Mùa Hè Định Mệnh
Chương 33
Cô ba mươi tư tuổi, và cô chưa bao giờ tắm với một người đàn ông. Khi Johnny thoa xà phòng lên lưng cô, sau đó nhẹ nhàng lướt tay dưới nách để ôm và kỳ cọ bầu ngực, Rachel nhận ra mình đã để lỡ điều gì. Có cả một thế giới ngoài kia, một thế giới tuyệt vời của những cảm giác giữa đàn ông và đàn bà mà cô chưa bao giờ để ý. Những chuyện tình thoáng qua mà cô đã có trong quá khứ không giống thế này một tí nào. Khi đôi bàn tay đầy bọt xà phòng của hắn trượt xuống bụng cô, qua mông và đùi, vòng ra phía sau, cô hiểu tại sao. Bởi vì lần này, chữ tình trong từ “làm tình” là thành tố quan trọng nhất. Cô yêu hắn nhiều đến mức choáng váng trước điều đó.
Cô, Rachel Grant, yêu Johnny Harris. Ý tưởng đó lạ lùng đến mức cô bật cười khúc khích.
“Có gì mà buồn cười thế?” Hắn càu nhàu hỏi – phản ứng của cô trước những ngón tay đang tìm kiếm của hắn không phải là điều hắn mong muốn. Hắn xoay cô lại trong vòng tay, nhìn xuống gương mặt cô với vẻ nghiêm nghị trong lúc những tia nước nóng chảy xuống làm ướt cả hai.
“Anh. Em. Chúng ta. Ai mà nghĩ ra được chuyện này nhỉ?” Hắn luồn tay vào mái tóc ướt nhẹp của cô, vuốt những lọn tóc để nước cuốn đi đám bọt dầu gội còn vương lại. Tay hắn trượt xuống và đặt trên vòng eo mảnh mai của cô.
“Anh đã nghĩ về điều đó suốt bao nhiêu năm. Thực ra là gần nửa cuộc đời anh rồi.”
Rachel ngẩng lên nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên nghiêm nghị. Cô đang thích thú thoa xòa phòng lên ngực hắn, nhưng những ngón tay cô ngừng lại vì chủ nhân của chúng đã lãng quên nhiệm vụ. Với mái tóc ướt như tóc cô và được vuốt ngược về đằng sau, trông hắn rất khác so với một Johnny mà cô từng biết. Hắn vẫn đẹp trai, vẫn quyến rũ như thế, nhưng già hơn, trưởng thành hơn. Trong giây phút đó, không còn dấu vết dù là nhỏ nhất nào của một thanh niên mới lớn còn vương lại nữa. Sự khác biệt về tuổi tác giữa họ không còn là vật cản, nó chỉ giống như sự khác biệt về màu tóc thôi.
“Giờ đây, khi anh đã có điều anh muốn ở em, thì thời kỳ trăng mật sẽ kéo dài bao lâu nhỉ?”
Rachel hài hước hỏi, vì cô không muốn hắn biết cô cần câu trả lời thành thực của hắn đến thế nào. Johnny vẫn chưa nói gì về chuyện yêu đương, chỉ có ham muốn và khao khát.
Nếu tất cả những gì hắn muốn là để thỏa mãn trí tưởng tượng về tình dục của một thanh niên mới lớn, thì hắn đã đạt được rồi. Những ngón tay của cô lại bắt đầu chuyển động, nhưng hơi nhát gừng, thoa xà phòng theo vòng tròn trên ngực hắn.
“Cô giáo, anh thậm chí còn chưa chạm đến bề mặt của những gì anh muốn ở em.” Hắn đang mỉm cười, nhưng có điều gì đó thẳm sâu trong đôi mắt hắn làm tim Rachel đập mạnh. Tay hắn giơ lên nắm lấy tay cô, dừng những chuyển động thiếu nhiệt tình của chúng lại và tự thoa xà phòng lên ngực.
“Sẽ phải mất nhiều năm anh mới có được hết những điều anh muốn ở em. Có thể là suốt phần đời còn lại của anh. Hay có khi còn dài hơn thế.”
“Ồ thế à?” Cô mỉm cười mơ hồ với hắn qua làn hơi nước.
“Phải.”
Hắn cúi xuống để hôn cô, và cục xà phòng trượt xuống bồn nước dưới chân mà không ai biết.
Họ ở trong bồn tắm cho đến khi nước lạnh chảy xuống và bụng Johnny lại bắt đầu gào réo lên lần nữa.
“Hay là chúng ta không ra ngoài nữa, để anh nấu ăn cho?” Johnny hỏi sau khi hai người loạng choạng bước ra khỏi bồn tắm và đứng run rẩy lau người trên sàn nhà lát đá hoa.
Câu hỏi gần như không thể nghe được vì hắn đang lau tóc rất mạnh.
“Anh á?” Rachel, lúc này đã quấn một chiếc khăn quanh người, dừng lại giữa lúc đang chải tóc bằng một chiếc lược thưa và nhìn hắn chằm chằm đầy vẻ hoài nghi qua tấm gương.
“Ừ, anh ấy. Sao lại không? Anh biết nấu ăn mà.” Hắn đã lau tóc xong và đang quấn chiếc khăn quanh eo.
“Anh biết nấu ăn ư?” Sự hoài nghi của cô rõ ràng đến mức hắn cười toét miệng.
“Rachel, tình yêu ơi, anh không thích phải nói với em điều này, nhưng em lại bắt đầu định kiến rồi đấy. Lạy Chúa lòng lành, ở tôi có điều gì mà khiến người ta nghĩ xấu về tôi đến thế cơ chứ? Tất nhiên là anh có thể nấu ăn rồi. Lớn lên trong một gia đình như gia đình anh, nếu không biết nấu ăn thì em sẽ chết đói.”
“Anh biết nấu ăn.” Vẫn còn chưa gạt bỏ được nghi ngờ, cô nhìn cái cơ thể cao, khỏe mạnh và cực kỳ đàn ông đó. Trong gia đình cô, mẹ cô luôn nấu nướng, hai đứa con gái học nấu ăn từ bà. Nếu Stan đã từng khuấy một nồi xúp thì Rachel cũng chưa bao giờ thấy điều đó. Nhưng tất nhiên là Johnny nói đúng. Nếu hắn quá đàn ông thì cũng không có nghĩa là hắn không thể chuẩn bị được một bữa ăn. Cô đã có định kiến với hắn, cũng giống y như những người khác.
“Sao nào?” Mắt hắn gặp mắt cô qua gương.
“Vâng, nấu thì nấu. Em không đợi được nữa.”
Hắn cười toét miệng và đi ra khỏi nhà tắm. Rachel nghe thấy tiếng hắn lục lọi quanh phòng ngủ và nghĩ rằng hắn đang mặc quần áo. Cô vào phòng khách để lấy ví, rón rén bước qua cậu chàng Wolf đang nằm ườn trên hành lang và nhìn Johnny trong phòng ngủ với sự tận tâm của một nô lệ. Con vật to lớn ấy nhướng một mắt nhìn Rachel khi cô gần như nhảy qua cơ thể nằm sấp của nó, nhưng Wolf chẳng thèm làm gì ngoài việc khẽ gầm gừ đôi chút.
Thoa một chút đồ trang điểm mà mình thường mang theo trong ví - son, phấn, nước dưỡng tay để giữ ẩm, cô tung mái tóc gần khô của mình ra rồi đi vào phòng ngủ để mặc đồ. Trong bếp, cô có thể nghe thấy tiếng Johnny loảng xoảng xoong chảo. Chuyện hắn đang nấu ăn cho cô thú vị đến mức cô phải mỉm cười một mình trong lúc mặc quần áo.
Chẳng bao lâu sau, khi đã mặc gần hết chỗ quần áo mà cô đã mặc đến đây - chiếc váy mỏng manh của bộ vest màu hồng, áo choàng ngắn tay bằng lụa trắng, một bên hoa tai ngọc trai và giày đế mềm màu be - nhưng để lại chiếc áo khoác ngoài, cô đi vào bếp xem mình có giúp gì được cho bếp trưởng không.
Wolf đang nằm ở cửa dẫn vào bếp, nhìn cô với ánh mắt đe dọa khiến Rachel hơi hồi hộp. Cô lo lắng nhìn nó, rồi bước vào bếp.
Căn bếp trống không. Xoong sủi bọt trên bếp và một mùi thơm hấp dẫn có pha lẫn mùi tỏi tỏa ra từ lò nướng, nhưng không thấy bóng dáng Johnny đâu.
“Johnny?” Cô gọi và quay lại tìm hắn. Chắc là hắn đã vào phòng tắm mà cô không để ý.
Căn hộ này không còn nơi nào khác để hắn vào nữa.
Wolf đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cô chằm chằm.
Rachel chằm chằm nhìn lại, không biết phải làm gì nữa. Con chó che mất lối vào duy nhất rồi.
“Johnny!” Trong giọng cô có chút hoảng hốt. Con vật rất to, cao và chắc nịch, người nó có đầy sẹo do đánh nhau nữa. Rachel không biết nó có thuộc giống chó gì đặc biệt không.
Nhưng lúc đó, cô gần như không biết gì về loài chó cả. Dì Lorraine của cô từng có một con chó xù đồ chơi, và đó là tất cả những gì cô biết về chó. Mẹ cô không bao giờ cho chó vào ngôi nhà được gìn giữ sạch sẽ của mình.
Johnny không biết đang ở đâu mà không lên tiếng trả lời. Mắt con Wolf bắt đầu sắc lạnh dần, và ánh mắt nó hướng vào Rachel gần như là thèm khát. Chúa ơi, con vật này định ăn thịt cô sao? Nó có tấn công thật không?
Rachel lùi lại một bước. Con Wolf, trước sự hoảng loạn của cô, tiến lên một bước.
“Johnny!” Cô hét lên thất thanh. Tai con Wolf vểnh lên trước tiếng hét, và nó bước thêm một bước về phía trước.
Rachel thận trọng lùi lại, thấy lưng mình chạm vào cái bàn. Cố gắng di chuyển một cách bình thường nhất có thể để không kích động con chó, cô bám cả hai tay vào mặt bàn đằng sau và tìm cách ngồi lên trên đó. Wolf tiến thêm một bước nữa về phía trước. Lúc này nó đã vào trong bếp, cách đôi chân đang run rẩy của cô chưa đầy một mét.
“Johnny!” Lần này là một tiếng kêu tuyệt vọng. Đầu con Wolf ngẩng lên, mắt nó lóe sáng, và Rachel vội vã co chân lại, sau đó nhảy lên trên. Bò trên chiếc bàn, cô túm được một cái thìa bằng gỗ cán dài để gần bồn rửa bát và giơ nó lên trước mặt như một tấm khiên không tương xứng.
“Cái quái…” Nghe thấy giọng Johnny ở cửa ra vào, Rachel gần như nhẹ nhõm hết cả người, cô vui mừng khi nhìn thấy hắn đến mức không để ý thấy sự thích thú hiển hiện trên mặt hắn.
“Cứu em với,” cô yếu ớt nói.
Johnny cười toét miệng.
“Anh đi đâu thế?”
Hắn bước vào bếp, mở cửa tủ lạnh và cứ cười mãi. Wolf đã dựng tai lên và quẫy đuôi mừng chủ, thậm chí còn cọ người vào hắn nữa.
“Xuống cửa hàng. Anh cần ít muối cho nước xốt spaghetti, và anh nhớ là Zeigler để mấy gói nhỏ của Burger King trong bàn của ông ta.”
Hắn lấy thứ gì đó từ trong tủ lạnh ra, rồi ném cho Wolf, nó hăng hái nuốt gọn và vẫy đuôi đòi nữa.
“Ra chỗ khác nằm đi,” Johnny xua con vật ra. Trước sự nhẹ nhõm và ngạc nhiên của Rachel, Wolf quay người và đi ra ngoài.
“Nó muốn ăn xúc xích.” Johnny đến nhấc Rachel từ trên mặt bàn xuống và cầm lấy cái thìa trong tay cô.
“Xúc xích ư? Anh có chắc không đấy?” Vẫn còn run rẩy, Rachel dựa trán vào ngực Johnny.
“Chắc mà. Em nghĩ là nó muốn gì?”
“Muốn ăn thịt em,” Rachel nói đầy quả quyết.
Johnny phá lên cười. Hắn cười cho đến khi Rachel bực mình vì bị hắn phớt lờ đã định quay về phòng ngủ.
Wolf đang nằm ườn bụng ngay bên ngoài cửa bếp khiến cô dừng lại ngay lập tức. Cô nhìn nó vẻ không ưa, Johnny quay lại nhìn cô với ánh mắt mà cô tin chắc là chế nhạo.
“Đây. Cho nó một cái.”
Johnny đến đằng sau cô – đã khôn ngoan hơn mà nhịn cười – cố gắng đặt một cái xúc xích có vẻ nhơn nhớt vào tay cô.
“Không! Em thà cho cá nhồng [1] ăn còn hơn!” Rachel khoanh tay trước ngực để không bị thuyết phục.
[1] Một họ cá vây tía được biết đến vì kích thước lớn (một số loài có chiều dài tới 1,85m và chiều rộng tới 30 cm) và có bề ngoài hung dữ.
“Anh muốn cả hai là bạn bè. Nào. Ngoan nào.”
Johnny mà dỗ dành ngon ngọt thì có thể khuất phục được cả đầu gối của cô - nhưng nỗi sợ hãi thì không. Rachel lắc đầu.
Hắn thở dài. “Anh sẽ thỏa thuận với em thế này. Em cố làm bạn với Wolf, và anh sẽ cố làm bạn với mẹ em.”
Rachel nhìn hắn chằm chằm không tin. “Có thật là anh đang so sánh mẹ em với một con chó không thuần, dữ tợn, to lớn như một con quỷ không thế?”
Johnny nhún vai. “Bà ấy khiến anh sợ chết khiếp mà.”
Rachel ngẩng lên nhìn hắn một lúc, nghĩ ngợi. “Được rồi,” cô miễn cưỡng nói, và giơ tay ra lấy cái xúc xích.
Cho đến khi bữa tối với món spaghetti của Johnny đã sẵn sàng, Rachel cảm thấy nếu cô và con Wolf không hoàn toàn là bạn bè thì chí ít giữa họ cũng đã có thỏa thuận ngừng bắn.
Chi phí cho nền hòa bình là một gói rưỡi xúc xích.
Thời gian còn lại trong ngày, họ không làm gì nhiều. Họ ăn, đi dạo với con Wolf ở mảnh đất trống bên kia đường, lái xe đi lang thang rồi quay về nằm dài trên ghế, đầu Johnny gối lên lòng Rachel, xem tivi và nói chuyện linh tinh. Cả hai đều tránh tuyệt đối chủ đề về Glenda. May mắn thay, niềm vui trước tình yêu mới chớm đúng là một liều thuốc gây tê hiệu quả với nỗi đau buồn của họ.
Vào lúc sáu giờ, Rachel miễn cưỡng nghĩ đến việc về nhà. Khi cô nói điều đó với Johnny sau bữa ăn nhanh với thịt muối và trứng mà cô chuẩn bị vội để hắn không phải ăn một mình, mắt hắn tối sầm lại, nhưng hắn gật đầu.
“Ừ, cũng sắp muộn rồi.”
“Em sẽ ở đây qua đêm, nếu anh không muốn ở một mình.”
Họ đang ở trong bếp và lấy đồ trong máy rửa bát ra. Cảm giác thoải mái khi họ làm những công việc trong nhà đơn giản như nấu nướng và dọn dẹp cùng nhau làm Rachel ngạc nhiên. Cứ như thể là cô đã biết hắn trong suốt cuộc đời mình vậy. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra điều đó. Rachel bất giác nở một nụ cười.
“Em không cần phải làm thế.”
Cô đặt cái chảo vừa mới lấy trong máy rửa bát ra đặt lên giá rồi quay lại đối diện với hắn. Hắn đang dựa vào bàn, nhìn cô. Mặt hắn hoàn toàn vô cảm, nhưng cô biết, mà không hiểu tại sao mình lại biết, rằng hắn ghét việc cô phải đi đến thế nào.
“Em biết em không cần phải ở lại. Vấn đề là, anh có muốn em ở lại không ?” Cô nói thẳng, xuyên thẳng vào bức màn chắn là cái tính tự phụ đàn ông của hắn. Cô chờ đợi. Hắn đã không có ai để dựa vào quá lâu rồi đến nỗi việc thừa nhận là cần cô, hay bất kỳ ai, là quá khó khăn.
Johnny nhăn nhó. “Có lẽ mẹ em sẽ vác súng đuổi theo anh nếu em ở lại mất. Nếu ai đó khác tìm em, em sẽ bị cả thị trấn gán cho là đồ con gái lẳng lơ đấy. Hội đồng trường có thể gọi em lên – chuyện đó là thế nào nhỉ? – sa đọa về mặt đạo đức, và em sẽ bị đuổi việc.
Anh có muốn đặt em vào tình cảnh đó không ư? Tất nhiên là không rồi.”
“Những chuyện đó không quan trọng, nếu anh cần em.”
“Anh muốn em ở lại, nhưng anh không cần em làm thế, không thể đặt em vào vị trí đó được. Không, tối nay em về nhà và ngủ trên giường của em, tối mai qua đây với anh là được.”
“Anh sẽ nấu ăn nhé?” Rachel mỉm cười hỏi.
“Anh đã làm hư em rồi, đúng không?” Hắn cười toét miệng và giơ tay ra ôm cô. Rachel bước vào vòng tay đó, và chúng khép lại quanh cô như thể hắn không bao giờ định cho cô đi, dù hắn có nói thế nào.
Đến khi cô đi ra khỏi căn hộ của hắn thì đã gần tám giờ. Hắn nhìn cô vào xe, sau đó đứng trên vỉa hè, nhìn cô lái đi.
Để hắn một mình đối diện với những bóng ma của hắn là điều khó khăn nhất mà Rachel từng làm trong đời.
Cô, Rachel Grant, yêu Johnny Harris. Ý tưởng đó lạ lùng đến mức cô bật cười khúc khích.
“Có gì mà buồn cười thế?” Hắn càu nhàu hỏi – phản ứng của cô trước những ngón tay đang tìm kiếm của hắn không phải là điều hắn mong muốn. Hắn xoay cô lại trong vòng tay, nhìn xuống gương mặt cô với vẻ nghiêm nghị trong lúc những tia nước nóng chảy xuống làm ướt cả hai.
“Anh. Em. Chúng ta. Ai mà nghĩ ra được chuyện này nhỉ?” Hắn luồn tay vào mái tóc ướt nhẹp của cô, vuốt những lọn tóc để nước cuốn đi đám bọt dầu gội còn vương lại. Tay hắn trượt xuống và đặt trên vòng eo mảnh mai của cô.
“Anh đã nghĩ về điều đó suốt bao nhiêu năm. Thực ra là gần nửa cuộc đời anh rồi.”
Rachel ngẩng lên nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên nghiêm nghị. Cô đang thích thú thoa xòa phòng lên ngực hắn, nhưng những ngón tay cô ngừng lại vì chủ nhân của chúng đã lãng quên nhiệm vụ. Với mái tóc ướt như tóc cô và được vuốt ngược về đằng sau, trông hắn rất khác so với một Johnny mà cô từng biết. Hắn vẫn đẹp trai, vẫn quyến rũ như thế, nhưng già hơn, trưởng thành hơn. Trong giây phút đó, không còn dấu vết dù là nhỏ nhất nào của một thanh niên mới lớn còn vương lại nữa. Sự khác biệt về tuổi tác giữa họ không còn là vật cản, nó chỉ giống như sự khác biệt về màu tóc thôi.
“Giờ đây, khi anh đã có điều anh muốn ở em, thì thời kỳ trăng mật sẽ kéo dài bao lâu nhỉ?”
Rachel hài hước hỏi, vì cô không muốn hắn biết cô cần câu trả lời thành thực của hắn đến thế nào. Johnny vẫn chưa nói gì về chuyện yêu đương, chỉ có ham muốn và khao khát.
Nếu tất cả những gì hắn muốn là để thỏa mãn trí tưởng tượng về tình dục của một thanh niên mới lớn, thì hắn đã đạt được rồi. Những ngón tay của cô lại bắt đầu chuyển động, nhưng hơi nhát gừng, thoa xà phòng theo vòng tròn trên ngực hắn.
“Cô giáo, anh thậm chí còn chưa chạm đến bề mặt của những gì anh muốn ở em.” Hắn đang mỉm cười, nhưng có điều gì đó thẳm sâu trong đôi mắt hắn làm tim Rachel đập mạnh. Tay hắn giơ lên nắm lấy tay cô, dừng những chuyển động thiếu nhiệt tình của chúng lại và tự thoa xà phòng lên ngực.
“Sẽ phải mất nhiều năm anh mới có được hết những điều anh muốn ở em. Có thể là suốt phần đời còn lại của anh. Hay có khi còn dài hơn thế.”
“Ồ thế à?” Cô mỉm cười mơ hồ với hắn qua làn hơi nước.
“Phải.”
Hắn cúi xuống để hôn cô, và cục xà phòng trượt xuống bồn nước dưới chân mà không ai biết.
Họ ở trong bồn tắm cho đến khi nước lạnh chảy xuống và bụng Johnny lại bắt đầu gào réo lên lần nữa.
“Hay là chúng ta không ra ngoài nữa, để anh nấu ăn cho?” Johnny hỏi sau khi hai người loạng choạng bước ra khỏi bồn tắm và đứng run rẩy lau người trên sàn nhà lát đá hoa.
Câu hỏi gần như không thể nghe được vì hắn đang lau tóc rất mạnh.
“Anh á?” Rachel, lúc này đã quấn một chiếc khăn quanh người, dừng lại giữa lúc đang chải tóc bằng một chiếc lược thưa và nhìn hắn chằm chằm đầy vẻ hoài nghi qua tấm gương.
“Ừ, anh ấy. Sao lại không? Anh biết nấu ăn mà.” Hắn đã lau tóc xong và đang quấn chiếc khăn quanh eo.
“Anh biết nấu ăn ư?” Sự hoài nghi của cô rõ ràng đến mức hắn cười toét miệng.
“Rachel, tình yêu ơi, anh không thích phải nói với em điều này, nhưng em lại bắt đầu định kiến rồi đấy. Lạy Chúa lòng lành, ở tôi có điều gì mà khiến người ta nghĩ xấu về tôi đến thế cơ chứ? Tất nhiên là anh có thể nấu ăn rồi. Lớn lên trong một gia đình như gia đình anh, nếu không biết nấu ăn thì em sẽ chết đói.”
“Anh biết nấu ăn.” Vẫn còn chưa gạt bỏ được nghi ngờ, cô nhìn cái cơ thể cao, khỏe mạnh và cực kỳ đàn ông đó. Trong gia đình cô, mẹ cô luôn nấu nướng, hai đứa con gái học nấu ăn từ bà. Nếu Stan đã từng khuấy một nồi xúp thì Rachel cũng chưa bao giờ thấy điều đó. Nhưng tất nhiên là Johnny nói đúng. Nếu hắn quá đàn ông thì cũng không có nghĩa là hắn không thể chuẩn bị được một bữa ăn. Cô đã có định kiến với hắn, cũng giống y như những người khác.
“Sao nào?” Mắt hắn gặp mắt cô qua gương.
“Vâng, nấu thì nấu. Em không đợi được nữa.”
Hắn cười toét miệng và đi ra khỏi nhà tắm. Rachel nghe thấy tiếng hắn lục lọi quanh phòng ngủ và nghĩ rằng hắn đang mặc quần áo. Cô vào phòng khách để lấy ví, rón rén bước qua cậu chàng Wolf đang nằm ườn trên hành lang và nhìn Johnny trong phòng ngủ với sự tận tâm của một nô lệ. Con vật to lớn ấy nhướng một mắt nhìn Rachel khi cô gần như nhảy qua cơ thể nằm sấp của nó, nhưng Wolf chẳng thèm làm gì ngoài việc khẽ gầm gừ đôi chút.
Thoa một chút đồ trang điểm mà mình thường mang theo trong ví - son, phấn, nước dưỡng tay để giữ ẩm, cô tung mái tóc gần khô của mình ra rồi đi vào phòng ngủ để mặc đồ. Trong bếp, cô có thể nghe thấy tiếng Johnny loảng xoảng xoong chảo. Chuyện hắn đang nấu ăn cho cô thú vị đến mức cô phải mỉm cười một mình trong lúc mặc quần áo.
Chẳng bao lâu sau, khi đã mặc gần hết chỗ quần áo mà cô đã mặc đến đây - chiếc váy mỏng manh của bộ vest màu hồng, áo choàng ngắn tay bằng lụa trắng, một bên hoa tai ngọc trai và giày đế mềm màu be - nhưng để lại chiếc áo khoác ngoài, cô đi vào bếp xem mình có giúp gì được cho bếp trưởng không.
Wolf đang nằm ở cửa dẫn vào bếp, nhìn cô với ánh mắt đe dọa khiến Rachel hơi hồi hộp. Cô lo lắng nhìn nó, rồi bước vào bếp.
Căn bếp trống không. Xoong sủi bọt trên bếp và một mùi thơm hấp dẫn có pha lẫn mùi tỏi tỏa ra từ lò nướng, nhưng không thấy bóng dáng Johnny đâu.
“Johnny?” Cô gọi và quay lại tìm hắn. Chắc là hắn đã vào phòng tắm mà cô không để ý.
Căn hộ này không còn nơi nào khác để hắn vào nữa.
Wolf đứng ở ngưỡng cửa, nhìn cô chằm chằm.
Rachel chằm chằm nhìn lại, không biết phải làm gì nữa. Con chó che mất lối vào duy nhất rồi.
“Johnny!” Trong giọng cô có chút hoảng hốt. Con vật rất to, cao và chắc nịch, người nó có đầy sẹo do đánh nhau nữa. Rachel không biết nó có thuộc giống chó gì đặc biệt không.
Nhưng lúc đó, cô gần như không biết gì về loài chó cả. Dì Lorraine của cô từng có một con chó xù đồ chơi, và đó là tất cả những gì cô biết về chó. Mẹ cô không bao giờ cho chó vào ngôi nhà được gìn giữ sạch sẽ của mình.
Johnny không biết đang ở đâu mà không lên tiếng trả lời. Mắt con Wolf bắt đầu sắc lạnh dần, và ánh mắt nó hướng vào Rachel gần như là thèm khát. Chúa ơi, con vật này định ăn thịt cô sao? Nó có tấn công thật không?
Rachel lùi lại một bước. Con Wolf, trước sự hoảng loạn của cô, tiến lên một bước.
“Johnny!” Cô hét lên thất thanh. Tai con Wolf vểnh lên trước tiếng hét, và nó bước thêm một bước về phía trước.
Rachel thận trọng lùi lại, thấy lưng mình chạm vào cái bàn. Cố gắng di chuyển một cách bình thường nhất có thể để không kích động con chó, cô bám cả hai tay vào mặt bàn đằng sau và tìm cách ngồi lên trên đó. Wolf tiến thêm một bước nữa về phía trước. Lúc này nó đã vào trong bếp, cách đôi chân đang run rẩy của cô chưa đầy một mét.
“Johnny!” Lần này là một tiếng kêu tuyệt vọng. Đầu con Wolf ngẩng lên, mắt nó lóe sáng, và Rachel vội vã co chân lại, sau đó nhảy lên trên. Bò trên chiếc bàn, cô túm được một cái thìa bằng gỗ cán dài để gần bồn rửa bát và giơ nó lên trước mặt như một tấm khiên không tương xứng.
“Cái quái…” Nghe thấy giọng Johnny ở cửa ra vào, Rachel gần như nhẹ nhõm hết cả người, cô vui mừng khi nhìn thấy hắn đến mức không để ý thấy sự thích thú hiển hiện trên mặt hắn.
“Cứu em với,” cô yếu ớt nói.
Johnny cười toét miệng.
“Anh đi đâu thế?”
Hắn bước vào bếp, mở cửa tủ lạnh và cứ cười mãi. Wolf đã dựng tai lên và quẫy đuôi mừng chủ, thậm chí còn cọ người vào hắn nữa.
“Xuống cửa hàng. Anh cần ít muối cho nước xốt spaghetti, và anh nhớ là Zeigler để mấy gói nhỏ của Burger King trong bàn của ông ta.”
Hắn lấy thứ gì đó từ trong tủ lạnh ra, rồi ném cho Wolf, nó hăng hái nuốt gọn và vẫy đuôi đòi nữa.
“Ra chỗ khác nằm đi,” Johnny xua con vật ra. Trước sự nhẹ nhõm và ngạc nhiên của Rachel, Wolf quay người và đi ra ngoài.
“Nó muốn ăn xúc xích.” Johnny đến nhấc Rachel từ trên mặt bàn xuống và cầm lấy cái thìa trong tay cô.
“Xúc xích ư? Anh có chắc không đấy?” Vẫn còn run rẩy, Rachel dựa trán vào ngực Johnny.
“Chắc mà. Em nghĩ là nó muốn gì?”
“Muốn ăn thịt em,” Rachel nói đầy quả quyết.
Johnny phá lên cười. Hắn cười cho đến khi Rachel bực mình vì bị hắn phớt lờ đã định quay về phòng ngủ.
Wolf đang nằm ườn bụng ngay bên ngoài cửa bếp khiến cô dừng lại ngay lập tức. Cô nhìn nó vẻ không ưa, Johnny quay lại nhìn cô với ánh mắt mà cô tin chắc là chế nhạo.
“Đây. Cho nó một cái.”
Johnny đến đằng sau cô – đã khôn ngoan hơn mà nhịn cười – cố gắng đặt một cái xúc xích có vẻ nhơn nhớt vào tay cô.
“Không! Em thà cho cá nhồng [1] ăn còn hơn!” Rachel khoanh tay trước ngực để không bị thuyết phục.
[1] Một họ cá vây tía được biết đến vì kích thước lớn (một số loài có chiều dài tới 1,85m và chiều rộng tới 30 cm) và có bề ngoài hung dữ.
“Anh muốn cả hai là bạn bè. Nào. Ngoan nào.”
Johnny mà dỗ dành ngon ngọt thì có thể khuất phục được cả đầu gối của cô - nhưng nỗi sợ hãi thì không. Rachel lắc đầu.
Hắn thở dài. “Anh sẽ thỏa thuận với em thế này. Em cố làm bạn với Wolf, và anh sẽ cố làm bạn với mẹ em.”
Rachel nhìn hắn chằm chằm không tin. “Có thật là anh đang so sánh mẹ em với một con chó không thuần, dữ tợn, to lớn như một con quỷ không thế?”
Johnny nhún vai. “Bà ấy khiến anh sợ chết khiếp mà.”
Rachel ngẩng lên nhìn hắn một lúc, nghĩ ngợi. “Được rồi,” cô miễn cưỡng nói, và giơ tay ra lấy cái xúc xích.
Cho đến khi bữa tối với món spaghetti của Johnny đã sẵn sàng, Rachel cảm thấy nếu cô và con Wolf không hoàn toàn là bạn bè thì chí ít giữa họ cũng đã có thỏa thuận ngừng bắn.
Chi phí cho nền hòa bình là một gói rưỡi xúc xích.
Thời gian còn lại trong ngày, họ không làm gì nhiều. Họ ăn, đi dạo với con Wolf ở mảnh đất trống bên kia đường, lái xe đi lang thang rồi quay về nằm dài trên ghế, đầu Johnny gối lên lòng Rachel, xem tivi và nói chuyện linh tinh. Cả hai đều tránh tuyệt đối chủ đề về Glenda. May mắn thay, niềm vui trước tình yêu mới chớm đúng là một liều thuốc gây tê hiệu quả với nỗi đau buồn của họ.
Vào lúc sáu giờ, Rachel miễn cưỡng nghĩ đến việc về nhà. Khi cô nói điều đó với Johnny sau bữa ăn nhanh với thịt muối và trứng mà cô chuẩn bị vội để hắn không phải ăn một mình, mắt hắn tối sầm lại, nhưng hắn gật đầu.
“Ừ, cũng sắp muộn rồi.”
“Em sẽ ở đây qua đêm, nếu anh không muốn ở một mình.”
Họ đang ở trong bếp và lấy đồ trong máy rửa bát ra. Cảm giác thoải mái khi họ làm những công việc trong nhà đơn giản như nấu nướng và dọn dẹp cùng nhau làm Rachel ngạc nhiên. Cứ như thể là cô đã biết hắn trong suốt cuộc đời mình vậy. Cô chưa bao giờ tưởng tượng ra điều đó. Rachel bất giác nở một nụ cười.
“Em không cần phải làm thế.”
Cô đặt cái chảo vừa mới lấy trong máy rửa bát ra đặt lên giá rồi quay lại đối diện với hắn. Hắn đang dựa vào bàn, nhìn cô. Mặt hắn hoàn toàn vô cảm, nhưng cô biết, mà không hiểu tại sao mình lại biết, rằng hắn ghét việc cô phải đi đến thế nào.
“Em biết em không cần phải ở lại. Vấn đề là, anh có muốn em ở lại không ?” Cô nói thẳng, xuyên thẳng vào bức màn chắn là cái tính tự phụ đàn ông của hắn. Cô chờ đợi. Hắn đã không có ai để dựa vào quá lâu rồi đến nỗi việc thừa nhận là cần cô, hay bất kỳ ai, là quá khó khăn.
Johnny nhăn nhó. “Có lẽ mẹ em sẽ vác súng đuổi theo anh nếu em ở lại mất. Nếu ai đó khác tìm em, em sẽ bị cả thị trấn gán cho là đồ con gái lẳng lơ đấy. Hội đồng trường có thể gọi em lên – chuyện đó là thế nào nhỉ? – sa đọa về mặt đạo đức, và em sẽ bị đuổi việc.
Anh có muốn đặt em vào tình cảnh đó không ư? Tất nhiên là không rồi.”
“Những chuyện đó không quan trọng, nếu anh cần em.”
“Anh muốn em ở lại, nhưng anh không cần em làm thế, không thể đặt em vào vị trí đó được. Không, tối nay em về nhà và ngủ trên giường của em, tối mai qua đây với anh là được.”
“Anh sẽ nấu ăn nhé?” Rachel mỉm cười hỏi.
“Anh đã làm hư em rồi, đúng không?” Hắn cười toét miệng và giơ tay ra ôm cô. Rachel bước vào vòng tay đó, và chúng khép lại quanh cô như thể hắn không bao giờ định cho cô đi, dù hắn có nói thế nào.
Đến khi cô đi ra khỏi căn hộ của hắn thì đã gần tám giờ. Hắn nhìn cô vào xe, sau đó đứng trên vỉa hè, nhìn cô lái đi.
Để hắn một mình đối diện với những bóng ma của hắn là điều khó khăn nhất mà Rachel từng làm trong đời.
Tác giả :
Karen Robards