Mùa Hè Định Mệnh
Chương 22
Cô đến chỗ hắn.
“Chào Johnny,” cô nói với giọng đĩnh đạc nhất có thể. Ánh nắng mặt trời tỏa sáng trên mái tóc đen của hắn, và đôi mắt màu xanh dương như sáng lên tương phản với nước da màu đồng, trông hắn đủ đẹp trai để làm một cô bé mới lớn choáng váng. May mắn thay, cô không phải là một cô bé. Cô vẫn bình tĩnh như thường, mặc dù đầu gối đang run bắn. “Em phải ở chỗ làm mới đúng chứ?”
“Em nghỉ chiều nay. Zeigler rất vui mừng vì được thoát khỏi em.” Mắt hắn nheo lại trước vẻ thờ ơ cố ý của cô. Rachel phải cố lắm mới không cụp mắt lại trước tia nhìn săm soi ấy. Thật kỳ lạ, cô cảm thấy mình như một cô gái mới lớn, trẻ và ngốc nghếch như Gretta, Allison và Molly. Những cô bé đó đang chụm đầu vào nhau trên một chiếc Subaru màu vàng mà cô nghĩ là xe mới của Allison. Chúng đang nói liên thanh trong lúc nhìn cô giáo với gã trai xấu khét tiếng nhất thị trấn. Lúc đó Johnny mới là người trông có vẻ người lớn hơn, có vẻ làm chủ tình huống hơn. Ra¬chel nhận ra rằng bằng việc ngủ với hắn, cô đã làm cho quan hệ giữa họ thay đổi hoàn toàn.
“Dạo này không nghe điện thoại à?” Hắn hỏi, giọng có vẻ thoải mái nhưng có điều gì đó không phải như vậy trong mắt hắn.
“Sao cơ?” Cô cau mày với hắn, bối rối.
“Từ lúc tỉnh dậy và phát hiện ra cô đã chuồn đi, em đã gọi cho cô sáu lần. Thậm chí lúc mười giờ đêm, cô cũng không ở nhà, và em thấy chuyện đó khá khó tin.”
“Cô không biết em gọi.”
“Rất vui vì được biết điều đó.” Một chút căng thẳng quanh miệng hắn đã biến mất. “Em nghĩ là mẹ cô không thích em.”
“Em nói chuyện với mẹ cô rồi à?”
“Nếu cô muốn cho là như vậy. Những cuộc nói chuyện giữa mẹ cô và em thường diễn ra theo kiểu: Em nói, ‘Johnny Harris đây. Tôi có thể nói chuyện với Rachel được không?’ và bà ấy nói, ‘Nó không ở đây,’ bằng giọng rất lạnh lùng, rồi gác máy. Em nghĩ chắc là cô bảo bà ấy nói thế.”
“Đâu có.”
“Vậy là không phải cô tìm mọi cách để tránh mặt em ư?”
Rachel ngước lên nhìn vào đôi mắt màu xanh dương thấu suốt đó, lưỡng lự, rồi thở dài.
“Ừm, có lẽ là một chút.”
“Em cũng nghĩ thế.” Johnny gật đầu, khoanh tay trước ngực, vẫn nhìn cô trầm ngâm. “Câu hỏi là, tại sao? Vì tối hôm đó em đã cư xử như một thằng điên, hay là vì chúng ta đã làm tình?”
Trước câu hỏi thẳng của hắn, cộng thêm ánh mắt chằm chằm như đang nhìn thấu tâm hồn cô, Rachel đỏ mặt tía tai. Nhưng cô cảm thấy mặc dù lời nói và thái độ tỏ vẻ thờ ơ, chuyện hắn đã dốc hết cõi lòng với cô, dụi đầu vào lòng cô, cũng làm hắn xấu hổ một cách sâu sắc. Cô thấy không chịu nổi việc hắn phải xấu hổ như thế.
“Em không hề cư xử... cư xử một cách ngốc nghếch,” Rachel kiên định nói.
“À.” Johnny nở một nụ cười chậm rãi, ấm áp và quyến rũ khiến bên trong Rachel nhộn nhạo rất buồn cười, sau đó hắn với tay ra cầm lấy chồng sách vở giấy tờ trên tay cô trước khi cô kịp nhận ta hắn định làm gì!
“Em đang làm gì thế?”
Hắn đặt đồ của cô lên một cái giá đằng sau chiếc ghế da xe máy và chằng chúng lại bằng những sợi dây cao su dày sáng màu.
“Lên đi.” Buộc sách cẩn thận xong, hắn quay lại và đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm màu bạc sáng bóng.
“Sao cơ? Không được!” Cô máy móc nhận cái mũ, nhưng mắt cô nhìn chằm chằm từ hắn sang cái xe máy như thể hắn đã mất trí.
“Lên đi, Rachel. Không thì chúng ta sẽ nói tiếp câu chuyện thú vị này ngay ở đây, để cho mấy đứa học sinh đang cười rúc rích của cô săm soi.”
“Cô không thể ngồi với em trên cái… cái này được!”
“Nó là một cái xe máy, không phải là cái thứ gì cả. Cô chưa bao giờ lái một cái như thế à?”
“Chắc chắn là chưa rồi!”
Hắn lắc đầu với cô, rồi lấy cái mũ đang treo trên ghế đồng của mình. “Cô giáo tội nghiệp ơi, cứ nghĩ là mình đang thu thập kinh nghiệm giáo dục đi. Lên thôi.”
“Cô nói là không, và cô nói thật đấy. Cô đang mặc váy, lạy Chúa.”
“Em để ý rồi, và rất đẹp nữa. Tuy nhiên, em nghĩ cô nên thử làm cho nó ngắn đi một chút nữa. Chân cô đẹp lắm.” Hắn vừa đội mũ vừa nói.
“Johnny...”
“Cô Grant, cô ổn chứ? Chúng em đến giúp cô nhé.” Allison gọi to. Ba đứa con gái đang túm tụm lại bên cạnh chiếc Subaru vàng, vẻ mặt hồi hộp trong khi luân phiên lúc thì nhìn Rachel và Johnny lúc thì túm lại hội ý.
“Cô ổn, Allison ạ. Các em cứ đi đi. Anh Harris là học sinh cũ của cô,” Rachel đáp lại. Nỗ lực trấn an của cô bị nụ cười chế nhạo của Johnny với ba cô gái lấn át.
“Chúng nghĩ là em đang lừa bắt cô đi đấy.”
“Không phải vậy à?” Câu đáp trả của Rachel gay gắt.
Johnny có vẻ ngạc nhiên, sau đó từ từ cười toe toét. “Em nghĩ là vậy. Cô lên xe được không, Rachel? Thử nghĩ xem việc cô trở về nguyên vẹn sẽ tác động thế nào đến hình ảnh của em trước công chúng.”
“Cô sẽ không đi đâu bằng chiếc mô tô đó. Dù cô có muốn, dù cô ăn mặc phù hợp, cô cũng không thể leo lên sau xe em ngay tại trường này và biến mất trước mặt học sinh của cô được. Hội đồng nhà trường sẽ không bao giờ cho qua đâu - họ sẽ nói với ông James.”
“Ông ấy vẫn làm hiệu trưởng à?”
“Phải.”
“Hiểu rồi. Chỉ có điều tốt đẹp mới chết sớm thôi. Rachel...”
Rachel thở dài. “Được rồi. Cô chấp nhận là chúng ta cần nói chuyện. Nhưng cô không đi bằng cái xe máy này đâu. Xe cô ở đằng kia. Cô đi bằng xe của cô, nếu không thì không đi đâu cả.”
Johnny cúi xuống nhìn cô, nhún vai, rồi bỏ mũ bảo hiểm ra. “Bánh xe vẫn là bánh xe thôi,”
hắn nói.
Câu nói đó làm Rachel mỉm cười. “Là một trong số những học sinh giỏi nhất của cô, nhưng ngữ pháp của em tệ kinh khủng.”
“Ngữ pháp không bao giờ là thế mạnh của em, nhớ không? Em giỏi... những cái khác hơn.”
Hiểu được lời nói bóng gió đó, Rachel cảm thấy mặt mình đỏ lựng. May mắn thay, hắn đã quay đi để tháo đồ của cô từ sau xe ra nên không thấy cô bối rối.
“Cô vẫn làm thơ chứ?” Hắn ngoái lại hỏi, tay vẫn đang bận tháo dây cao su.
Rachel cứng họng, mắt nhìn chằm chằm vào tấm lưng của hắn. Cô quên mất là nhiều năm trước cô đã để lộ bản thân mình với hắn nhiều đến thế nào, khi hắn vẫn còn là cậu học sinh cô quý mến.
“Cô ngạc nhiên là em vẫn nhớ đấy,” Rachel chậm rãi nói.
Hắn đã ôm sách vở của cô trong tay, rồi quay lại đối diện với cô. “Cô ngạc nhiên à? Cô không nên thế mới phải. Em nhớ tất cả mọi điều nhỏ nhất về cô, cô giáo ạ.”
Ánh mắt họ nhìn nhau một lúc. Sau đó, Rachel, bối rối hơn bất cứ lúc nào, quay đi và bước về phía chiếc xe của mình.
Cô nhận thức rất rõ rằng hắn đang ở đó, đi theo sau cô, tay ôm đầy đống sách vở của cô - và cô cũng cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của ba cô gái - chúng đã chứng kiến toàn bộ hành động của họ. May mắn thay, bãi đỗ xe của giáo viên vắng y như bên học sinh. Cô ghét đối diện với viễn cảnh phải giới thiệu những đồng nghiệp hay phê phán với Johnny.
Rachel hít mấy hơi thật sâu để lấy lại thăng bằng, sau đó khởi động xe. Johnny đặt đồ của cô vào ghế sau. Hắn cởi áo khoác ra rồi ném vào đó luôn, để lộ ra chiếc áo phông cotton quen thuộc, rồi trượt vào bên cạnh cô. Cô muốn có một phút được ở một mình để thoa lại chút son và đánh lại phấn, vì kinh nghiệm cho cô biết đến cuối ngày, lớp trang điểm mà cô thoa lên mặt đã phai đi lâu lắm rồi. Nhưng rồi cô nghĩ chuyện đó không quan trọng lắm.
Một chút phấn và son sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến một ngày trong ba mươi tư năm của cô, chúng cũng chẳng làm cô đẹp hơn chút nào trong mắt hắn. Trang phục của cô gồm một chiếc áo len cotton ngắn tay màu trắng với những bông hồng màu hồng phấn in chìm ngang qua ngực kết hợp với chiếc váy ngắn xếp ly dài ngang đầu gối hợp tông, trên đó cũng in những bông hoa hồng phấn giống áo len, trông chúng không được hợp thời cho lắm, nhưng rõ ràng là chúng rất hợp với nghề nghiệp của cô. Kể cả đôi giày đế nềm màu xanh nước biển và đôi hoa tai nhỏ bằng ngọc trai cô đang đeo nữa. Trông cô đúng là mình, một cô giáo cấp ba dạy tiếng Anh ngoài ba mươi tuổi ở một thị trấn nhỏ. Johnny cứ như là đã nhầm chỗ khi ngồi bên cạnh cô cũng như chiếc xe máy của hắn đang đỗ bên cạnh chiếc Maxima xanh dương ôn hòa của cô.
Cả hai người đều vẫy tay với mấy cô gái đang há hốc miệng khi họ lái xe ra khỏi bãi đỗ.
“Em không nên đến trường cô,” Rachel nói, biết rằng ngày mai tin đồn sẽ bám theo từng bước chân cô.
“Nếu đất mà cũng chẳng chịu trời thì [1]…” Johnny nhún vai nói. Bằng giọng nhẹ nhàng đầy cẩn trọng không che giấu được sự nghiêm túc trong câu hỏi, hắn nói thêm, “Xấu hổ với em hả, Rachel?”
[1] Nguyên văn: “If Muhammad won’t come to the mountain...” xuất phát từ câu ngạn ngữ “If the mountain will not come to Muhammad, then Muhammad must come to the mountain” (Nếu núi không đến Muhammad, thì Muhammad phải đến với ngọn núi thôi).
Rachel liếc nhìn hắn, xúc động vì điều gì đó trong giọng nói của hắn cho cô biết câu trả lời của mình rất quan trọng. Dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ xe, khuôn mặt nhìn nghiêng ba phần tư của hắn trông đẹp trai đến nỗi cô không thở nổi. Trước đó cô chưa bao giờ nhận ra là những đường nét của hắn lại hoàn hảo đến thế. Vầng trán cao ngạo, xương gò má cao, chiếc mũi dài, thẳng với sống mũi nhỏ, cằm vuông, râu cạo sạch sẽ trông rất thanh lịch. Bổ sung thêm vào đó là khuôn miệng đẹp, hơi cong lên của hắn và sức sống âm ỉ trong đôi mắt màu xanh khói dưới hàng lông mày thẳng rậm màu đen. Trông hắn đẹp trai đến lạ thường. Và đẹp trai không chỉ vì cô đang ngầm so sánh hắn với những người đàn ông khác ở Tylerville.
“Dừng lại!” Johnny đột ngột gầm lên, mắt hắn chuyển từ cô sang đường đi, tay hắn giơ lên chống vào bảng đồng hồ. Tiếng hét đó cắt đứt dòng suy nghĩ của Rachel và làm cô đạp vào chân phanh mạnh đến nỗi nếu không có dây an toàn thì họ đã tung về phía trước.
“Cái gì thế?” Rachel khổ sở hỏi. Cô nhìn quanh và phát hiện ra họ đã phanh gấp và dừng lại trước ngã tư đằng trước cửa hàng 7-Eleven không xa trường học là bao. Xe cộ, bao gồm cả một chiếc xe bus của trường học và một xe tải chở than đá, lao đến từ đủ hướng, trả lời cho câu hỏi của cô.
“Thật là một phép màu khi cô chưa tự giết chết mình đấy,” Johnny nói giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Nào sang bên đây. Từ bây giờ em sẽ lái xe.”
“Đây là xe cô, và…”
“Sang đi.” Hắn đã ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại rồi đi vòng qua mũi xe. Rachel nhìn hắn chằm chằm qua kính chắn gió, sực nhớ ra những người khác đang ở trong những chiếc xe xung quanh họ, cô cắn môi, tháo dây an toàn, rồi vụng về bò qua bảng điều khiển. Nếu cô vẫn cứng đầu cứng cổ bám lấy ghế lái, còn Johnny đứng trên đường tranh luận với cô thì có lẽ một số người lắm chuyện sẽ gọi cảnh sát cũng nên.
“Muốn uống gì không?” Johnny hỏi khi hắn vào xe, hất đầu về phía cửa hàng 7-Eleven. Họ đã lỡ mất đèn xanh để sang bên đó, và đằng sau họ, những chiếc ô tô cáu kỉnh đã bắt đầu nhấn còi inh ỏi.
“Không, cảm ơn,” Rachel nói, bực bội vì bị tước mất quyền làm chủ chính chiếc xe của mình, cô quyết tâm để hắn nhận ra điều đó.
“Chà, em lại muốn uống.” Đã đến lượt họ đi. Johnny lao qua đường đến bãi đỗ xe của cửa hàng 7-Eleven và dừng lại. Tốc độ lái xe đó đủ làm Rachel bám chặt lấy chỗ để tay bên cạnh.
“Về chuyện lái xe của cô...” Cô tức tối nói, nhưng hắn đã ra khỏi xe. Cô càng giận sôi lên, nhìn hắn biến mất trong cửa hàng.
Mấy phút sau, hắn bước lên quầy thanh toán để tính tiền. Hắn đang đùa với nhân viên thu ngân, và sự tức giận của cô như bay biến đi gần hết khi cô chiêm ngưỡng cơ thể cao to, khỏe mạnh của hắn và độ bó của chiếc quần jean. Rồi sự căng thẳng khó hiểu trong tư thế của hắn xuất hiện. Dù hắn có nói gì với nhân viên thu ngân thì đó cũng không phải lời nói đùa nữa.
Hắn ném thứ gì đó xuống quầy, cầm túi đồ lên, rồi lao ra chỗ chiếc xe. Rachel lặng lẽ nhận túi đồ hắn ném vào cô qua cửa sổ - vài lon Coke và hai túi Twinkles [2] – không nói gì cho đến khi chiếc xe lại lăn bánh, lùi ngược về đằng sau với một đường cua nhanh, rộng, rồi lao ra dòng xe cộ với tiếng bánh xe rít lên làm cô phải cau mày.
[2] Một loại bánh kem của Mỹ.
“Có chuyện gì thế?” Rachel hỏi khi họ đã có vẻ đi an toàn trên đường, và may mắn thay, cô đã có thể thư giãn một chút.
“Điều gì khiến cô nghĩ rằng đã có chuyện?” Câu nói vang lên qua kẽ răng, đi kèm với ánh mắt lóe lên, cô có thể thấy những múi cơ co cụm lại dưới tai hắn.
“Cứ cho đó là trực giác của phụ nữ đi.”
Câu trả lời khô khốc đó làm cô nhận thêm một cái liếc xéo nữa, đỡ hung tợn hơn cái trước.
“Thằng chó đó không lấy tiền của em.”
“Ồ.” Cô đột nhiên nhận ra nhân viên thu ngân là Jeff Skaggs. Rachel sẽ nhận ra cậu ta ngay nếu thực sự nhìn đến cậu ta, nếu như sự chú ý của cô không tập trung cả vào Johnny. Không phải cô định báo cho Johnny rằng người đó là Jeff, nếu hắn chưa biết.
Johnny là một người đàn ông có lòng tự trọng, đã chịu cay đắng trước những người dân trong thị trấn, với cơn tức giận điên cuồng mà nhiều năm trước đây cô đã từng chứng kiến một hai lần. Hắn đã bị đối xử thật hung bạo, từ mọi phía. Mặc dù hắn đã chấp nhận nó mà không bộc lộ nhiều oán hận, nhưng cô đang bắt đầu lo sợ rằng hắn đã sắp đến giới hạn của sức chịu đựng rồi. Một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ, cô e là vậy, và cô chỉ mong là khi đó mình đang ở gần hắn để có thể phần nào giải quyết hậu quả.
“Em không giết Marybeth,” Johnny hung dữ nói, mắt hắn dán vào đường đi. “Em vô tội y như thằng khốn trong cửa hàng đó, và cô biết không? Dù em có vô tội hay không, chuyện đó cũng chẳng liên quan chó gì đến ai cả. Cô có biết em đã lấy bằng đại học ở trong tù không? Phải, về văn học so sánh, mong là nó có ích gì đó cho em. Em cũng làm ăn được trong đó. Có nhớ ngày xưa em từng hút thuốc không? Chà, em bỏ, vì thuốc lá là thứ tiền mà nhờ vào đó nhà tù vận hành được. Em tích trữ và bán thuốc lá, rồi em mua thêm bằng tiền thu được, rồi lại bán. Chẳng mấy chốc mọi người gọi em là thằng Thuốc lá, và em làm ăn rất ổn. Em kiếm được tiền và tiết kiệm, để khi ra tù có tiền mà tiêu pha. Sau những việc họ làm với em, em vẫn sống sót. Nhưng việc đó không nên xảy ra, không đáng xảy ra, có điều là người ta không bao giờ nhìn được quá sống mũi. Em là một thằng Harris, vì thế em không tốt, vì thế em có thể giết người, vì thế mà do em thừa nhận mình là người cuối cùng ở cùng Marybeth Edwards, nên em hẳn đã giết cô ta. Có điều là em không làm.”
Hắn lái xe ra khỏi đường lên một làn hẹp hơn và dốc, cắt qua một khu rừng rậm. Vài phút sau họ hiện ra dưới những lớp cây cối trên đầu và đỗ lại trước mép của một cái hồ nhỏ lung linh với những con vịt đang nhẹ nhàng bơi trên mặt nước. Màu nước xanh trong mát, màu lông vịt xanh lục và nâu óng ánh, màu những ngọn cây xanh lục sáng chan hòa ánh nắng và những bóng râm sâu thẳm, bí ẩn tỏa xuống từ đám thông làm khung cảnh đáng yêu đến mức nếu họ chỉ nhìn lướt qua thì thật là đáng hổ thẹn.
Johnny vẫn tiếp tục nhìn trừng trừng về phía trước, tay hắn siết chặt lấy vô lăng. Rachel ngồi yên lặng bên cạnh hắn, nhìn hắn đầy âu yếm, nhưng hắn không bao giờ nhìn cô như vậy.
“Hồi vào đó, em mới mười chín tuổi. Một thằng con trai. Một thằng con trai tự phụ và sợ hãi, sợ đến mức em đã nghĩ là mình sẽ nôn mửa khi lần đầu tiên bước vào tòa nhà đó, nghe tiếng những cánh cửa kim loại đó đóng sầm sau lưng, nghe tiếng những tù nhân huýt sáo và giậm chân khi em bước qua, như thể em là súc thịt tươi vậy. Cô có biết em thường nhận được thư của người hâm mộ khi ở trong đó không? Từ các cô gái ấy. Em được mời chào đủ thứ, kể cả hôn nhân. Một cô ký là ‘em của anh mãi mãi’ viết cho em hàng tuần. Hình như họ nghĩ rằng bị ném vào tù vì tội giết người là quyến rũ lắm. Em nghĩ một vài người còn nhầm em với một ngôi sao nhạc rock chó chết nào đó.”
Hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vô định. Rachel cắn môi nhưng không nói gì, biết rằng còn nhiều điều hắn muốn, không, hắn cần nói với cô.
“Cô biết điều tồi tệ nhất khi ở tù là gì không? Đó là chuyện kéo bè kết cánh. Từ lúc bọn em thức dậy đến lúc họ nhốt bọn em vào buồng giam và tắt đèn, có những thằng khốn luôn luôn bảo bọn em phải làm này làm nọ. Và không có sự riêng tư. Không bao giờ có sự riêng tư, cho bất cứ điều gì.”
Lần này hắn ngừng lại lâu hơn. Đúng lúc Rachel định đưa tay ra đặt lên vai, lên đầu gối hay bất kỳ chỗ nào để chạm vào hắn, để hắn nhớ rằng cô đang ở đó, rằng cô quan tâm đến hắn, thì hắn đột nhiên nhìn cô thật nhanh. Sau đó hắn lại đưa mắt đi, tập trung vào cái hồ.
“Chó thật, không phải, đó không phải là điều tồi tệ nhất. Cô muốn biết điều tồi tệ nhất là gì không? Hồi vào đó em tưởng mình ghê gớm lắm. Em nghĩ sẽ chẳng có ai dám bỡn cợt với mình. Chà, em đã nhầm. Ngày thứ ba trong tù, bốn thằng vây lấy em trong nhà tắm.
Chúng nó lật úp người em xuống, quan hệ qua hậu môn với em. Sau đó chúng nói rằng từ đó trở đi, em sẽ là mụ đàn bà khốn kiếp của chúng nó. Em đau lắm, vì cô biết không, chúng nó đánh cho em vãi ra quần trước. Em đã rơi vào khủng hoảng, y như một đứa bé gặp phải chuyện gì đó làm tiêu ma mọi niềm kiêu hãnh, mọi sự can đảm trong nó. Và em sợ.
Nhưng khi đã gượng lại được, em quyết định rằng chuyện đó sẽ không lặp lại nữa, rằng chúng sẽ phải giết em trước. Khi em làm thế, mọi nỗi sợ hãi biến mất. Em sẽ thắng, hoặc là em sẽ chết. Chỉ đơn giản thế thôi, và lúc đó em không quan tâm xem cái nào hơn cái nào.
Em ăn cắp một cái thìa trong bếp và mài nó cho đến khi một cạnh sắc như dao cạo. Rồi em chờ đợi. Khi chúng vây lấy em lần nữa - chúng cười to, những thằng khốn đó, gọi em là em yêu, tình yêu bé nhỏ - em đã sẵn sàng. Em cắt chúng nó như cắt bí ngô. Và những thằng khốn đó không bao giờ dám làm phiền em nữa.”
Hắn lại hít vào một hơi sâu run rẩy nữa. Sau đó liếc nhìn Rachel, tay vẫn vòng quanh vô lăng.
“Giờ thì cô biết rồi đấy.” Hắn nói đơn giản, nhưng những điều trong mắt hắn không hề đơn giản. Chúng chất chứa đầy nỗi đau và nhục nhã, và cả một niềm kiêu hãnh đầy mệt mỏi và cảnh giác. Rachel nhìn và thấy tim cô như vỡ ra vì hắn. Tất cả trí não của cô, tất cả bản năng tự vệ của cô, biến mất trong giây phút đó.
Cô tháo dây an toàn, quỳ một đầu gối lên ghế, vươn lên và cùng lúc xoay người. Đặt một tay lên vai hắn để lấy thăng bằng, cô nghiêng đầu và tặng hắn một nụ hôn nhẹ, vụng về.
Khi tay hắn đưa lên để đỡ cô, khi hắn kéo cô vào vòng tay chặt hơn, cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Giờ thì anh biết rồi đấy,” cô nói.
“Chào Johnny,” cô nói với giọng đĩnh đạc nhất có thể. Ánh nắng mặt trời tỏa sáng trên mái tóc đen của hắn, và đôi mắt màu xanh dương như sáng lên tương phản với nước da màu đồng, trông hắn đủ đẹp trai để làm một cô bé mới lớn choáng váng. May mắn thay, cô không phải là một cô bé. Cô vẫn bình tĩnh như thường, mặc dù đầu gối đang run bắn. “Em phải ở chỗ làm mới đúng chứ?”
“Em nghỉ chiều nay. Zeigler rất vui mừng vì được thoát khỏi em.” Mắt hắn nheo lại trước vẻ thờ ơ cố ý của cô. Rachel phải cố lắm mới không cụp mắt lại trước tia nhìn săm soi ấy. Thật kỳ lạ, cô cảm thấy mình như một cô gái mới lớn, trẻ và ngốc nghếch như Gretta, Allison và Molly. Những cô bé đó đang chụm đầu vào nhau trên một chiếc Subaru màu vàng mà cô nghĩ là xe mới của Allison. Chúng đang nói liên thanh trong lúc nhìn cô giáo với gã trai xấu khét tiếng nhất thị trấn. Lúc đó Johnny mới là người trông có vẻ người lớn hơn, có vẻ làm chủ tình huống hơn. Ra¬chel nhận ra rằng bằng việc ngủ với hắn, cô đã làm cho quan hệ giữa họ thay đổi hoàn toàn.
“Dạo này không nghe điện thoại à?” Hắn hỏi, giọng có vẻ thoải mái nhưng có điều gì đó không phải như vậy trong mắt hắn.
“Sao cơ?” Cô cau mày với hắn, bối rối.
“Từ lúc tỉnh dậy và phát hiện ra cô đã chuồn đi, em đã gọi cho cô sáu lần. Thậm chí lúc mười giờ đêm, cô cũng không ở nhà, và em thấy chuyện đó khá khó tin.”
“Cô không biết em gọi.”
“Rất vui vì được biết điều đó.” Một chút căng thẳng quanh miệng hắn đã biến mất. “Em nghĩ là mẹ cô không thích em.”
“Em nói chuyện với mẹ cô rồi à?”
“Nếu cô muốn cho là như vậy. Những cuộc nói chuyện giữa mẹ cô và em thường diễn ra theo kiểu: Em nói, ‘Johnny Harris đây. Tôi có thể nói chuyện với Rachel được không?’ và bà ấy nói, ‘Nó không ở đây,’ bằng giọng rất lạnh lùng, rồi gác máy. Em nghĩ chắc là cô bảo bà ấy nói thế.”
“Đâu có.”
“Vậy là không phải cô tìm mọi cách để tránh mặt em ư?”
Rachel ngước lên nhìn vào đôi mắt màu xanh dương thấu suốt đó, lưỡng lự, rồi thở dài.
“Ừm, có lẽ là một chút.”
“Em cũng nghĩ thế.” Johnny gật đầu, khoanh tay trước ngực, vẫn nhìn cô trầm ngâm. “Câu hỏi là, tại sao? Vì tối hôm đó em đã cư xử như một thằng điên, hay là vì chúng ta đã làm tình?”
Trước câu hỏi thẳng của hắn, cộng thêm ánh mắt chằm chằm như đang nhìn thấu tâm hồn cô, Rachel đỏ mặt tía tai. Nhưng cô cảm thấy mặc dù lời nói và thái độ tỏ vẻ thờ ơ, chuyện hắn đã dốc hết cõi lòng với cô, dụi đầu vào lòng cô, cũng làm hắn xấu hổ một cách sâu sắc. Cô thấy không chịu nổi việc hắn phải xấu hổ như thế.
“Em không hề cư xử... cư xử một cách ngốc nghếch,” Rachel kiên định nói.
“À.” Johnny nở một nụ cười chậm rãi, ấm áp và quyến rũ khiến bên trong Rachel nhộn nhạo rất buồn cười, sau đó hắn với tay ra cầm lấy chồng sách vở giấy tờ trên tay cô trước khi cô kịp nhận ta hắn định làm gì!
“Em đang làm gì thế?”
Hắn đặt đồ của cô lên một cái giá đằng sau chiếc ghế da xe máy và chằng chúng lại bằng những sợi dây cao su dày sáng màu.
“Lên đi.” Buộc sách cẩn thận xong, hắn quay lại và đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm màu bạc sáng bóng.
“Sao cơ? Không được!” Cô máy móc nhận cái mũ, nhưng mắt cô nhìn chằm chằm từ hắn sang cái xe máy như thể hắn đã mất trí.
“Lên đi, Rachel. Không thì chúng ta sẽ nói tiếp câu chuyện thú vị này ngay ở đây, để cho mấy đứa học sinh đang cười rúc rích của cô săm soi.”
“Cô không thể ngồi với em trên cái… cái này được!”
“Nó là một cái xe máy, không phải là cái thứ gì cả. Cô chưa bao giờ lái một cái như thế à?”
“Chắc chắn là chưa rồi!”
Hắn lắc đầu với cô, rồi lấy cái mũ đang treo trên ghế đồng của mình. “Cô giáo tội nghiệp ơi, cứ nghĩ là mình đang thu thập kinh nghiệm giáo dục đi. Lên thôi.”
“Cô nói là không, và cô nói thật đấy. Cô đang mặc váy, lạy Chúa.”
“Em để ý rồi, và rất đẹp nữa. Tuy nhiên, em nghĩ cô nên thử làm cho nó ngắn đi một chút nữa. Chân cô đẹp lắm.” Hắn vừa đội mũ vừa nói.
“Johnny...”
“Cô Grant, cô ổn chứ? Chúng em đến giúp cô nhé.” Allison gọi to. Ba đứa con gái đang túm tụm lại bên cạnh chiếc Subaru vàng, vẻ mặt hồi hộp trong khi luân phiên lúc thì nhìn Rachel và Johnny lúc thì túm lại hội ý.
“Cô ổn, Allison ạ. Các em cứ đi đi. Anh Harris là học sinh cũ của cô,” Rachel đáp lại. Nỗ lực trấn an của cô bị nụ cười chế nhạo của Johnny với ba cô gái lấn át.
“Chúng nghĩ là em đang lừa bắt cô đi đấy.”
“Không phải vậy à?” Câu đáp trả của Rachel gay gắt.
Johnny có vẻ ngạc nhiên, sau đó từ từ cười toe toét. “Em nghĩ là vậy. Cô lên xe được không, Rachel? Thử nghĩ xem việc cô trở về nguyên vẹn sẽ tác động thế nào đến hình ảnh của em trước công chúng.”
“Cô sẽ không đi đâu bằng chiếc mô tô đó. Dù cô có muốn, dù cô ăn mặc phù hợp, cô cũng không thể leo lên sau xe em ngay tại trường này và biến mất trước mặt học sinh của cô được. Hội đồng nhà trường sẽ không bao giờ cho qua đâu - họ sẽ nói với ông James.”
“Ông ấy vẫn làm hiệu trưởng à?”
“Phải.”
“Hiểu rồi. Chỉ có điều tốt đẹp mới chết sớm thôi. Rachel...”
Rachel thở dài. “Được rồi. Cô chấp nhận là chúng ta cần nói chuyện. Nhưng cô không đi bằng cái xe máy này đâu. Xe cô ở đằng kia. Cô đi bằng xe của cô, nếu không thì không đi đâu cả.”
Johnny cúi xuống nhìn cô, nhún vai, rồi bỏ mũ bảo hiểm ra. “Bánh xe vẫn là bánh xe thôi,”
hắn nói.
Câu nói đó làm Rachel mỉm cười. “Là một trong số những học sinh giỏi nhất của cô, nhưng ngữ pháp của em tệ kinh khủng.”
“Ngữ pháp không bao giờ là thế mạnh của em, nhớ không? Em giỏi... những cái khác hơn.”
Hiểu được lời nói bóng gió đó, Rachel cảm thấy mặt mình đỏ lựng. May mắn thay, hắn đã quay đi để tháo đồ của cô từ sau xe ra nên không thấy cô bối rối.
“Cô vẫn làm thơ chứ?” Hắn ngoái lại hỏi, tay vẫn đang bận tháo dây cao su.
Rachel cứng họng, mắt nhìn chằm chằm vào tấm lưng của hắn. Cô quên mất là nhiều năm trước cô đã để lộ bản thân mình với hắn nhiều đến thế nào, khi hắn vẫn còn là cậu học sinh cô quý mến.
“Cô ngạc nhiên là em vẫn nhớ đấy,” Rachel chậm rãi nói.
Hắn đã ôm sách vở của cô trong tay, rồi quay lại đối diện với cô. “Cô ngạc nhiên à? Cô không nên thế mới phải. Em nhớ tất cả mọi điều nhỏ nhất về cô, cô giáo ạ.”
Ánh mắt họ nhìn nhau một lúc. Sau đó, Rachel, bối rối hơn bất cứ lúc nào, quay đi và bước về phía chiếc xe của mình.
Cô nhận thức rất rõ rằng hắn đang ở đó, đi theo sau cô, tay ôm đầy đống sách vở của cô - và cô cũng cảm thấy ánh mắt kinh ngạc của ba cô gái - chúng đã chứng kiến toàn bộ hành động của họ. May mắn thay, bãi đỗ xe của giáo viên vắng y như bên học sinh. Cô ghét đối diện với viễn cảnh phải giới thiệu những đồng nghiệp hay phê phán với Johnny.
Rachel hít mấy hơi thật sâu để lấy lại thăng bằng, sau đó khởi động xe. Johnny đặt đồ của cô vào ghế sau. Hắn cởi áo khoác ra rồi ném vào đó luôn, để lộ ra chiếc áo phông cotton quen thuộc, rồi trượt vào bên cạnh cô. Cô muốn có một phút được ở một mình để thoa lại chút son và đánh lại phấn, vì kinh nghiệm cho cô biết đến cuối ngày, lớp trang điểm mà cô thoa lên mặt đã phai đi lâu lắm rồi. Nhưng rồi cô nghĩ chuyện đó không quan trọng lắm.
Một chút phấn và son sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến một ngày trong ba mươi tư năm của cô, chúng cũng chẳng làm cô đẹp hơn chút nào trong mắt hắn. Trang phục của cô gồm một chiếc áo len cotton ngắn tay màu trắng với những bông hồng màu hồng phấn in chìm ngang qua ngực kết hợp với chiếc váy ngắn xếp ly dài ngang đầu gối hợp tông, trên đó cũng in những bông hoa hồng phấn giống áo len, trông chúng không được hợp thời cho lắm, nhưng rõ ràng là chúng rất hợp với nghề nghiệp của cô. Kể cả đôi giày đế nềm màu xanh nước biển và đôi hoa tai nhỏ bằng ngọc trai cô đang đeo nữa. Trông cô đúng là mình, một cô giáo cấp ba dạy tiếng Anh ngoài ba mươi tuổi ở một thị trấn nhỏ. Johnny cứ như là đã nhầm chỗ khi ngồi bên cạnh cô cũng như chiếc xe máy của hắn đang đỗ bên cạnh chiếc Maxima xanh dương ôn hòa của cô.
Cả hai người đều vẫy tay với mấy cô gái đang há hốc miệng khi họ lái xe ra khỏi bãi đỗ.
“Em không nên đến trường cô,” Rachel nói, biết rằng ngày mai tin đồn sẽ bám theo từng bước chân cô.
“Nếu đất mà cũng chẳng chịu trời thì [1]…” Johnny nhún vai nói. Bằng giọng nhẹ nhàng đầy cẩn trọng không che giấu được sự nghiêm túc trong câu hỏi, hắn nói thêm, “Xấu hổ với em hả, Rachel?”
[1] Nguyên văn: “If Muhammad won’t come to the mountain...” xuất phát từ câu ngạn ngữ “If the mountain will not come to Muhammad, then Muhammad must come to the mountain” (Nếu núi không đến Muhammad, thì Muhammad phải đến với ngọn núi thôi).
Rachel liếc nhìn hắn, xúc động vì điều gì đó trong giọng nói của hắn cho cô biết câu trả lời của mình rất quan trọng. Dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ xe, khuôn mặt nhìn nghiêng ba phần tư của hắn trông đẹp trai đến nỗi cô không thở nổi. Trước đó cô chưa bao giờ nhận ra là những đường nét của hắn lại hoàn hảo đến thế. Vầng trán cao ngạo, xương gò má cao, chiếc mũi dài, thẳng với sống mũi nhỏ, cằm vuông, râu cạo sạch sẽ trông rất thanh lịch. Bổ sung thêm vào đó là khuôn miệng đẹp, hơi cong lên của hắn và sức sống âm ỉ trong đôi mắt màu xanh khói dưới hàng lông mày thẳng rậm màu đen. Trông hắn đẹp trai đến lạ thường. Và đẹp trai không chỉ vì cô đang ngầm so sánh hắn với những người đàn ông khác ở Tylerville.
“Dừng lại!” Johnny đột ngột gầm lên, mắt hắn chuyển từ cô sang đường đi, tay hắn giơ lên chống vào bảng đồng hồ. Tiếng hét đó cắt đứt dòng suy nghĩ của Rachel và làm cô đạp vào chân phanh mạnh đến nỗi nếu không có dây an toàn thì họ đã tung về phía trước.
“Cái gì thế?” Rachel khổ sở hỏi. Cô nhìn quanh và phát hiện ra họ đã phanh gấp và dừng lại trước ngã tư đằng trước cửa hàng 7-Eleven không xa trường học là bao. Xe cộ, bao gồm cả một chiếc xe bus của trường học và một xe tải chở than đá, lao đến từ đủ hướng, trả lời cho câu hỏi của cô.
“Thật là một phép màu khi cô chưa tự giết chết mình đấy,” Johnny nói giữa hai hàm răng nghiến chặt. “Nào sang bên đây. Từ bây giờ em sẽ lái xe.”
“Đây là xe cô, và…”
“Sang đi.” Hắn đã ra khỏi xe, đóng sầm cửa lại rồi đi vòng qua mũi xe. Rachel nhìn hắn chằm chằm qua kính chắn gió, sực nhớ ra những người khác đang ở trong những chiếc xe xung quanh họ, cô cắn môi, tháo dây an toàn, rồi vụng về bò qua bảng điều khiển. Nếu cô vẫn cứng đầu cứng cổ bám lấy ghế lái, còn Johnny đứng trên đường tranh luận với cô thì có lẽ một số người lắm chuyện sẽ gọi cảnh sát cũng nên.
“Muốn uống gì không?” Johnny hỏi khi hắn vào xe, hất đầu về phía cửa hàng 7-Eleven. Họ đã lỡ mất đèn xanh để sang bên đó, và đằng sau họ, những chiếc ô tô cáu kỉnh đã bắt đầu nhấn còi inh ỏi.
“Không, cảm ơn,” Rachel nói, bực bội vì bị tước mất quyền làm chủ chính chiếc xe của mình, cô quyết tâm để hắn nhận ra điều đó.
“Chà, em lại muốn uống.” Đã đến lượt họ đi. Johnny lao qua đường đến bãi đỗ xe của cửa hàng 7-Eleven và dừng lại. Tốc độ lái xe đó đủ làm Rachel bám chặt lấy chỗ để tay bên cạnh.
“Về chuyện lái xe của cô...” Cô tức tối nói, nhưng hắn đã ra khỏi xe. Cô càng giận sôi lên, nhìn hắn biến mất trong cửa hàng.
Mấy phút sau, hắn bước lên quầy thanh toán để tính tiền. Hắn đang đùa với nhân viên thu ngân, và sự tức giận của cô như bay biến đi gần hết khi cô chiêm ngưỡng cơ thể cao to, khỏe mạnh của hắn và độ bó của chiếc quần jean. Rồi sự căng thẳng khó hiểu trong tư thế của hắn xuất hiện. Dù hắn có nói gì với nhân viên thu ngân thì đó cũng không phải lời nói đùa nữa.
Hắn ném thứ gì đó xuống quầy, cầm túi đồ lên, rồi lao ra chỗ chiếc xe. Rachel lặng lẽ nhận túi đồ hắn ném vào cô qua cửa sổ - vài lon Coke và hai túi Twinkles [2] – không nói gì cho đến khi chiếc xe lại lăn bánh, lùi ngược về đằng sau với một đường cua nhanh, rộng, rồi lao ra dòng xe cộ với tiếng bánh xe rít lên làm cô phải cau mày.
[2] Một loại bánh kem của Mỹ.
“Có chuyện gì thế?” Rachel hỏi khi họ đã có vẻ đi an toàn trên đường, và may mắn thay, cô đã có thể thư giãn một chút.
“Điều gì khiến cô nghĩ rằng đã có chuyện?” Câu nói vang lên qua kẽ răng, đi kèm với ánh mắt lóe lên, cô có thể thấy những múi cơ co cụm lại dưới tai hắn.
“Cứ cho đó là trực giác của phụ nữ đi.”
Câu trả lời khô khốc đó làm cô nhận thêm một cái liếc xéo nữa, đỡ hung tợn hơn cái trước.
“Thằng chó đó không lấy tiền của em.”
“Ồ.” Cô đột nhiên nhận ra nhân viên thu ngân là Jeff Skaggs. Rachel sẽ nhận ra cậu ta ngay nếu thực sự nhìn đến cậu ta, nếu như sự chú ý của cô không tập trung cả vào Johnny. Không phải cô định báo cho Johnny rằng người đó là Jeff, nếu hắn chưa biết.
Johnny là một người đàn ông có lòng tự trọng, đã chịu cay đắng trước những người dân trong thị trấn, với cơn tức giận điên cuồng mà nhiều năm trước đây cô đã từng chứng kiến một hai lần. Hắn đã bị đối xử thật hung bạo, từ mọi phía. Mặc dù hắn đã chấp nhận nó mà không bộc lộ nhiều oán hận, nhưng cô đang bắt đầu lo sợ rằng hắn đã sắp đến giới hạn của sức chịu đựng rồi. Một ngày nào đó nó sẽ bùng nổ, cô e là vậy, và cô chỉ mong là khi đó mình đang ở gần hắn để có thể phần nào giải quyết hậu quả.
“Em không giết Marybeth,” Johnny hung dữ nói, mắt hắn dán vào đường đi. “Em vô tội y như thằng khốn trong cửa hàng đó, và cô biết không? Dù em có vô tội hay không, chuyện đó cũng chẳng liên quan chó gì đến ai cả. Cô có biết em đã lấy bằng đại học ở trong tù không? Phải, về văn học so sánh, mong là nó có ích gì đó cho em. Em cũng làm ăn được trong đó. Có nhớ ngày xưa em từng hút thuốc không? Chà, em bỏ, vì thuốc lá là thứ tiền mà nhờ vào đó nhà tù vận hành được. Em tích trữ và bán thuốc lá, rồi em mua thêm bằng tiền thu được, rồi lại bán. Chẳng mấy chốc mọi người gọi em là thằng Thuốc lá, và em làm ăn rất ổn. Em kiếm được tiền và tiết kiệm, để khi ra tù có tiền mà tiêu pha. Sau những việc họ làm với em, em vẫn sống sót. Nhưng việc đó không nên xảy ra, không đáng xảy ra, có điều là người ta không bao giờ nhìn được quá sống mũi. Em là một thằng Harris, vì thế em không tốt, vì thế em có thể giết người, vì thế mà do em thừa nhận mình là người cuối cùng ở cùng Marybeth Edwards, nên em hẳn đã giết cô ta. Có điều là em không làm.”
Hắn lái xe ra khỏi đường lên một làn hẹp hơn và dốc, cắt qua một khu rừng rậm. Vài phút sau họ hiện ra dưới những lớp cây cối trên đầu và đỗ lại trước mép của một cái hồ nhỏ lung linh với những con vịt đang nhẹ nhàng bơi trên mặt nước. Màu nước xanh trong mát, màu lông vịt xanh lục và nâu óng ánh, màu những ngọn cây xanh lục sáng chan hòa ánh nắng và những bóng râm sâu thẳm, bí ẩn tỏa xuống từ đám thông làm khung cảnh đáng yêu đến mức nếu họ chỉ nhìn lướt qua thì thật là đáng hổ thẹn.
Johnny vẫn tiếp tục nhìn trừng trừng về phía trước, tay hắn siết chặt lấy vô lăng. Rachel ngồi yên lặng bên cạnh hắn, nhìn hắn đầy âu yếm, nhưng hắn không bao giờ nhìn cô như vậy.
“Hồi vào đó, em mới mười chín tuổi. Một thằng con trai. Một thằng con trai tự phụ và sợ hãi, sợ đến mức em đã nghĩ là mình sẽ nôn mửa khi lần đầu tiên bước vào tòa nhà đó, nghe tiếng những cánh cửa kim loại đó đóng sầm sau lưng, nghe tiếng những tù nhân huýt sáo và giậm chân khi em bước qua, như thể em là súc thịt tươi vậy. Cô có biết em thường nhận được thư của người hâm mộ khi ở trong đó không? Từ các cô gái ấy. Em được mời chào đủ thứ, kể cả hôn nhân. Một cô ký là ‘em của anh mãi mãi’ viết cho em hàng tuần. Hình như họ nghĩ rằng bị ném vào tù vì tội giết người là quyến rũ lắm. Em nghĩ một vài người còn nhầm em với một ngôi sao nhạc rock chó chết nào đó.”
Hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vô định. Rachel cắn môi nhưng không nói gì, biết rằng còn nhiều điều hắn muốn, không, hắn cần nói với cô.
“Cô biết điều tồi tệ nhất khi ở tù là gì không? Đó là chuyện kéo bè kết cánh. Từ lúc bọn em thức dậy đến lúc họ nhốt bọn em vào buồng giam và tắt đèn, có những thằng khốn luôn luôn bảo bọn em phải làm này làm nọ. Và không có sự riêng tư. Không bao giờ có sự riêng tư, cho bất cứ điều gì.”
Lần này hắn ngừng lại lâu hơn. Đúng lúc Rachel định đưa tay ra đặt lên vai, lên đầu gối hay bất kỳ chỗ nào để chạm vào hắn, để hắn nhớ rằng cô đang ở đó, rằng cô quan tâm đến hắn, thì hắn đột nhiên nhìn cô thật nhanh. Sau đó hắn lại đưa mắt đi, tập trung vào cái hồ.
“Chó thật, không phải, đó không phải là điều tồi tệ nhất. Cô muốn biết điều tồi tệ nhất là gì không? Hồi vào đó em tưởng mình ghê gớm lắm. Em nghĩ sẽ chẳng có ai dám bỡn cợt với mình. Chà, em đã nhầm. Ngày thứ ba trong tù, bốn thằng vây lấy em trong nhà tắm.
Chúng nó lật úp người em xuống, quan hệ qua hậu môn với em. Sau đó chúng nói rằng từ đó trở đi, em sẽ là mụ đàn bà khốn kiếp của chúng nó. Em đau lắm, vì cô biết không, chúng nó đánh cho em vãi ra quần trước. Em đã rơi vào khủng hoảng, y như một đứa bé gặp phải chuyện gì đó làm tiêu ma mọi niềm kiêu hãnh, mọi sự can đảm trong nó. Và em sợ.
Nhưng khi đã gượng lại được, em quyết định rằng chuyện đó sẽ không lặp lại nữa, rằng chúng sẽ phải giết em trước. Khi em làm thế, mọi nỗi sợ hãi biến mất. Em sẽ thắng, hoặc là em sẽ chết. Chỉ đơn giản thế thôi, và lúc đó em không quan tâm xem cái nào hơn cái nào.
Em ăn cắp một cái thìa trong bếp và mài nó cho đến khi một cạnh sắc như dao cạo. Rồi em chờ đợi. Khi chúng vây lấy em lần nữa - chúng cười to, những thằng khốn đó, gọi em là em yêu, tình yêu bé nhỏ - em đã sẵn sàng. Em cắt chúng nó như cắt bí ngô. Và những thằng khốn đó không bao giờ dám làm phiền em nữa.”
Hắn lại hít vào một hơi sâu run rẩy nữa. Sau đó liếc nhìn Rachel, tay vẫn vòng quanh vô lăng.
“Giờ thì cô biết rồi đấy.” Hắn nói đơn giản, nhưng những điều trong mắt hắn không hề đơn giản. Chúng chất chứa đầy nỗi đau và nhục nhã, và cả một niềm kiêu hãnh đầy mệt mỏi và cảnh giác. Rachel nhìn và thấy tim cô như vỡ ra vì hắn. Tất cả trí não của cô, tất cả bản năng tự vệ của cô, biến mất trong giây phút đó.
Cô tháo dây an toàn, quỳ một đầu gối lên ghế, vươn lên và cùng lúc xoay người. Đặt một tay lên vai hắn để lấy thăng bằng, cô nghiêng đầu và tặng hắn một nụ hôn nhẹ, vụng về.
Khi tay hắn đưa lên để đỡ cô, khi hắn kéo cô vào vòng tay chặt hơn, cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Giờ thì anh biết rồi đấy,” cô nói.
Tác giả :
Karen Robards