Mua Em Một Trăm Đêm
Quyển 1 - Chương 6
Kết hôn với Kỷ Nhất Thế không phải Trác Viện cam tâm tình nguyện, lại không môn đăng hộ đối. Mấy ngày nay cô đều suy nghĩ, không biết chừng ngày nào đó người nhà họ Kỷ sẽ tìm cô nói chuyện, muốn cô không gả cho anh.
Ngày thứ ba khi tin tức kết hôn công khai, cô nhận được điện thoại của mẹ Kỷ, muốn cô đến nhà họ Kỷ một chút, cô cho rằng bà muốn yêu cầu cô hủy chuyện kết hôn.
Trong một tiếng, cô thay một bộ âu phục, đeo đồ trang sức trang nhã, ngồi trong xe riêng do mẹ Kỷ an bài, dọc đường đi Trác Viện tự xây dựng tâm lý cho mình, an ủi mình không cần sợ. Nếu mẹ Kỷ không chấp nhận chuyện hôn sự này, cô có thể lại yêu cầu Kỷ Nhất Thế để cô làm tình nhân, đối mặt với phản đối của người nhà, anh cũng sẽ không gây sự nữa.
Sau khi xuống xe, đi vào biệt thự nhà họ Kỷ, tòa nhà này tránh lệ hơn so với nhà cô rất nhiều. Trong ấn tượng của cô, trước khi Kỷ Manh Manh ra nước ngoài cô thường xuyên đến đây làm khách, nơi này đối với cô không xa lạ gì, nhưng hôm nay thân phận của cô cũng khác rồi.
Đứng ở phòng khách nhà họ Kỷ, Trác Viện xấu hổ nhìn mẹ Kỷ đi xuống từ cầu thang. Tuy đã qua tuổi năm mươi nhưng do cuộc sống an nhàn sung sướng, lại được chăm sóc tận tình, bà chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã nên so với tuổi thật còn trẻ hơn.
Nhìn mẹ chồng tương lai này, Trác Viện thật cẩn thận nắm túi xách, lễ phép gọi “Bác gái."
Trước kia khi cô bé tới biệt thự nhà họ Kỷ chơi, mẹ Trác thường cùng đi xã giao với chồng nên rất ít khi ở nhà nhưng đối với cô cũng khá thân thiết.
“Ngồi đi, sao lại đứng ngây ngốc như thế?” Mẹ Kỷ ngồi xuống sofa trong phòng khách, để người hầu chuẩn bị hoa quả cùng điểm tâm.
Trác Viện đặt túi xách trên đầu gối, lễ phép ngồi xuống.
Mẹ Kỷ bưng tách trà nóng mà người hầu vừa đưa lên, uống một ngụm, rồi mới nói “Vốn bác cực kỳ phản đối chuyện hôn sự của con với A Thế, nhưng nó lại kiên trì, không phải con thì không lấy. Chuyện tuổi trẻ các con, bác cũng không tiếp tục phản đối, dù sao kết hôn cũng do hai con, chỉ cần các con yêu thương lẫn nhau, bác cũng không can thiệp.” Nói xong, mẹ Kỷ đánh giá nụ cười miễn cưỡng của Trác Viện, có phần cứng ngắc, bà an ủi “Đừng sợ, hôm nay bác tìm con, chỉ là muốn tâm sự với con, hiểu biết con thêm mà thôi.”
Trác Viện gật đầu, không dám nhìn mẹ Kỷ, khó khăn níu chặt túi xách.
“ Cháu có biết vì sao bác lại phản đối chuyện kết hôn không?”
Trác Viện cười khổ trong lòng, gật gật đầu.
“Bác liền nói thật, cháu là bạn tốt của Manh Manh, người cũng xinh đẹp dịu dàng, bác làm sao có thể không thích cháu? Nhưng dù sao cháu cũng là con gái riêng, tuy đã nhận tổ quy tông, là người của nhà họ Trác nhưng cũng không phải chuyện tốt. Nhà họ Kỷ trên thương trường coi như là gia đình có uy tín danh dự, nói không để ý là gạt người.” Mẹ Kỷ bất đắc dĩ nói ra lời nói trong lòng.
Đối với việc mình là con gái riêng, từ nhỏ Trác Viện đã hiểu rất rõ cho nên cô không trách mẹ Kỷ nói như vậy, ai cô cũng không trách, bởi đây vốn là sự thật, cô chỉ lẳng lặng nghe, không lên tiếng.
“ Bác vốn muốn tìm cho A Thế một người con gái môn đăng hộ đối với nhà bác, nhưng cháu yên tâm, nếu hiện tại bác đồng ý cho hai đứa kết hôn, bác sẽ đối đãi với cháu thật lòng.” Mẹ Kỷ cười nói.
“ A Thế vốn vội vã muốn cưới cháu vào cửa, nói đính hôn cũng bỏ bớt đi, hôn lễ cũng muốn xử lý đơn giản, nhưng ông bà nội nó không đồng ý. Nó là cháu đích tôn trong nhà, lại là người nối nghiệp, thân phận không nhỏ nên muốn làm long trọng. Hôn lễ mời rất nhiều bạn bè trong giới, đến lúc đó bí mật khó giữ, nếu có ai nói cái gì khiến cháu khó chịu, không nên quá để ý.”
Trác Viện đành cam chịu gật đầu “ Vâng”
“Đúng rồi, mãi nói chuyện, đã quên đưa thứ này cho cháu.” Mẹ Kỷ đem đồ chuẩn bị ở trên bàn, để một hòm trang sức cổ điển trước mặt Trác Viện. “ Mở ra xem, nhìn xem cháu có thích không?”
Hai tay Trác Viện nhận lấy hộp trang sức, mở ra theo ý của mẹ Kỷ, vừa thấy liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà, “ Bác gái, vật này rất quý, cháu không thể nhận.” Tuy rằng cô không nghiên cứu đá quý nhưng những vật trong hộp nhìn qua rất xa xỉ, cô không dám cầm, Trác Viện đậy hộp lại, cẩn thận đẩy trở lại trước mặt mẹ Kỷ.
Mẹ Kỷ cười nâng chén trà lên uống một ngụm “ Những thứ này là khi bác kết hôn, mẹ chồng cho bác, hiện tại bác giao chúng cho cháu.”
“Cháu…..” Trác Viện không nghĩ tới mẹ Kỷ hẹn mình là vì muốn đưa những đồ trang sức này cho mình, có chút được yêu thương mà kinh hoảng.
“Ngày kết hôn, cháu đeo đồ trang sức đó đi, bác biết A Thế sẽ mua cho cháu nhưng những thứ này là đồ gia truyền, ý nghĩa khác nhau.”
“Chính là….” Quý giá như vậy, Trác Viện thật sự ngượng ngùng nhận lấy.
“ Đứa con trai kia của bác, từ nhỏ rất có chủ kiến, làm việc quyết đoán, là người đàn ông có thể dựa vào, tuy nhiên tính cách lại lạnh lùng, cao ngạo, nhưng bác xem, nó sẽ đối tốt với cháu.”
Trác Viện do dự có nên đem chân tướng kết hôn nói cho mẹ Kỷ biết hay không, sau vẫn không nói, ít nhất mẹ Kỷ cũng không làm khó dễ cô, cũng không ghét cô, điều này làm trong lòng cô dễ chịu không ít.
“Còn có, bác cũng nói qua với A Thế, chờ sau khi hai đứa kết hôn, cũng đừng dùng biện pháp tránh thai, khẩn trương giúp trong nhà có thêm cháu. Nó không đáp ứng, bác cũng nói với cháu, bác với ông nội nó, cái gì cũng không cầu, chỉ cần hai đứa mau sinh một đứa trẻtrắng trẻo mập mạp, chúng ta liền vui vẻ.”
Mẹ Kỷ vừa nói xong, liền nghe thấy thanh âm của Kỷ Nhất Thế truyền đến từ ngoài cửa “ Con đã về.”
Không dự đoán được anh sẽ về nhà vào lúc này, mẹ Kỷ cùng Trác Viện kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Kỷ Nhất Thế mặc một bộ thường phục, người hầu theo sau giúp anh cầm bộ đánh gôn vào. Anh đi đến bên cạnh Trác Viện, ngồi xuống, thân mật ôm eo cô “ Em đã đến rồi?”
“Sao lại về vào lúc này?” Mẹ Kỷ nhìn anh một cái xem thường, nói thầm trong lòng, con trai là bà sinh, chẳng lẽ lại không đoán được tâm tư của nó sao? Còn không phải sợ bà làm khó dễ người phụ nữ của nó.
Xem ra, con trai của bà, không phải là chơi đùa mà thực sự thích Trác Viện.
Thôi, dù sao chuyện hôn sự này cũng đã đồng ý, bà không tính làm Trác Viện khó xử. Tuy nhiên trong lòng vẫn chướng mắt thân thế con gái riêng của Trác Viện, nhưng nó đối tốt với con bà, mà A Thế cũng thích cô bé, chỉ cần con trai đồng ý kết hôn, bà cái gì cũng đồng ý.
Kỷ Nhất Thế cố ý không phát hiện ra ánh mắt xem thường của mẹ mình, bình tĩnh nói “ Hôm nay cùng khách hàng chơi bóng, chảy nhiều mồ hôi, con về nhà tắm rửa trước rồi mới đến công ty.”
“ Vậy vừa lúc, con đưa Viện Viện về nhà, mẹ hẹn bạn chơi mạt chược, con mang nó đi xem tân phòng đi, hỏi xem nó có cần thêm thứ gì không?” Mẹ Kỷ cực kỳ nể tình, không vạch trần rõ tâm tư của con trai, vừa nói vừa đứng lên “ Đúng rồi, buổi sáng Manh Manh gọi điện cho mẹ, nói qua vài ngày nữa nó cùng A Sanh sẽ trở về, con nhớ đi sân bay đón người.”
“Biết rõ.” Nghĩ đến Kỷ Manh Manh muốn về nước, anh đối với đứa em gái chỉ sợ thiên hạ không loạn này thấy đau cả đầu.
“Viện Viện, con ngồi chơi một chút, bác ra ngoài trước.”
“Vâng, hẹn gặp lại bác.” Trác Viện tránh tay Kỷ nhất Thế, đứng lên tạm biệt mẹ Kỷ.
“Cũng sắp kết hôn, đừng gọi là bác nữa, đổi giọng gọi mẹ đi.” Mẹ Kỷ sửa cách xưng hô cho cô.
Trác Viện gật gật đầu, mãi đến khi mẹ Kỷ đi ra cửa, trong phòng khách chỉ còn lại cô cùng Kỷ Nhất Thế.
“Mẹ anh tìm em nói chuyện gì?” Kỷ Nhất Thế có ý bảo cô ngồi xuống, cầm hộp trang sức trên bàn mở ra xem một chút.
“ Bác đem đồ trang sức này đưa cho em.” Trác Viện ngồi trở lại sô pha, mắt không nhìn anh, chỉ ôn hòa đáp lời “ em không nhận.”
“Vì sao không nhận? Cho em em liền nhận đi.” Kỷ Nhất Thế đóng hộp trang sức lại “ Hay là em không thích?” Anh mới nhìn một chút, trang sức có kiểu dáng cổ điển.
“Không phải, cái này rất quý, em lo mình sẽ làm mất.”
“Nếu mất lại mua, cất kỹ.” Sau này cô là người phụ nữ của anh, cái gì cô thích, mặc kệ đắt bao nhiêu, anh đều đưa cho cô. Anh thích cô, muốn cưng chiều cô, lấy phương thức người đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình.
“ Vẫn là đưa lại cho anh, em….”
“Hôm hôn lễ đeo đi, mẹ anh sẽ rất cao hứng.” Vốn lo lắng mẹ sẽ làm khó dễ Trác Viện, vừa lúc cha thông báo thời giancô đến, anh liền vội vàng bỏ khách hàng lại trở về nhà. Hoàn hảo mẹ anh không phải là bà mẹ chồng ác.
Trác Viện hiểu ý tứ trong lời nói của Kỷ Nhất Thế, đành phải ngoan ngoãn cầm hộp trang sức. Từ giờ phút này, cô liền tự nói với mình, sẽ nghe lời Kỷ Nhất Thế, tận lực không để người nhà họ Kỷ ghét mình. Anh không thương cô cũng không sao, cô cũng không tham lam.
Quay đầu thấy cô có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào hộp trang sức, Kỷ Nhất Thế không nói hai lời, đưa tay qua lấy nó, thuận tiện ôm cô lên, hành động bất ngờ này làm Trác Viện xấu hổ kêu lên.
“Làm sao? Mau thả em ra.” Trác Viện vừa thẹn vừa khẩn trương, mặt đỏ lên, sợ bị người hầu nhìn thấy.
“ Không phải mẹ muốn em đi nhìn tân phòng sao?” Kỷ Nhất Thế không để ý đến sự vùng vẫy của cô, cũng không sợ người hầu bắt gặp, ôm cô đi về phía phòng mình.
“Không cần, em không có ý kiến gì.” Cô vỗ vỗ bả vai anh, vội vã muốn anh buông cô ra.
“ Lại ầm ĩ, anh liền hôn em.”
Lần nào cũng vậy, lại dọa cái này, rốt cuộc Trác Viện cũng yên lặng dựa vào anh, không hề lộn xộn nữa. Anh nhất thời rung động, không để ý đến sự tránh né của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này rất sâu, cho đến khi anh dùng chân đạp mở cửa phòng, để Trác Viện dựa trên cánh cửa hôn tiếp.
Hơi thở gấp gáp, da thịt nóng bỏng, thanh âm mút hôn kích tình tràn ngập bên tai. Trác Viện bị hôn đến khó chịu, một tay đẩy lồng ngực Kỷ Nhất Thế, một tay ngăn tay anh di chuyển đến thắt lưng, một đường xâm nhập đến trước ngực cô, bừa bãi tàn sát hai bầu vú của cô.
“Ách, không nên.” Cô thẹn thùng xoay mặt đi, né tránh anh, hơi thở gấp gáp– ngọt lim động lòng người.
“Không nên cái gì?” Lúc này Kỷ Nhất Thế cực kỳ giống vô lại, chống đỡ trên môi cô. Lời nói không giống với lúc bình thường, không thô bạo, không bá đạo, nhưng lại giống như đang tán tỉnh cô, nửa người dưới áp chặt vào cô, muốn cô cảm nhận được dục vọng của anh.
“Em sợ….” Bụng dưới đột nhiện bị dục vọng cứng rắn của anh áp lại, Trác Viện khẩn trương nói không ra lời, cô thử xoay mông muốn né tránh, nhưng lại bị anh kìm lại, làm cô không cử động được.
Lần trước bị bắt dạng chân trên người anh, ngón tay của an cắm vào chỗ kín của cô. Đến nay ký ức đó vẫn làm cô cảm thấy mới mẻ, sợ anh nhất thời không kiềm chế được. Anh hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cô, mạnh mẽ cướp đoạt.
Trác Viện bị anh hôn có chút run lên, thanh âm giống như làm nũng, cầu khẩn, kích thích ham muốn của anh, làm anh nhất thời kìm trụ gáy cô, lại một lần nữa cúi đầu xuống, hung hăng dùng lưỡi hôn cô, lời nói của cô cũng bị nuốt vào.
Bởi vì dục vọng tăng vọt, Kỷ Nhất Thế hôn cánh môi anh đào mềm mại không dứt. Không nỡ kết thúc cho đến khi Trác Viện cảm thấy mình hít thở không thông, đưa tay đập bả vai anh, môi của anh mới chậm rãi dời đi.
Cô theo bản năng đưa tay che đôi môi, phát cáu đẩy anh ra “ Rất đau….”
Thấy bộ dạng đáng thương của cô, Kỷ Nhất Thế ôm cô vào ngực, cố gắng thở bình thường để che giấu ham muốn bị cô vén lên. Trác Viện biết anh sẽ không quấy phá cô nữa, bất giác thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm tư đánh giá phòng canh.
Đây là lần đầu tiên cô tới phòng anh, trước kia chỉ đi vào phòng của Kỷ Manh Manh. Phòng này trái ngược hẳn với phong cách của con gái, mang đậm khí phách đàn ông. Phong cách chủ đạo theo màu đen trắng, tường màu trắng, đồ vật trang trí màu đen, mười phần khí phách, không nhìn ra một tia ôn nhu.
Đưa mắt nhìn tiếp, đầu tiên là một chiếc giường đôi hết sức bắt mắt, làm cô đỏ mặt dời mắt ra chỗ khác. Mặt khác còn có hai cánh cửa, một cái là phòng tắm, cái còn lại hẳn là thông với thư phòng của anh. Cô còn nhìn thấy bên trong tủ sách có rất nhiều sách.
“ Em thích không?” Tiếng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cô, cô thu hồi tầm mắt, cả hai nhìn nhau.
“Ừ…….”
“Vậy có muốn nằm trên giường một chút hay không?”
Anh vừa nói xong, toàn thân Trác Viện lập tức căng thẳng, động cũng không dám động, chỉ dám lắc đầu từ chối.
“Nhưng anh muốn em tới đó nằm.”
“Em cần phải trở về….. Không phải anh còn muốn tới công ty sao, em….em…..” Cô bị ý nghĩ làm cho sợ đến không nói ra lời, thử đẩy anh ra, sợ anh lại tâm huyết dâng trào ôm cô lên giường.
Nhìn cô bị làm cho sợ đến mức lời nói cũng không mạch lạc, Kỷ Nhất Thế khiêng cô trên vai. Nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, ba bước cũng thành hai bước đi tới bên giường, không hề dịu dàng đặt cô xuống.
“Anh….”
“ Anh muốn tắm, biết điều chờ anh ở trên giường một chút, chút nữa sẽ đưa em về.” Anh nhéo khuôn mặt đỏ bừng của cô, hôn xuống môi cô.
“ Anh còn bận, tự em trở về…..” Nghe nói như thế, Kỷ Nhất Thế nghiêng người hướng về phía cô, hại cô phải lấy cùi chỏ chống xuống giường.
“Lúc anh đi ra ngoài, nếu em không ngoan ngoãn nằm trên giường, cẩn thận hôm nay anh sẽ không tha cho em.” Thấy cô lập tức nghe lời nằm ngửa ra, giống như một học sinh tiểu học, lúc này anh mới cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
-----------------------
Trác Viện không nghĩ tới vừa nằm xuống, mà lại có thể ngủ ngon lành. Khi mở mắt ra, trời đã tối, xuyên qua rèm cửa sổ, mơ hồ có thể thấy ánh trăng.
Căn phòng xa lạ, cách bày trí xa lạ, một hơi thở vừa xa lạ lại vừa thân quen, là hương thơm trên người Kỷ Nhất Thế. Lúc này cô mới nhớ tới, cô đang ngủ trên giường anh, bởi vì trong phòng tắt đèn, không nhìn thấy đồng hồ nên cũng không biết hiện tại mấy giờ.
Kỷ Nhất Thế đâu? Anh không có ở đây? Anh nói muốn đưa cô về nhà, cô lại ngủ trên giường anh.
“Tỉnh ngủ rồi sao?” Thanh âm Kỷ Nhất Thế truyền đến. Cô chợt nhìn quanh, thế nhưng anh lại ngủ ngay bên cạnh cô.
Trác Viện cho rằng trên giường chỉ có một mình mình, thấy Kỷ Nhất Thế nằm bên cạnh, vội vàng đứng dậy. Vừa cử động, mới phát hiện âu phục trên người mình sớm chẳng biết đi đâu. Lúc này trên người cô là một cái áo sơ mi của đàn ông, không cần đoán cũng biết ai đổi giúp cô.
Trác Viện khẩn trương bắt lấy cổ áo mở rộng, không muốn cùng giường với anh trước lúc kết hôn. Mặc dù bọn họ sắp trở thành vợ chồng nhưng vẫn còn rất xa lạ đối với nhau. Cho dù cô đã không còn là thiếu nữ, nhưng trong lòng không tránhkhỏi có chút sợ hãi với chuyện chăn gối.
“Ách, em ngủ thiếp….” Cô nghĩ muốn về nhà “Cái kia, quần áo của em đâu?” Cưỡng chế bối rối trong lòng, cô hỏi.
“Gấp cái gì, theo anh nằm một chút.” Nhìn thấy cô lùi đến mép giường, nắm chặt khăn trải giường, Kỷ Nhất Thế có chút giận dỗi nhìn cô.
“Sao? Lo lắng hiện tại anh muốn em?” Cô tránh né làm anh không vui, đành mở đèn đầu giường, lạnh lùng hỏi.
“Không phải….”Trác Viện lắc đầu, không nhịn được cách anh xa hơn một chút, lúc này Kỷ Nhất Thế lại trở lại bộ dạng lãnh khốc, làm cô không dám tới gần.
“Ngẩng đầu nhìn anh.” Không muốn nhìn đỉnh đầu nói chuyện với cô, Kỷ Nhất Thế ra lệnh.
Trác Viện vẫn cúi đầu như cũ.
“Không muốn nhìn anh?” Thấy cô không chịu ngẩng đầu, thái độ bị cô coi thường làm cho anh không vui, đơn giản xoay người, áp cô dưới thân, nắm được người của cô, ép cô nhìn thẳng mình.
“A…..” Không nghĩ tới anh lại đột nhiên làm như vậy, Trác Viện đưa tay ngăn chặn thân thể anh.
“ Nếu đã đáp ứng kết hôn với anh, sẽ phải quen với sự tồn tại của anh,quen với việc bị anh đụng chạm, hiểu không?” Ánh mắt kia mang theo ngọn lửa cực nóng, không báo trước,đem thân thể của mình dán lên người cô, nhưng ngay sau đó hơi thở của anh lại lan ra trên chóp mũi cô.
Mặc dù Trác Viện một mực tự nói với lòng mình rằng, không nên phản kháng người đàn ôngnày. Vốn dĩ là cô tự nguyện gả cho anh, thân thể của côdĩ nhiên thuộc về anh, nhưng thân thể cường tráng cùng cơ bắp của anh làm cho toàn thân cô run rẩy, cứng ngắc. Lúc này cô chỉ có thể cắn môi dưới thật chặt, sợ mình lên tiếng sẽ làm anh nổi lên thú tính.
“Buông ra không cho phép cắn.”
Kỷ Nhất Thế thấy cô không phản kháng như trong dự liệu của mình, chỉ yên lặng mặc anh đè ép, cũng không nhúc nhích, không nhìn anh, không cầu xin, một bộ dạng coi anh như chúa tể. Anh chẳng những không hài lòng, lửa giận trong lòng lại bùng cháy, anh nheo mắt, ngón tay giơ lên để sát vào môi cô.
Tròng mắt đen sắc bén tĩnh mịch nhìn Trác Viện, nhìn cô không tự chủ buông môi dưới ra.
Đúng vậy, sao cô có thể quên, cô nên nghe lời anh, thỏa mãn dục vọng của anh, đây là nhà anh, mà cô là người của anh không phải sao?
Anh hào phóng cho cô danh phận như vậy, không thèm để ý đến thân phận con riêng của cô, thân thể không xuất chúng này cho anh, còn có cái gì luyến tiếc hay sao?
“Đang suy nghĩ cái gì?” Đưa tay mơn trớn gương mặt cô, thấy cô vẫn đi vào cõi mộng như cũ, tò mòi hỏi.
Không trả lời anh, Trác Viện chậm rãi buông chăn ra, hai tay nhích tới gần lồng ngực anh, thật cẩn thận cởi nút áo sơ mi ra.
“Em, em làm gì vậy?” Bị cử động bất ngờ của cô làm cho sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh kéo tay cô, không để cô tiếp tục.
“ Em đáp ứng anh, em sẽ biết điều nghe lời anh, kết hôn với anh, em sẽ không đổi ý.” Cô nhẹ nhàng phun ra những lời này, không nhìn anh, chẳng qua đem ánh mắt rơi vào một chỗ nào đó trên người anh. Anh tùy ý bắt hai tay cô, đặt sang hai bên trên đầu cô, không phải không có lực phản kháng mà là cô biết mình trốn không thoát.
“ Em cho rằng anh dẫn em vào phòng anh, ngủ trên giường anh, chính là vì muốn em?” Lúc này câu hỏi của anh, Trác Viện không trả lời.
“ Nói chuyện!” Chịu không được sự trầm mặc của cô, Kỷ Nhất Thế tức giận bóp cằm cô “ Nói cho anh biết!”
“Nếu như, anh thật muốn, em có thể…..” Tròng mắt sáng tròn, nhưng không thiếu đi nét bi ai trong quá khứ. Bên trong con ngươi của cô, phản chiếu ra khuôn mặt cố chấp, anh muốn cô chỉ nhìn anh, cô liền ngoan ngoãn làm theo, để anh hài lòng.
Nếu không phải thân thể cô cứng ngắc, run rẩy đến độ nói năng không lưu loát cùng với sợ hãi, thiếu chút nữa Kỷ Nhất Thế cho rằng cô chủ động là bởi vì cô khát vọng anh.
Nếu cô đã tỉnh ngộ, như vậy anh còn kiêng kỵ cái gì, hay anh cho rằng mình nên được cô nói cái gì đó? Thật buồn cười!
“Vậy để anh nhìn xem, em muốn lấy lòng anh như thế nào, làm cho anh hài lòng.” Không hề kìm hãm tay cô, mặc cô tự do hành động, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười nhạt.
Ngày thứ ba khi tin tức kết hôn công khai, cô nhận được điện thoại của mẹ Kỷ, muốn cô đến nhà họ Kỷ một chút, cô cho rằng bà muốn yêu cầu cô hủy chuyện kết hôn.
Trong một tiếng, cô thay một bộ âu phục, đeo đồ trang sức trang nhã, ngồi trong xe riêng do mẹ Kỷ an bài, dọc đường đi Trác Viện tự xây dựng tâm lý cho mình, an ủi mình không cần sợ. Nếu mẹ Kỷ không chấp nhận chuyện hôn sự này, cô có thể lại yêu cầu Kỷ Nhất Thế để cô làm tình nhân, đối mặt với phản đối của người nhà, anh cũng sẽ không gây sự nữa.
Sau khi xuống xe, đi vào biệt thự nhà họ Kỷ, tòa nhà này tránh lệ hơn so với nhà cô rất nhiều. Trong ấn tượng của cô, trước khi Kỷ Manh Manh ra nước ngoài cô thường xuyên đến đây làm khách, nơi này đối với cô không xa lạ gì, nhưng hôm nay thân phận của cô cũng khác rồi.
Đứng ở phòng khách nhà họ Kỷ, Trác Viện xấu hổ nhìn mẹ Kỷ đi xuống từ cầu thang. Tuy đã qua tuổi năm mươi nhưng do cuộc sống an nhàn sung sướng, lại được chăm sóc tận tình, bà chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã nên so với tuổi thật còn trẻ hơn.
Nhìn mẹ chồng tương lai này, Trác Viện thật cẩn thận nắm túi xách, lễ phép gọi “Bác gái."
Trước kia khi cô bé tới biệt thự nhà họ Kỷ chơi, mẹ Trác thường cùng đi xã giao với chồng nên rất ít khi ở nhà nhưng đối với cô cũng khá thân thiết.
“Ngồi đi, sao lại đứng ngây ngốc như thế?” Mẹ Kỷ ngồi xuống sofa trong phòng khách, để người hầu chuẩn bị hoa quả cùng điểm tâm.
Trác Viện đặt túi xách trên đầu gối, lễ phép ngồi xuống.
Mẹ Kỷ bưng tách trà nóng mà người hầu vừa đưa lên, uống một ngụm, rồi mới nói “Vốn bác cực kỳ phản đối chuyện hôn sự của con với A Thế, nhưng nó lại kiên trì, không phải con thì không lấy. Chuyện tuổi trẻ các con, bác cũng không tiếp tục phản đối, dù sao kết hôn cũng do hai con, chỉ cần các con yêu thương lẫn nhau, bác cũng không can thiệp.” Nói xong, mẹ Kỷ đánh giá nụ cười miễn cưỡng của Trác Viện, có phần cứng ngắc, bà an ủi “Đừng sợ, hôm nay bác tìm con, chỉ là muốn tâm sự với con, hiểu biết con thêm mà thôi.”
Trác Viện gật đầu, không dám nhìn mẹ Kỷ, khó khăn níu chặt túi xách.
“ Cháu có biết vì sao bác lại phản đối chuyện kết hôn không?”
Trác Viện cười khổ trong lòng, gật gật đầu.
“Bác liền nói thật, cháu là bạn tốt của Manh Manh, người cũng xinh đẹp dịu dàng, bác làm sao có thể không thích cháu? Nhưng dù sao cháu cũng là con gái riêng, tuy đã nhận tổ quy tông, là người của nhà họ Trác nhưng cũng không phải chuyện tốt. Nhà họ Kỷ trên thương trường coi như là gia đình có uy tín danh dự, nói không để ý là gạt người.” Mẹ Kỷ bất đắc dĩ nói ra lời nói trong lòng.
Đối với việc mình là con gái riêng, từ nhỏ Trác Viện đã hiểu rất rõ cho nên cô không trách mẹ Kỷ nói như vậy, ai cô cũng không trách, bởi đây vốn là sự thật, cô chỉ lẳng lặng nghe, không lên tiếng.
“ Bác vốn muốn tìm cho A Thế một người con gái môn đăng hộ đối với nhà bác, nhưng cháu yên tâm, nếu hiện tại bác đồng ý cho hai đứa kết hôn, bác sẽ đối đãi với cháu thật lòng.” Mẹ Kỷ cười nói.
“ A Thế vốn vội vã muốn cưới cháu vào cửa, nói đính hôn cũng bỏ bớt đi, hôn lễ cũng muốn xử lý đơn giản, nhưng ông bà nội nó không đồng ý. Nó là cháu đích tôn trong nhà, lại là người nối nghiệp, thân phận không nhỏ nên muốn làm long trọng. Hôn lễ mời rất nhiều bạn bè trong giới, đến lúc đó bí mật khó giữ, nếu có ai nói cái gì khiến cháu khó chịu, không nên quá để ý.”
Trác Viện đành cam chịu gật đầu “ Vâng”
“Đúng rồi, mãi nói chuyện, đã quên đưa thứ này cho cháu.” Mẹ Kỷ đem đồ chuẩn bị ở trên bàn, để một hòm trang sức cổ điển trước mặt Trác Viện. “ Mở ra xem, nhìn xem cháu có thích không?”
Hai tay Trác Viện nhận lấy hộp trang sức, mở ra theo ý của mẹ Kỷ, vừa thấy liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà, “ Bác gái, vật này rất quý, cháu không thể nhận.” Tuy rằng cô không nghiên cứu đá quý nhưng những vật trong hộp nhìn qua rất xa xỉ, cô không dám cầm, Trác Viện đậy hộp lại, cẩn thận đẩy trở lại trước mặt mẹ Kỷ.
Mẹ Kỷ cười nâng chén trà lên uống một ngụm “ Những thứ này là khi bác kết hôn, mẹ chồng cho bác, hiện tại bác giao chúng cho cháu.”
“Cháu…..” Trác Viện không nghĩ tới mẹ Kỷ hẹn mình là vì muốn đưa những đồ trang sức này cho mình, có chút được yêu thương mà kinh hoảng.
“Ngày kết hôn, cháu đeo đồ trang sức đó đi, bác biết A Thế sẽ mua cho cháu nhưng những thứ này là đồ gia truyền, ý nghĩa khác nhau.”
“Chính là….” Quý giá như vậy, Trác Viện thật sự ngượng ngùng nhận lấy.
“ Đứa con trai kia của bác, từ nhỏ rất có chủ kiến, làm việc quyết đoán, là người đàn ông có thể dựa vào, tuy nhiên tính cách lại lạnh lùng, cao ngạo, nhưng bác xem, nó sẽ đối tốt với cháu.”
Trác Viện do dự có nên đem chân tướng kết hôn nói cho mẹ Kỷ biết hay không, sau vẫn không nói, ít nhất mẹ Kỷ cũng không làm khó dễ cô, cũng không ghét cô, điều này làm trong lòng cô dễ chịu không ít.
“Còn có, bác cũng nói qua với A Thế, chờ sau khi hai đứa kết hôn, cũng đừng dùng biện pháp tránh thai, khẩn trương giúp trong nhà có thêm cháu. Nó không đáp ứng, bác cũng nói với cháu, bác với ông nội nó, cái gì cũng không cầu, chỉ cần hai đứa mau sinh một đứa trẻtrắng trẻo mập mạp, chúng ta liền vui vẻ.”
Mẹ Kỷ vừa nói xong, liền nghe thấy thanh âm của Kỷ Nhất Thế truyền đến từ ngoài cửa “ Con đã về.”
Không dự đoán được anh sẽ về nhà vào lúc này, mẹ Kỷ cùng Trác Viện kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Kỷ Nhất Thế mặc một bộ thường phục, người hầu theo sau giúp anh cầm bộ đánh gôn vào. Anh đi đến bên cạnh Trác Viện, ngồi xuống, thân mật ôm eo cô “ Em đã đến rồi?”
“Sao lại về vào lúc này?” Mẹ Kỷ nhìn anh một cái xem thường, nói thầm trong lòng, con trai là bà sinh, chẳng lẽ lại không đoán được tâm tư của nó sao? Còn không phải sợ bà làm khó dễ người phụ nữ của nó.
Xem ra, con trai của bà, không phải là chơi đùa mà thực sự thích Trác Viện.
Thôi, dù sao chuyện hôn sự này cũng đã đồng ý, bà không tính làm Trác Viện khó xử. Tuy nhiên trong lòng vẫn chướng mắt thân thế con gái riêng của Trác Viện, nhưng nó đối tốt với con bà, mà A Thế cũng thích cô bé, chỉ cần con trai đồng ý kết hôn, bà cái gì cũng đồng ý.
Kỷ Nhất Thế cố ý không phát hiện ra ánh mắt xem thường của mẹ mình, bình tĩnh nói “ Hôm nay cùng khách hàng chơi bóng, chảy nhiều mồ hôi, con về nhà tắm rửa trước rồi mới đến công ty.”
“ Vậy vừa lúc, con đưa Viện Viện về nhà, mẹ hẹn bạn chơi mạt chược, con mang nó đi xem tân phòng đi, hỏi xem nó có cần thêm thứ gì không?” Mẹ Kỷ cực kỳ nể tình, không vạch trần rõ tâm tư của con trai, vừa nói vừa đứng lên “ Đúng rồi, buổi sáng Manh Manh gọi điện cho mẹ, nói qua vài ngày nữa nó cùng A Sanh sẽ trở về, con nhớ đi sân bay đón người.”
“Biết rõ.” Nghĩ đến Kỷ Manh Manh muốn về nước, anh đối với đứa em gái chỉ sợ thiên hạ không loạn này thấy đau cả đầu.
“Viện Viện, con ngồi chơi một chút, bác ra ngoài trước.”
“Vâng, hẹn gặp lại bác.” Trác Viện tránh tay Kỷ nhất Thế, đứng lên tạm biệt mẹ Kỷ.
“Cũng sắp kết hôn, đừng gọi là bác nữa, đổi giọng gọi mẹ đi.” Mẹ Kỷ sửa cách xưng hô cho cô.
Trác Viện gật gật đầu, mãi đến khi mẹ Kỷ đi ra cửa, trong phòng khách chỉ còn lại cô cùng Kỷ Nhất Thế.
“Mẹ anh tìm em nói chuyện gì?” Kỷ Nhất Thế có ý bảo cô ngồi xuống, cầm hộp trang sức trên bàn mở ra xem một chút.
“ Bác đem đồ trang sức này đưa cho em.” Trác Viện ngồi trở lại sô pha, mắt không nhìn anh, chỉ ôn hòa đáp lời “ em không nhận.”
“Vì sao không nhận? Cho em em liền nhận đi.” Kỷ Nhất Thế đóng hộp trang sức lại “ Hay là em không thích?” Anh mới nhìn một chút, trang sức có kiểu dáng cổ điển.
“Không phải, cái này rất quý, em lo mình sẽ làm mất.”
“Nếu mất lại mua, cất kỹ.” Sau này cô là người phụ nữ của anh, cái gì cô thích, mặc kệ đắt bao nhiêu, anh đều đưa cho cô. Anh thích cô, muốn cưng chiều cô, lấy phương thức người đàn ông cưng chiều người phụ nữ của mình.
“ Vẫn là đưa lại cho anh, em….”
“Hôm hôn lễ đeo đi, mẹ anh sẽ rất cao hứng.” Vốn lo lắng mẹ sẽ làm khó dễ Trác Viện, vừa lúc cha thông báo thời giancô đến, anh liền vội vàng bỏ khách hàng lại trở về nhà. Hoàn hảo mẹ anh không phải là bà mẹ chồng ác.
Trác Viện hiểu ý tứ trong lời nói của Kỷ Nhất Thế, đành phải ngoan ngoãn cầm hộp trang sức. Từ giờ phút này, cô liền tự nói với mình, sẽ nghe lời Kỷ Nhất Thế, tận lực không để người nhà họ Kỷ ghét mình. Anh không thương cô cũng không sao, cô cũng không tham lam.
Quay đầu thấy cô có vẻ đăm chiêu nhìn chằm chằm vào hộp trang sức, Kỷ Nhất Thế không nói hai lời, đưa tay qua lấy nó, thuận tiện ôm cô lên, hành động bất ngờ này làm Trác Viện xấu hổ kêu lên.
“Làm sao? Mau thả em ra.” Trác Viện vừa thẹn vừa khẩn trương, mặt đỏ lên, sợ bị người hầu nhìn thấy.
“ Không phải mẹ muốn em đi nhìn tân phòng sao?” Kỷ Nhất Thế không để ý đến sự vùng vẫy của cô, cũng không sợ người hầu bắt gặp, ôm cô đi về phía phòng mình.
“Không cần, em không có ý kiến gì.” Cô vỗ vỗ bả vai anh, vội vã muốn anh buông cô ra.
“ Lại ầm ĩ, anh liền hôn em.”
Lần nào cũng vậy, lại dọa cái này, rốt cuộc Trác Viện cũng yên lặng dựa vào anh, không hề lộn xộn nữa. Anh nhất thời rung động, không để ý đến sự tránh né của cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Nụ hôn này rất sâu, cho đến khi anh dùng chân đạp mở cửa phòng, để Trác Viện dựa trên cánh cửa hôn tiếp.
Hơi thở gấp gáp, da thịt nóng bỏng, thanh âm mút hôn kích tình tràn ngập bên tai. Trác Viện bị hôn đến khó chịu, một tay đẩy lồng ngực Kỷ Nhất Thế, một tay ngăn tay anh di chuyển đến thắt lưng, một đường xâm nhập đến trước ngực cô, bừa bãi tàn sát hai bầu vú của cô.
“Ách, không nên.” Cô thẹn thùng xoay mặt đi, né tránh anh, hơi thở gấp gáp– ngọt lim động lòng người.
“Không nên cái gì?” Lúc này Kỷ Nhất Thế cực kỳ giống vô lại, chống đỡ trên môi cô. Lời nói không giống với lúc bình thường, không thô bạo, không bá đạo, nhưng lại giống như đang tán tỉnh cô, nửa người dưới áp chặt vào cô, muốn cô cảm nhận được dục vọng của anh.
“Em sợ….” Bụng dưới đột nhiện bị dục vọng cứng rắn của anh áp lại, Trác Viện khẩn trương nói không ra lời, cô thử xoay mông muốn né tránh, nhưng lại bị anh kìm lại, làm cô không cử động được.
Lần trước bị bắt dạng chân trên người anh, ngón tay của an cắm vào chỗ kín của cô. Đến nay ký ức đó vẫn làm cô cảm thấy mới mẻ, sợ anh nhất thời không kiềm chế được. Anh hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cô, mạnh mẽ cướp đoạt.
Trác Viện bị anh hôn có chút run lên, thanh âm giống như làm nũng, cầu khẩn, kích thích ham muốn của anh, làm anh nhất thời kìm trụ gáy cô, lại một lần nữa cúi đầu xuống, hung hăng dùng lưỡi hôn cô, lời nói của cô cũng bị nuốt vào.
Bởi vì dục vọng tăng vọt, Kỷ Nhất Thế hôn cánh môi anh đào mềm mại không dứt. Không nỡ kết thúc cho đến khi Trác Viện cảm thấy mình hít thở không thông, đưa tay đập bả vai anh, môi của anh mới chậm rãi dời đi.
Cô theo bản năng đưa tay che đôi môi, phát cáu đẩy anh ra “ Rất đau….”
Thấy bộ dạng đáng thương của cô, Kỷ Nhất Thế ôm cô vào ngực, cố gắng thở bình thường để che giấu ham muốn bị cô vén lên. Trác Viện biết anh sẽ không quấy phá cô nữa, bất giác thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm tư đánh giá phòng canh.
Đây là lần đầu tiên cô tới phòng anh, trước kia chỉ đi vào phòng của Kỷ Manh Manh. Phòng này trái ngược hẳn với phong cách của con gái, mang đậm khí phách đàn ông. Phong cách chủ đạo theo màu đen trắng, tường màu trắng, đồ vật trang trí màu đen, mười phần khí phách, không nhìn ra một tia ôn nhu.
Đưa mắt nhìn tiếp, đầu tiên là một chiếc giường đôi hết sức bắt mắt, làm cô đỏ mặt dời mắt ra chỗ khác. Mặt khác còn có hai cánh cửa, một cái là phòng tắm, cái còn lại hẳn là thông với thư phòng của anh. Cô còn nhìn thấy bên trong tủ sách có rất nhiều sách.
“ Em thích không?” Tiếng nói khàn khàn của anh truyền vào tai cô, cô thu hồi tầm mắt, cả hai nhìn nhau.
“Ừ…….”
“Vậy có muốn nằm trên giường một chút hay không?”
Anh vừa nói xong, toàn thân Trác Viện lập tức căng thẳng, động cũng không dám động, chỉ dám lắc đầu từ chối.
“Nhưng anh muốn em tới đó nằm.”
“Em cần phải trở về….. Không phải anh còn muốn tới công ty sao, em….em…..” Cô bị ý nghĩ làm cho sợ đến không nói ra lời, thử đẩy anh ra, sợ anh lại tâm huyết dâng trào ôm cô lên giường.
Nhìn cô bị làm cho sợ đến mức lời nói cũng không mạch lạc, Kỷ Nhất Thế khiêng cô trên vai. Nghe thấy tiếng thét chói tai của cô, ba bước cũng thành hai bước đi tới bên giường, không hề dịu dàng đặt cô xuống.
“Anh….”
“ Anh muốn tắm, biết điều chờ anh ở trên giường một chút, chút nữa sẽ đưa em về.” Anh nhéo khuôn mặt đỏ bừng của cô, hôn xuống môi cô.
“ Anh còn bận, tự em trở về…..” Nghe nói như thế, Kỷ Nhất Thế nghiêng người hướng về phía cô, hại cô phải lấy cùi chỏ chống xuống giường.
“Lúc anh đi ra ngoài, nếu em không ngoan ngoãn nằm trên giường, cẩn thận hôm nay anh sẽ không tha cho em.” Thấy cô lập tức nghe lời nằm ngửa ra, giống như một học sinh tiểu học, lúc này anh mới cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
-----------------------
Trác Viện không nghĩ tới vừa nằm xuống, mà lại có thể ngủ ngon lành. Khi mở mắt ra, trời đã tối, xuyên qua rèm cửa sổ, mơ hồ có thể thấy ánh trăng.
Căn phòng xa lạ, cách bày trí xa lạ, một hơi thở vừa xa lạ lại vừa thân quen, là hương thơm trên người Kỷ Nhất Thế. Lúc này cô mới nhớ tới, cô đang ngủ trên giường anh, bởi vì trong phòng tắt đèn, không nhìn thấy đồng hồ nên cũng không biết hiện tại mấy giờ.
Kỷ Nhất Thế đâu? Anh không có ở đây? Anh nói muốn đưa cô về nhà, cô lại ngủ trên giường anh.
“Tỉnh ngủ rồi sao?” Thanh âm Kỷ Nhất Thế truyền đến. Cô chợt nhìn quanh, thế nhưng anh lại ngủ ngay bên cạnh cô.
Trác Viện cho rằng trên giường chỉ có một mình mình, thấy Kỷ Nhất Thế nằm bên cạnh, vội vàng đứng dậy. Vừa cử động, mới phát hiện âu phục trên người mình sớm chẳng biết đi đâu. Lúc này trên người cô là một cái áo sơ mi của đàn ông, không cần đoán cũng biết ai đổi giúp cô.
Trác Viện khẩn trương bắt lấy cổ áo mở rộng, không muốn cùng giường với anh trước lúc kết hôn. Mặc dù bọn họ sắp trở thành vợ chồng nhưng vẫn còn rất xa lạ đối với nhau. Cho dù cô đã không còn là thiếu nữ, nhưng trong lòng không tránhkhỏi có chút sợ hãi với chuyện chăn gối.
“Ách, em ngủ thiếp….” Cô nghĩ muốn về nhà “Cái kia, quần áo của em đâu?” Cưỡng chế bối rối trong lòng, cô hỏi.
“Gấp cái gì, theo anh nằm một chút.” Nhìn thấy cô lùi đến mép giường, nắm chặt khăn trải giường, Kỷ Nhất Thế có chút giận dỗi nhìn cô.
“Sao? Lo lắng hiện tại anh muốn em?” Cô tránh né làm anh không vui, đành mở đèn đầu giường, lạnh lùng hỏi.
“Không phải….”Trác Viện lắc đầu, không nhịn được cách anh xa hơn một chút, lúc này Kỷ Nhất Thế lại trở lại bộ dạng lãnh khốc, làm cô không dám tới gần.
“Ngẩng đầu nhìn anh.” Không muốn nhìn đỉnh đầu nói chuyện với cô, Kỷ Nhất Thế ra lệnh.
Trác Viện vẫn cúi đầu như cũ.
“Không muốn nhìn anh?” Thấy cô không chịu ngẩng đầu, thái độ bị cô coi thường làm cho anh không vui, đơn giản xoay người, áp cô dưới thân, nắm được người của cô, ép cô nhìn thẳng mình.
“A…..” Không nghĩ tới anh lại đột nhiên làm như vậy, Trác Viện đưa tay ngăn chặn thân thể anh.
“ Nếu đã đáp ứng kết hôn với anh, sẽ phải quen với sự tồn tại của anh,quen với việc bị anh đụng chạm, hiểu không?” Ánh mắt kia mang theo ngọn lửa cực nóng, không báo trước,đem thân thể của mình dán lên người cô, nhưng ngay sau đó hơi thở của anh lại lan ra trên chóp mũi cô.
Mặc dù Trác Viện một mực tự nói với lòng mình rằng, không nên phản kháng người đàn ôngnày. Vốn dĩ là cô tự nguyện gả cho anh, thân thể của côdĩ nhiên thuộc về anh, nhưng thân thể cường tráng cùng cơ bắp của anh làm cho toàn thân cô run rẩy, cứng ngắc. Lúc này cô chỉ có thể cắn môi dưới thật chặt, sợ mình lên tiếng sẽ làm anh nổi lên thú tính.
“Buông ra không cho phép cắn.”
Kỷ Nhất Thế thấy cô không phản kháng như trong dự liệu của mình, chỉ yên lặng mặc anh đè ép, cũng không nhúc nhích, không nhìn anh, không cầu xin, một bộ dạng coi anh như chúa tể. Anh chẳng những không hài lòng, lửa giận trong lòng lại bùng cháy, anh nheo mắt, ngón tay giơ lên để sát vào môi cô.
Tròng mắt đen sắc bén tĩnh mịch nhìn Trác Viện, nhìn cô không tự chủ buông môi dưới ra.
Đúng vậy, sao cô có thể quên, cô nên nghe lời anh, thỏa mãn dục vọng của anh, đây là nhà anh, mà cô là người của anh không phải sao?
Anh hào phóng cho cô danh phận như vậy, không thèm để ý đến thân phận con riêng của cô, thân thể không xuất chúng này cho anh, còn có cái gì luyến tiếc hay sao?
“Đang suy nghĩ cái gì?” Đưa tay mơn trớn gương mặt cô, thấy cô vẫn đi vào cõi mộng như cũ, tò mòi hỏi.
Không trả lời anh, Trác Viện chậm rãi buông chăn ra, hai tay nhích tới gần lồng ngực anh, thật cẩn thận cởi nút áo sơ mi ra.
“Em, em làm gì vậy?” Bị cử động bất ngờ của cô làm cho sửng sốt, nhưng ngay sau đó anh kéo tay cô, không để cô tiếp tục.
“ Em đáp ứng anh, em sẽ biết điều nghe lời anh, kết hôn với anh, em sẽ không đổi ý.” Cô nhẹ nhàng phun ra những lời này, không nhìn anh, chẳng qua đem ánh mắt rơi vào một chỗ nào đó trên người anh. Anh tùy ý bắt hai tay cô, đặt sang hai bên trên đầu cô, không phải không có lực phản kháng mà là cô biết mình trốn không thoát.
“ Em cho rằng anh dẫn em vào phòng anh, ngủ trên giường anh, chính là vì muốn em?” Lúc này câu hỏi của anh, Trác Viện không trả lời.
“ Nói chuyện!” Chịu không được sự trầm mặc của cô, Kỷ Nhất Thế tức giận bóp cằm cô “ Nói cho anh biết!”
“Nếu như, anh thật muốn, em có thể…..” Tròng mắt sáng tròn, nhưng không thiếu đi nét bi ai trong quá khứ. Bên trong con ngươi của cô, phản chiếu ra khuôn mặt cố chấp, anh muốn cô chỉ nhìn anh, cô liền ngoan ngoãn làm theo, để anh hài lòng.
Nếu không phải thân thể cô cứng ngắc, run rẩy đến độ nói năng không lưu loát cùng với sợ hãi, thiếu chút nữa Kỷ Nhất Thế cho rằng cô chủ động là bởi vì cô khát vọng anh.
Nếu cô đã tỉnh ngộ, như vậy anh còn kiêng kỵ cái gì, hay anh cho rằng mình nên được cô nói cái gì đó? Thật buồn cười!
“Vậy để anh nhìn xem, em muốn lấy lòng anh như thế nào, làm cho anh hài lòng.” Không hề kìm hãm tay cô, mặc cô tự do hành động, khóe miệng anh nhếch lên nụ cười nhạt.
Tác giả :
Nghê Tịnh