường Huyên đều vô cùng thản nhiên, thế nên dù chưa có kết quả, ông bà Nam Cung cũng bắt đầu có chút tin là đứa bé kia đúng là máu mủ của nhà Nam Cung bọn họ.
Bỏ ra mức tiền cao, tối đó ba nơi giám định đều có kết quả, kết quả đều chứng minh là con của Nam Cung Phong, nhìn kết quả như vậy, trong lòng vợ chồng ông bà Nam Cung ngổn ngang cảm xúc, Nam Cung Phong tức giận túm cổ áo Đường Huyên, khàn giọng rít gào: “Đêm đó rõ ràng là tôi hôn mê, rốt cuộc cô dùng cách gì mang thai con của tôi?”
“Phương pháp nguyên thủy nhất, có cần em nói chi tiết hơn một chút không?”
Ánh mắt Đường Huyên liếc nhìn ba mẹ anh sau lưng anh, Nam Cung Phong nghiến răng nói: “Đừng tưởng là mẹ nhờ con, tôi không thể nào để cô được như mong muốn đâu!”
Anh chán ghét trừng mắt nhìn cô ta, xoay người đi thẳng.
Bà Nam Cung đi tới trước mặt Đường Huyên, trịnh trọng nói: “Nếu đã có kết quả, vậy thì chúng ta nói chuyện đi!”
Ba người đi tới quán cà phê gần đó, mặt đối mặt bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.
“Lúc trước tôi đã nói, nếu đứa bé này thật sự là của nhà Nam Cung thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, bây giờ nếu đã chứng minh đứa bé đúng là của con tôi, vậy cô ra giá đi, cho dù bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẽ mua đứa bé này.”
Ha, Đường Huyên cười giễu cợt nói: “Các người đúng là thô tục, cho là cái gì cũng có thể dùng tiền mua sao? Chỉ có một điều kiện, để tôi vào nhà Nam Cung, những điều kiện khác miễn bàn.”
Ha, lúc này đổi lại là bà Nam Cung cười châm chọc: “Đúng là chúng tôi thô tục, nhưng cô không thấy mình đang nằm mơ sao? Cô cũng thấy rồi, bây giờ con trai tôi đã không có chút tình cảm nào với cô, cô cho là nó sẽ bằng lòng cưới cô sao?”
“Vậy phải xem các người có muốn đứa bé trong bụng tôi không, đúng, bây giờ anh ấy thích Âu Dương Vân, nhưng cô ta không sinh con được, gia đình các người cũng không thể dễ dàng bị chặt đứt hương hỏa như vậy được, cá và gấu không thể muốn cả hai, muốn đứa bé thì bỏ vợ, tự các người suy nghĩ đi!”
Cô ta đứng lên, không muốn nói quá nhiều nữa, khi xoay người đi thì ông Nam Cung lên tiếng: “Cho dù là cho cô vào nhà chúng tôi, cô cho là cô sẽ sống tốt sao? Cô và con trai tôi từng yêu nhau, chắc là đã rõ nó là người như thế nào, nó sẽ không để cô sống yên ổn đâu.”
“Cái đó thì các người không cần lo lắng, cho dù nhất thời anh ấy không tiếp nhận được, sau khi tôi sinh con cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ từ từ đón nhận tôi, không có nỗi hận nào có thể vượt qua được sự đầm ấm của gia đình.”
Đường Huyên lấy ra một tờ siêu âm, tự tin đặt trước mặt ông bà Nam Cung: “Xem thử đi, đây là tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để nhờ bác sĩ siêu âm giới tính thai nhi cho, tôi nghĩ cái này sẽ khiến các người có lựa chọn sáng suốt hơn.”
Cô ta mỉm cười rời đi, ông bà Nam Cung nhìn chằm chằm vào giới tính thai nhi trên đơn siêu âm, trong lòng vô cùng đắn đo mâu thuẫn, là một bé trai…
Đường Huyên đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người thì đắc ý cười, cô ta đã nhắm trúng sự quan trọng của đứa bé này mới có thể tràn đầy tự tin ngay từ khi bắt đầu.
Ba năm trước Nam Cung Nhữ Dương ép cô ra đi, cục tức này vẫn còn nằm trước ngực cô ta, bây giờ cô ta đã trở về, còn mang thai máu mủ nhà Nam Cung bọn họ, cô ta có thể tưởng tượng Nam Cung Nhữ Dương không cam lòng cỡ nào, nhưng lại không thể không tiếp thu thực tế bất đắc dĩ này, nghĩ lại cảm thấy trong lòng sảng khoái.
Không ngoài dự liệu, sáng hôm sau bà Nam Cung gọi điện cho cô ta, hẹn gặp cô ta, sau đó dẫn cô ta tới một bệnh viện tư nhân, mua chuộc được bác sĩ siêu âm cho cô ta, mà kết quả kiểm tra đúng là bé trai.
Đường Huyên vừa lau dịch nhờn trên bụng vừa nói: “Bây giờ tin rồi chứ? Tôi cũng không dám lừa nhà Nam Cung các người.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đường Huyên mượn cớ có việc mỗi người một ngả với bà Nam Cung, sau đó cô ta ấn điện thoại của Âu Dương Vân.
Lúc Âu Dương Vân nhận được điện thoại đang buồn bực đi lại trong phòng như cái xác không hồn, tối qua Nam Cung Phong trở về, cô không hỏi kết quả, anh cũng không nói, vậy thì đáp án không cần nói cũng biết, nếu không phải con của Nam Cung Phong, thế nào anh cũng sẽ không im lặng.
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khoảnh khắc tâm hồn bị đánh một kích, lòng cô vẫn như dao cắt, Nam Cung Phong thoạt nhìn còn khổ sở hơn cả cô, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là giấu đi nỗi đau của mình để đến an ủi anh, một đêm dài miên man, bọn họ ôm lấy đối phương vượt qua.
Trong thời gian đó Nam Cung Phong chảy rất nhiều nước mắt, rốt cuộc anh cũng mở miệng: “Đứa bé là của anh.”
Cô gật đầu: “Ừm, em sẽ cố gắng nuôi nấng nó như con ruột của mình.”
Cả tối hai người chỉ nói hai câu đó, sau đó còn im lặng hơn cả đêm dài, có đôi khi nói vẫn là điều dễ dàng, Âu Dương Vân cũng không thể chắc chắn mình có thể làm được như điều mình nói hay không, nhưng vào lúc đó, để an ủi Nam Cung Phong, cô chỉ có thể nói như vậy, đương nhiên cô cũng sẽ thử cố gắng làm điều đó.
“A lô?”
“Là tôi, Đường Huyên.”
“Có chuyện gì?”
“Gặp mặt một lát đi.”
“Ở đâu.”
Đường Huyên ngây người, có lẽ là không ngờ cô lại có thể thoải mái bằng lòng như vậy.
“Câu lạc bộ nữ Hoa Hồng Đỏ.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Âu Dương Vân thay quần áo, sau đó trang điểm và đeo trang sức trang nhã, cho dù bây giờ trong lòng tiều tụy cỡ nào thì cô cũng không muốn kém nửa phần trước mặt tình địch.
Sắc mặt yếu ớt, cô tô chút son, cố gắng làm cho mình có sức sống một tí.
Môi rất khô, cô đánh một lớp son bóng, cố gắng khiến mình tươi cười rạng rỡ.
Không phải mỗi cô gái đều muốn trang điểm, Âu Dương Vân biết rõ trước mặt tình địch, cô đã chật vật vô cùng rồi. Ăn mặc xinh đẹp một chút chỉ là khiến mình có sức sống một chút, như vậy mới có thể đối phó với tình địch hiện đã nắm chắc phần thắng.
Cô đến nơi hẹn đúng giờ, Đường Huyên đã đợi sẵn trong câu lạc bộ, có vẻ như cố ý kích động cô, mặc một bộ quần áo rất bó, lộ ra phần bụng hơi cao của mình.
“Cô đã biết kết quả giám định ADN của đứa bé rồi chứ?”
“Ừ.”
“Vậy cô định thế nào?”
“Cô sinh đứa bé, tôi nuôi thay cô.”
Ha ha, Đường Huyên như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời này: “Chúng ta đều tự cho mình là đúng, tôi sinh con, dựa vào cái gì phải để người ngoài nuôi nấng?”
“Vậy thì đem theo con của cô cút xa một chút.”
“Người nên cút là cô! Một con gà mái không biết đẻ trứng, còn chiếm lấy ổ không trứng, có người không biết xấu hổ như cô sao? Có phải cô muốn nhìn thấy nhà Nam Cung bị chặt đứt hương hỏa cô mới vừa lòng?”
“Rốt cuộc là ai cảm thấy xấu hổ? Lợi dụng thủ đoạn hèn hạ mang thai con người ta, bây giờ còn khoe khoang, cô quả nhiên giống y như mẹ cô, loạn gen giống như các người căn bản không hề phù hợp để mang thai, bởi vì sinh đứa bé ra lớn lên cũng sẽ chỉ phá hoại gia đình người khác.”
Đường Huyên bị ngôn ngữ sắc bén chọc giận, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi đê tiện thế đấy, cô làm gì được tôi? Cô biết tôi làm sao có thai đứa bé này không?”
“Tôi không muốn biết.”
“Nhưng tôi muốn nói làm sao bây giờ? Tôi cho cô biết, đêm đó trong nước trái cây của chồng cô có hai loại thuốc, một loại là thuốc ngủ, một loại là thuốc kích dục, vốn dĩ tôi chỉ muốn thả một loại này nhưng lại lo ý chí trung thành của anh ấy đối với cô quá mạnh mẽ, chỉ có thể vì an toàn mà cho thêm thuốc ngủ, còn tôi một tháng đó cũng vẫn luôn uống thuốc rụng trứng, cho nên tôi rất dễ dàng mang thai con anh ấy.”
Bắt đầu từ hôm đó, Âu Dương Vân không bước chân ra khỏi nhà nữa, ngoài hôm bác cô đột nhiên tới thành phố B thăm cô, sau khi cô ra ngoài một lần thì bất cứ ai hẹn cô ra ngoài cô đều từ chối, đồng thời không nói với bất cứ ai về chuyện hôn nhân của cô xuất hiện nguy cơ.
Ngay cả người bạn tốt nhất của cô là Lâm Ái cũng không biết chuyện xảy ra với cô, chỉ tưởng là cô ở nhà nghỉ ngơi, thỉnh thoảng gọi một cuộc điện thoại hoặc chat trên QQ.
Trong lòng Âu Dương Vân rất buồn khổ nhưng không nhắc đến với bất cứ ai, cô không cho rằng người khác có nghĩa vụ phải làm thùng rác của cô, lắng nghe phiền não của cô.
Hai tháng trôi qua rất nhanh, mấy ngày cuối tháng này cả đêm cô ngủ không ngon giấc, vừa chợp mắt đã mơ thấy Đường Huyên ôm cái bụng bự đứng trước mặt cô cười đắc ý, thế cho nên mỗi lần tỉnh lại người đều ướt đẫm mồ hôi, cô thấy tinh thần của mình giống như sắp bị suy sụp rồi.
Dù vậy cô vẫn đang không ngừng cố gắng, cố gắng chuẩn bị đối mặt với khó khăn cùng với Nam Cung Phong.
Trong lúc lo lắng, sợ hãi và đau khổ, Đường Huyên đã về, cô ta đứng ở phòng khách của nhà Nam Cung, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm cái bụng hơi nhô lên của cô ta, không tự chủ mà đưa tay lên sờ bụng mình, phải đến lúc nào cô mới cũng có thể mang một em bé…
Hai mắt Nam Cung Phong hừng hực lửa giận nhìn cô ta chằm chằm, đang định xông lên trước đã bị Âu Dương Vân kéo lại: “Tin vào bản thân, đừng để cô ta thấy vẻ mặt chột dạ của anh.”
Bà Nam Cung đứng dậy từ ghế sofa: “Nói vậy là lần này cô Đường đến là để yêu cầu làm giám định ADN sao?”
“Đúng vậy.”
Đường Huyên lịch sự gật đầu.
“Vậy được, chúng ta đi thôi, nhưng tôi nói trước, nếu là máu mủ của nhà Nam Cung, chúng tôi sẽ nhận, nếu không không phải thì chúng tôi không khách sáo với việc cô quấy nhiễu nhà Nam Cung chúng tôi đâu.”
“Được thôi, không phải là máu mủ nhà các người, muốn chém giết muốn tróc thịt tùy các người.”
Đường Huyên chắc nịch đứng dậy, dẫn đầu ra khỏi phòng khách, Âu Dương Vân nhìn chằm chằm bóng lưng tự tin của cô ta, chỉ cảm thấy trong lòng đang không ngừng trùng xuống.
“Hai đứa không đi sao?”
Nam Cung Nhữ Dương hỏi con trai con dâu.
“Con không đi!”
Nam Cung Phong lạnh lùng từ chối, Nam Cung Nhữ Dương thở dài: “Con không đi thì làm sao giám định?”
Ánh mắt ông nhìn con dâu, Âu Dương Vân cố nén đau lòng nói: “Đi thôi, từ lúc bắt đầu đây đã là vấn đề không thể trốn tránh.”
Cũng chỉ có lời của Âu Dương Vân Nam Cung Phong mới nghe lọt, anh nắm tay cô: “Có thể đi cùng anh không?”
“Em không đi đâu.”
Cô không muốn đi, Nam Cung Phong cũng không miễn cưỡng, dù sao xuất hiện chuyện như vậy cũng rất tàn nhẫn đối với cô rồi.
Để đảm bảo độ chính xác của kết quả giám định, vợ chồng ông bà Nam Cung làm giám định ở ba nơi uy tín, mỗi khi đổi chỗ khác Đường Huyên đều vô cùng thản nhiên, thế nên dù chưa có kết quả, ông bà Nam Cung cũng bắt đầu có chút tin là đứa bé kia đúng là máu mủ của nhà Nam Cung bọn họ.
Bỏ ra mức tiền cao, tối đó ba nơi giám định đều có kết quả, kết quả đều chứng minh là con của Nam Cung Phong, nhìn kết quả như vậy, trong lòng vợ chồng ông bà Nam Cung ngổn ngang cảm xúc, Nam Cung Phong tức giận túm cổ áo Đường Huyên, khàn giọng rít gào: “Đêm đó rõ ràng là tôi hôn mê, rốt cuộc cô dùng cách gì mang thai con của tôi?”
“Phương pháp nguyên thủy nhất, có cần em nói chi tiết hơn một chút không?”
Ánh mắt Đường Huyên liếc nhìn ba mẹ anh sau lưng anh, Nam Cung Phong nghiến răng nói: “Đừng tưởng là mẹ nhờ con, tôi không thể nào để cô được như mong muốn đâu!”
Anh chán ghét trừng mắt nhìn cô ta, xoay người đi thẳng.
Bà Nam Cung đi tới trước mặt Đường Huyên, trịnh trọng nói: “Nếu đã có kết quả, vậy thì chúng ta nói chuyện đi!”
Ba người đi tới quán cà phê gần đó, mặt đối mặt bắt đầu nghiêm túc nói chuyện.
“Lúc trước tôi đã nói, nếu đứa bé này thật sự là của nhà Nam Cung thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, bây giờ nếu đã chứng minh đứa bé đúng là của con tôi, vậy cô ra giá đi, cho dù bao nhiêu tiền chúng tôi cũng sẽ mua đứa bé này.”
Ha, Đường Huyên cười giễu cợt nói: “Các người đúng là thô tục, cho là cái gì cũng có thể dùng tiền mua sao? Chỉ có một điều kiện, để tôi vào nhà Nam Cung, những điều kiện khác miễn bàn.”
Ha, lúc này đổi lại là bà Nam Cung cười châm chọc: “Đúng là chúng tôi thô tục, nhưng cô không thấy mình đang nằm mơ sao? Cô cũng thấy rồi, bây giờ con trai tôi đã không có chút tình cảm nào với cô, cô cho là nó sẽ bằng lòng cưới cô sao?”
“Vậy phải xem các người có muốn đứa bé trong bụng tôi không, đúng, bây giờ anh ấy thích Âu Dương Vân, nhưng cô ta không sinh con được, gia đình các người cũng không thể dễ dàng bị chặt đứt hương hỏa như vậy được, cá và gấu không thể muốn cả hai, muốn đứa bé thì bỏ vợ, tự các người suy nghĩ đi!”
Cô ta đứng lên, không muốn nói quá nhiều nữa, khi xoay người đi thì ông Nam Cung lên tiếng: “Cho dù là cho cô vào nhà chúng tôi, cô cho là cô sẽ sống tốt sao? Cô và con trai tôi từng yêu nhau, chắc là đã rõ nó là người như thế nào, nó sẽ không để cô sống yên ổn đâu.”
“Cái đó thì các người không cần lo lắng, cho dù nhất thời anh ấy không tiếp nhận được, sau khi tôi sinh con cho anh ấy, anh ấy cũng sẽ từ từ đón nhận tôi, không có nỗi hận nào có thể vượt qua được sự đầm ấm của gia đình.”
Đường Huyên lấy ra một tờ siêu âm, tự tin đặt trước mặt ông bà Nam Cung: “Xem thử đi, đây là tôi đã bỏ ra một số tiền lớn để nhờ bác sĩ siêu âm giới tính thai nhi cho, tôi nghĩ cái này sẽ khiến các người có lựa chọn sáng suốt hơn.”
Cô ta mỉm cười rời đi, ông bà Nam Cung nhìn chằm chằm vào giới tính thai nhi trên đơn siêu âm, trong lòng vô cùng đắn đo mâu thuẫn, là một bé trai…
Đường Huyên đứng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn thấy biểu cảm trên mặt hai người thì đắc ý cười, cô ta đã nhắm trúng sự quan trọng của đứa bé này mới có thể tràn đầy tự tin ngay từ khi bắt đầu.
Ba năm trước Nam Cung Nhữ Dương ép cô ra đi, cục tức này vẫn còn nằm trước ngực cô ta, bây giờ cô ta đã trở về, còn mang thai máu mủ nhà Nam Cung bọn họ, cô ta có thể tưởng tượng Nam Cung Nhữ Dương không cam lòng cỡ nào, nhưng lại không thể không tiếp thu thực tế bất đắc dĩ này, nghĩ lại cảm thấy trong lòng sảng khoái.
Không ngoài dự liệu, sáng hôm sau bà Nam Cung gọi điện cho cô ta, hẹn gặp cô ta, sau đó dẫn cô ta tới một bệnh viện tư nhân, mua chuộc được bác sĩ siêu âm cho cô ta, mà kết quả kiểm tra đúng là bé trai.
Đường Huyên vừa lau dịch nhờn trên bụng vừa nói: “Bây giờ tin rồi chứ? Tôi cũng không dám lừa nhà Nam Cung các người.”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Đường Huyên mượn cớ có việc mỗi người một ngả với bà Nam Cung, sau đó cô ta ấn điện thoại của Âu Dương Vân.
Lúc Âu Dương Vân nhận được điện thoại đang buồn bực đi lại trong phòng như cái xác không hồn, tối qua Nam Cung Phong trở về, cô không hỏi kết quả, anh cũng không nói, vậy thì đáp án không cần nói cũng biết, nếu không phải con của Nam Cung Phong, thế nào anh cũng sẽ không im lặng.
Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khoảnh khắc tâm hồn bị đánh một kích, lòng cô vẫn như dao cắt, Nam Cung Phong thoạt nhìn còn khổ sở hơn cả cô, vì vậy cô không thể làm gì khác hơn là giấu đi nỗi đau của mình để đến an ủi anh, một đêm dài miên man, bọn họ ôm lấy đối phương vượt qua.
Trong thời gian đó Nam Cung Phong chảy rất nhiều nước mắt, rốt cuộc anh cũng mở miệng: “Đứa bé là của anh.”
Cô gật đầu: “Ừm, em sẽ cố gắng nuôi nấng nó như con ruột của mình.”
Cả tối hai người chỉ nói hai câu đó, sau đó còn im lặng hơn cả đêm dài, có đôi khi nói vẫn là điều dễ dàng, Âu Dương Vân cũng không thể chắc chắn mình có thể làm được như điều mình nói hay không, nhưng vào lúc đó, để an ủi Nam Cung Phong, cô chỉ có thể nói như vậy, đương nhiên cô cũng sẽ thử cố gắng làm điều đó.
“A lô?”
“Là tôi, Đường Huyên.”
“Có chuyện gì?”
“Gặp mặt một lát đi.”
“Ở đâu.”
Đường Huyên ngây người, có lẽ là không ngờ cô lại có thể thoải mái bằng lòng như vậy.
“Câu lạc bộ nữ Hoa Hồng Đỏ.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Âu Dương Vân thay quần áo, sau đó trang điểm và đeo trang sức trang nhã, cho dù bây giờ trong lòng tiều tụy cỡ nào thì cô cũng không muốn kém nửa phần trước mặt tình địch.
Sắc mặt yếu ớt, cô tô chút son, cố gắng làm cho mình có sức sống một tí.
Môi rất khô, cô đánh một lớp son bóng, cố gắng khiến mình tươi cười rạng rỡ.
Không phải mỗi cô gái đều muốn trang điểm, Âu Dương Vân biết rõ trước mặt tình địch, cô đã chật vật vô cùng rồi. Ăn mặc xinh đẹp một chút chỉ là khiến mình có sức sống một chút, như vậy mới có thể đối phó với tình địch hiện đã nắm chắc phần thắng.
Cô đến nơi hẹn đúng giờ, Đường Huyên đã đợi sẵn trong câu lạc bộ, có vẻ như cố ý kích động cô, mặc một bộ quần áo rất bó, lộ ra phần bụng hơi cao của mình.
“Cô đã biết kết quả giám định ADN của đứa bé rồi chứ?”
“Ừ.”
“Vậy cô định thế nào?”
“Cô sinh đứa bé, tôi nuôi thay cô.”
Ha ha, Đường Huyên như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời này: “Chúng ta đều tự cho mình là đúng, tôi sinh con, dựa vào cái gì phải để người ngoài nuôi nấng?”
“Vậy thì đem theo con của cô cút xa một chút.”
“Người nên cút là cô! Một con gà mái không biết đẻ trứng, còn chiếm lấy ổ không trứng, có người không biết xấu hổ như cô sao? Có phải cô muốn nhìn thấy nhà Nam Cung bị chặt đứt hương hỏa cô mới vừa lòng?”
“Rốt cuộc là ai cảm thấy xấu hổ? Lợi dụng thủ đoạn hèn hạ mang thai con người ta, bây giờ còn khoe khoang, cô quả nhiên giống y như mẹ cô, loạn gen giống như các người căn bản không hề phù hợp để mang thai, bởi vì sinh đứa bé ra lớn lên cũng sẽ chỉ phá hoại gia đình người khác.”
Đường Huyên bị ngôn ngữ sắc bén chọc giận, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Tôi đê tiện thế đấy, cô làm gì được tôi? Cô biết tôi làm sao có thai đứa bé này không?”
“Tôi không muốn biết.”
“Nhưng tôi muốn nói làm sao bây giờ? Tôi cho cô biết, đêm đó trong nước trái cây của chồng cô có hai loại thuốc, một loại là thuốc ngủ, một loại là thuốc kích dục, vốn dĩ tôi chỉ muốn thả một loại này nhưng lại lo ý chí trung thành của anh ấy đối với cô quá mạnh mẽ, chỉ có thể vì an toàn mà cho thêm thuốc ngủ, còn tôi một tháng đó cũng vẫn luôn uống thuốc rụng trứng, cho nên tôi rất dễ dàng mang thai con anh ấy.”
Tác giả :
Trích Tinh Lãm Nguyệt