Mưa Phùn Mùa Hạ (Chưa Từng Ngừng Yêu Em!)
Chương 5: Khoảnh Khắc Rung Động
Chương 5: Khoảnh Khắc Rung Động.
"Nếu bản thân cứ nghĩ về một người thì như thế nào?
"Rất muốn giết người đó chăng?"
"Không phải, chỉ là rất nhớ..."
"Vậy là anh đang rung động đấy anh trai à!
"...Khoan đã! Anh vừa hỏi cái gì?"
________
Này! Đừng có chơi với đứa con hoang như nó! Đồ quái đản.
Haha ! Đúng là quái đản thật, chơi với nó cẩn thận gặp tai vạ đấy!
Đồ quái đản ,đồ quái đản ! Haha .. haha
....
Con bé đó là thứ gì vậy, mẹ nó chết rồi mà nó không khóc lấy một giọt nước mắt. Nó có phải con người không? Đúng là xui xẻo mà!
Cha nó cũng đi tù rồi, đúng là xui xẻo thật mà. Quái đản!
Quái đản..
Xui xẻo..
Không đáng làm người...
Cút đi!
Đôi mắt Vũ Hạ lúc này đã mở ra. Tử mâu vốn trống rỗng nay trong bóng tối lại càng thêm tịch mịch sâu thẫm dường như còn phảng phất chút thê lương.
Cô lại mơ thấy giất mơ này rồi!
Những lời sỉ vả, chỉ trích chẳng còn là những mũi kim đâm vào cõi lòng cô đau đớn như lúc trước nữa. Đã lâu rồi cô chẳng mơ thấy nó , vậy mà hôm nay giất mơ này lại tìm đến cô thêm một lần...
Vi Vũ Hạ vén chăng ngồi dậy, chợt thấy cơ thể yếu ớt đến đáng sợ, đầu óc như bị xoay vòng, cô choáng váng, than nhẹ một chút lại cảm thấy cổ họng khô khốc đắng ngắt. Khát quá!
Đưa tay lên sờ đầu, thật nóng!
Cô bị sốt rồi ư? Thể chất nguyên chủ cũng thật kém.
Bây giờ cô hiểu tại sao lại gặp ác mộng rồi.
Vớ lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể. Con số 41 thật sự khiến cô không thể tin vào mắt mình.
Đùa cô ư? 41 độ. Cao như vậy sao?
Cố lê thân đến tủ y tế, nhìn bên trong cô thật sự... chỉ biết lặng câm
"..." thật sự muốn cô chết luôn ở đây ư? Tủ thuốc trống rỗng..
Vậy để tủ thuốc làm gì?
Mở tủ lạnh lấy một cốc nước, Cô khó nhọc uống vào. Chất lỏng trượt xuống thanh quản mang chút cảm giác man mát.
Cảm giác khi sốt đúng là chẳng dễ chịu chút nào.( và tg rất ghét bị sốt=)) )
Trở về giường của mình, màn hình điện thoại được cô bật lên phảng chiếu ánh sáng yếu ớt.
0 h 37 phút
Bỏ đi . Chỉ một đêm mà thôi. Hẳn là không sao đâu.
~~♡♡♡~~
Từ phòng phẫu thuật bước ra , anh mệt mỏi gỡ khẩu trang và đồng phục phẫu thuật xuống.
"Bác sĩ Hàn vất vả rồi" một vị bác sĩ trung niên vỗ vai anh nói.
"Không sao, đó là việc tôi phải làm" anh khách sáo trả lời
"Ca này là ca phẫu thuật cuối cùng rồi, cậu cũng về nghỉ ngơi đi!" Ông cười hiền
Bây giờ những người trẻ tuổi khiêm tốn như chàng trai này rất ít , huống chi còn là người có tài, có gia thế như cậu ta. Nên ông rất quý mến.
Nhưng ai biết được, sau sự ôn nhu đó, cất giấu điều gì...
"Vâng"
Đợi bóng dáng của vị bác sĩ kia chẳng còn, anh bất chợt lại lấy điện thoại ra bật nguồn lên. Nhìn nhìn màn hình một chút , bất tri bất giác lại lướt đến một dãy số nào đó, ngón tay không biết từ lúc nào đã ấn "Gọi" đến khi anh nhận ra thì đã muộn.
______
Vi Vũ Hạ khó nhọc lấy điện thoại đến. Ai lại gọi cô vào lúc này, hẳn là thần kinh không được tốt lắm
Cô cất giọng có chút khàn khàn" Ai vậy?" Dãy số này sao lại có chút quen .
Hàn Hạo Thần nghe giọng của cô không biết sao lại lo lắng "Em làm sao vậy?"
Hàn Hạo Thần ư? Sao lại gọi cho cô lúc này?
"Không có gì! Tôi chỉ là bị bệnh nhẹ, sao anh lại gọi tôi?"
Vế thứ hai mới là quan trọng.
Còn với Hàn Hạo Thần thì không như vậy , anh chỉ nghe được cô bị bệnh, vế sau liền không nghe nữa.
Anh sốt ruột nói " Em chờ một chút , chờ một chút"
Cô hơi nhăn mày"Tôi sao....này ?"
Điện thoại vẫn chưa tắt máy nhưng không nghe thấy đầu dây bên kia nữa.
Cô không chần chờ dập máy.
Nam chủ thật khiến người khác mệt mỏi .
Ngoài trời, những cơn gió đêm thổi mỗi lúc một dồn dập lạnh lẽo, ánh trăng từ lúc nào đã bị che khuất. Ảm đạm đến thê lương
Hình như , sắp mưa rồi!
Kéo rèm cửa,cô nằm xuống , đôi mắt một lần nữa khép lại.
Điện thoại không biết đã reo bao nhiêu lần, mà Vi Vũ Hạ vẫn còn đang nhắm mắt, nhưng sắc mặt cô lúc này chẳng chút huyết sắc. Trên vầng trán là những giọt mồ hôi đọng lại, đôi môi trắng bệch hơi mím đi.
Bên ngoài , chuông cửa vẫn vang lên , mỗi lúc một gấp gáp. Dường như ... người bên kia đang rất rất gấp chuyện gì đó.
"Xoẹt"
"Ầmm"
Tiến sấm chớp ngoài kia đã thành công làm cô thức giấc một lần nữa.
Đêm hôm nay, sao lại dài thế?
Chuông điện thoại lại reo. Cô chậm chạp nhất máy, lại là anh ta ư?
"Alo" vẫn là giọng nói đã khàn đi rất nhiều nhưng vẫn không sao giấu nỗi những tia lạnh nhạt nguyên thủy.
"Mật mã cửa của em! " Giọng Hàn Hạo Thần gấp gáp.
Gió mỗi lúc một thổi mạnh, làm màng cửa bung lên, khí lạnh ùa vào khiến cơ thể cô bất giác co lại.
"Anh vừa nói gì?" Tiếng gió cùng tiếng mưa dường như đã át đi giọng anh mất rồi.
Trái với cô, từng lời từng tiếng cô nói ra, anh đều nghe rất rõ ràng. Mặc kệ ngoài trời mưa lớn thế nào, gió từng cơn lạnh lẽo thế nào
, anh không quan tâm. Giọng nói của cô bên điện thoại không hiểu sao vẫn rõ ràng như vậy.
"Mau nói cho tôi mã nhà của em!"
"Vì.."
Rèm cửa lại bị gió lạnh phất lên,ánh nhìn của cô dán vào khung cửa sổ chợt dừng lại trước bóng dáng thon dài phía bên ngoài. Câu" Vì sao ?" chưa kịp thốt lên đã bị cô ngăn lại.
... im lặng một chút, cô mở miệng
"Là 14******"
Cô xem lại điện thoại, liền có chút bất ngờ.
53 cuộc gọi nhỡ 46 tin nhắn đều là số của anh ta. Có chuyện gì sao?
1 h 29 phút sáng. Chuyện gì cơ chứ?
Chưa kịp để cô suy nghĩ xong , cửa phòng đã bị người ta vội vã mở ra.
Tử mâu đạm mạt lúc này phản chiếu bóng hình của một nam nhân , quần áo đã ướt gần hết, mái tóc cũng đã ướt sũng . Nhưng tại sao vẻ ôn nhu của anh vẫn cứ như vậy, trong dáng vẻ như thế?
Và ...anh dầm mưa đứng trước cổng nhà cô gần một tiếng đồng hồ ư?
Nhìn thấy cô anh có chút hốt hoảng" Em thế nào rồi? Để tôi xem" . Vẻ mặt lo lắng của anh tại sao cô nhìn thế nào vẫn không thể thấy chút giả dối nào. Hay là anh ta diễn kịch quá tốt?
Anh đến gần, định đặt tay lên trán cô thì bị cô né đi.
Cô nhăn mày, quăng cho anh một cái khăn.
" Tôi không sao .Đây là phòng của tôi đấy! Anh mau ra ngoài."
Tên này lên cơn cái gì đây?
Anh bắt lấy khăn , cô rồi lau lau một chút sơ sài.
Anh đi đến sờ vào trán cô, nhăn mày lo lắng , giọng nói mang vài phần trách móc
"Em sốt nặng thế này mà bảo không sao à? Sốt không đơn giản như em nghĩ đâu."
Vi Vũ Hạ nhìn anh, đôi con ngươi hờ hững hiện lên nét châm chọc không che giấu, gạt tat anh ra
"Dù tôi có sốt liệt giường ở đây, cũng chẳng liên quan đến anh"
Cô có đắc tội với hắn ta sao?
Thật không hiểu sao, lời nói của cô lúc này lại giống như một mũi kim thật nhỏ, chỉ một chút thôi nhưng lại đâm thật sâu vào nơi nào đó bên ngực trái của anh.
Hình như , có chút nhói thì phải.
"Em bị sốt rất nặng, dù em muốn liệt giường đi chăng nữa, người làm bác sĩ như tôi đây lương tâm thật không cho phép"
Cảm giác chỉ thoáng qua một chút, dường như, anh không hề để ý đến chút tỉ tê kia.
"Tùy anh, mau ra khỏi phòng tôi, à ra thẳng cửa chính luôn cũng được"
Cô vô tâm vô phế nói, chẳng thèm để ý người kia đã đen mặt.
Cô đùa anh sao? Cô rõ ràng thấy ngoài trời mưa lớn như thế còn đuổi anh...quần áo anh cũng ướt cả rồi.
"Em thật nhẫn tâm" anh nữa thật nữa đùa" Em xem! Tôi vì em mà quần áo ướt hết cả rồi"
Cô nhướn mày" Quần áo anh ướt là tại tôi sao ? Hay anh muốn tôi cho anh mượn đồ...của phụ nữ?"
Sau gáy anh liền chảy xuống vài vạch đen.
"Được rồi, vẫn là tôi sai.
Anh đầu hàng
"Còn bây giờ. Em! Lên giường !"
Nói rồi, anh đi đến chỉnh lại phần chăn nhăn nhúm của trên gường cô...
"...." anh có biết câu nói của anh rất dễ gây hiểu lầm không?
"Nếu tôi nói không thì sao?" Cô lạnh lùng nói, anh hơi tùy tiện rồi đấy!
Anh xoay người đối diện cô, mở lời
"Tốt thôi! Tôi giúp em!"
Anh bước đến chỗ cô, chưa kịp phản ứng gì thì cơ thể cô đã nhẹ bẫng.
Vi Vũ Hạ triệt để đen mặt
Anh ta đang bế cô!
B.Ế C.Ô!
"Buông" cô lạnh giọng
"Không buông" anh đinh ninh.
"Em có thể làm gì tôi đây?" Anh cười cười
Vi Vũ Hạ nhếch môi
Ha~ Tốt đấy
Cô bỗng vươn tay dùng sức đẩy anh ra.
Anh không ngờ cô lại có thể làm như vậy, chưa kịp phản ứng gì thì người kia đã vuột khỏi vòng tay anh.
Ngay lập tức anh lại hưởng trọn một cú đá vào gáy. Nhanh đến nỗi anh không kịp thấy gì thì cơ thể đã "êm đềm" làm bạn với sàn
Trong phòng vang lên thanh âm đau đớn của tên nào đó. Cô liền ngồi phịch xuống giường, nhìn ai kia đang hoa lệ ngồi dưới mặt sàn mát lạnh kia. Rồi chậm rãi nằm xuống, đưa tay lên đầu bình thản.
Sự thật là, cô đã dồn hết lực vào cú đá lúc nãy, thân còn đang sốt cao, có thể nói là bây giờ cô chẳng còn chút sức lực nào. Nhưng ngoài mặt, vẫn chẳng chút chuyển biến nào.
Hàn Họa Thần ai oán nhìn cô như một cô dâu nhỏ bị bỏ rơi. Uất ức nói.
"Em ! Đồ độc ác" rồi đứng đậy bước lại phía cô.
"Ha~ tôi độc ác từ trước đến giờ anh không biết sao?" Buồn cười, chẳng phải nói cô độc ác vô sỉ sao?
Anh chợt im lặng, nhìn về phía người con gái đang nhã nhặn nằm kia. Khuôn mặt cô tái nhợt nhưng vẫn không thể nào che dấu nét xinh đẹp kia, vẫn lạnh nhạt như vậy. Bóng tối đem khuôn mặt cô vẽ nên một màu đen huyền bí u buồn, tựa hồ , cô luôn là người đứng trong bóng đêm tĩnh lặng. Muốn với cũng chẳng được...
Trái tim anh lúc này .. bỗng nhiên đập loạn.
_________
24/11/18
#Diệu
#Hạ Cát