Mua Nam Thê
Chương 63: Bắt cóc
“Ngươi là của ta, chỉ được nhìn một mình ta thôi!” Lời nói bá đạo tự nhiên phun ra, biết rõ là yêu cầu vô lý, Vũ Sinh vẫn là điểm đầu.
“Quên đi, biết ngươi làm không được,” Hoắc Ngạn chỉ chỉ nơi buồng tim Vũ Sinh,“Nơi này của ngươi chứa nhiều người lắm. Nhưng mà một ngày nào đó, ta sẽ làm cho nó tràn đầy tất cả đều là ta!”
Nụ hôn ngọt ngào, một đêm triền miên, hết thảy như thường.
Vũ Sinh thường xuyên nghĩ nếu hắn có thể như vậy cùng Hoắc Ngạn qua cả đời, có phải cũng nên thoả mãn hay không? Nhưng hắn không muốn chịu qua nỗi khổ như Cửu.
Nhớ tới Cửu, người kia vẫn đối hắn không mặn không nhạt, hắn mỗi ngày đều đến nhìn gã, bồi gã nói chuyện, nhưng gã đáp lại hắn rất ít. Ánh mắt Cửu nhìn hắn luôn làm cho người ta không sao nắm bắt được, như là khinh bỉ, như là hâm mộ, hoặc như là ghen tị.
Kỳ thật lại nói tiếp là thái độ Cửu đối Vũ Sinh cũng không tệ lắm bởi vì trong toàn bộ Hoắc phủ này, người có thể làm cho gã nói chuyện chỉ có Vũ Sinh và Trác Anh.
“Tết Đoan ngọ sắp đến, chúng ta đi ra ngoài một chút đi?” Vũ Sinh khuyên Cửu sau khi thương thế lành vốn chưa từng rời khỏi phòng. Ngẫm lại thời gian qua thật mau a, hắn trở lại Hoắc gia đã gần nửa năm.
“Đi một chút? Nam nhân của ngươi cho phép sao?” Trong mắt Cửu bắn ra một tia khinh thường.
“Ta…… Ta chỉ là muốn đi cầu vài lá bùa bình an……” Vũ Sinh cúi đầu nói. Hoắc Ngạn chắc chắn sẽ không đồng ý, khi vừa trở về hắn từng nói qua là muốn đi ra ngoài, liền chọc giận Hoắc Ngạn, hậu quả là ba ngày cũng không thể đứng dậy. Nhưng lần này là tết Đoan ngọ, ấn phong tục là tất cả mọi người nên đi cúng chùa.
Trong lòng Vũ Sinh suy nghĩ mông lung, không chú ý thần thái có chút đăm chiêu của Cửu sau kia nghe đến “bùa bình an”.
“Hảo, mồng bốn tháng năm, Quan Âm miếu, nếu nam nhân của ngươi đồng ý.” Suy tư thật nhanh, Cửu liền có quyết định.
“Cái gì, cái gì? Mồng bốn? Lão gia nhất định sẽ không đồng ý ……”
“Nếu là mồng năm, hắn mới nhất định sẽ không đồng ý.” Cửu nói xong, không để ý Vũ Sinh còn do dự, liền nằm quay về trên giường chợp mắt.
Buổi tối, Vũ Sinh đối Hoắc Ngạn nói ra ý tưởng muốn đi ra ngoài một chút.
“Lúc nào? Đi nơi nào? Làm cái gì? Cùng người nào?” Hoắc Ngạn không đáp hỏi lại.
“Mồng bốn tháng năm, ta cùng Cửu muốn đi Quan Âm miếu cầu vài lá bùa bình an……” Vũ Sinh cẩn thận trả lời.
“Mang theo vài tùy tùng.” Hoắc Ngạn giống như tuỳ ý trả lời đưa tới ánh mắt nghi hoặc của Vũ Sinh. Hắn thật không ngờ Hoắc Ngạn lại đáp ứng một cách nhanh chóng như thế.
“Như thế nào? Lại không muốn đi?” Hoắc Ngạn vừa hỏi vừa làm cho Vũ Sinh ngồi ở trên đùi chính mình,“Ta có điều kiện, tết Đoan ngọ không được ra ngoài.” Hoắc Ngạn không muốn để cho nhiều người thấy bộ dáng Vũ Sinh, người này thuộc về y, người khác nhìn liếc mắt nhiều một cái y liền tổn thất đi một phần.
“Còn có,” Thanh âm Hoắc Ngạn đã bắt đầu khàn khàn, nhỏ vụn hôn đã che kín hồng ngân bên cổ Vũ Sinh,“Đêm nay ta là người bảo ngừng.”
Kế tiếp đương nhiên là tứ chi dây dưa. Nói trắng ra, tình sự mỗi đêm đều là do Hoắc Ngạn chủ đạo, đương nhiên cũng là do Hoắc Ngạn chấm dứt, nhưng bởi vì băn khoăn đến thân mình Vũ Sinh, Hoắc Ngạn chưa từng chân chính tận hứng qua, nếu làm cho y rộng mở ăn sạch…….
Để được một cơ hội đi du ngoạn, Vũ Sinh trả giá đại giới là: Thẳng đến mồng bốn tháng năm Vũ Sinh mới chính thức thoát ly khỏi giường sự triền miên.
Có lẽ bởi vì ngày mai chính là tết Đoan ngọ, mỗi nhà đều chuẩn bị cúng, cho nên chùa chiền có vẻ im lặng dị thường.
Bái phật, hứa nguyện, cầu bùa…… Thiếu đám người chật chội chen chúc ngày thường, liên tiếp những việc đó chỉ mất nửa canh giờ.
“Chúng ta chung quanh đi dạo đi? Khó được đi ra.” Vũ Sinh đề nghị.
“Còn không trở về? Ngươi không sợ nam nhân của ngươi sao?” Miệng nói như vậy, nhưng Cửu vẫn theo Vũ Sinh đi sâu vào phía sau hậu viện chùa.
Đem tuỳ tùng bỏ lại đại điện, hai người rất nhanh đi vào một mảnh rừng trúc, sau tiếng chim kêu cùng tiếng lá cây xào xạc chính là vô tận hắc ám, rồi khi tỉnh lại…
“Quên đi, biết ngươi làm không được,” Hoắc Ngạn chỉ chỉ nơi buồng tim Vũ Sinh,“Nơi này của ngươi chứa nhiều người lắm. Nhưng mà một ngày nào đó, ta sẽ làm cho nó tràn đầy tất cả đều là ta!”
Nụ hôn ngọt ngào, một đêm triền miên, hết thảy như thường.
Vũ Sinh thường xuyên nghĩ nếu hắn có thể như vậy cùng Hoắc Ngạn qua cả đời, có phải cũng nên thoả mãn hay không? Nhưng hắn không muốn chịu qua nỗi khổ như Cửu.
Nhớ tới Cửu, người kia vẫn đối hắn không mặn không nhạt, hắn mỗi ngày đều đến nhìn gã, bồi gã nói chuyện, nhưng gã đáp lại hắn rất ít. Ánh mắt Cửu nhìn hắn luôn làm cho người ta không sao nắm bắt được, như là khinh bỉ, như là hâm mộ, hoặc như là ghen tị.
Kỳ thật lại nói tiếp là thái độ Cửu đối Vũ Sinh cũng không tệ lắm bởi vì trong toàn bộ Hoắc phủ này, người có thể làm cho gã nói chuyện chỉ có Vũ Sinh và Trác Anh.
“Tết Đoan ngọ sắp đến, chúng ta đi ra ngoài một chút đi?” Vũ Sinh khuyên Cửu sau khi thương thế lành vốn chưa từng rời khỏi phòng. Ngẫm lại thời gian qua thật mau a, hắn trở lại Hoắc gia đã gần nửa năm.
“Đi một chút? Nam nhân của ngươi cho phép sao?” Trong mắt Cửu bắn ra một tia khinh thường.
“Ta…… Ta chỉ là muốn đi cầu vài lá bùa bình an……” Vũ Sinh cúi đầu nói. Hoắc Ngạn chắc chắn sẽ không đồng ý, khi vừa trở về hắn từng nói qua là muốn đi ra ngoài, liền chọc giận Hoắc Ngạn, hậu quả là ba ngày cũng không thể đứng dậy. Nhưng lần này là tết Đoan ngọ, ấn phong tục là tất cả mọi người nên đi cúng chùa.
Trong lòng Vũ Sinh suy nghĩ mông lung, không chú ý thần thái có chút đăm chiêu của Cửu sau kia nghe đến “bùa bình an”.
“Hảo, mồng bốn tháng năm, Quan Âm miếu, nếu nam nhân của ngươi đồng ý.” Suy tư thật nhanh, Cửu liền có quyết định.
“Cái gì, cái gì? Mồng bốn? Lão gia nhất định sẽ không đồng ý ……”
“Nếu là mồng năm, hắn mới nhất định sẽ không đồng ý.” Cửu nói xong, không để ý Vũ Sinh còn do dự, liền nằm quay về trên giường chợp mắt.
Buổi tối, Vũ Sinh đối Hoắc Ngạn nói ra ý tưởng muốn đi ra ngoài một chút.
“Lúc nào? Đi nơi nào? Làm cái gì? Cùng người nào?” Hoắc Ngạn không đáp hỏi lại.
“Mồng bốn tháng năm, ta cùng Cửu muốn đi Quan Âm miếu cầu vài lá bùa bình an……” Vũ Sinh cẩn thận trả lời.
“Mang theo vài tùy tùng.” Hoắc Ngạn giống như tuỳ ý trả lời đưa tới ánh mắt nghi hoặc của Vũ Sinh. Hắn thật không ngờ Hoắc Ngạn lại đáp ứng một cách nhanh chóng như thế.
“Như thế nào? Lại không muốn đi?” Hoắc Ngạn vừa hỏi vừa làm cho Vũ Sinh ngồi ở trên đùi chính mình,“Ta có điều kiện, tết Đoan ngọ không được ra ngoài.” Hoắc Ngạn không muốn để cho nhiều người thấy bộ dáng Vũ Sinh, người này thuộc về y, người khác nhìn liếc mắt nhiều một cái y liền tổn thất đi một phần.
“Còn có,” Thanh âm Hoắc Ngạn đã bắt đầu khàn khàn, nhỏ vụn hôn đã che kín hồng ngân bên cổ Vũ Sinh,“Đêm nay ta là người bảo ngừng.”
Kế tiếp đương nhiên là tứ chi dây dưa. Nói trắng ra, tình sự mỗi đêm đều là do Hoắc Ngạn chủ đạo, đương nhiên cũng là do Hoắc Ngạn chấm dứt, nhưng bởi vì băn khoăn đến thân mình Vũ Sinh, Hoắc Ngạn chưa từng chân chính tận hứng qua, nếu làm cho y rộng mở ăn sạch…….
Để được một cơ hội đi du ngoạn, Vũ Sinh trả giá đại giới là: Thẳng đến mồng bốn tháng năm Vũ Sinh mới chính thức thoát ly khỏi giường sự triền miên.
Có lẽ bởi vì ngày mai chính là tết Đoan ngọ, mỗi nhà đều chuẩn bị cúng, cho nên chùa chiền có vẻ im lặng dị thường.
Bái phật, hứa nguyện, cầu bùa…… Thiếu đám người chật chội chen chúc ngày thường, liên tiếp những việc đó chỉ mất nửa canh giờ.
“Chúng ta chung quanh đi dạo đi? Khó được đi ra.” Vũ Sinh đề nghị.
“Còn không trở về? Ngươi không sợ nam nhân của ngươi sao?” Miệng nói như vậy, nhưng Cửu vẫn theo Vũ Sinh đi sâu vào phía sau hậu viện chùa.
Đem tuỳ tùng bỏ lại đại điện, hai người rất nhanh đi vào một mảnh rừng trúc, sau tiếng chim kêu cùng tiếng lá cây xào xạc chính là vô tận hắc ám, rồi khi tỉnh lại…
Tác giả :
LÃO MIÊU