Mua Vợ (Bắt Lấy Tình Yêu: Cô Dâu Đắt Giá Của Tổng Tài)
Chương 173: Sắp được sinh ra một lần nữa
Hai vợ chồng Nam Cung Nhữ Dương vào phòng của con dâu, nhìn vẻ mặt thẫn thờ của con dâu và đau khổ của con trai, trong lòng hai người cũng vô cùng đau đớn.
“Phong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con mau giải thích cho ba mẹ xem, mẹ không tin con trai mẹ lại vớ vẩn đến mức này.”
Bà Nam Cung tỏ vẻ lo lắng nhìn con trai, Nam Cung Phong đau khổ nhắm mắt lại, chậm rãi nói ra ký ức mà hắn không muốn phải nhớ lại, nếu không phải hôm nay Đường Huyên đến tìm, anh đã quyết định phải mãi mãi chôn giấu bí mật này ở đáy lòng.
Khi anh đã kể rõ ràng hết chuyện xảy ra đêm đó, Nam Cung Nhữ Dương tức giận nện một đấm vào tường: “Người đàn bà này quả nhiên là gian trá y như mẹ cô ta, năm đó cũng dùng kế này để cho ba mắc bẫy!” Ông thở dài: “Không ngờ cha con ta sáng suốt một đời lại thua trong tay mẹ con bà ta, thật là nuốt không trôi cục tức này.”
“Có mẹ tất có con, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, có tức nữa cũng vô ích, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết mới được.”
Bà Nam Cung nhìn con dâu, đau lòng nói: “Tiểu Vân, mẹ biết bây giờ trong lòng con rất khó chịu, con yên tâm, ba mẹ và Phong đều ở bên con, sẽ không để ả hồ ly kia làm mưa làm gió, quậy ngôi nhà yên lành của chúng ta thành gà bay chó sủa đâu.”
Sau khi nghe Nam Cung Phong giải thích xong, Âu Dương Vân vẫn không có quá nhiều phản ứng, trong đầu cô chỉ có hình ảnh Đường Huyên ngông nghênh tuyên bố mình đã mang thai con của của Nam Cung Phong, điều này mới là quan trọng nhất, những thứ khác có quan trọng sao?
Cô từ từ đứng dậy, thẫn thờ đi về phía tủ quân áo lấy vali ra, Nam Cung Phong kinh hãi, bước lên phía trước hỏi: “Tiểu Vân, em muốn đi đâu?”
“Em đến dinh thự ở bờ biển ở vài hôm.”
Cô thẫn thờ dọn vài bộ quần áo xong xoay người xách vali ra khỏi phòng ngủ, Nam Cung Phong ngăn cô lại: “Nói vậy là em không thể tha thứ cho anh sao?”
“Anh cho là bây giờ em có thể hào phóng nói với anh một câu: không sao đâu, cũng chỉ là làm người ta lớn bụng thôi, em có thể nói như vậy sao?”
Âu Dương Vân lạnh lùng hỏi ngược lại, Nam Cung Phong không đáp được, cô buồn bã cúi đầu đi xuống lầu, Nam Cung Phong vẫn muốn cản cô nhưng lại bị ba ngăn lại: “Để nó yên tĩnh một chút đi.”
“Đúng vậy, ba con nói đúng, xảy ra chuyện như vậy, bất kỳ một cô gái nào cũng không chịu nổi, bây giờ con nên để nó một mình một chỗ, bình tĩnh lại, điều chỉnh tâm trạng hỗn loạn một chút.”
Trong lòng Nam Cung Phong hết sức đau khổ, anh xoa trán một cái, đã bị cuộc sống hỗn loạn hành hạ đến chật vật vô cùng.
“Yên tâm đi, Tiểu Vân là một cô gái kiên cường, con bé sẽ chịu đựng được.”
Trong dinh thự bên bờ biển tràn đầy không khí bi thương, Âu Dương Vân ngắm nhìn phòng ngủ rộng rãi, đêm trước đây không lâu, cô còn ở đây giao hòa cả thể xác và tinh thần với Nam Cung Phong, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, đêm đó trong lòng cô tự tin vô cùng, quyết định phải cùng Nam Cung Phong đối mặt với khó khăn… Kế hoạch mãi mãi không thể theo kịp sự biến đổi, từ đó đến giờ sự thay đổi đã vượt ra khỏi phạm vi cô có thể thừa nhận.
Nếu chỉ đơn thuần là tình một đêm, cô đau lòng xong vẫn có thể từ từ bình ổn lại, nhưng bây giờ đã có một đứa bé tồn tại, lẽ nào cô phải liên thủ với Nam Cung Phong đi đối phó với một đứa bé vô tội sao? Cô không thể độc ác như thế, nhưng cô cũng không cách nào nuôi nấng con của kẻ địch, không phải lòng dạ cô hẹp hòi, mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng không làm được.
Mỗi ngày đều đối diện với con của kẻ địch, giống như đối mặt với kẻ địch vậy, cuộc sống chính là như thế, chính là nghĩ đi nghĩ lại thì sống không bằng chết.
Hơn nữa bạn sẽ vì nhìn thấy đứa bé kia mọi lúc mà nghĩ đây chính là chứng cứ mà chồng bạn phản bội bạn, cho dù là quá trình là bất đắc dĩ nhưng kết quả là đứa bé kia đã tồn tại.
Âu Dương Vân ngã ngồi trên ghế sofa, rốt cuộc không kiềm chế được, òa lên khóc thất thanh.
Vận mệnh còn đắng hơn cả thuốc độc hoàng liên, rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ? Một trái tim bị tổn thương chằng chịt mới có thể tạo thành sẹo…
Đêm nay cô lấy nước mắt rửa mặt, ngồi một mình trong bóng tối suốt cả đêm lại không cảm thấy sợ, khi cuộc sống khắp nơi đều hiểm ác đáng sợ, còn có thứ gì có thể khiến cô cảm thấy sợ nữa.
Hôm sau bà Nam Cung dẫn người làm đến dinh thự, vừa thấy gương mặt tiều tụy của con dâu thì đau lòng nắm lấy tay cô: “Tiểu Vân à, đừng buồn nữa, tiếp tục thế này sức khỏe con sẽ suy sụp. Con suy sụp thì con trai mẹ cũng sẽ suy sụp, bây giờ tâm trạng nó hoàn toàn dao động theo tâm trạng của con, mấy đứa trẻ số khổ này, thật là khiến tim mẹ đau đớn quá…
“Con xin lỗi.”
“Đứa trẻ ngốc nghếch, con xin lỗi gì chứ? Người nên xin lỗi là mẹ, là nhà Nam Cung có lỗi với con.”
Bà Nam Cung vội nói với người làm: “Mang đồ ăn tới đây.”
Người làm đặt giỏ đồ ăn trong tay lên bàn, bưng ra mấy đĩa đồ ăn ngon: “Mợ chủ, cho dù trong lòng có khó chịu thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ăn.”
Âu Dương Vân lắc đầu: “Con không muốn ăn.”
“Không thể buông thả mình được, cơ thể con không phải thuộc về riêng con, ngoan, nể mặt mẹ mà ăn lấy một ít cũng được.”
“Đúng vậy, chỗ này đều là bà chủ tự mình xuống bếp chuẩn bị cho cô, bà chủ đã nhiều năm rồi chưa xuống bếp đấy.”
Âu Dương Vân thấy trong mắt mẹ chồng tràn ngập vẻ chờ mong, cô không đành lòng từ chối tấm lòng của bà, run rẩy đón lấy đĩa cơm người làm đưa, đút từng miếng từng miếng vào miệng, môi cô tái nhợt mà khô khốc, không có chút màu máu nào, gò má trong một đêm cũng như nhỏ hơn, dưới lông mi, quầng thâm đen kịt, bà Nam Cung nhìn con dâu như vậy không khỏi vô cùng khổ sở, thở dài bất đắc dĩ nói: “Tiểu Vân, tình cảm con trai mẹ đối với con, con đều rõ hơn ai hết, thà rằng bỏ nhà ra đi cũng không chịu có quan hệ gì với những người phụ nữ khác, nó chắc chắn sẽ không phản bội con, huống hồ con cũng không thể chỉ tin lời Đường Huyên nói, cô ta nói mang thai con của Phong thì thật sự mang thai con của Phong sao? Có phải là con của nó hay không còn phải chờ ba tháng nữa làm giám định rồi nói.”
“Trước giờ con chưa từng nghi ngờ anh ấy sẽ phản bội con, vấn đề đang đặt trước mặt chúng ta không phải là phản bội mà là đứa bé, nếu như đứa bé đó thật sự là con của anh ấy, mẹ, mẹ nói con biết con nên làm gì bây giờ?”
Bà Nam Cung giật mình, bà không cẩn thận nghĩ tới vấn đề này, im lặng một hồi rồi nói: “Cho dù là con của Phong con cũng không cần lo lắng, mẹ và ba con sẽ xử lý.”
Âu Dương Vân không nói thêm nữa, bởi vì trong lòng cô rõ, mỗi lúc mỗi khác, thật sự đến lúc đó rồi thì sẽ là kiểu khác.
Trong câu lạc bộ Kim Tử, Nam Cung Phong thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện, lạnh lùng mở miệng: “Phá đứa bé đi.”
Đường Huyên khiếp sợ nhìn anh, tức giận quát: “Anh nói cái gì? Đây chính là con của anh!”
“Tôi mặc kệ đứa bé này là của ai, tôi bảo cô phá nó cho tôi, nhân lúc bây giờ tôi còn có thể bình tĩnh nói chuyện với cô thì thức thời đồng ý đi, nếu không…”
Ánh mắt anh lạnh như băng bắn ra một sự lạnh lẽo: “Cô sẽ phải trả giá rất lớn cho hành vi cô chấp của cô ngày hôm nay.”
Đường Huyên hoàn toàn bị chọc giận, cô ta đứng lên gào hét: “Tôi cứ không phá đấy, tôi xem anh có thể làm gì được tôi! Anh muốn Âu Dương Vân tha thứ cho anh, bảo tôi phá hủy cốt nhục của tôi, tôi nói rõ cho anh biết, anh nằm mơ đi! Cuối cùng ai là người thắng, cứ đợi rồi biết!”
Nam Cung Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta xoay người rời đi, hai tay nắm chặt lại, trên mu bàn tay nổi đầy mạch máu.
Anh vẫn ngồi trong câu lạc bộ cho đến khi trời tối, ra khỏi cổng chính câu lạc bộ anh không muốn về nhà, không có Âu Dương Vân trong nhà, mỗi phút mỗi giây đều là sự giày vò, lái xe đi tới bờ biển trong vô thức, nhìn dinh thự cao vút trước mắt, cánh cửa kia lộ ra tia sáng vàng vọt, trong mắt của anh đã bắt đầu ươn ướt.
Anh chưa từng cảm thấy khoảng cách giữa anh và Âu Dương Vân xa như bây giờ, anh muốn vào đó cỡ nào, ôm thật chặt lấy người vợ anh yêu thương, nhưng anh biết bây giờ người cô không muốn gặp nhất chính là anh.
Không muốn rời đi chút nào, anh cứ đứng lẳng lặng như vậy, cho dù rất cô độc cũng tốt hơn so với về nhà đối mặt với sự thê lương hiếu thắng kia.
Gió nổi lên, Âu Dương Vân đi tới trước cửa sổ, vươn cánh tay mảnh khảnh ra chuẩn bị kéo rèm cửa lại vô tình thấy được một bóng dáng tiều tụy chỗ góc tối, cho dù rất âm u cô cũng có thể nhận ra đó là chồng cô, Nam Cung Phong.
Cô không hề do dự, xoẹt một tiếng kéo rèm cửa sổ lại, theo đó tia sáng cuối cùng trước cửa sổ cũng biến mất, bốn phía tối om, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có biển lớn xa xa thi thoảng phát ra vài tiếng gào tức giận, cứ như cả thế giới này đang tràn đầy oán hận.
Nam Cung Phong đứng đó cho đến gần sáng mới vào xe, nửa đêm sau đó anh nằm trong xe ngủ, lúc trời tờ mờ sáng lại lái xe đến công ty, ba tối sau đó vẫn luôn như vậy.
Cho dù không được gặp cô, chỉ cần nhìn trong phòng cô phát ra ánh sáng vài lần thôi thì trong lòng anh đã vững vàng hơn một chút, cũng mới có thể miễn cưỡng ngủ mấy tiếng, nếu không một phút đồng hồ anh cũng không thể chợp mắt được.
Âu Dương Vân biết anh đã đứng ở ngoài cửa sổ của cô liền bốn tối rồi, nhưng cô vẫn không ra ngoài lấy một lần, không phải mỗi câu xin lỗi đều có thể đổi lấy câu không sao đâu, cũng không phải mỗi một việc đều có thể mỉm cười tha thứ.
Trong đêm thứ năm nổi lên một trận gió lớn, cho dù đã đóng cửa sổ cũng có thể nghe được tiếng sóng biển gào rú bên ngoài, rèm cửa sổ màu tím nhạt bị gió luồn vào thổi bay phấp phới, Âu Dương Vân nằm trên giường bâng quơ nhìn chằm chằm đèn chân không trên trần nhà, cô biết chắc chắn lúc này Nam Cung Phong đang ở bên ngoài, cho dù tắt đèn anh cũng sẽ không đi.
Gió mạnh thổi phần phật gần ba tiếng đồng hồ rốt cuộc mới dần ngừng lại, nhưng trong nháy mắt bắt đầu rơi xuống trận mưa xối xả, nước táp vào cửa sổ khiến trong lòng Âu Dương Vân vô cùng lo lắng.
Cô vén chăn đi xuống giường, từ từ đi tới trước cửa sổ, vén một bên rèm cửa nhìn ra bên ngoài, Nam Cung Phong lại vẫn đứng ở đây, toàn thân đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, anh lại giống như một gốc cây lớn đứng đó không động đậy gì.
Cô nhắm mắt quay trở về giường, ép bản thân mau vào giấc ngủ một chút, nhưng cô càng ép mình thì lại càng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại đã như thấy Nam Cung Phong đang đứng dưới mưa đau đớn, nhớ nhung cô…
“Phong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con mau giải thích cho ba mẹ xem, mẹ không tin con trai mẹ lại vớ vẩn đến mức này.”
Bà Nam Cung tỏ vẻ lo lắng nhìn con trai, Nam Cung Phong đau khổ nhắm mắt lại, chậm rãi nói ra ký ức mà hắn không muốn phải nhớ lại, nếu không phải hôm nay Đường Huyên đến tìm, anh đã quyết định phải mãi mãi chôn giấu bí mật này ở đáy lòng.
Khi anh đã kể rõ ràng hết chuyện xảy ra đêm đó, Nam Cung Nhữ Dương tức giận nện một đấm vào tường: “Người đàn bà này quả nhiên là gian trá y như mẹ cô ta, năm đó cũng dùng kế này để cho ba mắc bẫy!” Ông thở dài: “Không ngờ cha con ta sáng suốt một đời lại thua trong tay mẹ con bà ta, thật là nuốt không trôi cục tức này.”
“Có mẹ tất có con, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, có tức nữa cũng vô ích, chúng ta phải nghĩ cách giải quyết mới được.”
Bà Nam Cung nhìn con dâu, đau lòng nói: “Tiểu Vân, mẹ biết bây giờ trong lòng con rất khó chịu, con yên tâm, ba mẹ và Phong đều ở bên con, sẽ không để ả hồ ly kia làm mưa làm gió, quậy ngôi nhà yên lành của chúng ta thành gà bay chó sủa đâu.”
Sau khi nghe Nam Cung Phong giải thích xong, Âu Dương Vân vẫn không có quá nhiều phản ứng, trong đầu cô chỉ có hình ảnh Đường Huyên ngông nghênh tuyên bố mình đã mang thai con của của Nam Cung Phong, điều này mới là quan trọng nhất, những thứ khác có quan trọng sao?
Cô từ từ đứng dậy, thẫn thờ đi về phía tủ quân áo lấy vali ra, Nam Cung Phong kinh hãi, bước lên phía trước hỏi: “Tiểu Vân, em muốn đi đâu?”
“Em đến dinh thự ở bờ biển ở vài hôm.”
Cô thẫn thờ dọn vài bộ quần áo xong xoay người xách vali ra khỏi phòng ngủ, Nam Cung Phong ngăn cô lại: “Nói vậy là em không thể tha thứ cho anh sao?”
“Anh cho là bây giờ em có thể hào phóng nói với anh một câu: không sao đâu, cũng chỉ là làm người ta lớn bụng thôi, em có thể nói như vậy sao?”
Âu Dương Vân lạnh lùng hỏi ngược lại, Nam Cung Phong không đáp được, cô buồn bã cúi đầu đi xuống lầu, Nam Cung Phong vẫn muốn cản cô nhưng lại bị ba ngăn lại: “Để nó yên tĩnh một chút đi.”
“Đúng vậy, ba con nói đúng, xảy ra chuyện như vậy, bất kỳ một cô gái nào cũng không chịu nổi, bây giờ con nên để nó một mình một chỗ, bình tĩnh lại, điều chỉnh tâm trạng hỗn loạn một chút.”
Trong lòng Nam Cung Phong hết sức đau khổ, anh xoa trán một cái, đã bị cuộc sống hỗn loạn hành hạ đến chật vật vô cùng.
“Yên tâm đi, Tiểu Vân là một cô gái kiên cường, con bé sẽ chịu đựng được.”
Trong dinh thự bên bờ biển tràn đầy không khí bi thương, Âu Dương Vân ngắm nhìn phòng ngủ rộng rãi, đêm trước đây không lâu, cô còn ở đây giao hòa cả thể xác và tinh thần với Nam Cung Phong, chỉ có mấy tháng ngắn ngủi đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, đêm đó trong lòng cô tự tin vô cùng, quyết định phải cùng Nam Cung Phong đối mặt với khó khăn… Kế hoạch mãi mãi không thể theo kịp sự biến đổi, từ đó đến giờ sự thay đổi đã vượt ra khỏi phạm vi cô có thể thừa nhận.
Nếu chỉ đơn thuần là tình một đêm, cô đau lòng xong vẫn có thể từ từ bình ổn lại, nhưng bây giờ đã có một đứa bé tồn tại, lẽ nào cô phải liên thủ với Nam Cung Phong đi đối phó với một đứa bé vô tội sao? Cô không thể độc ác như thế, nhưng cô cũng không cách nào nuôi nấng con của kẻ địch, không phải lòng dạ cô hẹp hòi, mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng không làm được.
Mỗi ngày đều đối diện với con của kẻ địch, giống như đối mặt với kẻ địch vậy, cuộc sống chính là như thế, chính là nghĩ đi nghĩ lại thì sống không bằng chết.
Hơn nữa bạn sẽ vì nhìn thấy đứa bé kia mọi lúc mà nghĩ đây chính là chứng cứ mà chồng bạn phản bội bạn, cho dù là quá trình là bất đắc dĩ nhưng kết quả là đứa bé kia đã tồn tại.
Âu Dương Vân ngã ngồi trên ghế sofa, rốt cuộc không kiềm chế được, òa lên khóc thất thanh.
Vận mệnh còn đắng hơn cả thuốc độc hoàng liên, rốt cuộc cô nên làm gì bây giờ? Một trái tim bị tổn thương chằng chịt mới có thể tạo thành sẹo…
Đêm nay cô lấy nước mắt rửa mặt, ngồi một mình trong bóng tối suốt cả đêm lại không cảm thấy sợ, khi cuộc sống khắp nơi đều hiểm ác đáng sợ, còn có thứ gì có thể khiến cô cảm thấy sợ nữa.
Hôm sau bà Nam Cung dẫn người làm đến dinh thự, vừa thấy gương mặt tiều tụy của con dâu thì đau lòng nắm lấy tay cô: “Tiểu Vân à, đừng buồn nữa, tiếp tục thế này sức khỏe con sẽ suy sụp. Con suy sụp thì con trai mẹ cũng sẽ suy sụp, bây giờ tâm trạng nó hoàn toàn dao động theo tâm trạng của con, mấy đứa trẻ số khổ này, thật là khiến tim mẹ đau đớn quá…
“Con xin lỗi.”
“Đứa trẻ ngốc nghếch, con xin lỗi gì chứ? Người nên xin lỗi là mẹ, là nhà Nam Cung có lỗi với con.”
Bà Nam Cung vội nói với người làm: “Mang đồ ăn tới đây.”
Người làm đặt giỏ đồ ăn trong tay lên bàn, bưng ra mấy đĩa đồ ăn ngon: “Mợ chủ, cho dù trong lòng có khó chịu thế nào đi chăng nữa thì cũng phải ăn.”
Âu Dương Vân lắc đầu: “Con không muốn ăn.”
“Không thể buông thả mình được, cơ thể con không phải thuộc về riêng con, ngoan, nể mặt mẹ mà ăn lấy một ít cũng được.”
“Đúng vậy, chỗ này đều là bà chủ tự mình xuống bếp chuẩn bị cho cô, bà chủ đã nhiều năm rồi chưa xuống bếp đấy.”
Âu Dương Vân thấy trong mắt mẹ chồng tràn ngập vẻ chờ mong, cô không đành lòng từ chối tấm lòng của bà, run rẩy đón lấy đĩa cơm người làm đưa, đút từng miếng từng miếng vào miệng, môi cô tái nhợt mà khô khốc, không có chút màu máu nào, gò má trong một đêm cũng như nhỏ hơn, dưới lông mi, quầng thâm đen kịt, bà Nam Cung nhìn con dâu như vậy không khỏi vô cùng khổ sở, thở dài bất đắc dĩ nói: “Tiểu Vân, tình cảm con trai mẹ đối với con, con đều rõ hơn ai hết, thà rằng bỏ nhà ra đi cũng không chịu có quan hệ gì với những người phụ nữ khác, nó chắc chắn sẽ không phản bội con, huống hồ con cũng không thể chỉ tin lời Đường Huyên nói, cô ta nói mang thai con của Phong thì thật sự mang thai con của Phong sao? Có phải là con của nó hay không còn phải chờ ba tháng nữa làm giám định rồi nói.”
“Trước giờ con chưa từng nghi ngờ anh ấy sẽ phản bội con, vấn đề đang đặt trước mặt chúng ta không phải là phản bội mà là đứa bé, nếu như đứa bé đó thật sự là con của anh ấy, mẹ, mẹ nói con biết con nên làm gì bây giờ?”
Bà Nam Cung giật mình, bà không cẩn thận nghĩ tới vấn đề này, im lặng một hồi rồi nói: “Cho dù là con của Phong con cũng không cần lo lắng, mẹ và ba con sẽ xử lý.”
Âu Dương Vân không nói thêm nữa, bởi vì trong lòng cô rõ, mỗi lúc mỗi khác, thật sự đến lúc đó rồi thì sẽ là kiểu khác.
Trong câu lạc bộ Kim Tử, Nam Cung Phong thẫn thờ ngồi trên ghế sofa, nhìn thẳng vào người phụ nữ đối diện, lạnh lùng mở miệng: “Phá đứa bé đi.”
Đường Huyên khiếp sợ nhìn anh, tức giận quát: “Anh nói cái gì? Đây chính là con của anh!”
“Tôi mặc kệ đứa bé này là của ai, tôi bảo cô phá nó cho tôi, nhân lúc bây giờ tôi còn có thể bình tĩnh nói chuyện với cô thì thức thời đồng ý đi, nếu không…”
Ánh mắt anh lạnh như băng bắn ra một sự lạnh lẽo: “Cô sẽ phải trả giá rất lớn cho hành vi cô chấp của cô ngày hôm nay.”
Đường Huyên hoàn toàn bị chọc giận, cô ta đứng lên gào hét: “Tôi cứ không phá đấy, tôi xem anh có thể làm gì được tôi! Anh muốn Âu Dương Vân tha thứ cho anh, bảo tôi phá hủy cốt nhục của tôi, tôi nói rõ cho anh biết, anh nằm mơ đi! Cuối cùng ai là người thắng, cứ đợi rồi biết!”
Nam Cung Phong nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta xoay người rời đi, hai tay nắm chặt lại, trên mu bàn tay nổi đầy mạch máu.
Anh vẫn ngồi trong câu lạc bộ cho đến khi trời tối, ra khỏi cổng chính câu lạc bộ anh không muốn về nhà, không có Âu Dương Vân trong nhà, mỗi phút mỗi giây đều là sự giày vò, lái xe đi tới bờ biển trong vô thức, nhìn dinh thự cao vút trước mắt, cánh cửa kia lộ ra tia sáng vàng vọt, trong mắt của anh đã bắt đầu ươn ướt.
Anh chưa từng cảm thấy khoảng cách giữa anh và Âu Dương Vân xa như bây giờ, anh muốn vào đó cỡ nào, ôm thật chặt lấy người vợ anh yêu thương, nhưng anh biết bây giờ người cô không muốn gặp nhất chính là anh.
Không muốn rời đi chút nào, anh cứ đứng lẳng lặng như vậy, cho dù rất cô độc cũng tốt hơn so với về nhà đối mặt với sự thê lương hiếu thắng kia.
Gió nổi lên, Âu Dương Vân đi tới trước cửa sổ, vươn cánh tay mảnh khảnh ra chuẩn bị kéo rèm cửa lại vô tình thấy được một bóng dáng tiều tụy chỗ góc tối, cho dù rất âm u cô cũng có thể nhận ra đó là chồng cô, Nam Cung Phong.
Cô không hề do dự, xoẹt một tiếng kéo rèm cửa sổ lại, theo đó tia sáng cuối cùng trước cửa sổ cũng biến mất, bốn phía tối om, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có biển lớn xa xa thi thoảng phát ra vài tiếng gào tức giận, cứ như cả thế giới này đang tràn đầy oán hận.
Nam Cung Phong đứng đó cho đến gần sáng mới vào xe, nửa đêm sau đó anh nằm trong xe ngủ, lúc trời tờ mờ sáng lại lái xe đến công ty, ba tối sau đó vẫn luôn như vậy.
Cho dù không được gặp cô, chỉ cần nhìn trong phòng cô phát ra ánh sáng vài lần thôi thì trong lòng anh đã vững vàng hơn một chút, cũng mới có thể miễn cưỡng ngủ mấy tiếng, nếu không một phút đồng hồ anh cũng không thể chợp mắt được.
Âu Dương Vân biết anh đã đứng ở ngoài cửa sổ của cô liền bốn tối rồi, nhưng cô vẫn không ra ngoài lấy một lần, không phải mỗi câu xin lỗi đều có thể đổi lấy câu không sao đâu, cũng không phải mỗi một việc đều có thể mỉm cười tha thứ.
Trong đêm thứ năm nổi lên một trận gió lớn, cho dù đã đóng cửa sổ cũng có thể nghe được tiếng sóng biển gào rú bên ngoài, rèm cửa sổ màu tím nhạt bị gió luồn vào thổi bay phấp phới, Âu Dương Vân nằm trên giường bâng quơ nhìn chằm chằm đèn chân không trên trần nhà, cô biết chắc chắn lúc này Nam Cung Phong đang ở bên ngoài, cho dù tắt đèn anh cũng sẽ không đi.
Gió mạnh thổi phần phật gần ba tiếng đồng hồ rốt cuộc mới dần ngừng lại, nhưng trong nháy mắt bắt đầu rơi xuống trận mưa xối xả, nước táp vào cửa sổ khiến trong lòng Âu Dương Vân vô cùng lo lắng.
Cô vén chăn đi xuống giường, từ từ đi tới trước cửa sổ, vén một bên rèm cửa nhìn ra bên ngoài, Nam Cung Phong lại vẫn đứng ở đây, toàn thân đã bị nước mưa làm cho ướt nhẹp, anh lại giống như một gốc cây lớn đứng đó không động đậy gì.
Cô nhắm mắt quay trở về giường, ép bản thân mau vào giấc ngủ một chút, nhưng cô càng ép mình thì lại càng không ngủ được, vừa nhắm mắt lại đã như thấy Nam Cung Phong đang đứng dưới mưa đau đớn, nhớ nhung cô…
Tác giả :
Trích Tinh Lãm Nguyệt