Mùa Hè Của Diệp Xuyên
Chương 42
Diệp Xuyên lựa được một ít cá tôm trong mấy món sang trọng, gắng gượng ăn lưng lửng dạ.
Kỳ thực cậu không thể nào thích được mấy thứ hải sản dễ hư hỏng này, ăn nhiều dạ dày và đường ruột sẽ chẳng dễ chịu.
Hương vị là một chuyện, chủ yếu là khi ăn vô cùng phiền toái.
Diệp Xuyên cảm thấy mình chính là một tên siêu lười, bất luận là món gì, chỉ cần bên ngoài có một lớp vỏ, rất khó để khơi dậy hứng thú ăn uống của cậu.
Món chính ở Hải Vị là bánh sủi cảo đủ các loại nhân bằng hải sản.
Đây cũng là món Kiều Mẫn thích nhất.
Nhưng phải đối mặt với một bàn ăn chất chồng những đĩa bánh sủi cảo hải sản, Diệp Xuyên bất giác nhớ Hắc Lục từng dẫn cậu đi ăn mì được kéo bằng tay, nước súp thơm lừng, sợi mì cũng mềm dai vừa phải, có thể nói là tay nghề rất cao.
Diệp Xuyên cảm thấy ngoại trừ quán mì thịt bò Trương Đại Bát, đây là nơi có món mì ngon nhất mà cậu được ăn ở B thị.
“Ăn mực ích thận bổ tì, bồi bổ khí huyết, còn có tác dụng phòng ngừa ung thư.”
Lý Hành Tung vừa gắp sủi cảo cho Kiều Mẫn, vừa nhiệt tình giới thiệu, “Loại bánh sủi cảo mực này đặc biệt thích hợp với phụ nữ.
Dì ăn nhiều một chút.”
Kiều Mẫn có vẻ rất cao hứng, cười tủm tỉm nói: “Hương vị rất ngon, mọi người nếm thử đi.”
Lý Hành Tung xoay người gắp một cái để vào đĩa cho Diệp Xuyên, “Nếm thử xem.”
Diệp Xuyên vội vàng nói: “Cám ơn Lý ca, em tự gắp được mà.”
Lý Hành Tung cười thực ôn hòa, “Em ăn nhiều một chút, vừa đi học lại vừa làm thêm, phải biết chăm sóc bản thân chứ.”
Dư quang khóe mắt của Diệp Xuyên thoáng trông thấy Diệp Thời Phi đang cắn chiếc đũa cười tủm tỉm nhìn một màn này, da đầu bất giác hơi run lên.
Cậu biết bất luận là ánh mắt hay ngôn ngữ cơ thể của Diệp Thời Phi đều biểu hiện vô cùng thân mật, cứ như việc Lý Hành Tung và người thân trong nhà mình gặp nhau gần gũi vui vẻ thực khiến hắn cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nhưng chẳng biết tại sao, Diệp Xuyên không thể nhìn vào ánh mắt của hắn.
Đó là một loại cảm giác rất kì lạ, cũng như khi thấy trên lầu có vật gì rơi xuống sẽ né tránh theo bản năng, đi đường gặp vũng nước thì tự động lách qua.
Một loại cảm giác không thể hiểu được, giống như trực giác bản năng.
Dường như chỉ sợ liếc mắt nhìn qua một cái, sẽ thấy điều mà mình luôn muốn phủ nhận.
Nói chính xác hơn, chính là cậu muốn trốn tránh một sự thật.
Diệp Xuyên âm thầm khó xử trong lòng.
Cậu cảm thấy mình không phải.
Một người có tâm lý lén lút.
Nhưng tình hình thực tế là, cậu chẳng những đang như vậy, mà còn len lút một cách không rõ nguyên do.
Đang rối rắm, di động trong túi đúng lúc vang lên.
Diệp Xuyên thở phào một hơi nhẹ nhõm, không cần nhìn xem ai gọi đến, cầm di động vội vàng đi ra khỏi phòng.
Điện thoại là của Đàm Lâm gọi tớ, Diệp Xuyên bên này vừa nhận cuộc gọi thì nghe y hạ thấp âm thanh tựa như đang rình ăn trộm hỏi: “Tiểu Xuyên, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ?”
Diệp Xuyên ngạc nhiên, “Tớ ở cùng người nhà.
Không phải đã nói với cậu rồi sao?”
“À, à tớ quên mất.”
Đàm Lâm tạm dừng một lát, không biết có phải là đi ra ngoài hay không, âm thanh cũng lớn hơn, “Trước khi ký túc xá đóng cửa cậu đừng quay về.
À, mà thôi tốt hơn hết đêm nay cậu đừng về.”
“Sao vậy?”
Diệp Xuyên cảm thấy lời y nói không có đầu đuôi gì cả, “Bộ cậu làm chuyện gì mà không muốn người khác nhìn thấy.
Định vận động hả?”
“Anh đây là muốn tốt cho cậu đó!”
Đàm Lâm nghiến răng, “Tớ nói cho cậu nghe, giờ này tớ với La Kiện đang đi ăn thịt nướng ở bên ngoài, cậu đoán xem ai đi chung với bọn tớ?”
“Chẳng lẽ là Triệu Hải Đông? Hôm nay hắn về phòng à?”
Diệp Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ở ký túc xá chỉ có thể gặp tên này.
Bất quá gia thế Triệu Hải Đông như vậy, phỏng chừng đối với mọi người đều có một chút cảnh giác, nếu cùng bọn họ đi ăn khuya cũng thật khó mà tin được.
“Làm sao mà có chuyện cái tên thiếu gia kia đi ăn cùng đám dân nghèo bọn tớ chứ?”
Đàm Lâm nói bằng giọng điệu giống như thấy chuyện quái gỡ vậy: “Căn bản là người ta không muốn trộn lẫn cùng chúng ta đâu.”
Diệp Xuyên tuy không thích giọng điệu này của Đàm Lâm, nhưng không thể phủ nhận, Triệu Hải Đông thoạt nhìn đúng là người như vậy.
Đối với ai cũng lạnh như băng, vẻ mặt cứ như sợ người khác đeo bám hắn vậy.
Đối với mình cũng là sau khi biết thân phận của Diệp Thời Phi, thái độ mới thân mật hơn một chút xíu.
“Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là ai hả?”
Diệp Xuyên cũng bắt đầu bực mình.
“Là bác sĩ Nghiêm.”
“Nghiêm Hàn?”
Diệp Xuyên hơi hơi sửng sốt, “Sao hắn lại tụ tập cùng các cậu chứ?”
“Tớ nói ngắn gọn vậy.”
Đàm Lâm lại hạ thấp giọng, “Lúc tớ trở lại ký túc xá, La Kiện cũng vừa về tới, căn tin chẳng còn cái gì ăn, hai chúng tớ đang bàn bạc xem đi ăn cơm ở đâu, thì bác sĩ Nghiêm tới, nói tìm cậu có việc.”
“Việc gì?”
Diệp Xuyên không hiểu Nghiêm Hàn tìm mình có chuyện gì, chẳng phải hắn đang bị con thỏ trắng Đào Âm kia truy đuổi đến sứt đầu mẻ trán sao? “Hắn chưa kịp nói.”
Trong giọng nói của Đàm Lâm có chút bất đắc dĩ, sau đó lại bắt đầu ra vẻ thần bí, “Ngay lúc đó, có một nhân vật bí ẩn xuất hiện, cậu đoán xem là ai?”
Diệp Xuyên bình tĩnh trả lời: “Đào Âm.”
“Oa a.”
Đàm Lâm kêu to,“
Vậy mà cậu cũng đoán được!”
Diệp Xuyên đỡ trán, chuyện này rất khó đoán sao? Nếu như cậu ta truy đuổi Nghiêm Hàn ở khắp mọi nơi, thì đương nhiên Nghiêm Hàn đi chỗ nào cậu ta cũng sẽ ở đó.
Vấn đề chính là, Nghiêm Hàn tìm mình để làm gì? Còn nữa, cho dù là có việc sao không gọi điện thoại? Thời buổi bây giờ mọi người đều chú ý đến hiệu quả, ai còn trực tiếp tới cửa tìm người a? “Để tớ nói tiếp, chuyện kỳ lạ giờ mới bắt đầu nè: Vốn lúc đầu Nghiêm Hàn nói có việc tìm cậu, nhưng mà khi Đào Âm vừa đến, ngay lập tức hắn đổi giọng, nói đến tìm tớ và La Kiện ăn cơm.
Sau đó.
Đào Âm cũng đi theo bọn tớ luôn.”
Đàm Lâm tựa hồ có chút bối rối, “Ai, cậu nói xem, Nghiêm Hàn và Đào Âm rốt cuộc có phải một đôi hay không a?”
“Tớ làm sao mà biết được?”
Diệp Xuyên tức giận hỏi lại y, “Vậy tình huống hiện tại ở chỗ các cậu như thế nào?”
“Dường như tâm trạng bác sĩ Nghiêm không tốt lắm, rất ít nói.”
Đàm Lâm nghĩ nghĩ, rồi tiếp: “Bất quá Đào Âm thực vui vẻ.
Còn nói sắp tới sinh nhật của mình, sẽ mời mọi người đi ăn.”
“Không có gì khác sao?”
Diệp Xuyên nghe tới nghe lui, vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Cậu hơi do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Nghiêm Hàn hay không, vấn đề là, gọi qua biết nói cái gì đây? Chẳng lẽ hỏi “Nghe nói anh có việc tìm tôi”? Diệp Xuyên thở dài, đây đúng là không có việc gì làm tự đi tìm phiền phức.
“Tớ cảm thấy đôi này có vẻ không hợp.”
Đàm Lâm lại quay trở về đề tài cũ, “Hay là hai người này đều có ý gì với cậu.
Nghe lời ca ca, đêm nay đừng về.”
“Ừ, không về đâu.”
Diệp Xuyên cũng hiểu được với tình huống trước mắt này, tạm thời tránh mặt hai người kia thì tốt hơn.
Có điều, đêm nay nếu không trở về ký túc xá, cậu nên qua đêm ở chỗ nào đây? Vợ chồng Diệp Ninh Đức ở lại nhà của Diệp Thời Phi là cái chắc, nếu thêm cậu nữa có vẻ rất chật chội.
Diệp Thời Tranh cũng có một căn hộ ở B thị, bất quá Diệp Thời Tranh là người trưởng thành rồi, nếu lỡ người ta đã sắp xếp cuộc sống về đêm.
Mình tùy tiện chạy tới làm phiền không phù hợp chút nào.
Còn những người khác, cũng chỉ có Hắc Lục.
Nghĩ đến đây tai Diệp Xuyên hơi hơi nóng lên.
Quên đi, vẫn là ở khách sạn thôi.
Chỉ một đêm cũng dễ mà.
Hai người nói thêm vài câu sau đó cúp điện thoại.
Diệp Xuyên tựa vào cửa sổ ngoài hành lang đắn đo suy nghĩ tìm cách đi như thế nào, vợ chồng Diệp Ninh Đức đương nhiên là ngồi xe Diệp Thời Phi, nếu Diệp Thời Tranh muốn đưa cậu quay về trường thì có chút phiền phức, cậu cũng không thể nói với Diệp Thời Tranh là mình ở khách sạn.
Diệp Xuyên móc túi lấy gói thuốc rút ra một điếu, lúc đang mò túi trên túi dưới tìm bật lửa, bên tai vang lên một tiếng “cách”, một cái bật lửa màu bạc đưa tới trước mặt.
Diệp Xuyên không suy nghĩ gì, nghiêng đầu mồi thuốc, ngẩng lên đang định nói lời cảm ơn, thì thấy người bên cạnh mang theo vẻ mặt cười cười nhìn mình.
“Cũng biết hút thuốc?”
Diệp Xuyên thùy hạ mí mắt, nhìn làn khói thuốc lượn lờ bay lên, trong lòng lại nảy sinh một chút cảm giác thê lương.
Ở kiếp trước, vào độ tuổi của cậu vốn cũng chưa hút thuốc.
Dính vào cái thứ gây nghiện này, hẳn là phải vài năm sau.
Thậm chí cậu còn nhớ rõ dưới ánh đèn mờ mịt trong quán bar, con sâu rượu với bộ mặt mờ ảo kia run rẩy đưa tới trước mặt cậu điếu thuốc.
Đó là điếu thuốc đầu tiên trong cuộc đời của cậu.
Thô ráp, hương vị cay xè, hít vào một hơi khiến cậu bị sặc ho đến nước mắt nước mũi giàn dụa.
Con sâu rượu ngồi đối diện chếnh choáng say lại nở nụ cười, “Trong lòng buồn phiền thì hút một điếu, tôi cũng vậy đó.
.”
Sau này Diệp Xuyên mới biết được, hút thuốc cũng không thể làm cho những muộn phiền trong lòng an tĩnh được, thứ mà cậu luyến tiếc, đó là sau khi châm, có một làn khói mỏng manh bay lên.
Giống như chờ mong được an ủi người nào đó, nên cứ quấn quýt giữa các ngón tay, không bao giờ phản bội.
Bỗng nhiên Diệp Xuyên nhớ lại, cũng chính ngày hôm đó, Lý Hành Tung và mình cãi nhau, lần đầu tiên nhắc tới từ chia tay.
Giống như phải bỏng, Diệp Xuyên run lên mãnh liệt, bàn tay buông lỏng làm rơi điếu thuốc.
Lý Hành Tung đứng bên cạnh bị động tác đột ngột này của cậu làm cho hoảng sợ, “Sao vậy?”
“Không có gì, bị thất thần.”
Diệp Xuyên nhặt điếu thuốc rơi trên bệ cửa, ném ra ngoài qua cửa sổ hé mở.
Cậu cúi đầu, khiến vài sợi tóc hơi dài rũ xuống che phủ đôi mắt.
Từ góc độ của Lý Hành Tung nhìn qua, thần sắc Diệp Xuyên buồn bã mù mịt, dường như đang phải nhớ đến một đoạn quá khứ không vui vẻ.
Theo bản năng Lý Hành Tung muốn tìm đề tài để phá vỡ bầu không khí sượng sùng trước mắt, “Sao lại chọn mua nhà ở khu Nam? Ra vào thực bất tiện.”
Diệp Xuyên gắng gượng nở nụ cười, “Không sao, bây giờ cũng chưa sống ở đó.”
“Hay là bị người môi giới lừa gạt?”
Lý Hành Tung liếc nhìn sắc mặt của cậu, nhẹ thở dài, “Thời buổi bây giờ là vậy đó, những người này vì muốn đẩy mạnh mức tiêu thụ, thủ đoạn gì cũng đều có thể sử dụng đến.”
Diệp Xuyên không lên tiếng.
Cậu cũng không định giải thích cùng Lý Hành Tung lý do gây nên chấp niệm của mình đối với Doanh Thủy Loan.
Cho dù nguyên nhân là gì, cái chính là cậu đã có được thứ mà mình muốn.
“Mua xe đi.”
Lý Hành Tung nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thời gian rảnh anh dạy cho em.
Kỹ thuật của anh cũng không tệ lắm.”
Diệp Xuyên nhìn hắn với vẻ kì lạ.
Cậu nhớ rất rõ ràng, lúc trước Lý Hành Tung cũng từng đề cập qua chuyện dạy cậu lái xe, kết quả là chỉ nói, mà không có làm.
Cuối cùng vẫn là chính mình bỏ tiền ra ngoài học.
Xem ra cho dù thời gian có trôi qua, một chút thói quen vẫn không thể thay đổi được.
Diệp Xuyên vội vàng nói: “Cám ơn Lý ca, tạm thời tôi không định học lái xe.”
Lý Hành Tung nhìn cậu, có vẻ tự giễu cười, “Tiểu Xuyên, anh cảm thấy em không cần phải.
Cố ý duy trì khoảng cách với anh như vậy.
Em nói không chấp nhận, anh sẽ không làm trái với ý muốn của em.
Chỉ cần có thể thỉnh thoảng nhìn thấy em, biết em vẫn tốt.
.”
Diệp Xuyên khoát tay với Lý Hành Tung, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Không đợi Lý Hành Tung bày tỏ thêm, Diệp Xuyên xoay người trở về phòng ăn.
Cũng không phải cố ý bất lịch sự với hắn, mà là Diệp Xuyên đột nhiên không thể chịu đựng được.
Những lời này, cậu đã từng nghe qua, gần như không kém một chữ, cũng nói với chính mình.
Từng cảm thụ qua nhục nhã và đau đớn, cứ như vậy bất ngờ bị phản bội mà không kịp đề phòng.
Diệp Xuyên cảm thấy ý nghĩ của mình lúc trước thật nực cười.
Hóa ra, những chuyện từng trải qua cũng không phải nói quên là có thể quên được.
Điều duy nhất mà cậu có thể làm, chính là trốn xa một chút, càng xa càng tốt.
Không được khiến bản thân thêm một lần dễ dàng rơi vào vòng xoáy của trí nhớ, bị những điều ẩn náu trong đó làm rối loạn đầu óc.
Cho dù thế nào đi nữa, thì thời gian vẫn cứ trôi đi.
Diệp Xuyên thầm nói với chính mình: Không thể tự làm cho mình khó chịu mãi.
Lấy cớ phải về trường, Diệp Xuyên không đợi tàn bữa tiệc thì đã đón xe đi khỏi.
Cậu lựa thời cơ vừa đúng lúc, Diệp Thời Tranh và Diệp Ninh Đức còn đang bàn bạc chuyện làm ăn, nếu không Diệp Thời Tranh ngỏ ý muốn đưa cậu về, Diệp Xuyên thật đúng là không thể chống đỡ.
Diệp Xuyên đón xe đến khách sạn Phúc Duyệt thuê phòng.
Vừa rồi ở nhà hàng Hải Vị cũng ăn chưa no, cậu đang cân nhắc mình nên gọi đồ ăn khuya cho đầy bụng trước hay là tắm rửa xong rồi mới ăn, thì chuông điện thoại di động để trên sô pha liền reo vang.
Cầm lên thì thấy, hiện trên màn hình là tên của Tiếu Nam đã lâu rồi không liên lạc.
Kỳ thực cậu không thể nào thích được mấy thứ hải sản dễ hư hỏng này, ăn nhiều dạ dày và đường ruột sẽ chẳng dễ chịu.
Hương vị là một chuyện, chủ yếu là khi ăn vô cùng phiền toái.
Diệp Xuyên cảm thấy mình chính là một tên siêu lười, bất luận là món gì, chỉ cần bên ngoài có một lớp vỏ, rất khó để khơi dậy hứng thú ăn uống của cậu.
Món chính ở Hải Vị là bánh sủi cảo đủ các loại nhân bằng hải sản.
Đây cũng là món Kiều Mẫn thích nhất.
Nhưng phải đối mặt với một bàn ăn chất chồng những đĩa bánh sủi cảo hải sản, Diệp Xuyên bất giác nhớ Hắc Lục từng dẫn cậu đi ăn mì được kéo bằng tay, nước súp thơm lừng, sợi mì cũng mềm dai vừa phải, có thể nói là tay nghề rất cao.
Diệp Xuyên cảm thấy ngoại trừ quán mì thịt bò Trương Đại Bát, đây là nơi có món mì ngon nhất mà cậu được ăn ở B thị.
“Ăn mực ích thận bổ tì, bồi bổ khí huyết, còn có tác dụng phòng ngừa ung thư.”
Lý Hành Tung vừa gắp sủi cảo cho Kiều Mẫn, vừa nhiệt tình giới thiệu, “Loại bánh sủi cảo mực này đặc biệt thích hợp với phụ nữ.
Dì ăn nhiều một chút.”
Kiều Mẫn có vẻ rất cao hứng, cười tủm tỉm nói: “Hương vị rất ngon, mọi người nếm thử đi.”
Lý Hành Tung xoay người gắp một cái để vào đĩa cho Diệp Xuyên, “Nếm thử xem.”
Diệp Xuyên vội vàng nói: “Cám ơn Lý ca, em tự gắp được mà.”
Lý Hành Tung cười thực ôn hòa, “Em ăn nhiều một chút, vừa đi học lại vừa làm thêm, phải biết chăm sóc bản thân chứ.”
Dư quang khóe mắt của Diệp Xuyên thoáng trông thấy Diệp Thời Phi đang cắn chiếc đũa cười tủm tỉm nhìn một màn này, da đầu bất giác hơi run lên.
Cậu biết bất luận là ánh mắt hay ngôn ngữ cơ thể của Diệp Thời Phi đều biểu hiện vô cùng thân mật, cứ như việc Lý Hành Tung và người thân trong nhà mình gặp nhau gần gũi vui vẻ thực khiến hắn cảm thấy vô cùng sung sướng.
Nhưng chẳng biết tại sao, Diệp Xuyên không thể nhìn vào ánh mắt của hắn.
Đó là một loại cảm giác rất kì lạ, cũng như khi thấy trên lầu có vật gì rơi xuống sẽ né tránh theo bản năng, đi đường gặp vũng nước thì tự động lách qua.
Một loại cảm giác không thể hiểu được, giống như trực giác bản năng.
Dường như chỉ sợ liếc mắt nhìn qua một cái, sẽ thấy điều mà mình luôn muốn phủ nhận.
Nói chính xác hơn, chính là cậu muốn trốn tránh một sự thật.
Diệp Xuyên âm thầm khó xử trong lòng.
Cậu cảm thấy mình không phải.
Một người có tâm lý lén lút.
Nhưng tình hình thực tế là, cậu chẳng những đang như vậy, mà còn len lút một cách không rõ nguyên do.
Đang rối rắm, di động trong túi đúng lúc vang lên.
Diệp Xuyên thở phào một hơi nhẹ nhõm, không cần nhìn xem ai gọi đến, cầm di động vội vàng đi ra khỏi phòng.
Điện thoại là của Đàm Lâm gọi tớ, Diệp Xuyên bên này vừa nhận cuộc gọi thì nghe y hạ thấp âm thanh tựa như đang rình ăn trộm hỏi: “Tiểu Xuyên, bây giờ cậu đang ở đâu vậy?”
“Tớ?”
Diệp Xuyên ngạc nhiên, “Tớ ở cùng người nhà.
Không phải đã nói với cậu rồi sao?”
“À, à tớ quên mất.”
Đàm Lâm tạm dừng một lát, không biết có phải là đi ra ngoài hay không, âm thanh cũng lớn hơn, “Trước khi ký túc xá đóng cửa cậu đừng quay về.
À, mà thôi tốt hơn hết đêm nay cậu đừng về.”
“Sao vậy?”
Diệp Xuyên cảm thấy lời y nói không có đầu đuôi gì cả, “Bộ cậu làm chuyện gì mà không muốn người khác nhìn thấy.
Định vận động hả?”
“Anh đây là muốn tốt cho cậu đó!”
Đàm Lâm nghiến răng, “Tớ nói cho cậu nghe, giờ này tớ với La Kiện đang đi ăn thịt nướng ở bên ngoài, cậu đoán xem ai đi chung với bọn tớ?”
“Chẳng lẽ là Triệu Hải Đông? Hôm nay hắn về phòng à?”
Diệp Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ở ký túc xá chỉ có thể gặp tên này.
Bất quá gia thế Triệu Hải Đông như vậy, phỏng chừng đối với mọi người đều có một chút cảnh giác, nếu cùng bọn họ đi ăn khuya cũng thật khó mà tin được.
“Làm sao mà có chuyện cái tên thiếu gia kia đi ăn cùng đám dân nghèo bọn tớ chứ?”
Đàm Lâm nói bằng giọng điệu giống như thấy chuyện quái gỡ vậy: “Căn bản là người ta không muốn trộn lẫn cùng chúng ta đâu.”
Diệp Xuyên tuy không thích giọng điệu này của Đàm Lâm, nhưng không thể phủ nhận, Triệu Hải Đông thoạt nhìn đúng là người như vậy.
Đối với ai cũng lạnh như băng, vẻ mặt cứ như sợ người khác đeo bám hắn vậy.
Đối với mình cũng là sau khi biết thân phận của Diệp Thời Phi, thái độ mới thân mật hơn một chút xíu.
“Đừng có thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là ai hả?”
Diệp Xuyên cũng bắt đầu bực mình.
“Là bác sĩ Nghiêm.”
“Nghiêm Hàn?”
Diệp Xuyên hơi hơi sửng sốt, “Sao hắn lại tụ tập cùng các cậu chứ?”
“Tớ nói ngắn gọn vậy.”
Đàm Lâm lại hạ thấp giọng, “Lúc tớ trở lại ký túc xá, La Kiện cũng vừa về tới, căn tin chẳng còn cái gì ăn, hai chúng tớ đang bàn bạc xem đi ăn cơm ở đâu, thì bác sĩ Nghiêm tới, nói tìm cậu có việc.”
“Việc gì?”
Diệp Xuyên không hiểu Nghiêm Hàn tìm mình có chuyện gì, chẳng phải hắn đang bị con thỏ trắng Đào Âm kia truy đuổi đến sứt đầu mẻ trán sao? “Hắn chưa kịp nói.”
Trong giọng nói của Đàm Lâm có chút bất đắc dĩ, sau đó lại bắt đầu ra vẻ thần bí, “Ngay lúc đó, có một nhân vật bí ẩn xuất hiện, cậu đoán xem là ai?”
Diệp Xuyên bình tĩnh trả lời: “Đào Âm.”
“Oa a.”
Đàm Lâm kêu to,“
Vậy mà cậu cũng đoán được!”
Diệp Xuyên đỡ trán, chuyện này rất khó đoán sao? Nếu như cậu ta truy đuổi Nghiêm Hàn ở khắp mọi nơi, thì đương nhiên Nghiêm Hàn đi chỗ nào cậu ta cũng sẽ ở đó.
Vấn đề chính là, Nghiêm Hàn tìm mình để làm gì? Còn nữa, cho dù là có việc sao không gọi điện thoại? Thời buổi bây giờ mọi người đều chú ý đến hiệu quả, ai còn trực tiếp tới cửa tìm người a? “Để tớ nói tiếp, chuyện kỳ lạ giờ mới bắt đầu nè: Vốn lúc đầu Nghiêm Hàn nói có việc tìm cậu, nhưng mà khi Đào Âm vừa đến, ngay lập tức hắn đổi giọng, nói đến tìm tớ và La Kiện ăn cơm.
Sau đó.
Đào Âm cũng đi theo bọn tớ luôn.”
Đàm Lâm tựa hồ có chút bối rối, “Ai, cậu nói xem, Nghiêm Hàn và Đào Âm rốt cuộc có phải một đôi hay không a?”
“Tớ làm sao mà biết được?”
Diệp Xuyên tức giận hỏi lại y, “Vậy tình huống hiện tại ở chỗ các cậu như thế nào?”
“Dường như tâm trạng bác sĩ Nghiêm không tốt lắm, rất ít nói.”
Đàm Lâm nghĩ nghĩ, rồi tiếp: “Bất quá Đào Âm thực vui vẻ.
Còn nói sắp tới sinh nhật của mình, sẽ mời mọi người đi ăn.”
“Không có gì khác sao?”
Diệp Xuyên nghe tới nghe lui, vẫn cảm thấy rất khó hiểu.
Cậu hơi do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Nghiêm Hàn hay không, vấn đề là, gọi qua biết nói cái gì đây? Chẳng lẽ hỏi “Nghe nói anh có việc tìm tôi”? Diệp Xuyên thở dài, đây đúng là không có việc gì làm tự đi tìm phiền phức.
“Tớ cảm thấy đôi này có vẻ không hợp.”
Đàm Lâm lại quay trở về đề tài cũ, “Hay là hai người này đều có ý gì với cậu.
Nghe lời ca ca, đêm nay đừng về.”
“Ừ, không về đâu.”
Diệp Xuyên cũng hiểu được với tình huống trước mắt này, tạm thời tránh mặt hai người kia thì tốt hơn.
Có điều, đêm nay nếu không trở về ký túc xá, cậu nên qua đêm ở chỗ nào đây? Vợ chồng Diệp Ninh Đức ở lại nhà của Diệp Thời Phi là cái chắc, nếu thêm cậu nữa có vẻ rất chật chội.
Diệp Thời Tranh cũng có một căn hộ ở B thị, bất quá Diệp Thời Tranh là người trưởng thành rồi, nếu lỡ người ta đã sắp xếp cuộc sống về đêm.
Mình tùy tiện chạy tới làm phiền không phù hợp chút nào.
Còn những người khác, cũng chỉ có Hắc Lục.
Nghĩ đến đây tai Diệp Xuyên hơi hơi nóng lên.
Quên đi, vẫn là ở khách sạn thôi.
Chỉ một đêm cũng dễ mà.
Hai người nói thêm vài câu sau đó cúp điện thoại.
Diệp Xuyên tựa vào cửa sổ ngoài hành lang đắn đo suy nghĩ tìm cách đi như thế nào, vợ chồng Diệp Ninh Đức đương nhiên là ngồi xe Diệp Thời Phi, nếu Diệp Thời Tranh muốn đưa cậu quay về trường thì có chút phiền phức, cậu cũng không thể nói với Diệp Thời Tranh là mình ở khách sạn.
Diệp Xuyên móc túi lấy gói thuốc rút ra một điếu, lúc đang mò túi trên túi dưới tìm bật lửa, bên tai vang lên một tiếng “cách”, một cái bật lửa màu bạc đưa tới trước mặt.
Diệp Xuyên không suy nghĩ gì, nghiêng đầu mồi thuốc, ngẩng lên đang định nói lời cảm ơn, thì thấy người bên cạnh mang theo vẻ mặt cười cười nhìn mình.
“Cũng biết hút thuốc?”
Diệp Xuyên thùy hạ mí mắt, nhìn làn khói thuốc lượn lờ bay lên, trong lòng lại nảy sinh một chút cảm giác thê lương.
Ở kiếp trước, vào độ tuổi của cậu vốn cũng chưa hút thuốc.
Dính vào cái thứ gây nghiện này, hẳn là phải vài năm sau.
Thậm chí cậu còn nhớ rõ dưới ánh đèn mờ mịt trong quán bar, con sâu rượu với bộ mặt mờ ảo kia run rẩy đưa tới trước mặt cậu điếu thuốc.
Đó là điếu thuốc đầu tiên trong cuộc đời của cậu.
Thô ráp, hương vị cay xè, hít vào một hơi khiến cậu bị sặc ho đến nước mắt nước mũi giàn dụa.
Con sâu rượu ngồi đối diện chếnh choáng say lại nở nụ cười, “Trong lòng buồn phiền thì hút một điếu, tôi cũng vậy đó.
.”
Sau này Diệp Xuyên mới biết được, hút thuốc cũng không thể làm cho những muộn phiền trong lòng an tĩnh được, thứ mà cậu luyến tiếc, đó là sau khi châm, có một làn khói mỏng manh bay lên.
Giống như chờ mong được an ủi người nào đó, nên cứ quấn quýt giữa các ngón tay, không bao giờ phản bội.
Bỗng nhiên Diệp Xuyên nhớ lại, cũng chính ngày hôm đó, Lý Hành Tung và mình cãi nhau, lần đầu tiên nhắc tới từ chia tay.
Giống như phải bỏng, Diệp Xuyên run lên mãnh liệt, bàn tay buông lỏng làm rơi điếu thuốc.
Lý Hành Tung đứng bên cạnh bị động tác đột ngột này của cậu làm cho hoảng sợ, “Sao vậy?”
“Không có gì, bị thất thần.”
Diệp Xuyên nhặt điếu thuốc rơi trên bệ cửa, ném ra ngoài qua cửa sổ hé mở.
Cậu cúi đầu, khiến vài sợi tóc hơi dài rũ xuống che phủ đôi mắt.
Từ góc độ của Lý Hành Tung nhìn qua, thần sắc Diệp Xuyên buồn bã mù mịt, dường như đang phải nhớ đến một đoạn quá khứ không vui vẻ.
Theo bản năng Lý Hành Tung muốn tìm đề tài để phá vỡ bầu không khí sượng sùng trước mắt, “Sao lại chọn mua nhà ở khu Nam? Ra vào thực bất tiện.”
Diệp Xuyên gắng gượng nở nụ cười, “Không sao, bây giờ cũng chưa sống ở đó.”
“Hay là bị người môi giới lừa gạt?”
Lý Hành Tung liếc nhìn sắc mặt của cậu, nhẹ thở dài, “Thời buổi bây giờ là vậy đó, những người này vì muốn đẩy mạnh mức tiêu thụ, thủ đoạn gì cũng đều có thể sử dụng đến.”
Diệp Xuyên không lên tiếng.
Cậu cũng không định giải thích cùng Lý Hành Tung lý do gây nên chấp niệm của mình đối với Doanh Thủy Loan.
Cho dù nguyên nhân là gì, cái chính là cậu đã có được thứ mà mình muốn.
“Mua xe đi.”
Lý Hành Tung nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thời gian rảnh anh dạy cho em.
Kỹ thuật của anh cũng không tệ lắm.”
Diệp Xuyên nhìn hắn với vẻ kì lạ.
Cậu nhớ rất rõ ràng, lúc trước Lý Hành Tung cũng từng đề cập qua chuyện dạy cậu lái xe, kết quả là chỉ nói, mà không có làm.
Cuối cùng vẫn là chính mình bỏ tiền ra ngoài học.
Xem ra cho dù thời gian có trôi qua, một chút thói quen vẫn không thể thay đổi được.
Diệp Xuyên vội vàng nói: “Cám ơn Lý ca, tạm thời tôi không định học lái xe.”
Lý Hành Tung nhìn cậu, có vẻ tự giễu cười, “Tiểu Xuyên, anh cảm thấy em không cần phải.
Cố ý duy trì khoảng cách với anh như vậy.
Em nói không chấp nhận, anh sẽ không làm trái với ý muốn của em.
Chỉ cần có thể thỉnh thoảng nhìn thấy em, biết em vẫn tốt.
.”
Diệp Xuyên khoát tay với Lý Hành Tung, ý bảo hắn đừng nói nữa.
Không đợi Lý Hành Tung bày tỏ thêm, Diệp Xuyên xoay người trở về phòng ăn.
Cũng không phải cố ý bất lịch sự với hắn, mà là Diệp Xuyên đột nhiên không thể chịu đựng được.
Những lời này, cậu đã từng nghe qua, gần như không kém một chữ, cũng nói với chính mình.
Từng cảm thụ qua nhục nhã và đau đớn, cứ như vậy bất ngờ bị phản bội mà không kịp đề phòng.
Diệp Xuyên cảm thấy ý nghĩ của mình lúc trước thật nực cười.
Hóa ra, những chuyện từng trải qua cũng không phải nói quên là có thể quên được.
Điều duy nhất mà cậu có thể làm, chính là trốn xa một chút, càng xa càng tốt.
Không được khiến bản thân thêm một lần dễ dàng rơi vào vòng xoáy của trí nhớ, bị những điều ẩn náu trong đó làm rối loạn đầu óc.
Cho dù thế nào đi nữa, thì thời gian vẫn cứ trôi đi.
Diệp Xuyên thầm nói với chính mình: Không thể tự làm cho mình khó chịu mãi.
Lấy cớ phải về trường, Diệp Xuyên không đợi tàn bữa tiệc thì đã đón xe đi khỏi.
Cậu lựa thời cơ vừa đúng lúc, Diệp Thời Tranh và Diệp Ninh Đức còn đang bàn bạc chuyện làm ăn, nếu không Diệp Thời Tranh ngỏ ý muốn đưa cậu về, Diệp Xuyên thật đúng là không thể chống đỡ.
Diệp Xuyên đón xe đến khách sạn Phúc Duyệt thuê phòng.
Vừa rồi ở nhà hàng Hải Vị cũng ăn chưa no, cậu đang cân nhắc mình nên gọi đồ ăn khuya cho đầy bụng trước hay là tắm rửa xong rồi mới ăn, thì chuông điện thoại di động để trên sô pha liền reo vang.
Cầm lên thì thấy, hiện trên màn hình là tên của Tiếu Nam đã lâu rồi không liên lạc.
Tác giả :
Ngưu Giác Cung