Mùa Hoa Loa Kèn Nở Rực Rỡ
Chương 17
Thầy Ngưu mấy ngày hôm ấy tâm tình cũng không tốt lắm, tôi nghe nói hắn cưới phải mẫu dạ xoa, ngày đó vợ cùng mẹ hắn đánh nhau, vợ đem bàn lật lung đem mẹ hắn tức đến bị bệnh tim. Hai ngày nay nhìn thầy trên mặt mây đen giăng đầy, ai cũng không dám tiếp xúc với cái bom nguyên tử nổ chậm.
Ngày đó tôi theo hắn vào văn phòng làm bài tập, cúi đầu bỏ chồng bài tập xuống bài chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên thầy gọi tôi một tiếng: “Ngải Tử Hàm, cậu gần đây như thế nào rồi, cũng không an ủi thầy một chút, tôi thương cậu như thế mà, thực không có lòng! !”
Tôi nghe nói như thế trong lòng trái lại tùng một hơi, tôi đi tới đứng trước mặt của hắn, hắn giang hai tay ra rồi nhấc chân lên, ý bảo tôi xoa bóp cho hắn. Tôi nhìn vẻ mặt hắn hưởng thụ như vậy thực sự trợn tròn mắt, hắn cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, nhìn cũng là người lỗi lạc, làm sao lại tìm người vợ như thế chứ?
“Ngải Tử Hàm, tôi biết cậu đang nghĩ gì.” Xong, tôi theo bản năng sờ sờ mặt, ở trước mặt thầy Ngưu tôi gần như luôn luôn bán đi chính mình. Thầy Ngưu đem chân rút ra, lấy tay để trên bả vai của tôi.
“Kỳ thực tôi không có chút nào muốn kết hôn, tôi không yêu vợ tôi.” Tuy rằng thái độ làm người của hắn rõ ràng rất tốt, nhưng nghe hắn nói to gan như vậy tôi thực sự sợ rồi.
“Tôi yêu thích một học sinh.” Hắn thần bí cho tôi một cái ánh mắt.
“Mẹ ơi, thầy Ngưu thầy thực anh dũng nha! Tôi thật là sùng bái thầy, nhưng cũng chả phải chuyện tốt đẹp, đừng nói giỡn!” Tôi không cảm thấy thầy Ngưu có tiềm chất sư đồ luyến, hơn nữa hắn cả ngày cùng nam sinh nói chuyện thoải mái như thế, căn bản chưa từng thấy hắn đối với nữ sinh nào có hành động ám muội.
“Thật sự, Ngải Tử Hàm, tôi yêu thích cậu.” Thầy Ngưu mặt đột nhiên chuyển qua. Một mặt dại gái, tôi như bị bò cạp đốt chân mà nhảy dựng lên.
“thầy, thầy không bị sốt chứ? Tôi là nam a! thầy sẽ không thích tôi thích đến ngay cả giới tính đều đã quên chứ?”
“Tôi biết, Lý Tam Hỉ thằng ngốc kia chẳng phải nam sao? Hắn cũng không vì cậu muốn chết muốn sống sao? Ngải Tử Hàm cậu thật là một **!” Thầy Ngưu dù thế vẫn ung dung mà nhìn tôi.
“Tôi còn không tin, hai ngày trước tôi còn nhìn thấy thầy mò eo Tưởng Hân tới, thầy xu hướng tình dục vẫn bình thường chứ?” Tôi vừa nói một bên cùng thầy Ngưu kéo dài khoảng cách.
Thầy Ngưu nở nụ cười, nhiều ngày như vậy mới nhìn thấy hắn nở nụ cười một lần, không biết tại sao lỗ tai của tôi có chút toả nhiệt, tôi biết thầy Ngưu chỉ là đùa giỡn, nhưng là trong lòng tôi vẫn còn có chút chột dạ. Sau đó thầy Ngưu liền để tôi đi ra ngoài, lúc đi ra cứ thấy hắn nhìn chằm chằm bóng lưng khiến tôi có chút sợ hãi.
Buổi tối ngày hôm ấy tôi mất ngủ, lăn qua lộn lại đều là ánh mắt thâm tình đầy chân thành của thầy Ngưu, tôi tự chửi mình **. Khi đó tôi biết cái này gọi là đồng tính luyến ái, đây là một danh từ rất kiêng kỵ. Nhưng tôi càng ngày càng mạnh mẽ mà gần nó.
Tôi muốn tư tưởng mình dần lệch lạc trở lại bình thường nên tôi gần như luôn cùng Từ Nhiễm Nhiễm cùng nhau. Vì để cho chính mình mê muội, tôi đem nụ hôn đầu cho cô ấy, tôi phát dồ mà hôn đến tận hơn 10 phút, miệng Từ Nhiễm Nhiễm đều có một chút sưng đỏ , nhưng tôi ngoại trừ cảm thấy môi của cô ấy rất thiện lương thì cảm giác gì cũng không có. Hơn nữa lần kia tôi biết Lý Tam Hỉ ở cách đó không xa, tôi nghe được hắn dùng chân đạp lan can sau đó âm thanh vừa đau vừa khóc, tôi thậm chí ** cảm thấy thanh âm kia so với từ Từ Nhiễm Nhiễm đều khiến tôi thoải mái hơn.
Tôi càng ngày càng điên cuồng cùng Từ Nhiễm Nhiễm quan hệ thì Lý Tam Hỉ cũng triệt để thành người điên, hắn đối với tôi hận đến mức không thể kiềm chế, dĩ nhiên tôi vui mừng như uống thuốc xổ, việc này thầy Ngưu biết nên gọi điện về cho gia đình, ngày thứ hai Lý Tam Hỉ đi đứng như bị què vậy, tôi biết chắc chắn hắn phải chịu cực hình vì thế hắn lại càng thêm hận tôi.
Có lúc tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm trao đổi một cái ánh mắt, hắn rất có khả năng sẽ cởi quần áo ra sau đó dùng răng lôi kéo, chảy máu mũi trước sau như một chảy đầy một mặt, lớp học càng ngày càng chán ghét hắn, mà tôi chính là từng ngày từng ngày lại như giãy dụa trong đó.
Tôi không muốn để cho hắn cứ nháo như thế, nhưng tôi vừa không thể tránh được mình và Từ Nhiễm Nhiễm giao du, bởi vì tôi sợ sệt, gần như từ buổi tối ngày hôm ấy, tôi muốn nỗ lực đem mình hướng về quỹ đạo của một cuộc sống bình thường.
Ngày đó tôi theo hắn vào văn phòng làm bài tập, cúi đầu bỏ chồng bài tập xuống bài chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên thầy gọi tôi một tiếng: “Ngải Tử Hàm, cậu gần đây như thế nào rồi, cũng không an ủi thầy một chút, tôi thương cậu như thế mà, thực không có lòng! !”
Tôi nghe nói như thế trong lòng trái lại tùng một hơi, tôi đi tới đứng trước mặt của hắn, hắn giang hai tay ra rồi nhấc chân lên, ý bảo tôi xoa bóp cho hắn. Tôi nhìn vẻ mặt hắn hưởng thụ như vậy thực sự trợn tròn mắt, hắn cũng chỉ lớn hơn tôi vài tuổi, nhìn cũng là người lỗi lạc, làm sao lại tìm người vợ như thế chứ?
“Ngải Tử Hàm, tôi biết cậu đang nghĩ gì.” Xong, tôi theo bản năng sờ sờ mặt, ở trước mặt thầy Ngưu tôi gần như luôn luôn bán đi chính mình. Thầy Ngưu đem chân rút ra, lấy tay để trên bả vai của tôi.
“Kỳ thực tôi không có chút nào muốn kết hôn, tôi không yêu vợ tôi.” Tuy rằng thái độ làm người của hắn rõ ràng rất tốt, nhưng nghe hắn nói to gan như vậy tôi thực sự sợ rồi.
“Tôi yêu thích một học sinh.” Hắn thần bí cho tôi một cái ánh mắt.
“Mẹ ơi, thầy Ngưu thầy thực anh dũng nha! Tôi thật là sùng bái thầy, nhưng cũng chả phải chuyện tốt đẹp, đừng nói giỡn!” Tôi không cảm thấy thầy Ngưu có tiềm chất sư đồ luyến, hơn nữa hắn cả ngày cùng nam sinh nói chuyện thoải mái như thế, căn bản chưa từng thấy hắn đối với nữ sinh nào có hành động ám muội.
“Thật sự, Ngải Tử Hàm, tôi yêu thích cậu.” Thầy Ngưu mặt đột nhiên chuyển qua. Một mặt dại gái, tôi như bị bò cạp đốt chân mà nhảy dựng lên.
“thầy, thầy không bị sốt chứ? Tôi là nam a! thầy sẽ không thích tôi thích đến ngay cả giới tính đều đã quên chứ?”
“Tôi biết, Lý Tam Hỉ thằng ngốc kia chẳng phải nam sao? Hắn cũng không vì cậu muốn chết muốn sống sao? Ngải Tử Hàm cậu thật là một **!” Thầy Ngưu dù thế vẫn ung dung mà nhìn tôi.
“Tôi còn không tin, hai ngày trước tôi còn nhìn thấy thầy mò eo Tưởng Hân tới, thầy xu hướng tình dục vẫn bình thường chứ?” Tôi vừa nói một bên cùng thầy Ngưu kéo dài khoảng cách.
Thầy Ngưu nở nụ cười, nhiều ngày như vậy mới nhìn thấy hắn nở nụ cười một lần, không biết tại sao lỗ tai của tôi có chút toả nhiệt, tôi biết thầy Ngưu chỉ là đùa giỡn, nhưng là trong lòng tôi vẫn còn có chút chột dạ. Sau đó thầy Ngưu liền để tôi đi ra ngoài, lúc đi ra cứ thấy hắn nhìn chằm chằm bóng lưng khiến tôi có chút sợ hãi.
Buổi tối ngày hôm ấy tôi mất ngủ, lăn qua lộn lại đều là ánh mắt thâm tình đầy chân thành của thầy Ngưu, tôi tự chửi mình **. Khi đó tôi biết cái này gọi là đồng tính luyến ái, đây là một danh từ rất kiêng kỵ. Nhưng tôi càng ngày càng mạnh mẽ mà gần nó.
Tôi muốn tư tưởng mình dần lệch lạc trở lại bình thường nên tôi gần như luôn cùng Từ Nhiễm Nhiễm cùng nhau. Vì để cho chính mình mê muội, tôi đem nụ hôn đầu cho cô ấy, tôi phát dồ mà hôn đến tận hơn 10 phút, miệng Từ Nhiễm Nhiễm đều có một chút sưng đỏ , nhưng tôi ngoại trừ cảm thấy môi của cô ấy rất thiện lương thì cảm giác gì cũng không có. Hơn nữa lần kia tôi biết Lý Tam Hỉ ở cách đó không xa, tôi nghe được hắn dùng chân đạp lan can sau đó âm thanh vừa đau vừa khóc, tôi thậm chí ** cảm thấy thanh âm kia so với từ Từ Nhiễm Nhiễm đều khiến tôi thoải mái hơn.
Tôi càng ngày càng điên cuồng cùng Từ Nhiễm Nhiễm quan hệ thì Lý Tam Hỉ cũng triệt để thành người điên, hắn đối với tôi hận đến mức không thể kiềm chế, dĩ nhiên tôi vui mừng như uống thuốc xổ, việc này thầy Ngưu biết nên gọi điện về cho gia đình, ngày thứ hai Lý Tam Hỉ đi đứng như bị què vậy, tôi biết chắc chắn hắn phải chịu cực hình vì thế hắn lại càng thêm hận tôi.
Có lúc tôi cùng Từ Nhiễm Nhiễm trao đổi một cái ánh mắt, hắn rất có khả năng sẽ cởi quần áo ra sau đó dùng răng lôi kéo, chảy máu mũi trước sau như một chảy đầy một mặt, lớp học càng ngày càng chán ghét hắn, mà tôi chính là từng ngày từng ngày lại như giãy dụa trong đó.
Tôi không muốn để cho hắn cứ nháo như thế, nhưng tôi vừa không thể tránh được mình và Từ Nhiễm Nhiễm giao du, bởi vì tôi sợ sệt, gần như từ buổi tối ngày hôm ấy, tôi muốn nỗ lực đem mình hướng về quỹ đạo của một cuộc sống bình thường.
Tác giả :
Sài Kê Đản