Mùa Hè Tan Băng
Chương 10
Quách Thụy Dương thề bảo đảm son sắt với Hạ Băng là sẽ cùng tiến cùng vào, cùng ăn cùng ngủ, sẽ không có nửa điểm không đồng bộ với Hạ Băng, khẩn cầu Hạ Băng nhất định phải giữ cậu lại ở cùng đừng đuổi cậu đi.
Đối với Hạ Băng-một người đã quá quen ở một mình, trừ khi bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không tiếp nhận bạn cùng phòng, trước đây có thể ở cùng Quách Thụy Dương non nửa năm không có vấn đề gì là vì: Thứ nhất là do tổ tiết mục cứng nhắc sắp xếp, thứ hai là lúc ấy vẫn luôn dùng lý do đó là một phần trong công việc để thuyết phục chính mình, thứ ba là Quách Thụy Dương không tim không phổi, Hạ Băng nói cái gì cậu đều nghe, cũng không có nổi giận.
Đương nhiên Hạ Băng cũng không phải ngay từ đầu đã không thích bạn cùng phòng, chỉ là sau khi anh chia tay với bạn gái cũ thì anh cảm thấy ở một mình là tốt nhất.
Hạ Băng với bạn gái cũ ở chung hai năm. Anh dùng thời gian hai năm náo loạn đến ra một đạo lý: anh sợ ở chung một phòng với người khác, anh quá cần không gian riêng tư. Anh với bạn gái chia tay cũng không phải do vấn đề gì lớn mà đều là những việc nhỏ trong sinh hoạt tích tụ nên. Như bạn gái cũ muốn cùng anh đi dạo phố nhưng anh lại chỉ muốn ở nhà nằm, nhưng bởi vì lo lắng bạn gái sẽ giận dỗi mà không thể không đi. Như bạn gái cũ cho rằng cơm nước xong thì chén bát có thể lưu lại rửa sau nhưng anh lại không thích như thế cho nên luôn là anh rửa chén. Như bạn gái cũ cảm thấy mỗi ngày lễ đều cần phải chúc mừng long trọng, đặc biệt là các ngày kỷ niệm nhưng anh cảm thấy nhân sinh mỗi ngày đều không giống nhau, không có cái gì đáng để chúc mừng, anh biết ngày kỷ niệm sắp đến, cũng biết bạn gái sẽ vì việc này mà không vui nhưng miễn cưỡng tổ chức qua vài lần thì anh nhận ra mấy ngày kỷ niệm chỉ là cái bệnh hình thức, anh lại càng không vui. Như anh ở nhà tập diễn xuất thì bạn gái cũ cho rằng anh lập dị.
Tất cả những việc này, mỗi việc đều có thể dẫn đến tranh chấp, coi như Hạ Băng có tận lực làm bạn gái vui vẻ thì bạn gái vẫn luôn chỉ ra là anh không tình nguyện với làm cho có lệ. Mà Hạ Băng ghét nhất là cãi nhau với người khác, bạn gái cũ muốn cãi nhau, muốn lý luận ra cái nào đúng cái nào sai nhưng anh chỉ ngồi im nghe. Thái độ này hoàn toàn chọc giận bạn gái cũ -- tôi giận thành như vậy mà anh một câu cũng không nói?
Cũng do lần yêu đương này làm cho Hạ Băng bắt đầu xem lại chính mình có thể vì thích ứng một người khác mà cần thiết phải thay đổi bản thân hay không? Sau khi tự hỏi thật lâu thì anh đưa ra kết luận là anh không quá nguyện ý. Anh yêu đương cũng không phải là do khát cầu ôn nhu mà đều là nước chảy bèo trôi cùng với nhu cầu không thể không giải quyết, nhưng mà cốc tự sướng có thể giải quyết được vấn đề này hơn nữa cũng không cần anh phải trả giá bằng bất kỳ thay đổi nào.Từ khi hiểu được chân lý này, anh vui sướng tựa thần tiên mà theo chủ nghĩa độc thân. Cho nên anh vẫn luôn không rõ nguyên nhân tại sao Quách Thụy Dương cứ muốn yêu đương, cho đến hai ngày này anh mới suy nghĩ cẩn thận: Quách Thụy Dương lúc yêu đương không có giác ngộ phải thay đổi bản thân để thích ứng người khác. Cậu không có cái nhận thức này cho nên cậu không có cơ hội lĩnh hội các loại đau khổ này, vì thế tất cả đau khổ đều hướng đến trên người nhóm bạn gái cũ của cậu.
Tính cách này của Quách Thụy Dương làm Hạ Băng thật hâm mộ. Hạ Băng cảm thấy chính mình dễ bị mẫn cảm vì phản ứng của người khác nhưng anh cũng không quá nguyện ý tiếp thu phản hồi trái chiều từ người khác, nhưng bởi vì hiểu rõ người khác mà cưỡng ép bản thân làm ra hành động thỏa đáng lại làm cho anh rất khó chịu cho nên anh không muốn cùng người khác kết giao thâm tình.
Lúc ăn cơm trưa ở phim trường, Quách Thụy Dương ngồi xổm ở bên cạnh Hạ Băng, lấy đạo cụ làm bàn nhỏ ăn cơm. Cơm hộp của Hạ Băng là cà rốt xào thịt còn Quách Thụy Dương là đùi gà. Cậu ăn hết đùi gà thì gắp cà rốt của Hạ Băng ăn.
Trình Tư cầm hộp cơm đi tới thấy thế liền nói với Quách Thụy Dương: "Sao cậu lại tùy tiện gắp đồ ăn của Hạ Băng ca?"
"Không đủ ăn." Quách Thụy Dương lại gắp tiếp.
"Vậy ăn của tôi này, Hạ Băng ca cũng không đủ ăn." Trình Tư mở hộp cơm của mình ra, bên trong là ớt xanh xào thịt.
Hạ Băng cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ nhàm chán nên lùa hai ba ngụm cơm rồi vứt hộp cơm vào thùng rác nhưng Quách Thụy Dương vội vàng ngăn lại, nhặt cà rốt còn dư ra ăn.
Trình Tư cảm thấy ghê tởm nói: "Cơm của tôi còn chưa có đụng vào, cậu không ăn à?"
"Không thích ăn ớt xanh." Quách Thụy Dương thấy Hạ Băng đi xa liền nhỏ giọng nói với Trình Tư, "Cậu hết hy vọng đi, ca tôi là trai thẳng."
"Trên thế giới này không có trai thẳng nào tôi không bẻ được." Trình Tư nói.
"Tôi khuyên cậu lương thiện, cậu bẻ cong ca tôi thì ca tôi sẽ không thẳng nữa." Tuy Quách Thụy Dương đồng cảm với Trình Tư nhưng cậu thiệt tình không muốn Trình Tư đi quấy rối Hạ Băng.
"Làm trai thẳng rất tốt sao? Mở ra cánh cửa thế giới mới về sau muốn thích ai thì thích, không bao giờ cần phải để ý tới giới tính đối phương nữa, không phải tốt hơn à?"
"Vậy bảo cậu đi thích con gái thì cậu thấy thế nào?" Quách Thụy Dương khó có được một lần nhạy bén.
Trình Tư nhất thời nghẹn lời.
Quách Thụy Dương nhét đầy cà rốt vào miệng: "Nếu cậu không tình nguyện thích con gái nhưng lại làm cho một người không tình nguyện thích đàn ông đi thích đàn ông, cậu không thấy tội lỗi sao?"
Tội lỗi không tội lỗi gì đó Trình Tư đương nhiên không rảnh mà nghĩ đến, Trình Tư chỉ cảm thấy chơi đùa với Quách Thụy Dương rất vui, dễ bị lừa cực kỳ, Trình Tư phóng đãng yêu tự do, thuận miệng nói hai ba câu đã lừa được cậu đi uống rượu, gia hỏa này lại thật sự tin Trình Tư vì tình mà thương tâm nhưng mà Hạ Băng thì mắt thường có thể thấy được không phải là người hiền lành gì. Ở trong khái niệm của Trình Tư đúng là không có trai thẳng nào không bẻ cong được, quan trọng là có hứng thú hay không mà thôi.
"Cuộc đời ngắn ngủi phải biết tận hưởng lạc thú trước mắt. Nếu thấy mọi chuyện đều là tội lỗi thì còn sống làm gì nha?" Trình Tư cười nói với Quách Thụy Dương, nói xong còn chỉ chỉ mũi cậu, "Cậu nhìn xem, cậu lớn lên đẹp trai lịch sự nhưng cũng chỉ có mấy năm như vậy mới có con gái cam tâm tình nguyện ngủ với cậu, nếu không nỗ lực ngủ nhiều thêm mấy người chờ đến khi già rồi thì cậu muốn cùng con gái ngủ phải bỏ tiền ra nhưng người ta còn ghét bỏ cậu da nhăn, JJ mềm nhũn, toàn bộ quá trình phải biểu diễn điệu bộ cao trào cho cậu xem, cậu vui mừng không?"
"Không sao, sao có thể biết hiện giờ người ta không phải là diễn cho cậu xem?" Quách Thụy Dương xoa xoa cái mũi, "Hiện giờ muốn ghét bỏ cũng không phải không có khả năng? Thời gian quá nhanh, không đủ cứng, dạo đầu cũng quá qua loa, không có cảm giác. Ít nhất có người chịu diễn cho xem đã thỏa mãn lắm rồi."
Trình Tư lần nữa nghẹn lời, suy nghĩ một chút lại thấy cậu nói rất có đạo lý.
"Được rồi, cậu thích ca tôi, tôi rất là vui vẻ, ca của tôi mị lực vô biên nhưng cậu nên nghẹn trở về đi, anh ấy không thích hợp với cậu." Quách Thụy Dương rốt cuộc cũng ăn xong hộp cơm, "Tôi cũng sẽ không đi ra ngoài chơi với cậu nữa, ca của tôi sẽ lo lắng."
"Nếu không phải cậu nói hai người là trai thẳng thì tôi cảm thấy hai người nên ở bên nhau." Trình Tư mắt trợn trắng.
"Nếu Ca tôi là con gái thì chúng tôi đã sớm ở bên nhau." Quách Thụy Dương cười tủm tỉm nói.
"Cậu xem cậu đi, cậu thật hẹp hòi nha, anh ấy là nam thì cậu không theo đuổi sao?" Trình Tư nói.
"Đương nhiên là không, anh ấy là nam, chúng tôi chính là anh em tốt." Quách Thụy Dương nói, "Như này không phải rất tốt sao? Bạn gái ba tháng là có thể đá tôi, còn ca tôi sẽ không như vậy."
"Thực xin lỗi nha, tôi chưa từng có tình anh em hữu nghị cảm động nào như thế, tôi thật không hiểu." Trình Tư mắt trợn trắng lần nữa.
Phí Húc thấy hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ cũng đi lại đây hỏi: "Hai người nói cái gì mà vui vẻ vậy?"
"Nói Hạ Băng ca rất đẹp trai, rất có mị lực." Trình Tư nói.
Phí Húc cười cười: "Hạ Băng ca rất đẹp trai nhưng đối người khác quá khách khí, tôi nói chuyện với anh ấy không được mấy câu."
Quách Thụy Dương nói: "Tôi không cảm thấy thế! Anh ấy đối với con gái tương đối tôn trọng, không giống tôi thích cùng con gái nói đùa, đúng không Phí tỷ?"
"Cậu lại kêu tôi là Phí tỷ nữa thì tôi sẽ cho cậu cho vào sổ đen." Phí Húc nổi giận.
"Vâng, tiểu Húc!"
Quách Thụy Dương ăn no liền đi tìm Hạ Băng. Phí Húc hỏi Trình Tư: "Hai người bọn họ là một đôi sao? cả ngày cứ dính lấy nhau?"
Trình Tư lắc đầu: "Nghe nói là trò chơi hữu nghị giữa hai trai thẳng, tôi không hiểu lắm."
Quách Thụy Dương tìm được Hạ Băng ở khu hút thuốc. Hạ Băng thấy Quách Thụy Dương tới thì ném cho cậu điếu thuốc.
"Ca, nhân vật Phu Kém này em còn có chổ không hiểu lắm."
"Chổ nào?"
"Thời điểm nhân vật này ban chết cho Ngũ Tử Tư rốt cuộc là có cảm giác gì?" Cảnh quay hôm nay của Quách Thụy Dương là Phu Kém thịnh nộ ban chết Ngũ Tử Tư, cậu không có cách nào nắm chắc được độ giận này, đạo diễn nói cậu giận dữ không thích hợp nên cho cậu nghỉ ngơi một chút, nhưng cậu trước sau vẫn không tìm thấy cảm giác, bị mắc kẹt ở chổ này rất lâu.
"Không phải khi không có việc gì làm thì em sẽ viết truyện ngắn hay sao?"
"Em không quá hiểu lắm, Phu Kém đối Tây Thi hoặc tỳ nữ thì dáng vẻ kia dễ diễn nhưng bộ dáng ở trên triều đình lại không quá giống nhau." Quách Thụy Dương hơi đau đầu.
Hạ Băng cũng đau đầu. Thật ra nhân vật Phu Kém này biên kịch viết thật sự rất mâu thuẫn, Hạ Băng xem nguyên tác thì thấy vị quốc vương này đã hơn bốn mươi tuổi, chinh chiến bốn phương, đối với nữ chính dù có cuồng si quá mức nhưng ở thời điểm khác vẫn là một người hơn bốn mươi tuổi quyết đoán. Nhưng sau khi cải biên nhân vật, vì Từ Miểu mà tuổi và tính cách đều sửa lại, vì thế những đoạn diễn trên triều đình trong nguyên tác có vẻ không phù hợp với tính cách nhân vật mà Quách Thụy Dương thắc mắc cũng là chổ này.
Thực ra trong lịch sử cũng có nhân vật tương đối phù hợp với giả thiết đặt ra đó chính là Hạng Võ chứ không phải Phu Kém, dù sao lúc Phu Kém gặp Tây Thi đã gần 50 tuổi.
"Em có tham khảo qua vị lão sư nào diễn cảnh triều đình không?"
"Xem Minh Kinh lão sư diễn."
"Không được. Minh Kinh lão sư diễn đế vương không giống với nhân vật này của em, nhân vật của em mang bản chất ngôn tình, tuổi lại còn nhỏ, không thể copy được."
"Vậy em phải làm sao giờ?" Quách Thụy Dương sầu gần chết, cảnh này cậu bị NG rất nhiều lần, cậu thấy tiền bối Bá Dĩ diễn vai Ngũ Tử Tư cũng sắp mệt chết rồi.
"Nếu không em tham khảo Hạng Võ trong bộ điện ảnh Hồng Môn Bá Thượng xem sao, cảnh Hạng Võ biết được Lưu Bang phái người gác Hàm Quan Cốc không cho chư hầu đi vào ấy?"
Hai người bọn họ từng cùng nhau xem bộ điện ảnh kia. Bộ phim đó không quá nổi nhưng diễn viên lại diễn rất tốt, lại có hơi giống với bộ phim đang quay này, lấy tình yêu làm chủ kịch bản ảnh hưởng đến toàn bộ nội dung, Hạng Võ trong bộ phim kia lại phù hợp với hình tượng nhân vật triều đình.
Quách Thụy Dương nhớ lại một chút, cảm thấy đúng là có điểm giống nhau.
"Cảnh xem tin mật báo người khác đưa cho sau đó nổi giận vì bị phản bội. Mà loại kiêng kị của Hạng Võ đối với Lưu Bang cũng giống Phu Kém đối với Ngũ Tử Tư, một cái là huynh đệ kết nghĩa nhưng chiến tích đối phương lẫy lừng, một cái là lão thần nâng đỡ chính mình nhưng công cao hơn chủ, tuổi cũng gần giống nhau." Hạ Băng giải thích.
"Ca, anh nói quá đúng." Quách Thụy Dương thông suốt.
"Phim điện ảnh là trên màn ảnh rộng cho nên toàn bộ biểu cảm dù là nhỏ nhất cũng đều hiện ra, em có thể tham khảo cách diễn nhưng mà các biểu cảm rất nhỏ thì chưa chắc dùng được."
Hút xong một điếu thuốc thì thời gian nghỉ trưa cũng kết thúc. Quách Thụy Dương phảng phất giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cùng Hạ Băng đi đến phim trường.
Buổi chiều chủ yếu là suất diễn của Phu Kém, Hạ Băng không có việc gì nhưng anh vẫn ở một bên nhìn Quách Thụy Dương diễn. Cảnh quay triều đình rốt cuộc cũng thông qua, Trần đạo còn tương đối vừa lòng.
Trần đạo nói bị suất diễn của Quách Thụy Dương làm cho quá mệt mỏi, bởi vì Trần đạo dễ dàng phát hoả nhưng lại chỉ biết rống, còn Quách Thụy Dương người này sau khi bị người khác rống thì bắt đầu phản nghịch, sẽ không nghe lời người khác nói, là người thích ăn mềm không ăn cứng. Đây cũng là nguyên nhân cậu đặc biệt nghe lời Hạ Băng nói, Hạ Băng giống như không bao giờ nổi giận, lúc nói chuyện luôn ôn hoà bình tĩnh.
Đối với Hạ Băng-một người đã quá quen ở một mình, trừ khi bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không tiếp nhận bạn cùng phòng, trước đây có thể ở cùng Quách Thụy Dương non nửa năm không có vấn đề gì là vì: Thứ nhất là do tổ tiết mục cứng nhắc sắp xếp, thứ hai là lúc ấy vẫn luôn dùng lý do đó là một phần trong công việc để thuyết phục chính mình, thứ ba là Quách Thụy Dương không tim không phổi, Hạ Băng nói cái gì cậu đều nghe, cũng không có nổi giận.
Đương nhiên Hạ Băng cũng không phải ngay từ đầu đã không thích bạn cùng phòng, chỉ là sau khi anh chia tay với bạn gái cũ thì anh cảm thấy ở một mình là tốt nhất.
Hạ Băng với bạn gái cũ ở chung hai năm. Anh dùng thời gian hai năm náo loạn đến ra một đạo lý: anh sợ ở chung một phòng với người khác, anh quá cần không gian riêng tư. Anh với bạn gái chia tay cũng không phải do vấn đề gì lớn mà đều là những việc nhỏ trong sinh hoạt tích tụ nên. Như bạn gái cũ muốn cùng anh đi dạo phố nhưng anh lại chỉ muốn ở nhà nằm, nhưng bởi vì lo lắng bạn gái sẽ giận dỗi mà không thể không đi. Như bạn gái cũ cho rằng cơm nước xong thì chén bát có thể lưu lại rửa sau nhưng anh lại không thích như thế cho nên luôn là anh rửa chén. Như bạn gái cũ cảm thấy mỗi ngày lễ đều cần phải chúc mừng long trọng, đặc biệt là các ngày kỷ niệm nhưng anh cảm thấy nhân sinh mỗi ngày đều không giống nhau, không có cái gì đáng để chúc mừng, anh biết ngày kỷ niệm sắp đến, cũng biết bạn gái sẽ vì việc này mà không vui nhưng miễn cưỡng tổ chức qua vài lần thì anh nhận ra mấy ngày kỷ niệm chỉ là cái bệnh hình thức, anh lại càng không vui. Như anh ở nhà tập diễn xuất thì bạn gái cũ cho rằng anh lập dị.
Tất cả những việc này, mỗi việc đều có thể dẫn đến tranh chấp, coi như Hạ Băng có tận lực làm bạn gái vui vẻ thì bạn gái vẫn luôn chỉ ra là anh không tình nguyện với làm cho có lệ. Mà Hạ Băng ghét nhất là cãi nhau với người khác, bạn gái cũ muốn cãi nhau, muốn lý luận ra cái nào đúng cái nào sai nhưng anh chỉ ngồi im nghe. Thái độ này hoàn toàn chọc giận bạn gái cũ -- tôi giận thành như vậy mà anh một câu cũng không nói?
Cũng do lần yêu đương này làm cho Hạ Băng bắt đầu xem lại chính mình có thể vì thích ứng một người khác mà cần thiết phải thay đổi bản thân hay không? Sau khi tự hỏi thật lâu thì anh đưa ra kết luận là anh không quá nguyện ý. Anh yêu đương cũng không phải là do khát cầu ôn nhu mà đều là nước chảy bèo trôi cùng với nhu cầu không thể không giải quyết, nhưng mà cốc tự sướng có thể giải quyết được vấn đề này hơn nữa cũng không cần anh phải trả giá bằng bất kỳ thay đổi nào.Từ khi hiểu được chân lý này, anh vui sướng tựa thần tiên mà theo chủ nghĩa độc thân. Cho nên anh vẫn luôn không rõ nguyên nhân tại sao Quách Thụy Dương cứ muốn yêu đương, cho đến hai ngày này anh mới suy nghĩ cẩn thận: Quách Thụy Dương lúc yêu đương không có giác ngộ phải thay đổi bản thân để thích ứng người khác. Cậu không có cái nhận thức này cho nên cậu không có cơ hội lĩnh hội các loại đau khổ này, vì thế tất cả đau khổ đều hướng đến trên người nhóm bạn gái cũ của cậu.
Tính cách này của Quách Thụy Dương làm Hạ Băng thật hâm mộ. Hạ Băng cảm thấy chính mình dễ bị mẫn cảm vì phản ứng của người khác nhưng anh cũng không quá nguyện ý tiếp thu phản hồi trái chiều từ người khác, nhưng bởi vì hiểu rõ người khác mà cưỡng ép bản thân làm ra hành động thỏa đáng lại làm cho anh rất khó chịu cho nên anh không muốn cùng người khác kết giao thâm tình.
Lúc ăn cơm trưa ở phim trường, Quách Thụy Dương ngồi xổm ở bên cạnh Hạ Băng, lấy đạo cụ làm bàn nhỏ ăn cơm. Cơm hộp của Hạ Băng là cà rốt xào thịt còn Quách Thụy Dương là đùi gà. Cậu ăn hết đùi gà thì gắp cà rốt của Hạ Băng ăn.
Trình Tư cầm hộp cơm đi tới thấy thế liền nói với Quách Thụy Dương: "Sao cậu lại tùy tiện gắp đồ ăn của Hạ Băng ca?"
"Không đủ ăn." Quách Thụy Dương lại gắp tiếp.
"Vậy ăn của tôi này, Hạ Băng ca cũng không đủ ăn." Trình Tư mở hộp cơm của mình ra, bên trong là ớt xanh xào thịt.
Hạ Băng cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ nhàm chán nên lùa hai ba ngụm cơm rồi vứt hộp cơm vào thùng rác nhưng Quách Thụy Dương vội vàng ngăn lại, nhặt cà rốt còn dư ra ăn.
Trình Tư cảm thấy ghê tởm nói: "Cơm của tôi còn chưa có đụng vào, cậu không ăn à?"
"Không thích ăn ớt xanh." Quách Thụy Dương thấy Hạ Băng đi xa liền nhỏ giọng nói với Trình Tư, "Cậu hết hy vọng đi, ca tôi là trai thẳng."
"Trên thế giới này không có trai thẳng nào tôi không bẻ được." Trình Tư nói.
"Tôi khuyên cậu lương thiện, cậu bẻ cong ca tôi thì ca tôi sẽ không thẳng nữa." Tuy Quách Thụy Dương đồng cảm với Trình Tư nhưng cậu thiệt tình không muốn Trình Tư đi quấy rối Hạ Băng.
"Làm trai thẳng rất tốt sao? Mở ra cánh cửa thế giới mới về sau muốn thích ai thì thích, không bao giờ cần phải để ý tới giới tính đối phương nữa, không phải tốt hơn à?"
"Vậy bảo cậu đi thích con gái thì cậu thấy thế nào?" Quách Thụy Dương khó có được một lần nhạy bén.
Trình Tư nhất thời nghẹn lời.
Quách Thụy Dương nhét đầy cà rốt vào miệng: "Nếu cậu không tình nguyện thích con gái nhưng lại làm cho một người không tình nguyện thích đàn ông đi thích đàn ông, cậu không thấy tội lỗi sao?"
Tội lỗi không tội lỗi gì đó Trình Tư đương nhiên không rảnh mà nghĩ đến, Trình Tư chỉ cảm thấy chơi đùa với Quách Thụy Dương rất vui, dễ bị lừa cực kỳ, Trình Tư phóng đãng yêu tự do, thuận miệng nói hai ba câu đã lừa được cậu đi uống rượu, gia hỏa này lại thật sự tin Trình Tư vì tình mà thương tâm nhưng mà Hạ Băng thì mắt thường có thể thấy được không phải là người hiền lành gì. Ở trong khái niệm của Trình Tư đúng là không có trai thẳng nào không bẻ cong được, quan trọng là có hứng thú hay không mà thôi.
"Cuộc đời ngắn ngủi phải biết tận hưởng lạc thú trước mắt. Nếu thấy mọi chuyện đều là tội lỗi thì còn sống làm gì nha?" Trình Tư cười nói với Quách Thụy Dương, nói xong còn chỉ chỉ mũi cậu, "Cậu nhìn xem, cậu lớn lên đẹp trai lịch sự nhưng cũng chỉ có mấy năm như vậy mới có con gái cam tâm tình nguyện ngủ với cậu, nếu không nỗ lực ngủ nhiều thêm mấy người chờ đến khi già rồi thì cậu muốn cùng con gái ngủ phải bỏ tiền ra nhưng người ta còn ghét bỏ cậu da nhăn, JJ mềm nhũn, toàn bộ quá trình phải biểu diễn điệu bộ cao trào cho cậu xem, cậu vui mừng không?"
"Không sao, sao có thể biết hiện giờ người ta không phải là diễn cho cậu xem?" Quách Thụy Dương xoa xoa cái mũi, "Hiện giờ muốn ghét bỏ cũng không phải không có khả năng? Thời gian quá nhanh, không đủ cứng, dạo đầu cũng quá qua loa, không có cảm giác. Ít nhất có người chịu diễn cho xem đã thỏa mãn lắm rồi."
Trình Tư lần nữa nghẹn lời, suy nghĩ một chút lại thấy cậu nói rất có đạo lý.
"Được rồi, cậu thích ca tôi, tôi rất là vui vẻ, ca của tôi mị lực vô biên nhưng cậu nên nghẹn trở về đi, anh ấy không thích hợp với cậu." Quách Thụy Dương rốt cuộc cũng ăn xong hộp cơm, "Tôi cũng sẽ không đi ra ngoài chơi với cậu nữa, ca của tôi sẽ lo lắng."
"Nếu không phải cậu nói hai người là trai thẳng thì tôi cảm thấy hai người nên ở bên nhau." Trình Tư mắt trợn trắng.
"Nếu Ca tôi là con gái thì chúng tôi đã sớm ở bên nhau." Quách Thụy Dương cười tủm tỉm nói.
"Cậu xem cậu đi, cậu thật hẹp hòi nha, anh ấy là nam thì cậu không theo đuổi sao?" Trình Tư nói.
"Đương nhiên là không, anh ấy là nam, chúng tôi chính là anh em tốt." Quách Thụy Dương nói, "Như này không phải rất tốt sao? Bạn gái ba tháng là có thể đá tôi, còn ca tôi sẽ không như vậy."
"Thực xin lỗi nha, tôi chưa từng có tình anh em hữu nghị cảm động nào như thế, tôi thật không hiểu." Trình Tư mắt trợn trắng lần nữa.
Phí Húc thấy hai người bọn họ nói chuyện rất vui vẻ cũng đi lại đây hỏi: "Hai người nói cái gì mà vui vẻ vậy?"
"Nói Hạ Băng ca rất đẹp trai, rất có mị lực." Trình Tư nói.
Phí Húc cười cười: "Hạ Băng ca rất đẹp trai nhưng đối người khác quá khách khí, tôi nói chuyện với anh ấy không được mấy câu."
Quách Thụy Dương nói: "Tôi không cảm thấy thế! Anh ấy đối với con gái tương đối tôn trọng, không giống tôi thích cùng con gái nói đùa, đúng không Phí tỷ?"
"Cậu lại kêu tôi là Phí tỷ nữa thì tôi sẽ cho cậu cho vào sổ đen." Phí Húc nổi giận.
"Vâng, tiểu Húc!"
Quách Thụy Dương ăn no liền đi tìm Hạ Băng. Phí Húc hỏi Trình Tư: "Hai người bọn họ là một đôi sao? cả ngày cứ dính lấy nhau?"
Trình Tư lắc đầu: "Nghe nói là trò chơi hữu nghị giữa hai trai thẳng, tôi không hiểu lắm."
Quách Thụy Dương tìm được Hạ Băng ở khu hút thuốc. Hạ Băng thấy Quách Thụy Dương tới thì ném cho cậu điếu thuốc.
"Ca, nhân vật Phu Kém này em còn có chổ không hiểu lắm."
"Chổ nào?"
"Thời điểm nhân vật này ban chết cho Ngũ Tử Tư rốt cuộc là có cảm giác gì?" Cảnh quay hôm nay của Quách Thụy Dương là Phu Kém thịnh nộ ban chết Ngũ Tử Tư, cậu không có cách nào nắm chắc được độ giận này, đạo diễn nói cậu giận dữ không thích hợp nên cho cậu nghỉ ngơi một chút, nhưng cậu trước sau vẫn không tìm thấy cảm giác, bị mắc kẹt ở chổ này rất lâu.
"Không phải khi không có việc gì làm thì em sẽ viết truyện ngắn hay sao?"
"Em không quá hiểu lắm, Phu Kém đối Tây Thi hoặc tỳ nữ thì dáng vẻ kia dễ diễn nhưng bộ dáng ở trên triều đình lại không quá giống nhau." Quách Thụy Dương hơi đau đầu.
Hạ Băng cũng đau đầu. Thật ra nhân vật Phu Kém này biên kịch viết thật sự rất mâu thuẫn, Hạ Băng xem nguyên tác thì thấy vị quốc vương này đã hơn bốn mươi tuổi, chinh chiến bốn phương, đối với nữ chính dù có cuồng si quá mức nhưng ở thời điểm khác vẫn là một người hơn bốn mươi tuổi quyết đoán. Nhưng sau khi cải biên nhân vật, vì Từ Miểu mà tuổi và tính cách đều sửa lại, vì thế những đoạn diễn trên triều đình trong nguyên tác có vẻ không phù hợp với tính cách nhân vật mà Quách Thụy Dương thắc mắc cũng là chổ này.
Thực ra trong lịch sử cũng có nhân vật tương đối phù hợp với giả thiết đặt ra đó chính là Hạng Võ chứ không phải Phu Kém, dù sao lúc Phu Kém gặp Tây Thi đã gần 50 tuổi.
"Em có tham khảo qua vị lão sư nào diễn cảnh triều đình không?"
"Xem Minh Kinh lão sư diễn."
"Không được. Minh Kinh lão sư diễn đế vương không giống với nhân vật này của em, nhân vật của em mang bản chất ngôn tình, tuổi lại còn nhỏ, không thể copy được."
"Vậy em phải làm sao giờ?" Quách Thụy Dương sầu gần chết, cảnh này cậu bị NG rất nhiều lần, cậu thấy tiền bối Bá Dĩ diễn vai Ngũ Tử Tư cũng sắp mệt chết rồi.
"Nếu không em tham khảo Hạng Võ trong bộ điện ảnh Hồng Môn Bá Thượng xem sao, cảnh Hạng Võ biết được Lưu Bang phái người gác Hàm Quan Cốc không cho chư hầu đi vào ấy?"
Hai người bọn họ từng cùng nhau xem bộ điện ảnh kia. Bộ phim đó không quá nổi nhưng diễn viên lại diễn rất tốt, lại có hơi giống với bộ phim đang quay này, lấy tình yêu làm chủ kịch bản ảnh hưởng đến toàn bộ nội dung, Hạng Võ trong bộ phim kia lại phù hợp với hình tượng nhân vật triều đình.
Quách Thụy Dương nhớ lại một chút, cảm thấy đúng là có điểm giống nhau.
"Cảnh xem tin mật báo người khác đưa cho sau đó nổi giận vì bị phản bội. Mà loại kiêng kị của Hạng Võ đối với Lưu Bang cũng giống Phu Kém đối với Ngũ Tử Tư, một cái là huynh đệ kết nghĩa nhưng chiến tích đối phương lẫy lừng, một cái là lão thần nâng đỡ chính mình nhưng công cao hơn chủ, tuổi cũng gần giống nhau." Hạ Băng giải thích.
"Ca, anh nói quá đúng." Quách Thụy Dương thông suốt.
"Phim điện ảnh là trên màn ảnh rộng cho nên toàn bộ biểu cảm dù là nhỏ nhất cũng đều hiện ra, em có thể tham khảo cách diễn nhưng mà các biểu cảm rất nhỏ thì chưa chắc dùng được."
Hút xong một điếu thuốc thì thời gian nghỉ trưa cũng kết thúc. Quách Thụy Dương phảng phất giống như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, cùng Hạ Băng đi đến phim trường.
Buổi chiều chủ yếu là suất diễn của Phu Kém, Hạ Băng không có việc gì nhưng anh vẫn ở một bên nhìn Quách Thụy Dương diễn. Cảnh quay triều đình rốt cuộc cũng thông qua, Trần đạo còn tương đối vừa lòng.
Trần đạo nói bị suất diễn của Quách Thụy Dương làm cho quá mệt mỏi, bởi vì Trần đạo dễ dàng phát hoả nhưng lại chỉ biết rống, còn Quách Thụy Dương người này sau khi bị người khác rống thì bắt đầu phản nghịch, sẽ không nghe lời người khác nói, là người thích ăn mềm không ăn cứng. Đây cũng là nguyên nhân cậu đặc biệt nghe lời Hạ Băng nói, Hạ Băng giống như không bao giờ nổi giận, lúc nói chuyện luôn ôn hoà bình tĩnh.
Tác giả :
Khống Nhi Dĩ