Mùa Hè Thiên Đường 1 - The Summer I Turned Pretty
Chương 11: Hè năm 9 tuổi
Đám trẻ con tụi tôi đang ngồi chơi bài ngoài hiên, trong khi mẹ và cô Susannah nhâm nhi magaritar và chơi bài riêng với nhau. Mặt Trời bắt đầu lặn dần, chẳng mấy chốc đến giờ hai mẹ đứng dậy và bếp luộc ngô và chiên xúc xích cho bữa tối. Nhưng là lát nữa cơ. Giờ hai mẹ còn đang phải chơi bài đã.
"Cô Laurel, sao cô cứ gọi mẹ cháu là Beck trong khi mọi người gọi mẹ là Susannah cơ mà?" - Jeremiah thắc mắc. Cậu ấy và anh Steven cùng một phe và họ đang thua. Jeremiah vốn không mặn mà lắm với cái trò bài bạc này nên cậu luôn tìm thứ gì đó thú vị hơn để làm, để "buôn".
"Bởi vì tên thời con gái của mẹ cháu là Beck" - mẹ vừa giải thích vừa phì phèo điếu thuốc lá. Mẹ và cô Susannah thường chỉ hút thuốc mỗi khi gặp nhau, do đó đây có thể coi là một dịp đặc biệt đối với cả hai người họ. Mẹ nói được ngồi hút thuốc cùng cô Susannah khiến mẹ cảm thấy trẻ ra. Mặc cho tôi có phản đối và ngăn cản thế nào đi nữa, mẹ vẫn cứ tiếp tục hút mỗi lần gặp cô Susannah.
"Tên thời con gái là gì ạ?" - Jeremiah hỏi. Anh Steven đập nhẹ vào bộ bài trên tay Jeremiah, yêu cầu cậu ấy tập trung chơi bài nhưng anh chàng cứ lờ đi như không biết.
"Đó là ten của người phụ nữ trước khi lấy chồng chứ sao, đồ con ếch." - anh Conrad cau có giải thích.
"Đừng gọi em như thế, Conrad" - cô Susannah lập tức lên tiếng, trong khi hai mắt vẫn không rời bộ bài.
"Nhưng tại sao họ lại phải đổi họ?" - Jeremiah hỏi tiếp.
"Không phải ai cũng phải đổi họ, nếu không muốn. Cô không đổi. Tên cô vẫn là Laurel Danne, như trong giấy khai sinh thôi. Thật thú vị đúng không?" - giọng mạ tràn đầy kiêu hãnh. Như thể thấy tự hào vì đã không đổi họ, như cô Susannah - "Tại sao phụ nữ lại phải đổi họ của mình, chỉ vì một người đàn ông? Thật không nên chút nào."
"Laurel, cậu thôi đi được rồi đấy" - cô Susannah ngửa bài ra trên chiếu - "Ù!"
Mẹ thở dài cái thượt rồi hạ bài xuống. "Mình không thích chơi bài nữa đâu. Chơi cái gì khác đi. Hay là chúng ta rủ bọn nhóc đi câu cá đi."
"Ha ha ... cậu phải quen dần với việc thua bài đi chứ" - cô Susannah cười đắc thắng.
"Mẹ, bọn con không đi câu cá đâu. Bọn con vẫn đang chơi bài mà. Mẹ luôn bị thua bởi vì mẹ hay ăn gian" - tôi phẫn nộ kêu lên. Thứ nhất, anh Conrad đang cùng một phe với tôi. Thứ hai, bọn tôi cầm chắc cái thắng trong tay rồi. Tôi đã cố tình chọn anh về phía phe của mình bởi vì anh luôn là người thắng cuộc. Này nhé, trong bốn đứa, anh là người bơi giỏi nhất, lướt sóng giỏi nhất và lần nào chơi bài cũng toàn thắng.
Thấy vậy, cô Susannah vỗ tay đen đét ra chiều khoái chí: "Laur, con bé đúng là bản sao hồi nhỏ của cậu."
"Không hề, Belly là con gái của bố nó." - mẹ vừa nói dứt lời, cả cô và mẹ quay sang nhìn nhau đầy bí hiểm khiến tôi càng suốt ruột muốn biết đó là chuyện gì.
"Là sao hả mẹ?" - tôi gặng hỏi mẹ. Nhưng tôi biết hỏi thế chứ hỏi nữa thì mẹ cũng sẽ không chịu tiết lộ thêm gì đâu. Mẹ là người rất giỏi giữ bí mật. Hơn nữa tôi trông giống bố thật mà, nhất là đôi mắt xếch và cái cằm nhọn không lẫn vào đâu được. Tôi được thừa hưởng từ mẹ đúng đôi tay.
"Con nói đúng, Belly. Lần nào chơi bài mẹ con cũng toàn tìm cách chơi gian lận thôi" - cô Susannah mỉm cười với tôi - "Mấy đứa hãy nhớ, những kẻ gian lận không bao giờ thành công".
Cô Susannah luôn gọi tôi là con và tôi thích điều đó. Như thể chúng tôi là người một nhà và có cả một tương lai phía trước bên nhau.
"Cô Laurel, sao cô cứ gọi mẹ cháu là Beck trong khi mọi người gọi mẹ là Susannah cơ mà?" - Jeremiah thắc mắc. Cậu ấy và anh Steven cùng một phe và họ đang thua. Jeremiah vốn không mặn mà lắm với cái trò bài bạc này nên cậu luôn tìm thứ gì đó thú vị hơn để làm, để "buôn".
"Bởi vì tên thời con gái của mẹ cháu là Beck" - mẹ vừa giải thích vừa phì phèo điếu thuốc lá. Mẹ và cô Susannah thường chỉ hút thuốc mỗi khi gặp nhau, do đó đây có thể coi là một dịp đặc biệt đối với cả hai người họ. Mẹ nói được ngồi hút thuốc cùng cô Susannah khiến mẹ cảm thấy trẻ ra. Mặc cho tôi có phản đối và ngăn cản thế nào đi nữa, mẹ vẫn cứ tiếp tục hút mỗi lần gặp cô Susannah.
"Tên thời con gái là gì ạ?" - Jeremiah hỏi. Anh Steven đập nhẹ vào bộ bài trên tay Jeremiah, yêu cầu cậu ấy tập trung chơi bài nhưng anh chàng cứ lờ đi như không biết.
"Đó là ten của người phụ nữ trước khi lấy chồng chứ sao, đồ con ếch." - anh Conrad cau có giải thích.
"Đừng gọi em như thế, Conrad" - cô Susannah lập tức lên tiếng, trong khi hai mắt vẫn không rời bộ bài.
"Nhưng tại sao họ lại phải đổi họ?" - Jeremiah hỏi tiếp.
"Không phải ai cũng phải đổi họ, nếu không muốn. Cô không đổi. Tên cô vẫn là Laurel Danne, như trong giấy khai sinh thôi. Thật thú vị đúng không?" - giọng mạ tràn đầy kiêu hãnh. Như thể thấy tự hào vì đã không đổi họ, như cô Susannah - "Tại sao phụ nữ lại phải đổi họ của mình, chỉ vì một người đàn ông? Thật không nên chút nào."
"Laurel, cậu thôi đi được rồi đấy" - cô Susannah ngửa bài ra trên chiếu - "Ù!"
Mẹ thở dài cái thượt rồi hạ bài xuống. "Mình không thích chơi bài nữa đâu. Chơi cái gì khác đi. Hay là chúng ta rủ bọn nhóc đi câu cá đi."
"Ha ha ... cậu phải quen dần với việc thua bài đi chứ" - cô Susannah cười đắc thắng.
"Mẹ, bọn con không đi câu cá đâu. Bọn con vẫn đang chơi bài mà. Mẹ luôn bị thua bởi vì mẹ hay ăn gian" - tôi phẫn nộ kêu lên. Thứ nhất, anh Conrad đang cùng một phe với tôi. Thứ hai, bọn tôi cầm chắc cái thắng trong tay rồi. Tôi đã cố tình chọn anh về phía phe của mình bởi vì anh luôn là người thắng cuộc. Này nhé, trong bốn đứa, anh là người bơi giỏi nhất, lướt sóng giỏi nhất và lần nào chơi bài cũng toàn thắng.
Thấy vậy, cô Susannah vỗ tay đen đét ra chiều khoái chí: "Laur, con bé đúng là bản sao hồi nhỏ của cậu."
"Không hề, Belly là con gái của bố nó." - mẹ vừa nói dứt lời, cả cô và mẹ quay sang nhìn nhau đầy bí hiểm khiến tôi càng suốt ruột muốn biết đó là chuyện gì.
"Là sao hả mẹ?" - tôi gặng hỏi mẹ. Nhưng tôi biết hỏi thế chứ hỏi nữa thì mẹ cũng sẽ không chịu tiết lộ thêm gì đâu. Mẹ là người rất giỏi giữ bí mật. Hơn nữa tôi trông giống bố thật mà, nhất là đôi mắt xếch và cái cằm nhọn không lẫn vào đâu được. Tôi được thừa hưởng từ mẹ đúng đôi tay.
"Con nói đúng, Belly. Lần nào chơi bài mẹ con cũng toàn tìm cách chơi gian lận thôi" - cô Susannah mỉm cười với tôi - "Mấy đứa hãy nhớ, những kẻ gian lận không bao giờ thành công".
Cô Susannah luôn gọi tôi là con và tôi thích điều đó. Như thể chúng tôi là người một nhà và có cả một tương lai phía trước bên nhau.
Tác giả :
Jenny Han