Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ
Chương 23
Tan tầm, tôi mang túi xách như phát rồ mà vọt tới lề đường, ngẳn cản một chiếc xe rồi lẩm nhẩm ‘tuyệt đối đừng hết giờ làm việc’. Tôi ngồi trên xe mà căng thẳng sắp không xong rồi. tôi không ngừng mà an ủi mình, có cái gì sốt sắng chứ, không phải chỉ là bạn cũ thôi sao? Nhưng khi gặp mặt sẽ phải nói cái gì à! !
“Ai, thật là khéo a!” Không được, quá tầm thường .
“Lý Tam Hỉ đi! Cậu là Lý Tam Hỉ , tôi là Ngải Tử Hàm ! Cậu khi đó còn đưa tôi một hộp tiền một đồng.” Má ơi, đây cũng quá làm kiêu! Đang vắt óc suy nghĩ thì thời gian tàn nhẫn cứ vậy trôi qua.
Tôi xuống xe, đưa ánh mắt khóa chặt trên cửa hàng KFC bắt mắt bên cạnh siêu thị,cứ như một kẻ trộm mà lẻn vào, tùy tiện chọn hai đồ vật, cúi đầu mới biết một là bàn chải bồn cầu, ahi là nước khử trùng nhà vệ sinh. Tôi vội vàng hướng về phái quầy thu tiền, nhìn thấy một loạt nhân viên lại nhất thời sửng sốt! ! người nào đây?
Vương miệng rộng nói hắn hoàn toàn thay đổi, tôi nhìn người thứ nhất, là nữ, chắc là không thay đổi đến mức này đi. thứ 2, vẫn là nữ. Toàn bộ siêu thị chỉ có một nam, chính là hắn. Tôi bước lại đứng xếp hàng ở đó, tầm nhìn càng ngày càng rõ ràng, hắn vẫn mập mạp nhưng nhìn qua có vẻ tang thương, xem như là một cụ ông gần sáu mươi vậy, lưng còn có chút lọm khọm. Trong lòng tôi nổi lên chua xót, không biết cậu ấy đã sống như thế nào, ai đem cậu ấy thành như vậy?
“Tiểu tử? Quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?” Tiểu tử? Tôi nhìn xuống xem, lại không cận thận lại cúi đầu xuống, thực ngu ngốc! ! còn không phân biệt được nam nữ, còn là một bà cô à! !
“Tiểu tử, hỏi cậu đấy! Người phía sau vẫn còn đang chờ!” hoảng hồn mà quay lại, nhanh chóng thanh toán đến ngay cả túi ni lông còn chưa cầm đã muốn chạy đi.
“Ngải… Tử Hàm?” Tôi nghe được sau lưng có người gọi tôi, tôi cầm hai đồ vật xoay người, nhìn thấy một tiểu tử chừng 20 tuổi, cao 1 mét 85, lớn lên rất khỏe mạnh, nhìn qua rất hoạt bát.
“Đúng là cậu, từ xa tôi thấy rất giống, Tôi là Lý Tam Hỉ , cậu còn nhớ tôi không?” Hắn hàm hậu nở nụ cười. tôi cái gì cũng không nói, chỉ im lặng mà nhìn chằm chằm hắn.
“Khả năng cậu không nhớ gì cả, tôi là bạn học sơ trung của cậu.” Lý Tam Hỉ lúng túng cười.
“Tôi chưa quên!” Chỉ là tôi sợ cậu đã quên chính cậu là ai , cậu đúng là Lý Tam Hỉ sao? Tại sao nhìn trên thân thể cậu bây giờ không thấy một điểm quen thuộc, mấy năm qua cậu đã sống như thế nào?
“Chỉ là tôi không thể tin được thôi!” Tôi nói tiếp.
Lý Tam Hỉ nghe được tôi nói như vậy cấp tốc đem áo vén lên, “Cậu xem, đây là tôi khi đó không hiểu chuyện lưu lại tổn thương, còn ở chỗ này!” vết tích rõ ràng hiện lên trước mắt của tôi.
Không hiểu chuyện? Cậu đúng là bệnh được chưa, ngay cả hành vi của mình cũng không lý giải được. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hắn, tôi rốt cục cũng cảm nhận được khí tức của Lý Tam Hỉ. Hai chúng tôi trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì, cứ đứng ở nơi đó, tôi vẫn cầm bàn chải và thuốc sát trùng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tới mua đồ a!”
“Há, là. Không nghĩ tới có thể ở này gặp được cậu. Tôi nghe nói cậu làm ở đây.” Nói xong tôi lập tức ý thức được lời nói của mình quá là mâu thuẫn, có điều nhìn mặt hắn tôi liền biết hắn vẫn chưa kịp phản ứng, quá tốt rồi.
“thế à, tôi còn phải làm việc, vừa nãy có chút chuyện nên nhờ người khác làm chút, tôi giờ phải trở lại, Tử Hàm, đây là số điện thoại của tôi, có cơ hội chúng ta uống vài chén.”
Nhìn hắn linh hoạt nhìn hắn nhìn về điện thoại của tôi đưa ra dãy số, tôi còn cảm thấy không chân thật. bề ngoài tạm thời không nói tới, bây giờ thay đổi cũng có thể hiểu, nhưng khí chất này biến hóa cũng quá lớn đi! ! hắn đi bệnh viện? Như thế tôi nhất định cũng phải đi một chuyến để hồi xuân.
Đang suy nghĩ thì Lý Tam Hỉ đã xoay người về quầy thu ngân, nhìn bóng lưng cao to của hắn, tôi cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Buổi tối năm trên dường tôi không ngừng mà cân nhắc, Lý Tam Hỉ đã trở lại, hắn còn nhớ tôi nhưng không hận tôi, như vậy đối với hắn, tôi bây giờ là cái gì đây? Ban đầu tôi đối với hắn như thế, hắn sao không hận tôi được? Thứ duy nhât không thay đổi trên con người hắn chính là cặp mắt kia. Lý Tam Hỉ, tôi bây giờ đối với cậu, là như thế nào?
“Ai, thật là khéo a!” Không được, quá tầm thường .
“Lý Tam Hỉ đi! Cậu là Lý Tam Hỉ , tôi là Ngải Tử Hàm ! Cậu khi đó còn đưa tôi một hộp tiền một đồng.” Má ơi, đây cũng quá làm kiêu! Đang vắt óc suy nghĩ thì thời gian tàn nhẫn cứ vậy trôi qua.
Tôi xuống xe, đưa ánh mắt khóa chặt trên cửa hàng KFC bắt mắt bên cạnh siêu thị,cứ như một kẻ trộm mà lẻn vào, tùy tiện chọn hai đồ vật, cúi đầu mới biết một là bàn chải bồn cầu, ahi là nước khử trùng nhà vệ sinh. Tôi vội vàng hướng về phái quầy thu tiền, nhìn thấy một loạt nhân viên lại nhất thời sửng sốt! ! người nào đây?
Vương miệng rộng nói hắn hoàn toàn thay đổi, tôi nhìn người thứ nhất, là nữ, chắc là không thay đổi đến mức này đi. thứ 2, vẫn là nữ. Toàn bộ siêu thị chỉ có một nam, chính là hắn. Tôi bước lại đứng xếp hàng ở đó, tầm nhìn càng ngày càng rõ ràng, hắn vẫn mập mạp nhưng nhìn qua có vẻ tang thương, xem như là một cụ ông gần sáu mươi vậy, lưng còn có chút lọm khọm. Trong lòng tôi nổi lên chua xót, không biết cậu ấy đã sống như thế nào, ai đem cậu ấy thành như vậy?
“Tiểu tử? Quẹt thẻ hay là trả tiền mặt?” Tiểu tử? Tôi nhìn xuống xem, lại không cận thận lại cúi đầu xuống, thực ngu ngốc! ! còn không phân biệt được nam nữ, còn là một bà cô à! !
“Tiểu tử, hỏi cậu đấy! Người phía sau vẫn còn đang chờ!” hoảng hồn mà quay lại, nhanh chóng thanh toán đến ngay cả túi ni lông còn chưa cầm đã muốn chạy đi.
“Ngải… Tử Hàm?” Tôi nghe được sau lưng có người gọi tôi, tôi cầm hai đồ vật xoay người, nhìn thấy một tiểu tử chừng 20 tuổi, cao 1 mét 85, lớn lên rất khỏe mạnh, nhìn qua rất hoạt bát.
“Đúng là cậu, từ xa tôi thấy rất giống, Tôi là Lý Tam Hỉ , cậu còn nhớ tôi không?” Hắn hàm hậu nở nụ cười. tôi cái gì cũng không nói, chỉ im lặng mà nhìn chằm chằm hắn.
“Khả năng cậu không nhớ gì cả, tôi là bạn học sơ trung của cậu.” Lý Tam Hỉ lúng túng cười.
“Tôi chưa quên!” Chỉ là tôi sợ cậu đã quên chính cậu là ai , cậu đúng là Lý Tam Hỉ sao? Tại sao nhìn trên thân thể cậu bây giờ không thấy một điểm quen thuộc, mấy năm qua cậu đã sống như thế nào?
“Chỉ là tôi không thể tin được thôi!” Tôi nói tiếp.
Lý Tam Hỉ nghe được tôi nói như vậy cấp tốc đem áo vén lên, “Cậu xem, đây là tôi khi đó không hiểu chuyện lưu lại tổn thương, còn ở chỗ này!” vết tích rõ ràng hiện lên trước mắt của tôi.
Không hiểu chuyện? Cậu đúng là bệnh được chưa, ngay cả hành vi của mình cũng không lý giải được. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hắn, tôi rốt cục cũng cảm nhận được khí tức của Lý Tam Hỉ. Hai chúng tôi trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì, cứ đứng ở nơi đó, tôi vẫn cầm bàn chải và thuốc sát trùng. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Tới mua đồ a!”
“Há, là. Không nghĩ tới có thể ở này gặp được cậu. Tôi nghe nói cậu làm ở đây.” Nói xong tôi lập tức ý thức được lời nói của mình quá là mâu thuẫn, có điều nhìn mặt hắn tôi liền biết hắn vẫn chưa kịp phản ứng, quá tốt rồi.
“thế à, tôi còn phải làm việc, vừa nãy có chút chuyện nên nhờ người khác làm chút, tôi giờ phải trở lại, Tử Hàm, đây là số điện thoại của tôi, có cơ hội chúng ta uống vài chén.”
Nhìn hắn linh hoạt nhìn hắn nhìn về điện thoại của tôi đưa ra dãy số, tôi còn cảm thấy không chân thật. bề ngoài tạm thời không nói tới, bây giờ thay đổi cũng có thể hiểu, nhưng khí chất này biến hóa cũng quá lớn đi! ! hắn đi bệnh viện? Như thế tôi nhất định cũng phải đi một chuyến để hồi xuân.
Đang suy nghĩ thì Lý Tam Hỉ đã xoay người về quầy thu ngân, nhìn bóng lưng cao to của hắn, tôi cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Buổi tối năm trên dường tôi không ngừng mà cân nhắc, Lý Tam Hỉ đã trở lại, hắn còn nhớ tôi nhưng không hận tôi, như vậy đối với hắn, tôi bây giờ là cái gì đây? Ban đầu tôi đối với hắn như thế, hắn sao không hận tôi được? Thứ duy nhât không thay đổi trên con người hắn chính là cặp mắt kia. Lý Tam Hỉ, tôi bây giờ đối với cậu, là như thế nào?
Tác giả :
Sài Kê Đản